Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Chương 21
T
hấy bộ dạng thê thảm của cô, tim Lạc Thiên nhói đau, anh mượn khăn giấy của Nghiêm Tố quỳ bên cạnh, cẩn thận lau sạch bụi và máu trong lòng bàn tay cô.
Tay được Lạc Thiên nắm chặt, cô nhìn anh, nước mắt như những hạt trân châu bị đứt dây, cứ từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay của hai người.
“Đừng khóc nữa”, anh dịu dàng an ủi.
Giang Hoài Thâm liếc nhìn cô gái nấp trong lòng Lạc Thiên khóc mãi ấy, sau đó lại nhìn đám người đang hùng hục chạy đến, nói: “Lão Cửu, sao hung tợn thế?”.
Người đàn ông đội khăn tang được gọi là Lão Cửu vừa nhìn thấy Giang Hoài Thâm thì tỏ ra khách sáo: “Thì ra là Chủ tịch Giang”.
“Chuyện gì khiến anh giận dữ thế này?”, Giang Hoài Thâm lại hỏi.
Lão Cửu hai tay chống nạnh, lườm Giang Văn Khê, giận dữ: “Anh hỏi con bé kia kìa! Bà mẹ nó, hôm nay là ngày hạ huyệt của mẹ tôi mà cô ta dám cười cợt!”.
Giang Hoài Thâm quay sang nhìn Giang Văn Khê đang rụt người lại phía sau, rồi nói: “Đến đây đều là thăm những người đã khuất, không vô lễ thế đâu, Lão Cửu anh có nhìn nhầm không?”.
Lão Cửu chỉ một người đứng cạnh, hỏi: “Có phải cô ta cười không?”.
Người đó đáp: “Đúng thế, em nghe rõ mà”.
Giang Hoài Thâm cười: “Có lúc tiếng khóc và tiếng cười rất dễ nhầm lẫn, nghe nhầm cũng có khả năng”.
“Chuyện này…” Người kia bỗng không thể chắc chắn, nghĩ ngợi rồi cao giọng: “Nếu cô ta không cười thì sao lại chột dạ? Còn đánh một người anh em của chúng tôi nữa, cái này tôi không nhìn nhầm được, ai cũng thấy cả”.
Phía sau rộ lên những tiếng phụ họa.
Lạc Thiên nghe Giang Văn Khê lại ra tay đánh người thì cau mày, khẽ nói: “Cửu ca, có thể là bạn gái tôi hoảng sợ trước khí thế của mọi người, thực ra chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi”.
Giang Văn Khê luôn cúi đầu sụt sịt, khi nghe Lạc Thiên nói cô là “bạn gái” anh, cả người cứng lại, gần như không thể thở nổi, tim như sắp ngừng đập.
Lạc Thiên cảm nhận được phản ứng của cô, bất giác ôm cô chặt hơn.
Cảm giác chua xót khó tả lại dâng lên, nơi lồng ngực co thắt lại rất khó chịu.
Rõ ràng là cô đã cười, rõ ràng cô đã đánh người, hiện giờ cô chỉ có thể làm một con rùa rụt cổ, giả vờ không lên tiếng, nhìn xem, cô thật đáng ghét nhường nào, mỗi lần phạm lỗi đều chỉ biết giả bộ đáng thương trốn tránh.
Cô không nghe điện thoại của anh, tắt máy di động chỉ vì muốn tránh né tình cảm như gần như xa, như bóng trăng dưới đáy nước. Cô không muốn tiếp tục trò chơi mèo đuổi chuột này nữa, tâm trạng là một con chuột bạch, suốt ngày bị đùa bỡn khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Cô không phải là con hề, càng không phải là một con khỉ!
Cuối cùng khi cô muốn trốn tránh, muốn quay lại cuộc sống trước kia thì anh lại thừa nhận mối quan hệ này.
Quen nhau bao lâu rồi, đây là lần đầu anh thừa nhận cô là bạn gái mình, hơn nữa lại còn ở nơi này, trước bao nhiêu người, là vì anh nhìn thấu sự ngụy trang của cô, đồng thời tìm một lý do hợp lý để giúp cô thoát khỏi tình cảnh này, giúp cô che giấu chăng.
