Số lần đọc/download: 5364 / 134
Cập nhật: 2015-01-23 15:06:29 +0700
Chuong 22
Chủ nhật đó, Scarlett đinh ninh thế nào cũng bị hai bà dì Pauline và Eulalie trách mắng một lần nữa.
Thực ra nàng có phần hơi lo về cách xử sự của mình đêm dạ hội. Có thể là hôm đó, nàng đã hơi quá… nói thế nào nhỉ, quá hăng say chăng! Nhưng đã từ lâu lắm rồi nàng chưa được vui chơi thoải mái như vậy! Và phải chăng là lỗi tại nàng gặt hái được nhiều thành công hơn các cô gái nhút nhát ở Charleston nầy! Với lại, nàng làm như vậy cũng chỉ vì Rhett, để cho chàng chừa cái thói lạnh lùng và xa cách với nàng mà thôi. Liệu người ta có thể trách móc một người vì đã tìm cách cứu vãn hôn nhân của mình!
Trên đường tới nhà thờ Saint-Mane, Scarlett âm thầm chịu đựng thái độ chê trách im lặng của hai bà dì.
Trong khi xem lễ, dù không chịu nổi tiếng hít hít bi thảm của dì Eulalie, Scarlett cũng cố quên được, để thả hồn mơ tưởng tới việc Rhett sẽ chừa thái độ kiêu căng kỳ cục của chàng mà thừa nhận rằng chàng vẫn yêu nàng mãi mãi. Bởi vì thực ra, chàng vẫn yêu nàng kia mà. Chỉ cần được khiêu vũ, chỉ cần được nằm trong vòng tay của chàng, nàng đã thấy lòng mình tiêu tan trong tình yêu rồi. Nàng làm sao có được cảm xúc đó nếu chính chàng không cùng nàng chia sẻ ít nhiều trong đó phải không nào?
Dù sao thì nàng cũng cầm chắc điều nầy: đến đêm dạ vũ mừng Năm mới, chàng không thể nào chỉ dùng tay mang găng mà giữ lấy thân hình nàng, mà chàng phải hôn nàng vào lúc giao thừa! Ráng chờ năm ngày nửa thôi, hai cặp môi của chàng và nàng sẽ gắn chặt vào nhau, và chàng sẽ hiểu rằng nàng yêu chàng biết bao.
Một nụ hôn của nàng sẽ nói với chàng ngàn lần nhiều hơn mọi lời nói trên thế gian nầy.
Cứ thả hồn theo mộng như vậy nên Scarlett không mấy quan tâm đến vẻ đẹp cổ kính và mầu nhiệm của buổi thánh lễ đang diễn ra trước mắt; nàng đã để sót một số bài hát mặc dầu dì Pauline đã nhiều lần lấy khuỷu tay thúc nàng để nhắc nhở.
Họ cùng ngồi ăn điểm tâm trong im lặng nặng nề. Giữa những cái nhìn lạnh lẽo của dì Pauline và tiếng hít hít của dì Eulalie, Scarlett cảm thấy thần kinh mình rất căng thẳng. Chịu không nổi, Scarlett quyết tâm dành thế chủ động trước khi mấy bà dì kịp ra tay tấn công.
- Mấy dì nói với cháu là ở xứ nầy ai cũng đi bộ, cháu nghe lời mấy dì nên bây giờ chân cháu sưng phồng lên đây nè. Mà chiều hôm qua, trước cửa nhà Wentworth, cháu nhìn thấy đủ thứ xe cộ!
Dì Pauline tức lắm, nhướn mày, nói với dì Eulalie.
- Chắc chị dư biết em muốn nói gì rồi chứ, chị Eulalie! Bây giờ Scarlett lại còn coi thường mọi nguyên tắc sinh hoạt chúng ta đã gắn bó lâu nay tại thành phố nầy nữa cơ đấy.
Dì Pauline nầy, chuyện mấy chiếc xe đó thì có nghĩa lý gì so với những chuyện chị em mình định nói với nó!
- Có chứ. Đó là một cử chỉ tiêu biểu cho cả thái độ cư xử chung của nó.
Scarlett uống vội cốc cà phê nhạt nhẽo rồi dằn mạnh cốc xuống đĩa.
- Cháu sẽ biết ơn các dì nếu các dì chấm dứt cái cách nói mà làm như cháu câm điếc, ngồi đây mà không nghe gì thấy gì. Các dì muốn chửi mắng cháu gì cũng được nhưng xin làm ơn cho cháu biết tất cả xe cộ đó là của ai vậy!
Hai bà dì nhìn Scarlett chòng chọc, kinh ngạc.
- Thì… tất nhiên là bọn Yankee rồi, chớ còn của ai nữa! Dì Eulalie nói.
- Của bọn Carpet baggers, dì Pauline nói rõ thêm.
Rồi hai bà dì cứ thế mà thay phiên nhau mà nói cho nàng biết rằng những tay đánh xe ngựa cho các gia đình quyền quý trước đây ở miền Nam, nay đã chuyển sang đánh xe cho những tay chủ mới, nhưng lòng dạ lúc nào cũng nhớ đến những người chủ cũ của họ trước chiến tranh. Cho nên trong Mùa chơi, hễ thấy đường quá xa hay trời quá xấu không thể đi bộ được, thì họ lại bày ra đủ thứ lý do để đưa "những người da trắng của họ" đến những buổi dạ hội và tiếp tân.
