In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ễ quốc tang tại Nhà thờ Thánh Stephen ở Vienna cho cha nàng và Freddy theo một nghi thức hết sức long trọng. Hồng y giáo chủ Vienna, hai Tổng giám mục, bốn giám mục và các linh mục đứng gần bàn thờ.
Christianna ngồi một mình ở hàng ghế đầu, lính bồng súng đứng quanh nàng. Lễ tấn phong nàng đã được công cha trước đó cha hôm. Nàng đi sau hai cái quan tài trống khiêng vào rồi khiêng ra khỏi giáo đường, lính cảnh vệ bồng súng đi theo sát nàng.
Lễ diễn ra trong hai giờ, có ban đồng ca nam ở Vienna hát. Nàng yêu cầu họ hát những bản nhạc mà cha nàng thích. Buổi lễ rất buồn, làm đau lòng người, Christianna ngồi một mình, không có ai an ủi, ôm nàng, hay thậm chí nắm tay nàng. Max và Sam đứng gần chỗ nàng ngồi, lòng họ đau đớn cùng nàng, nhưng biết làm gì hơn để giúp nàng. Bây giờ nàng là công chúa trị vì, nàng phải đứng một mình, cho dù gặp lúc gian lao khó nhọc đến đâu hay nhiệm vụ nặng nề bao nhiêu chăng nữa. Vai trò điện hạ công chúa trị vì đã chính thức bắt đầu.
Khi ban nhạc hát bài Ave Maria, nước mắt chảy xuống hai má nàng. Nàng đứng nghiêm hai mắt nhắm lại, mặc chiếc áo dài đen, áo khoác đen, đội mũ rộng vành đen và đeo mạng che mặt.
Khi lễ xong, nàng từ từ đi giữa lối đi, sau hai cái quan tài trống, nghĩ đến cha và anh trai. Người trong giáo đường nói nhỏ với nhau, khen nàng đẹp và còn quá trẻ mà đã gặp số phận đau buồn.
Hai trăm người đến dự lễ chia buồn, tất cả đều được mời. Đó là các nguyên thủ quốc gia và vua chúa ở châu Âu. Rồi sau đó, họ chiêu đãi tất cả tại Palace Liechtenstein tại Vienna. Đây là một ngày dài nhất trong đời nàng. Victoria có đến dự, nhưng nàng ít gặp cô ta. Victoria còn bàng hoàng sửng sốt khi biết nàng hiện là công chúa trị vì xứ Liechtenstein. Chính Christianna cũng chưa hết sửng sốt. Nàng vẫn còn bàng hoàng kinh ngạc.
Nàng đã nói chuyện với Parker trước và sau tang lễ, nàng có vẻ rất mệt mỏi. Đến chín giờ tối hôm đó, họ đi xe từ Vienna về cung điện ở Vaduz, về đến nơi sau ba giờ sáng một chút. Đoàn xe của họ có xe cảnh sát hộ tống phía trước và sau. Không có nhóm nào lên tiếng chịu trách nhiệm trước cái chết của cha và anh nàng. Lực lượng đi theo bảo vệ nàng rất hùng hậu. Nàng làm công chúa trị vì đã ba hôm nay, nàng rất buồn và cô đơn. Nàng nghĩ khi nàng thực sự bắt đầu công việc trị vì, chắc công việc sẽ còn tệ hơn. Nàng nhớ rất rõ cha nàng đã từng chán nản và mệt mỏi suốt mấy ngày liền. Bây giờ điều ấy trút lên người nàng.
Khi họ rời Vienna để về Vaduz, Sam và Max ngồi cùng xe với nàng. Nhiều lần họ hỏi nàng có được khỏe không. Nàng gật đầu trả lời. Nàng quá mệt không muốn nói.
Về đến Vaduz, nàng đi ngủ ngay. Nàng phải dậy lúc bảy giờ sáng. Lễ tang ở Vaduz sẽ tổ chức vào lúc mười giờ ngày hôm sau. Lễ ở đây còn buồn hơn ở Vienna, vì đây là quê nhà mà nàng biết cha rất thương yêu, nơi mà ông đã sinh ra và là nơi ông cùng con trai chết. Khi nàng đi giữa lối đi trong giáo đường, nàng cảm thấy sự đau đớn và buồn phiền đè nặng hai vai, âm nhạc thê lương hơn ngày hôm qua, hay nàng có cảm giác như thế. Bây giờ cha và anh đã mất rồi, nàng cảm thấy cô đơn hơn trong ngôi nhà mà nàng đã ở từ thuở ấu thơ.
