Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 60
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ock Lai lái một chiếc xe Mercedes lớn màu đen, một trong dàn xe của cha Cecilia. Họ lấy giấy phép đi qua chốt an ninh vào khu bến cảng. Một lúc sau, họ nhìn thấy nơi con tàu chở khách hãng P & O đang đậu, chiếc “Chitral”.
Họ đi lên ván cầu hẹp đến khu cho khách hạng du lịch và nhìn quanh tìm Portia. Y đang ở giữa một đám đông bà con, có vẻ ngác ngơ trong bộ vest mới, nhìn y hệt du khách với chiếc máy ảnh treo lủng lẳng trên vai. Portia chào họ ngượng ngùng, và không thèm giới thiệu bà con mình với họ, những người này hoặc đang mỉm cười chào họ, hoặc đang nhìn họ trong yên lặng, có chút ghen hờn, như thể họ sợ mất một miếng của thằng cháu yêu quý cho mấy người không-phải-bà-con kia vậy.
Những người bà con đến tiễn đông đến mức đủ lấp đầy cả con tàu: cha mẹ, chú dì cậu mợ, ông bà, ông trẻ bà trẻ, anh chị, cháu chắt, cả dây gia phả từ nhánh út ít cao nhất đến nhánh nhỏ nhất, đâm rễ sâu nhất.
Portia dẫn họ xuống xem cabin của mình, nơi y sẽ ở chung với một hành khách khác. Họ đi xuống vài cầu thang hẹp, theo hành lang dài nghe mùi tàu biển tới khi đến cabin nhỏ. Căn phòng chất nghẹt mấy va li to tướng của y, và vô số đứa nhỏ em họ. Cùng nhau họ trở lại boong tàu.
Họ chụp ảnh lưu niệm, hứa hẹn thư từ, và Portia trở lại với bà con.
Kwang Meng quan sát họ. Một hai người phụ nữ lớn tuổi mắt đã đỏ hoe, như sẵn sàng òa khóc bất cứ lúc nào. Những đứa trẻ chạy chơi trên boong tàu, cười đùa huyên náo, đuổi theo là những bậc cha mẹ, hét bảo chúng cư xử đàng hoàng. Một bác gái lớn tuổi đang vỗ đầu Portia như thể y mới bốn tuổi.
Một ngày ra đi ồn ào thế! Kwang Meng thầm nghĩ. Nếu là anh, anh sẽ đi thật lặng lẽ. Tất cả những tình cảm này cứ phô ra cho cả bàn dân thiên hạ thấy, sự náo loạn dơ dáng này! Phải, mình chỉ lẳng lặng biến mất thôi.
Họ để Portia lại và đi nhìn một vòng quanh tàu. Boong trên có một hồ bơi nhỏ. Thật ra giống cái hố hơn hồ bơi. Có vài cặp đôi đang chơi bóng bàn, quả bóng nhỏ bé bay từ bên này sang bên kia theo tiếng đập vợt. Họ xuống nhìn phòng ăn và phòng nghỉ, ở lại đó một chốc. Hock Lai và Kwang Meng cùng nhau uống bia.
“Thằng Portia may mắn thế,” Hock Lai nói. “Tao ước gì cũng được đi châu Âu.”
“Cecilia bảo em là hai người định đi nghỉ trăng mật ở xa mà,” Anne nói.
“Ừ, nhưng không phải châu Âu. Bọn mình chỉ đến Hong Kong và Nhật thôi.”
“Sao chứ, nghe hay lắm mà!” Anne bình luận. “Đi chơi Hong Kong và Nhật là tuyệt lắm rồi đấy.”
“Dẫu sao, một ngày nào đó, bọn tao sẽ đến châu Âu,” Hock Lai nói, quay nhìn Cecilia.
Uống bia xong, họ trở lại gặp Portia.
Cha của Portia nhìn thấy họ và đến nói chuyện. Ông nhìn cứ như bản sao của Portia, gầy và cao lêu khêu. Trong ngày hôm đó, ông Sinnathurai, cha Portia, toát ra vẻ kiêu hãnh hạnh phúc.
