Số lần đọc/download: 6198 / 221
Cập nhật: 2020-10-24 12:41:05 +0700
Chương 22
A
nthony DeMarco có một sức mạnh bí ẩn.
Judd có thể cảm thấy một năng lượng thiêu đốt trong cá tính của ông ta xuyên qua căn phòng, đập từng đợt như những làn sóng mang sức mạnh vô hình. Khi Anne nói chồng bà ta đẹp trai, bà đã không chút phóng đại.
DeMarco có khuôn mặt kiểu La Mã cổ với tiểu sử được khắc họa hoàn hảo, đôi mắt đen như than, và những vệt xám trên nền tóc đen rất hấp dẫn. Ông ta ở tuổi bốn mươi, cao và có bắp thịt rắn chắc, bước đi uyển chuyển như thú săn mồi. Giọng ông ta sâu và có sức quyến rủ.
- Uống chút gì nhé, bác sĩ?
Judd lắc đầu, bị thôi miên bởi nam tính của ông ta. Bất kỳ ai cũng sẽ thề rằng, DeMarco là một người đàn ông đẹp trai hoàn hảo và là một ông chủ tử tế chào đón người khách danh dự.
Có năm người cùng có mặt trong thư phòng được chia từng ngăn sang trọng Judd, DeMarco, thám tử Angeli và hai gã đàn ông kẻ mưu sát Judd ở căn hộ của ông Rocky và Nick Vaccaro. Họ tạo thành một vòng vây chung quanh Judd. Ông đang nhìn vào những khuôn mặt kẻ thù, và nhìn thấy vẻ thích thú tàn nhẫn trong đó. Cuối cùng ông cũng biết được ai là người ông đang chiến đấu. Nếu “chiến đấu” là từ thích hợp. Ông đã bước vào cái bẫy của Angeli. Thật tồi tệ. Ông đã gọi điện cho Angeli và mời hắn đến để bắt mình. Angeli, kẻ phản bội Judas người đã dẫn ông tới đây để bị tàn sát.
DeMarco đang soi mói ông ta với niềm thích thú sâu sắc, cặp mắt đen của hắn đang dò xét.
- Tôi đã nghe một chuyện lớn về ông. – hắn nói.
Judd không lên tiếng.
- Hãy tha lỗi cho tôi đã mang ông tới đây trong bộ dạng như vầy, nhưng tôi cần hỏi ông một vài câu. – Hắn mỉm cười, sôi nổi biện hộ.
Judd biết những gì đang xảy đến, trong đầu ông đang diễn tiến nhanh chóng.
- Ông và vợ tôi đã nói với nhau những gì hả bác sĩ Stevens.
- Vợ ông à? Tôi không biết vợ ông. – Giọng Judd ánh lên vẻ ngạc nhiên.
DeMarco lắc đầu vẻ trách móc.
- Bà ấy đã đến văn phòng của ông hai lần một tuần trong ba tuần liền.
Judd nhíu mày suy nghĩ.
- Tôi không có bệnh nhân nào tên là DeMarco.
DeMarco gật đầu ra vẻ hiểu biết.
- Có lẽ bà ấy dùng tên khác. Có lẽ là tên thời con gái. Blake - Anne Blake.
Judd cẩn thận ngạc nhiên có chủ ý.
- Anne Blake à?
Hai tên Vaccaro tiến đến gần hơn.
- Đừng. – DeMarco nói cứng rắn. Rồi quay sang Judd, thái độ lịch thiệp biến mất – Bác sĩ, nếu ông muốn đùa với tôi, tôi sẽ ban cho ông những điều mà ông không tưởng nổi.
Judd nhìn vào mắt hắn và tin là hắn sẽ dám làm. Ông biết rằng mạng sống của mình như chỉ mành treo chuông. Giọng ông chứa đựng sự căm phẫn.
- Ông có thể làm gì tùy thích. Cho tới lúc này, tôi chưa từng có khái niệm rằng Anne Blake là vợ ông.
