Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 22 - Maisie Kể Lại Câu Chuyện
C
ó một sự thật mà tôi sẽ phải nhấn mạnh với các vị,” ngài Stanley Belcom hướng tới các phòng ban trực thuộc trong buổi họp sáng sớm tại Sở cảnh sát. “Là thế này: tên tội phạm có chín cơ hội so với chỉ một cơ hội mà pháp luật nắm trong tay. Ông ta trước tiên ở thế chủ động, và cho dù không thành công né tránh điều tra, luật pháp cho phép ông ta một số cơ hội phòng vệ nhất định và áp đặt một số hạn chế nhất định cản trở chúng ta hành động để xác định sự thật trong lời khẳng định hoặc chối bỏ của ông ta. Luật pháp bảo vệ ông ta; nó sẽ không thừa nhận bằng chứng chống lại ông ta; nó sẽ không cho phép bồi thẩm đoàn bị ảnh hưởng bởi thành tích tội ác trước đây của ông ta cho đến khi họ đưa ra phán quyết đối với tội danh mà ông ta bị cáo buộc; thật ra, thưa quý vị, tên tội phạm này, nếu thông minh, ông ta sẽ luôn thắng điểm.”
“Sự thật đúng là như vậy, thưa ngài,” Cole của Phòng Hồ sơ nói. “Tôi chưa bao giờ gặp một tên tội phạm nào là một kẻ ngu xuẩn.”
“Và anh sẽ không bao giờ gặp được, cho đến khi anh gặp Đại tá Boundary,” ngài Stanley nói với nụ cười tốt bụng, “và lý do anh không gặp ông ta là vì đó không phải một kẻ ngốc. Nhưng, thưa quý vị, mỗi tên tội phạm đều có điểm yếu, sớm muộn gì hắn cũng để lộ khe hở trong bộ áo giáp của mình trước thanh gươm công lý - nếu quý vị không ngại một minh họa màu mè. Ở đây, một lần nữa, tôi không nghĩ rằng Boundary sẽ bị lộ tẩy như vậy. Mỗi người trong quý vị một lần nữa đặt ra câu hỏi về việc truy tố Băng đảng Boundary, và cụ thể là chính bản thân Đại tá. Vâng, tôi hoàn toàn ủng hộ điều đó, mặc dù tôi không tin Bộ trưởng Nội vụ hay Công tố viên sẽ đồng ý với quan điểm của tôi. Chúng ta có rất nhiều bằng chứng, nhưng không đủ bằng chứng để kết tội. Chúng ta biết người này là một kẻ tống tiền và ông ta thực hiện việc khủng bố những nạn nhân không may, nhưng những điều chúng ta biết vẫn không đủ. Chúng ta cần bằng chứng, và chúng ta chưa có bằng chứng đó. Và đó là nơi nhân vật huyền bí của chúng ta sẽ ghi điểm. Hắn biết, và chi cần hắn biết là đủ. Hắn không yêu cầu bằng chứng xác thực, hắn kết án và thi hành án mà không cần tuân theo các điều luật. Tôi không tin rằng cảnh sát có một ngày sẽ bắt được Boundary, và nếu chỉ trông chờ vào bản thân họ. Ông ta sẽ chết trong tuổi già đạo mạo và mười năm ăn năn đầy lạc thú. Ông ta có lẽ sẽ kết thúc cuộc đời trong một thị trấn đầy thánh đường, thậm chí có thể trở thành thành viên của hội đồng thị trấn. - A, anh King, có chuyện gì thế?”
Stafford King vừa bước vào. Anh đầy bụi bặm và mặt đỏ bừng, ánh mắt lóe sáng phấn khích.
“Tìm thấy cô ấy, thưa ngài, cô ấy đã được tìm thấy!”
“Tìm thấy cô ấy?” Ngài Stanley cau mày. “Anh đang nói đến ai? Cô White?”
Stafford chỉ có thể gật đầu.
Với một cử chỉ, ngài ủy viên bãi bỏ cuộc họp.
“Cô ấy được tìm thấy ở đâu?”
“Tại căn hộ của cô ấy, thưa ngài. Đó là điều kỳ lạ nhất.”
“Gì chứ! Có phải cô ấy tự mình trở lại?”
Stafford lắc đầu.
“Một câu chuyện đáng kinh ngạc, thưa ngài. Cô ấy tất nhiên đã bị giam giữ và cầm tù ở đâu đó, và đêm qua - cô ấy nhất định không cung cấp cho tôi bất kỳ chi tiết nào - đã được đưa ra khỏi ngôi nhà nơi cô ấy bị cầm tù. Đó là một trải nghiệm khủng khiếp, cô ấy chỉ nhớ như vậy, tội nghiệp! Sau đó cô ấy ngất đi, và khi tỉnh lại, đã nằm trong chiếc ô tô phóng rất nhanh. Cô ấy chỉ kể với tôi như vậy.”