Nước mắt lại lặng lẽ rơi, tay đau, đầu gối đau, tất cả cũng chẳng đau đớn bằng nội tâm, cô không biết tại sao nước mắt cứ chảy mãi, gần như ngoài khóc ra, cô không làm được gì.
Giang Hoài Thâm bước đến cạnh Lão Cửu, vỗ vỗ vai rồi khoác vai ông ta và nói: “Lão Cửu, đừng nói cô bé này nhát gan, cho dù là một người đàn ông bình thường thấy một đám các anh mà sợ hãi cũng không có gì lạ, ra tay đánh một cái để trốn thoát là chuyện bình thường. Hiểu lầm, nhất định là một sự hiểu lầm thôi”.
Lão Cửu hừ một tiếng, cũng cảm thấy chuyện hôm nay không chừng là hiểu lầm, chắc là mấy thằng nhóc thuộc hạ không có gì làm nên gây chuyện. Cô bé kia từ nãy đến giờ vẫn khóc, nước mắt cứ rơi mãi, có lẽ là bị họ dọa cho chết khiếp thật. Đã nói với bọn nó là phải khiêm nhường, khiêm nhường, bây giờ họ đang là người bình thường, không phải xã hội đen.
Ông ta quát lên bực bội với đám thuộc hạ: “Bà mẹ nó, toàn những đứa già hết rồi hả? Mắt và tai không điều khiển được à?”.
Giang Hoài Thâm lại nói: “Được rồi, chuyện của mẹ anh là quan trọng hơn cả, không thể chậm trễ. Đi, hôm nay tôi có thể thắp nén hương cho bà rồi”.
Quay sang, Lão Cửu cười nói với Giang Hoài Thâm: “Hiểu lầm, hiểu lầm, đi đi đi”.
[1] Gậy khóc thương: Thời xưa khi phát tang trưởng bối, “người con có hiếu” bắt buộc phải cầm “hiếu trượng” để diễn tả nỗi đau buồn. Nếu một trong hai vợ chồng trưởng bối qua đời thì đứa con cầm một gậy, nếu cả hai đều qua đời thì đứa con sẽ cầm hai gậy.
Có lúc, thói quen là chuyện rất đáng sợ.
Một câu “không cần” lại cắt ngang khả năng nói chuyện của Giang Văn Khê.
Có lẽ phụ nữ rất mau quên, vết thương liền sẹo rồi sẽ quên đau. Vốn muốn thoát khỏi cảnh nguy hiểm này, ngược lại càng vùng vẫy càng lún sâu mà lại không hề biết.
Nghĩ một lúc, cô quyết định hỏi anh có muốn ở lại ăn tối không, hình như giữa cô và anh ngoài ăn ra chỉ có ăn mà thôi.
Nhưng, người xưa đã xem lương thực như trời, ăn, chẳng có gì là không tốt.
Ngước lên, cô kinh ngạc há miệng. Có phải cô hoa mắt không? Nhìn khóe môi anh đang nở nụ cười trong hai giây, anh tự dưng lại cười trộm một mình.
Nhất định là hoa mắt.
Cô ra sức chớp mắt rồi lại mở to, đường cong tuyệt đẹp ấy vẫn còn.
Không hề phòng bị, anh chồm đến sát cô, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Phụ nữ nếu thường xuyên nhìn môi đàn ông, mục đích chỉ có một, đó là muốn hôn”.
Bình thường trong công ty tỏ ra lạnh lùng, đạo mạo, mà bây giờ ở nơi riêng tư lại cợt nhả với cô.
Muốn… muốn… muốn cái đầu anh!
Cô đỏ mặt, định đứng lên thì bàn tay to lớn của anh đã ôm chặt eo cô một cách vô sỉ.
Ban đầu anh chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu mặt nước lên vành tai cô, gò má, khẽ chạm lên đôi môi, nhưng anh lại không kiềm chế nổi mà nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi đang run của cô, đùa giỡn như khiêu khích, dần dần không thể kiểm soát mà nụ hôn càng sâu thêm.
