Số lần đọc/download: 3038 / 6
Cập nhật: 2015-11-21 21:57:55 +0700
Chương 22
C
ửa thang máy đột ngột mở ra cho dù chưa xuống đến tầng Thoại Anh muốn xuống và Tùng bước vào. Trông thấy Thoại Anh, Tùng tươi cười hỏi:
- Thoại Anh xuống đất hở?
Câu hỏi của Tùng đã làm cho Thoại Anh nhận ra anh, vì khi Tùng bước vào, cô không biết là ai vì tâm trí cô còn đang lãng đãng với những điều vừa mới xảy ra. Cô giật mình quay lại nhìn Tùng, gật đầu một cái như tuân theo một thói quen có sẵn để chào anh mà không nói một tiếng nào.
Thái độ thờ ơ của Thoại Anh khác hẳn với những khi hai người gặp mặt khiến Tùng lấy làm lạ. Anh chú ý nhìn cô. Và gương mặt có vẻ ngơ ngác của cô tạo cho Tùng một ý nghĩ không hay. Anh vội vã hỏi:
- Có chuyện gì vậy Thoại Anh?
Thoại Anh lơ ngơ lắc đầu. Tùng lại hỏi tiếp:
- Thoại Anh nói đi, chuyện gì đã xảy ra?
Thoại Anh chưa kịp nói gì thì thang máy đã chạm nhẹ xuống đất một cái. Rồi cánh của mở ra, Tùng kéo Thoại Anh cùng đi theo mình.
Không một chút phản ứng, Thoại Anh lặng lẽ đi theo tay kéo của Tùng. Cũng không một tiếng nói, Tùng đưa Thoại Anh thẳng ra xe của mình. Đợi cho cô ngồi yên chỗ, anh lái thẳng ra đường và đưa Thoại Anh đến một tiệm café có sân vườn khá đẹp.
Kéo ghế cho Thoại Anh ngồi xong, Tùng quay sang người phục vụ gọi nước bằng mấy câu vắn tắt. Đợi cho anh ta đi khỏi, Tùng mới thủng thỉnh nói với cô:
- Nào, bây giờ bình tĩnh lại rồi, Thoại Anh nói cho anh nghe xem chuyện gì đã xảy ra?
Thoại Anh nhìn Tùng một thoáng, rồi cô ngập ngừng hỏi:
- Anh Tùng có biết cô bạn Trang Đài của anh Quang không?
Tùng gật đầu, nhưng anh vẫn không nói năng gì mà chỉ nhìn Thoại Anh chờ đợi. Ngừng lại một chút, Thoại Anh bắt đầu nói như tuôn hết những ấm ức trong lòng:
- Hồi nãy, cô bạn Trang Đài của anh Quang đến khách sạn. Cô ấy đã làm ầm ĩ lên trong phòng và nói là anh Quang chỉ lợi dụng chuyện cưới em để ba anh giao quyền quản lý khách sạn lại cho anh ấy mà thôi chứ thật ra, anh ấy không hề thật lòng muốn cưới em.
Tùng ngẩn ra nhìn Thoại Anh, anh thật không ngờ có chuyện như vậy xảy ra. Anh cũng biết chuyện Trang Đài sang đây, và biết cả chuyện Quang vẫn tiếp tục quan hệ với Trang Đài. Nhưng Tùng vẫn nghĩ đó chỉ là mối quan hệ qua đường, vì mối quan hệ này đã có từ lâu. Và Tùng cho là khi nào Quang cưới Thoại Anh, mối quan hệ này sẽ chấm dứt.
Vậy mà hôm nay đột ngột lại xảy ra chuyện như vậy, anh cũng không biết nói sao với Thoại Anh bây giờ. Cuối cùng, anh đành nói một câu an ủi:
- Chắc là có chuyện hiểu lầm gì đây chứ anh nghĩ là Quang nó không tệ đến như vậy đâu.
Thoại Anh lắc đầu:
- Anh đừng bênh anh ấy, chẳng lẽ anh không biết chuyện anh ấy quan hệ với Trang Đài?
Tùng gật đầu:
- Dĩ nhiên là anh biết rồi, nhưng đó chỉ là chuyện qua đường thôi mà. Khi nào cưới em rồi thì Quang nó phải cắt đứt chứ ba mẹ anh đời nào chấp nhận cho nó chuyện lăng nhăng như thế mãi được. Chỉ tại nó giấu chuyện Trang Đài qua đây nên ba mẹ anh không biết đó thôi.
Thoại Anh nhìn Tùng bằng ánh mắt khó hiểu:
- Không phải như anh nói đâu, anh Quang sẽ không thể nào cắt đứt được với Trang Đài.
Tùng nhíu mày:
- Làm sao em dám chắc như vậy?
- Vì họ đã có con với nhau rồi!
Thoại Anh buông gọn một câu. Tùng trợn mắt nhìn cô như không tin vào điều cô vừa nói. Thoại Anh thản nhiên chịu đựng cái nhìn của Tùng. Cả hai cứ ngồi nhìn nhau như thế mãi. Cuối cùng, Tùng là người lên tiếng trước:
- Sao em biết được điều đó?
- Vì chính Trang Đài nói trước mặt em va anh Quang mà. Cô ấy còn khẳng định là vừa đi khám bác sĩ về, và không muốn cho con mình không cha nên phải nói ra điều đó chứ thật ra cả hai còn đang giấu mọi người chuyện quan hệ của họ vì họ đang làm ăn chuyện gì đó.
Tùng lặng thinh không nói gì thêm, nhưng anh hiểu là những gì Thoại Anh vừa nói chính là sự thật. Vì tính Quang thì anh rất hiểu, ngay cả Trang Đài anh cũng có thể đoán được tính ý của cô ta. Để đạt được mục đích của mình thì Quang chẳng ngại điều gì mà không làm cho bằng được. Vì thế, chuyện giả vờ đám cưới với Thoại Anh cũng là một trong những điều mà Quang không ngại ngần.
Chuyện Quang sẽ quản lý khách sạn Hồng Hoa là điều Tùng đà biết trước rất lâu, do một lần bà mẹ kế của anh buột miệng ra khi nói chuyện với cha anh mà tình cờ Tùng nghe được. Từ đó đến nay, tuy vẫn hết lòng lo cho công việc làm ăn của gia đình, nhưng Tùng vẫn âm thầm chuẩn bị cho mình một tương lai.
Lắc mạnh đầu một cái như để đuổi đi nhừng ý nghĩ vừa hiện lên trong đó, Tùng ân cần nói với Thoại Anh:
- Thoại Anh à, anh hiểu là chuyện này là một cú "sốc" đối với em, nhưng anh cũng mong em hãy bình tĩnh đợi ba mẹ anh giải quyết vần đề. Chỉ mong là em đừng quá buồn rầu mà thôi.
Thoại Anh mỉm cười:
- Buồn thì đương nhiên là em buồn rồi, nhưng không phải nỗi buồn của em như anh nghĩ đâu.
Tùng ngơ ngác nhìn Thoại Anh:
- Vậy chứ tại sao em buồn?
Câu hỏi của Tùng có vẻ ngơ ngẩn, nhưng Thoại Anh không cười. Cô nhìn anh trang nghiêm:
- Nếu nói là em không buồn vì chuyện anh Quang quan hệ với Trang Đài thì anh sẽ không tin đâu, nhưng sự thật là như thế. Chẳng những em không buồn mà ngược lại, em lại thấy lòng mình nhẹ nhàng thơ thới nữa là đằng khác. Nhưng mà em cũng buồn, buồn vì anh Quang đã dùng em như một con cờ để lợi dụng. Thế mà em vẫn cứ ngây thơ tin vào điều đó.
Tùng nhìn Thoại Anh mà không biết nói gì thêm. Những điều Thoại Anh vừa nói hoàn toàn mới mẻ đối với anh. Nhưng không hiểu sao, anh lại thấy mình vui mừng trứớc những gì cô vừa nói. Người con gái trước mặt anh đã trở thành thân thiết với anh từ bao giờ không biết, để bây giờ, khi nghe những điều tâm sự của cô, anh lại thấy mình vui mừng như thế?
Tùng lại hỏi Thoại Anh, một câu hỏi lẩn thẩn:
- Vậy chứ không phải là em đã từng bằng lòng làm vợ của Quang hay sao?
Thoại Anh gật đầu:
- Thì đúng là em bằng lòng, nhưng em bằng lòng chỉ vì em thương mẹ em. Bà đã bắt em phải giữ lời hứa của ba em. Vả lại, với tình thương của ba anh dành cho em, thì em cũng chẳng còn cách nào khác hơn là bằng lòng. Để rồi em tự an ủi mình, mẹ em vui mừng là đủ, còn ngoài ra có chuyện gì là quan trọng nữa đâu. Vả lại, em nghĩ anh Quang cũng là người hiểu biết, làm vợ anh ấy chắc cũng chẳng có điều gì ân hận. Em không ngờ anh ấy lại nỡ lòng đối xử với sự thành thật của em như vậy?
Ngẩn ngừ một chút, Tùng chậm rải hỏi Thoại Anh:
- Anh muốn hỏi em một câu...
Thoại Anh gật đầu:
- Anh cứ hỏi.
- Anh muốn biết là... là em có yêu Quang không?
Thoại Anh không trả lời ngay vào câu hỏi của Quang. Cô cúi đầu có vẻ suy nghĩ. Rồi cô ngẩng đầu lên, thẳng thắn nhìn vào mắt anh và thành thật trả lời:
- Thật lòng mà nói, hình như em chưa hề yêu anh Quang bao giờ. Chuyện kết hôn với anh ấy, em coi như một việc không thể làm trái được, có nghĩa là đó như là một nghĩa vụ, nghĩa vụ đối với cha mẹ em. Vì thế, từ khi chính thức đính hôn với anh ấy, em chưa bao giờ có được cảm giác thân thiết mà hình như em lại càng e dè hơn. Còn chuyện của trái tim thì hình như em đã yêu rồi, nhưng tình yêu mà em đang có cứ mơ hồ lãng đãng sao sao ấy, em không thể nào nắm bắt được nó.
Tự dưng Tùng trở nên hồi hộp, anh vội vã hỏi:
- Thế người mà em yêu đó, họ có biết không?
Thoại Anh lại ngẫm nghĩ thêm một chút rồi mới trả lời Tùng:
- Có lẽ là họ không biết đâu, anh ạ. Tuy nhiên, họ có vẽ rất quý mến em và em nghĩ, có lẽ họ coi em như là một đứa em gái thì đúng hơn.
- Vậy sao em không nói cho người ta biết?
Thoại Anh mở lớn mắt nhìn Tùng chằm chặp, rồi cô bật cười:
- Em đâu có trơ trẽn như thế được. Chẳng lẽ em chạy lại nói với người ta là "Anh ơi, em rất yêu anh" à?
Tùng cũng bật cười:
- Dĩ nhiên là anh không khuyên em làm như thế rồi. Nhưng em cũng có thể tỏ ra bằng một cử chỉ hay một thái độ nào đó cho người ta biết chứ.
Thoại Anh lại lắc đầu:
- Em nghĩ điều đó không cần thiết đâu. Vì nếu như người đó cũng có tình cảm với em thì tự nhiên một lúc nào đó, chúng em sẽ đến với nhau.
Tùng đăm đăm nhìn Thoại Anh, cô hơi ngượng vì ánh mắt anh đột nhiên lạ lùng quá. Dường như trong đó có một thứ lửa nào đó đang muốn đốt cháy tâm can Thoại Anh làm cô phải cụp mắt xuống tránh né.
Câu chuyện đã làm cho Thoại Anh dường như lãng quên đi chuyện không hay vừa xảy ra. Cô lại thấy mình thanh thản như hồi nào, khi mà chuyện đính ước giữa cô và Quang chưa hề được nhắc tới.
Tùng nghiêng đầu ngắm Thoại Anh, cái nhìn của anh lộ liễu quá khiến cô phát ngượng. Cô cúi đầu để lảng tránh ánh mắt anh, nói nhỏ:
- Anh đừng nhìn em như thế!
Chẳng những không làm theo yêu cầu của Thoại Anh mà Tùng còn đưa dài cánh tay ra để nắm gọn bàn tay của cô đang để trên bàn, tha thiết gọi:
- Thoại Anh!
Thoại Anh rụt mạnh tay lại, cô vội vã nói với Tùng:
- Chúng ta về đi anh!
Tùng như người sực tỉnh cơn mộng đẹp. Anh gật đầu với Thoai Anh mà nét mặt anh vương niềm nuối tiếc. Vẫy tay gọi người phục vụ, và không đợi cho anh ta đến nơi, Tùng dằn tờ giấy bạc trên bàn rồi đứng lên. Anh nắm tay Thoại Anh:
- Mình đi, Thoại Anh!
Ra đến xe, Tùng hỏi:
- Em muốn về nhà hay về khách sạn.
Không cần phải suy nghĩ, Thoại Anh đã trả lời ngay:
- Em không về khách sạn đâu, và có lẽ em sẽ không đến đó làm nữa đâu anh ạ.
Tùng không lạ gì hoàn cảnh gia đình của Thoại Anh, nhất là giờ đây sau khi phẫu thuật, bà Viễn hoàn toàn không còng khả năng làm việc. Vì vậy anh ngạc nhiên nhìn Thoại Anh:
- Vậy thì em sẽ làm gì?
Thoại Anh lắc đầu:
- Em cũng chưa biết, nhưng rồi em sẽ đi tìm việc làm khác. Em nghĩ nếu như mình cố gắng thì không có gì phải lo cả.
Ngẫm nghĩ một chút, Tùng chợt đề nghị:
- Thoại Anh này, anh muốn đưa em đến một chỗ này...
Thoại Anh nhìn Tùng như dò hỏi, anh lại tiếp:
- Em đừng hỏi, bao giờ đến đó em sẽ biết.
Thoại Anh gật đầu:
- Cũng được, em cũng chưa muốn về nha bây giờ, lỡ như mẹ em thắc mắc thì em cũng không biết phải nói sao.
- Nhưng mà nếu em đã quyết định rồi thì trước sau gì cũng phải nói cho mẹ em biết chứ.
- Thì cũng biết vậy, nhưng để em tìm được việc làm khác trước rồi mới nói với mẹ em sau. Khi đó mẹ em chắc là sẽ buồn ít hơn.