“Nhưng ai đã mang cô ấy đi?” Ngài úy viên hỏi.
Một lần nữa, Stafford lắc đầu.
“Vì lý do nào đó, cô ấy rất kín đáo và sẽ không cung cấp thông tin. Rõ ràng cô ấy đã bị chuốc thuốc, vì cô ấy trông thật ốm yếu, dĩ nhiên, tôi chưa gạn hỏi về chi tiết sự việc.”
“Đây là một câu chuyện kỳ lạ,” ngài ủy viên nói.
“Tôi có cảm giác,” Stafford nói tiếp, “cô ấy đã hứa với vị ân nhân vô danh của mình rằng sẽ không để lộ nhiều hơn cần thiết.”.
“Tuy nhiên, cần phải báo cáo với cảnh sát,” ngài ủy viên nói, “thậm chí quan trọng hơn nữa là, cô gái cần tâm sự với - ừm, vị hôn phu của mình, tôi hy vọng thế, phải không anh King?”
Chàng thanh niên đỏ mặt và mỉm cười.
“Tôi đồng ý rằng đây không phải lúc anh có thể đối chiếu lời khai của cô ấy, nhưng tôi muốn anh gặp cô ấy ngay khi có thể và cố gắng khiến cô ấy kể ra tất cả những gì mình biết”
Maisie White nằm trên sofa trong phòng riêng. Cô vẫn còn yếu, nhưng cảm giác nhẹ nhõm của việc trở lại một lần nữa và chấm dứt cơn ác mộng khủng khiếp đã đè nén cô - trong bao lâu nhỉ? Ngay cả tác dụng giảm đau của thuốc cũng không thể làm dịu đi niềm phấn khích của tự do. Cô nhẩm lại các chi tiết của đêm hôm ấy. Mình phải làm như vậy, cô nghĩ. Cô không bao giờ để trôi đi ký ức về những gì đã xảy ra, hoặc quên đi lời hứa của mình.
Đầu tiên, cô nhớ lại mình đã thấy hình ảnh kỳ lạ của Kẻ Hành Pháp. Hắn nhấc cô khỏi giường và đặt xuống sàn. Cô nhớ đã thấy hắn trườn xuống dưới tấm chăn, sau đó Pinto đến. Cô nhớ lại giọng nói võ khàn của người đã cứu mình, ngôn ngữ tuyệt vời của hắn.
Cô tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong một chiếc xe lớn đang chạy nhanh qua những con đường tối tăm và vắng vẻ. Cô không có hồi ức về thời điểm được mang ra từ trong phòng hay được trao cho người đàn ông vạm vỡ, đứng trên một cái thang bên ngoài cửa sổ để mở. Tất cả những gì cô nhớ là cô tỉnh dậy, có ý thức và nhìn thấy trong ánh sáng mờ những mảng óng ánh của chiếc khăn lụa trắng.
Cô choáng váng đến mức không thể kinh hãi, và giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai xoa dịu mọi khuynh hướng chống cự trong cô. Vì người đang ôm cô trong vòng tay dịu dàng như một người anh ôm em gái, hoặc người cha ôm một đứa con.
“Cô đã an toàn, cô White,” giọng người đó nói. “Cô hiểu không? Cô tỉnh chưa?”
“Rồi,” cô thì thầm.
“Cô hiểu tôi đã cứu cô khỏi chuyện gì chứ?”
Cô gật đầu.
“Giờ tôi muốn cô làm một điều cho tôi. Được không?” Cô gật đầu lần nữa. “Cô có chắc là cô hiểu không?” Giọng nói có chút lo âu.
“Tôi hiểu rất rõ,” cô đáp.
Cô gần như có thể mỉm cười với sự ân cần của hắn.
“Tôi đang đưa cô về nhà cô và báo cho bạn bè cô biết cô đã trở về. Nhưng cô không được nói cho họ biết về ngôi nhà nơi cô bị giam giữ. Cô không được nói với họ về Silva hoặc bất cứ ai trong ngôi nhà đó. Cô hiểu không?”
“Nhưng tại sao?” Cô hỏi, và người đó cười khẽ.