- Đêm Thánh nữ Cécile, dì Eulalie nói thêm, họ còn đòi mấy ông chủ mới của họ phải cho họ nghỉ và được sử dụng chiếc xe của họ nữa đấy.
- Đó là những anh chàng xà ích tuyệt vời, biết rõ giá trị của họ nên bọn carpet baggers không dám làm mất lòng. Bọn ấy cũng biết bị họ khinh bỉ. Bọn đầy tớ bao giờ cũng là bọn người thích đua đòi học làm sang nhất trên thế gian nầy, dì Pauline vừa nói vừa phì cười.
- Nhất là bọn đầy tớ ở đây, dì Eulalie nhanh nhẹn chêm vào. Dù sao thì họ cũng là những người Charleston như tất cả chúng ta, vì vậy mà họ cũng rất gắn bó với Mùa chơi nầy. Bọn Yankee cái gì lấy không được thì muốn đạp đổ, nhưng làm sao bọn chúng lại đạp đổ truyền thống của chúng ta được.
- Cả lòng tự hào của chúng ta nữa chứ! Dì Pauline nhấn thêm.
Với lòng tự hào đó thì các dì đi tàu ngựa kéo cũng được chứ việc gì! Scarlett định nói nhưng lại thôi, vì nàng đang phấn khởi với câu chuyện đang chuyển theo một hướng khác. Từ đó cho đến hết bữa điểm tâm, các bà không nói bất cứ điều gì ngoài những vị đầy tớ già trung thành của họ. Scarlett còn chú ý để lại một nửa bữa điểm tâm của mình, để sao cho khi nàng quay lưng lại thì dì Eulalie có thể ăn nốt - dì Pauline thì tiết kiệm tới mức bủn xỉn nên bà chị chẳng bao giờ được ăn no.
Về tới nhà, Scarlett vui mừng thấy có Anne Hampton ở đấy. Lòng ngưỡng mộ nhiệt thành của cô gái trẻ đã làm cho nàng quên hẳn sự bất bình giá lạnh của mấy bà dì. Anne đến đây cùng với một quả phụ ở cư xá, họ chỉ dán mắt vào những cây hoa Trà từ đồn điền đưa đến mà Rhett đang giúp lấy ra.
- Sau khi dọn xong cỏ dại, chàng nói, những cây nào đã cháy mọc lên càng mạnh.
- Ôi xem nầy! Anne kêu lên. Một Nữ hoàng các loài hoa!
- Còn đây là loài Rubea plena, quả phụ nói, hai tay chụm lại nâng niu một đoá hoa màu đỏ tuyệt đẹp. Hoa của chúng tôi sẽ để trong một bình thuỷ tinh và đặt trên cây đàn piano cổ.
- Chúng tôi cũng vậy, bà Harriett ạ. Anne đáp. Mấy cây Alba plena thì để trên bàn uống trà.
- Mấy cây Alba plena của tôi không khỏe như tôi tưởng -Rhett nói - Mấy cái nụ cũng yếu quá.
Nghe vậy, Anne và bà Harnett bật cười.
- Chúng nó không thể nở trước tháng giêng đâu ông ạ. Anne giải thích. Alba là một loài hoa nở muộn mà.
- Tôi cũng nghĩ vậy, ít nhất là trên quan điểm của người làm vườn, Rhett nói ngượng nghịu.
Scarlett đứng ngồi không yên. Cái kiểu nầy thì họ lại đem phân bò ra so với phân ngựa xem phân nào tốt hơn cho mà xem. Mà mấy cái chuyện nhảm nhí nầy đâu phải để cho Rhett cơ chứ. Nàng bực mình quay lưng đi, lại ngồi cạnh bà Eleanor Butler đang ngồi thêu.
- Cái khổ thêu nầy chắc phải dài để đủ viền cái cổ áo màu boóc-đô của con, bà tươi cười nói với Scarlett. Giữa mùa hội hè mà đổi kiểu áo cũng hay đấy. Mẹ chắc là cũng sắp xong thôi.
- Ôi! Mẹ! Mẹ tốt quá, lúc nào cũng nghĩ tới người khác thôi. Nhờ mẹ mà con đã lấy lại sự vui vẻ đấy. Thành thực nói, con không sao hiểu nổi được tình bạn của mẹ với dì Eulalie của con: Hai người chẳng có điểm nào giống nhau cả. Dì ấy lúc nào cũng chỉ than thân trách phận và cãi nhau với dì Pauline.
Bà Eleanor Butler đặt đồ thêu của mình xuống.
- Nhận xét của con làm mẹ ngạc nhiên đấy, Scarlett ạ Bà Eulalie không những là một người bạn mà gần như là cô em của ta nữa con không biết rằng một xíu nữa cô ấy đã lấy em trai của ta sao?
Scarlett há hốc mồm.
- Dì Eulalie, lấy chồng ư? Không thể tưởng tượng nổi! - Nàng buột miệng kêu lên.
