Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Another Faust
Dịch giả: Ngọc Thuý
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Quyền Lợi
imon ngồi trên bệ cửa sổ trong vườn ươm và nhìn đầu bọn họ nhấp nhô lên xuống trên cánh đồng như những con chim ưng sẫm màu trên một cái hồ màu xanh-và-trắng. Đây là mùa bận rộn, và những người giúp việc trong nhà cũng phải ra ngoài đồng. Simon có thể thấy họ đang trải qua khoảng thời gian vất vả hơn. Bàn tay của họ vẫn chưa chai sần và họ ngâm nga để quên đi cái nóng. Simon chẳng cảm thấy chút thương cảm nào vì rốt cuộc họ chỉ là nô lệ. Và ông thì có quyền bắt họ làm bất cứ điều gì. Ông quay trở lại với cuốn sách, băn khoăn về số tiền kiếm được và cái bánh buổi chiều.
o O o
Belle tỉnh dậy với đôi mắt gắn chặt như keo. Đêm đó nó chưa hề ngủ sâu giấc. Mỗi lần sắp ngủ say, cái gì đó lại lắc nó tỉnh dậy.Mình đã làm gì thế này? Nó ngồi dậy trên giường và nhận thấy Bicé đang ngồi ở cuối giường.
“Ngủ ngon chứ?” Bicé hỏi với ánh mắt u ám.
Belle kéo chăn lên cao hơn trùm cả mặt. Bicé đang thức làm gì thế nhỉ? Bicé chỉ nhìn Belle. Bicé đang chờ đợi, như thể nó biết Belle sẽ kể cho nó nghe mọi chuyện; giải thích vì sao con bé lại làm một chuyện không thể tha thứ như thế. Nhưng Belle không nói gì cả. Quá nhiều ý nghĩ đang tràn ngập trong tâm trí Bicé. Sự thay đổi của Belle, những giao kèo, dấu hiệu. Dấu hiệu đó có nghĩa là gì? Và làm thế nào mà bọn nó lại đến sống ở đây - với mụ ta - trong suốt mười lăm năm? Câu chuyện nhận nuôi không còn hợp lý nữa. Belle phát hiện ra Madame Vileroy là ai như thế nào? Và con bé đã chấp nhận giao kèo lúc nào? Có phải là lúc bọn nó lên mười - khi Belle bắt đầu thay đổi gương mặt hay không? Hẳn là thế. Trước đó, trong những ký ức giả của Bicé về thời thơ ấu của hai đứa nó, Madame Vileroy chưa bao giờ tặng Belle cái gì. Nhưng Madame Vileroy lại chưa bao giờ đưa ra đề nghị nào như thế với Bicé hay Christian. Mụ có thực hiện giao kèo với Valentin không nhỉ? Trông Belle chẳng có vẻ gì là sẽ tự nguyện tiết lộ cả, con bé chỉ vừa mới thức và có vẻ như đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Có chuyện gì xảy ra với con bé thế? Bicé tự hỏi chính mình. Nó có nhận ra những gì nó đã làm không?
“Chị không sao chứ?” Belle hỏi. Mặt Bicé trắng bệch như một tờ giấy. Những quầng thâm đã xuất hiện dưới mắt Bicé và nó đang bồn chồn hơn hẳn bình thường.
“Belle, em phải nói với chị...”
“Giờ em mệt lắm.”
o O o
Tuần trước ngày diễn ra cuộc thi Hùng biện và Kinh kịch Toàn bang trôi qua như một cơn gió cuốn. Christian và Bicé đã náu đi trong kỳ nghỉ cuối tuần, nói chuyện trong bí mật. Victoria tiếp tục sống như thể không có gì xảy ra. Trên thực tế, mọi thứ diễn ra thật tuyệt vời với Victoria, vì giờ nó đã kiểm soát được toàn bộ chiến thuật của Thomas và đang dựng lên một bài phản biện vững chắc. Sau buổi tối Chủ nhật hôm ấy, Belle đã chắc chắn rằng Thomas sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với nó nữa. Hoặc có lẽ anh chàng thậm chí sẽ không còn là người như trước. Có lẽ Thomas sẽ mất trí nhớ hay trở nên hết sức kinh khủng, hay gì đó. Nhưng không có chuyện gì như thế xảy ra. Thomas hoàn toàn quên hết những gì đã diễn ra, và cậu chàng còn hạnh phúc hơn bao giờ hết khi được ở bên Belle. Thomas vẫn ngọt ngào, vẫn quyến rũ đến vụng về, và vẫn quá nhát gan. Nhưng anh chàng đã rủ Belle đến vũ hội mùa xuân, đó là ngày sau ngày diễn ra cuộc thi Hùng biện. Belle đồng ý, nhưng cô bé không còn dám chắc nữa. Đôi khi, Belle nhìn thấy Thomas run run bên cạnh nó, vô tình nhịp chân hay đếm ngón tay như thể người bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, những lúc như thế cảm giác tội lỗi về buổi tối chủ nhật hôm ấy lại ập xuống người nó. Ở bên Belle, Thomas đang thay đổi, và càng ở bên Thomas nhiều hơn, Belle lại càng ít muốn Thomas thay đổi hơn.
o O o
Belle bước vào phòng ngủ, chuẩn bị để đi xem cuộc thi. Nó đã hứa với Thomas là sẽ đến xem. Christian và Bicé đang ở trong phòng, đưa mắt nhìn quanh quất và thì thầm điều gì đó.
“Tôi chỉ không hiểu được. Tại sao không bỏ đi...” Christian đang nói.
“Chỉ cần tin tôi thôi, tôi cần thời gian...”, Bicé thì thào đáp lại.
Hai đứa ngẩng lên khi Belle bước vào. Christian rời khỏi mà không cất tiếng chào. Bicé liếc về phía Belle, rồi cũng bỏ đi. Belle cố phớt lờ hai đứa, nhưng nó cảm thấy ruột gan cồn cào. Nó thấy đơn độc khủng khiếp. Hai đứa kia đã phớt lờ nó cả tuần rồi, và Belle vô cùng hối tiếc vì chúng đã biết những gì nó làm. Nhưng thực ra bọn kia chẳng biết gì cả.
“Con sẽ đi như thế này à?” Nghe thấy tiếng Madame Vileroy, Belle liền quay lại, “Không đủ thời gian để tắm...”
“Con đã định tắm.” Belle thở dài. Nó không thực sự lên kế hoạch cho chuyện đó.
“Cảm thấy có tội là một cảm giác không hữu ích đối với con. Nó không bao giờ đủ mạnh để làm con thay đổi hướng đi - chỉ đủ làm con tê liệt và làm con... chà, trở nên vô dụng.”
