Số lần đọc/download: 3336 / 38
Cập nhật: 2015-11-28 04:51:11 +0700
Chương 21: Nguyên Soái Vô Hình
“A
Lệ!” Cô đang muốn đi tới, tay đột nhiên bị giữ lại.
“Đi theo tôi.”Thẩm Mặc Sơ nhìn cô chằm chằm, không thèm nhìn tới A Lệ, kéo cô vào lều trại của anh.
Cô quay đầu mỉm cười với A Lệ, tỏ ý không sao đâu.
“Cái này anh tặng cho tôi ư?” Cô lạ lùng. Sau khi anh biến thân, bàn tay có vẻ càng thêm thô to, vật nho nhỏ kia nằm trong lòng bàn tay anh lại bé tẹo không phù hợp chút nào.
Đó là một chiếc vòng cổ bằng kim loại hơi cũ kỹ, thoạt nhìn cũng khá cổ xưa. Vòng cổ được tạo hình rất độc đáo, là một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong đựng đầy chất lỏng màu đỏ.
Cô ngửi thấy mùi lạ, nghi hoặc ngẩng đầu.
“Máu của tôi.” Anh nhìn cô, “Em đeo chiếc vòng này, những zombie khác sẽ không đối đầu với em. Khi tôi cần, những binh lính zombie có thể dễ dàng tìm được em.”
Hứa Mộ Triều thản nhiên nhận lấy. Máu của vua zombie trăm năm nay ai dám nghĩ có thể lấy được chứ? Đây là bùa hộ mệnh, nghĩ thế nào cũng rất đáng giá.
Nhưng một ngày nào đó của nhiều năm sau, Hứa Mộ Triều mới hiểu được, anh tặng cho cô máu của mình, không phải chỉ vì bảo vệ cô, tìm kiếm cô.
Anh còn có vài phần tư tâm của zombie.
o O o
Cách dãy núi xanh âm u 10 kilomet về phía nam, dần dần trông thấy vực sâu khô cạn, đó là vùng đất do con người khai thác tài nguyên quá mức cùng với chiến loạn liên miên tạo thành. Đây mới là hình dáng phải có của vùng đất zombie trong ấn tượng của Hứa Mộ Triều.
Thẩm Mặc Sơ đối với họ có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hai chiếc mô tô hiện đại mới tinh, dù là phóng ở tốc độ cao hay trèo đèo lội suối, tiếng động cơ phát ra cũng sẽ không khiến cho lính gác của thú tộc chú ý; được đổ đầy nhiên liệu, còn có 2 khẩu súng laser tự động.
A Lệ trên đường vẫn trầm mặc, thỉnh thoảng lơ đãng nhìn Hứa Mộ Triều, muốn nói gì đó lại thôi.
Điều này làm cho Hứa Mộ Triều muốn phì cười.
Thật ra sáng nay, cô định giải thích sơ qua với cậu, cô và vua zombie có chút giao tình, nhưng cũng không định nói cụ thể mọi chuyện với cậu. Lúc đó A Lệ không nói gì, nhưng rõ ràng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chỉ là sáng sớm nay khi tiễn chân họ, sau khi Thẩm Mặc Sơ trước mặt vài tên zombie tâm phúc, trước mặt A Lệ, ôm Hứa Mộ Triều vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu tràn ngập mùi máu tươi, ánh mắt A Lệ liền có chút phức tạp.
Trời đã sáng, hai người lên đường vẻn vẹn chỉ trong một ngày một đêm, theo kế hoạch ban ngày họ tìm một nơi để ẩn nấp nghỉ ngơi. Họ lẻn vào rừng cây âm u không có bóng người, dựng lều trại, ngồi nghỉ.
Hứa Mộ Triều nhìn thần sắc A Lệ, rốt cục nở nụ cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Trên đường đào vong trước đây, Hứa Mộ Triều đã nhận ra, cậu ta kỳ thật là một thiếu niên có bản chất lương thiện. Nếu không phải cậu từng bị Touray bắt làm tù bình, hiện tại cậu hẳn là binh sĩ hăng hái, đầy nhiệt huyết của con người. Có lẽ đã thăng quan tiến chức lên làm một sĩ quan cấp thấp, trung thành và vui vẻ.
Vì cậu biết được nguyên tắc cơ bản của người máy, lại anh dũng hy sinh đôi chân mình, sự kiên nghị này những kẻ khác sao có thể sánh bằng? Trên đường cô bị thương, đôi khi cũng cố ý thử cậu, nhưng dù cho cô hôn mê bất tỉnh, cậu vẫn luôn cẩn thận chăm sóc, rõ ràng đã hoàn toàn tin tưởng cô.
Cậu không phải là một thiếu niên có tâm tư phức tạp, thậm chí cô còn cảm nhận được sự cao thượng bất khuất của cậu làm cho cô mặc cảm.
A Lệ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn sáng rực trong suốt như ánh trăng lay động lòng người: “Vua zombie là người yêu của cô ư?”
Hứa Mộ Triều sửng sốt.
Thật ra cô cũng không nghĩ nhiều như vậy. Lời nói của vua zombie làm cô hoảng hốt, sự tín nhiệm và chấp nhất đối với sinh mạng của Thẩm Mặc Sơ càng làm cô xúc động hơn – điều đó quan trọng hơn tình yêu.
Sáng sớm hôm qua, nhận được máu của Thẩm Mặc Sơ, cô đã suy nghĩ suốt buổi tối.
Ba năm trước vì muốn sống sót nên sau khi trở thành đội trưởng người thú, cô hi vọng bản thân sống thật tốt, để các anh em người thú cũng có cuộc sống tốt đẹp; nhưng hiện tại khi nhìn thấy những gì Thẩm Mặc Sơ đang gánh vác, cô bắt đầu suy nghĩ, tín ngưỡng của chính mình là gì? Số mệnh đưa đẩy cô tới thời đại này, có được sức chiến đấu siêu việt có phải nên theo đuổi một mục tiêu cao thượng nào đó?
Đương nhiên, cô cũng chỉ là nghĩ ngợi linh tinh. Trời vừa sáng, liền đem vấn đề nhức óc này quăng qua một bên.
“Không, đương nhiên không.” Cô lắc đầu, “chúng tôi là bạn bè.”
A Lệ nghe thấy câu trả lời thuyết phục này, hai mắt hơi sáng lên, nhưng sắc mặt cậu vẫn ngưng trọng, nghiêm túc nói với cô: “Cô xứng đáng có được một người đàn ông tốt.”
Hứa Mộ Triều nén không được nở nụ cười, trong lòng hơi cảm động: “Cậu từng yêu ai chưa hả ông cụ non?”
Thấy thái độ cô thoải mái như thế, A Lệ thật sự tin rằng cô và vua zombie không phải là người yêu của nhau.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu có vẻ né tránh: “Chưa từng. Nhưng đàn ông luôn lý trí hơn phụ nữ.” Cậu bỗng nhiên nhìn cô, “Cô từng yêu rồi à?”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Làm gì có thời gian mà nghĩ tới chuyện yêu đường, mạng sống mới là thứ quan trọng nhất.”
“Không.” A Lệ nhìn cô chằm chằm, lắc đầu, “Với người tôi yêu, tôi tình nguyện vì cô ấy trả giá bằng cả tính mạng mình.”
Hứa Mộ Triều gật gật đầu, cô nghĩ mình cũng không giống cậu ta, không giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Cô có chút bội phục A Lệ, sau khi trải qua những chuyện kinh khủng như vậy mà thái độ đối với tình yêu của cậu vẫn thuần khiết và cố chấp như vậy.
Cùng lúc đó, cách đó mấy ngàn kilomet ở Đế đô của con người, mấy vạn dân chúng chìm đắm trong men say chiến thắng trong trận chiến với zombie. Lãnh thổ của con người được mở rộng thêm ít nhất hai trăm kilomet về phía Tây, chiếm được khu vực khe núi có mỏ khoáng sản phong phú. Chiến thắng này làm cho sự sùng bái của mọi người dành cho Cố Nguyên Soái càng trở nên cuồng nhiệt hơn.
Hầu như mọi người đều nói: “Cố Nguyên Soái là người anh hùng vĩ đại nhất thời đại này “, “Cố Nguyên Soái nhất định sẽ dẫn dắt con người, tiêu diệt hết zombie và thú tộc, thu phục toàn bộ đại lục “. Từ năm Cố Nguyên Soái mười tám tuổi tiếp nhận quân quyền từ tay cha cho đến nay chưa bao giờ làm cho dân chúng thất vọng.
Năm năm trước, Cố lão nguyên soái chết vì bệnh, tân nguyên soái trẻ tuổi mạnh mẽ tiếp nhận quyền chỉ huy quân đội trong sự nghi ngờ của mọi người. Nghe đồn Phó nguyên soái họ Chu muốn đoạt quyền cũng không phát động được binh biến như mong muốn, ba ngày sau khi Cố Nguyên Soái tiếp quản quân quyền, ông ta đã lâm bạo bệnh mà chết tại nhà riêng. Sau đó mấy tên thuộc hạ tâm phúc quan trọng nhất của ông ta trong vòng nửa năm hoặc vì tội tham ô, hoặc do tác phong, do nguyên nhân về sức khoẻ đều lần lượt từ chức vĩnh viễn rời khỏi chiếc ghế chỉ huy cao nhất trong giới quân sự ở Đế đô.
Dân chúng thường chú ý tới những chuyện lá cải của những nhân vật lãnh đạo cấp cao nhưng cũng không lấy những việc đó làm căn cứ để phán đoán năng lực của một người lãnh đạo. Mà biểu hiện của Cố Nguyên Soái cho đến nay đủ khiến cho họ một lòng ủng hộ anh.
Năm đầu tiên cầm quyền, anh đã chỉ huy thành công chiến dịch giành được biên cảnh của thú tộc, tiêu diệt hơn một vạn người của thú tộc, lãnh tụ của thú tộc Đồ Hùng vì thất bại lần đó đã bệnh nặng rồi chết, từ đó con trai ông ta Touray lãnh đạo quân đoàn thú tộc cũng không dám gây chiến trực diện với con người nữa. Chiến thắng này không thể nghi ngờ gì đã làm tăng thêm phân lượng trong bảng chiến tích của Cố Nguyên Soái rất nhiều.
Năm thứ ba, mấy thành thị phía Bắc tuyên bố những thuộc hạ cũ của phó nguyên soái họ Chu phát động binh biến. Phản quân binh hùng tướng mạnh, thanh thế to lớn khiến cho Đế đô khiếp sợ. Thậm chí có người lo lắng, Cố Nguyên Soái trẻ tuổi không có khả năng đối kháng những kẻ phản quân dày dạn kinh nghiệm sa trường.
Nhưng lúc này, biểu hiện của Cố Nguyên Soái càng khiến người ta sửng sốt không tin nổi – anh có thể dẹp tôn nghiêm của nguyên soái qua một bên tự mình chinh phạt những kẻ phản bội. Trước mặt anh, mười vạn phản quân yết ớt nhỏ bé như những con kiến – anh chỉ tốn hai tháng đã dẹp tan đám phản quân. Những sĩ quan cao cấp dính dáng tới cuộc binh biến đều bị xử bắn. Từ đó đại lục không còn phản quân con người nữa.
Lúc đó dân chúng bắt đầu phong anh là “vị nguyên soái bất khả chiến bại”, “nhà chinh phục vĩ đại.”
Lúc này, chiến thắng trước zombie khiến cho toàn bộ người ở Đế đô mừng như điên và sôi nổi bàn tán. Chỉ có một nhân, đối trận này chiến dịch kết quả, cũng không vừa lòng.
Phía Đông Đế đô, phía dãy núi dưới chân trời, tại phủ nguyên soái.
Tấm rèm dày nhiều tầng được thêu thủ công bằng chỉ kim tuyến che khuất khung cửa kính. Trên màn hình máy tính khổng lồ treo trên tường trình chiếu bản đồ phân bố các đội quân của con người. Màn hình phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, làm cho vật dụng bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo cũng phản chiếu ánh sáng xanh mờ mờ.
Quan Duy Lăng ngồi thẳng người trên ghế. Tạ Mẫn Hồng thoải mái dựa người vào chiếc ghế bằng gỗ cây lê. Hai người liếc nhau, Tạ Mẫn Hồng mở miệng trước.
“Tướng quân, quân bộ đang chờ quân lệnh khen ngợi đối với Tây lộ quân lần này.” Anh nói, “Chuyện này không tốt lắm đâu.”
Người thanh niên trẻ tuổi mặc áo trong quân trang màu xanh lam lẳng lặng ngồi trước bàn làm việc. Tuy anh là nguyên soái nhưng tính cách trời sinh lại lặng lẽ khiêm nhường, rất ít khi lộ diện trước công chúng. Nhưng những sĩ quan cao cấp từng gặp anh đều phải công nhận có lẽ anh là người đàn ông đẹp trai nhất Đế đô.
Nhưng bọn họ càng xác định anh là người đàn ông lạnh lẽo vô tình nhất.
Đôi mắt tuyệt đẹp trong suốt như ánh trăng lộ ra vẻ băng lạnh thấu xương như băng tuyết ngàn năm lại sắc bén, trầm tĩnh khiến cho người đối diện không dám nhìn thẳng. Dù đội trưởng đội cảnh vệ Quan Duy Lăng, sĩ quan tham mưu hàng đầu Tạ Mẫn Hồng từng lớn lên cùng anh, trên mặt anh vẫn ít khi lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng hai người Quan Tạ cũng không mấy để ý, vì họ biết nguyên soái trẻ tuổi chỉ quan tâm đến quân sự, những việc khác anh đều không có hứng thú.
Đương nhiên, trời sinh tính cách nguyên soái vô tình nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự trung thành của họ đối với anh – có kẻ thống trị nào có lòng từ bi chứ?
“Vậy à?” ngữ khí Cố Nguyên Soái rất nhẹ, không thể hiện cảm xúc gì.
Tạ Mẫn Hồng thân là sĩ quan tham mưu, càng chú ý tới sự cân bằng quyền lực trong chính trị, mỉm cười nói: ” hiện tại trong số các tư lệnh của quân đoàn số 5, thực lực mạnh nhất chính là Thôi tư lệnh. Người này rất tự tin, lại chính trực khoẻ mạnh lại trẻ tuổi, nếu đề bạt anh ta vào chức vụ cao, ngược lại lại làm hại anh ta.”
Anh vừa nói xong, nhưng trên mặt Cố Nguyên Soái không hề hiện ra vẻ kinh ngạc giống như sớm đoán được anh sẽ nói như vậy. Lúc này Quan Duy Lăng đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Không, tôi nghĩ công lao của Thôi tư lệnh Và Tây lộ quân cũng không lớn như vậy.”
Lời này thành công khiến cho Cố Nguyên Soái lẳng lặng nhìn về phía anh.
Quan Duy Lăng đứng lên, chỉ tay về phía màn hình treo ở chính giữa đại sảnh: “Nếu không phải tư lệnh zombie trong trận chiến phát điên khiến cho quân tâm rối loạn, Tây lộ quân không có khả năng đánh thắng nhanh như vậy. Viện nghiên cứu phát triển vũ khí quân sự mới thậm chí không có công dụng gì.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng
tôi không biết rõ quá trình, sau trận chiến vì sao quân đội zombie vì sao rút lui trăm dặm, lại trực tiếp đem vùng đất rộng lớn đó cho chúng ta chứ? Dù là tư lệnh zombie không có
mặt trong quân thì cũng không suy nhược đến mức như thế chứ.”
Cố Nguyên Soái cũng đứng lên, đôi mắt trong trẻo như hai viên đá quý đã thoáng qua ánh nhìn sắc bén, lặng lẽ: “Đến bây giờ cậu còn nghĩ zombie triệt thoái là do suy yếu ư?”
Quan Duy Lăng biến sắc, Tạ Mẫn Hồng cũng bất giác ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh.
Ngón tay thon dài trắng như tuyết của Cố Nguyên Soái nhẹ nhàng chỉ lên một điểm trên màn hình, màn hình lập tức được phóng đại lên, địa hình khu vực đó hiện ra rõ nét.
Anh khẽ nhếch cằm: “Tôi ra lệnh cho Thôi tư lệnh mai phục ở đây, một khi thành công tiêu diệt năm vạn quân chủ lực của zombie, thừa cơ tiến thẳng về phía Tây, tiêu diệt toàn
bộ đám zombie đối với chúng ta sẽ dễ dàng như lấy đồ trong túi. Khi trông thấy quân zombie sắp lọt vào chỗ mai phục, bỗng nhiên chuyển hướng, triệt thoái về phía sau hơn
trăm dặm.”
Quan Duy Lăng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói tiếp: “Thôi tư lệnh cũng từng báo cáo nói rằng quá trình zombie triệt thoái về phía Tây rất có trật tự, quân ta sợ có cạm bẫy, cũng không dám truy kích.”
Tạ Mẫn Hồng cũng nói: “Quân ta chiếm được chỉ là khu vực khe núi sâu hoang vu ít tài nguyên, còn phái một số lượng lớn binh lính đóng quân. Mà một khi zombie phản công, khu vực đó chính là vướng bận cho chúng ta.”
Sắc mặt Cố Nguyên Soái lạnh băng như tuyết, ngữ khí lạnh nhạt: “Sự trí tuệ và quyết đoán như một người lính tự chặt đứt cổ tay mình nhất định là hắn.”
Sắc mặt Quan Duy Lăng nhất thời trở nên rất khó coi, bỗng nhiên quì một gối, ngữ khí trầm trọng nói: “Nguyên soái, là sơ sót của tôi.”
Cố Nguyên Soái lắc đầu: “Hắn muốn đi, cậu cản không nổi đâu. Huống chi, cậu còn phát hiện được người phụ nữ kia.”
Tạ Mẫn Hồng trông thấy Quan Duy Lăng tự trách mình, mà tâm tình nguyên soái dường như cũng khá tốt. Anh liền cười ha hả, chuyển hướng đề tài: “Đại nhân, đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói về phụ nữ đó.”
Vị nguyên soái trẻ tuổi không gần nữ sắc căn bản không quan tâm tới sự to gan chế nhạo trong giọng nói của Tạ Mẫn Hồng. Ngữ khí của anh giống như đang đàm luận một loại vũ khí mới được một nhà khoa học phát hiện: “Chuyên gia của viện nghiên cứu sinh học nói với tôi, ông ta không thể giải thích được lý do tại sao một người thú lại có được dáng vẻ giống hệt con người. Tôi đương nhiên là quan tâm đến cô ta rồi.”
Đúng lúc này, trên màn hình đèn tín hiệu màu đỏ bỗng nhiên bắt đầu lóe sáng, một sĩ quan hầu cận bước tới.
“Báo cáo!” vẻ mặt sốt ruột, “Bộ đội biên phòng phía nam mới báo cáo, đại quân tám vạn người thú đột nhiên phát động tập kích biên giới phía Nam của chúng ta! Nhiều thành thị ở biên cảnh phía Nam lâm vào nguy hiểm!”
Tạ Mẫn Hồng và Quan Duy Lăng đều ngẩn người ra, Quan Duy Lăng nói: “Lúc này lại phát động chiến tranh – nhất định vì thấy quân ta mới đại chiến với quân zombie, binh lực giảm sút định thừa dịp tấn công!”
Cố Nguyên Soái nhíu mày, giống như hơi có vẻ kinh ngạc vì dũng khí của thú tộc.
Nhưng một lát sau, anh lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
Đó là nụ cười như thế nào? Ngũ quan tinh xảo như ngọc tạc, sáng như ánh trăng rằm, ánh hào quang từ nụ cười đó toả sáng khắp nơi, làm cho người ta loá mắt. Nụ cười tươi kia lại mang vẻ khinh miệt lạnh như băng, ý lạnh thấu xương làm lòng người không rét mà run.
“Khai chiến đi.” Anh nhẹ nhàng nói.
Tạ Mẫn Hồng và Quan Duy Lăng liếc nhìn nhau, trong lòng nảy ra một ý niệm nhiều năm qua quyền độc lập, tự trị của thú tộc chỉ sợ đã đến hồi kết thúc.