- Nhưng con ơi, Eulalie đã từng là một cô gái xinh đẹp! Cô ấy đến Charleston để thăm Pauline, sau đám cưới của cô nầy với Carey Smith. Pauline với cô ấy cùng sống hiện nay trong căn nhà trong phố của gia đình Smith, còn đồn điền lại nằm ở thung lũng Wando. Gặp cô ấy cậu em Kemper của ta như trúng phải tiếng sét ái tình. Nếu cậu em của ta không chết vì ngã ngựa thì họ đã cưới nhau. Từ đó đến nay, Eulalie vẫn coi mình là vợ goá của cậu ấy.
- Dì Eulalie mà si tình ư? Scarlett không còn tin ở tai mình nữa!
- Ta cứ nghĩ rằng con đã biết điều đó, bà Butler nói tiếp Eulalie là người trong gia đình con mà.
Không, mình không có gia đình, Scarlett tự nhủ, ít ra là không có một gia đình như bà mẹ chồng mình đã nghĩ, một gia đình đoàn tụ, thống nhất, mọi người thương yêu nhau và chia sẻ với nhau mọi điều tâm sự. Mình chỉ có cái con Suellen độc ác, và con Carreen mang mang của bà xơ! Thế là giữa những khuôn mặt vui vẻ giữa những tiếng cười rộn rã, giữa những câu chuyện sôi nổi như vậy, Scarlett bỗng cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Chắc chắn là tại cái đói làm cho mình muốn khóc. Mình đã sai lầm khi không ăn hết suất điểm tâm của mình sáng nay.
Nàng ăn ngấu nghiến bữa cơm hôm đó, nhưng đang ăn thì Manigo bước vào thì thầm gì đó vào tai Rhett.
- Xin lỗi, Rhett vừa nói vừa đứng dậy, hình như chúng ta có danh dự được một sĩ quan Yankee tới thăm.
- Bọn chúng còn muốn làm gì chúng ta nữa! Scarlett hỏi lớn.
Một lúc sau, Rhett trở lại, vừa nói vừa cười.
- Thiếu điều họ muốn kéo cờ trắng đầu hàng. Mẹ đã thắng rồi đấy, mẹ ạ. Họ mời mọi người đến Công Binh xưởng để nhận lại vũ khí bị tịch thu.
Rosemary thì hoan hô nhiệt liệt, nhưng bà Butler can.
- Không phải vậy đâu. Các con đừng nghĩ rằng đó là do công lao của chúng ta. Phải trả súng cho chúng ta là vì chính bọn Yankee cũng không dám để cho chúng ta không có gì tự vệ trong ngày lễ Giải phóng. Ngày đầu năm mới không còn như trước nữa đâu, bà nói tiếp như để trả lời cặp mắt dò hỏi của Scarlett, không còn là một ngày yên tĩnh để cho chúng ta chữa chứng nhức đầu của ngày cuối năm đâu. Kể từ ngày ông Lincoln tuyên bố giải phóng cho họ vào ngày một tháng Giêng, thì những người trước kia là nô lệ năm nào cũng kỷ niệm trọng thể ngày đó. Suốt ngày và suốt cả đêm, họ tràn vào công viên khu Pháo Đội để đốt pháo, bắn súng lục và uống rượu tới lúc say mèm. Tất nhiên là ngày hôm đó thì cửa ngõ của chúng ta đóng khoá cẩn thận như trong những ngày giông bão vậy. Nhưng có một người đàn ông có vũ khí trong nhà thì vững bụng hơn.
- Nhưng ở đây mình đâu có vũ khí, Scarlett nhận xét.
- Rồi sẽ có, Rhett đáp. Và sẽ có cả hai người được phái từ đồn điền tới nữa.
- Chừng nào con đi! Mẹ chàng hỏi.
- Ngày 30. Con đã hẹn với Julia Ashley ngày 31. Vì chúng con cần phải cùng nhau điều chỉnh lại chiến lược chung.
Như vậy là Rhett sẽ trở lại cái lán gỗ tồi tàn xiêu vẹo của chàng! Như vậy là Rhett sẽ không khiêu vũ với nàng trong dịp đầu năm và sẽ không hôn nàng vào lúc giữa giao thừa! Scarlett cảm thấy muốn khóc.
- Em sẽ đi với anh, Rosemary nói. Đã mấy tháng nay em chưa trở lại Dunmore.
- Không, Rosemary ạ. Rhett bình tĩnh đáp, em không đi theo anh được đâu.
- Rhett nói phải đó con, bà Butler nói. Anh con có rất nhiều việc phải làm chứ đâu phải lúc nào cũng ở bên con được. Và thật là không thận trọng nếu con ở nhà hay đi bất cứ nơi đâu với một mình người hầu gái của con, vì thực ra nó cũng chỉ là một đứa trẻ. ớ dưới đó có nhiều chuyện lắm và cũng có rất nhiều người đáng ngại.
- Thì con sẽ đem Celie của mẹ theo và chị Scarlett sẽ để cho Pansy hầu mẹ. Được không, chị Scarlett!
Scarlett mỉm cười. Nàng không còn muốn khóc nữa.
- Tôi cũng sẽ đi với cô, Rosemary ạ, và tôi sẽ mang Papsy theo, nàng đáp ngọt ngào.
- Nàng sẽ mừng năm mới ở đồn điền, có thể không có khiêu vũ, nhưng có Rhett!
- Con rất tốt bụng, Scarlett ạ, bà Butler nói. Mẹ biết con rất tiếc những buổi khiêu vũ trong tuần tới. Rosemary, con thật may mắn mới có được một bà chị dâu tử tế như vậy.
