Số lần đọc/download: 1407 / 9
Cập nhật: 2015-12-10 22:36:19 +0700
Chương 22
Khuynh Thành mới chợt nhớ ra, kể từ lúc cô tỉnh trở lại, không nhìn thấy Ân Ly đâu.
Cô nhìn Lam Tố, hỏi: “Lam Tố, Ân Ly đâu rồi? Sao không thấy cô ấy đâu cả?”
Không khí dường như bị cô đặc lại.
Mọi người bỗng cảm thấy căng thẳng.
“Khuynh Thành… Khuynh Thành…”
“Sao?”
“Nghe anh nói… nghe anh nói… em đừng có…”
Hoa Mãn Nguyệt thấy Lam Tố ấp úng kiểu này, hiểu rằng anh sắp công bố tin không vui.
Không! Vẫn phải giấu, giấu được ngày nào thì hay ngày ấy.
Cho nên Hoa Mãn Nguyệt lập tức nói luôn: “Ân Ly quay về rồi.”
Khuynh Thành cau mày, lấy làm lạ, nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
“Quay về?”
“Phải! Cô ấy cãi nhau với tôi, giận tôi, thế là bỏ về!”
Hoa Mãn Nguyệt nói bô bô.
Khuynh Thành nhìn sang Lam Tố. Tuy ở gần Ân Ly không lâu.
Nhưng cô cũng hiểu điều này: nếu không có mặt Lam Tố thì Ân Ly rất có thể vì tức giận chuyện gì đó rồi bỏ đi.
Nhưng Lam Tố vẫn đang ở đây, Ân Ly dù muốn đi thì cũng phải được Lam Tố cho phép.
“Có đúng thế không, Lam Tố?”
Lam Tố không ngờ cô lại hỏi anh, nên anh ngớ ra không biết nói sao.
Nhận thấy điều bất ổn, Khuynh Thành lại hỏi: “Lam Tố, anh đã từng hứa với em: dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không giấu em kia mà?”
Lam Tố hít một hơi thật sâu. Mọi ánh mắt đang dồn cả vào anh.
Nhất là Hoa Mãn Nguyệt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì anh ta đã giết Lam Tố mấy trăm lần rồi.
“Ân Ly…”
“Khuynh Thành, tôi chợt nhớ ra một chuyện.”
Hoa Mãn Nguyệt thấy thế vội nói xen vào.
“Có phải anh Hoa Mãn Nguyệt đang giấu tôi điều gì không?”
“Không… không… tôi đâu có chuyện gì giấu cô? Tôi giấu thế nào được?”
Hoa Mãn Nguyệt cười gượng gạo.
Nhưng Khuynh Thành cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên trông Hoa Mãn Nguyệt rất không bình thường.
Không chỉ Hoa Mãn Nguyệt, mà cả Lưu Hương Nguyệt Nhi, Hồng Loan và Lam Tố của cô cũng rất không bình thường.
“Lam Tố, anh nói đi? Em cảm thấy mọi người đang giấu em chuyện gì đó. Thực ra Ân Ly làm sao?”
Lam Tố do dự một hồi. Rồi từ từ nói: “Ân Ly… cô ấy chết rồi.”
“Chết rồi? Sao lại chết được?”
Khuynh Thành không sao có thể chấp nhận cái sự thật này.
Cô chẳng qua chỉ ngủ một giấc… thế rồi Ân Ly đã chết?
“Lam Tố, anh không nói dối em đấy chứ?”
“Khuynh Thành, hãy bình tĩnh… Anh cũng biết rằng em sẽ rất buồn, nhưng đúng là Ân Ly đã chết.”
Lam Tố vốn cũng định giấu Khuynh Thành.
Nhưng anh từng hứa rằng dù xảy ra chuyện gì, anh cũng cho cô biết. Dù gặp sóng to gió lớn đến đâu, họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
“Thực ra là chuyện gì thế? Nói cho em biết đi? Thực ra đã có chuyện gì?”
Khuynh Thành nhìn ánh mắt của mọi người, cô lờ mờ cảm nhận rằng hình như câu chuyện ít nhiều có liên quan đến cô.
Cô cố gắng nhớ lại các sự việc mấy hôm trước.
Hôm ấy họ đại chiến với bọn dơi ăn thịt người.
Sau đó cô vào vườn Vạn Thú đưa dũng sĩ Huyền Vũ ra.
Cuối cùng, đánh bại bọn dơi ăn thịt người.
Khi họ đều tưởng rằng con dơi quái đản kia phải chết là cái chắc, thì mắt nó bỗng phóng ra ám khí.
Lúc đó cô không tránh kịp nên đã bị trúng ám khí của nó.
Rồi cô nhận ra mình đang nằm trong lòng Lam Tố.
Cô nhớ rằng mình hít thở rất khó khăn.
Cô định nói với Lam Tố rằng mình đang rất khó chịu.
Nhưng không sao mở miệng được, không thể nói nổi một câu.
Rồi ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, cô cảm thấy mình sắp chết. Sau đó, cô lại mang máng nhớ ra Ân Ly, Ân Ly đã vận khí điều trị cho cô.
Cô còn nhớ ám khí đó tẩm chất dịch độc.
Chất độc ấy…
Nghĩ đến đây, Khuynh Thành không dám nghĩ tiếp nữa.
Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên má, cô ngẩn người nhìn Lam Tố.
“Lam Tố, anh nói đi, anh hãy nói… đó không phải là sự thật? Ân Ly không chết, cô ấy không chết. Mọi người đang nói dối em, đúng không?”
Khuynh Thành bỗng rất xúc động.
Chất độc ấy… đó là thứ lấy mạng người ta.
Cô còn sống. Vậy thì… vậy thì chỉ có một khả năng là… Ân Ly… cô ấy không còn nữa!
Nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Lẽ ra cô nên sớm nghĩ đến điều này, thế mà cô lại không nghĩ. Cô thấy mình vẫn sống, tức là Ân Ly đã tìm ra cách cứu cô.
Nhưng, dẫu ngủ mê cô cũng không thể ngờ rằng cách mà Ân Ly nghĩ ra lại là dùng tính mạng của cô ấy để đổi lấy sự sống cho cô!
“Lam Tố, đây không phải là sự thật… không phải là sự thật!”
Lam Tố ôm Khuynh Thành vào lòng.
“Khuynh Thành, em hãy nghe anh nói, tất cả chỉ là một tai nạn bất ngờ.”
“Không! Không bất ngờ. Mà là tại em, em đã hại Ân Ly. Anh biết không, em mới là kẻ đáng chết!”
Khuynh Thành đấm thùm thụp vào người Lam Tố, cô không sao kìm nén nổi tâm trạng của mình nữa.
Nếu là ai khác… có lẽ nỗi buồn của cô… rồi cũng sẽ qua đi.
Nhưng đó là Ân Ly. Cô không sao có thể nguôi ngoai.
“Lam Tố, anh biết không: thực ra Ân Ly xưa nay vẫn rất thích anh, luôn rất mến anh. Nhưng vì em… cho nên cô ấy lựa chọn tiếp tục thầm lặng ngắm nhìn anh, bảo vệ anh.
Cô ấy nén mình, giấu kín tình cảm nồng nàn của mình đối với anh; tuy cô ấy chưa bao giờ nói ra nhưng em rất hiểu, em đều hiểu cả.”
Đâu phải Lam Tố không biết?
Nhưng tất cả đều đã xảy ra, anh biết làm gì đây?
Dù Ân Ly vẫn còn sống thì anh có thể làm gì cho cô ấy?
“Khuynh Thành, em hãy bình tĩnh lại. Nghe anh nói.
Có lẽ như thế biết đâu lại là một kết cục tốt nhất đối với Ân Ly, cô ấy luôn mong chúng ta được hạnh phúc, được vui vẻ.
Vì thế cô ấy mới lựa chọn như vậy. Cho nên, vì Ân Ly, em hãy phấn chấn lên và cùng anh sống thật hạnh phúc vui vẻ từng ngày từng ngày. Có thế em mới không phụ sự hy sinh của Ân Ly.
Mới không uổng Ân Ly đổi sinh mệnh của mình để em được sống.”
Nhưng Khuynh Thành không làm nổi, không làm được.
Khi xưa Lạc Nhi đã từng hy sinh bản thân để tác thành cho cô và Lam Tố.
Ngày nay Ân Ly cũng hy sinh bản thân để cho cô và Lam Tố được toại nguyện.
Cô đâu dám nhận, cô chịu đựng sao nổi?
Cô chỉ muốn được sống cùng Lam Tố, nhẹ nhàng đơn giản bình dị.
Cô không muốn họ phải hy sinh to lớn như thế.
Thậm chí cô còn mong, giá mà họ ích kỷ một chút còn hơn.
Ít ra cô cũng không phải buồn bã băn khoăn như bây giờ.
Lam Tố biết Khuynh Thành cần có thời gian.
Cần một khoảng thời gian nhất định để tiếp nhận cái sự thật này.
Anh rất tin rằng Khuynh Thành có thể vượt lên chính mình.
Tuy tâm trạng của Khuynh Thành không ổn nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến bước tiến của hai người.
Xưa nay cô chưa bao giờ để cho tâm trạng của mình ảnh hưởng đến người khác.
Dù cô buồn rầu đau khổ đến mấy, cũng quyết không để ảnh hưởng đến công việc.
Thứ tinh thần này cô rèn luyện được từ kiếp trước, khi cô là một sát thủ.
Làm sát thủ, điều đầu tiên Khuynh Thành học được là nén chịu.
Năm người mải miết phi hành về hướng đông.
Rồi họ nhìn thấy quả núi lớn mà Tâm Ma nói.
Sắp sửa phi hành thẳng lên đỉnh núi vươn cao tận chín tầng mây, vẻ uy nghiêm của quả núi khiến mọi người chợt có một cảm giác nơm nớp chưa từng có.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Lam Tố, nói: “Người anh em, có hứng lên trên kia xem xét không?”
“Đã đến tận đây rồi, lẽ nào lại không lên?”
Lam Tố và Hoa Mãn Nguyệt nhìn nhau mỉm cười. Rồi họ cùng nắm tay người mà mình yêu thương phi vút lên cao.
Hồng Loan nhanh chóng hóa thân trở lại, làn lưu quang màu đỏ chớp lên, nó cũng bay theo họ.
Độ cao của trái núi, quả là họ không ngờ đến.
Họ phi hành liền một ngày mà vẫn chưa lên đến đỉnh.
Đỉnh núi khổng lồ hoành tráng dường như không giới hạn.
Khuynh Thành vẫn im lặng suốt, lúc này cũng phải cau mày, nói: “Lam Tố, núi này cao chừng nào?”
“Anh không rõ nữa. Anh cũng lần đầu tiên thấy một ngọn núi cao thế này.”
“Đúng. Tôi cũng chưa thấy bao giờ.”
Hoa Mãn Nguyệt trầm trồ, kinh ngạc.
Họ đang nói chuyện, Hồng Loan bỗng kêu lên: “Tôi đã nhìn thấy đỉnh núi! Tôi nhìn thấy đỉnh núi rồi!”
Quả núi đồ sộ này cũng thật kỳ lạ.
Hồng Loan vừa vào núi đã biến trở lại bản thể, không phải vì nó thích tiếp tục biến thành hình người, mà là vì nó lúng túng không thể tự kiểm soát nên đành phải biến trở lại thành chim.
Thấy vậy, bốn người càng gấp bay theo Hồng Loan, ai ai cũng hân hoan phi hành lên đỉnh núi.
Lúc sắp tiếp cận đỉnh núi, cả đoàn đều cảm thấy bị áp lực rất lớn.
Lần đầu tiên họ gặp một áp lực lớn mạnh như thế này.
Diệp Khuynh Thành khi đối diện với thiên tôn cũng không thấy áp lực mạnh như vậy.
Chu Tước. Chắc hẳn là Chu Tước.
Khuynh Thành có linh cảm rất mạnh.
Tâm trạng cô đang nặng nề, nhưng nghĩ rằng mình sắp được gặp Chu Tước trong truyền thuyết, cô bỗng thấy phấn chấn hẳn lên.
Cô cấp tốc phi hành lên đỉnh núi.
“Khuynh Thành chờ anh, chờ anh với!”
Lam Tố thấy Khuynh Thành bỗng phấn khích bay thật nhanh lên phía trên, anh cũng tăng tốc đuổi theo cô.
Nhân vật khiến họ cảm thấy bất ngờ, là Hồng Loan.
Không hiểu sao, nó phóng thẳng lên đỉnh núi.
Với tốc độ nhanh kinh người.
Trên đỉnh núi, làn khí lưu khổng lồ cực mạnh đang cuồn cuộn tràn đến.
Một tiếng chim kêu vang động bầu trời. Một con chim màu sắc rực rỡ, huy hoàng, tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta phải nghẹt thở, đang từ trên đỉnh núi cao bay liệng xuống.
Chu Tước!!!
Đúng Chu Tước thật rồi!!!
Vào thời khắc Chu Tước đang liệng xuống.
Tất cả mọi người đều sửng sốt nín thở.
Trên đời lại có một con thần thú đẹp đến mức khiến người ta phải ngất ngây ngưỡng mộ thế này ư?
Chu Tước bay thẳng về phía Hồng Loan. Nó liệng xung quanh Hồng Loan mấy vòng, sau đó cúi xuống hôn vào người Hồng Loan rất thân mật.
Hành động này của Chu Tước khiến Hồng Loan thấy có phần ngạc nhiên.
Nhưng, không hề phản cảm, trái lại, nó cảm thấy rất ấm áp, rất ấm áp.
Cũng chẳng hiểu tại sao, vừa bay lên đỉnh núi cao vút này nó cảm thấy hết sức xúc động.
Nhất là khi nhận ra làn khí lưu mạnh mẽ của Chu Tước, Hồng Loan có một cảm giác rất lạ.
Khuynh Thành nhận thấy Chu Tước không hề có thái độ đối địch dè chừng với cả đoàn.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Lam Tố đứng bên thấy thế vội nói: “Tại hạ Lam Tố có chút việc mong được Chu Tước giúp đỡ, vì thế mới đến đây; nếu trót làm phiền thì mong Chu Tước bỏ quá cho.”
Lúc này Chu Tước mới hờ hững nhìn bốn người.
Bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt coi thường mọi thứ trên đời.
Rồi lưu quan chớp lên, nó hóa thành một thiếu nữ xinh tươi tuyệt mỹ.
“Ta nể con trai ta, nên ta lượng thứ cho các ngươi lần này.”
Con trai ta?
Cả bốn người ngớ ra.
Rồi cùng nhìn vào Hồng Loan. Cô ta nói con trai mình, là Hồng Loan ư?
Hồng Loan thì nhìn họ, mặt nó vẫn tỉnh bơ.
Chính nó cũng không rõ tình hình lúc này là gì thì phải?
Người thiếu nữ đứng trước mặt đẹp đến nghẹt thở!
Diệp Khuynh Thành tuyệt đối không dám nghĩ cô ta là một thiếu phụ.
Rõ ràng đây là một cô gái, sao có thể là mẹ của Hồng Loan được?
Chu Tước khẽ đụng vào Hồng Loan.
Hồng Loan lập tức biến trở lại hình người.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Hồng Loan, ánh mắt Chu Tước tràn ngập trìu mến thương yêu.
Cô ta chìa bàn tay nõn nà thon dài của mình về phía Hồng Loan.
“Cưng ơi… lại đây với mẹ nào!”
Hồng Loan cảm thấy trong lòng nao nao, nó nhìn cô gái trước mặt, ngạc nhiên chìa bàn tay xinh xắn của mình ra.
Cô ấy là mẹ của mình thật ư?
Nhìn cô gái xinh đẹp, Hồng Loan thấy hình như mình đang nằm mơ.
Xưa nay, xưa nay chưa từng có ai nói với nó rằng cha mẹ nó là ai.
Tuy nhiên nó luôn luôn khao khát, khao khát mình cũng có cha mẹ, có gia đình đầm ấm như những người khác.
Nhưng bao năm nay nó vẫn cô đơn một thân một mình lủi thủi.
Cũng chưa từng có ai cho nó biết hạnh phúc là gì.
Kể từ sau khi gặp Lam Tố, coi như nó mới có một bến đỗ để mà trở về nương tựa.
Năm xưa khi vừa mở mắt chào đời.
Nó ở trong một miền rừng núi hỗn loạn.
Để có thể sinh tồn, nó đã phải trải qua bao đêm hãi hùng.
Trong rừng núi, nó phải huyết chiến bao phen, phải đổ máu vô số lần mới giữ được mạng sống đến ngày hôm nay.
Hồi ấy, cha nó và mẹ nó đi đâu?
“Cưng ơi, mẹ không ngờ có ngày lại được gặp con.”
Cô gái hết sức xúc động, toàn thân run run, nắm chặt bàn tay Hồng Loan.
“Chị… chị ơi… có lẽ chị nhận nhầm người rồi?”
Hồng Loan bừng tỉnh khỏi chuỗi hồi ức đau khổ, nó nhìn cô gái chưa thể nói là già dặn gì, đang đứng trước mặt nó.
