Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ừng đến quá gần, Chip.”
“Chú đang làm gì thế?”
Gabe nghiến răng. “Chú đang phá cổng vòm để có thể xây một sàn gỗ ở đây.”
Đó là buổi chiều thứ Bảy, Gabe được giao phải trông chừng đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên Rachel để anh lại một mình với nó, nhưng anh biết cô hẳn sẽ không làm thế nếu như cô không có việc gì đó bí mật cần phải thực hiện trong thị trấn. Gabe ngờ rằng cô rất vui mừng khi kiếm được cớ tránh xa anh. Kể từ khi tuyên bố rằng cô sẽ ra đi, cô đã cố hết sức để giữ khoảng cách với anh.
Anh tống chiếc xà beng xuống bên dưới một trong những tấm ván cũ mục và đẩy mạnh nó xuống. Anh nổi điên lên vì cô. Chỉ bởi vì cô không thể có mọi thứ theo cách mà cô muốn, thế là cô rời bỏ anh. Rời bỏ họ! Anh đã nghĩ cô cứng cỏi, nhưng cô chưa đủ cứng cỏi trong chuyện này. Thay vì đưa chuyện đó ra và cố giải quyết vấn đề của họ, cô lại bỏ chạy.
“Sàn gỗ là gì?”
Anh nhìn đứa trẻ với vẻ thiếu kiên nhẫn. Ngay khi anh vừa lao đầu vào công việc lao động chân tay bằng cách xé toạc cổng vòm phía sau nhà, Chip đã bỏ ngang cái lỗ nó đang đào trong vườn và đến làm phiền anh.
“Nó giống như chỗ ăn ngoài trời vào cái lần chúng ta đến nhà em Rosie thứ Bảy tuần trước. Giờ thì lùi lại nếu không sẽ bị đau đấy.”
“Tại sao chú làm việc này?”
“Bởi vì chú muốn thế.” Anh sẽ không nói với thằng bé là anh làm việc này bởi vì chẳng còn nhiều việc để làm ở bãi chiếu bóng trong mấy ngày nay, và anh phải giữ để mình không trở nên điên loạn.
Chỉ cần bước chân vào quầy vé đêm qua cũng đã khiến anh suy sụp. Đây chỉ mới là tuần làm việc thứ hai, vậy mà anh đã căm ghét nó từng giây từng phút một. Anh có thể giết thời gian với Ethan nếu như em trai anh không biến mất vào ngày hôm qua để đến dự một cuộc hội thảo ở Knoxville, còn Cal thì đang túm tụm với gia đình của mình, thế nên Gabe đã quyết định sẽ làm mình bận bịu bằng cách xây cái sàn gỗ này.
Anh tự bảo mình đây sẽ là một nơi thú vị cho bố mẹ và anh em trai của anh tụ tập nấu nướng bên ngoài vào mùa hè. Về mặt luật pháp mà nói, đây là ngôi nhà của mẹ anh, nhưng vì mẹ và bố anh vẫn đang ở Nam Mỹ thực hiện công việc nhân đạo của họ nên anh không thể nói với bà về kế hoạch của anh. Dù gì thì bà cũng sẽ không thấy phiền. Không ai thấy phiền về những chuyện anh làm, ngoại trừ Rachel. Cô là người duy nhất đã từng chỉ trích anh.
Cô sẽ rời khỏi đây sau cuối tuần này. Anh không biết chính xác là khi nào. Anh đã không hề hỏi.
Cô muốn thứ chết tiệt gì từ anh chứ? Anh đã làm mọi thứ có thể để giúp cô. Anh thậm chí còn đề nghị kết hôn với cô! Cô không hiểu là điều đó khó khăn thế nào đối với anh sao?
“Cháu giúp được không?”
Thằng bé dường như vẫn nghĩ rằng nếu giả vờ làm người bạn thân nhất của Gabe thì mẹ nó sẽ đổi ý, nhưng không có gì có thể khiến cô thay đổi. Cô quá ngang bướng, quá mức đầu đất, và cô nghĩ mọi thứ thật quá đơn giản, rằng anh có thể trở lại làm một bác sĩ thú y chỉ bởi vì cô muốn anh như thế. Nhưng mọi chuyện không diễn ra theo cách đó. Đó là quá khứ, và anh không thể quay trở lại được nữa.