- Không có ai đi đâu. Mẹ ơi! Rhett nói chen vào. Con không cho cô nào đi cả.
Rosemary định mở miệng phản đối thì bà Butler đã ra hiệu cho nàng im lặng.
- Con làm như vậy không tốt đâu, Rhett. Rosemary cũng gắn bó với Dunmore như con, nhưng không phải lúc nào nó cũng có thể tới đó như con. Mẹ cho rằng con nên mang nó theo, nhất là khi con định gặp Julia Ashley. Cô ta cũng rất mến em con.
Scarlett đã quên hết những thắng lợi của nàng tuần trước. Nàng chỉ nghĩ đến việc có thể ở lại một mình ở Dunmore với Rhett. Và nàng chắc chắn sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ có cách để tống Rosemary đi nơi khác - chẳng hạn như Julia Ashley có thể rủ nó đến ở với cô ta.
Nàng nhớ lại lúc nàng tới Dunmore lần đầu tiên, kỷ niệm đó đã in sâu trong tâm khảm của nàng. Lần đó Rhett đã ôm nàng và đã an ủi nàng bằng những lời dịu ngọt làm sao…
- Rồi chị xem, Scarlett ạ, Rosemary nói. Đồn điền của Julia Ashley đáng làm khuôn mẫu cho mọi đồn điền khác.
Họ phi ngựa theo hàng một trên con đường xuyên qua rừng thông. Rhett đi phía trước vẹt hoặc nhổ mấy bụi kim ngân mọc lấn ra đường. Rosemary theo sau anh và Scarlett khoá đuôi, nhưng nàng mải mê suy nghĩ, không hề quan tâm đến những gì Rhett đang làm.
Cũng may là con ngựa già nầy phát phì và lười biếng! Đã lâu không cưỡi ngựa nên không chắc mình còn có thể điều khiển một con ngựa ít nhiều có máu trở chứng. Trước đây mình rất thích cưỡi ngựa, cái ngày mà trong chuồng ngựa của cha mình ở Tara không còn một ngăn nào trống. Cha đã rất tự hào về những con ngựa của ông, và tự hào về mình nữa chứ! Với đôi tay cứng như kềm của nó, Suellen có thể làm rách mõm một con cá sấu! Còn Carreen thì cái gì cũng sợ, sợ cả con ngựa con của nó nữa! Còn mình, mình đua ngựa cả với cha, tế, phóng rất nhanh đôi khi mình còn thắng cha mình là khác. "Katie Scarlett, cha nói, con có đôi tay của thiên thần và sự táo bạo của quỉ dữ hiện thân. Con quả xứng đáng là đứa con của dòng họ O Hara! Một con ngựa bao giờ cũng biết nhận ra một người Ireland và sẽ cống hiến những gì tốt nhất của nót. Cha thân yêu… Rừng Tara thơm ngát, với cái mùi nhựa thông lúc nào cũng xông vào mũi mình. Và tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc dưới gót chân, im lặng, và yên tĩnh… Rhett có được bao nhiêu mẫu đất nhỉ! Mình sẽ hỏi Rosemary, cô ta biết rõ từng tấc đất. Mình hy vọng là cái cô Ashley đó không phải là con quỉ mà Rhett đã mô tả. Chàng đã nói cái gì ấy nhỉ! Đúng rồi, chàng nói là cô ta chanh chua như giấm. Mỗi khi nói những lời độc địa như vậy, trông chàng rất buồn cười… tất nhiên là trừ những trường hợp nói về mình.
- Scarlett, nhanh lên, chúng ta sắp đến rồi!
Rosemary đã vọt lên phía trước. Scarlett quất cho con ngựa một roi nhưng nó cũng chẳng chạy nhanh gì hơn, thành ra khi nàng đuổi kịp Rhett và Rosemary thì hai người nầy đã ra khỏi rừng. Ra khỏi bóng tối, nàng không thấy gì ngoài bóng dáng của Rhett dưới ánh sáng chói chang của mặt trời. Trông dáng chàng đẹp làm sao, chững chạc, oai vệ trên yên ngựa. Đúng là con ngựa của chàng không phải là cái thứ già nua tồi tệ như con của mình mà là một con tuấn mã xinh đẹp và năng động.
Vậy mà nó chịu đứng yên như tượng, bởi hai đầu gối của Rhett kẹp rõ chặt lấy nó, và đôi tay chàng nắm chặt cứng dây cương. Ôi! Đôi tay của chàng… Rosemary đã chỉ cho nàng thấy và Scarlett đã buột miệng thốt lên một tiếng kinh ngạc. Scarlett là người chẳng bao giờ quan tâm tới nghệ thuật kiến trúc, đối với nàng những ngôi nhà nguy nga lộng lẫy của Charleston cũng chỉ là những ngôi nhà như mọi ngôi nhà khác mà thôi! Nhưng từ khu đất Baronnie của Julia Ashley toát lên một cái gì vĩ đại, một nét đẹp khắc khổ, không hề hoa mỹ, khác xa những gì Scarlett đã được trông thấy từ trước tới nay cho nên nàng không thể không xúc động. Giữa những thảm cỏ xanh rộng lớn, sừng sững một ngôi nhà nguy nga, bốn bề là những cây sồi cổ thụ uy nghi như đứng gác quanh những vạt cỏ trải rộng. Ngôi nhà hình chữ nhật, đơn sơ đến trần trụi, chỉ có những cánh cửa và cửa sổ là có viền trắng làm vui mắt những hàng gạch trên tường. "Tuyệt diệu!" Scarlett thì thầm. Nhìn khu đất Baronnie nầy, người ta sẽ hiểu vì sao đồn điền nầy là nơi duy nhất thoát khỏi mồi lửa của quân đội Sherman. Chính bọn Yankee cũng không dám xúc phạm một công trình tuyệt kỹ như vậy.