Cô gái quệt nước mắt rơm rớm, nói: “Mẹ biết, trong chốc lát con chưa thể tiếp nhận sự thật này; nhưng mẹ sẽ chờ con, con cần có thời gian.”
Hồng Loan nhìn chằm chằm vào cô gái, mắt nó đảo tròn. Cũng được thôi, dù sao, đâu phải nó mạo nhận là con trai cô ta.
Tại cô ta cứ ép nó nhận là con trai mình.
Vậy thì cứ để cô ta giúp mọi người xong việc đã rồi tính sau.
“Vậy thì… con có việc này muốn nhờ mẹ giúp.”
“Kìa con ơi! Việc của con cũng là việc của mẹ. Dù con muốn thế nào mẹ cũng làm cho con.”
Cô ta trìu mến nhìn Hồng Loan.
Cô áy náy vì mình đã có quá nhiều thiếu sót đối với con trai, cho nên rất muốn dùng cả cuộc đời mình để bù đắp cho nó.
Cô xoa đầu Hồng Loan, rất quan tâm hỏi: “Em trai con đâu, nó có khỏe không?”
Em trai?
Hồng Loan gãi đầu. Nó có em trai khi nào nhỉ?
Nhưng vì muốn được cô ta giúp đỡ, nó cũng bắt đầu đánh liều bịa luôn.
“Nó… nó rất khỏe, rất ổn.”
Bây giờ cô gái mới thở phào, nói: “Vậy thì mẹ yên tâm rồi. Bao năm qua mẹ luôn rất nhớ hai đứa. Nhưng mẹ cũng có cái khó của mình, cho nên… mẹ không thể đi tìm các con.”
Cô ngập ngừng, ánh mắt thoáng hiện những nét lạ lùng, nói: “Nhưng, dù hôm nay con không đến thì sau một trăm linh hai ngày nữa mẹ cũng sẽ đi tìm các con.”
Cô ta đã sống ở miền rừng núi này một trăm triệu năm.
Thời gian quá dài, gần như khó mà nhớ nổi.
Nhưng vì mong được gặp lại các con mình nên cô đã nhớ rất rõ mình đã sống ở đây bao lâu.
Cả bốn người nhìn Hồng Loan và cô gái.
Hoàn toàn không hiểu sự việc gì đang xảy ra trước mắt.
Khi mọi người đi theo cô lên đỉnh núi, bước vào nơi ở của cô.
Cô mới bắt đầu kể rõ mọi sự việc.
Các đây vài trăm triệu năm. Thần giới chưa phồn hoa như bây giờ. Hồi đó dân cư trên thần giới rất thưa thớt.
Nhưng thần giới cũng đã có bốn nhân vật cực kỳ lợi hại. Vì muốn tranh đoạt ngôi vị thiên tôn, họ không ngớt tìm cách hãm hại và tàn sát lẫn nhau.
Chu Tước là thần thú siêu cấp của thần giới.
Hồi đó Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ còn chưa trở thành thần thú đẳng cấp tầm cô trên thần giới.
Cho nên Chu Tước là thần thú siêu cấp duy nhất và cũng là mạnh nhất.
Bốn nhân vật đều muốn có được Chu Tước để tăng cường sức tấn công và phòng ngự của mình. Cả bốn người ấy đều lần lượt đến tìm Chu Tước và phu quân của Chu Tước.
Hồi đó Chu Tước đã mang bầu, hơn nữa, chính mình cũng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến, cho nên Chu Tước lựa lời rồi từ chối khéo.
Cho nên cả bốn người ấy nảy ra ý định sát hại Chu Tước.
Nếu vợ chồng Chu Tước không chết, rồi sẽ có lúc đứng về bất cứ bên nào, thì những bên còn lại sẽ thất bại là cái chắc!
Tuy họ là đối thủ của nhau, nhưng khi có một đối thủ khác mạnh hơn hẳn họ xuất hiện, thì họ vẫn đoàn kết lại, dùng bất cứ thủ đoạn nào để trừ bỏ đối phương. Cho nên, rất không may, vợ chồng Chu Tước biến thành mục tiêu chung của cả bốn nhân vật.
Đó là một quá khứ rất tàn nhẫn.
Tuy cô rất không muốn nhớ lại nhưng cô buộc phải nói rõ với con trai mình, rằng không phải cha mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi nó.
Mà là, họ bất đắc dĩ, đành phải xa nó.
Bao năm qua cô không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải nhớ rõ từng chi tiết, nhớ kỹ từng khuôn mặt. Để sau này, có ngày tìm thấy con, sẽ cho nó biết tất cả.
Nhất định phải bảo nó trả thù rửa hận cho cha mẹ.
Hôm đó, cơn ác mộng ập đến. Bốn đại cao thủ của thần giới đã liên kết tìm đến họ. Khi ấy cô vừa mới sinh ra hai đứa trẻ.
Đúng vào lúc đó cô bỗng cảm thấy một làn khí lưu cực mạnh tràn đến từ bốn phương tám hướng.
“Bá Dã, chàng mau đem hai con đi đi!”
“Thanh Thanh! Không, ta không thể bỏ mặc nàng ở lại.”
“Không còn thời gian nữa! Nếu chàng không đi thì chúng ta đều chết cả ở đây. Lẽ nào chàng muốn con chúng ta vừa mới chào đời đã phải bỏ mạng hay sao?”
“Thanh Thanh! Ta không muốn mất nàng! Chúng ta sẽ cùng liều chống cự chúng!”
Khuôn mặt tái nhợt của Thanh Thanh có nét cười cay đắng.
“Bá Dã, lẽ nào chàng cho rằng thiếp không muốn thế? Nhưng chúng ta không thể là đối thủ của bốn kẻ ấy.”
Nếu nàng không sinh con.
Thì vẫn còn một tia hy vọng đánh thắng kẻ địch.
Nhưng lúc này thì tuyệt đối không thể.
“Bá Dã, hay nghe thiếp nói, chàng phải đưa con đi ngay đi!”
“Nhưng, Thanh Thanh…”
Bá Dã nước mắt như mưa. Hận!
Họ xưa nay không tranh đua với đời, tại sao bọn chúng cứ không chịu buông tha họ?
Nếu sớm biết… nếu sớm biết thế này thì ngày trước phải giết sạch cả lũ ấy cho gọn.
“Bá Dã! Hãy bảo vệ các con chúng ta thật tốt. Dù thế nào đi nữa cũng không được để chúng bị sơ sảy.”
Bốn làn khí lưu đã ập đến ngay trên bầu trời sát vách với nhà họ.
Thanh Thanh mím môi, nhìn hai đứa trẻ một vàng kim một đỏ thắm. Rồi nghiến răng đẩy chúng ra ngoài!
“Đi! Mau đi đi!”
Bá Dã ôm hai con, lòng đau như cắt, tuyệt vọng nhìn Thanh Thanh.
“Thanh Thanh…”
“Mau đi đi!”
Khi Bá Dã vừa ôm hai con chạy đi thì bốn tên ấy đã đến ngay trước mặt Thanh Thanh.
Bốn tên đó là: Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân và Triệu Càn.
Nghiêm Vũ bước lên, lạnh lùng nói: “Chu Tước, hãy nhận lấy cái chết!”
Triệu Càn nhận ra vẻ khác thường của Thanh Thanh, hắn nói: “Nó…”
“Nó làm sao?”
“Nó vừa mới sinh con!”
Ba tên còn lại bỗng nín lặng.
“Vậy thì nên thế nào? Có giết hay không?”
Cả bốn tên do dự một lúc. Triệu Càn mở miệng: “Giết một phụ nữ vừa mới sinh con, ta chịu, không làm được!”
Ba tên còn lại nhăn mặt khó nghĩ. Dù sao chúng cũng là những nhân vật có máu mặt ở thần giới.
Giết một phụ nữ vừa mới sinh con, chuyện này lan truyền thì mình còn mặt mũi nào nữa?
Cả bốn tên bàn bạc một hồi, chúng quyết định dùng pháp thuật bố trận, giam Thanh Thanh trong trận pháp một trăm triệu ba trăm năm.
Thể lực Thanh Thanh đang rất yếu, hết cách, cô đành để chúng khống chế.
Nhốt Thanh Thanh trong trận pháp rồi, bốn tên đưa mắt nhìn nhau. Cao Phong nói: “Còn Bá Dã và con bọn họ thì sao?”
“Hỏi vớ vẩn! Đương nhiên phải giết!” Nghiêm Vũ không cần suy nghĩ nói luôn. “Con vợ vừa sinh con, chúng ta không giết, nhưng Bá Dã đâu có sinh con, chúng ta giết nó chẳng ai có thể xì xào nỗi gì!”
Cả bốn tên cùng gật đầu, rồi thi triển thần thức.
Nhưng chúng đều không thể ngờ, Thanh Thanh đứng trong trận pháp đã nghe rất rõ chúng nói gì.
Bốn hàn lưu quang loáng lên, cả bọn truy kích Bá Dã.
Tiếp theo, hôm đó còn xảy ra những chuyện gì thì không ai biết.
Nhưng Thanh Thanh sau khi khỏe trở lại vẫn không ngớt dùng tuyệt kỹ của mình để liên lạc với Bá Dã.
Đó là khả năng tâm linh chỉ Chu Tước mới có.
Nhưng cô không tìm thấy khí lưu của Bá Dã. Không thấy. Không thấy gì hết.
Câu chuyện xảy ra hôm đó, không ai biết. Bởi vì hồi ấy thần giới còn rất vắng vẻ. Nơi vợ chồng Thanh Thanh ở chưa có tên là rừng Bách Độc. Và càng hiếm khi thấy dấu chân người.
Không ai biết hôm đó đã xảy ra sự kiện gì.
Vì bốn đại cao thủ ấy và Bá Dã đã biến mất như bay hơi tan vào không khí.
Cũng không có ai biết tung tích hai đứa trẻ kia ra sao.
Về sau, trải qua vài chục triệu năm, thần giới dần trở nên phồn thịnh đông đúc.
Ba đại thế lực ở thần giới trỗi dậy, lại đưa thần giới lên một tầm cao mới.
Thời kỳ này mọi người không chỉ tu luyện mà còn bắt đầu kết hôn sinh con, cũng bắt đầu làm ăn buôn bán nữa.
Thần giới bỗng bước vào một thời đại mới, một đỉnh cao phát triển.
Nhưng con người và những sự việc xưa cũ dần chìm trong quên lãng.
Về sau, nơi này có tên là rừng Bách Độc.
Vì đây là nơi linh khí của trời đất hội tụ nhiều nhất cho nên các yêu thú cũng tìm đến đây để tu luyện.
Kể từ đó thần giới có những biến đổi vô cùng to lớn.
Nghe đến đây, Diệp Khuynh Thành bất giác cau mày. Lẽ nào Kim Bằng và Hồng Loan là hai anh em ruột?
Cô nhớ rõ Thanh Thanh nói rằng “hai đứa con một vàng một đỏ thắm”.
Bộ dạng Hồng Loan lúc này có vẻ như hờ hững không quan tâm.
Tuy nó cũng thấy Thanh Thanh rất đáng thương, nhưng nó tuyệt đối không phải con trai cô ta!
Nó cũng lẩm bẩm mấy tiếng rồi im bặt.
Thanh Thanh kể xong câu chuyện của mình, ánh mắt cô rất hiền từ nhìn sang Hồng Loan, nói: “Cưng à, con thử nói xem con đến tìm mẹ, muốn mẹ giúp gì?”
“Con và mọi người gặp một kẻ địch rất mạnh, công lực của nó quá cao, cả đoàn không thể hạ nổi nó. Cho nên… cho nên mới đến đây để thỉnh mẹ cùng đi chiến đấu.”
Thanh Thanh nhìn khắp lượt Lam Tố, Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi, thấy họ đều có công lực rất khá.
Nhất là Lam Tố và Khuynh Thành. Kẻ mà họ không địch nổi, có lẽ chỉ là thiên tôn.
Thanh Thanh hít vào một hơi thật sâu. Xem ra, dường như cõi vô hình xa xôi đã sắp đặt những việc gì đó thì phải?
“Được! Ta sẽ cùng các vị trở về. Có điều…”
“Có điều làm sao?”
“Có điều, các vị phải chờ ta một trăm linh hai ngày nữa, trận pháp này hết hiệu lực, ta mới có thể rời khỏi đây.”
Trận pháp?
Khuynh Thành cau mày. Đúng. Cô đã nhớ ra.
Thanh Thanh vừa kể rằng hồi xưa cô ta bị nhốt trong trận pháp.
Khuynh Thành thì lại rất tinh thông về trận pháp.
Tại sao cô không cảm nhận được sự tồn tại của trận pháp ở đây?
Thảo nào Thanh Thanh không phải là đối thủ của bốn nhân vật kia. Đáng sợ! Khuynh Thành nghĩ mà cũng thấy kinh hãi.
Một trăm linh hai ngày trên đỉnh Kình Thiên.
Cả năm người cùng gắng sức dốc lòng tu luyện.
Tu luyện ở nơi tập trung linh khí của thiên địa như thế này, tốc độ và hiệu quả đương nhiên nhanh gấp bội.
Tu luyện một trăm linh hai ngày, công lực của bọn Khuynh Thành đều được nâng cao tương đối.
Nhưng thiên tôn ở cung Thiên Khuyết cũng đã tu xong thuật ngự tâm. Thiên tôn cười vang, bước đến bên Lam Ngạn. Rất đắc ý nhìn Lam Ngạn, nói: “Lam Ngạn, ngươi thấy kim đàn mà bản thiên tôn này luyện hóa thế nào?”
Lam Ngạn lặng thinh nhìn thiên tôn, vẻ mặt ông bình tĩnh.
Thản nhiên, dường như đã nhìn thấu lẽ tử sinh.
“Thiên tôn! Ông là thiên tôn hiển hách, tối cao vô thượng, tôi không ngờ ông lại bỉ ổi như thế này!”
Lam Ngạn nhìn lão với vẻ khinh bỉ.
Những ngày ở trong cung Thiên Khuyết, tuy bị nhốt trong kim đàn, nhưng ông cũng đã biết được một số sự việc do mồm mấy kẻ canh chừng ông nói ra.
Ví dụ, ông đang bị hãm trong cung Thiên Khuyết.
Thiên tôn là chủ nhân đích thực của cung Thiên Khuyết.
Nhưng Lam Ngạn không sao hiểu nổi: lão ta đã là nhân vật tối cao vô thượng, sao phải bày ra những chiêu rắc rối này?
Thực ra lão ta đang sợ điều gì? Lẽ nào lão ta sợ Lam Tố con trai ông thật?
“Ta biết Lam Ngạn ngươi đang nghĩ những gì. Chắc ngươi đang rất khinh bỉ ta? Không sao. Rất nhanh thôi, trên thần giới ngày sẽ không còn ai dám quay lưng với ta. Không có! Tuyệt đối không có!
Kể cả con trai ngươi Lam Tố, ta cũng không sợ hắn. Hắn sẽ tuyệt đối không thể là đối thủ của ta.”
Thiên tôn cười ha ha như thằng điên. Thuật ngự tâm! Nó là thứ khủng làm sao!
“Lam Ngạn! Để chứng minh cho công lực của ta, ta sẽ thực nghiệm với ngươi đầu tiên!”
Nói rồi, lão dứ ngón tay lên không trung, Lam Ngạn như bị yểm hồn vía, sắc mặt bỗng đần thối, nghệt ra.
“Ngươi là ai?”
“Tôi là Lam Ngạn.”
“Chủ nhân của ngươi là ai?”
“Chủ nhân của tôi là thiên tôn.”
“Tốt lắm! Bây giờ ta cử ngươi đi giết Lam Tố, ngươi bằng lòng không?”
“Phục vụ của chủ nhân là chức trách mà thuộc hạ phải làm!”
“Tốt! Rất tốt!”
Thiên tôn khoái trá cười ngặt nghẽo.
Đã có thuật ngự tâm thì sợ cóc gì thằng Lam Tố?
Và, khắp thần giới này làm gì có ai đáng là đối thủ của ta nữa?
Xử lý xong Lam Tố, ha ha… ta sẽ thật sự kê cao gối mà nằm nghỉ ngơi.
“Nào! Đi lên đỉnh Tử Cấm!”
Thiên tôn ban lệnh, tàn ảnh chớp lên, tàn ảnh Lam Ngạn cũng chớp lên rồi đi theo.
Trên đỉnh Khuynh Thành, bọn Diệp Khuynh Thành cũng đã chờ được đến ngày trận pháp hết hiệu lực.
Thanh Thanh đã có thể cùng bọn họ rời khỏi rừng Bách Độc.
“A Mạc, lại đây!”
Thanh Thanh gọi Hồng Loan.
Hồng Loan tuy rất không quen với cách gọi này nhưng nó vẫn bước lại.
“A Mạc, sau khi rời đỉnh Khuynh Thành này, con dẫn mẹ đi gặp em trai con được chứ?”
Hồng Loan nín lặng. Em trai? Nó đi đâu để tìm ra một thằng bé Hồng Loan nữa làm em trai nó?
Những ngày qua tiếp xúc với Thanh Thanh, Hồng Loan cũng vô hình chung dần coi Thanh Thanh như mẹ nó.
Nó nghẹo đầu, do dự một lát, hít vào một hơi thật sâu.
Có lẽ Diệp Khuynh Thành nói đúng, nó nên can đảm đối diện thì hơn; dù lý sự kiểu gì, lừa đối người khác vẫn là không tốt.
“Có một việc này con muốn nói với mẹ.”
“Là gì?”
“Thực ra… thực ra… con không phải con trai của mẹ. Con đã nói dối. Vì con muốn mẹ giúp đỡ chúng con, cho nên…”
Thanh Thanh cười khúc khích, nói: “A Mạc! Con cho rằng mẹ không thể nhận ra con trai mình hay sao? Tuy con bị đưa đi ngay từ lúc mới chào đời, nhưng là người mẹ… bất cứ người mẹ nào trên đời này, đều luôn luôn có thể nhận ra con mình. Dù mẹ con họ cách bao nhiêu năm tháng không gặp nhau, bà mẹ vẫn không thể nhận nhầm con của mình.
Huống chi họ tộc Chu Tước chúng ta có tuyệt kỹ riêng, đó là tất cả thuộc khí lưu hơi thở của người thân. Chỉ cần tiếp xúc một lần là sẽ nhớ mãi.
Mẹ không biết tại sao ngày xưa mẹ tìm con rất lâu mà không tìm thấy khí lưu của con, nhưng vừa qua khi con đến gần đỉnh Kình Thiên thì mẹ đã cảm nhận ra.
Rằng con trai mình đã trở về. Đây là điều không ai có thể làm thay. Và… nếu con chưa tin thì con nhìn đây, miếng ngọc trong tay mẹ.”
Thanh Thanh lấy trong bọc ra một mảnh ngọc bị vỡ, nói: “A Mạc, lấy miếng ngọc của con đang đeo ở cổ ra đây.”
Khi Hồng Loan gỡ miếng ngọc vỡ đang đeo ở cổ xuống, nó lặng người không nói nên lời.
“A Mạc, miếng ngọc gồm ba mảnh nhỏ, một mảnh con đeo, một mảnh em trai con đeo và một mảnh mẹ giữ.”
Xáp hai mảnh ngọc vỡ lại với nhau thì vết ghép vừa khít. Hồng Loan nhìn Thanh Thanh, mắt nó chứa đựng bao điều thật khó tả.
Cô gái đang đứng trước mặt đúng là mẹ nó.
Câu chuyện kia là thật.
“Bây giờ A Mạc đã tin mẹ rồi chứ?”
Hồng Loan bỗng thấy sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt không ngớt tuôn rơi lã chã. Suýt nữa nó đã bỡn cợt mẹ mình.
Bà đã hy sinh cho anh em nó quá nhiều, đã phải chịu bao khổ cực thế mà nó lại nghĩ bà bị điên, nhớ con quá nên hóa rồ.
“Mẹ… mẹ ơi…”
Hồng Loan không sao nén nổi xúc động trong lòng, nó rúc đầu vào lòng Thanh Thanh, khóc òa.
Những kẻ đáng chết kia đã hại gia đình nó tan hoang ly tán.
“Con xin lỗi, xin lỗi mẹ!”
“Kìa con, ngoan đi nào, đừng khóc nữa!”
Thanh Thanh dịu dàng, hiền từ nhìn xuống Hồng Loan, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó.
“Hiện giờ việc quan trọng nhất là chiến thắng kẻ địch mà con nói, sau đó là đi tìm cha con. Mẹ rất tin, rất tin rằng cha con vẫn còn sống, dù mẹ chưa cảm nhận ra khí lưu của ông ấy.
Nhưng mẹ vẫn rất tin ông vẫn còn sống. Chính con chẳng phải là chuyện thần kỳ hay sao? Ngày trước mẹ không thể cảm nhận ra sự tồn tại của con, thế rồi con lại xuất hiện và đã đạt trình độ cấp bảy rồi!
Không phải mẹ đang nằm mơ, mà đúng là sự thật. Con trai mẹ đã tìm về với mẹ, đúng là con trai mẹ đã đến với mẹ.”
Thanh Thanh mừng quá khóc nức nở. Thực ra cho đến giờ Thanh Thanh vẫn chưa dám tin tất cả đúng là sự thật.
“Mẹ ạ, thực ra… con vẫn còn nói dối mẹ một điều.”
Hồng Loan cúi đầu, nói: “Con… thực ra con không sống bên em trai con. Con cũng không biết nó đang ở đâu.”
Nhìn thấy vẻ hẫng hụt của Thanh Thanh, nó vội an ủi: “Nhưng mẹ cứ yên tâm, con tin rằng chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cha con và em con. Sau đó cả nhà ta đoàn tụ.”
Diệp Khuynh Thành và Lam Tố dắt tay nhau bước vào, mỉm cười với hai mẹ con, nói: “Đúng thế, Thanh Thanh! Tôi tin rằng nhà cô nhất định sẽ được đoàn tụ.”
Khuynh Thành nhìn mảnh ngọc trong tay Hồng Loan. Hình như… cô đã nhìn thấy cái này ở chỗ Kim Bằng.
Cô vội nói: “A Mạc! Hay là… Kim Bằng chính là em trai của ngươi?”
“Cô nói Kim Bằng là em trai tôi ư?”
“Ta không dám khẳng định như khi nghe Thanh Thanh nói, ta đã ngờ ngợ… bây giờ lại nhìn thấy những mảnh ngọc này của hai người, thì rất có khả năng Kim Bằng chính là em trai ngươi.
Hồi nọ ta cũng nhìn thấy Kim Bằng có mảnh ngọc na ná thế này. Ta nghĩ, có lẽ Kim Bằng là em trai ngươi, không thể khác được.”
Thanh Thanh sửng sốt, mừng rỡ nhìn Hồng Loan nói: “A Mạc đã từng gặp em con à?”