“Con không cảm thấy có tội.”
“Nhưng con không vui mừng cho Victoria. Nó sắp đạt được những gì nó muốn. Con cũng sắp đạt được điều con muốn. Con nên vui mới phải.”
“Có lẽ giờ con muốn một thứ khác.” Belle lẩm bẩm.
“Đó là sự phí phạm, sau tất cả mọi thứ thì con lại đầu hàng.”
“Vấn đề là mỗi lần con từ bỏ cái gì, cô lại sử dụng cái đó để làm lợi cho Victoria.”
“Không, con yêu. Ta làm điều đó vì con. Cũng giống như lần vừa rồi, đó là để dạy con một bài học, để con có thể làm những chuyện vĩ đại. Để con không phí phạm cơ hội của con với một người như Thomas vào thời điểm chưa chín muồi. Để con chiếm được cái gì là của con đúng thời điểm.”
“Anh ấy xứng đáng có cơ hội chiến thắng.”
“Quá muộn rồi. Con không thể phá hủy mọi thứ của Victoria. Nó có nhiều tài năng, như con đã từng có.”
“Thomas có tài năng.”
“Con không phải là người bảo vệ Thomas,” Madame Vileroy nạt bằng một giọng trầm thấp. Belle lùi lại. Mụ bảo mẫu lướt vòng quanh rồi đối mặt với nó, “Belle, con yêu, ta có một đề nghị...”
“Con không muốn nghe.”
“Ta có thể giúp Thomas thắng... nếu như con thực sự muốn.”
“Thế còn Victoria?”
“Đừng lo lắng quá nhiều về nó, con yêu.”
“Con vẫn không muốn nghe.”
“Ta sẽ để con có Thomas. Ta sẽ để con làm theo ý mình. Nó có thể thắng, và hai đứa có thể ở bên nhau... nếu như con muốn nó.”
Mặc dù không muốn nhưng Belle vẫn phải nghe. Nó nhìn thẳng vào mắt Vileroy và chờ đợi.
Vileroy nhẹ nhàng lên tiếng, những lời nói của mụ được cân nhắc cẩn thận, “Ta muốn biết về bố mẹ con.”
Trong một giây, Belle chết sững. Trước đây Vileroy chưa bao giờ hỏi về bố mẹ nó. Mụ chưa bao giờ nhắc đến họ.
“Ta biết rằng mẹ con có kể với con... về một thứ ngôn ngữ đặc biệt. Một ngôn ngữ cổ...”
Belle không thể cử động. Tay nó ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô cứng.
“Ta biết con biết chuyện đó, Belle à. Về thứ tiếng cổ xưa đã bị quên lãng đó. Thứ tiếng mà mẹ con và bạn bè của bà ta đã mất nhiều năm trời nghiên cứu.”
“Thì sao?” Belle khó nhọc lên tiếng.
“Ta muốn biết bà ta đã nói gì với con. Bà ta đã nói gì với con và Bicé,” mụ bảo mẫu ngâm nga, nhẹ nhàng, dịu dàng, giọng mụ ngọt ngào và khàn khàn. “Cố nhớ lại đi, Belle. Cố nhớ những gì mẹ con đã nói, tất cả những năm qua. Con biết gì? Bicé biết gì?”
Vừa nói mụ bảo mẫu vừa di chuyển, xích đến gần Belle hơn, cho đến khi nó có thể cảm thấy hơi thở lạnh giá của mụ trên mặt, có thể nhìn thấy con mắt đã vỡ di chuyển với vẻ chờ đợi.
“Không.” Belle quay đi.
Một giây trôi qua. Một tích tắc giận dữ.
Một tia rạn vỡ từ một con mắt vỡ.
Belle lùi lại ghê tởm, “Đi đi - tôi không quan tâm Thomas có thắng hay không.”
Madame Vileroy không nổi giận. Mụ bình tĩnh và mỉm cười. Mụ ôm lấy mặt Belle trong bàn tay lạnh giá, “Ta sẽ gặp con trong xe, con yêu,” mụ nói, rồi đóng sầm cửa lại sau lưng.
o O o
Nửa giờ sau, Belle đóng bộ xong xuôi và sẵn sàng rời khỏi nhà. Nó đã không tắm từ ngày hôm trước. Nó cảm thấy mệt mỏi, bẩn thỉu và không thu hút. Nó túm lấy túi xách và với tay mở cửa, nhưng cánh cửa không mở ra. Nó kéo và lắc nhẹ nắm cửa. Không nhúc nhích. Nó kéo mạnh hơn. Vẫn không nhúc nhích. Cửa đã bị khóa. Nó tông sầm vào cửa, hét lên gọi ai đó đến giúp nó. Nhưng ngôi nhà vắng tanh. Thomas sẽ nghĩ rằng nó bỏ rơi cậu ta. Lucy sẽ có cả ngày bên cạnh Thomas. Belle sụm xuống giường và vùi gương mặt xinh đẹp vào hai tay.
Mình đã làm gì thế này? Mình đã thực sự trở thành con gái của bà ta.
o O o
Bicé đang tìm Christian quanh nhà. Nó đã sẵn sàng rời khỏi nhà để đến xem cuộc thi, nhưng những ngày này nó sẽ không đi đâu mà không có Christian. Christian là người duy nhất nó tin tưởng - mặc dù Christian không phải là tất cả với nó.
“Christian, cậu có ở đây không?” Bicé thò mặt vào phòng Christian, căn phòng mà Christian dùng để hồi sức và luyện tập. Bicé nhận thấy Buddy đang ngồi một mình trong góc, lưng quay ra phía cửa. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, đôi vai rộng của gã nhô lên với vẻ cam chịu. Bicé nhìn quanh, nhưng Christian không ở đó. Nó không biết nên làm gì, liệu có nên nói lời chào không? Nó quay lưng định đi, nhưng trước khi nó có thể đi Buddy đã quay lại và nhìn thấy nó.
Một cách dè dặt, Buddy gật đầu chào.
“Chào Buddy. Nhớ tôi không? Tôi là Bicé.”
Gã mang vẻ mặt trống rỗng. Bicé nhắc lại tên mình, lần này thật chậm, “Bi... cé.”
Buddy đứng dậy và Bicé nhìn thấy thứ gì đó. Gã đang nắm một mảnh giấy.
“Anh đang có gì ở đó thế?” Bicé hỏi.
Gã giấu mảnh giấy ra sau lưng và lắc đầu.
Bicé bước lại gần hơn, “Không sao mà, Buddy. Anh có thể nói với tôi. Christian và tôi là bạn bè.”
Buddy liếc về phía cửa, Bicé biết vì sao gã sợ hãi.
“Tôi sẽ không nói với bà ấy,” nó nói, “Anh không phải lo lắng.”