Khiếp sợ tới cảnh tượng oai nghiêm ấy, Scarlett quay người lại thì nghe tiếng cười và tiếng hát từ xa. Nàng nhìn thấy bên trái những cánh đồng xanh mượt, hiếm thấy, trên đó có hàng chục người da đen, nam và nữ, đang làm lụng. Cảnh tượng nầy gợi cho nàng nhớ lại Tara, với những cánh đồng trồng bông chạy dài mút mắt, hệt như những đồng cây ở đây màu sắc lạ hẳn với mắt nàng, từng luống từng luống tuôn dài đến tận bờ sông. Rosemary có lý, nàng tự nhủ. Đây mới thực sự là một đồn điền. Không có gì bị đốt cháy hoặc phá huỷ, không có gì biến chất mà cũng sẽ không có gì thay đổi. Thời gian cũng tỏ ra kính trọng sự uy nghiêm của cơ nghiệp nầy.
- Cô nương thân mến, cô thật là khả ái nên đã đồng ý tiếp tôi hôm nay, Rhett vừa nói vừa nghiêng xuống bàn tay của Julia Ashley mà chàng giữ không để chạm môi, vì một gentleman không cho phép mình có một cử chỉ bất lịch sự như vậy.
- Cuộc hội ngộ nầy có lợi cho cả đôi bên, thưa ông. Julia Ashley đáp. Cô Rosemary, cô vẫn ăn mặc lố lăng như mọi khi nhưng điều đó không giảm đi chút nào niềm vui thích của tôi được gặp cô. Cô hãy giới thiệu chị dâu cô xem nào?
Lạy Chúa tôi, thật là một con mụ quỉ sứ. Scarlett lo ngại nghĩ thầm. Cô ta muốn mình quỳ xuống mà tỏ lòng ngưỡng mộ cô ta chăng?
Rosemary chẳng tỏ ra bực mình chút nào trước những lời phê phán của Julia Ashley đáng sợ kia.
Xin giới thiệu với cô nương, chị Scarlett, cô mỉm cười nói.
- Bà khỏe chứ, bà Butler!
Dĩ nhiên là hỏi để mà hỏi chứ Julia Ashley chẳng quan tâm đến câu trả lời. Cô ta tự coi mình là loại người nào nhỉ. Scarlett tự hỏi.
- Tôi rất mạnh khỏe, cảm ơn. Còn cô, cô Ashley! Nàng hỏi lại với cùng một giọng, hơi nghiêng đầu cho phù hợp với thái độ lịch sự lạnh lùng của Juha Ashley.
Chúng tôi đã dọn trà ở phòng khách. Rosemary, cô mời chị dâu cô giùm tôi. Cần nước sôi thêm cô cứ gọi.
Anh cô và tôi còn thảo luận công việc trong thư viện, rồi chúng tôi dùng trà sau.
- Tôi có thể dự vào cuộc thảo luận của cô được chứ, cô Ashley! Rosemary van lơn.
- Không, Rosemary, không được đâu.
Đó là quyết định không được bàn cãi gì nữa, Scarlett tự nhủ và thấy buồn cười. Julia Ashley đứng lên và Rhett ngoan ngoãn đi theo. Rosemary mở một cánh cửa.
- Phòng khách ở bên nầy, chị Scarlett.
Scarlett ngạc nhiên thấy căn phòng nầy chẳng có gì là đáng sợ, chẳng có gì lạnh lẽo như bà chủ của nó cả. Phòng khách nầy còn rộng hơn phòng khiêu vũ nhà Wentworth nữa. Màu đỏ dìu dịu của tấm thảm Ba Tư, màu hồng cũ kỹ của những tấm rèm cửa đem lại cho căn phòng một không khí ấm cúng và thân mật. Lửa đang bập bùng trong lò sưởi; mặt trời chiếu xuyên qua.những khung cửa sổ cao, làm lấp lánh bộ đồ trà bằng bạc, làm tôn thêm màu xanh, màu hồng và màu vàng của mấy tấm nhung phủ trên tràng kỷ và ghế bành. Một con mèo to tướng màu hung nằm lim dim trước lò sưởi.
Scarlett nhìn quanh gian phòng với đôi mắt nghi hoặc. Nàng không thể tin rằng căn phòng quyến rũ vui tươi nầy lại có thể có mối quan hệ nào đó với người đàn bà nghiêm nghị mặc đồ đen đã đón tiếp họ ở ngưỡng cửa. Nàng tò mò ngồi xuống cạnh Rosemary trên ghế tràng kỷ.
- Cô kể cho tôi nghe về cô Ashley đi.
- Một người đàn bà phi thường. Rosemary đáp. Cô ta tự mình điều khiển cả cơ nghiệp nầy bởi vì theo lời cô ta, cô chưa hề thấy có người quản lý nào có thể tự làm việc không cần sự chỉ bảo của cô. Cô ta có thể khai thác một mỏ phốt phát cũng như Rhett, nhưng cô đã dứt khoát từ chối, bởi vì, theo cô, "đất đai của một đồn điền là để trồng trọt chứ không phải để đào bới và chiếm lấy cái gì ở bên dưới", Rosemary thuật lại với giọng khâm phục.
Cô ta giữ gìn tất cả như ngày xưa. Cô ta có những cánh đồng trồng mía và một máy ép để lấy rỉ đường, một người thợ rèn để đóng móng cho lừa và làm đai cho bánh xe, một người thợ mộc để sửa chữa nhà cửa, một người thợ làm yên cương. Cô đem lúa ra thành phố để bán và mua ở đó bột, cà phê và trà, tất cả những cái còn lại đều sản xuất tại đồn điền nầy. Cô có bò, có heo, có cừu có gà vịt, có chỗ chế biến sữa, có kho chứa muối. Kho thực phẩm của cô đầy ắp những rau quả chế biến. Cô còn tự làm lấy rượu để uống nữa. Rhett cho rằng cô còn có một cái nồi chưng giữa rừng để cất nhựa thông của cô nữa đấy.
- Cô ta còn nô lệ không? Scarlett hỏi, giọng chế giễu.
Theo nàng, cái thời của những đồn điền lớn đã qua rồi, không có cái gì, không có ai có thể làm cho nó sống lại được.
- Ôi! Scarlett, chị nói y như Rhett! Có lúc em chỉ muốn bóp cổ cả hai ngườil Julia Ashley trả lương cho người làm công như tất cả mọi người, nhưng cô ta quản lý đồn điền của mình sao cho nó sinh lợi được. Em cũng sẽ làm như cô ấy ở Dunmore, nếu em có cơ hội, Rhett thậm chí cũng không chịu làm thử, em thấy đó là điều đáng xấu hổ.
Vừa nói, Rosemary vừa xáo trộn ồn ào tách dĩa trên mâm.
- Ôi em quên mất, chị dùng trà với sữa hay với chanh, chị Scarlett!
- Sao!… À, vâng, với sữa.
Đầu óc của Scarlett ở xa chén trà nầy tới hàng ngàn dặm. Nàng sống lại giấc mơ được thấy Tara hồi sinh, với những cánh đồng đầy bông nở trắng, những kho chứa đầy ắp và ngôi nhà được trùng tu y như thời mẹ nàng còn sống. Vâng, nàng đã nhận thấy trong gian phòng nầy những hương vị từng bị quên lãng - hương sả, mùi xi đánh gỗ, mùi đá nhám. Dù đó chỉ là những hương vị thoang thoảng nhưng người ta cũng cảm nhận được dưới mùi nhựa thông của những thanh củi đang cháy trong lò sưởi.
Scarlett cầm lấy chén trà Rosemary đưa, để cho nó nguội lạnh, hồn thả tận đâu đâu. Tại sao lại không khôi phục lại cho Tara sự huy hoàng trước đây của nó! Nếu cô gái già kia có thể một mình quản lý cả đồn điền thì mình cũng có thể làm được! Chú Will không biết được giá trị của Tara, của Tara thực thụ, đồn điền tốt nhất của lãnh địa bá tước ở Clayton. Chú ấy lại còn gọi nó là "một nông trại với hai con la!". Không, Tara không phải như thế. Mình sẽ thành công, mình tin chắc như vậy. Cha chẳng đã từng nói rằng mình là đứa con dòng họ O Hara đó sao! Được rồi, mình có thể làm như cha mình đã làm, trả lại cho Tara sự phồn vinh mà cha đã đem lại cho nó, và tại sao lại không vượt lên nữa! Mình biết làm sổ sách, mình biết tìm ra nguồn sinh lợi ở những nơi người khác không nhìn thấy. Chung quanh Tara, hầu hết đất đai đều bị bỏ hoang. Mình dám chắc là có thể mua lại đất đai ở đó với một mẩu bánh mì!
Mọi thứ hình ảnh tuần tự lướt qua trong đầu nàng: những cánh đồng phì nhiêu, đàn gia súc mập mạp, gian phòng cũ của nàng với những bức màn trắng mà gió nhẹ ban mai thổi tung lên, đưa vào phòng hương thơm của hoa lài, những buổi phi ngựa qua các khu rừng đã phát quang, những hàng rào bằng cây dẻ đánh dấu những vùng đất sở hữu của nàng kéo dài mãi tận xa tít đến những vùng đất đỏ màu mỡ… Tiếng Rosemary đã kéo nàng trở lại với thực tại. Nàng rất tiếc là phải quên đi những ảo ảnh.
Gạo, lúc nào cũng gạo! Cô em của Rhett không thể nói chuyện gì khác nữa hay sao! Còn Rhett, nói gì mà nói mãi với con quỉ già Juha Ashley trong đó vậy!
Scarlett lại phải xích ra một lần nữa. Rosemary có thói xấu là hễ lúc nào nói chuyện hăng say thì lại xáp lại gần người đối thoại của mình, thành ra cô gần như đã ép Scarlett vào chỗ tựa tay của chiếc trường kỷ.
Scarlett quay người lại khi nghe tiếng cánh cửa xịch mở. Rhett còn cười cái gì với Julia Ashley vậy! Nếu chàng cho rằng để nàng phải chờ lâu như vậy là một việc rất chướng thì chàng chẳng có gì để vui vẻ cả.
- Ông lúc nào cũng là một đứa trẻ mất dạy, ông Rhett ạ, nhưng tôi nghĩ rằng chắc không cần thêm tính xấc láo vào bản danh mục những thói hư tật xấu đã quá dài của ông.
- Theo như tôi biết, bà bạn thân mến ạ, chữ xấc láo được dùng để chỉ sự thiếu tôn trọng của đầy tớ đối với chủ hoặc của người trẻ đối với người lớn tuổi. Vậy thì, nếu trong mọi việc tôi đều là người đầy tớ khiêm nhường và ngoan ngoãn của cô, tôi lại không thấy làm sao cô lại có thể viện dẫn đến đặc quyền tuổi tác đối với tôi. Cứ cho chúng ta là những người đồng thời, cái đó thì tôi xin nhân nhượng cô, nhưng về tuổi tác, chắc chắn tôi không phải là hàng em của cô.
Không sai mà, chàng đang tán tỉnh con mẹ dơ dáng kia mà! Chàng cần cái gì ở con mẹ phải hạ mình làm cái chuyện lố bịch như vậy! Chắc là chàng phải có cái gì đó rất cần tới mụ ta.
- Cũng được, Julia Ashley đáp, tôi chịu thua, để chấm đứt cho xong cái câu chuyện phi lý nầy. Bây giờ không đùa nữa, mời ông ngồi.
Rhett kéo một cái ghế tới gần bàn trà và kiểu cách nghiêng mình khi Julia ngồi vào đấy.
- Cảm ơn lòng tốt của cô, Julia thân mến.
- Thôi, đừng làm bộ ngốc nghếch nữa, Rhett!
Scarlett nhíu mày. Sự đổi giọng đột ngột nầy có nghĩa gì! Tại sao họ lại chuyển từ ông và Cô nương sang Rhett và Julia! Rhett có thể là đã xử sự như một thằng ngốc, nhưng mụ ta làm duyên làm dáng như vậy thì có hơn gì! Cái kiểu mà Rhett quyến rũ đàn bà thật là không thể chịu được.
Một đứa tớ gái đến dọn cái mâm đặt trước trường kỷ và ngay lập tức cô tớ gái khác đến đẩy cái bàn sát vào chỗ Julia ngồi, trong khi một người hầu đặt lên đó một cái mâm lớn hơn, trên có một bộ đồ trà bằng bạc và nhiều đĩa xăng-uých và bánh ngọt. Scarlett nghĩ rằng Julia quả là một người đáng sợ, nhưng phải công nhận là cô ta biết cách tiếp khách…
Rhett cho tôi biết rằng cô sắp đi châu Âu, có phải không, Rosemary!
- Vâng, thưa cô, tôi thèm đi đến chết đi được.
- Thật là bất tiện nếu cô muốn đi du lịch. Nhưng cô đã định đi những đâu chưa?
- Chưa, vì việc nầy mới được quyết định mấy hôm nay thôi. Tôi chỉ biết chắc có một điều: tôi mong ở lại thành Rome càng lâu càng tốt.
- Cô phải chọn kỹ thời gian mà đi. Mùa hè ở Rome nóng chịu không nổi, kể cả những người đã quen với khí hậu ở Charleston, và người dận ở Rome phải chạy ra biển hoặc lên núi để tránh nóng. Tôi vẫn thường xuyên liên lạc thư tín với vài nhân vật rất thú vị mà tôi tin rằng cô sẽ muốn gặp. Tất nhiên là tôi sẽ viết cho cô mấy bức thư giới thiệu. Nếu cô cho phép tôi gợi ý…
- Vâng, rất vui lòng, thưa cô. Tôi muốn được biết càng nhiều càng tốt.
Scarlett thở một hơi dài như trút gánh nặng, Rhett rất có thể kể lại chuyện nàng cứ ngỡ không có thành Rome nào khác ngoài xứ Géorgie cả. May quá, chàng đã bỏ qua cơ hội để đùa cợt nàng và chàng chỉ nói chõ vào câu chuyện huyên thuyên với Julia Ashley về những nhân vật không ai biết với những cái tên rất kỳ quặc.
Rosemary ngồi nghe chuyện tán hươu tán vượn của họ như ngồi nghe Kinh Thánh.
Scarlett chẳng hề để ý. Nhưng nàng không hề buồn chán vì nàng theo dõi một cách say mê không sót cử chỉ nào của Juha Ashley. Cô ta bàn luận không dứt về những cổ vật của thành Rome, chỉ dừng lại để hỏi Scarlett xem nàng uống trà với sữa hay với chanh, và nàng muốn lấy bao nhiêu đường rồi tự tay pha trà. Pha xong một tách, cô ta lại đưa cho đứa tớ gái cầm lấy. Đưa ra và rút tay lại không bao giờ quá ba giây đồng hồ và cũng không bao giờ nhìn cả! Scarlett hết sức kinh ngạc: nếu đứa tớ gái không có ở đấy hoặc không đón nhận kịp thời thì chắc chắn là cái tách sẽ rơi vỡ tan trên mặt đất!
