Nguyên tác: You belong to me
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Chương 22
T
hức ăn rất thịnh soạn, nhưng Vasili chỉ để tâm vào chuyện sưởi ấm. Anh thật đã bị lạnh đến thấu xương, mặc dù là chiếc lò làm bằng đất ở giữa phòng dường như làm cho những người khác thấy ấm. Nhà của Latzko là một căn nhà to lớn, chỉ có một phòng để sử dụng trong việc họp hành cho cả làng và một doanh trại cho những kẻ còn độc thân trong làng.
Tay của Vasili không còn tê cứng nữa, nhưng tuyết đã thấm vào giày làm ướt chân anh, nên chúng vẫn còn lạnh cóng. Anh sẽ không cảm thấy ấm lại cho đến khi anh cởi bỏ bộ đồ ướt đẫm này ra, và anh nghĩ là Alexandra cũng vậy.
Không phải là cô đã nói gì về chuyện đó. Cô lờ tất cả mọi người, bao gồm cả anh, đặc biệt nhất là anh. Cô đang ngồi tréo chân trên một trong những chiếc giường làm bằng cỏ ở trong phòng. Cô đang giữ đĩa thức ăn trên đùi, dùng tay bốc thức ăn. Chiếc muỗng thì đang nằm trên tấm mền đặt trên đầu gối của cô. Trời đất ơi, cô ta phải biết phải dùng nó để làm gì chứ.
Vasili bây giờ đã quen với cách thức ăn uống của cô, nhưng cô đã làm cho những tên chủ nhà ngạc nhiên. Ngay cả bọn thổ phỉ cũng ăn uống lịch sự hơn vị hôn thê của anh. Nhưng đây là lần duy nhất anh cảm thấy vui, vì bọn họ sẽ nghĩ cô là một dân nữ bình thường và không xem cô là nhân vật quan trọng. Anh sẽ siết cổ cô nếu cô đột ngột có cách cứ cư xử đứng đắn.
Cô vẫn còn đang mặc chiếc áo khoác dày cài nút đến tận cổ. Với ánh sáng đầy đủ trong phòng, anh có thể nhìn thấy mặt trước của chiếc áo bị ướt vì cô đã bị nằm sấp dưới tuyết. Bộ ngực đáng yêu của cô chắc là đang lạnh cóng, núm vú cô chắc là săn cứng và sưng lên đang đợi anh...
Vasili đưa tay lên che mặt, rên thầm trong bụng. Anh đang làm cái quái gì thế này? Anh đang có Pavel ngồi đối diện anh, hai tên thuộc hạ đứng hai bên hắn, một người đàn bà đi tới đi lui trong phòng châm nước vào cốc và chúc mừng cho sự dũng cảm của bọn họ. Và anh làm chuyện quái gì thế này mà không chịu để ý nghe xem bọn họ nói những gì để anh có thể dùng đến không chứ?
Chuyện làm cho anh để tâm đến là chuyện bọn phổ phỉ đã không chỉ tình cờ gặp phải bọn anh, giống như giả thuyết ban đầu, nhưng chúng đã biết trước cuộc hành trình của bọn anh và đàn ngựa. Rõ ràng là bọn họ đã có người sống ở ngôi làng kế bên nơi mà đoàn người anh đã tá túc qua đêm vào tối qua.
Bọn chúng lúc nào cũng có người giám sát ở các ngôi làng lân cận để quan sát theo dõi những nhà quí tộc. Nếu dùng đường tắt để đi lại giữa hai ngôi làng thì rất nhanh, chỉ tốn mất vài tiếng đồng hồ. Và ngày hôm nay thì trận bão tuyến đã giúp cho bọn họ, cho phép bọn họ lấy đi những thứ mà họ muốn lấy mà không bị chạm trán.
"Cô ta là gì của anh vậy?"
Alexandra lập tức nhìn thẳng vào mặt Vasili, chứng minh là cô đã nghe những lời này mặc dù là anh còn chưa nghe rõ. Nhưng anh sẽ không phạm sai lầm và không trả lời bằng tiếng Nga nữa. Thật khó mà đoán được là cô sẽ làm gì. Anh không thể dựa vào cô để giúp bọn họ thoát khỏi nơi mà cô đã làm cho cả hai bị giam giữ. Chọc cho cô nổi giận thì cô sẽ tấn công anh giống như bọn thổ phỉ vậy.
Vì thế Vasili cố nói bằng tiếng Cardinian, "Cha cô ta tặng cô ta cho tôi. Tôi quyết định là sẽ tự mình tiêu khiển trong một thời gian."