Buddy quay lại cái góc của gã, “Tôi hứa sẽ không nói mà,” Bicé nói, “Tôi biết bà ấy bắt người khác phải làm chuyện này chuyện kia. Nhưng không phải tôi. Anh có thể tin tôi.”
Buddy giơ tờ giấy lên cho Bicé xem. Đó là một bức thư, một bức thư rách nát từ lâu. Nó cầm lấy bức thư từ Buddy. Chữ trong bức thư to và run rẩy, chữ viết tay của một đứa trẻ. Bức thư được đề gửi cho một gã tên là Phineas the Fence. Bicé đọc lướt qua.
Gửi: Phineas the Fence, Celtic 31
Từ: Christian W.
Christian W.? Tim Bicé như đánh lô tô. Một manh mối về quá khứ của Christian. Tên cậu ta trước giờ là Faust. Đọc bức thư, Bicé cảm thấy nước mắt lăn dài xuống má nó. Nó để chúng rơi và nhỏ giọt lên tờ giấy, làm mực nhòe đi. Thế điều tồi tệ nhất anh đã từng làm là gì? Christian cũng đã làm điều tồi tệ nhất. Vì thế em sẽ phải lo liệu mọi việc. Vì bản thân ông ấy và vì em.Christian chỉ là một đứa trẻ tuyệt vọng không thể nghĩ đến bất kỳ điều gì khác.
Buddy đứng nhìn với gương mặt bằng chất dẻo, vẻ mặt gã hơi chút đau khổ, hơi chút hiểu biết, hơi chút lo lắng.
“Anh tìm thấy cái này ở đâu?” Bicé hỏi, đẩy bức thư trả lại cho gã, “Christian đưa nó cho anh à?”
Gã lắc đầu.
“Christian có biết chuyện này không?”
Gã lại lắc đầu. Bicé hít vào thật sâu, “Anh lấy nó từ chỗ bà ta. “
Buddy hơi khẽ gật đầu.
“Ôi, Chúa ơi,” Bicé kêu lên. Nó rảo bước quanh phòng, nghĩ xem nên làm gì. Christian sẽ muốn xem cái này muốn chết. Cậu ta đã rất ngứa ngáy muốn bỏ chạy. Nhưng Bicé chưa thể đi lúc này, nó vẫn còn việc phải làm.
Đột nhiên Buddy trông hoảng hốt, ánh mắt của gã di chuyển ra phía sau Bicé. Gã rút người vào sâu hơn trong góc và vùi đầu vào tường. Một giọng lạnh lẽo bò trườn vào từ sau cánh cửa. Bất cứ giọt máu nào còn lại trong mạch máu của Buddy cũng đều đông cứng lại vào lúc đó. Có một thứ mà Buddy sợ.
Bicé quay người lại. Madame Vileroy đang đứng đó.
“Bicé, ta muốn con đưa cho ta bức thư đó.”
“Không.”
“Bicé. Có nhớ chuyện gì sẽ xảy ra nếu con không làm như ta bảo không?” Bicé run lên vì tức giận.
Madame Vileroy bắn cho nó một nụ cười và chìa tay ra.
“Tôi xin lỗi, Buddy, nhưng tôi phải lấy thứ đó,” Bicé nói.
Buddy lắc đầu.
“Buddy, hãy đưa nó cho tôi.” Bicé chồm tới và túm lấy bức thư trong tay Buddy. Gã đang run rẩy. Bicé thì thầm vào tai gã, “Tôi sẽ kể với cậu ấy những gì cậu ấy cần biết. Chỉ cần đưa nó cho tôi.”
Buddy thả bức thư ra và Bicé đưa nó cho mụ bảo mẫu. Mụ bảo mẫu nhét bức thư vào túi áo jacket được cắt may hoàn hảo, “Ta thấy ngươi đã có sở thích đọc sách,” mụ nói với Buddy, mặc dù gã chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt mụ. Bicé tự hỏi không biết hình ảnh mà gã hình nộm không có tâm trí này nhìn thấy khi nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng yêu của Nicola Vileroy có giống như những gì mà phần còn lại của thế giới thấy không. Có lẽ gã là kẻ duy nhất có thể nhìn xuyên qua các cạm bẫy, nhìn thấy được bộ mặt thật của kẻ hành hạ gã, một khuôn mặt không hề xinh đẹp, mà tối tăm và đói khát.
Vileroy lượn lờ vào phòng với vẻ vô tư, lật úp những đồ vật nhỏ theo bước đi, cái gối chỗ này, quyển sách chỗ kia, “Cái gì đây?” Mụ hỏi khi đến trước một quyển vở. Mụ giở qua các trang. Không có gì ngoài vài ký tự nguệch ngoạc, run rẩy - không giống chữ trẻ con - rụt rè hơn, như thể được viết bởi một bàn tay ngập ngừng có tuổi hơn.
Một kẻ mắc chứng quên đang học viết trở lại.
Mụ quay sang Buddy, “Nói ta nghe, ngươi và Christian làm gì với nhau?”
Buddy đông cứng. Còn Bicé bối rối. Không lẽ Christian đã thôi dùng Buddy cho việc luyện tập?
Madame Vileroy đóng quyển vở lại, cắp nó dưới cánh tay, và rời khỏi.
Sau một giây đứng chờ, Bicé cũng quay người chạy khỏi căn phòng đó.
o O o
Trước cuộc tranh luận quan trọng với Victoria Faust, Thomas rảo bước đi đi lại lại trong sảnh, tự hỏi Belle có thể ở chỗ quái quỷ nào. Cô ấy sẽ đến, nó nghĩ, nhưng rồi lại nhìn đồng hồ và lại bắt đầu rảo bước thậm chí còn nhanh hơn.
“Này, ở đây,” một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau Thomas.
Thomas quay lại với một nụ cười toe toét và nói “Rốt cuộc em cũng đến rồi,” nhưng khựng lại ngay khi nhìn thấy Lucy thay vì Belle. Cô nàng ăn diện hơi quá mức cho một cuộc thi hùng biện, nhưng trông rất được.
“Chào Luce,” Thomas nói. “Em làm gì ở đây thế?”
“Chỉ muốn đến ủng hộ anh. Bọn mình vẫn là bạn, đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi,” Thomas nói, nhẹ cả người vì Lucy đã thôi phớt lờ nó kể từ sau thất bại ở cuộc bầu chọn. Hơn nữa, nếu Belle không xuất hiện thì cũng thật dễ chịu khi có một tiểu đội cổ vũ.
