Nguyên tác: Redeeming Vows
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Chương 21
Simon đang nửa ngồi nửa nằm cạnh Tara liền bật thẳng người dậy la lớn, “Bà trông thấy mẹ cháu và chú
Fin phải không?”.
Lora buồn bã ngước cặp mắt đen lên nhìn thằng bé. “Không, Simon.”
“Bà có chắc…”
Ian xua bàn tay to lớn về phía Simon, ngăn không cho nó hỏi thêm. “Em thấy những gì?”, ông hỏi vợ.
Simon lại ngồi xuống, nhưng lần này thằng bé lắng tai nghe thật kỹ, không bỏ sót từ nào. Ngày bắt đầu trôi dần, và nó cảm thấy như thể mình đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Mẹ và chú Fin đã biến mất vì mình. Nếu nó không biến thành sói và khiến mẹ giận dữ, thì mẹ và chú Fin sẽ chẳng nói chuyện riêng để rồi biến mất không tung tích như thế, hay có thể họ vẫn ở đâu đó quanh đây.
“Chúng ta cần tìm cách giúp mọi người ở đây bình tĩnh lại.”
“Để làm được điều đó, chúng ta cần ở lại.”
Simon đã nghe lỏm nhiều cuộc nói chuyện cũng như tranh luận về việc đưa cả gia đình rời khỏi chỗ này và trở về nhà an toàn. Lý do duy nhất giữ họ ở lại đây lâu là vì hy vọng rằng mẹ nó và chú Fin sẽ quay về. Lắng nghe mong ước của tổ tiên muốn giữ nhà MacCoinnichs ở lại đây khiến Simon thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Chúng ta phải ở lại.”
Myra lên tiếng. “Bảo chúng ta nên bình tĩnh như thế nào đây? Mọi người đang đánh giết lẫn nhau vì bị vướng vào bùa chú thâm độc của Grainna.”
“Tất cả mọi người ở đây đã nhiễm phải bùa phép đen tối của mụ”, Duncan nói thêm.
“Nếu còn chút hy vọng nào về việc đánh bại Grainna, chúng ta sẽ làm điều đó ngay tại đây, với những người này. Chúng ta sẽ thua nếu chỉ đơn thương độc mã.” Lời Lora lơ lửng trong không khí.
“Grainna đã ếm bùa những người ở đây, chúng ta có thể dùng thần chú của riêng mình để tránh bị tác động”, Amber gợi ý. Simon bắt gặp ánh mắt của cô bé, nhưng mau chóng nhìn lảng sang Lora.
“Bà đã nói chuyện với một trong các tổ tiên phải không ạ?”, cậu hỏi.
“Ta chỉ lắng nghe thôi, Simon.”
“Tại sao? Khi Elise đến với chúng ta lần trước, chúng ta đã nói và hỏi bà ấy cơ mà.” Nhịp tim Simon bỗng yếu đi. Suýt chút nữa thì nó có thể thề là mình đã cảm nhận được mẹ lúc đầu ngày. Sau đó thằng bé đã lùng sục khắp căn lều nhỏ với hy vọng tìm thấy mẹ.
“Ta nghe lời hướng dẫn của họ và cố hiểu thông điệp từ họ.”
“Tại sao bà không hỏi xem mẹ cháu ở đâu? Tại sao không tìm hiểu xem liệu mẹ có trở về không?” Cậu ghét những giọt nước mắt đang ứa ra và ước gì có thể ngăn chúng lại trước khi cánh đàn ông trong phòng trông thấy.
“Mình không thể hỏi tổ tiên được đâu”, Cian chen vào. “Sao lại không?” Cậu quệt mu bàn tay lên mắt. “Không được là không được thôi.”
“Nếu tổ tiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã hỏi được rồi.” Cian đảo mắt. “Cậu cần trưởng thành hơn, Simon.” Giọng gắt gỏng của Cian không hoàn toàn khiến cậu ngạc nhiên.
“Cian”, Lora mắng. “Simon muốn có câu trả lời, tất cả chúng ta đều muốn.”
“Khóc lóc đâu thể khiến Liz và Fin quay lại được.”
Có tiếng xì xào nổi lên khắp phòng và mọi cặp mắt đổ dồn về phía Cian và Simon.
“Anh phát điên lên với tôi là bởi lúc nãy tôi làm gián đoạn chuyện của anh và Tatiana chứ gì.”
Cian nghiến chặt quai hàm, chuyển ánh mắt sang những hòn đá. Simon đứng lên và cố không chảy nước mắt nữa.
“Ai thế?”, Ian hỏi.
Ý định muốn trả đũa Cian khiến những lời nói kế tiếp vọt ra khỏi miệng Simon không ngăn lại được. “Bạn gái của Cian.”
“Con gặp cô gái nào à?”
Khi cậu út nhà MacCoinnichs không giải thích gì thêm, Simon nói tiếp, “Đúng thế ạ. Và ở cô ta có điều gì đó rất lạ”.
Cian thu nắm đấm lại và bước về phía cậu.
Simon biết mình sẽ bị đánh. Một phần cậu muốn trốn đằng sau dì, nhưng phần còn lại khiến cậu tiến về phía Cian và nghếch cằm lên.
Todd bước tới chắn ở giữa trước khi cả hai kịp giơ nắm đấm lên. “Được rồi hai ông tướng, bớt nóng đi.”
“Cậu ghen à”, Cian bảo.
“Ghen điều gì? Cô ta đâu có xinh đẹp, mà cung cách còn lạ lùng nữa”, cậu chế nhạo.
Cian đi vòng qua Todd và xô Simon ra sau gần một mét. Duncan nắm lấy cánh tay Cian trong khi Todd khẽ đặt tay lên ngực Simon.
“Cậu vẫn còn trẻ con. Cậu thì biết gì chứ?” “Hơn anh đấy.”
“Cậu không thuộc…”
“Đủ rồi!”, Ian quát lên khiến cả hai người ngưng bặt. “Chúng ta đang có những kẻ thù thực sự cần đối phó. Chúng ta không cần hai con xung đột nhau.”
Khi Simon thôi nhìn vào ánh mắt tóe lửa, đầy căm giận của Cian, cậu nhận thấy sự chú ý của mọi người tập trung cả vào Cian. Ngay cả ánh nhìn buồn bã của Tara cũng không dành cho cậu. Lora đặt một bàn tay lên vai Cian, còn Duncan thì vỗ lên lưng cậu.
Cậu không thuộc về nơi này. Không hề. Không có mẹ hay chú Fin bên cạnh, Simon cảm thấy mình chẳng có mối liên hệ với nơi này như trước đây. Giờ đây Cian lại dành sự quan tâm cho bạn gái, cậu thấy càng cô độc hơn.
“Dì nghĩ cháu nên xin lỗi Cian, Simon.” Tara bảo. “Tất cả chúng ta đều nhớ Lizzy và Fin, nhưng vì đau buồn mà cháu gây chuyện với cậu ấy thì thật không phải.”
Cậu thấy vô cùng bức bối dưới sức nặng xuất phát từ ánh nhìn của tất cả mọi người đổ dồn vào mình. Cậu không hối tiếc. Không muốn xin lỗi vì bất kỳ điều gì cả.
Cậu bắt gặp ánh mắt Amber trước khi cô bé quay đi.
Cậu không thể xin lỗi.
Simon phóng ào ra khỏi căn lều và chỉ dừng lại khi gặp Logan lúc này đang đứng canh ngoài bìa rừng.
“Trễ thế này còn định đi đâu nữa, chàng trai?”
Simon không quan tâm. Cậu chỉ không muốn ở bất kỳ chỗ nào hay ở gần bất kỳ ai.
“Cháu đi vệ sinh”, cậu nói ngay ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Logan bật cười. “Ồ, vậy thì nhanh lên nhé và đừng có đi xa đấy.”
Simon chạy nhanh về phía khoảng tối cho đến khi nghe Logan gọi với theo. “Xa vậy được rồi.”
Ngoái đầu lại, Simon nhìn qua Logan về phía cây đuốc thắp sáng bên trong lều nhà MacCoinnichs. Amber là người duy nhất đi về phía cậu.
“Nhanh lên, chàng trai.”
Simon xoay một vòng, biết mình không có nơi nào để chạy cả. Cậu sẽ đói và lạnh nếu rời khỏi nhà MacCoinnichs trong một thời gian dài.
Mà… cũng có thể là không chứ.
Trước khi đánh mất dũng khí, Simon tập trung suy nghĩ và quỳ xuống đất.
“Đừng, Simon”, Amber hét lên.
Xương cổ Simon giãn ra, tay biến đổi, và lông mọc khắp cơ thể trong khi quần áo bị xé toạc khỏi người và rơi xuống đất. Trong vài giây, cậu nhảy bật lên trên bốn chân và nhìn vào ánh mắt hãi hùng của Amber.
Logan trông thấy, kéo Amber ra xa và rút kiếm. “Lùi lại, cô bé.”
Simon quay người và chạy biến vào rừng, phớt lờ lời khẩn cầu của Amber.
* * *
Grainna xoay xoay bàn tay quanh quả cầu thủy tinh. Những sợi màu xám và những tia màu bạc nổ bùng bên trong quả cầu cho đến khi những hình ảnh xuất hiện và thành hình dạng người.
Tara ôm con trai cùng với Myra và Amber bên cạnh. Ian ra lệnh gì đó mà Grainna không nghe được. Duncan và Todd lên ngựa, đưa theo nhiều binh lính tiến vào rừng.
Mặc dù trái tim đen tối của mụ đập rộn lên những nhịp hân hoan vì hả hê trước tình cảnh xáo trộn trong cuộc sống của nhà MacCoinnichs, mụ vẫn tức tối trước sự thật rằng mình không thể biết được chuyện gì khiến họ bối rối. Chuyện gì đã khiến cho những tên Druid nhốn nháo lên như vậy?
Mụ căng mắt nhìn sâu hơn vào bên trong quả cầu, và dồn hết sức mạnh để nghe được gì đó, bất kỳ thứ gì.
Cánh phụ nữ tập trung thành một vòng tròn và nắm chặt lấy tay nhau, nhưng mụ không thể đọc được ý nghĩ của họ.
Ở đâu đó có tiếng sói tru lên khiến hình ảnh của những người phụ nữ biến mất. “Khốn kiếp.”
Sương mù bao phủ khắp quả cầu cho đến khi chỉ còn lại những cuộn khói đen ngòm.
Grainna hét lên, mụ đứng bật dậy và bắt đầu đi tới đi lui. Lòng bàn tay mụ như bị kim châm và đầu thì đau nhức. Mụ bước ra khỏi nơi trú ẩn và ngước nhìn mặt trăng sắp tròn. Mụ càng nhìn vào kẽ nứt của khối vật chất không có sự sống trôi nổi trên bầu trời, hình ảnh Liz đang nhìn mụ chằm chằm lại càng hiện rõ. Hệt như quả cầu thủy tinh, những đám mây đen che phủ mặt trăng khi một luồng gió thốc tới từ phía tây, chặn mất tầm nhìn của mụ.
“Có chuyện gì đó sắp xảy ra”, mụ thì thầm với chính mình. Mụ lạnh toát cả sống lưng và gai ốc nổi khắp hai cánh tay.
Grainna xoay tròn và vươn hai cánh tay về phía bầu trời, biến hình trong tích tắc. Khi tung đôi cánh màu đen bay vút lên, mụ quan sát kỹ những tán cây bên dưới cho đến khi đậu trên một cái cây cao nhất, rồi nhìn chằm chằm xuống khu lều trại nhà MacCoinnichs.
Mụ cúi đầu xuống, nương theo những tiếng ồn cho đến khi chờn vờn bên trên căn lều lớn nhất.
“Nó bỏ chạy mất rồi”, có tiếng một phụ nữ bên trong cất lên.
“Nó giận dữ và tổn thương.”
Grainna đậu trên một thân cây bị đổ ở gần đó. “Hãy cố đọc suy nghĩ của nó và bảo nó trở về.” Grainna khép đôi cánh lại và căng tai nghe. “Họ nói về ai nhỉ?”
“Suỵt! Em cảm thấy điều gì đó?”
Những giọng nói bên trong nhỏ dần cho đến khi Grainna không còn nghe được gì nữa ngoài giọng của những người đàn ông la hét xung quanh mụ và tiếng vó ngựa nện dồn trên mặt đất. Trước khi mụ kịp quay đầu, một mũi tên xé gió phóng về phía mụ, trúng vào phần cánh mụ vừa xòe ra.
Một cơn đau dữ dội bùng lên trong người mụ, suýt nữa khiến mụ trở lại hình dạng ban đầu. Cố điều khiển thân quạ bay vút lên, lại một mũi tên nữa phóng tới, mụ cụp xuống tránh trong lúc một bên cánh rỉ máu. Mụ chúi đầu và suýt nữa lao bổ xuống đất. Không con chim nào tiếp tục bay được trong tình trạng như thế.
Những tán cây giúp mụ tẩu thoát cho đến khi những giọng nói đằng sau mụ nhỏ dần rồi biến mất. Sức mạnh một bên cánh chao đảo cho đến khi nó không thể giữ nổi sức nặng của mụ được nữa. Grianna cần mau chóng trở về hình dạng ban đầu. Mụ có thể cảm thấy có thứ gì đó chạy ào ào vào huyết mạch của mụ và khiến mụ váng vất.
Thuốc độc.
Trong hình dạng chim, mụ không thể tập trung nội lực để khống chế tác dụng của thuốc độc. Khi cơ thể mụ chúi về phía mặt đất, Grainna cố biến hình trở lại.
Mụ tiếp đất không được nhẹ nhàng như mọi khi, và cảm thấy người run lên.
Trần truồng và thở hổn hển, Grainna nằm vật ra trên nền đất rừng cho đến khi cơn đau dịu đi. Mụ nhắm mắt một lúc và để tâm trí nghỉ ngơi.
Hơi nóng ở đâu quét ràn rạt qua cằm khiến mụ mở bừng mắt. Mụ chớp chớp mắt nhiều lần trước khi nghe gì đó chạy xuyên qua rừng. Mụ đã ngủ lịm đi. Mụ chắc chắn về điều đó. Mặc dù trời vẫn còn tối, nhưng cảm giác về thời gian đã trôi qua không lẫn vào đâu được.
Bất tỉnh. Mụ đã rất dễ bị tấn công và rơi vào tình thế nguy hiểm. Lần đầu tiên trong hàng mấy thế kỷ, nỗi sợ hãi bao trùm lấy mụ.
Đứng vụt dậy, Grainna quan sát xung quanh và tìm kiếm xem có mối nguy hiểm nào ẩn chứa hay không.
Khi Grainna vươn hai tay lên định biến hình và bay trở về nơi trú ẩn an toàn của mình, mụ đưa mắt xuống cánh tay phải. Ở đó, quanh vết thương rỉ máu là vài sợi lông vũ đã bị bứt lìa.
Mụ nghiến chặt quai hàm, trái tim và linh hồn mụ hòa chung một màu đen tối.