You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
uổi sáng, một buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng khác.
Theo lệ thường, Minh Phương dắt xe ra khỏi nhà xe. Nhưng hôm nay, cô ngẩn người ra vì bánh xe đã xẹp lép từ bao giờ không biết. Chắc hẳn là chiều hôm qua, khi đi làm về cô đã cán phải đinh rồi.
Minh Phương ngán ngẩm thở dài, lại phải dắt xe đi vá rồi đây. Thế nào cũng trễ giờ làm mất thôi. Và như thế thì chắc chắn là cô sẽ lại phải nghe Thy Mai nói bóng nói gió đây.
Minh Phương nghĩ mãi mà không hiểu tại sao mấy ngày gần đây Thy Mai hay khó dễ với cô như thế. Chỉ cần cô làm sai một chút gì cũng khiến cho chị ấy cáu kỉnh với cô. Và không còn chỉ dẫn tận tình cho cô như những ngày mới vào làm, Thy Mai thường quăng trả tài liệu cho Minh Phương và bắt làm lại. Không hiểu mình sai ở chỗ nào, Minh Phương thường phải làm lại từ đầu. Và như thế, cô lại làm việc chậm trễ hơn mọi người.
Có vài lần, Vinh đã cãi lại Thy Mai để bênh vực cho cô. Nhưng anh chàng vốn không thể cãi lại được với một người phụ nữ nhạy bén như Thy Mai, nên cuối cùng cũng đành phải chịu thua. Những lần như thế, Minh Phương thấy nản lòng kinh khủng. Cô thấy mình vô dụng quá chừng, đã không nên thân lại còn làm phiền đến người khác. Nhưng những nụ cười và ánh mắt thông cảm của ba anh chàng trong phòng lại làm cô vui lên, và như thế, cô lại tiếp tục làm việc và lại sẵn sàng để nghe Thy Mai chê trách.
- Sao thế? Sao em còn đừng đây?
Tiếng Thiên cất lên bên tai làm Minh Phương giật mình. Quay lại nhìn anh, cô mừng rỡ nói:
- Anh Thiên, xe em xẹp bánh mất rồi, em phải đi vá xe đã. Anh vào nói với chị Thy Mai cho em đi trễ một bữa nhé.
Thiên nhíu mày ngạc nhiên:
- Tại sao lại phải nói với Thy Mai?
Minh Phương cũng ngạc nhiên nhìn trả lại Thiên:
- Thì chẳng phải là chị ấy trông coi mọi việc ở đó sao? Điều hành nhân viên là việc của chị ấy mà.
- Ai nói với em như thế?
Minh Phương ngẩn người ra nhìn Thiên:
- Bộ không phải như thế sao? Mỗi khi có việc, chị ấy thường sắp xếp người làm. Và em thấy, chị ấy có quyền nói nhân viên nếu như họ làm sai mà.
Thiên lại càng ngạc nhiên hơn:
- Nói ai?
- Thì tất cả các anh trong phòng. cả em nữa.
Thiên trợn mắt nhìn Minh Phương:
- Cả em cũng bị Thy Mai la rầy à?
Ánh mắt sáng quắc của Thiên chiếu thẳng vào mặt Minh Phương làm cô thấy sợ. Cô ấp úng:
- Thì… khi em làm sai, chị ấy cũng nói em làm lại…
- Cô ấy đâu có quyền. Nhưng thôi, chuyện này để anh tính. Thôi em đẩy xe vào đi, chiều về rồi vá. Bây giờ anh chở em tới công ty luôn.
Không còn cách nào khác, Minh Phương đành làm theo lời Thiên. Chẳng phải đây là lần đầu Minh Phương ngồi sau lưng cho Thiên chở, thế mà không hiểu tại sao lần này cô lại thấy ngại ngùng.
Gần đây, quan hệ giữa cô và mọi người trong gia đình đã thay đổi khá nhiều. Minh Phương không còn ghét ông Thuận như trước đây nữa khi mà cô thấy mẹ mình như trẻ đẹp ra hơn. Và nhất là bà vui vẻ thấy rõ. Suy cho cùng thì cha cô cũng mất đã lâu rồi, tại sao cô lại cứ cố chấp bắt mẹ mình mãi ở một mình.
Phần ông Thuận, ông cũng vẫn ân cần chăm sóc cô như một người cha đối với con. Tuy vẫn chưa cởi mở với ông nhưng Minh Phương đã không còn ngấm ngầm chống đối ông như trước kia nữa.