- Điều đó có thể đúng – Angeli nói – Ông ta …
DeMarco không đếm xỉa gì tới Angeli.
- Ông và vợ tôi đã nói với nhau những gì trong vòng ba tuần?
Họ đã đi đến giây phút của sự thật. Vào khoảnh khắc Judd nhìn thấy con gà trống bằng đồng với cái đuôi cụt trên mái nhà, những mảnh cuối cùng của trò chơi ghép hình đã rơi vào đúng chỗ. Anne không đưa ông vào cái bẫy chết người. Bà ấy cũng là nạn nhân giống như ông. Bà đã kết hôn với Anthony DeMarco, một ông chủ thành công của một công ty xây dựng lớn, mà không hề biết rằng ông ta thật sự là ai. Rồi những việc phải xảy đến đã làm cho bà ấy nghi ngờ rằng không phải là người mà ông ta trưng ra vẻ bề ngoài, mà ông ta dính líu đến những việc đen tối và khủng khiếp. Không có ai để tâm sự, bà ấy tìm đến bác sĩ tâm lý, một người xa lạ, người mà bà có thể giải bày tâm sự. Nhưng trong văn phòng của Judd, bản chất trung thành với chồng đã ngăn bà ấy nói lên nỗi sợ hãi của mình.
- Chúng tôi không nói gì nhiều. – Judd nói công bằng – Vợ ông không nói cho tôi biết vấn đề của bà ấy là gì cả.
Cặp mắt đen của DeMarco chiếu vào Judd không chớp, dò xét, cân nhắc.
- Ông sẽ phải nói lên cái gì đó rõ ràng hơn.
Sao mà DeMarco phải lo sợ khi ông ta biết rằng vợ mình đi điều trị ở bác sĩ tâm lý - người vợ của một thủ lĩnh của La Cosa Nostra. Sẽ không ngạc nhiên rằng Demarco đã giết người và cố chiếm đoạt hồ sơ của Anne.
- Tất cả những gì bà ấy nói là bà ấy không cảm thấy hạnh phúc về cái gì đó, nhưng lại không thể thổ lộ về điều đó.
- Nói vậy chỉ mất mười giây – DeMarco nói – Tôi đã cho ghi lại từng phút bà ấy ở văn phòng của ông. Bà ấy đã nói gì trong thời gian còn lại của ba tuần. Bà ấy chắc hẳn đã kể cho ông rằng tôi là ai.
- Bà ấy nói ông là chủ một công ty xây dựng.
DeMarco soi mói ông một cách lạnh lùng. Judd có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi tụ lại trên trán của hắn.
- Tôi đang đọc lên những cuộc phân tích đó bác sĩ. Bệnh nhân nói về mọi việc có trong tâm trí họ.
- Đó là một phần của việc trị liệu. – Judd nói một cách hùng hồn – Đó cũng là lý do mà tôi chẳng đi tới đâu với ca của bà Blake, … à bà DeMarco. Tôi dự định không coi bà ấy là bệnh nhân nữa.
- Nhưng ông đã không làm vậy.
- Tôi không cần phải làm vậy. Khi bà ấy đến gặp tôi vào thứ Sáu, bà ấy bảo rằng bà sẽ đi Châu Âu.
- Annie đã đổi ý. Bà ấy không muốn đi châu Âu với tôi. Ông có biết tại sao không?
Judd nhìn hắn, thật lòng bối rối.
- Không.
- Vì ông đó, bác sĩ à.
Tim của Judd đập lộn nhịp. Ông thận trọng giữ cảm xúc của mình không lộ qua giọng nói.
- Tôi không hiểu.
- Chắc chắn ông biết. Annie và tôi đã nói chuyện rất nhiều vào đêm qua. Bà ấy nghĩ mình đã sai lầm khi kết hôn với tôi. Bà ấy không còn hạnh phúc với tôi nữa. Vì bà ấy nghĩ bà đến đó là vì ông.