Tang lễ ở Vaduz được mở rộng cho công chúng đến dự và sau đó họ mở một phần cung điện lễ tiếp tân. An ninh được cha trí nghiêm ngặt đến nỗi cung điện trông giống như một trại lính. Nhiều nhiếp ảnh gia báo chí trên thế giới chụp hình nàng.
Ở Boston, Parker ngồi ở nhà xem tang lễ trên truyền hình. Lúc ấy ở nhà chàng là bốn giờ sáng, chàng xem đài CNN. Chàng thấy nàng đi giữa lối đi trong nhà thờ với mũ trên đầu, mạng che mặt rất đài các. Hôm trước, chàng cũng xem tang lễ ở Vienna. Chàng cố hết sức để theo dõi từng bước của nàng trong buổi lễ. Đến khuya hôm đó, khi nàng gọi chàng, nàng có vẻ kiệt sức. Đây là tuần kinh khủng nhất trong đời nàng.
- Cricky, em muốn anh đến thăm em không? - Chàng đề nghị, nhưng nàng nghĩ bây giờ không có cách gì nàng gặp chàng được.
- Không được đâu. - Thế giới đang nhìn về nàng. Hai người đều biết rằng nàng bị mọi người đặc biệt chú ý trong một thời gian dài. Nàng không được làm gì gây tai tiếng, nàng phải điều hành đất nước với tinh thần trách nhiệm. Đời nàng bây giờ thuộc về mọi người. Nàng đã thề giữ gìn danh dự, cam đảm và phúc lợi, giống như cha nàng trước đây đã làm và những người trước ông vậy. Nàng phải quên mình như cha ông nàng trước đây. Nàng phải cố hết sức để tiến bước theo kịp họ. Cho nên, nàng không được nghĩ đến chuyện khi nào sẽ gặp lại Parker. Sẽ không còn những ngày cuối tuần lẻn đi gặp nhau như họ đã làm ở Paris và Venice. Nàng phải làm việc nước từng giờ từng phút cho đến hết đời.
Hôm sau ngày tang lễ, nàng mặc tang phục để làm việc, cuộc đời của nàng công chúa trị vì bắt đầu. Họ không để cho nàng có thì giờ nghỉ tang. Nàng phải họp với các vị bộ trưởng, phải gặp các nguyên thủ quốc gia đến chia buồn, nàng phải họp bàn về các chính sách kinh tế và đi thăm các ngân hàng ở Geneva. Nàng phải dự các buổi báo cáo, hội thảo và họp các tổ chức này, cơ quan nọ. Nàng đau đầu với công việc trong suốt bốn tuần, nàng cảm thấy như thể bị chết đuối, nhưng ngài thủ tướng nói rằng nàng làm việc rất tốt. Theo ông thì cha nàng nói đúng. Nàng là người rất giỏi trong việc trị nước.
Năm đó nàng hủy bỏ kế hoạch đi nghỉ ở Gstaad. Nàng không nghỉ lễ Giáng sinh. Nàng không có lòng nào nghỉ đến chuyện đó, nàng và các vị bộ trưởng đều đồng ý với nhau rằng sẽ không tổ chức các buổi quốc tiệc trong vòng sáu tháng để tỏ lòng kính trọng thân phụ nàng. Nếu nàng tiếp các vị quan chức cao cấp các nước, nàng chỉ mời họ ăn trưa thôi. Họ đã rút ngắn thời gian từ một năm xuống sáu tháng.
Nàng đã gặp tổ chức từ thiện, ăn tối cùng ngài thủ tướng trong cung, ông cố hướng cho nàng cách thức điều hành công việc mới. Nàng muốn học hỏi các thứ nhanh chừng nào tốt chừng nấy và nàng tiếp thu như miếng xốp hút nước. Nàng và thân phụ nàng trước đây thường nói chuyện với nhau rất nhiều về chính sách của ông và các tình tiết rắc rối của chính phủ, nên bây giờ các vấn đề ấy không xa lạ gì với nàng. Nhưng bây giờ công việc điều hành và quyết định là việc của nàng, dĩ nhiên với sự giúp đỡ của các vị bộ trưởng.
Sylvie ở bên cạnh nàng suốt ngày đêm. Max và Sam cũng như hình với bóng bên nàng. Vấn đề an ninh nghiêm ngặt chưa thay đổi và khi Victoria gọi đến, mời nàng sang chơi, cô ta nói họ sẽ rất vui khi ở bên nhau, nhưng Christianna trả lời thẳng với cô ta rằng nàng không đi được. Những ngày ấu thơ của nàng bây giờ đã chấm dứt, nàng có nhiều việc quan trọng phải làm. Nàng bắt đầu làm việc lúc bảy giờ trong văn phòng cũ của cha và làm mãi cho tới tối mịt mới nghỉ, giống như cha nàng trước đây vậy.