Cái nhìn mà Alexandra dành cho anh trước khi mắt cô quay trở lại với đĩa thức ăn nói cho anh biết là cô không thích khi anh cố tình không muốn cho cô biết câu trả lời. Vasili cảm thấy an tâm vì sợ là cô có thể biết tiếng Cardinian. Khó mà có thể, nhưng cũng có khả năng đó.
"Anh tự tiêu khiển mình bằng cách đánh đập cô ta à?"
Pavel thì vẫn nói tiếng Nga, Vasili không nghĩ là hắn cố tình muốn làm hỏng chuyện của anh. Và đầu Alexandra lập tức ngẩng lên. Vasili nghĩ là anh có thể lại dùng tiếng Cardinian, nhưng vì Pavel đã làm cho cô hiểu lầm khi đặt câu hỏi như vậy, và có cơ hội là hắn ta sẽ làm vậy nữa vì thế Vasili có lẽ nên sử dụng tiếng Nga. Nếu như Alexandra ngu ngốc tự làm cho người khác để ý đến cô ta vì đã xen vào thì đó là lỗi của cô ta thôi.
Cặp mắt màu vàng của Vasili chiếu thẳng vào Pavel và dừng lại ở đó, cố không nhìn về phía của Alexandra nữa. "Tôi tin là lúc nãy tôi đã nói là không một ai được đánh cô ta ngoại trừ tôi. Tôi không lấy làm thích thú khi làm chuyện đó, chỉ là làm khi cần thiết thôi. Suy cho cùng thì cô ta đáng phải bị như thế."
"Nhưng anh sẽ giữ cô ta lại hả?"
"Tôi còn chưa thấy chán, vì thế đúng vậy, tôi sẽ giữa cô ta lại thêm một thời gian nữa. Nhưng trong lúc này thì cô ta hoàn toàn thuộc về tôi... trừ khi tôi hết hứng thú với cô ta."
Pavel nhún vai tỏ vẻ như hắn ta hoàn toàn hiểu. Hàng đã được xử dụng qua thì không còn đáng giá nữa. Và bây giờ bọn họ bắt đầu bàn chuyện ở trước mắt.
"Năm mươi rúp, không hơn," Vasili ra giá, và thái độ của anh chứng tỏ là anh đã quá rộng rãi. Xong anh ngồi ngả người ra, đặt một cánh tay lên thành ghế."Không phải đó là giá mà Stefan đã trả cho Arina lúc trước sao?"
Đúng là một chuyện liều lĩnh khi mang Arina vào câu chuyện này. Nhưng anh cũng đã đoán là người đàn bà đang phục vụ bọn họ là người đàn bà của Pavel hiện thời, chỉ vì cách cư xử của bọn họ, và bởi vì bọn đàn ông không dám chạm tay vào cô ta. Pavel có thể sẽ nổi điên lên vì ghen giống như hắn ta thường làm mỗi khi có ai đó nhắc đến tên của Arina, hoặc là nhanh chóng thay đổi chủ đề khi mà người đàn bà của hắn ta đang nghe câu chuyện.
"Anh dám so sánh con gái của Latzko với cô dân nữ này à?" hắn thắc mắc, tay chỉ về phía Alexandrạ
Căm phẫn à? Vasili không thể mong được nhìn thấy phản ứng nào tốt hơn như thế này. "Dĩ nhiên là anh nói đúng. Vậy anh ra giá bao nhiêu? Hai mươi lăm nhé?"
"Bốn mươi lăm," Pavel trả lời, hiển nhiên là đã nhận ra sai lầm của mình.
"Tôi nghĩ vậy cũng được, để mọi người khỏi cảm thấy bị sỉ nhục " Vasili nhận xét một cách khô khan. Ngoại trừ Alexandrạ "Đồng ý, à này Arina đang kết hôn với ai thế?"
Pavel phun một bãi nước miếng trên sàn nhà với vẻ kinh tởm, "Cô ta thấy chán cái gã công tước người Áo rồi và tóm được một tên bá tước. Hắn ta đủ điên để kết hôn với cô ta."
Vasili biết là anh không nên làm, nhưng chỉ vì anh không thể ngăn mình không trêu chọc thêm."Latzko chắc là vui lắm vì được làm người nhà với một bá tước."
"Latzko chỉ muốn cô ta kết hôn thôi," Pavel nửa gầm gừ, nửa lầm bầm. "Ông ta không cần biết là ai cả. Bây giờ trở lại chuyện của anh, bá tước Petroff. Tôi biết là anh bạn tốt Stefan của tôi sẽ trả giá rất cao để chuộc lại anh. Dĩ nhiên đám ngựa thì tôi sẽ giữ chúng lại. Nhưng anh thì..."
"Những con ngựa như thế thì không thể làm gì được ở trên núi này và anh cũng biết rõ điều này Pavel. Tôi sẽ trả anh 300 cho đàn ngựa đó."
Pavel cười." Anh nghĩ là tôi không biết những con ngựa đáng giá đó là cho anh họ của anh à? Nếu anh ta muốn chúng thì anh ta sẽ phải trả cái giá mà tôi đưa ra, không thì tôi sẽ giữ chúng lại."
Vasili không thể hiểu được là hắn ta tại sao lại có ý nghĩ như vậy, như anh phải mau chóng dập tắt nó ngay nếu không thì anh sẽ không bao giờ có lại chúng."Chúng nó đúng ra là món quà mà vị hôn thê của tôi định tặng cho tôi. Stefan không thích những con ngựa trắng. Anh ấy gọi chúng là những con súc sanh không có máu và hung hăng, không đáng để chăm sóc chúng. Khi phải du hành với chúng nó, tôi cũng gần như đồng ý với anh ấy, mặc dù là tôi có thể sẽ mở một trại gây giống cho chúng giống như tôi đã có kế hoạch vậy. Tuy nhiên, tôi đã không tốn cắc nào mà có chúng nó cho nên tôi thật không quan tâm là mình có làm được hay không. Ba trăm rúp cho cả đàn, và không hơn một rúp nào."
"Một ngàn rúp cho mỗi con,và không ít hơn một rúp nào," Pavel khăng khăng đòi hỏi
Vasili có thể cảm giác được ánh mắt của Alexandra đang phóng vào anh như những con dao nhọn. Anh vừa mới lăng mạ "những đứa trẻ" của cô. Anh ngạc nhiên khi thấy cô còn chưa ném đĩa thức ăn vào mặt anh và anh còn chưa nói xong.
"Đúng là điên mà," anh nói với giọng điệu phách lối."Nếu như anh không thành tâm thì chúng ta không còn gì để nói nữa."
"Stefan sẽ trả giá đó," Pavel trả lời một cách tự tin."Còn đối với anh thì tôi nghĩ là năm ngàn rúp... không, là mười ngàn."
"Anh điên rồi."
Pavel đập mạnh tay xuống bàn. "Anh ta nợ tôi! Nếu anh ta không trả thì hãy nên tin là tôi sẽ gởi trả anh cho anh ấy thành nhiều mảnh đấy."
Vasili đã cố nói lý lẽ. Anh quá mệt mỏi. Anh bị lạnh cóng. Bây giờ thì anh nổi giận.
Anh chồm người ra phía trước, hai cánh tay đặt lên bàn, mắt nhìn thẳng vào mặt Pavel và anh nói nhỏ."Anh không nên thốt lời hăm dọa mà anh không dám làm, Pavel. Nó làm cho chỗ đứng của anh bị lung lay đấy."
"Và tại sao tôi sẽ không làm giống như tôi đã nói chứ?"
"Bởi vì cả hai chúng ta đều biết rõ là nếu như tôi có chuyện gì thì Stefan sẽ đến đây với quân lính của anh ấy và ngôi làng này sẽ không còn nữa. Cái chết hay là lợi nhuận. Anh đã nghĩ gì trong hai thứ này khi anh cướp đàn ngựa của tôi vậy?"
Mặt Pavel đỏ bừng lên, một là vì quá giận hai là vì xấu hổ, bởi vì anh ta phải chịu nhường bước thôi. Quyền lực được làm thủ lãnh trong một thời gian có lẽ là đã làm cho hắn điên lên, nhưng Latzko rồi cũng sẽ trở về, và Latzko sẽ muốn hắn ta giải thích.
Vasili quyết định giúp anh ta nhượng bộ một cách dễ dàng hơn."Quên Stefan đi, Pavel. Tôi là người sẽ ra tiền, không phải Stefan, và tôi là người mà anh nên bàn đến, không phải Stefan. Tôi đề nghị là anh nên suy nghĩ lại, và có lẽ là chúng ta nên tiếp tục thương lượng vào sáng mai. Bây giờ thì cô ta và tôi cần một chỗ riêng để lau khô người."
Một gã trong bọn tặc lưỡi, một phản ứng mà Vasili đã tính trước. Tuy nhiên mặt Pavel vẫn còn đỏ bừng, và phải mất một lúc lâu khá căng thẳng hắn ta mới cười chung với đồng bọn, một tràng cười giả dối.
"Cứ tự nhiên đi. Anh sẽ muốn được khô ráo trong khi chúng tôi ăn mừng cho vận may của chúng tôi."