Khi DeMarco nói, dường như là tiếng thì thầm của người bị thôi miên.
- Tôi muốn ông kể hết cho tôi về những gì đã xảy ra khi chỉ có hai người ở trong văn phòng của ông và bà ấy nằm ở đi văng.
Judd tự kiên trì chống lại những xúc cảm lẫn lộn đang chạy dồn dập trong lòng. Bà ấy thận trọng. Nhưng ông nên làm gì để đạt được kết quả tốt nhất cho họ? DeMarco đang nhìn ông chờ câu trả lời.
- Không có chuyện gì cả. Nếu ông đọc kết quả phân tích, ông sẽ biết rằng mọi bệnh nhân nữ đều trải qua những biến đổi cảm xúc. Vào lúc này hay lúc khác, họ đều nghĩ họ yêu bác sĩ của mình. Đó chỉ là niềm xúc động thoáng qua.
DeMarco quan sát ông một cách chăm chú, đôi mắt đen dò xét thái độ của Judd.
- Làm sao ông biết bà ấy đến để gặp tôi? – Judd chỉ hỏi câu thường lệ.
DeMarco nhìn Judd một lúc, rồi tiến đến cái bàn làm việc lớn và cầm lên một cái dao rọc giấy bén như dao cạo trong cái giá để dao.
- Người của tôi thấy bà ấy đi vào tòa nhà của ông. Có nhiều bác sĩ nhi ở đó và họ hình dung có lẽ Annie đang dành một ngạc nhiên nhỏ cho tôi. Họ đã theo dõi bà ấy đến tận văn phòng của ông. – hắn quay sang Judd. – Ngạc nhiên làm sao, họ thấy bà ấy đang đến gặp một bác sĩ tâm thần. Vợ của Anthony DeMarco tiết lộ công việc cá nhân của tôi cho một kẻ nắn đầu người ta.
- Tôi đã bảo ông là bà ấy không …
Giọng của DeMarco trở nên nhẹ nhàng.
- Hội đồng đã họp xong, họ đã bỏ phiếu để tôi giết bà ấy, như là chúng tôi giết một kẻ phản bội.
Hắn đang lấn dần từng bước, nhắc nhở Judd về một con thú nguy hiểm bị nhốt trong lồng.
- Nhưng họ không thể phát lệnh cho tôi giống như một tên lính chân đất. Tôi là Anthony DeMarco, một thủ lĩnh. Tôi hứa với họ rằng nếu bà ấy tiết lộ bất kỳ thông tin gì về công việc của chúng tôi, tôi sẽ giết gã đã nghe bà ấy đã kể chuyện, với đôi bàn tay này. – Hắn co hai tay lại thành nắm đấm, một bên nắm lưỡi dao bén nhọn. – Là ông đó bác sĩ.
DeMarco vừa nói vừa bước vòng tròn chung quanh Judd. Và mỗi vòng DeMarco bước đến sau lưng Judd, ông lại tự nhiên gồng mình lên một cách vô thức.
- Ông đang mắc sai lầm nếu … - Judd lên tiếng.
- Không phải. Ông biết ai mắc sai lầm không? Chính là Annie. – Ông ta nhìn Judd từ đầu tới chân. Nói gằn từng tiếng một cách chân thật – Làm thế nào mà bà ấy lại có thể nghĩ rằng gã đàn ông như ông lại tốt hơn tôi chứ?
Anh em Vaccaro cười khúc khích.
- Ông không là gì cả. Một gã láu cá chuyên lui tới văn phòng mỗi ngày và kiếm được … bao nhiêu? Ba mươi ngàn Đô la một năm? Năm mươi ngàn? Một trăm ngàn? Tôi kiếm nhiều hơn số đó trong một tuần.
Chiếc mặt nạ lịch sự của DeMarco rơi rụng dần ngày một nhanh, dần dần mất đi dưới áp lục của cảm xúc. Ông ta bắt đầu nói cộc lốc, bùng lên sự kích động, một vẻ xấu xa làm méo mó đặc trưng đẹp trai của ông ta. Anne chỉ nhìn ông ta đằng sau mã ngoài này. Judd đang nhìn vào bên trong vẻ mặt trần trụi của kẻ giết người hoang tưởng.
- Mày và con điếm nhỏ đó xoắn lấy nhau.
- Chúng tôi không xoắn lấy nhau. – Judd nói.
DeMarco nhìn ông trừng trừng, mắt long lên.
- Con đó không có ý nghĩa gì với mày à?
- Tôi nói với ông rồi. Bà ấy chỉ là một bệnh nhân thôi.
- Được lắm. – Cuối cùng DeMarco nói - Mày hãy nói với cô ta đi.
- Nói với bà ấy cái gì?
- Rằng ông không đưa ra lời kết tội bà ấy. Tôi đang cho gọi bà ấy tới đây. Tôi muốn ông nói chuyện với bà ấy một mình.
Nhịp tim của Judd bắt đầu đập mạnh. Ông sẽ được cho cơ hội để tự cứu mình và Anne.
DeMarco búng tay và những gã đàn ông rút lui vào hành lang. DeMarco quay sang Judd. Cặp mắt đen sâu thẳm của hắn nhíu lại. Hắn mỉm cười lịch sự, cái mặt nạ được treo lên lại.
- Miễn là Annie không biết bất kỳ điều gì, bà ấy sẽ sống. Ông nên thuyết phục bà ấy chịu đi châu Âu với tôi.
Judd bỗng cảm thấy miệng mình khô khốc. Có một vẻ chiến thắng lóe lên trong mắt DeMarco. Judd biết tại sao. Hắn đã đánh giá thấp đối thủ của mình.
Thật chết người.
DeMarco không phải là một kỳ thủ cờ vua, và hắn cũng chưa đủ láu cá để biết rằng hắn có một con tốt đen có thể chiếu bí Judd. Là Anne. Dù cho Judd đi nước cờ nào thì bà ấy cũng gặp nguy hiểm. Nếu ông khuyên bà ấy đi châu Âu với DeMarco, ông chắc chắn rằng tính mạng bà ấy cũng bị lâm nguy. Ông không tin rằng DeMarco sẽ để cho bà ấy sống sót. La Cosa Nostra sẽ biết chuyện. Ở châu Âu, Demarco có thể bố trí một “tai nạn”. Nhưng nếu Judd bảo bà ấy đừng đi, nếu bà ấy phát hiện ra điều gì đang xảy đến với ông, bà sẽ cố can thiệp, và đó cũng có nghĩa là cái chết tức thì dành cho bà ấy. Hoàn toàn không có lối thoát, chỉ có một sự lựa chọn giữa hai cái bẫy.
Từ cửa sổ phòng ngủ của mình ở tầng hai, Anne đã nhìn thấy Angeli và Judd khi họ đến. Trong một thoáng hân hoan, Anne đã tin rằng Judd đang đến để đưa bà đi khỏi đây, cứu bà thoát khỏi tình huống hiểm nghèo này. Nhưng rồi bà thấy Angeli rút súng ra và thúc Judd đi vào ngôi nhà.
Bà mới vừa biết sự thật về chồng mình trong vòng bốn mươi tám giờ qua. Trước đó nó chỉ là một nghi vấn mờ nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện, bởi vậy thật khó tin khi bà đã cố gạt chúng sang một bên. Có một lần mấy tháng trước đây, bà buồn chán khi đi xem kịch ở Manhattan và bất ngờ trở về nhà sớm hơn dự định. Diễn viên ngôi sao thì say xỉn, và tấm phông sân khấu rớt xuống giữa màn hai. Anthony kể rằng ông ta đang có một cuộc họp bàn công việc tại nhà và nó sẽ kết thúc trước khi bà về tới. Nhưng khi bà về, cuộc họp vẫn còn đang tiếp tục, khi bà ngạc nhiên rằng sao chồng bà không đóng cửa phòng thì bà nghe ai đó la lên một cách giận dữ: “Tôi đã bỏ phiếu cho việc đánh sập nhà máy tối nay và chăm sóc cho lũ con hoang một lần là xong hết”. Cách diễn đạt, sự nhẫn tâm của những kẻ xa lạ trong căn phòng, và sự bối rối của Anthony khi trông thấy bà đã trộn lại làm cho bà hoang mang. Bà đã để cho những lời giải thích huyên thuyên của ông ấy thuyết phục, vì bà muốn vậy một cách liều lĩnh. Trong sáu tháng sau hôn nhân, ông ấy là một ông chồng chu đáo và tế nhị. Bà cũng đôi lúc nhận ra những thoáng chốc nóng nảy cuồng nộ, nhưng ông ta luôn nhanh chóng kiềm chế lại.
Một vài tuần sau vụ sự cố ở nhà hát, bà bốc lấy điện thoại và nghe lỏm được tiếng nói của Anthony ở máy phụ: “Chúng ta đang đón một chuyến hàng từ Toronto đến vào tối nay. Ông phải bố trí ai đó quản tên bảo vệ, hắn không phải người của ta”. Bà bỏ điện thoại xuống, lắc đầu “Đón một chuyến hàng…”, “ quản tên bảo vệ…” nghe như có điềm xấu, nhưng cũng có thể là những từ ngữ công việc bình thường. Bằng sự thận trọng và ra vẻ bình thường, bà cố hỏi Anthony về hoạt động buôn bán của ông ta. Nó như có một bức tường thép bao phủ. Bà như phải đương đầu với một kẻ xa lạ nóng tính, hắn bảo bà phải chăm sóc ngôi nhà của hắn và tránh xa công việc của hắn. Họ đã cãi nhau một trận quyết liệt và buổi tối hôm sau, ông ta tặng bà một xâu chuỗi ngọc đắt khủng khiếp kèm theo một lời xin lỗi dịu dàng.
Một tháng sau, sự cố thứ ba xảy ra. Anne bị đánh thức lúc bốn giờ sáng bởi tiếng đóng sầm của cánh cửa. Bà khoác vội cái áo choàng mỏng và đi xuống lầu để xem xét. Bà nghe tiếng nói vọng ra từ phòng đọc sách, đó là một cuộc tranh cãi. Bà đi về phía cửa nhưng chợt dừng lại khi thấy Anthony trong phòng đang nói với năm, sáu người lạ mặt. Sợ rằng ông ấy sẽ rất giận dữ khi bà chen vào, bà lặng lẽ trở lên lầu và vào giường. Trong bữa điểm tâm sáng hôm sau, bà hỏi ông ngủ thế nào.
- Rất ngon giấc. Anh chợp mắt vào lúc mười giờ và đánh một giấc tới sáng.
Anne biết rằng mình đang gặp rắc rối. Bà không có ý niệm nào về việc đây là rắc rối gì và nó nghiêm trọng ra sao. Bà chỉ biết rằng chồng mình nói dối mình vì những nguyên nhân mà bà không thể hiểu được. Cái kiểu kinh doanh gì mà ông ta đang dính vào, buộc phải hội họp một cách bí mật vào lúc nửa đêm, với những gã trông như côn đồ. Bà sợ mình dây vào một vấn đề chống lại Anthony. Một nỗi sợ hãi bắt đầu dày vò bà. Không có ai để bà thổ lộ tâm sự.
Vài hôm sau, trong một bữa dạ hội tại một câu lạc bộ đồng quê mà họ là hội viên, ai đó đã nhắc đến một bác sĩ tâm lý tên là Judd Stevens, và ca ngợi ông ta thật là tài hoa. ”Ông ấy là chuyên gia của những chuyên gia phân tích, bồ có hiểu ý tôi không. Ông ấy cực kỳ hấp dẫn, nhưng chưa hết đâu – ông ấy là người tận tụy nhất trong nghề nghiệp của mình”.
Anne đã cẩn thận ghi lại cái tên và sang tuần sau đã đến gặp ông bác sĩ.
Cuộc gặp đầu tiên với Judd đã làm đảo lộn cuộc sống của bà. Bà cảm thấy mình bị cuốn vào cơn lốc mà bà cam chịu bị nhồi lắc. Trong cơn bối rối, bà cảm thấy khó nói chuyện với ông ấy, bà có cảm giác như thời còn là một nữ sinh, bà tự hứa rằng sẽ không quay lại khám. Nhưng rồi bà đã quay lại để tự chứng minh rằng những điều xảy ra là một cú ngã trượt, một tai nạn. Phản ứng của bà ở lần thứ hai còn mạnh hơn,. Bà luôn luôn kiêu hãnh rằng mình nhạy cảm và có óc thực tế, nhưng lần này bà hành động như một cô gái trẻ ở tuổi mười bảy đang yêu lần đầu. Bà tự biết rằng mình không thể kể về chồng mình với Judd, vì vậy họ nói chuyện về những việc khác. Sau mỗi phiên khám bệnh, Anne lại tự cảm thấy mình yêu nhiều hơn cái kẻ xa lạ nhạy cảm và nồng nhiệt này.
Bà biết rằng đó là tình yêu vô vọng vì bà sẽ không bao giờ ly dị Anthony. Bà cảm thấy sẽ là một vết nhơ khủng khiếp trong lòng khi bà kết hôn với một người đàn ông và sáu tháng sau phải lòng một người đàn ông khác. Bà quyết định rằng tốt nhất là không bao giờ gặp lại Judd nữa.
Rồi hàng loạt những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Carol Robert bị giết, và Judd bị tông bởi một kẻ đụng xe bỏ chạy. Bà đọc báo thấy rằng Judd đã có mặt khi thi thể Moody được tìm thấy ở nhà kho Công Ty Năm Sao. Bà đã từng thấy tên Công ty này trước đó. Trên một tiêu đề của một hóa đơn trên bàn làm việc của Anthony.
Một nghi vấn tệ hại bắt đầu hình thành trong đầu của bà.
Dường như không thể tin được là Anthony lại có thể dính líu đến bất kỳ việc xấu xa tồi tệ nào đã xảy ra, nhưng mà … Bà cảm thấy mình bị rơi vào bẫy trong cơn ác mộng khủng khiếp và không có lối thoát. Bà không thể bàn bạc nỗi sợ hãi của mình với Judd. Và lại càng sợ phải nói về điều đó với Anthony. Bà tự nhủ rằng nghi vấn của mình là vô căn cứ. Anthony không hề biết sự tồn tại của Judd. Rồi bốn mươi tám giờ trước, Anthony đến bên giường của bà và bắt đầu hỏi bà về những cuộc viếng thăm Judd. Phản ứng đầu tiên của bà là giận dữ về việc ông ta đã do thám bà, nhưng rồi nó nhanh chóng tan biến thay vào đó là nỗi sợ hãi đang dày vò bà. Khi bà nhìn vào gương mặt nhăn nhó, điên tiết của chồng, bà biết rằng chồng bà có khả năng làm ra mọi việc.
Kể cả giết người.
Trong suốt cuộc thẩm vấn, bà đã mắc phải một sai lầm kinh khủng. Bà đã để ông ta biết bà nghĩ sao về Judd. Đôi mắt của Anthony trở nên sâu hun hút và ông ta đã lắc đầu như tránh một đòn nốc ao.
Khi còn lại một mình, bà chợt nhận ra rằng Judd đang gặp nguy hiểm biết bao, và như thế bà không thể rời Judd. Bà bảo Anthony rằng, bà không thể đi châu Âu với ông ta.
Và bây giờ Judd đang ở đây, trong ngôi nhà này, mạng sống của ông ấy đang bị đe dọa, chính là vì bà.
Cửa phòng ngủ mở ra và Anthony bước vào. Ông ta đứng nhìn bà trong một lúc.
- Em có khách đến thăm này. – Ông ta nói.
Bà đi đến phòng đọc sách trong một chiếc vày màu vàng và xanh ngọc, mái tóc đen thả lỏng xuống đôi bờ vai. Bộ mặt của bà mệt mỏi và u ám, nhưng có một vẻ tĩnh lặng bao bọc bà ấy. Judd đang ở trong phòng một mình.
- Xin chào bác sĩ, Anthony nói ông đang ở đây.
Judd cảm thấy rùng mình như thể họ đang đóng kịch một cách vô nghĩa vì lợi ích của một khán giả hắc ám, vô hình. Bằng trực giác, ông biết rằng Anne đã nắm được tình hình và đang đặt bản thân bà ấy trong tay ông, chờ thực hiện theo bất kỳ điều gì mà ông khởi xướng.
Và ông không thể làm gì khác hơn là cố kéo dài cuộc sống của bà ấy thêm một chút nào hay chút nấy. Nếu Anne từ chối đi châu Âu, dĩ nhiên DeMarco sẽ không để bà yên ổn ở đây.
Ông e ngại, chọn lời nói một cách thận trọng. Mỗi từ có thể nguy hiểm như quả bom cài trong xe.
- Bà DeMarco, chồng bà thất vọng vì bà đổi ý không đi châu Âu với ông ta.
Anne chờ đợi, lắng nghe, cân nhắc.
- Tôi rất tiếc. – bà nói.
- Tôi cũng vậy, tôi nghĩ bà nên đi. – Judd nói, nhấn mạnh thêm.
Anne quan sát mặt ông, đọc trong mắt ông.
- Nếu tôi từ chối thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chỉ bước ra khỏi nhà?
Judd bất ngờ báo động.
- Bà không được làm vậy.
Bà sẽ không bao giờ ra khỏi ngôi nhà này mà sống sót.
- Bà DeMarco, - Ông nói có chủ ý – Chồng bà đang có ấn tượng sai lầm rằng bà đang yêu tôi.
Bà hé môi định nói, nhưng ông còn nhanh hơn, nói tiếp.
- Tôi giải thích với ông ta rằng, đó là giai đoạn bình thường của cuộc điều trị tâm lý – một sự chuyển đổi tình cảm mà tất cả bệnh nhân đều phải trải qua.
Bà bắt nhịp theo sự dẫn dắt của ông.
- Tôi biết mà. Tôi e rằng tôi thật là ngu ngốc khi đến gặp ông lần đầu. Lẽ ra tôi nên tự giải quyết vấn đề của mình. – Đôi mắt của bà ấy nói lên bao nhiêu điều, nói lên sự hối tiếc khi bà đặt ông vào vòng vây nguy hiểm. – Tôi đang suy nghĩ lại. Có lẽ một kỳ nghỉ ở châu Âu sẽ tốt cho tôi.
Ông thở ra một hơi ngắn trút đi nỗi lo. Bà ấy đã hiểu.
Nhưng không có cách nào ông có thể cảnh báo bà về mối nguy hiểm thật sự. Hay là bà đã biết rồi. Và kể cả khi bà ấy đã biết, bà có thể làm được gì để chống lại nó? Ông nhìn ra đằng sau Anne, về phía khung cửa sổ phòng đọc sách, những cây cao bao lấy khu rừng. bà đã từng kể rằng bà đi bộ thật lâu trong đó. Có thể có cách, bà có lẽ đã quen thuộc với những lối đi trong rừng. Nếu họ có thể trốn vào trong rừng… Ông hạ thấp giọng, khẩn trương.
- Anne …
- Ông trò chuyện xong chưa?
Judd nhũn người ra. DeMarco đã lặng lẽ bước vào phòng. Đằng sau ông ta là Angeli và anh em Vaccaro.
Anne quay sang chồng mình.
- Vâng, bác sĩ nghĩ rằng em nên đi châu Âu với anh. Em sẽ nghe theo lời khuyên của ông ấy.
DeMarco mĩm cười nhìn Judd.
- Tôi biết tôi có thể trông cậy ở ông đó bác sĩ.
Hắn đang tỏa ra vẻ say mê, rạng lên sự hài lòng của gã đàn ông đang đạt đến thắng lợi hoàn toàn. Như là có một năng lực không thể tưởng, thổi ngang qua Demarco có thể làm thay đổi ý chí, chuyển từ một bóng ma u ám thành một kẻ nhiệt tình hấp dẫn, biết kiềm chế. Không ngạc nhiên là Anne bị phĩnh ngay. Ngay cả Judd cũng thật khó tin là hình ảnh lúc này của vị thần Adonis khả ái, tế nhị lại là một kẻ giết người hoang tưởng có máu lạnh.
DeMarco quay sang Anne.
- Chúng ta sẽ đi vào sáng sớm ngày mai, em yêu. Sao em không lên lầu và chuẩn bị hành lý đi?
Anne ngần ngại, bà không muốn để Judd một mình với những gã này.
- Em … - bà nhìn Judd một các vô vọng. Ông gật đầu nhẹ như không thể thấy được.
- Được rồi. Tạm biệt bác sĩ Stevens. – Anne đưa tay ra.
Judd nắm lấy tay bà.
- Tạm biệt.
Và đây là lúc chia tay. Judd không có cách nào nhìn theo khi bà ấy quay lại, gật đầu chào những người khác và đi ra khỏi phòng.
DeMarco nhìn theo bà ấy.
- Bà ấy không đẹp à? – Có một biểu lộ kỳ quặc trên mặt của hắn. Tình yêu, chiếm hữu, và còn cái gì khác nữa? Hối tiếc? Có phải về những gì hắn dự định sẽ làm với Anne?
- Bà ấy không biết gì cả về những việc này. – Judd nói. – Sao ông không giữ bà ấy tránh khỏi những việc này? Để bà ấy trốn đi?
Ông quan sát những biến chuyển bên trong DeMarco, và hầu như nó lộ ra ngoài. Vẻ đẹp biến mất, thay vào đó sự thù ghét tràn ngập căn phòng, dòng chảy từ DeMarco sang Judd và không liên quan đến bất kỳ ai khác. Có một vẻ ngây ngất hoan lạc trên mặt DeMarco.
- Đi thôi bác sĩ.
Judd nhìn quanh phòng, ước lượng khả năng trốn thoát. Chắc chắn DeMarco sẽ không thích giết ông trong nhà hắn. Vậy thì ngay bây giờ hoặc không bao giờ. Anh em Vaccaro nhìn ông một cách thèm khát, hy vọng ông bỏ chạy. Angeli đứng gần cửa sổ, tay để hờ trên bao súng.
- Tôi sẽ không đánh cược. – DeMarco nói nhẹ nhàng – Ông chết chắc … nhưng chúng tôi sẽ làm điều đó theo cách của tôi.
Hắn đẩy Judd về phía cửa. Những tên khác cặp theo chung quanh. Chúng dẫn ông về phía tiền sảnh.
Khi Anne đi lên đến hành lang trên lầu, bà nấp vào đầu cầu thang, nhìn xuống dưới sảnh. Bà hít vào một hơi dài khi thấy Judd và những người khác đi về phía cửa trước. Bà vội chạy về phòng ngủ và trông qua cửa sổ. Họ đẩy Judd vào trong xe của Angeli. Nhanh chóng, Anne bốc điện thoại và gọi tổng đài, thời gian dường như đọng lại vô tận cho đến khi có tiếng trả lời.
- Tổng đài, nối máy cho tôi tới cảnh sát, nhanh lên… có trường hợp khẩn cấp.
Một gã đàn ông đến phía trước bà và giằng ống nghe xuống. Anne hét lên và xoay người lại.
Nick Vaccaro đứng đó, nhe răng cười.