Riêng với Thiên thì cô không còn ghét anh một chút nào nữa, mối ác cảm ban đầu dành cho "con trai của người đàn ông dễ ghét" đã biến mất từ bao giờ không biết. Càng gần Thiên, cô càng thấy nơi anh lộ ra những điểm đáng quý. Thiên không phải là một anh chàng lông bông như cha anh thường mắng - Vì ông có biết gì về việc làm của anh đâu - Mà ngược lại, qua công việc, Minh Phương đã thấy được hiệu quả của việc anh đang làm.
Thiên đã thành lập một công ty tư nhân với sự hỗ trợ về mặt hành chánh của Thy Mai. Thật ra những công việc đó cũng không lấy gì là khó, vì thời gian làm việcc với Chương, Minh Phương cũng đã từng làm qua những công việc đó. Nhưng vì Thiên mới về nước, anh không hiểu rõ về luật pháp và những quy định mới nên phải nhờ đến Thy Mai. Và muốn cho công việc có hiệu quả tốt, anh đã phải để cho cô góp một số cổ phần.
Còn Nam, Huy và Vinh là những người bạn tốt của Thiên. Họ làm việc hết mình và hiệu quả rất cao, vì thế mà Thy Mai cũng không thể nói gì với họ được, tuy có những lần chị ta rất tức vì những lời nói đầy ác ý của họ. Thy Mai luôn tỏ ra mình là người quan trọng trong công ty, và đôi khi, chị ta tỏ ra cho mọi người biết là Thiên là của chị ta. Những lần như thế, trên môi ba anh chàng nọ lại thấp thoáng những nụ cười giễu cợt.
- Phương đang nghĩ gì thế?
Câu hỏi của Thiên cắt dứt những ý nghĩ đang lan man trong đầu Minh Phương. Cô ngạc nhiên hỏi lại anh:
- Sao anh lại hỏi em như thế?
- Vì anh thấy em im lặng quá, khác hẳn với mọi khi.
- Bộ mọi khi em nói nhiều lắm à?
Minh Phương nghe rõ tiếng cười khẽ của Thiên:
- Không phải là nói nhiều lắm, nhưng cũng không im lặng như bây giờ.
Minh Phương nói như… gây sự:
- Không nói thì bảo là không nói, nói thì lại bảo là nói nhiều. Anh mới đúng là… nhiều chuyện đó.
Đến lượt Thiên hầm hừ:
- Dám nói anh nhiều chuyện à? Có tin là anh cho em đo đường hay không?
Câu nói vừa dứt thì Thiên tăng ngay tốc độ, chiếc xe chồm lên vọt tới trước như con ngựa bất kham khiến Minh Phương chới với. Trong lúc bất ngờ, cô chỉ còn biết phản ứng bằng cách ôm chặt ngang người anh và úp mặt vào lưng anh để mặc anh phóng xe thật nhanh.
Xe cộ trên đường vào giờ đi làm buổi sáng thật đông, thế mà Thiên không hề giảm tốc độ nên anh cứ luồn lách qua những xe khác để đi thật nhanh. Chẳng mấy chốc, Thiên đã ngừng xe trước công ty mà Minh Phương vẫn úp mặt vào lưng Thiên, hai tay cô vẫn ôm chặt lưng anh nên không biết.
Lại có một chiếc xe nữa xịch tới ngừng ngay sau xe Thiên, rồi tiếng Thy Mai chanh chua vang lên:
- Trời ơi, hai người làm gì kỳ vậy?
Minh Phương mở choàng mắt ra, rồi nhận ra mình đang ôm chặt lưng Thiên trong một hình ảnh thật khó coi, cô vội buông tay ra thật nhanh và nhảy ngay xuống đất. Vừa rồi, vì căng thẳng quá sức nên hai chân vừa đụng đất thì Minh Phương cũng khụy ngay xuống.
Hốt hoảng, Thiên buông đá vội chống xe và nhảy ngay xuống đỡ Minh Phương lên. Anh rối rít hỏi:
- Em sao thế Phương? Em không khỏe à?
Minh Phương lắc đầu:
- Không phải, chỉ tại chân em đau quá mà thôi.
- Vậy để anh đỡ em vào.
Minh Phương hỏi:
- Còn xe thì sao?
Thiên gắt lên:
- Mặc kệ nó, chân đau không lo mà còn lo chuyện gì đâu không à.
Vừa khi đó, Vinh từ trong sân lững thững đi ra, Thiên vội gọi bạn:
- Vinh à, mày dắt xe tao vào đi!