Đôi môi cô thật sự rất mềm mại, rất ấm áp, rất dễ chịu.
Tử Kiều từng nói với anh, người yêu, kỳ thực là cơm trắng hoặc bánh bao mà cả đời anh cũng không thể rời xa, mùi vị tuy nhạt nhưng dinh dưỡng nó cung cấp lại là sự chống đỡ cho cả cuộc đời anh.
Có lẽ hiện giờ, cô không thể được gọi là người yêu của anh, nhưng lại cảm thấy “cơm trắng” là hình dung hay nhất về cô.
“Cơm trắng…”
Cơm trắng?
Khi nụ hôn dài và sâu kết thúc, Giang Văn Khê bỗng nhiên lại có thêm một biệt danh “Cơm trắng”. Cô luôn nghĩ kiểu đặt biệt danh lung tung cho người khác vốn dĩ không giống chuyện anh có thể làm.
Vào phòng, cô soi gương xoa xoa đôi môi hơi sưng, bất giác nhớ lại phút giây đứng dậy khỏi người anh, dáng vẻ anh ngước lên nhìn cô, gương mặt tao nhã nhưng vô cùng quyến rũ, trong đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng dịu dàng và chăm chú mà cô chưa từng thấy.
Bỗng, cô che gương lại, hơi nóng trên má không ngừng tăng lên.
Cô thầm rủa trong lòng, Giang Văn Khê, mày là đồ kém cỏi, vốn định nói muốn quay về như trước kia, bây giờ trước sắc đẹp, mày lại bị hai nụ hôn làm cho không phân biệt nổi đông tây nam bắc mà mê mẩn thế này, ngay cả bản thân về phòng định làm gì cũng quên mất.
Cô vội vàng thay quần rồi quay lại phòng khách.
“Hôm nay em đi tảo mộ à?”, anh dựa vào sofa, nhìn cô đã thay quần xong và bước ra.
“Vâng”, cô khẽ gật đầu. Đến nghĩa trang không phải tảo mộ thì chẳng lẽ lại đi ngắm cảnh, sao anh từ khi nào lại trở nên ngốc nghếch thế?
Cô nhớ lại lúc ở Hiếu Ân Viên, anh và chủ tịch Giang, cả chị Nghiêm cũng cùng đi thăm một người. Chị Nghiêm khóc đến nỗi khan giọng, chỉ ngạc nhiên liếc sơ, cô để ý đến trên tấm bia khắc “Mộ của chị Nghiêm Quy Vân, em gái Nghiêm Tố lập mộ”.
Cô có vẻ tò mò, hỏi: “Hôm nay anh và Chủ tịch Giang đi tảo mộ với chị Nghiêm sao?”. Cô rất thắc mắc, chị Nghiêm và Chủ tịch Giang, còn cả anh nữa, rốt cuộc là quan hệ gì, trong ngày quan trọng này mà đi tảo mộ với nhau, lúc này chẳng phải chỉ nên thăm mộ người thân hay sao?
“… Ừ”, anh cúi xuống, đáp gọn.
Cô thấy vẻ mặt anh hình như không muốn nhắc đến chuyện này, cô cũng biết ý không hỏi nữa, rồi lo sắp xếp lại bàn uống nước lộn xộn.
Anh nhìn con bướm xinh đẹp gấp bằng giấy trên bàn, không biết gấp bằng giấy gì mà lại phát ra ánh sáng xanh da trời, ở những góc độ khác nhau thì màu xanh lúc nhạt lúc đậm, trên đôi cánh dùng bút dạ vẽ hai đường gân, giống như hai xâu chuỗi ngọc được khảm lên, vô cùng đẹp đẽ.
Tò mò, anh hỏi: “Đây là gì vậy?”.