Chuyện thay đổi duy nhất là từ đây Parker có thể gọi cho nàng được. Nhưng nàng không có cách gì gặp chàng, cho dù với lý do là bạn cũ đến thăm nhau. Nàng độc thân và là công chúa trị vì, nàng phải tránh tiếng chừng nào hay chừng ấy. Nàng nói chàng không thể đến thăm nàng được, dù chỉ là gặp nhau để ăn tối bình thường của người bạn cũ như nàng đã làm ở châu Phi, ít ra sáu tháng.
Chàng không thúc ép nàng, thực ra chàng là người động viên nàng thường xuyên. Hàng đêm khi xong việc, nàng gọi chàng, thỉnh thoảng lúc nửa đêm, nhưng khi ấy ở nơi chàng ở mới sáu giờ tối. Đôi lúc chàng làm cho nàng cười và nàng kể cho chàng nghe những chuyện bí mật của quốc gia. Chàng là người yêu của nàng, đồng thời là bạn thân nữa.
Báo chí rất thích nàng, mỗi lần nàng ra khỏi cung điện, họ chụp ảnh nàng. Nàng rất bực, nhưng nghĩ rằng đây cũng là một phần trong cuộc sống của nàng. Mọi việc trong đời nàng đã thay đổi. Điều duy nhất không thay đổi trong tháng qua là sự hiện diện của con chó trung thành. Bây giờ Charles đã trở thành vật cố định trong văn phòng của nàng, nhân viên thường gọi đùa nó là con chó đế vương. Nó có vẻ tinh nghịch, vui nhộn và có lúc hung hăng như trước.
Chỉ có cô chủ của nó mới thay đổi. Nàng làm việc liên miên, luôn nghĩ tới cha và không có thì giờ vui chơi giải trí. Điều nàng nghĩ đến là làm sao cho đất nước và dân tộc nàng được tốt đẹp. Nàng bắt đầu hiểu được tâm trạng của cha về tinh thần trách nhiệm và bổn phận đối với tổ quốc. Mỗi ngày trôi qua là một ngày nàng tăng thêm tình thương yêu cha, cũng như sự kính trọng ông.
Trong những tuần sau ngày cha và anh trai chết, khi nàng không lo việc nước, nàng phải đối diện với những công việc cá nhân, phải giải quyết những việc riêng tư. Những chiếc xe hơi của anh nàng được bán đi. Tất cả đồ đạc cá nhân của cha nàng thì đem cất hết vào kho. Nàng không thích đi qua những căn phòng trống không của ông và vẫn cảm thấy mình là kẻ xâm nhập trong văn phòng của ông, nhưng nàng hết sức biết ơn nhóm nhân viên của ông, vì họ đã giúp sức, hỗ trợ nàng rất nhiều.
Trước lễ Giáng sinh hai ngày, nàng gọi điện thoại cho Parker, chưa bao giờ chàng nghe nàng có vẻ mệt mỏi như thế.
- Em không làm gì để đón lễ Giáng sinh hay sao, em yêu? Em không thể ngồi một mình cô độc như thế.
- Nghe giọng nàng có vẻ mệt mỏi, cô độc chàng cảm thấy buồn. Nàng là nàng công chúa cô độc trong cung điện ở Vaduz. Nàng không có ai để cùng vui lễ Giáng sinh, không có gia đình để ở cùng. Khi nghe chàng hỏi thế, nàng trả lời sẽ đi dự Thánh lễ vào lúc nửa đêm.
Hơn thế nữa, ngay cả ngày Giáng sinh, nàng cũng phải làm việc. Nàng có nhiều điều phải học hỏi, nhiều điều phải làm, rất nhiều thứ cần phải hiểu, để làm công việc cho tốt hơn. Nàng làm việc cật lực, nhưng chàng không thể giúp gì được cho nàng ngoài việc nói chuyện với nàng mỗi đêm. Thời gian hai người ở bên nhau ở Venice thuộc về quá khứ đã hàng triệu năm. Vật duy nhất chàng nhắc nàng nhớ lại thời gian ấy là chiếc nhẫn nhỏ bằng ngọc bích trên ngón tay nàng.
Năm đó, Parker ăn lễ Giáng sinh với anh trai tại New York. Chàng quá bận công việc nghiên cứu đến nỗi không thể đi California để nghỉ lễ với cha. Vào đêm trước Giáng sinh, nàng không có thì giờ để gọi nói chuyện với chàng. Nàng định sẽ gọi cho chàng sau khi đã dự Thánh lễ vào lúc nửa đêm.