Vinh lo lắng hỏi:
- Phương làm sao vậy?
Vừa dìu Minh Phương đi vào, Thiên vừa lắc đầu:
- Không sao, chắc là bị vọp bẻ thôi. Để vào trong coi sao.
Thy Mai đã đem xe vào trong, cô cũng đi theo ngay sau lưng hai người, vọt miệng nói ngay sau câu nói của Thiên:
- Chắc là nhõng nhẽo với anh Thiên một chút đấy mà.
Thiên cau mặt không nói gì, nhưng bàn tay anh đang đỡ tay Minh Phương chợt nắm chặt lại làm tay cô đau nhói. Cô kêu lên:
- Anh Thiên, đau em…
Thiên vội hỏi:
- Chân em đau hơn à?
Minh Phương lắc đầu:
- Không phải, là tay anh nắm chặt quá.
Thiên vội buông lòng tay ra, vừa khi cả hai cùng vào đến văn phòng. Thiên hỏi:
- Vào phòng anh nhé?
Minh Phương lắc đầu:
- Thôi, ngồi tại bàn em đi!
Thiên không chịu:
- Ở ngoài này mấy anh đang làm việc, xoa bóp chân cho em khó coi lắm. Vào trong đi.
Nam và Huy cũng đã đến, cả hai ùa lại:
- Sao thế? Công chúa bị sao thế?
- Minh Phương bị gì vậy?
Thiên xua tay:
- Không sao, chắc là bị vọp be và căng thẳng quá nên mới thế thôi. Để thoa dầu và xoa bóp một lúc sẽ hết thôi mà.
Thy Mai đã ngồi vào bàn của mình, cô nhìn lom lom về phía Minh Phương và dài miệng:
- Đã nói là nhõng nhẽo với anh Thiên một chút thôi, không có sao đâu mà sao ai cũng xúm vào lo lắng như vậy không biết nữa.
Nam và Huy cùng quay về bàn làm việc của mình, Nam cười cười:
- Muốn nhõng nhẽo cũng đâu phải dễ. Cỡ như Minh Phương thì nhõng nhẽo với ai cũng được chứ còn có người muốn nhõng nhẽo cũng không có ai chịu cho mình nhõng nhẽo ấy chứ.
Thy Mai sừng sộ với Nam:
- Anh nói như vậy nghĩa là sao? Muốn ám chỉ ai đây?
Nam nhún vai:
- Có gì thì tôi cứ việc nói thẳng chứ thèm ám chỉ ai sao? Bộ cô có tật sao mà rục rịch?
Ngay lập tức, Thy Mai tru tréo lên:
- Tôi làm gì mà anh nói là tôi có tật? Anh đừng có mà ngậm máu phun người đấy nhé!
Câu nói của Thy Mai làm cơn giận của Nam bùng lên, hình như bao nhiêu ngày tức tối đã tích tụ lại để đến bây giờ mới có cơ hội bộc phát nên Nam cũng không nhịn Thy Mai:
- Cô nói gì nói lại nghe coi! Coi chừng cái miệng cô đó, đanh đán quen rồi phải không?
Thy Mai hơi khựng lại trước phản ứng của Nam, vì từ trước tới nay cô luôn lấn lướt mọi người. Không ngờ lần này Nam lại thẳng thừng mắng cô như vậy làm Thy Mai cũng sừng sộ không kém gì Nam:
- Anh nói gì, đanh đá cái gì? Bộ đây là cái chợ cá hay sao mà đanh đá?
Câu nói dở hơi của Thy Mai ngay lập tức được Nam đáp trả:
- Đây là văn phòng làm việc, nhưng mà có một con mụ bán cá lọt vào nên cũng gần giống với cái chợ cá rồi đó.
Thấy chuyện giữa hai người có nguy cơ bùng lớn, Huy vội ngăn cản?
- Nam, thôi mày. Đàn ông mà đi tranh chấp với phụ nữ coi không được chút nào.
Nam cũng không im, anh lớn tiếng:
- Phụ nữ ở đây chỉ có mỗi mình Minh Phương thôi, còn ngoài ra thì là cái thứ gì không biết nữa…
Chân Minh Phương đã ổn, Thiên bước ra ngoài và anh cau mặt trước tình trạng đang diễn ra trước mắt:
- Hai người làm cái gì vậy? Định nhóm chợ hay sao đây?
