Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1097 / 11
Cập nhật: 2016-06-26 12:19:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ì muốn để lại cho cha mẹ Phó Dục Thư ấn tượng tốt trong lần đầu tiên gặp mặt, Tưởng Phẩm Nhất ném hết tất cả quần áo trong vali lên giường. Lúc cô vuốt thẳng từng bộ xong, bò xuống giường đã ướt đẫm mồ hôi.
Tưởng Phẩm Nhất chống hai tay lên hông rối rắm nhìn đống quần áo đầy cả giường. Tin tốt là cô mang theo nhiều quần áo, tin xấu là thời tiết quá lạnh dù có mang nhiều hơn nữa cũng chẳng thể đẹp đẽ, bởi vì phải mặc quá nhiều. Tưởng Phẩm Nhất hơi nản lòng ngồi xuống thảm, gục bên giường với vẻ mặt như đưa đám. Cô uể oải hồi lâu mới đứng lên chậm chạp chọn quần áo, thử từng bộ từng bộ, làm sao cũng cảm thấy không hài lòng. Đống quần áo vừa vuốt thẳng xong lại rối nùi.
Buổi tối Phó Dục Thư đến đón cô đứng ngoài gõ cửa, hơi cất cao giọng trong trẻo gọi: "Phẩm Nhất, em có ở trong phòng không?" Anh xuất hiện đột ngột dọa Tưởng Phẩm Nhất giật cả mình, cánh tay còn chưa xỏ xong tay áo, chiếc áo được thiết kế bó sát người khiến rất khó mặc trong lúc tay chân luống cuống. Cơ thể không biết bị chiếc áo bó chặt tại nơi nào khiến cô rất đau. Cô cúi đầu muốn cởi ra trước, nhưng tầm nhìn bị chiếc áo che đi, vừa không cẩn thận đã vấp trúng mép thảm, kết quả là té trên sàn nhà.
"A!" Trong phòng truyền đến tiếng cô hét lên. Thân phận Tưởng Phẩm Nhất nhạy cảm, cô xảy ra một chút chuyện nhỏ cũng khiến Phó Dục Thư liên tưởng đến việc nghiêm trọng. Vừa nghe thấy tiếng thét của cô, anh hận không thể xông vào xem chuyện gì xảy ra. Đáng tiếc là anh không có chìa khóa, chỉ có thể đứng ở cửa gõ mà thôi.
Anh lo lắng hỏi: "Phẩm Nhất, em không sao chứ?" Tưởng Phẩm Nhất bò dậy khỏi mặt đất, rốt cuộc ném chiếc áo bó chặt qua một bên, cầm áo sơ mi lên nhanh chóng mặc qua đầu. Để mái tóc rối tung, quần áo xốc xếch chạy ra mở cửa, cô nói: "Em không sao, mới vừa rồi không cẩn thận bị vấp té."
Phó Dục Thư liếc mắt nhìn trong phòng một cái, thấy đống quần áo lộn xộn cũng biết là chuyện gì đã xảy ra. Anh thấy bộ dạng cô không giống như bị thương cũng yên tâm. Vừa hé miệng định nói chuyện với cô thì lại bị vị trí nơi ngực cô thu hút sự chú ý. Bởi vì gấp gáp, Tưởng Phẩm Nhất đã cài sai nút áo. Dáng vóc cô đầy đặn, bộ ngực sau lớp áo bị cài sai nút cũng lộ hết cả ra. Mới vừa rồi lúc cô đi mở cửa không che lại cẩn thận, giờ này cảnh xuân đang phơi phới, lộ ra cả viền chiếc áo ngực ren màu đen bên trong.
Phó Dục Thư lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác giơ tay chỉ chỉ ngực cô, giọng nén xuống rất thấp, tinh tế đúng mực còn hơi khàn khàn: "Nút áo." Anh nói ra hai chữ, dừng lại đúng lúc, giữ lại sĩ diện cho cô cũng duy trì được phong độ của mình. Tưởng Phẩm Nhất lập tức cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Sau khi thấy được chuyện gì đã xảy ra thì đỏ bừng cả khuôn mặt, che kín ngực, bối rối nói: "Em, em đi thay áo." Dứt lời cô bỏ chạy vào trong phòng.