Nàng lặng lẽ ăn bữa tối một mình, với con chó bên cạnh. Nghĩ đến cha và anh trai và thời gian họ vui vẻ bên nhau, nàng chua xót trong lòng và cảm thấy chưa bao giờ cô độc như thế này.
Max và Sam đi dự Thánh lễ nửa đêm với nàng, bây giờ họ luôn luôn đi với nàng. Họ đã trở thành vệ sĩ riêng cho nàng. Họ ngồi cùng xe với nàng khi đến nhà thờ Thánh Florin. Năm ấy ở Vaduz trời đêm lạnh buốt xương. Trên mặt đất có tuyết, nhưng suốt ngày, không khí lạnh như dao cắt. Nàng mặc áo đen, khoác áo khoác đen dày có mũ trùm kín đầu. Chỉ có khuôn mặt xinh đẹp hở ra ngoài thôi. Thánh lễ nửa đêm thật tuyệt. Ban đồng ca hát bài Silent Night bằng tiếng Đức. Khi nghe hát, nước mắt nàng chảy xuống hai má. Không thể nào không nghĩ đến những sự mất mát lớn lao mà nàng phải gánh chịu, và những sự đổi thay kinh hồn trong đời nàng trong tháng vừa qua. Ngay cả Parker bây giờ cũng chỉ còn là một kỷ niệm xa vời, chàng phi thực, chỉ còn giọng chàng lưu lại trên điện thoại thôi. Chàng vẫn là người nàng yêu, nhưng nàng không biết khi nào thì họ gặp nhau và mỗi đêm khi nằm trên giường nàng vẫn khao khát được chàng ân ái.
Nàng chậm rãi bước vào nhà thờ cùng nhóm người đi dự lễ, họ là dân thành phố Vaduz, bây giờ là thần dân của nàng. Khi họ vượt qua mặt nàng trong lối đi giữa nhà thờ, mặc dù đêm đó nàng cũng buồn, nhưng nàng mỉm cười chào họ, như thể cám ơn họ vì họ đã tin tưởng nàng. Từ khi cha nàng qua đời họ đều rất tốt với nàng, rất niềm nở với nàng. Nàng muốn thu phục nhân tâm, muốn được họ tin tưởng. Nàng cảm thấy chưa được như thế. Danh dự, can đảm, phúc lợi. Cuối cùng nàng hiểu ra ý nghĩa những từ này.
Khi nàng đến gần hàng lan can trước bàn thờ, bỗng một người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu đứng dậy, quay qua phía nàng và nàng thấy mặt chàng. Nàng dừng bước, nhìn chàng đăm đăm. Nàng không hiểu chàng làm gì ở đây. Chàng đã nói chàng ở New York. Chàng đứng yên, mỉm cười với nàng, rồi nhẹ nhàng nắm tay nàng. Chàng ấn cái gì đấy vào lòng bàn tay nàng. Nàng không muốn bị chú ý, nên đi tiếp về phía bàn thờ, đầu cúi xuống, nở nụ cười trên môi. Đó chính là Parker.
Nàng dự lễ rước Thánh thể, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ mà chàng đã nhét vào, bỗng nàng thấy Max nhìn nàng. Anh ta đã thấy Parker và anh cũng mỉm cười. Sam cũng thấy. Rồi nàng trở về ghế ngồi của mình, cúi đầu cầu nguyện cho cha và anh trai, cho dân trong nước và cuối cùng cho Parker. Cầu nguyện xong, nàng ngẩng mặt nhìn vào lưng chàng, lòng nhớ nhung, yêu thương da diết.
Khi Thánh lễ chấm dứt, nàng đợi nơi hàng ghế mãi cho đến khi chàng đến gần trước mặt nàng và chàng dừng lại để cho nàng đi ra. Nàng nhìn vào mặt chàng, cám ơn chàng. Mọi người cười chào nàng và chàng lặng lẽ theo nàng ra ngoài. Tối đó nàng bắt tay nhiều thần dân ở ngoài nhà thờ. Parker đứng trong số họ và khi chàng bước đến gần, nàng nhìn chàng với khuôn mặt sáng rỡ yêu thương.
- Anh chỉ đến chúc em Giáng sinh vui vẻ, - chàng nói, cười với nàng. - Anh không muốn thấy em cô đơn.
- Em không ngờ anh đến, - nàng đáp, không muốn xa chàng.
- Anh đang ở tại Zurich và sáng mai anh về Mỹ để mừng lễ Giáng sinh với anh trai và các cháu.
- Anh đến khi nào? - Trông nàng vẫn còn bối rối. Có phải chàng đã đến mấy ngày rồi không? Nhưng đêm qua nàng đã nói chuyện với chàng ở Boston.