“Người ta đang bắt đầu đấy, đi thôi.” Thomas nói rồi quàng một cánh tay thân thiện quanh Lucy. Lucy ngả người áp sát và bước đi cùng Thomas vào khán phòng.
o O o
“Cậu Goodman-Brown. Cậu sẽ là bên khẳng định. Cậu sẽ bảo vệ luận điểm sau: Coi nhẹ bằng sáng chế dược phẩm để cung cấp những phương pháp chữa trị trong khả năng chi trả cho những bệnh nhân sắp chết ở thế giới thứ ba là phù hợp với đạo lý. Cô Faust, cô sẽ là bên phủ định.”
Tuyệt cú mèo! Thomas tự nhủ. Nó nhìn quanh tìm Belle, nhưng cô bé vẫn chưa có mặt. Lucy mỉm cười với nó từ hàng ghế đầu.
“Hoàn hảo,” Victoria nói. “Phủ định dễ hơn rất nhiều... quyền sở hữu và tất cả những thứ đó...”
“Con sẵn sàng chưa?” Madame Vileroy thì thào.
“Làm ơn đi. Con có một bản sao chép tất cả những lý luận của nó ở đây.” Victoria vẫy một chồng giấy. “Và con có luận điểm phủ định mà Thomas sẽ dùng nếu như nó được phân là bên phủ định.”
“Có lẽ con nên lên và giả vờ ghi chép đi. Nó chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Victoria nhìn giám khảo, vừa quan sát bà ta vừa nói với Madame Vileroy, “Ồ, phải rồi. Con sẽ lên ngồi.”
Thomas bước lên bục và bắt đầu nói. Người bấm giờ bắt đầu tính thời gian. “Đây không phải là một vấn đề về quyền sở hữu mà đúng hơn là quyền được sống...”
o O o
“Bọn mình phải bỏ đi ngay lập tức,” Christian thì thào với Bicé khi hai đứa tìm kiếm Belle. Sau ba mươi phút, Belle vẫn chưa xuất hiện ở cuộc thi.
“Không, tôi phải ở lại. Tôi phải tìm ra vài thứ.”
“Tôi không hiểu. Cái gì có thể quan trọng đến thế... Trời! Không phải lại tin nhắn nữa chứ!” Christian cứ nhận được tin nhắn từ Valentin bảo đến nghe bài thơ mà nó sắp đọc trong cuộc thi. Cuối cùng, Christian quyết định quay về nhà tìm Belle. Phải có điều gì đó không ổn.
“Nghe này, Bicé. Tôi lo lắng khi bỏ Belle lại trong ngôi nhà đó. Bicé biết mấy thứ mà nó dùng trong phòng tắm rồi đấy. Tôi sẽ đi tìm nó.”
“Tôi sẽ đi với Christian.” Bicé làm dấu thánh vài lần trong khi chạy theo sau Christian xuống hành lang.
o O o
Trong lúc Christian đang mò mẫm với ổ khóa trên cửa chính căn hộ, Bicé nghe thấy tiếng cửa phòng Belle nện rầm rầm vào bản lề. Hai đứa gần như không phân biệt được tiếng gào thét của Belle giữa những tiếng ầm ầm.
“Thả tôi ra!” Belle hét lên trong khi kéo mạnh nắm cửa, “Có ai thả tôi ra! Bicé! Bicé! Chị có ở ngoài đó không?” Đây không phải là cách mà mọi chuyện nên xảy ra. Belle thấy nó đã dâng hiến cho Madame Vileroy cũng nhiều chẳng kém Victoria. Tại sao Vileroy lại giúp Victoria nhiều thế?
Bicé và Christian bước vào trong nhà đúng lúc nhìn thấy Belle đập tan cánh cửa bằng một cái ghế tựa.
“Cậu đang làm gì thế?” Christian sửng sốt hỏi.
“Hai người đang làm gì mới đúng chứ? Tôi đã kêu cứu cả tiếng đồng hồ rồi.”
Belle biết nó phải đến cuộc thi trước khi Victoria làm Thomas mù mịt bằng tất cả những thông tin ăn cắp. Cuộc thi này chẳng có ý nghĩa gì với nó. Nó chỉ không thể chịu đựng được ý nghĩ Thomas bị Victoria lợi dụng như thế. Christian và hai cô gái đến kịp ngay khi Victoria đang tiến lên bục. Bọn nó chờ phía sau trong khi Victoria vuốt thẳng đống giấy tờ và mỉm cười với Thomas và các giám khảo. Thực ra Victoria đã dùng hai mươi giây đầu tiên trong thời gian cho phép của mình để cảm ơn các giám khảo. Các giám khảo có thể tin vào hành động đó, nhưng với một người biết rõ Victoria như Belle thì nụ cười kia trông như một cái nhìn đểu cáng.
“Tôi sẽ đáp lại từng luận điểm mà bạn Goodman- Brown đưa ra. Điểm thứ nhất: nếu không có quyền sở hữu, sẽ không có động lực để làm việc hay đưa ra các sáng kiến và lúc đó chúng ta sẽ rơi vào tình trạng của chủ nghĩa cộng sản. Tôi muốn đưa ra trích dẫn sau đây của Adam Smith, George Washington, David Ricardo, Ronald Reagan, và người đứng đầu WTO.”
“Oa, hơi kịch nhỉ, thậm chí là với Vic...”. Bicé lẩm bẩm.
“Suỵt...” Belle thúc cô chị. Nó đang cực kỳ tập trung quan sát phản ứng của Thomas.
o O o
Ngay khi Valentin đọc xong, đám đông đứng dậy và bắt đầu vỗ tay nồng nhiệt. Với tất cả những bà mẹ mít ướt và đám con gái teen dễ xúc động này, Valentin nghĩ, mình có thể chỉ cần đọc một đoạn trích ngẫu nhiên trong cuốn từ điển Kazak-Anh của Bicé.
Mắt Charlotte rưng rưng. Anh ấy đang nhìn thẳng vào mình. Mình không thể tin được anh ấy viết cả bài sonnet đó dành cho mình.
o O o
“Điểm thứ hai: trái ngược với quan điểm của Thomas, các công ty dược thực sự có động cơ để thực hiện vai trò của họ đối với người nghèo. Điều đó là tốt cho quan hệ công chúng. Tôi có ở đây sáu cuộc thăm dò khách hàng cho thấy các khách hàng muốn ủng hộ một công ty có giúp đỡ người nghèo nhiều gấp bốn lần...”
“Quan hệ công chúng? Thế còn giúp đỡ con người thì sao?” Bicé nói.
“Em nghĩ nó đang hứng chí quá độ,” Belle nói.
o O o
“Valentin, thật tuyệt quá!”
“Cảm ơn.”
Valentin bị phân tâm. Một đám năm đứa con gái và ba bà mẹ vừa mới tụ lại quanh nó. Họ đẩy Charlotte ra phía sau, “Cậu lấy cảm hứng từ đâu để viết bài thơ đó thế?”