Phó Dục Thư đứng ở cửa một hồi, do dự một chút rồi đi vào phòng đóng cửa lại. Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy quần áo vào trong nhà vệ sinh thay lại. Anh ngồi bên giường đợi cô, nhìn đống quần áo trên giường, dừng lại vài phút, rồi cởi áo khoác ra bắt đầu thu dọn giúp cô.
Anh gấp lại từng bộ quần áo chỉnh tề đặt ở góc giường. Khi Tưởng Phẩm Nhất bước ra nhìn thấy giường đã thu dọn sạch sẽ, quần áo cũng gấp ngay ngắn. Người đàn ông đến đón cô ngồi cạnh đám quần áo, cúi đầu xem điện thoại di động. Hôm nay Phó Dục Thư ăn mặc rất trịnh trọng, áo sơ mi trắng muốt bỏ vào quần tây đen, chính giữa là chiếc thắt lưng mang biểu tượng chữ H xa xỉ làm nổi bật vòng eo thon nhưng mạnh mẽ của anh gợi cảm đến mê người.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt sau chiếc kính không gọng khiến cô rất bất ngờ, đó là một ánh mắt cô chưa bao giờ thấy trên người anh. Rất thâm tình, giống như từng thời khắc đều chuẩn bị cướp lấy cô. Anh đưa bàn tay đang cầm điện thoại di động chỉ về phía cô một cái, hơi nhoẻn môi nói: "Bộ này trông rất xinh, mấy bộ này có thể cất vào rồi." Anh bỏ di động lên đống đồ đã được gấp xong kia.
Tưởng Phẩm Nhất vội vàng đi đến bên giường khom xuống thu dọn quần áo, mặt nóng kinh khủng: "Anh gấp ngay ngắn quá em cũng không dám lật ra nữa." Cô nói lầm bầm, bỏ quần áo vào trong vali của mình. Phó Dục Thư cầm lấy điện thoại trong tay lần nữa, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ Tưởng Phẩm Nhất thu dọn quần áo, không kiềm lòng được mở di động, chỉnh chế độ im lặng chụp ảnh cô.
Tưởng Phẩm Nhất thu dọn xong đứng dậy, nhìn thấy tư thế anh kỳ lạ đang giơ điện thoại di động về phía cô, cô hoài nghi nói: "Anh đang làm gì vậy?" Phó Dục Thu thu lại điện thoại di động bỏ vào trong túi quần, nói điềm nhiên như không: "Không có gì, đi được chưa?"
Tưởng Phẩm Nhất cau mày nói: "Chưa đâu, em còn chưa trang điểm nữa." Phó Dục Thư nhìn chăm chú: "Anh chưa thấy em trang điểm lần nào, không biết trang điểm xong sẽ ra sao, nhưng anh cho rằng thế này tốt hơn."
Tưởng Phẩm Nhất lấy một chiếc gương nhỏ từ trong chiếc túi đặt trên giường soi mặt, nói khó hiểu: "Anh chắc chắn để mặt mộc được hả? Có khi nào khiến ba mẹ anh cảm thấy em không tôn trọng lần gặp mặt này hay không? "Vậy em rất coi trọng à?" Phó Dục Thư hỏi ngược lại cô không biết có ý gì.
Tưởng Phẩm Nhất buột miệng nói: "Dĩ nhiên!" Cô nói xong cũng đứng thừ ra, chớp mắt ngây ngô nhìn người đàn ông cao lớn đối diện. Áo sơ mi trắng cài nút chỉnh tề đến tận cổ, khí chất cấm dục lạnh lùng kết hợp với ánh mắt dịu dàng không hề che giấu của anh tạo nên một cảnh sắc vô cùng cám dỗ.
Phó Dục Thư từ từ nhích đến gần cô, anh đứng lên khỏi giường đến bên cô rồi ngồi bên mép giường, tiếng nói trầm ấm: "Phẩm Nhất, em có biết em đi với anh về nhà thể hiện cho việc gì không?" Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt vài cái nhìn anh, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến cô rất bất an, vừa muốn lui về phía sau, vừa muốn nhích lại gần thêm, cực kỳ mâu thuẫn.