- Vừa đến tối nay. Anh chỉ đến để dự Thánh lễ nửa đêm. - Nghĩ đến chuyện chàng đến dự lễ khiến nàng xúc động. Chàng đến chỉ trong vài giờ thôi để cho nàng khỏi cảm thấy cô đơn. Nàng muốn nói với chàng rằng nàng yêu chàng tha thiết, nhưng không dám vì khi ấy có nhiều người ở chung quanh. Max và Sam đến gần lên tiếng chào chàng. Rõ ràng họ là bốn người bạn cũ. Nàng nhét cái gói nhỏ vào túi, nàng không có gì tặng chàng ngoài tình yêu.
- Em không thể đưa anh về nhà được, - nàng thì thào nói và chàng cười.
- Anh biết, - chàng đáp nho nhỏ. - Lần khác anh sẽ đến thăm. Năm hay sáu tháng nữa. Anh chỉ muốn đưa cho em cái ấy, - chàng chỉ vào túi nàng. Khi họ cùng đi khỏi nhà thờ, với Max và Sam theo hai bên nàng, nàng đưa tay nắm chặt bàn tay chàng.
Khi họ đi nhiều người bu quanh nàng, họ muốn thấy nàng, chạm vào nàng. Nàng chúc họ Giáng sinh vui vẻ và cám ơn họ, rồi quay qua hỏi Parker, lòng đau đớn:
- Em biết cám ơn anh như thế nào đây?
- Chúng ta sẽ nói sau. Khi về khách sạn, anh sẽ gọi cho em. - Rồi chàng khẽ cúi đầu chào, như các thần dân của nàng chào nàng. Chàng mỉm cười và đi lại chiếc xe thuê, nhìn nàng thêm một lần nữa và lái đi. Chàng như cái bóng hiện ra với nàng rồi biến mất trong đêm. Thật hết sức kỳ diệu, chưa có ai làm được như thế. Khi bước lên xe với Sam và Max, nàng đưa tay sờ cái gói nhỏ trong túi. Parker đã làm việc này rất tuyệt. Không ai nghi ngờ gì hết. Khi nàng cần chàng, chàng xuất hiện như những lần trước, rồi lại ra đi.
Nàng đợi đến khi ở trong phòng một mình mới mở cái gói nhỏ chàng đưa. Vật rất nhỏ được gói trong vải, nàng không đoán được đó là vật gì. Nàng ước chi có thể tặng chàng cái gì để đáp lễ.
Nàng cẩn thận mở cái gói, thoạt tiên bóc lớp giấy, rồi tháo lớp vải và khi thấy vật trong gói hiện ra, nàng thở hổn hển vì kinh ngạc. Đấy là chiếc nhẫn bằng kim cương nhỏ rất đẹp, khung nhẫn đã cũ. Nàng hiểu ngay ý nghĩa của việc này. Nhưng làm sao nàng có thể nhận chiếc nhẫn này của chàng. Nàng không còn cha để ngăn cản, bây giờ nàng phải điều hành cả một nước, phải đại diện cho một dân tộc. Việc lấy chàng càng không thể được hơn trước đây ba tháng nữa. Điều khác trước duy nhất là bây giờ nàng đã là công chúa trị vì, nàng có thể ban hành luật lệ. Thực vậy, nàng có thể đề nghị tu chỉnh luật cho phép nàng lấy thường dân và yêu cầu Hội đồng Gia tộc phê chuẩn. Nếu họ chấp thuận yêu cầu của nàng, có lẽ họ sẽ ban cho chàng tước vị. Nhưng sau những việc họ đã làm cho nàng trong tháng qua, đòi hỏi họ thêm nữa quả thật quá nhiều. Nàng nhìn chiếc nhẫn trong tay, cảm thấy mình như nhỏ lại, nàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay. Chiếc nhẫn vừa vặn như thể đã làm cho nàng. Chiếc nhẫn kim cương nhỏ đẹp, đối với nàng có ý nghĩa nhiều hơn chiếc vương miện.
Nàng đang nhìn chiếc nhẫn, lòng phân vân thì chàng gọi.
- Tại sao anh làm chuyện này? - Nàng vội vã hỏi.
- Ước gì anh được đeo vào tay em, - chàng đáp, giọng tràn đầy yêu thương. Chàng vừa mới về lại khách sạn.
- Em cũng ước thế.
- Nhẫn vừa tay em không? - Chàng e dè hỏi.
- Rất vừa.
Chàng nín thở, lần này thực sự lo sợ trước khi lên tiếng hỏi câu khác. - Thưa điện hạ, vậy điện hạ nghĩ sao? - Nàng biết chàng muốn nói gì, nhưng nàng không biết nói sao với chàng. Nàng không có quyền trả lời câu hỏi ấy.
- Em nghĩ anh là người rất tuyệt vời em chưa từng thấy, em yêu anh với tất cả tấm lòng. - Chàng đã bay từ Boston đến đây vào buổi tối để chúc nàng Giáng sinh vui vẻ và tặng nàng chiếc nhẫn. Nếu nàng chấp nhận chiếc nhẫn, thì họ sẽ thuộc về nhau.
- Sao? - Chàng nôn nóng hỏi. - Bằng lòng hay không?
- Chuyện này phải do Hội đồng Gia tộc và Quốc hội quyết định. Và vì để tỏ lòng kính trọng với cha em, em nghĩ không thể yêu cầu họ trong một năm.
- Cricky, anh có thể đợi, - chàng đáp. Họ đã chờ đợi từ khi chàng rời khỏi châu Phi vào cuối tháng bảy. Thời gian có vẻ như bất tận, nhưng chỉ mới năm tháng.
- Em có thể công khai chúng ta đính hôn trong sáu tháng nữa. - Nàng thận trọng đáp. - Nhưng chúng ta phải đợi đến cuối năm mới cưới được.
- Có thể vào Giáng sinh năm sau, - chàng đáp, tràn trề hy vọng. - Em nghĩ Hội đồng Gia tộc sẽ nói sao?
- Em sẽ yêu cầu họ phong cho anh làm bá tước, hay là tước vị gì thích hợp. Thú thật là em không biết họ sẽ nói sao. Công việc của anh như thế nào? - Bỗng nàng có vẻ lo sợ. Nàng không thể yêu cầu chàng từ bỏ tất cả để theo nàng. Làm thế không công bằng nào.
- Đến khi ấy thì chắc anh đã hoàn tất dự án nghiên cứu. - Chàng đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều và từ mấy tháng rồi, khi đáp máy bay đến đây chàng cũng đã nghĩ đến. Chàng đã quả quyết. - Anh có thể nghiên cứu bệnh AIDS tại đây. Ở Zurich có bệnh viện nghiên cứu về bệnh AIDS rất tuyệt. Chàng đã nghĩ đến mọi việc trước đêm nay lâu rồi.
- Em không biết họ sẽ nói sao. Bây giờ nàng không thể để mất chàng. Nhưng nàng cũng không thể bỏ người dân trong nước mà nàng đã hứa hiến cả đời mình cho họ chỉ mới cách đây một tháng. - Khi nào anh đi? - Bỗng nàng hỏi. Nàng tha thiết muốn gặp chàng, nhưng không có cách nào để gặp được. Chàng sẽ không trở lại để thăm nàng nhiều tháng nữa. Khi chàng đến, họ sẽ gặp nhau một cách công khai. Bây giờ không có cách gì nàng lẻn đi gặp chàng được.
- Máy bay của anh sẽ cất cánh lúc mười giờ sáng mai. Anh phải rời khách sạn lúc bảy giờ, vì phải đăng ký lúc tám giờ.
- Bây giờ em phải gọi điện thoại nói chuyện với vài người. Em yêu anh, Parker. Em sẽ cho anh biết kết quả trước khi anh về. Anh hãy nhớ rằng em yêu anh và mãi mãi yêu anh.
- Chiếc nhẫn là của bà nội anh đấy, - chàng nói, như thể chuyện này sẽ đổi khác tình thế. Chàng đã lấy chiếc nhẫn nơi cha chàng vào hôm lễ Tạ Ơn. Nhưng không phải Cricky muốn chiếc nhẫn, mà nàng muốn có chàng.
- Em thích chiếc nhẫn. Nhưng em yêu anh nhiều hơn.
Nàng gọi điện thoại cho ông thủ tướng, nhưng ông ta đi vắng. Nàng nằm trên giường, nghĩ đến Parker suốt đêm. Chàng cũng nằm ở khách sạn và nghĩ đến nàng. Trước khi rời khách sạn, chàng không nghe tin gì của nàng hết. Sáng mai, khi thanh toán tiền cho khách sạn, lòng chàng buồn vô hạn.
Sáng hôm sau, ông thủ tướng gọi lại cho nàng lúc tám giờ. Nàng bắt ông phải thề giữ bí mật nàng mới hỏi ông. Những câu hỏi có liên quan đến hôn nhân của nàng. Ông đáp rằng ở nhiều nước khác chuyện con vua cháu chúa lấy thường dân là chuyện bình thường, nếu nàng cảm thấy đây là chuyện chính đáng, thì ông thấy tại sao không thể thực hiện ở nước họ. Thực ra, bây giờ nàng có quyền bác bỏ ý kiến của Hội đồng Gia tộc và ngay cả ý kiến của Quốc hội. Nàng có quyền ấy như thân phụ nàng trước đây, nhưng cha nàng đã không sử dụng quyền ấy cho nàng.