“À, vậy mấy cháu tới tiễn Nadarajah hả? Tử tế quá, thật là tử tế quá,” ông nói, có vẻ thực lòng vui mừng.
Kwang Meng thì thầm vào tai Anne, lúc này đang bối rối, tên thật của Portia là Nadarajah. Chính Kwang Meng, bấy lâu nay quen gọi y là Portia, gần như đã quên khuấy mất.
“Mấy cháu tử tế quá,” bác Sinnathurai nói. “Và hồi nào mấy cháu tính đi Anh? Hai cháu cũng đi Anh phải không?” Ông hỏi Kwang Meng và Hock Lai.
Bác Sinnathurai nói như thể ông đang bắt chước gã diễn viên Anh Peter Sellers bắt chước người Ấn Độ nói tiếng Anh. Cái giọng điệu như hát, cái đầu lưỡi cong lên đó. Mười phút nói như thế này sẽ làm lưỡi người mỏi nhừ, trừ phi đó là người Ấn Độ.
Sau khi Hock Lai và Kwang Meng bảo bác Sinnathurai là họ không được may mắn như thằng con Nadarajah của bác, bác Sinnathurai trả lời: “Tiếc quá, thật tiếc quá,” rồi lúc lắc cái đầu buồn bã từ bên này sang bên kia, một kiểu rất Ấn Độ. Bác Sinnathurai có tất cả các hành xử và cử chỉ đặc trưng của người gốc Ấn. Ví như lúc lắc đầu như thể cái đầu chỉ gắn lỏng lẻo vào cổ, rồi tặc lưỡi nữa, chậc chậc chậc chậc. Ông dẫn họ đến giới thiệu với mấy người đàn ông trong số bà con:
“Mấy đứa nhỏ này là bạn của Nada ở trường đó. Thấy tụi nó tội nghiệp không, tới tận đây tiễn bạn đó?” ông nói. “Còn đây là ông anh bác, Chelvam, đoàn viên công đoàn từ Ipoh. Mấy đứa chắc có nghe tới rồi phải không?” ông lúc lắc đầu hỏi.
Họ bắt tay một người đàn ông rất to béo. Kwang Meng nhớ có vài lần thấy ảnh ông trên tờ Straits Times, nhưng không ngờ ngoài đời ông mập mạp làm vậy. Anh thầm nghĩ, nhà tranh đấu vì giới công nhân đây sao?
“Ờ còn đấy là Singam, em trai bác, luật sư bào chữa và cố vấn luật ở Seremban,” bác Sinnathurai giới thiệu tiếp, líu lo vui sướng.
Cứ như thế, họ bị dẫn đi một vòng chào hết lượt những người bà con là đàn ông. Nhưng họ không được giới thiệu với phụ nữ. Có lẽ là phong tục như vậy, Kwang Meng thầm nghĩ.
Một tiếng chuông vang lên, giục người đưa tiễn xuống tàu.
Đám đông bà con xao động.
“Chỉ là cái cảnh báo đầu tiên thôi, lo làm răng rứa?” bác Sinnathurai tuyên bố vui vẻ.
Lập tức, mọi người an tâm bình thản như cũ, và cứ nhiều lần lặp đi lặp lại cho đến khi tiếng chuông cảnh báo cuối cùng đã reo lên trong tuyệt vọng. Thật là gan lì dai dẳng.
Kwang Meng và đám bạn quyết định không đợi thêm nữa, nói lời chia tay luôn. Cả đám bắt tay cùng Portia với toàn bộ đám đàn ông bên cạnh, còn bác Sinnathurai thì cứ nhắc đi nhắc lại, “Tử tế quá, mấy cháu đến thật là tử tế quá…”
Cả đám bạn bước xuống cầu tàu hẹp. Xuống đến bến tàu, họ nhìn lên lần cuối thân tàu sừng sững phía trên, nhận ra Portia, vẫy tay với y và quay đầu đi.
Phải, Kwang Meng thầm nghĩ, anh chàng chạy điền kinh ngày nào cuối cùng cũng vụt bay về chân trời mới. Vụt bay trên đôi chân lẳng khẳng như cẳng gà.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu