You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Pearl S. Buck
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: La Long
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2082 / 55
Cập nhật: 2015-06-01 18:22:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
21
ô ngọai kiều nọ hát: giờ này qua giờ khác, bài hát cứ từ trong lòng nàng thoát ra khỏi môi nàng. Nàng vui lắm, niềm vui của nàng dễ làm ngạc nhiên người khác. Tôi cũng đã từng sanh một đứa con trao rồi, tôi cũng vui với niềm vui của nàng. Chúng tôi cùng có chung một kinh nghiệm làm người nên chúng tôi gắn bó với nhau. Chúng tôi bàn về quần áo, loại quần áo nhỏ theo lối Trung Hoa: Khi phân vân không biết lựa màu nào, nàng cau mày mà miệng vẫn tươi cười tự hỏi mình:
"Nếu mắt nó đen thì phải lựa màu đỏ, nếu mắt nó xám lựa màu hồng. Mắt nó đen hay xám, cô nhỉ?" và nàng hướng đôi mắt tươi cười lại nhìn tôi.
Tôi cũng cười hỏi lạo nàng:
"Thế hiện giờ chị thấy mắt nó màu gì trong bụng chị nào?"
Đột nhiên nàng thẹn thùng đỏ mặt lên, đáp:
"Mắt nó đen, ta lựa màu đỏ thôi."
Tôi nói:
"Màu đỏ là màu vui, phù hợp với con trai."
Cả hai chúng tôi đều biết mình đã lựa chọn khôn ngoan. Tôi cho nàng xem mấy bộ quần áo đầu tiên của con tôi: chúng tôi cùng nhau đặt rập lên xa-tanh đỏ và lên lụa mềm đỏ. Tôi đích thân thêu giày. May vá quần áo cho trẻ sơ sinh như vậy, chúng tôi thấy gần nhau hơn. Tôi quên mất đã có lúc tôi thấy cô ta lạ lùng lỳ quái. Tôi coi cô ta như chị tôi. Tôi tập gọi tên cô ta: "Mary – Mary!"
° ° °
May quần áo xong, nàng may tã theo lối ở bên xứ nàng. Tôi chưa hề thấy loại tã nào xinh và giản dị như vậy. Tôi ngạc nhiên thích thú về loại vải mỏng tanh dùng để may tã, tuy không phải là lụa vẫn mềm như sương vậy. Tôi hỏi nàng:
"Chừng nào chị mặc quần áo cho nó?"
Nàng cười và đưa tay vuốt nhanh lên má tôi. Nàng đang sung sướng nên có những cử chỉ trìu mến rất dễ thương.
"Sáu ngày trong tuần, nó mặc quần áo Trung Quốc như cha nó, nhưng đến ngày Chúa Nhật nó sẽ mặc đồ vải và ren: nó sẽ là người Mỹ". Đoạn nàng trầm ngâm rồi tiếp: "Lúc đầu tôi muốn nó thành người Trung Hoa rặt ròi, nhưng bây giờ tôi muốn nó cũng có hơi hướng đất Mỹ, vì chính tôi là người Mỹ. Nó sẽ thuộc về cả hai thế giới, vừa thuộc về cô vừa thuộc về tôi".
Tôi lại cười. Tôi hiểu tại sao nàng đã thu hút được lòng tin yêu của anh tôi và giữ chặt được lòng tin yêu ấy.
° ° °
Thằng cháu tôi đã ra đời tồi, chị ơi! Vú Vương trao nó cho tôi bồng trong tay. Tôi hăm hở nhìn ngắm nó.
Nó là con trai, khỏe mạnh lắm. Đành rằng nó không đẹp được như thằng con tôi. Dễ gì sanh được đứa con như thằng con vợ chồng tôi. Thằng con trai của vợ chồng anh tôi chẳng giống đứa trẻ nào khác cả. Nó to xương và vạm vỡ như người phương Tây, nhưng tóc và mắt nó đen như chúng tôi vậy. Da nó trắng nhưng trắng ngà ngà. Mắt nó và miệng nó giống mẹ tôi, khiến tôi cừa vui vừa buồn.
Tôi chẳng nói gì về chuyện đó cho chị dâu tôi biết cả. Tôi bồng nó đến bên chị. Tôi cười nói:
"Đây là tác phẩm của chị đây! Nó là cái gút cột chặt hai thế giới lại với nhau!"
Nàng nằm đó, yếu đuối nhưng tỉnh. Nàng nói nhỏ:
"Cô đặt nó nằm bên tôi đi".
Tôi làm theo lời nàng. Thằng bé nằm bên vú mẹ. Nàng đưa mắt nhìn nó, đưa mấy ngón tay trắng lên sờ vào mái tóc đen của nó.
Nhìn cảnh tượng ấy, tôi cười, nói:
"Mặc áo đỏ cho nó. Nó đen ma95c áo trắng không đẹp!"
Nàng nói:
"Nó giống cha nó là tôi vui rồi".
Lúc ấy ông anh tôi bước vào và tôi bỏ ra ngoài.
° ° °
Tối hôm qua, sau khi bà chị dâu tôi hạ sanh đứa con trai, tôi ngời bên chồng tôi trong phòng thằng con tôi. Vợ chồng tôi cùng ngắm trăng qua cánh cửa sổ mở rộng. Không khí trong lành và mảnh vườn hoa của chúng tôi giống như bức tranh thủy mạc đen trắng vậy. Ánh trăng điểm bạc vào hàng cây đen sì vươn lên nền trời thanh.
Thằng con chúng tôi ngủ khì trong chiếc giường tre quá nhỏ đối với nó hiện giờ. Nó giơ hai tay lên khỏi đầu mà ngủ nên tay nó chạm thành giường. Bây giờ nó ra vẻ người lớn rồi. Vợ chồng tôi nhìn nhau. Chúng tôi tự hào mà nghe hơi thở mạnh của nó.
Tôi nghĩ đến thằng cháu sơ sinh giống mẹ tôi, mẹ tôi vừa khuất bóng thì nó chào đời. Tôi buồn buồn, nói nhỏ:
"Đứa con của vợ chồng người anh của em ra đời giữa bao xáo trộn đau lòng: mẹ nó rời bỏ quê hương nòi giống; bà nội nó đai khổ mà từ con trai; cha nó đau khổ từ bỏ nhà cha mẹ, gia tiên và quá khứ thiêng liêng!".
Chồng tôi chỉ cười. Chàng choàng lấy vai tôi, đoạn trang trọng nói:
"Em chỉ nên nghĩ đến sự kết hợp tốt lành thằng bé đem đến khi nó ra đời àm hto6i: nó đã cột chặt cha mẹ nó vào với nhau, khi cha mẹ nó là hai con người khác hẳn nhau từ nòi giống đến giáo dục cách biệt nhau bằng bao nhiêu dị đồng chồng chất từ ngàn xưa. Một sự kết hợp nhiệm màu!"
Chồng tôi đã an ủi tôi như vậy khi tôi nhớ đến những đau buồn đã qua. Chàng không muốn bám chặt lấy những việc đã qua. Chàng hướng tôi nhìn về tương lai. Chàng nói:
"Em nên để cho chuyện cũ qua đi. Chúng ta không muốn con chúng ta bị xiềng xích bởi những cổ tục vô ích".
Nghĩ đến hai đứa bé ấy – Thằng con trai và đứa cháu tuột tôi, - tôi biết chồng tôi nói đúng, luôn luôn nói đúng!
Gió Đông Gió Tây Gió Đông Gió Tây - Pearl S. Buck Gió Đông  Gió Tây