“Mất bao lâu mới viết xong bài thơ đó?”
“Nó có dành cho ai đặc biệt không?”
Charlotte bắt được ánh mắt của Valentin và trái tim cô nàng lỡ một nhịp. Có phải Val vừa mới mỉm cười? Đúng rồi, mình biết mà. Bài thơ đó là dành cho mình.
“Không ai đặc biệt cả.” Valentin vô tình nói.
Valentin kiễng chân nhìn qua đám đông về phía cửa, “Này, Christian kìa! Tuyệt cú mèo!” Nó đẩy xuyên qua phía sau và gần như giẫm phải Charlotte. Nó chắc sẽ không dừng lại nếu như cô nàng không gọi tên nó.
“Ồ, chào Charlotte. Cái áo khoác đẹp đấy.” Nó dợm bước đi. Charlotte nhận thấy chồng giấy được gấp gọn gàng trong tay Valentin. Cô nàng có thể nhìn thấy chữ viết tắt tên Val, VF, được in rất đẹp ở cuối mỗi trang giấy. Charlotte tự hỏi không biết tất cả chỗ đó có phải được viết cho mình.
“Thế những gì đằng ấy đã nói có thật lòng không? Rằng đằng ấy không viết bài thơ đó dành riêng cho ai cả?”
“Ồ... không, dĩ nhiên là không rồi.” Valentin cười toe toét, “Phải đi đây. Vòng tiếp theo sắp đến và tôi thì chết đói rồi.”
“Tôi sẽ kiếm cho đằng ấy thứ gì đó để ăn nếu đằng ấy muốn.”
“Ôi, Charlotte đúng là thiên thần.” Valentin hôn lên má cô nàng, “Đằng ấy có thể quay lại trong vòng năm phút không?”
o O o
Bicé quá mê mải với những gì Victoria đang nói đến mức nó không nhận thấy Madame Vileroy đang đứng sau lưng nó, đặt một tay lên vai nó. “Bicé, có phải ngươi đã giúp Belle đến đây không?”
“Đừng nói chuyện với tôi,” Bicé thì thào.
“Ta đã nghĩ tốt nhất là Belle nên ở nhà.”
“Nó tự phá cửa ra ngoài. Nhưng tôi không phải giải thích...”
“Dĩ nhiên là có rồi. Ngươi và ta là bạn, không đúng sao?” Vileroy ngâm nga.
“Bà không phải là bạn của tôi.”
“Chúng ta đã ở cùng nhau quá lâu rồi, Bicé Faust. Ta là bạn của ngươi.”
Bicé rùng mình trước âm thanh gọi tên nó. Vì lý do nào đó lúc này nghe rất giả tạo.
“Ngươi biết nhiều ngôn ngữ như thế,” mụ bảo mẫu nói như trêu ngươi, “Và ngươi biết ta là ai. Ngươi có thể luận ra tên ta không?”
Bicé đảo tung trong đầu, Ta là bạn của ngươi...
“Ta là Bạn của Faust,” Bicé thì thào và bắt đầu lẩm nhẩm tự dịch cho đến khi nó tiến tới một điều, Me Fausto Philos -Mephistopheles[43].
Chỉ mất một giây để nó lấy lại tự chủ, “Nghe này, Nicola. Tôi muốn ra đi. Tôi muốn ra khỏi toàn bộ chuyện này. Hãy để tôi ra đi.”
“Nhưng ngươi cần ta. Ta không cần phải nhắc lại cho ngươi...”
“Tôi không thỏa thuận bất kỳ điều gì với bà.”
“Điều quan trọng là cái thỏa thuận mà ngươi đã đồng ý. Cái thỏa thuận mà ngươi thực hiện hàng ngày.”
Bicé cố nhìn thẳng vào mắt Nicola Vileroy. Nhưng nó không thể nhìn được lâu.
“Ngươi cần ta,” mụ bảo mẫu-quỷ dữ nói, “và cả hai ta cùng biết rằng ngươi sẽ không bao giờ ra đi.”
o O o
“Điểm thứ ba: Thực tế rằng người nghèo chiếm tỷ trọng cao trong số người chết thì không liên quan gì đến chủ đề này”.
o O o
Christian ngồi ở phía cuối phòng khi Valentin đến lượt đọc tiếp theo. Charlotte vừa mới chạy vào cùng một ly cà phê đá và ba cái bánh từ quán cà phê cạnh trường và đang len lỏi để nhập hội với Christian ở cuối phòng. Mặt cô nàng trông đỏ bừng và người đẫm mồ hôi.
“Tôi không kiên nhẫn đến lúc nghe bài tiếp theo. Anh ấy thật thiên tài. Cậu có biết anh ấy đã không muốn tham gia không? Anh ấy không muốn có chuyện gì xen vào giữa hai đứa bọn tôi...”
“Đó có phải là lý do cậu không tham gia không?” Christian hỏi với vẻ mặt cảm thông. Theo những gì nó biết, Valentin đã lên kế hoạch tham gia cuộc thi này cả tháng trời rồi.
“Ừ. Và điều đó xứng đáng thôi. Đáng lẽ cậu không nên bỏ lỡ lần đọc đầu tiên của anh ấy. Thật tuyệt vời.”
Valentin bắt đầu đọc và Chrítian lắng nghe. Từ giây phút đầu, nó đã không hề nghi ngờ chuyện Valentin sẽ thắng. Bài thơ thật hay, chân thành và dí dỏm. Chuyện này làm Christian buồn. Không chỉ vì nó nhận ra rằng nó không giỏi bằng mà còn bởi trong suốt thời gian qua, nó đã theo đuổi những thứ hoàn toàn sai lầm. Nó chưa bao giờ viết được cái gì hay cả. Nó chỉ dành toàn bộ năng lượng của mình ủ ê trên những thành công của Valentin.
o O o
“Tóm lại lại, sự xâm phạm bằng sáng chế là ăn cắp - ngay cả khi nó dùng để giúp người nghèo. Ngay cả khi vẫn còn những hậu quả tiêu cực, chúng ta sống trong một xã hội được lập nên vì những lẽ phải và quy tắc...”
Thomas sốc nặng. Nó nhìn qua phía người hướng dẫn môn hùng biện của Marlowe với một vẻ mặt bàng hoàng, “Làm thế nào... cô ta lại có được...?” Bài phản biện của Victoria quá sắc bén, bám sát với những gì Thomas đã nói, đến mức thật khó tin rằng đó là do Victoria là một người phản biện giỏi. Rốt cuộc thì mỗi người chỉ có ba phút chuẩn bị. Làm thế nào Victoria có thể viết được bài thuyết trình có thể phản biện nó từng điểm một chỉ trong vòng ba phút? Và tất cả những dữ liệu đó? Làm sao cô nàng biết được?