- Phải, đúng thế, - nàng đáp, lần đầu tiên nàng có vẻ vui sướng trong nhiều tháng nay. Thật khó nói được sự vui sướng của nàng bây giờ, nàng không ngờ việc tấn phong công chúa trị vì lại có ý nghĩa cho nàng trong việc hôn nhân như thế này và nàng không muốn nói cho ông thủ tướng biết tâm trạng của mình lúc này.
- Chúng ta phải giữ kín chuyện này trong thời gian năm hay sáu tháng. Rồi sau đó, điện hạ có thể tuyên bố cho mọi người biết ý định của mình. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì nếu có thể làm để giúp điện hạ, - ông ta nói, nghe như giọng của ông chú nhân từ hơn là của vị thủ tướng. Nàng chúc ông lễ Giáng sinh vui vẻ rồi cúp máy.
Nàng nhìn đồng hồ tay, tám giờ mười lăm phút. Trước khi Parker rời khỏi khách sạn, chàng không gọi cho nàng. Nàng đã nói nàng sẽ gọi cho chàng. Nàng nhấc máy gọi ban an ninh, yêu cầu họ báo cho Max đến phòng nàng ngay. Nghe giọng nàng có vẻ lo lắng, họ hỏi phải chăng nàng có chuyện gì không ổn, nhưng nàng trả lời không có gì. Nàng lấy tờ giấy viết lên đấy vài chữ. Năm phút sau, Max xuất hiện.
- Anh đi nhanh đến khi trường Zurich mất bao lâu?
- Nàng hỏi, vừa bỏ tờ giấy vào phong bì rồi đưa cho anh ta.
- Một giờ, có lẽ ít hơn. Có chuyện cấp bách à? - Anh ta có thể đọc được trong mắt nàng là hiện nàng đang có chuyện rất quan trọng. Anh cười biết rằng mình phải đi gặp ai đấy. Anh đoán như vậy.
- Có chuyện rất cấp bách. Anh đến gặp Parker ở phi trường. Chuyến bay đi New York của anh ấy sẽ cất cánh lúc mười giờ.
- Dạ, thưa điện hạ. Tôi sẽ tìm ra anh ấy.
- Cám ơn anh, Max, - nàng đáp, lòng hân hoan nhớ đến những ngày còn ở Senafe, anh và Sam đều gọi nàng là Cricky. Những ngày ấy sẽ lui vào dĩ vãng, như bao nhiêu chuyện khác trong đời. Nàng hy vọng Max sẽ đến gặp chàng trước giờ máy bay cất cánh. Nếu không, nàng sẽ gọi cho chàng ở New York. Nhưng nàng muốn báo cho chàng biết trước khi chàng ra về. Ít ra sau việc chàng đã làm vừa rồi, chàng đáng được biết kết quả.
Max chạy xe như bay từ Vaduz đến phi trường Zurich. Anh ta lấy một chiếc xe cảnh sát của cung điện để đi và chân anh nhấn mạnh ga liên tục. Anh xem các chuyến bay đi New York và tìm ra chuyến Parker đi, bèn đến cổng ra máy bay để đợi chàng. Hành khách chưa lên máy bay. Năm phút sau, anh thấy chàng đi chậm rãi về phía cổng, chìm đắm trong suy tư, có vẻ mệt mỏi. Parker giật mình khi thấy Max. Anh ta cười vui vẻ với chàng, chúc chàng Giáng sinh vui vẻ, rồi đưa cho chàng phong bì mà Christianna đã đưa cho anh. Chiếc phong bì nhỏ, trắng, có hình chiếc vương miện của nàng và chữ viết tắt tên nàng. Chữ C với vương miện ở phía trên. Anh ta thấy hai tay Parker run run khi chàng mở phong bì. Parker đọc tờ giấy, rồi nụ cười từ từ nở trên môi chàng.
Nàng đã viết trên tờ giấy: Vâng. Em yêu anh, C. Chàng xếp tờ giấy bỏ vào túi, rồi vừa cười khoan khoái vừa vỗ vào vai Max.
- Tôi nói chuyện với công chúa được không? - Parker hỏi. Phi trường mời hành khách chuyến bay của chàng lên máy bay. Chàng cười thầm. Chàng đề nghị và nàng đã chấp thuận, mặc dù họ không hôn nhau. Nhưng họ đã đính hôn với nhau rồi. Lấy vợ công chúa có lẽ phải khác! Mặc dù chàng không đeo nhẫn cho nàng và chỉ gặp nàng ít phút tại Thánh lễ nửa đêm.