“Tôi không cố gắng che đậy cho họ,” hắn nói, trả lời những suy nghĩ không nói ra của cô, “nhưng nếu cô cung cấp thông tin, cô chỉ có thể nói một chút, và cảnh sát chỉ có thể phát hiện ra một chút, những kẻ đó chỉ có thể bị trừng phạt một chút. Nhưng họ đáng phải chịu rất nhiều, họ đã hủy hoại rất nhiều cuộc đời, họ đã gây ra rất nhiều đau buồn. Nếu họ chỉ bị trừng phạt một chút thì sẽ là một sự bất công gớm ghiếc. Cô sẽ chừa chúng lại cho tôi chứ?”
Cô cố gắng vươn thẳng dậy và nhìn hắn chằm chằm.
“Tôi biết ông,” cô thì thầm không sợ hãi. “Ông là Kẻ Hành Pháp.”
“Kẻ Hành Pháp!” Hắn cười hơi cay đắng. “Phải, tôi là Kẻ Hành Pháp”
“Ông là ai?” Cô hỏi.
“Một hiện thân sống của dối trá,” hắn cay đắng đáp, “một kẻ giả mạo, một diễn viên kịch câm, một kẻ không là ai.”
Cô không biết điều gì thúc đẩy mình làm điều đó, nhưng cô đưa tay đặt lên tay hắn. Cô cảm nhận được sự mượt mà của chiếc găng tay lụa và tay kia của hắn bao bọc bàn tay cô.
“Cảm ơn cô,” hắn nói đơn giản. “Cô nghĩ cô có đi được không? Chúng ta vừa rẽ vào phố Doughty. Chúng ta đã vượt qua viên cảnh sát tuần tra. Anh ta đang đi ngược lại. Cô có tự đi lên cầu thang được không?”
“Tôi… tôi sẽ cố gắng,” cô nói, nhưng khi hắn giúp cô từ trong xe bước ra, cô suýt ngã, và hắn ôm nửa người dìu cô vào phòng.
Hắn đứng ngập ngừng gần cửa.
“Tôi sẽ ổn thôi,” cô mỉm cười. “Ông hiểu suy nghĩ của tôi thật nhanh!”
“Có tiện không nếu tôi gọi ai đó cho cô - một y tá? Cô có chìa khóa tôi đưa chứ?”
“Làm thế nào ông có được nó?” Cô đột nhiên hỏi, và hắn lại cười.
“Kẻ Hành Pháp,” hắn giễu cợt. “Hắn có tất cả mọi thứ và không có gì! Giả sử tôi gọi một y tá cho cô, một y tá tốt bụng. Tôi có thể gửi chìa khóa cho bà ấy qua một người đưa tin. Cô muốn như vậy không?”
Cô có vẻ nghi ngờ.
“Tôi nghĩ sẽ ổn,” cô nói với nụ cười yếu ớt. “Tôi không chắc lắm về bản thân.”
Hắn không gỡ bỏ chiếc mũ dạ mềm ôm chặt hai bên tai, hắn cũng không tháo mặt nạ hay áo choàng. Cô quyết định ôm lấy hắn, khi hắn bất ngờ lùi về phía cửa, và biến mất với một cái gật đầu. Hắn đã bỏ cô lại trên đi-văng, và cô nằm đó, nửa ngủ nửa say khi nữ y tá trưởng từ Viện St. George bước vào nửa giờ sau.
Stafford đến thăm cô vào buổi chiều, anh rất ngạc nhiên và vui mừng khi biết mình có thể nói chuyện với cô. Anh thấy cô khỏe hơn và vui vẻ hơn. Anh cúi xuống hôn lên má cô, và tay cô tìm kiếm bàn tay anh.
“Bây giờ, anh sẽ làm một cảnh sát cực kỳ chính thống,” anh cười, “anh muốn em kể cho anh mọi chuyện. Sếp lớn rất nóng lòng rằng sẽ không phải chờ đợi câu chuyện của em.”
Cô lắc đầu.
“Không có câu chuyện nào để kể, Stafford,” cô nói.
“Không có câu chuyện nào để kể?” Anh kinh ngạc.
“Em bị bắt cóc đúng không?”
Cô gật đầu.
“Anh chỉ được biết chừng đó thôi,” cô nói. “Em bị bắt cóc và mang đi. Em đã bị giam cầm và em nghĩ là bị đánh thuốc mê.”
“Em không bị tổn hại gì khác chứ?”
Cô lại lắc đầu.
“Nhưng họ đã đưa em đi đâu? Kẻ đó là ai? Chúng là ai?”
“Em không thể nói về chuyện này,” cô nói.
“Em không biết?”
Cô ngập ngừng.
“Có, em nghĩ là em biết, nhưng em không thể nói với anh.”