Nhưng không, đứa tớ gái bao giờ cũng tới chỗ đúng lúc để nhận tách trà trong im lặng và đưa lại, không rơi một giọt cho người dùng nó còn anh chàng nầy ở đâu ra vậy! Scarlett giật mình khi người hầu bất ngờ xuất hiện bên cạnh, không một tiếng động, một tay đưa khăn lau đã mở sẵn, một tay đưa đĩa xăng-uých. Nàng vừa bắt đầu ăn thì người hầu lại đưa tới vừa tầm tay nàng một cái dĩa khác. Một đứa tớ gái đã trao cho anh ta cái mà anh ta sẽ đưa cho tôi. Thật không biết bao phiền phức với mấy cái xăng-uých tí tẹo chỉ nuốt một miếng là hết!
Đã bị choáng ngợp với cái kiểu phục dịch quá ư tinh tế nàng lại càng xúc động hơn khi người đeo găng tay trắng, dùng cái nĩa bằng bạc mà đặt vào dĩa của nàng cả một cỗ xăng-uých. Để cho mọi thứ được trọn vẹn, trong lúc mà nàng đang tự hỏi không biết làm sao mà làm được khi một tay cầm tách một tay cầm dĩa, thì người đầy tớ gái lại đặt xuống cạnh nàng một cái bàn một chân phủ khăn thêu.
Mặc dầu đang thèm ăn và rất tò mò - không hiểu mấy miếng xăng-uých nầy có gì lạ mà người ta phải điệu bộ cầu kỳ như thế - Scarlett cũng say mê theo dõi cuộc khiêu vũ thầm lặng của bọn đầy tớ, lần lượt đưa tới cho Rosemary, rồi Rhett, cái dĩa, bánh xăng-uých và cái bàn một chân. Nàng thất vọng khi thấy Julia Ashley không hề được hưởng sự phục vụ đặc biệt nào và cô ta vẫn phải tự mình xổ lấy khăn ăn. Nàng càng thất vọng hơn khi cắn vào miếng xăng-uých đầu tiên. Chỉ có bánh mì và bơ - không có một cọng rau gì lẫn trong bơ: cây mùi tây, hay là hành búi! Dù sao thì nàng cũng ăn rất thích thú. Xăng-uých tuy đơn giản mà ngon miệng, bánh ngọt lại càng có vẻ ngon hơn.
Trong lúc đó, mấý người kia cứ mải nói chuyện thành Rome, Scarlett liếc mắt nhìn đám đầy tớ, thấy họ đứng im như những pho tượng, xếp hàng dọc theo tường sau lưng cô Ashley. Rõ ràng là ở đây người ta còn chưa dọn bánh ngọt ra. Rosemary ăn chưa xong một nửa phần xăng-uých của mình.
- Chúng ta khôing lịch sự chút nào với bà Butler, Julia Ashley nói. Bà thích đi chơi thành phố nào vậy, thưa bà. Hay là bà chia sẻ niềm tin của Rosemary cho rằng mọi con đường đều dẫn đến thành Rome!
Scarlett nở một nụ cười tươi nhất.
- Tôi quá đam mê Charleston, thưa cô, nên tôi chẳng muốn đi đâu cả.
- Đó là một câu trả lời rất hay nhưng nó đã chấm dứt cuộc nói chuyện. Bà dùng thêm một ít trà nhé!
Rhett đã lên tiếng trước khi Scarlett kịp đáp lời:
- Chúng tôi e rằng chúng tôi chưa được phép từ giã cô được, cô Julia ạ. Những con đường xuyên rừng chưa được dọn quang để có thể đi ban đêm được và mùa nầy trời tối mau quá.
- Ông đã có những đại lộ thay vì những con đường mòn nếu ông để cho người của ông làm việc trên mặt đất thay vì trong cái công trường phốt phát bỉ ổi đó.
- Xem kìa, Julia, tôi nghĩ là chúng ta đã có một thoả thuận hữu chiến rồi kia mà!
- Đúng, và tôi sẽ tôn trọng thoả thuận đó. Tôi còn muốn nói thêm rằng lẽ ra các vị đã về tới nhà trước hoàng hôn. Tôi đã thả mình theo những kỷ niệm tốt đẹp về thành Roma đến nỗi quên cả thời gian qua mau. Rosemary có thể ngủ đêm lại đây chăng! Sáng mai tôi sẽ đưa cô ta về Dunmore.
- Ồ! Phải rồi! Scarlett tự nhủ.
- Rất tiếc là không thể được, Rhett đáp. Có thể là đêm nay tôi có chuyện phải đi và tôi không muốn Scarlett ở nhà một mình với cô hầu gái.
- Không sao đâu, Rhett, Scarlett bắt bẻ. Thật đấy! Anh coi em như gà mái ướt sợ bóng đêm sao?
- Bạn hoàn toàn có lý, Rhett, Julia Ashley nói. Còn bà cũng nên có thói quen thận trọng và cảnh giác, bà Butler. Chúng ta đang sống trong thời kỳ lộn xộn.
Nói xong với cái giọng không cho ai trả lời, Julia đứng dậy và bước ra cửa.
- Xin hẹp gặp lại. Hector sẽ dắt ngựa của các vị đến.