Thấy cô không nói lời nào chỉ ngu ngơ nhìn mình, Phó Dục Thư cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút: "Thu dọn xong thì đi nào, thời gian không còn sớm nữa." Tưởng Phẩm Nhất "à" một tiếng, kéo khóa vali lại, chải sơ qua mái tóc rồi đeo ba-lô lên đi cùng với anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá, lúc ra cửa chợt nhớ đến gì đó lại chạy vào trong, cũng không quay đầu lại: "Chờ em đổi áo khoác đã." Phó Dục Thư nhìn cô vừa chạy vừa cởi áo khoác, tuy có nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo đứng tại chỗ đợi cô.
Cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất mặc một chiếc áo khoác màu nâu khá mỏng, dài đến bắp đùi, bên dưới là quần jean đen và đôi boot ngắn. May mà vóc dáng cô cao, nếu không mặc kiểu này thật đúng là trông rất buồn cười. Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất cùng nhau xuống lầu. Lúc xuống lầu, Tưởng Phẩm Nhất cứ nghĩ phải mua chút quà gì đó tặng cha mẹ anh, cho nên không nói gì.
Trong lòng Phó Dục Thư có chút tò mò về chuyện vừa rồi, nhưng cô không nói anh cũng không nhắc đến, cho nên cứ thế im lặng lên xe. Sau khi lên xe, trước khi lái đi rốt cuộc Phó Dục Thư không nhịn được hỏi cô: "Tại sao phải thay chiếc áo đó?"
Tưởng Phẩm Nhất khó xử nhìn anh: "Có thể không nói không? Em không muốn nói dối anh." Vẻ mặt Phó Dục Thư dường như hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: "Có thể không nói." Nói xong anh yên lặng lái xe đi.
Tưởng Phẩm Nhất mím môi, cuối cùng vẫn nói nguyên nhân, nhưng lược bỏ đầu đuôi đi: "Em sợ màu sắc đó khiến cha mẹ anh nghĩ lung tung, cảm thấy em cố ý..." Màu sắc? Màu gì? Màu xanh lá?
Phó Dục Thư hơi nhướng mày, anh chững chạc chuyên tâm tạo nên bầu không khí thâm trầm. Vẻ mặt nghiêm túc khi anh suy nghĩ sự việc sẽ sinh ra một phản ứng hóa học đầu độc lòng người. "Em sợ là cha mẹ anh nghĩ rằng em châm chọc chuyện anh bị Nhậm Hi cho đội nón xanh (1)?" Anh nói giọng tùy ý, giống như là nói chuyện xảy ra trong nhà người khác vậy.
(1): Đội nón xanh: cắm sừng. Tưởng Phẩm Nhất trợn mắt líu lưỡi nhìn anh. Vậy mà anh, anh cứ nói ra như thế ư?
Phó Dục Thư như không thấy được vẻ mặt kinh ngạc của cô, thản nhiên nhìn về phía trước nói: "Em nói cũng đúng, đổi cũng được. Chỗ ngồi sau xe có để quà tặng, một chút xem như em tặng cho cha mẹ anh." Tưởng Phẩm Nhất bị anh đổi chủ đề, tập trung tinh thần đến quà tặng: "Mấy món này phải tự em mua, em có mang theo tiền..."
Phó Dục Thư rẽ ngoặt xe, nói vừa nghiêm túc vừa thành khẩn: "Em từ xa đến tìm anh, đã bỏ ra rất nhiều, chuyện sau đó đều giao cho anh hết đi." Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy như có một sợi dây vô hình nào đó buộc vào người anh và cô. Cô không biết trao trái tim mình cho anh có đúng hay không, nhưng chuyện này e rằng cũng không do cô quyết định.
"Vậy thì giao cho anh vậy. Dù sao em cũng là con gái, có rất nhiều việc cũng không giúp được gì." Cô nói đùa xong, thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, nhưng tay vẫn đặt trên đầu gối lại đưa đến nắm lấy tay phải của Phó Dục Thư, chỉ nắm nhanh một cái rồi rụt lại, "Nắm một chút là được rồi, không làm phiền anh lái xe." Cô nháy mắt vài cái với Phó Dục Thư đang ngu ngơ..
Hòe Viên Hòe Viên - Tổng Công Đại Nhân Hòe Viên