Max dùng điện thoại di động gọi về ban an ninh của cung điện, yêu cầu họ nối đường giây với công chúa điện hạ. Anh ta vừa nói vừa cười với Parker. Cả hai đều nhớ đến những ngày nàng còn là công chúa, nhưng khi ở Senafe họ chỉ gọi nàng là Cricky. Hai phút sau nàng nghe điện thoại và Max đưa máy cho Parker.
- Anh đọc tờ giấy em viết rồi chứ? - Nàng hỏi, có vẻ lo nhưng sung sướng.
- Rồi. - Chàng tươi cười đáp. - Chuyện xảy ra như thế nào?
- Em gọi ông thủ tướng, ông nói ông thấy chuyện chúng ta lấy nhau có thể thực hiện được. Theo ông ta thì các nước khác người ta đều cho phép, tại sao chúng ta lại không? Và trên thực tế, em có thể bác bỏ ý kiến của họ, nhưng chúng ta cần sự giúp đỡ đắc lực của ông thủ tướng. - Có sự giúp đỡ của ông ấy, công việc của họ sẽ dễ dàng hơn. Và nàng sẽ không còn e ngại lời hứa của cha nàng với mẹ nàng nữa. Nàng cười khi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay. Đây là chiếc nhẫn đẹp nhất nàng từng thấy. Nàng đeo nó cùng với chiếc nhẫn bằng ngọc bích.
- Như thế này tức là chúng ta đã đính hôn rồi phải không? - Parker hỏi, chàng quay người để tránh xa Max và hạ thấp giọng.
- Phải. - Nàng tươi cười đáp. - Cuối cùng chúng ta đã đính hôn với nhau được, - nàng nói tiếp với giọng chiến thắng. Họ đã đấu tranh quyết liệt để đạt được kết quả này, cả hai người đều kiên nhẫn. Số mệnh đã quá nghiệt ngã với họ, nhưng cuối cùng họ đã giành được thắng lợi như lòng mong muốn thiết tha. Ông ấy dặn chúng ta cần giữ yên khoảng năm hay sáu tháng. Và em đã đồng ý. Em không muốn có thái độ bất kính với cha em hay với Freddy.
- Thế là quá tuyệt cho anh rồi. - Chưa bao giờ chàng thấy hạnh phúc như thế này.
Có tiếng mời hành khách chuyến đi của chàng lên máy bay lần cuối cùng. Max vỗ vai chàng. Parker gật đầu chào anh ta với vẻ vội vã.
- Anh phải chạy thôi, kẻo trễ chuyến bay. Đến New York anh sẽ gọi cho em.
- Em yêu anh... cám ơn anh đã tặng chiếc nhẫn... cám ơn anh đã đến đây... cám ơn anh... - Nàng vội vã nói thật nhanh trước khi chàng tắt máy.
- Cám ơn em, điện hạ, - chàng đáp rồi tắt máy và đưa cho Max, miệng nhoẻn cười.
- Chúc thượng lộ bình an, - Max vừa bắt tay chàng vừa nói. - Sớm gặp lại ngài chứ, thưa ngài? - Anh ta hỏi, miệng cười hóm hỉnh.
- Đừng gọi tôi bằng ngài, hy vọng sẽ sớm gặp nhau... vào tháng sáu, hay lâu hơn... Chúc Giáng sinh vui vẻ. - Chàng vừa chạy đến máy bay vừa đưa tay vẫy. Chàng là người cuối cùng lên máy bay.
Chàng tìm chỗ ngồi, rồi nhìn ra cửa sổ, miệng cười vu vơ, nghĩ đến nàng. Đêm qua khi chàng thấy nàng trong nhà thờ, trông nàng thật đẹp. Chàng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong mấy giờ qua, khi máy bay lượn quanh phi trường rồi bay về hướng New York. Sau đó không lâu, máy bay bay trên thành phố Vaduz, người phi công chỉ tay về phía lâu đài, nói rằng ở đấy có nàng công chúa điện hạ đang ở. Nghe anh ta nói, Parker cười một mình. Thật khó tin. Chàng thấy sự việc xảy ra như trong truyện thần thoại. Ở châu Phi chàng yêu cô gái bím tóc, mang bốt đi bộ. Hóa ra cô ta là nàng công chúa sống trong lâu đài; bây giờ nàng công chúa đó là vị hôn thê của chàng. Và sẽ là vợ chàng suốt đời. Câu chuyện có đoạn kết hậu. Rồi họ sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau, chàng nghĩ thầm và cười thật tươi. Trong lâu đài, nàng công chúa cũng đang cười.
HẾT
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)