“Ồ, là bướm giấy đốt cho bố mẹ em.” Cô đón lấy, đùa nghịch trong tay, cười khan mấy tiếng, “Loại bướm này tên là bướm Nữ Thần Ánh Sáng, có ở Brazil, Peru… số lượng rất hiếm, vô cùng quý giá, được mệnh danh là loài bướm đẹp nhất thế giới, vì không chỉ đẹp, đôi cánh mở rộng giống cánh khổng tước, mà cánh bướm còn phát ra ánh sáng lấp lánh, giống thế này, lúc xanh đậm, lúc lại xanh nhạt, lúc lại xanh dương. Anh thấy đẹp không?”.
“Thú vị.”
“Tiếc rằng con này gấp hỏng rồi, lâu quá không gấp nên hơi lóng ngóng, kỹ thuật không được như xưa nữa.” Cô thở dài, bỗng nhớ ra gì đó rồi kêu lên: “Anh đợi chút, em cho anh xem hình”.
Cô về phòng ngủ, tìm một album hình dày cộp, bên trong chứa tất cả những tấm hình về đủ mọi tiêu bản bướm mà bố mẹ cô lúc sinh thời đã chụp.
Về lại phòng khách, cô mở album hình ra đặt trên bàn.
Dưới sự thuyết minh tận tình của Giang Văn Khê, lần đầu tiên trong đời Lạc Thiên nhìn thấy nhiều loài bướm tuyệt đẹp đến vậy.
Cô lật qua rất nhiều trang, chỉ vào một con trong đó: “Đây, chính là Nữ Thần Ánh Sáng. Em gấp có giống không?”.
Anh so sánh với con bướm trong tay, trông rất giống Nữ Thần Ánh Sáng trong hình: “Ừ, giống lắm”.
“Gấp bướm giấy là do bố em dạy. Lúc còn sống, bố mẹ muốn chụp loài bướm Nữ Thần Ánh Sáng này nhất, tiếc là mãi mãi cũng không còn cơ hội nữa…”, cô lại phát ra một âm thanh như thở dài.
“Con này tặng cho anh nhé.”
Cô ngẩn người: “Nếu anh muốn thì để em gấp lại con khác, con này chưa gấp xong”.
Anh giơ cao con bướm trong tay, kiên quyết: “Muốn con này”.
“…” Với sự kiên trì của anh, cô có quyền nói NO không?
“Hôm nay sao em lại chọc vào đám Cửu ca thế?” Quay sang, anh hỏi cô, “Cười thật đấy à?”.
Cô cắn môi, gật đầu, gò má lại ửng hồng.
“Rốt cuộc là chuyện gì đáng cười đến vậy?” Tuy cô hơi ngốc nghếch nhưng cũng không vô duyên đến thế, rốt cuộc là chuyện buồn cười gì anh rất tò mò.
Cô lắp bắp: “Họ… họ quên mang theo pháo, sau đó, vị đại ca anh gọi là Cửu ca bảo thuộc hạ vỗ tay, đúng lúc đó em đi ngang qua”.
Nghe cô nói xong, anh cũng bật cười.
“Anh nhìn kìa, anh cũng cười đó. Làm gì có ai nghĩ đến chuyện lấy tiếng vỗ tay thay tiếng pháo chứ, đúng là ngốc thật”, nhớ lại cảnh ấy, cô lại không nhịn được cười khẽ.
Anh ngừng cười: “Vậy là em nghe thấy tiếng vỗ tay, sau đó giật mình nên mới ra tay đánh người hả?”.
Cô hơi lúng túng: “Cũng không phải, có thể là do bản năng muốn chạy trốn chăng?”.
Anh khẽ cười.
Cô nghiêng đầu, nghĩ rất lâu rồi buột miệng hỏi: “Họ là xã hội đen ư?”. Ngay cả Chủ tịch Giang trông rất xã hội đen mà còn gọi người ấy là “Lão Cửu”, và anh thì gọi ông ta là “Cửu ca”, cách gọi ấy ngoài xã hội đen ra thì cô thật sự không nghĩ được điều gì khác.
Đôi mắt đen nheo lại, anh chăm chú nhìn đôi môi hồng mềm mại hé mở của cô, khóe môi nhướn lên: “Em xem phim hình sự Hồng Kông nhiều quá đấy, làm gì có xã hội đen nhiều thế?”.
Cô há miệng: “Không phải xã hội đen sao? Vậy bọn họ sao lại mặc vest đen, đeo kính đen?”.
“Vậy anh cũng là xã hội đen à?”, anh liếc nhìn áo vest đen để bên cạnh.
Cô ú ớ, vì sự thực là cô vấp ngã trong nghĩa trang chính là do anh, Chủ tịch Giang, và cả hai nhân viên cấp dưới không chỉ mặc âu phục đen, mà còn đeo kính đen.
Anh thấy cô đờ đẫn thì cười khẽ: “Cửu ca mở trường dạy bảo vệ”. Nhưng trước khi mở trường Cửu ca làm nghề gì thì anh không nói.
“…” Cô khó mà tưởng tượng một khí thế bừng bừng như vậy mà toàn bộ đều là bảo vệ, thế giới này thật kỳ diệu quá.
Đột nhiên anh chuyển đề tài: “Tối mai em định làm gì?”.
Cô lại ngẩn người, nhưng nhanh chóng trả lời: “Em đến nhà Nghiên Nghiên”.
Anh gật gù, không cần nghĩ, chắc chắn là đến nhà bạn thân của cô rồi, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy còn mùng Một?”.
“Cũng nhà Nghiên Nghiên…”
Về cơ bản thì trong Tết, Nghiên Nghiên đều ở cạnh cô như ở cạnh một đứa bé sơ sinh, chỉ sợ cô đơn độc, cho dù sau mùng Ba cả nhà Nghiên Nghiên đều đến thăm họ hàng, cô nàng cũng tìm cơ hội kéo cô ra ngoài dạo phố. Nhưng năm nay, Nghiên Nghiên đã có bạn trai, tuy không vì thế mà bỏ rơi cô nhưng cô lại không nghĩ vậy. Dù sao người ta cũng cần cuộc sống riêng, cô không thể cứ dựa vào Nghiên Nghiên mãi được.
“Vậy mùng Hai?”, anh lại hỏi.
“Chắc vẫn ở nhà cô ấy…” Cô rất thắc mắc, có phải anh định hỏi từ đêm giao thừa tới tết Nguyên Tiêu luôn không?
Câu trả lời của cô khiến đôi mày của anh càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng anh chỉ nói gọn: “… Anh biết rồi”.
Không khí sau đó Giang Văn Khê cứ cảm thấy kỳ cục thế nào, rõ ràng đã bảo cô sẽ nấu cơm, nhưng lại biến thành anh chủ động làm cơm, kết quả sau khi nhìn thấy bao nhiêu đồ ăn hôm qua cô nấu, anh lại nói không nấu nữa.
Người ta thường nói, trời tháng Sáu, mặt phụ nữ[1].
[1] Ý câu này là hay thay đổi.
Tại sao cô thấy câu này nên đổi thành “trời tháng Sáu, mặt đàn ông” thì sẽ chính xác hơn. Tóm lại là, cô chưa thấy người đàn ông nào khó hầu hạ hơn anh cả.
Sau khi mọi việc đã làm xong, không thấy anh trong phòng khách, cuối cùng tìm ra anh trong phòng ngủ, thấy anh đang lật xem quyển sách yêu quý của cô trước tủ sách, hàng lông mày nhíu lại rất chặt, sắc mặt hình như không vui lắm.
“Sao vậy anh?”, cô bước đến.
Anh nhét quyển Tâm lý học tội phạm trở lại vào tủ, mặt dửng dưng: “Anh nghĩ loại sách này em nên bớt xem lại”.
Đừng nói cô nhạy cảm với âm thanh mới xuất hiện vẻ bất bình thường, cho dù là người bình thường xem những sách này cũng càng lúc càng biến thái.
Cô nhíu mày, không hiểu: “Từ nhỏ em đã xem những quyển này, nếu không xảy ra sự cố thì không chừng em đã là cảnh sát rồi. Làm cảnh sát là mơ ước từ nhỏ của em, tiếc là đời này không thể thực hiện được”.
Anh hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Làm cảnh sát có gì đáng để kiêu ngạo thế?!”.