Nam cười cười:
- Không có gì đâu, mày đừng quan tâm. Tao chỉ bàn chuyện đời một chút thôi.
Thiên nhăn mặt:
- Cứ kiếm chuyện cho rắc rối, dẹp đi mày!
Nam quay trở lại với công việc của mình, nhưng Thy Mai nào chịu lép vế như vậy. Cô đã bị Nam mắng, mà lại mắng nặng nề như thế thì nhịn anh ta đâu có được. Cô phải làm áp lực để Thiên đuổi anh ta thì mới vừa bụng cô được. Vì thế, cô bật lên tiếng khóc:
- Anh Thiên à, em không làm việc với anh nữa đâu!
Thiên lại cau mặt:
- Sao thế? Lại trở chứng nữa rồi.
Thy Mai òa lên khóc to:
- Cả anh cũng nói em như thế thì làm sao em còn làm việc được ở đây được nữa? Em phải nghỉ việc thôi.
Thy Mai khóc già, cô nghĩ thế nào Thiên cũng phải bênh cô mà có biện pháp mạnh với Nam. Từ bấy lâu nay, cô biết mấy anh chàng trong công ty này không coi trọng cô, nhưng họ đều không tỏ thái độ chống đối rõ rệt. Như thế thì cô còn có thể coi như không có. Nhưng nay Nam đã mắng cô như vậy thì thật là không chịu nổi, Thiên phải bênh vực cô mới được. Anh vẫn quý cô cơ mà, nhất định anh sẽ vì cô mà mắng Nam một trận.
Thiên không thể nào chịu được nữa, anh vẫy tay với Thy Mai:
- Cô vào đây, chúng ta nói chuyện.
Được Thiên gọi vào trong, Thy Mai mừng quýnh trong lòng. Chắc chắn thế nào anh cũng năn nỉ cô đây, và như thế cô sẽ tha hồ mà eo sách với anh. Mấy gã đàn ông này đừng có mà mong bắt nạt cô được nữa.
Thấy Thy Mai đi sau lưng Thiên cùng vào phòng, Minh Phương đứng lên. Cô nói với Thiên:
- Em ra ngoài nha anh Thiên?
Thiên hỏi:
- Chân hết đau chưa?
Minh Phương gật đầu:
- Hết rồi anh ạ.
- Vậy ra ngoài làm việc đi, nhớ khép cửa phòng lại cho anh.
Minh Phương đi ra và ngồi vào bàn làm việc của mình, Nam nghiêng đầu sang phía cô hỏi:
- Em có nhõng nhẽo với thằng Thiên như lời chị Hai nói không đó?
Minh Phương lườm Nam một cái:
- Tới anh mà cũng chọc em như vậy nữa hay sao?
Nam rụt cổ:
- Không dám, không dám! Anh không dám chọc công chúa đâu, chỉ là lập lại lời của chị Hai thôi nghe.
Minh Phương chợt hỏi:
- Chị Mai sao vậy anh?
Nam hỏi lại:
- Sao là sao?
Minh Phương nhìn vào phòng trong:
- Thì đó, chị ấy khóc với anh Thiên đó.
Nam bật cười:
- Có gì đâu, thì cũng là nhõng nhẽo với thằng Thiên đó mà - Rồi anh xuống giọng nói như than thở - Thật đời bất công ghê, thằng Thiên thì được hết cô này tới cô kia nhõng nhẽo, còn cái thằng tôi thì có kiếm mỏi mắt cũng không ra cô nào nhõng nhẽo với mình.
Minh Phương đỏ mặt chưa kịp nói gì thì Vinh đã xen vào:
- Vậy thì một chút đợi chị Hai ra tao bảo bà ấy nhõng nhẽo với mày vậy. Mày đang thèm được có người nhõng nhẽo đây.
Huy xua tay:
- Thôi đi, được bà ấy nhõng nhẽo thi tao thà chết sướng hơn. Mày đừng có mà xúi dại nghe không?
Minh Phương tỏ ý không bằng lòng với cách đùa giỡn của các chàng trai:
- Các anh giỡn quá đáng như vậy thì bảo sao chị Mai không giận cho được.
Huy vội nói:
- Thôi dẹp đi, ồn ào quá thằng Thiên nó lại quạt cho một trận bây giờ. Mau làm việc đi, mấy cái hợp đồng nó không đợi mình đâu.
Trong một giây, câu nói của Huy làm không khí trong phòng lặng đi ngay lập tức. Và mọi người đều trở lại với công việc của mình.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên