Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Chương 20
N
emo bơi lang thang trong làn nước, vừa bơi vừa gọi bố. Bỗng đâu cậu nghe thấy tiếng khóc nỉ non nên bơi lại gần xem sao.
Cậu trông thấy một cô cá đang bơi vòng quanh, luôn miệng lảm nhảm.
“Ừm, xin lỗi cô,” Nemo nói với cô cá. “Cô không sao chứ ạ?”
“Tôi không biết tôi đang ở đâu. Tôi nghĩ tôi bị lạc mất ai đó, nhưng tôi không nhớ gì hết.” cô cá tuyệt vọng nói.
“Ổn thôi, ổn thôi.” Nemo dịu dàng nắm vây cô cá. “Cháu cũng đang tìm ai đó.”
“Cô là Dory.” Dory sụt sịt nói.
“Cháu là Nemo.” Nemo đáp.
“Nemo ư? Quả là một cái tên hay.” Dory khen.
o O o
Thế là Nemo và Dory bắt đầu cùng nhau tìm kiếm.
“Bố ơi! Bố!” Nemo gọi to.
“Gượm đã.” Dory ngắt lời. “Bố cháu hay bố cô?”
“Bố cháu,” Nemo đáp.
“Hiểu rồi.” Dory gật gù.
“Mà, chúng ta đang ở đâu thế này không biết?” Nemo hỏi.
“Hừm.” Dory chỉ ậm ừ. Cô bơi lại một ống cống và đọc chữ in trên đó
“Sydney!” cô đọc.
Đột ngột, mọi chuyện trở lại với cô – từng mẩu một, chuyến phiêu lưu với Marlin, và tại sao họ lại vượt cả chặng đường dài tới Sydney.
“Nemo!” cô thốt lên, nhớ lại mọi chuyện.
“Gì ạ?” Nemo giật mình hỏi lại.
“Chính là cháu! Cháu là Nemo!” Dory reo lên.
Cô ôm khuôn mặt cậu bé trong đôi vây. “Cháu chết rồi mà. Cô đã nhìn thấy cháu! Và rồi giờ cháu lại ở đây. Cô đã đi tìm cháu. Cháu chưa chết. Bố cháu…”
“Cô biết bố cháu ư?” Nemo phấn khởi hỏi.
Dory không trả lời. Cô bận rộn suy nghĩ. Marlin hẳn đã bơi qua chỗ lũ cua, cô chợt nhận ra. Cô tức thì quay đầu trở lại nơi đó. Nemo bơi ngay phía sau.
o O o
Giữa ngư trường đánh cá, Marlin bần thần bơi quanh, buồn bã nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ còn trông thấy Nemo nữa.
“Ra khỏi đây ngay!” một chú cá mú hét lên.
Trên mặt nước, một cái lưới khổng lồ đang chầm chậm chụp xuống.
“Coi chừng đấy!” một chú cá khác gọi ời ời. “Nó rơi thẳng xuống chỗ chúng ta!”
Bầy cá mú lao ràn rạt qua Marlin.
“Bố ơi! Bố!” Nemo gào lên.
“Nemo?” Marlin nhìn quanh quất làn nước u ám gọi thầm.
“Bố ơi!” một giọng văng vẳng lại từ phía xa.
Marlin liếc quanh. Giờ thì anh trông thấy Nemo… và Dory… đang bơi lại phía mình.
Anh lao đến với họ.
“Cẩn thận!” Dory và Nemo đồng thanh hét lên.
Cái lưới đã rơi xuống gần hơn, chụp hết đàn cá này đến đàn cá khác. Phía trên, một guồng quay đặt trên tàu đánh cá đang quay đều đặn, kéo tấm lưới lên mặt nước, nhưng nó cũng hụt mất một đàn cá nhỏ, hụt cả Marlin. “Nemo! Không!” Marlin hét lên.
Nhưng tấm lưới cũng đánh trượt cả Nemo. “Bố ơi!” cậu reo lên. Họ an toàn rồi.
“Nemo! Ôi, cảm ơn trời!” Marlin ôm chầm lấy con trai, nức nở.
Rồi họ nghe thấy một tiếng kêu cứu từ trong tấm lưới. Là Dory! Cô đã bị mắc lưới và đang bị kéo gần lên tới mặt nước.
Nemo nhìn tấm lưới và chợt nhớ đến chuyến phiêu lưu của cậu trong bể cá.
“Bố ơi, con biết phải làm gì rồi!” cậu vừa nói vừa bơi vụt về phía lưới cá.
Marlin đuổi theo con trai. Nhưng Nemo đã chui lọt qua mắt lưới để vào trong, còn Marlin lại quá to để chui qua.
“Ra khỏi đó ngay! Bố không thể mất con lần nữa được.” Marlin van nài.
“Chúng ta phải bảo đàn cá cùng nhau bơi xuống. Con biết sẽ thành công.” Nemo trấn an bố. “Bố, con làm được mà!”
Marlin nhận ra tất cả những gì anh cần là một chút tin tưởng con trai. Anh nhắm mắt lại rồi nói, “Con nói đúng. Bố biết con có thể.”
Hai bố con cùng đập vây. “Nhớ nhé, bố hãy bảo cả đàn cá cùng nhau bơi xuống.” Nemo hét lên rồi bơi tới gần Dory.
“Này, các anh nghe thấy con trai tôi nói rồi chứ!” Marlin gào lên. “Nào, bơi xuống, bơi xuống!”
Từng chú cá mú lần lượt lắng nghe. Rồi họ nói lại với bạn bè, và chẳng mấy chốc cả đàn cá trong lưới bắt đầu cùng bơi xuống.
Nhưng tấm lưới vẫn bị kéo lên. Nemo và Dory đã lên khỏi mặt nước. Họ cố ngáp để thở.
“Bơi xuống!” Marlin gào lên, lần này ráo riết hơn.
Tấm lưới khựng lại. Trong một chốc, nó đứng im tại chỗ. Rồi nó bắt đầu chìm dần.
“Được rồi!” Nemo thét lên. Sức nặng của cả đàn cá khi hiệp lực bơi xuống đã kéo tấm lưới trở lại mặt nước.
Nemo và Dory lao tới phía trước để có thể trông thấy Marlin.
“Làm tốt lắm, con trai!” Marlin gọi.
“Cứ tiếp tục bơi đi! Tiếp tục bơi!” Marlin và Dory cùng gào lên.
Đàn cá cùng nhau ráng sức lần cuối khi tấm lưới đã bị kéo gần xuống đáy đại dương.
Rắc! Tay quay guồng gãy đôi. Tấm lưới bị đứt, chìm xuống. Cả đàn túa ra, cười nói hỉ hả, hò hét om sòm rồi bơi càng xa càng tốt. Marlin cuống cuồng rẽ bầy cá, bơi ngược lại.
“Nemo đâu rồi?” anh hỏi Dory.