Hồng Loan nhíu mày, nói: “Không đúng! Khuynh Thành! Kim Bằng ở phàm trần, còn tôi ở thần giới; sao nó lại là em tôi được?”
Tuy nó có tình cảm rất tốt với Kim Bằng, chẳng khác gì anh em.
Nhưng lúc này bảo nó tiếp nhận Kim Bằng là em trai, nó cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy!
“Tạm chưa nói đến Kim Bằng, chúng ta cứ khẩn trương lên đường đã! Sau khi tiêu diệt được gã bí hiểm kia, chúng ta đến tiên giới tìm Kim Bằng cũng chưa muộn.”
“Được! Vậy thì chúng ta xuất phát ngay!”
Đúng là Thanh Thanh đã chờ đợi quá lâu. Cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn Khuynh Thành và mọi người, nói: “Trước khi xuất phát, tôi muốn báo với mọi người một tin không vui, để chúng ta chuẩn bị tâm lý.”
“Mẹ ơi, mẹ đừng dờn dứ nữa, mau nói đi!”
“Nhân vật mà các vị gọi là người bí hiểm, rất có thể là thiên tôn.”
Thiên… thiên tôn???
Mọi người bỗng sững sờ, trố mắt.
“Thanh Thanh, cô có nhầm không đấy? Thiên tôn giết chúng tôi để làm gì chứ?”
Lam Tố lấy làm lạ nhìn Thanh Thanh, quả là anh không hiểu nổi.
“Còn về tại sao… thì tôi cũng không biết, nhưng có người biết.”
“Là ai?”
“Trong rừng Bách Độc có loài cá gọi là cá tiên tri!”
Cá tiên tri.
Khuynh Thành và Lam Tố nhìn nhau. Họ đã gặp cá tiên tri, nhưng…
Nhưng họ đã xua nó đi!
“Thanh Thanh, cá tiên tri nói, có đáng tin không?”
Hoa Mãn Nguyệt nguýt Lam Tố một cái, nói: “Tôi đã nói với anh rồi, anh cứ không tin. Gặp nó, là cơ hội quá hiếm hoi. Thế mà anh… không tin đã đành, lại còn đuổi nó đi!”
Khuynh Thành và Lam Tố đều nín lặng.
Nhưng sắc mặt của Lam Tố càng lúc càng băn khoăn.
Nếu cá tiên tri nói là đúng.
Thì… thì phụ hoàng của anh đang gặp nguy hiểm thật rồi.
“Thanh Thanh, có cách gì để tìm thấy cá tiên tri không?”
Thấy Lam Tố có vẻ lo lắng, Khuynh Thành vội hỏi: “Lam Tố, anh sao thế?”
“Con cá tiên tri ấy từng nói với anh rằng thiên tôn sợ. Và còn nói là, thiên tôn bắt phụ hoàng của anh, nhằm uy hiếp anh. Lúc đó anh cho rằng nó chỉ thuận miệng nói quấy quá nên anh không mấy bận tâm, nhưng xem ra có lẽ phụ hoàng của anh đang gặp nguy hiểm thật rồi.”
Khuynh Thành cúi đầu càng thấp hơn. Nếu không tại cô thì có lẽ Lam Tố đã hỏi được thêm nhiều điều từ cá tiên tri.
“Lam Tố… em xin lỗi. Tại em đã…”
“Kìa, đâu có thể trách gì em? Điều quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách để tìm được cá tiên tri.”
Thanh Thanh thở dài, nói: “Chỉ e các vị chưa biết rằng, không thể chỉ dựa vào thần thức mạnh là sẽ tìm được cá tiên tri.”
“Vậy phải làm gì thì mới tìm ra chúng?”
“Điều này… còn tùy vào cơ duyên.”
Khuynh Thành chẳng biết nói gì nữa. Nói như Thanh Thanh thì khác nào chẳng nói gì!
Cô nghĩ đến phụ hoàng của Lam Tố, rồi lại nhìn anh. Nói: “Thế thì phải gấp lên, chúng ta nên lên đường ngay thôi!”
Nửa tháng sau.
Cả đoàn người đã về đến hoàng thành.
Có điều, trong hoàng thành không thấy bóng Lam Ngạn đâu.
Tâm trạng ai cũng nặng nề, người nọ nhìn người kia.
Mắt Lam Tố bỗng sáng lên, nói: “Tôi biết rồi.”
Hoa Mãn Nguyệt lừ mắt nhìn anh, nói: “Lam Tố! Từ ngày anh và Khuynh Thành ở bên nhau, anh ngày càng thiếu chín chắn thì phải? Cứ hớt hơ hớt hải như thế, định dọa nhau chắc?”
Khuynh Thành nhìn Hoa Mãn Nguyệt, hỏi: “Anh nói gì thế?”
Thấy ánh mắt như muốn giết người của Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt vội cười trừ: “Không… không có gì…”
Bài học ở tiên giới hồi nọ, anh vẫn còn nhớ.
Phụ nữ. Tuyệt đối không nên đắc tội với phụ nữ.
“Cung Thiên Khuyết. Chắc chắn phụ hoàng của tôi đã bị hắn bắt đến cung Thiên Khuyết rồi!”
Lam Tố chẳng để ý đến họ, anh lẩm bẩm như nói để mình nghe.
Thấy Lam Tố nói đến cung Thiên Khuyết.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đều sửng sốt.
Hoa Mãn Nguyệt nói: “Lam Tố, anh không nhầm chứ?”
“Không thể nhầm được! Ngày trước lão bày trận pháp, tôi từng đến cung Thiên Khuyết, hồi đó tôi cứ tưởng lão là phụ hoàng của anh, cho nên… sau đó, tôi lại nghe bọn họ gọi lão là chúa thượng. Nay tất cả đã được làm rõ. Không thể nhầm được!”
Mọi người tức tốc phi đến cung Thiên Khuyết.