“Nhưng tại sao?” Anh sửng sốt.
“Vì người cứu em yêu cầu em không nói và, Stafford, anh không thể tưởng tượng nổi ông ta đã cứu em khỏi chuyện gì.”
“Ông ta… ông ta… là ai?” Stafford hỏi.
“Người được gọi là Kẻ Hành Pháp,” cô chậm rãi nói, và Stafford đứng phắt dậy kêu lên.
“Kẻ Hành Pháp!” Anh nói. “Lẽ ra anh phải đoán ra! Em có thấy mặt hắn không?” Anh hào hứng hỏi.
Một lần nữa cô lắc đầu.
“Hắn có để lại cho em bất kỳ manh mối nào về danh tính của mình không?”
“Không có bất cứ điều gì,” cô đáp với một tia thích thú trong mắt. “Anh thật đúng là một thám tử, Stafford! Vậy mà em cứ tưởng anh đến đây để nói với em về…” hai má cô bắt đầu nhuốm đỏ, “để nói với em về những tin mới,” cô vội vàng nói thêm. “Có tin tức gì không?”
“Không có gì, ngoại trừ…”
Sau đó, anh nhớ ra rằng cô chưa biết gì về cái chết của cha mình, câu chuyện bi thảm xung quanh nó, và dấy không phải lúc để nói chuyện này. Có lẽ để sau này, khi cô khỏe hơn.
Cô nhìn anh với ánh mắt lo âu. Cô nhận thấy anh đà ngừng lời nhanh thế nào và đoán rằng có điều gì đó cần nói nhưng anh đang giữ lại vì sợ làm tổn thương cô. Cha cô là người chiếm chỗ đầu tiên trong tâm trí cô và hẳn nhiên cô nghĩ về ông.
“Có tin gì về cha em không?” Cô lặng lẽ hỏi.
“Không có,” anh nói dối.
“Anh không nói thật, Stafford.” Cô đặt tay lên cánh tay anh. “Stafford, có tin gì về cha em không?”
Anh nhìn cô, và cô thấy vẻ đau khổ trên mặt anh.
“Sao em không chờ một chút, anh sẽ kể cho em nghe tất cả,” anh giả vờ vui vẻ nói. “Đã có một số đám cưới rất thời thượng.”
“Hãy nói cho em biết,” cô nói, “Stafford. Em đã mê man suốt nhiều tuần vì bị thuốc. Dù sao nó cũng đã làm mất cảm giác đau, thậm chí cả đau đớn tinh thần. Có lẽ anh sẽ không bao giờ thấy em trong tình trạng tốt hơn để tiếp nhận… những điều tồi tệ nhất.”
“Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra, Maisie,” anh nói nhẹ nhàng.
“Ông ấy đã bị bắt?”
Anh lắc đầu.
“Không, em thân yêu, còn tệ hơn thế.”
“Không… không phải là tự tử chứ?” Cô lẩm bẩm giữa kẽ răng.
Anh lại lắc đầu. “Ông ấy đã chết,” anh nói khẽ.
“Đã chết!”
Một khoảng im lặng dài mà anh không phá võ.
“Đã chết!” Cô lặp lại. “Như thế nào?”
“Ông ấy bị bắn bởi… bọn anh nghĩ là bởi một thành viên của Băng đảng Boundary, một người đàn ông tên là Raoul.”
Cô ngước nhìn anh.
“Em chưa từng nghe cha nói về anh ta.”
“Theo giả thuyết của anh, anh ta là một người nhập cư từ Pháp.”
“Và anh ta đã bị bắt?”
“Anh ta cũng bị giết,” Stafford nói. “Anh ta bị bắt quả tang và bị xử tử ngay lập tức.”
“Bời ai?”
“Kẻ Hành Pháp,” Stafford trả lời.
“Kẻ Hành Pháp,” cô thì thào. “Vậy mà em lại không cảm ơn ông ta! Em không hề biết!”
Anh kể cho cô nghe câu chuyện mà cảnh sát từng bước khám phá và những giả thuyết mà họ đã hình thành.
“Ông ấy bị dụ đến đó,” cô nói.
Cô không khóc. Cô dường như không còn khả năng rơi nước mắt.
“Ông ấy bị dụ đến đó và bị giết, và Kẻ Hành Pháp đã xử tử kẻ giết ông ấy? Tội nghiệp cha! Tội nghiệp, cha yêu quý!”
Và rồi nước mắt cô tuôn rơi.
Nửa giờ sau, anh để y tá chăm nom cô và quay lại Sở cảnh sát để báo cáo.