Trong lúc Thomas vẫn đang nghiền ngẫm chuyện này thì Victoria mỉm cười với các giám khảo và rời khỏi bục. Nó bước qua Thomas, ghé sát lại, vỗ lên lưng đối thủ, và nói, “Thế là xong sự chuẩn bị như một luật sư, nhỉ?” Victoria nhìn thẳng vào mắt Thomas và chờ lời nói của mình ngấm vào trước khi nháy mắt với đối thủ và bước về phía Madame Vileroy.
“Giỏi lắm con yêu. Con thật xuất sắc!” Madame Vileroy nói.
“Cảm ơn cô, và phần tuyệt nhất là giờ nó sẽ nghĩ rằng đây là lỗi của Belle.”
o O o
Ngay khi vòng một kết thúc, Belle và Lucy cùng chạy về phía Thomas từ hai phía đối diện của hội trường. Thomas đang bơ phờ soát lại đám giấy tờ trên bàn.
“Chào anh. Em rất xin lỗi vì đã đến muộn. Đừng lo, anh có thể phản biện để bảo vệ lý luận của mình,” Belle nói.
“Và cậu sẽ giúp anh ấy chứ?” Lucy nạt ngang.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ giúp,” Belle nói rồi nhìn sang Thomas tìm sự ủng hộ. Thomas vẫn chưa ngẩng lên khỏi đống giấy tờ. Belle định nắm lấy tay Thomas nhưng Thomas giật ra quá nhanh, Belle khẽ kêu lên.
“Giống như cô đã giúp Victoria chứ gì?” Cuối cùng Thomas cũng lên tiếng.
Tim Belle ngừng đập. Thomas biết rồi sao? Cuối cùng Thomas đã cảm thấy những gì đã xảy ra với mình tối hôm đó sao?
“Anh đang nói gì thế?”
“Belle, cô nói với cô ta toàn bộ chiến thuật của tôi. Về người luật sư chuyên về bằng sáng chế và tất cả những lý luận mà tôi sẽ sử dụng. Cô là người đã nói với cô ta.”
“Không...”
“Đúng đấy Thomas, em cá là nó,” Lucy nhảy vào.
“Điều tồi tệ hơn là cô đã nói với cô ta về hoài bão của tôi - về chuyện tôi muốn làm luật sư. Không ai biết điều đó. Cô là người duy nhất.”
“Không, Thomas. Em không nói với Victoria chuyện đó. Em thề.”
“Tôi ước gì có thể tin cô.”
o O o
Giáo viên sáng tác của Valentin len lỏi qua đám đông để chúc mừng học trò. Những bài thơ của Valentin vừa mới giành giải nhất trong hạng mục các sáng tác gốc, và tất cả mọi người đều muốn nói chuyện với chàng nghệ sĩ trẻ tài năng. Charlotte phải cào cấu giẫm đạp mới tìm được đường lên phía trước, nơi Christian đã đang chúc mừng Valentin.
“Này Charlotte,” Valentin nói khi Charlotte đâm sầm vào nó, “Cậu đang nghĩ gì đấy?”
Christian cảm thấy thương hại cho Charlotte. Valentin đã nói bằng một giọng cộc cằn. Thế nhưng ai có thể trách cứ Val chứ? Valentin không thích Charlotte. Và nó đã tử tế với cô nàng quá lâu rồi.
“Thật tuyệt quá! Cảm hứng của đằng ấy cho bài thơ vừa rồi là gì?” Charlotte dò hỏi.
“Không gì cả. Tôi chỉ chợt nghĩ ra, thế thôi.”
Charlotte trông có vẻ bị tổn thương, và buồn, và nói chung là bối rối, “OK, ừm, tôi phải đi rồi. Mai mấy giờ đằng ấy định đón tôi?”
“Mai ư?”
“Đằng ấy biết mà, buổi vũ hội mùa xuân ấy?”
“À... Charlotte này, tôi đã rủ một người...”. Valentin cố nặn óc. Mình có rủ Charlotte không nhỉ? Không, không, tuyệt nhiên không.
Môi Charlotte mím lại, “Nhưng đằng ấy đã rủ tôi.”
Ôi, grừ.
“Tôi xin lỗi, Charlotte. Tôi đã hứa sẽ đi cùng với... em gái tôi rồi... Nó không có bạn hẹn. Và dù sao đi nữa... tôi xin lỗi.”
Charlotte khóc òa lên và bỏ chạy. Christian chỉ đứng đó chờ.
“Ông không định quay lại... để sửa chữa à?” Christian hỏi Valentin.
“Sửa cái gì? Không có gì phải sửa cả. Tốt hơn hết là không nên làm cô nàng tưởng bở.”
o O o
Belle đang khóc. “Em không nói với nó chuyện đó, em thề mà.”
“Belle, cậu có thể để anh ấy yên không?” Lucy nói.
“Ừ, làm ơn đi đi. Tôi chỉ còn mười lăm phút để chuẩn bị bài bảo vệ.”
Belle chùi mặt bằng ống tay áo. Thomas lại bồn chồn trở lại, và nó cao giọng hơn khi nói chuyện với Belle. Thomas thực sự lo lắng, nhưng ngồi cạnh Belle nó cảm thấy như thể bị châm chích toàn thân bởi những chiếc ghim và kim nhọn, và điều đó đem đến một cảm giác ngứa ngáy khó chịu khắp tứ chi.
“Đó là lý do vì sao em đến đây. Em muốn giúp.” Belle chậm rãi nói khi nhận ra sự bồn chồn của Thomas.
“Tôi không gian lận. Và tôi không muốn nói chuyện với cô.”
“Thomas, chỉ cần anh tin em thôi. Phải, Vic đã gian lận. Phải, nó đã xem trước toàn bộ chiến thuật của anh. Nhưng em thề là em không dính dáng đến chuyện đó.” Lucy khịt mũi. Belle tiếp tục, “Và những gì em có ở đây là một bài thuyết trình có thể cân bằng sân chơi. Nó hoàn toàn dựa trên những thứ mà anh đã tự mình tìm được, nhưng Vic chưa nhìn thấy bài thuyết trình này. Thế là công bằng.”
“OK, đưa tôi xem rồi tôi sẽ quyết định.”
“Không. Anh phải hứa rằng anh sẽ không nhìn nó cho đến khi anh chuẩn bị lên bục thuyết trình.”
“Cậu đùa đấy à?” Lucy nói. “Anh ấy phải điên mới tin cậu lúc này.”
Belle liếc qua Victoria, cô nàng lúc này đang chăm chú theo dõi ba đứa nó với một vẻ mặt độc ác. Vic luôn luôn gian lận. Lúc này Belle không thể để Thomas đọc bài thuyết trình.
“Cô nghiêm túc đấy chứ?” Thomas nói. “Cô muốn tôi lên trên kia và đọc một thứ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy?”
“Nếu anh đọc nó lúc này, Vic sẽ có thời gian để - Đừng bận tâm, chỉ cần anh làm điều đó vì em. Anh có gì để mất chứ? Em không thể tưởng tượng ra anh có nhiều thứ trong tập tài liệu kia có thể giúp anh chiến thắng trong vòng chưa đến...” - Belle nhìn đồng hồ - “... mười phút.”
o O o
Christian và Valentin lẩn vào trong giảng đường ngay khi Belle rời khỏi Thomas và đang bước về phía Bicé. Belle chĩa ngón cái về phía bọn chúng, hoàn toàn phớt lờ Victoria - lúc này cô nàng đang đứng với Madame Vileroy và ném ra cái nhìn gườm gườm chứa đầy sự căm ghét nhất mà nó có thể tập hợp được.
Thomas tiến về phía bục diễn thuyết, cảm giác như thể ai đó đang thít lấy cổ họng nó. Mình đúng là người dễ lừa, nó nghĩ. Nhưng có gì đó trong cách Belle nài nỉ nó làm nó muốn lắng nghe. Lần này không phải là cách mà nó cảm thấy trước đây. Nó không cảm thấy say sưa, hạnh phúc và yêu say đắm. Có cái gì đó trong cách Belle nhìn nó làm nó tin Belle. Đó là đôi mắt của Belle. Belle có đôi mắt chân thành. Thomas mở tờ giấy mà Belle đã đưa cho nó và bắt đầu đọc.
“Ăn cắp là gì? Khi nào thì hành động ăn cắp có thể tha thứ được? Khi nào ăn cắp là tội lỗi?” Thomas đọc với vẻ không thoải mái. Christian ngẩng mặt lên. Belle nhìn Christian lắng nghe với vẻ chăm chú, rồi cúi xuống nhìn đôi giày nó đang đi.
“Một hành động trở thành ăn cắp khi một trong hai điều kiện sau được thỏa mãn. Thứ nhất, khi có tổn hại đến nạn nhân. Thứ hai, khi hành động đó được thực hiện vì lợi ích cá nhân.” Thomas ngẩng lên mỉm cười. Nó có vẻ hạnh phúc với cái đích mà bài thuyết trình dẫn đến, và Belle thở hắt ra nhẹ nhõm. Mặt Christian trở nên trắng bệch và nó hóa đá tại chỗ. Belle mỉm cười với Christian như thể muốn nói rằng những chuyện đó khác với trường hợp của Christian. Chuyện ăn cắp đó khác với ăn cắp trong thế giới của bọn chúng. Belle bị giằng xé giữa niềm háo hức dành cho Thomas và cảm giác lúng túng trước Christian.
“Nếu như cả hai điều kiện này đều được thỏa mãn, thì không nghi ngờ gì về chuyện xã hội đứng về phía nào. Khi một trong hai điều kiện vẫn còn trong nghi vấn, xã hội mới bắt đầu tranh luận. Ví dụ, có sai không khi một người lấy thứ gì đó đã bị quăng đi? Có lẽ là không, bởi vì không có thiệt hại nào đối với nạn nhân cả. Có sai không khi một người ăn cắp một ổ bánh mì để cho một em bé đang đói lả ăn hay đánh thuế người giàu để giúp người nghèo? Có lẽ là không, bởi vì động cơ ở đây không phải là ích kỷ.”
Lúc này Victoria thậm chí còn không thèm nhìn Thomas nữa. Nó trừng mắt nhìn Belle, trông như thể sẽ lao tới tấn công cô bé. Belle làm dấu ra hiệu cho Vic rằng có lẽ nó nên ghi chép. Nhưng Victoria không quen chuẩn bị những lý lẽ phản biện mà không có thông tin từ trước.
“Tuy nhiên, khi cả hai điều kiện trên đều không xảy ra, tôi cho rằng ở đây không có tội lỗi nào đi ngược với luân thường đạo lý cả. Là sai khi cướp lấy ống tiêm từ một con nghiện ma túy chăng? Dĩ nhiên là không. Tôi nghĩ vấn đề này có thể được giải quyết nếu như chúng ta tìm được một cách để không vi phạm cả hai nguyên tắc trên. Khi đó những người theo chủ nghĩa hoài nghi sẽ dễ dàng nói rằng quyền được sống chiến thắng quyền sở hữu trí tuệ, vì thật khó chứng minh đã có bất kỳ quyền sở hữu nào bị đánh cắp.” Thomas bắt đầu nhấn giọng trong lúc nói, như một chính trị gia. Belle trông vô cùng tự hào, còn Victoria thì tím gan tím ruột.
“Giải pháp của tôi bao gồm sự kết hợp những biện pháp bảo hộ, bao gồm hạn chế xuất khẩu và các phương pháp marketing để đảm bảo rằng lợi nhuận của các công ty dược không bị ảnh hưởng. Trong đó, tôi kiến nghị sử dụng nhiều cách phân phối khác nhau và giới hạn lợi nhuận để đảm bảo rằng sẽ không ai thu được nhiều lợi nhuận từ việc vi phạm bằng sáng chế, từ đó hạn chế những kẻ trục lợi ích kỷ muốn tham gia vào lĩnh vực này.”
Thomas tiếp tục trình bày một kế hoạch gồm mười hai điểm hoàn hảo, trong quá trình đó còn ứng khẩu, và đã thuyết phục được tất cả các giám khảo. Vòng phản biện tiếp theo, Victoria dường như đột nhiên thiếu mất những dẫn chứng và lý lẽ mạch lạc, cứ nói đi nói lại vài thiếu sót trong giải pháp của Thomas và đọc lại mấy đoạn của bài phản biện trước. Victoria kết thúc khi còn dư một phút và lao ngay ra ngoài trước khi các giám khảo tuyên bố Thomas là người thắng cuộc.
o O o
Thomas ôm chầm lấy Belle. Nó nhấc cô bé lên khỏi mặt đất và hôn Belle... lên trán.
“Anh rất xin lỗi. Anh... anh tưởng em là người đã...”, Thomas lắp bắp, vô cùng hổ thẹn nhưng vẫn ôm chặt lấy Belle, “... em biết rồi đấy.”
“Không sao mà,” Belle thì thầm. “Nhưng giờ anh tin em rồi, đúng không?”
Qua vai Thomas, Belle nhìn thấy Lucy bỏ ra ngoài và đóng sập cánh cửa sau lưng.
“Chắc chắn rồi. Nếu như em cố bán rẻ anh cho Victoria thì em đã không cứu anh thế này. Nhân đây, anh muốn biết em lấy bài thuyết trình đó ở đâu thế?”
“Em tự viết đấy.” Lông mày Thomas nhướn lên. “Sao? Anh nghĩ em chỉ là con bé tóc vàng ngớ ngẩn à?”
“Không. Nhưng em đã lấy đâu ra tất cả những dẫn chứng và giải pháp đó...”
“Em bắt đầu với những lý luận của anh và lùng tìm phần còn lại trên mạng. Anh đâu cần những thông tin nội bộ để nêu lên quan điểm của mình.”
“Đó là thứ gây ấn tượng nhất mà anh từng nghe thấy,” Thomas nói. Nó quá hạnh phúc nên chẳng thắc mắc làm thế nào Belle có đủ thời gian.
Sau cuộc thi, không ai thấy Victoria đâu cả. Valentin và Thomas đến lễ trao giải. Christian và Bicé đang đứng ở ngoài thì Belle chạy đến và ôm chầm lấy Bicé.
“Cảm ơn chị,” Belle nói. “Anh ấy bảo em thật xuất sắc.”
Bicé vụng về đáp lại cái ôm, nó vẫn còn chưa hòa thuận với đứa em gái hoang đàng. “Mừng là chị có thể giúp.”
“Bicé giúp thế nào?” Christian hỏi.
“Chị ấy dừng tất cả mọi thứ... để tôi có thời gian viết bài thuyết trình đó.”
“Bicé dừng tất cả mọi thứ?” Christian hỏi.
“Ừ,” Bicé nói, rõ ràng nó vẫn chưa thoải mái trong mối quan hệ của với Belle.
“Và Belle ở đó với Bicé? Thế còn tất cả mọi thứ...?”
“Bọn tôi là chị em,” Bicé nói vẻ cam chịu. “Tôi phải giúp đỡ.”
Belle lại ôm chầm lấy Bicé. Nó có vẻ chân thành hối hận về những gì đã xảy ra. Trước mắt, hai đứa sẽ xây dựng lại mối quan hệ, gây dựng lại niềm tin đã bị đánh mất. Belle ôm lấy chị gái và ước gì được tha thứ, còn Bicé đã cố gắng hết mình để tha thứ cho Belle.
Khi hai đứa buông nhau ra, Belle liền quay trở lại lễ trao giải. Nó nghĩ về cái giây phút bên nhau, khi hai đứa nắm tay nhau và cuối cùng nó cũng được trải nghiệm một chút cái thế giới của riêng Bicé. Có một cảm giác cô độc lạ thường, và đó là khoảnh khắc mà nó sẽ không bao giờ quên, khi nó nghĩ mình sẽ bị lạc trong bóng tối, khi nó bắt đầu hiểu ra vì sao Bicé lại cư xử như một kẻ bị bỏ rơi từ trước tới giờ. Bicé và Christian bước ra cùng nhau, khẽ trò chuyện.
“Tất cả những gì tôi biết là tôi sẽ không bao giờ đánh cắp nữa,” Christian nói. “Sau bài thuyết trình đó thì không. Bọn mình phải ra khỏi ngôi nhà của bà ta.”
“Chỉ vài ngày nữa thôi, Christian. Tôi chỉ cần thêm vài ngày nữa.” Bicé nghĩ về lá thư thời thơ ấu của Christian, về cái dấu hiệu đã biến mất trên ngực Christian. Nó quyết tâm sẽ đưa Christian ra khỏi đó. Nhưng vẫn chưa đến lúc.
“OK, nhưng tôi muốn biết Bicé đang làm gì.”
“Để sau đi.”
“Tôi cũng cần nghĩ cách cứu Buddy ra nữa.”
“Buddy?” Bicé cảm thấy một cơn sóng tội lỗi. “Anh ta... anh ta không phải là người, đúng không?”
“Tôi không chắc nữa, Bicé à. Anh ta có thể học. Anh ta cảm thấy đau. Anh ta xử lý được thông tin. Đôi khi anh ta làm những điều kỳ cục... như kiểu anh ta có quá khứ, Bicé hiểu chứ? Sẽ thế nào nếu anh ta thực sự là con người? Sẽ thế nào nếu bà ấy...?” Christian rõ ràng là đau đớn trước ý nghĩ đó.
Bicé nghĩ về lá thư nguệch ngoạc mà nó đã thấy trong cuốn sách, và Buddy bên cạnh ô cửa sổ trắng. Đột nhiên, nó khựng lại trước cửa một lớp học.
“Chờ đã Christian. Xem ai ở trong kia kìa. Suỵt, tôi muốn nghe.”
Victoria và Madame Vileroy đang ở trong lớp học. Victoria đang nổi khùng lên như thường lệ.
“Cô đã phá vỡ giao kèo!” Nó hét lên.
“Không hề. Ta đã cho con tất cả các công cụ. Con thua bởi vì con không ngờ tới...”
“Con thua vì Belle! Và cô thậm chí còn không thèm cảnh báo con!”
“Chà, ta không thể ép Belle làm bất kỳ điều gì.”
“Có đấy. Có nhiều thứ cô có thể làm.”
“Tại sao ta lại muốn làm thế chứ?”
“Vì con. Cô nợ con.”
“Victoria, ta tin là ta đã nói rất rõ rằng ta đã thực hiện đầy đủ phần giao kèo của mình.”
“Đáng lẽ cô phải giữ nó ở nhà như cô đã hứa. Rõ ràng nó đã trở nên thối chí từ hôm chủ nhật.”
“Ta đã khóa nó lại. Làm thêm bất kì điều gì nữa sẽ thành bố thí. Con không phải là kẻ nhận bố thí, đúng không Victoria?”
“Vậy là cô sẽ chỉ bỏ rơi con? Cô luôn luôn chọn Belle trước con. Con không hiểu được. Nó đã phản bội cô.”
“Không có sự phản bội nào cả, Victoria. Không có mối quan hệ nào hết - chỉ đơn giản là giao kèo. Belle chưa bao giờ thất hứa với ta. Vậy ta sẽ được gì nếu phạt nó? Nhưng nếu con muốn nhiều hơn, ta sẵn lòng thực hiện một trao đổi khác...”
“Con phải làm gì?” Như thường lệ, Victoria nhảy ngay vào cái bẫy.
“Victoria con yêu, con có bao giờ cầu nguyện vào ban đêm không?”
Linh Hồn Và Quỷ Dữ Linh Hồn Và Quỷ Dữ - Dina Nayeri, Daniel Nayeri Linh Hồn Và Quỷ Dữ