“Cháu có thể giúp sau, có lẽ thế.” Anh xỉa chiếc xà beng xuống. Miếng gỗ cũ chẻ ra và những mảnh vụn bay tứ tán. Chip nhảy lùi lại, suýt nữa bị một khúc gỗ văng phải.
Gabe ném chiếc xà beng xuống. “Chú đã bảo là không được đến quá gần!”
Thằng bé lại thực hiện một cử chỉ vô vọng là với tay tìm con thỏ. “Chú đang làm Tweety Bird sợ.”
Không phải là Tweety Bird cảm thấy sợ hãi, cả hai người họ đều biết điều đó. Gabe cảm thấy muốn bệnh. Anh buộc mình phải nói một cách điềm tĩnh. “Có vài mảnh gỗ ở đầu kia. Sao cháu không xem thử có xây được cái gì bằng mấy mảnh đó không?”
“Cháu không có búa.”
“Giả vờ đi.”
“Chú có một chiếc búa thật. Chú không giả vờ.”
“Đó là bởi vì… Tìm trong hộp dụng cụ của chú ấy. Có một chiếc búa khác trong đó.” Anh quay lại làm việc.
“Cháu không có đinh.”
Gabe xỉa xà beng một phát hằn học. Tiếng gỗ kêu xé lên khi anh xé toạc một miếng ván sàn nữa. “Cháu chưa đủ lớn để sử dụng đinh. Hãy giả vờ đi.”
“Chú không giả vờ.”
Gabe đấu tranh để kìm nén cơn giận. “Chú là người lớn.”
“Chú không giả vờ thích cháu.” Thằng bé đập mạnh chiếc búa vào một miếng gỗ nhỏ cỡ 2x4 mà Gabe đã dùng để làm đòn bẩy trước đó. “Mẹ bảo vẫn phải đến Flor’da.”
“Chú không thể làm được gì về chuyện đó.” Gabe nạt lại, phớt lờ câu nói trước đó của thằng bé.
Chip bắt đầu đập vào thanh gỗ bằng chiếc búa, hết lần này đến lần khác, không có chủ định nào ngoài việc tạo ra tiếng ồn. “Chú có thể làm được gì đó. Chú là người lớn rồi.”
“Thì đúng, nhưng, chỉ bởi vì chú là người lớn không có nghĩa là chú có được mọi thứ theo cách chú muốn.” Tiếng đập ầm ầm bắt đầu làm anh bực bội. “Mang thanh gỗ đó ra ngoài vườn.”
“Cháu muốn ở lại đây.”
“Cháu ở quá gần. Như thế rất nguy hiểm.”
“Không, không nguy hiểm gì cả.”
“Cháu nghe chú rồi đấy.” Cơn giận dữ dâng lên ngùn ngụt trong anh. Cơn giận dữ trước tất cả mọi thứ mà anh không thể kiểm soát được. Cái chết của gia đình anh. Sự ra đi của Rachel. Bãi chiếu bóng mà anh căm ghét. Và đứa trẻ này. Đứa trẻ dịu dàng, bé bỏng này đứng đó như một bức tường chắn trên con đường bình an duy nhất mà Gabe có thể tìm thấy kể từ khi vợ và con anh chết. “Dừng mấy cú đập chết tiệt đó lại!”
“Chú nói ‘chết tiệt’!” Thằng bé quăng chiếc búa xuống. Nó đập vào gờ miếng gỗ 2x4 và miếng gỗ bay vọt đi.
Gabe thấy miếng gỗ bay đến nhưng anh di chuyển không kịp, và nó đập vào đầu gối anh. “Đồ chết giẫm!” Anh lao về phía trước, vồ lấy cánh tay Chip và kéo nó đứng thẳng dậy. “Ta đã bảo cháu dừng lại!”
Thay vì co rúm lại thì thằng bé lại thách thức anh. “Chú muốn mẹ con cháu phải đi Flo’da! Chú không chịu giả vờ. Chú bảo là chú sẽ giả vờ, nhưng chú không chịu làm! Chú là một gã đầu bò bự chảng chết tiệt!”
Gabe rụt tay lại và phát đét lên mông thằng bé.
Trong một vài giây cả hai người họ không ai cử động.
Thật chậm chạp, Gabe nhận ra sự nhức nhối trên lòng bàn tay mình. Anh nhìn xuống bàn tay như thể nó không còn thuộc về anh nữa. “Chúa ơi…” Anh thả cánh tay thằng bé xuống. Ngực anh thắt lại.
Anh thật dịu dàng, Gabe. Người đàn ông dịu dàng nhất mà em từng biết.
Mặt Chip dúm dó lại. Bộ ngực nhỏ bé của nó run rẩy, và nó lùi lại như thể nó đang cố thu người về.
Gabe khuỵu xuống trên một bên gối. “Ôi Chúa ơi… Chip… Chú xin lỗi. Chú thật sự xin lỗi.”
Thằng bé xoa xoa khuỷu tay mặc dù khuỷu tay nó không hề đau. Nó nghiêng đầu sang một bên và cắn chặt môi dưới. Môi nó run lên. Thằng bé không hề nhìn Gabe. Nó không nhìn vào thứ gì cả. Nó chỉ đang cố để không bật khóc.
Và cuối cùng ngay chính giây phút này, Gabe đã thấy được thằng bé trong hình hài của chính nó thay vì một tấm gương phản chiếu của Jamie. Anh nhìn thấy một đứa bé nhỏ nhắn dũng cảm với mái tóc nâu xoã xượi, khuỷu tay khẳng khiu, cùng chiếc miệng nhỏ bé run rẩy. Một đứa trẻ nhỏ nhắn dịu dàng yêu quý sách vở và xây dựng các thứ. Một đứa trẻ tìm thấy hạnh phúc không phải ở những món đồ chơi đắt tiền hay những trò chơi video đời mới, mà là được nhìn ngắm một chú chim sẻ non đang hồi phục, được thu nhặt những hạt thông và được sống cùng mẹ trên đỉnh Núi Heartache, được công kênh trên vai một người đàn ông và giả vờ, dù chỉ trong chốc lát, rằng nó có một người cha.
Làm sao anh đã từng có thể lẫn lộn giữa Chip và Jamie trong tâm trí anh, dù chỉ là trong một khoảnh khắc? Jamie là Jamie, một cá thể hoàn chỉnh và duy nhất trong con người của chính nó. Và đứa bé đầy tổn thương đã bị anh tấn công này cũng thế.
“Chip…”
Thằng bé lùi lại.
“Chip, chú đã mất kiểm soát. Chú đang nổi điên lên với chính mình, vì thế mà chú trút lên cháu. Như thế là sai trái, và chú muốn cháu hãy tha lỗi cho chú.”
“Okay.” Chip lầm bầm, không hề tha thứ cho anh chút nào mà chỉ muốn tránh xa khỏi nơi đây.
Gabe cúi đầu và nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nhưng nó đang nhòe đi. “Chú chưa hề đánh ai từ khi chú còn là một đứa trẻ.”
Anh và Cal vẫn thường quăng quật Ethan. Không phải vì Ethan đã làm điều gì sai, mà bởi cả hai người họ cảm thấy cậu em út của mình không cứng rắn như họ, và họ lo sợ cho Ethan. Không một ai trong số họ nhận thấy hoá ra Gabe mới là một kẻ yếu đuối.
“Chú hứa…” Anh đẩy lời nói ra khỏi cục nghẹn trong cổ họng. “Chú sẽ không bao giờ đánh cháu lần nữa.”
Chip lùi ra xa. “Cháu và mẹ sẽ đến Flor’da. Chú không phải giả vờ nữa.” Cùng với tiếng nấc cụt bị nén lại, thằng bé chạy vào trong nhà, bỏ Gabe lại một mình cô đơn hơn bao giờ hết trong suốt cả cuộc đời mình.
***
Rachel khóa cửa căn condo của Kristy và cất chùm chìa khóa dự trữ vào trong túi xách, cùng với hai chiếc vé xe bus mà Kristy đã để lại cho cô trên bàn bếp từ hôm qua trước khi cùng Ethan đi dự hội thảo. Khi Rachel lái xe quay trở về Núi Heartace, cô thấy mình đang lưu giữ lại mọi khúc quanh trên mỗi nẻo đường, mỗi hàng cây và từng luống hoa dại. Hôm nay đã là thứ Bảy, và cô đã dự định sẽ rời Salvation vào thứ Hai. Ở lại thêm nữa chỉ làm mọi chuyện đau đớn hơn mà thôi.
Nếu cô có tiến về phía trước cùng với cuộc sống của mình, cô biết cô phải luyện tập cho mình thói quen nghĩ về những điều tích cực. Rút cục thì cô sẽ không rời khỏi Salvation với bàn tay trắng. Edward đã khỏe mạnh trở lại. Cô có được tình bạn của Kristy. Và cho đến hết cuộc đời mình, cô có được cho mình ký ức về một người đàn ông gần như là tuyệt diệu.