“Là một cảnh sát, bảo vệ cuộc sống và tài sản cho nhân dân, trừ gian diệt ác, cống hiến cho xã hội, chẳng lẽ không đáng để kiêu ngạo ư? Làm cảnh sát có gì không tốt đâu?!”, cô không hề nhận ra giọng mình đã cao lên.
“Em chỉ thấy mặt quang vinh, nhưng em có thấy mặt tối của nó không? Những kẻ ngụy quân tử mang danh ‘công bộc của nhân dân’ ấy, rõ ràng là bắt nhầm người nhưng lại không dám thừa nhận bản thân bất lực, vì họ sợ hủy diệt công trạng vĩ đại tạo nên trong chục năm trời. Những người bị oan, nhẹ thì ngồi tù, nặng thì tử hình, cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp đã bị hủy trong tay những kẻ được gọi là cảnh sát ấy. Xin hỏi, đó vẫn là sự kiêu ngạo mà em nghĩ sao?!”, anh làm mặt lạnh, vừa nói vừa tiến sát gần cô, giọng nói cao dần lên.
Cô đành lùi dần từng bước, rất nhanh đã tựa vào tủ sách, không còn đường lui.
Cô ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm, không thể nào tán đồng cách lý giải của anh, lớn tiếng nói: “Căn bản là chuyện không thể! Pháp luật xem trọng chứng cứ, là công bằng, nếu anh không phạm pháp, hỏi lòng không hổ thẹn thì ai có thể hàm oan anh?”.
“Chứng cứ? Thế giới này nhân tính cơ bản nhất còn có thể bán rẻ thì có gì mà không làm giả được?”
“Em không hiểu vì sao anh lại nghĩ thế? Những chuyện anh nói căn bản không thể xảy ra! Hay là kiếp trước anh có thù oán với cảnh sát mà cứ phải nói thế?”, cô co chặt nắm tay, vừa tức vừa cuống, run giọng hét lên.
Cô không biết rốt cuộc anh làm sao mà lại trở nên kích động như vậy.
Kiếp trước có thù với cảnh sát? Nào chỉ là kiếp trước, anh không muốn thù oán cũng không được.
Anh siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán hằn rõ.
Anh giơ cao nắm tay, đấm mạnh vào kệ sách gần cô, kệ sách rung lắc dữ dội, những quyển sách không xếp chặt đều rơi xuống đất, tiếng rơi nặng nề gõ vào tim người.
Cô đã sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.
“Thật không hiểu em ngây thơ hay giả ngây. Tiếp tục mơ giấc mộng cảnh sát của em đi!”, giọng anh lạnh lùng băng giá.
Giống như bị ai tạt nước lạnh đầy người, máu trong cơ thể như đông cứng lại…
Anh mắng cô giả ngây?!
“Em đâu có giả ngây?! Rõ ràng là anh vô lý!”, cô giận dữ mở mắt, chỉ nhìn thấy bóng anh phẫn nộ bỏ đi.
Cô đuổi theo, muốn gọi anh lại nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng đóng cửa “rầm” nặng nề.
Cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy bao giờ, cho dù lúc anh trách mắng cô đánh anh, lúc cô hại anh uống phải mực, anh cũng chưa giận dữ đến thế.
Cô run rẩy loạng choạng ngồi xuống sofa, trong đầu rối loạn, tay cũng run lên không kiểm soát nổi.
Cô run không phải vì lạnh, cũng không phải vì sợ, mà là đang giận dữ, giận đến độ toàn thân run bắn lên.
Rốt cuộc là sao? Trước đó còn tốt đẹp, vì sao vừa nhắc đến cảnh sát, anh như biến thành một người khác, giống như cảnh sát đã hại cả nhà anh, thù oán tích lũy cả mấy đời vậy.
Cô thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc anh muốn cô phải thế nào?
Làm cảnh sát là lý tưởng của cô, mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, có lý tưởng là sai sao?
Nếu không có cảnh sát, ai sẽ bảo vệ trật tự xã hội, cuộc sống, tài sản, an toàn của anh và cô, ai sẽ bảo vệ? Cậu của cô đã mất mạng vì người khác, chẳng lẽ cảnh sát còn không thể có được sự tôn trọng tối thiểu?
Tại sao anh lại ngang bướng như vậy? Cô là cấp dưới của anh, nhưng rời khỏi công ty rồi, như anh nói, là bạn gái anh. Bạn gái, nhưng vì sao cô không có chút cảm giác là bạn gái, mà vẫn như một nhân viên cấp dưới suốt ngày rụt rè sợ hãi.
Từ đầu, cán cân tình cảm đã chưa từng cân bằng, luôn nghiêng về bên anh, cô chỉ là một con côn trùng đáng thương không có sức phản kháng. Tự dưng lại trở thành bạn gái anh, ngồi xe anh đi làm rồi tan sở, cùng ăn sáng, nắm tay, hôn nhau, ăn cơm, dạo phố… làm những chuyện mà những đôi tình nhân vẫn làm.
Những chuyện đó đều nằm trong sự kiểm soát của anh, hôm nay anh muốn thế này, ngày mai anh muốn thế khác, đều sắp xếp trong kế hoạch của anh, cô không có quyền tự chủ, không có quyền từ chối. Thậm chí cô hoài nghi, sở dĩ anh chọn cô là vì sự yếu ớt bất lực của cô đã thỏa mãn ham muốn kiểm soát mạnh mẽ trong xương tủy anh.
Quỷ Tóc Bạc đáng chết, sao anh có thể đối xử với cô như thế.
Cô nghiến răng, hậm hực nguyền rủa trong lòng.
Cô không quan tâm đến anh nữa, nếu anh còn đến tìm cô, cô nhất định sẽ lấy can đảm như đã đánh người trong nghĩa trang, học Lý Nghiên cầm chổi, quét anh ra khỏi cửa.
Lạc Thiên sắc mặt tái xanh ra khỏi nhà Giang Văn Khê, mở cửa xe nhưng chưa vào trong, khựng lại một giây rồi anh lại đóng mạnh cửa, đá vào bánh xe mấy cái.
Dựa vào thân xe, anh móc ra bao thuốc, muốn rút một điếu nhưng bàn tay run lên vì tức giận không thể làm được. Anh bực bội ném mạnh bao thuốc xuống đất, giẫm lên.
Nhìn ánh đèn trên tầng năm, cơn giận trong lòng không thể xả ra, anh co chặt hai tay, đấm mạnh xuống cốp xe.
Mười năm trước anh bị cảnh sát bắt vào tù; mười năm sau, bạn gái hiền lành như cừu non của anh lại nói, làm cảnh sát là lý tưởng bấy lâu nay của cô.
Cảnh sát? Bảo vệ cuộc sống, tài sản, an toàn của nhân dân? Trừ gian diệt ác? Cống hiến cho sự hài hòa và ổn định của xã hội?
Ha ha, thế thì anh là gì? Lưu manh? Hay là tiện dân? Năm đó anh là một sinh viên mẫu mực, là kẻ làm hại sinh mạng người khác, còn cướp đoạt tài sản của kẻ khác, hay là tên quấy phá trị an xã hội?
Pháp luật xem trọng chứng cứ, là công bằng, nếu anh không phạm pháp, hỏi lòng không hổ thẹn thì ai hàm oan được anh?
Công bằng? Hỏi lòng không hổ thẹn?
Anh cười lạnh trong lòng, thế giới này làm gì có công bằng? Ngẩng đầu lên trời có thần thánh minh chứng, anh tự vấn lương tâm không hổ thẹn thì làm được gì? Luật pháp có thể trả lại công bằng cho anh không? Hay vẫn bị bắt nhốt vào sau song sắt. Năm đó anh không đói đến chết ngoài phố, là phúc phận anh phải dập đầu đốt hương mấy đời mới có được.
Cỏ gần hang chết tiệt! Em hiểu cái gì? Đầu óc đơn giản đó sao có thể hiểu hai màu đen trắng của thế giới này?
Anh mệt mỏi đấm vào đầu xe, phẫn nộ mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Chỉ nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.
Trong tích tắc, chiếc xe lao như điên ra khỏi khu nhà.