Số lần đọc/download: 2722 / 182
Cập nhật: 2015-07-16 10:59:42 +0700
Chương Kết
K
ính thưa các bạn đọc, thế là chúng tôi lấy nhau. Chúng tôi tổ chức một đám cưới hẳn hoi, chỉ có anh ấy và tôi, ông mục sư và thầy trợ tế, chỉ có chừng ấy người hiện diện
Khi chúng tôi ở nhà thờ về, tôiliền đi thẳng xuống bếp. Chị Mary đang nấu nướng còn John thì đang lau chùi dao nĩa.
- Chị Mary ơi, sáng nay tôi đã là đám cưới với anh Rochester rồi đấy
Cả hai vợ chồng không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.Mary cứ điềm nhiên quay cặp gà trên lò, chị nói:
- Thế à, thưa cổ Tôi thấy cô đi ra với ông chủ nhưng không biết là cô đã đi đến nhà thờ để làm lễ cưới.
Tôi quay nhìn John, khi bác ấy nói, mặt bác nhăn nhúmlại:
- Tôi đã biết ông Edward mong ước cái gì. Tôi chắc chắn ông không đợi lâu. ông ấy đã làm đúng. Thưa cô, tôi chúc cô hạnh phúc.
- Xin cám ơn bác John! Anh Rochester bảo tôi đưa cái này cho bác và Mary
Tôi đặt trong tay bác một tờ 5 bảng Anh
Khi tôi đóng cửa bếp lại, tôi nghe được giọng nói của John:
-Thật qúy hoá, cô ấy thế mà có tình hơn bất cứ các cô các bà nào hết
Tôi viết thư gửi về Moor House, báo cho các anh chị tôi biết sự việc đã xảy ra. Tôi liền nhận được thư phúc đáp của Diana và Marỵ Bức thư chưa chan tìnhcảm của chị em ruột thịt. các chị ấy bảo họ sẽ đến thăm chúng tôi sau tuần trăng mật
Chồng tôi bảo:
- Họ chẳng cần gì phải đợi đến ngày ấy. Trăng mật của chúng mình sẽ kéo dài đến mãn đời mình mà. Nó chỉ hết khi chúng mình đã xuống mồ mà thôi.
Tôi không quên bé Adela, cho nên liền sau đó tôi đã đến thăm bé ở trường. Bé xanh xao, gầy ốm, và bé cho biết là không được sung sướng.Do vậy, tôi đã kiếm cho bé một trường gần hơn, để tôi có thể thăm bé thường xuyên, và có thể thỉnh thoảng xin cho bé về nhà chơi. Chẳng mấy chốc, bé đã ổn định và học tập rất tiến bộ.Khi bé rời trường về nha, bé làm cho không khí trong nhà trở nên vui tươi và sinh động vô cùng
Chồng tôi tiếp tục mù lòa suốt hai năm đầu sau đám cưới chúng tôi. Có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi đã gắn bó với nhau rất thắm thiết, bởi vì tôi là mắt, là tay của anh.Qua tôi mà anh thấy được thiênnhiên, anh đọc được sách. Không bao giờ tôi chán chường, mệt mỏi trong việc nhìn thay anh, miêu tả cảnh đẹp đồng ruộng, cây cối, sông ngòi, mây gió, nắng mưa thay cho anh
Một buổi sáng sau hai năm trời mù lòa, trong lúc anh đang đọc cho tôi viết một bức thư, bỗng anh đi đến bên tôi, cúi xuống trên vai tôi, anh nói:
- Jane, em có đeo sợi dây chuyền óng ánh ở cổ phải không?
Tôi có đeo sợi dây chuyền vàng. Tôi đáp:
- Có anh ạ.
- Em đang mặc chiếc áo màu xanh nhạt phải không?
Đúng thế. Anh nói cho tôi biết, đôi khi anh có cảm giác đám mây che mờ mắt anh có hé ra cho anh thấy mọi vật
Chúng tôi liền đi Luân Đôn và nhờ một bác sĩ nhãn khoa chữa trị. May thay con mắt phải của anh đã lành hẳn và anh thấy lại ánh sáng của cuộc đời.
Đứa con trai đầu lòng của anh ra đời, anh ẵm nó trong tay, nhận ra thằng bé có đôi mắt giống hệt anh. Đôi mắt to, đen, sáng long lanh. Bây giờ thì anh thấy đường rồi, anh không cần người dắt nữa. Bầu trời không còn là màn đêm của anh nữa, mặt đất không còn là chỗ trống không nữa.
Câu chuyện của tôi đã đến hồi chấm dứt. Thế là chúng tôi đã lấy nhau mười năm. Chúng tôi sống với nhau trọn vẹn hạnh phúc. Tôi qủa là đã được trời thương, bởi vì chúng tôi đã sống một đời sống vợ chồng chung thủy.