Gabe đang đứng đợi cô trên cổng trước. Cô đỗ chiếc Escort trong garage, và khi bước về phía anh, tay chân cô dường như đang kéo lê đi cùng cảm giác tiếc nuối. Giá như chuyện này có thể khác đi.
Anh ngồi trên bậc thềm trên cùng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cổ tay đu đưa thõng xuống. Anh trông cũng khổ sở giống như cô. “Anh phải nói chuyện với em.” Anh nói.
“Chuyện gì thế?”
“Về Chip.” Anh ngẩng lên. “Anh đã đánh nó.”
Trái tim cô trồi lên trên cổ họng. Cô lao qua các bậc thang nhưng anh đã bắt được cô trước khi cô bước đến cánh cửa lưới.
“Nó ổn cả. Anh … anh chỉ phát lên mông nó thôi. Anh không đánh mạnh.”
“Và anh nghĩ thế là ổn sao?”
“Dĩ nhiên là không. Thằng bé không làm gì đáng để bị đánh. Anh chưa bao giờ … anh chưa bao giờ đánh một đứa trẻ. Chuyện đó …” Anh lùi lại, thọc tay qua mái tóc của mình. “Chúa ơi, Rachel, anh đã mất kiểm soát, và thế là chuyện xảy ra. Anh đã bảo nó là anh xin lỗi. Anh đã bảo rằng nó không làm gì sai. Nhưng nó không hiểu. Làm sao nó có thể hiểu một điều như thế?”
Cô nhìn trân trối vào anh. Cô đã quá sai rồi. Bất chấp nhiều dấu hiệu cảnh báo, bằng cách nào đó cô vẫn tự thuyết phục mình rằng Gabe sẽ không làm Edward đau. Nhưng anh đã làm chuyện đó, và cái thực tế rằng lẽ ra cô không nên để họ lại một mình với nhau đã biến cô thành người mẹ tồi tệ nhất trên thế giới.
Cô quay lại và hướng vào trong ngôi nhà. “Edward!”
Thằng bé bước ra ngoài hành lang, trông nhỏ bé và lo âu. Cô buộc mình phải mỉm cười với nó. “Thu dọn nào, cộng sự. Mấy đêm tới chúng ta sẽ ở tại căn hộ của cô Kristy. Mẹ thậm chí sẽ thuê một người trông nom con để con không cần phải đến bãi chiếu bóng với mẹ tối nay nữa.”
Cô nghe tiếng cửa đóng phía sau và biết Gabe đang đi vào qua vẻ cảnh giác hiện lên trên đôi mắt của Edward.
“Chúng ta sẽ đi Flor’da ngay bây giờ sao?” Edward hỏi.
“Sớm thôi. Không phải hôm nay.”
Gabe tiến về phía trước. “Chú đã kể cho mẹ cháu chuyện xảy ra, Chip. Mẹ cháu rất tức giận với chú.”
Tại sao anh không đi khỏi đây đi? Anh không hiểu rằng sẽ chẳng có điều gì anh nói có thể làm chuyện này ổn thỏa hay sao? Tay cô run lên khi chạm vào má Edward. “Không ai có quyền đánh con hết.”
“Mẹ cháu nói đúng.”
Edward ngẩng lên nhìn cô. “Gabe nổi giận vì con đã đập cái búa, và lẽ ra con không được làm thế. Sau đó con đã gọi chú ấy bằng cái từ đ-.” Edward hạ giọng xuống thành một tiếng thì thầm đầy lo lắng. “Đầu bò.”
Trong những hoàn cảnh khác, chuyện này hẳn sẽ rất buồn cười. Nhưng không phải lúc này. “Dù vậy Gabe vẫn không được đánh con, mặc dù con nói như thế là thô lỗ và con cần phải xin lỗi.”
Edward lủi đến gần cô để lấy can đảm và ném cho Gabe một cái nhìn oán giận. “Xin lỗi vì cháu đã gọi chú là đầu bò.”
Gabe ngồi xuống trên một chân và nhìn trực diện vào thằng bé, một điều mà anh chưa hề làm trước đây. Giờ khi đã quá muộn, cuối cùng anh mới có thể nhìn thẳng vào mắt con trai cô. “Chú tha lỗi cho cháu, Chip. Chú chỉ hy vọng một ngày nào đó cháu có thể tha lỗi cho chú.”
“Cháu đã nói là cháu tha lỗi rồi.”
“Chú biết. Nhưng cháu không thật lòng muốn thế, và chú không trách cháu.”
Edward ngẩng lên nhìn cô. “Nếu con thật lòng, chúng ta vẫn phải đi Flor’da đúng không?”
“Đúng vậy.” Cô nghẹn ngào nói. “Đúng vậy. Chúng ta vẫn phải đi. Giờ thì hãy vào phòng con và thu dọn đồ đạc bỏ vào giỏ giặt là đi nào.”
Thằng bé không tranh cãi nữa, và cô biết là nó rất khao khát muốn bỏ chạy ra xa khỏi cả hai người họ.
Ngay khi nó vừa biến mất, Gabe liền quay về phía cô. “Rach, có chuyện này xảy ra trong ngày hôm nay. Khi anh … đó là … Chip đã không khóc, nhưng lúc đó giống như là thằng bé sụp đổ ngay trước mắt anh. Không phải về thể xác, mà là về tâm hồn.”
“Nếu anh đang cố làm mọi chuyện tốt đẹp hơn thì anh đã đi sai hướng rồi.” Cô không muốn để anh chứng kiến cô vỡ vụn, vì thế cô quay đi và hướng về phía nhà bếp, chỉ để thấy anh lại đi theo cô.
“Chỉ cần lắng nghe anh thôi được không. Anh không biết liệu đó là do cơn sốc vì những gì anh đã làm, hay … Cho đến tận bây giờ anh mới cảm thấy như thể anh đang thực sự nhìn thấy thằng bé. Chỉ mình nó. Không phải Jamie.”
“Gabe, để  em một mình, được không?”
“Rach…”
“Làm ơn. Em sẽ gặp anh ở bãi chiếu bóng lúc 6h.”
Anh không nói gì, và cuối cùng, cô nghe tiếng anh bước đi.
Cô dọn dẹp mọi thứ của cô và Edward rồi chất chúng lên chiếc Escort. Khi cô rời khỏi ngôi nhà của Annie, cô nuốt vào trong những giọt nước mắt của mình. Căn nhà nhỏ đã là biểu tượng của tất cả mọi điều mà cô hằng mơ ước, và giờ thì cô đang bỏ nó lại sau lưng.
Bên cạnh cô, Edward lại tìm con Horse, và khi không thấy người bạn cũ của mình, thằng bé lại nhai ngón tay cái thay cho con thú.
***
Rachel gọi cho Lisa Scudder từ nhà của Kristy và lấy tên của một nữ sinh trung học đáng tin cậy có thể trông nom Edward, sau đó cô cho thằng bé ăn bữa tối sớm bằng những thức ăn thừa cô mang theo từ ngôi nhà trên núi. Cô quá phiền muộn để có thể ăn được bất cứ thứ gì. Vào lúc cô thay xong bộ quần áo sạch thì người trông trẻ cũng đã đến, và khi cô rời khỏi nhà, cả hai người họ đã an toàn cùng ngồi xem chiếc TV của Kristy.
Rachel sẽ đánh đổi mọi thứ để không phải đi làm vào tối nay. Cô không muốn nhìn thấy Gabe, không muốn nghĩ đến chuyện anh đã phản bội lại lòng tin của cô thế nào, nhưng cô đã nhìn thấy anh ngay khi lái xe vào bãi chiếu bóng. Anh đứng ngay giữa bãi chiếu với hai nắm tay siết chặt hai bên hông. Có gì đó không tự nhiên trong bộ dạng của anh làm cô cảnh giác. Cô nhìn theo hướng ánh mắt của anh và hít vào một hơi thật dài.
Chính giữa màn chiếu hiện ra hàng loạt vết bẩn bằng sơn đen trông như một bức tranh trừu tượng khổng lồ. Cô nhảy ra khỏi xe. “Chuyện gì xảy ra thế?”
Gabe đáp lại bằng một giọng thấp và không có âm điệu. “Ai đó đã đột nhập vào sau khi chúng ta đóng cửa vào tối qua và phá hoại nơi này. Quầy thực phẩm, nhà vệ sinh…” Cuối cùng anh cũng nhìn vào cô, mắt anh dường như trống rỗng. “Anh phải ra khỏi đây. Anh đã gọi cho Odell và anh ta đang trên đường đến đây. Chỉ cần bảo với anh ta rằng anh tìm thấy mọi thứ như thế này.”
“Nhưng … ”
Anh phớt lờ cô và hướng đến chiếc xe tải. Vài giây sau, chiếc xe phóng ra khỏi bãi chiếu, không bỏ lại thứ gì sau lưng ngoài một lằn bụi dài.
Cô chạy vào trong quầy thực phẩm. Ổ khóa đã bị đập vỡ còn cửa hơi hé mở. Cô nhìn vào bên trong và thấy những vật dụng bị vỡ tan ngổn ngang trên sàn nhà, cùng với nước ngọt vung vãi, kem chảy lênh láng và dầu ăn. Cô vội đến khu vệ sinh và thấy một bồn rửa gần như bị rơi ra khỏi tường, những cuộn giấy vệ sinh vứt lung tung phía trên bồn cầu, và lớp gạch lót trần vỡ vụn rơi vãi khắp sàn nhà.
Trước khi cô có thể xem xét phòng chiếu thì Odell Hatcher đã đến. Anh ta bước ra khỏi xe cảnh sát trưởng cùng với một người đàn ông mà cô nhận ra chính là Jake Amstrong, một sĩ quan đã cố ném cô vào nhà lao vì tội lang thang.
“Gabe đâu?” Odell hỏi.
“Anh ấy bực bội và bỏ đi rồi. Tôi chắc là anh ấy sẽ quay lại sớm thôi.” Cô không chắc về bất cứ điều gì cả. “Anh ấy bảo tôi đây là toàn bộ cảnh tượng mà anh ấy đã tìm thấy nơi này.”
Odell cau mày. “Cậu ta lẽ ra nên đợi ở đây. Đừng rời đây cho đến khi nào tôi bảo mọi chuyện đã xong rồi, nghe rõ chứ?”
“Tôi cũng không định thế. Chỉ cần để tôi gọi Kayla Miggs bảo cô ta đừng đến nữa.” Tom Bennet sống rất xa nơi này, và lúc này ông ta hẳn là đã đi rồi, vì thế cũng đã quá muộn để liên lạc với ông ta.
Odell để cô gọi điện thoại, sau đó yêu cầu cô đi cùng anh ta khám xét các thiệt hại xem có bị mất thứ gì không.
Số tiền mấy trăm đô la để thối lại mà Gabe đã bỏ trong cuốn sổ đã biến mất cùng với chiếc radio anh thường nghe trong lúc làm việc, nhưng cô không thể nói được liệu còn thứ gì khác đã bị lấy đi hay không. Khi nhìn vào cảnh hỗn loạn đáng ghê tởm này, cô nhớ đến vẻ bất động kinh hoàng của Gabe. Liệu điều này có tống anh trở lại cái hố đen trống rỗng mà anh đã từng chôn mình trước khi cô đến Salvation không?
Tom xuất hiện và sau khi được tóm tắt về những chuyện đã xảy ra, ông đi theo họ đến phòng chiếu. Đài thu FM điều khiển thiết bị âm thanh đã bị quăng nằm lăn lóc trên sàn nhà, nhưng chiếc máy chiếu vì là quá lớn nên kẻ đột nhập đã nện nó bằng thứ gì đó rất nặng, có lẽ là chiếc ghế gập bằng kim loại đang nằm chình ình trên sàn.
Hành động hủy hoại thiếu suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy từng cơn ớn lạnh. Cô quay sang Odell. “Tôi phải khóa cổng vào trước khi khách xem phim bắt đầu kéo đến. Tom có thể trình bày với các anh về các đồ vật bị mất ở nơi đây tốt hơn tôi.”
Cô nhẹ nhõm vì anh ta không phản đối, và cô lẩn ra ngoài. Nhưng cô chỉ vừa bước xuống cầu thang bên ngoài thì một chiếc Range Rover trắng đang rền lên tiến vào bãi xe. Tim cô chùng xuống. Trong tất cả những người mà cô không muốn gặp vào giây phút này thì người anh trai cả của Gabe chính là kẻ đứng đầu danh sách.
Cal nhảy ra ngoài và sải bước về phía cô. “Chuyện gì xảy ra thế? Gabe đâu? Tim Mercer nghe trên radio cảnh sát báo là có chuyện rắc rối ở ngoài này.”
“Gabe không ở đây. Tôi không biết anh ấy đi đâu.”
Cal nhìn thấy quang cảnh trên màn hình chiếu. “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Ai đó đã đã phá hoại chỗ này vào đêm qua sau khi chúng tôi đóng cửa.”
Anh nguyền rủa dưới hơi thở. “Có biết ai làm chuyện này không?”
Cô lắc đầu.
Cal thoáng thấy bóng Odell liền vội vàng chạy lên các bậc thang. Cô bỏ trốn về phía quầy vé.
Ngay khi đến đó, cô buộc lại sợi dây xích trên lối vào và kéo tấm biển ‘Đóng cửa’ lại. Cô đã tự mình sơn tấm biển ấy. Cùng màu tía giống như quầy vé.
Khi đã làm xong, cô bước vào trong quầy vé và nhìn chằm chằm về phía đường cao tốc. Mới chỉ có sáu tuần kể từ lúc cô đến Salvation thôi sao? Những hình ảnh bỗng dưng trôi vùn vụt trong đầu cô tựa như một cuốn video ca nhạc chiếu lại những chuyện đã xảy ra.
Một bóng đen phủ lên trên ngưỡng cửa. “Odell muốn nói chuyện với cô.”
Cô xoay vòng lại và thấy Jake Amstrong đang đứng đó, trông thậm chí còn xấc xược hơn cả cái ngày mà ông ta cố bắt giam cô. Cô cảm thấy nổi gai lên vì một linh tính không tốt, rồi cố gắng xua nó đi. “Được thôi.”
Jake đứng quá gần cánh cửa, làm cô phải hơi xoay người để vượt qua mà không phải chạm vào ông ta. Cô gần như chỉ mới bước được ba bước thì nhận ra viên cảnh sát trưởng, Cal, và Tom đều đang đứng quanh chiếc Escort của cô, cốp xe phía sau dựng lên.
Ý nghĩ đầu tiên của cô là họ không có quyền dò xét trong xe cô, nhưng rồi cô chợt nhớ chiếc xe đó thuộc về vợ Cal. Tuy vậy, cô vẫn không thích điều đó. Nỗi bất an của cô tăng lên và cô sải bước nhanh hơn.
“Có vấn đề gì sao?”
Cal quay về phía cô, mặt anh trông thật dữ tợn. “Vấn đề lớn đấy, quý cô. Tôi đoán là cô muốn có một cuộc trả thù nho nhỏ trước khi rời khỏi thị trấn.”
“Trả thù? Anh đang nói chuyện gì thế?”
Odell thong thả đi vòng quanh mui xe. Trong tay anh ta là một chiếc túi giấy trắng nhăn nhúm, loại mà họ vẫn dùng trong quầy thực phẩm. Nó nhem nhuốc bẩn với một thứ gì đó trông như kem chocolate tan chảy. “Chúng tôi đã tìm thấy mấy trăm đô la biến mất trong cuốn sổ. Nó được nhét trong chiếc túi này và nằm dưới ghế trước trong xe của cô.” Anh ta hất đầu về phía những chiếc hộp trên ghế sau chất đầy những đồ đạc nghèo nàn của cô. “Màn hình TV nhỏ của Tom nằm dưới một trong những chiếc hộp đó cùng với chiếc radio mà cô bảo với chúng tôi là đã biến mất.”
Tim cô như đang đấm đá túi bụi vào lồng ngực. “Nhưng … tôi không hiểu.”
Tom trông bối rối và tổn thương. “Đó là chiếc TV vợ tôi tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Có nhớ tôi đã kể cho cô rồi không? Để tôi có thể xem bóng chày trong khi làm việc.”
Hiện thực tống thẳng vào cô. Họ nghĩ rằng cô phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Da cô nổi gai ốc lên vì cảnh giác. “Khoan đã! Tôi không làm chuyện này! Sao mấy người thậm chí có thể …”
“Để dành mà nói với quan tòa ấy.” Cal quát. Anh quay lại với Odell. “Vì Gabe không ở đây, tôi yêu cầu bắt giam cô ta.”
Cô lao về phía trước túm lấy cánh tay anh. “Cal, anh không thể làm thế này. Tôi không lấy cắp những thứ này.”
“Thế thì làm sao nó vào được trong chiếc xe Escort?”
“Tôi không biết. Nhưng tôi yêu quý nơi này. Tôi sẽ không bao giờ có thể phá hủy nó như thế.”
Lẽ ra cô nên để dành hơi. Với một cảm giác không thực, cô nghe Odell đọc các quyền của cô. Khi anh ta nói xong, Cal nhìn cô trừng trừng bằng đôi mắt nặng nề buộc tội. “Jane thích cô ngay từ đầu.” Anh nói với vẻ cay đắng. “Và cô chỉ vừa mới chiếm được cảm tình của Ethan. Nó đã bắt đầu tin rằng cô thực sự quan tâm đến Gabe. Nhưng tất cả những gì cô đã từng quan tâm chỉ là tài khoản ngân hàng của nó.”
Cô nổi khùng lên. “Tôi có thể có tài khoản của anh ấy nếu như tôi muốn, đồ ngu ngốc! Anh ấy đã hỏi cưới tôi.”
“Dối trá!” Anh rít lên qua hàm răng nghiến chặt. “Thế ra đó là lý do cô làm chuyện này. Cưới nó là việc cô đã dự tính ngay từ ban đầu. Cô đã biết giờ nó dễ tổn thương thế nào, và cô … ”
Cô thở hắt ra đầy đau đớn khi Jake Amstrong chộp lấy hai cánh tay cô và bẻ quặt chúng ra đằng sau. Trước khi cô có thể phản ứng, ông ta đã bập chiếc còng vào hai cổ tay cô, giữ chúng lại sau lưng cô như cách những tội phạm nguy hiểm bị bắt giữ.
Cal cau mày. Trong một thoáng cô nghĩ rằng anh sẽ nói điều gì đó, nhưng sau đó Odell vỗ lên lưng anh. “Nhờ vào công anh cả, Cal. Tôi hẳn là sẽ không nghĩ đến việc kiểm tra xe cô ta.”
Cô sắp sửa khóc mất. Cô chớp mắt để ngăn nước mắt lại và trừng mắt nhìn Cal. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì chuyện này.”
Lần đầu tiên anh trông có vẻ không chắc chắn, rồi vẻ mặt anh tối sầm lại. “Cô xứng đáng với những gì cô phải nhận. Tôi đã cố để mọi chuyện dễ dàng hơn cho cô với tấm séc đó, nhưng cô đã quá tham lam. Tiện đây, tôi sẽ dừng việc thanh toán vào ngay sáng thứ Hai.”
Jake Amstrong đặt tay lên đầu cô và đẩy cô vào chiếc ghế sau trên chiếc xe cảnh sát một cách thô bạo hơn mức cần thiết. Cổ tay bị còng khiến cô di chuyển thật khó khăn và làm cô ngã dúi xuống.
“Cẩn thận.” Cal chụp được cô trước khi cô ngã và giúp cô ngồi vào ghế sau.
Cô vùng người tránh sự va chạm của anh. “Tôi cóc cần anh giúp!”
Anh phớt lờ cô và quay sang Jake. “Ông phải cẩn thận với cô ta. Tôi muốn cô ta bị giam, nhưng tôi không muốn ai đó lại tỏ ra vô trách nhiệm. Ông hiểu ý tôi chứ?”
(nguyên văn fast and loose: một trò chơi của của phương Tây, người điều khiển dùng dây được gấp lại thành 2 cái vòng giống nhau, người dùng gậy sẽ đoán và chọc vào 1 trong 2 chiếc vòng. Nếu không chọc không đúng vào vòng trung tâm (being cheated) sợi dây sẽ buông ra, và người dùng gậy sẽ bị thua. Nghĩa bóng của từ này: cẩu thả, vô trách nhiệm)
“Tôi sẽ để mắt đến cô ta.” Odell nói.
Cal dợm bước đi.
Edward! Chuyện gì sẽ xảy ra với thằng bé? Kristy đã đi vắng và người trông trẻ thậm chí còn chưa đến mười sáu tuổi.
“Cal!” Một lần nữa cô lại phải nuốt lòng kiêu hãnh của mình xuống vì con trai cô. Cô run rẩy hít một hơi dài và cố nói thật bình tĩnh. “Edward đang ở nhà của Kristy. Nó ở với người trông trẻ, nhưng cô bé ấy quá nhỏ không thể chăm sóc thằng bé được lâu, mà Kristy thì lại đi vắng rồi.” Cái gì đó trong cô bỗng buông xuôi, và mắt cô rưng rưng nước mắt. “Làm ơn… thằng bé sẽ rất sợ.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu một cách sống sượng. “Jane và tôi sẽ chăm lo cho thằng bé.”
Jake đóng sầm cánh cửa và ngồi vào ghế trước bên cạnh Odell. Khi chiếc xe tuần tra tiến về phía trước, Rachel cố gắng hấp thu cái thực tế rằng cô đang trên đường đến nhà giam.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)