Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 22
M
ình sẽ chôn sống nó! – Lucy nói, giọng đanh lại.
— Hả? – Caro hỏi, mặt tái mét.
Trong khi thảo luận kế hoạch hành động, hai chị em vẫn phải liên tục nghe những lời chửi bới của con rối vọng ra từ trong tủ tường.
— Mình sẽ chôn nó dưới cái đống chất thải ở bên kia. – Lucy vừa giải thích vừa nhìn sang cửa sổ. – Em biết đấy, cái đống rác đó nằm ở gần ngôi nhà mới kia kìa.
— Được đấy. Em đồng ý. – Caro đáp. – Em sợ đến nỗi chẳng còn nghĩ ra cái gì nữa.
Caro liếc nhìn cái đồng hồ để bàn: gần ba giờ rưỡi sáng rồi.
— Em nghĩ rằng chúng ta nên đánh thức ba mẹ dậy. – Nó nói tiếp, vẫn rất lo lắng.
— Không thể được. Chúng mình đã nói với ba mẹ về chuyện này cả trăm lần rồi. Hai người sẽ chẳng tin chúng ta đâu. Nếu bây giờ lại đánh thức ba mẹ dậy, chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp nhiều điều phiền toái hơn nữa…
— Làm sao có thể gặp nhiều điều phiền toái hơn nữa được. – Caro vừa lẩm bẩm vừa chỉ vào tủ tường, nơi vẫn liên tục vọng ra những lời nguyền rủa giận dữ của ngài Wood.
— Em mặc thêm áo vào đi! – Lucy ra lệnh. – Chúng ta sẽ chôn sống nó. Sau đó sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới nó nữa.
Vài phút sau, hai chị cùng lầm lũi mò xuống cầu thang. Nơi đây vẫn tối đen như mực. Lucy khệ nệ xách va ly, nó cố bỏ ngoài tai những lời phản đối thô tục và tức giận của ngài Wood.
Caro mở cửa, hai chị em lặng lẽ bước ra ngoài.
Không khí ngoài trời mát mẻ và ẩm ướt hơn. Những giọt sương sớm đọng trên ngọn cỏ đang long lanh phát sáng dưới ánh trăng. Những ngọn cỏ ướt đẫm được dịp dính bết vào đế giày của hai chị em sinh đôi khi chúng đi về phía nhà xe.
Trong khi Lucy đang ra sức giữ chặt lấy chiếc va ly, thì Caro bước tới và từ từ nâng cánh cửa lùa của nhà xe lên tới một nửa, sau đó nó luồn vào bên trong rồi lôi ra một cái xẻng xúc tuyết to tướng.
— Cái này có vẻ được đấy! – Caro lẩm bẩm.
Lucy liếc nhìn ra ngoài đường. Ánh sáng hắt xuống từ những ngọn đèn đường dường như đang bị nhấn chìm xuống dưới cái ẩm ướt của thời tiết lúc cuối đêm. Tất cả đều lọt thỏm vào bầu trời lờ mờ ánh trăng. Hai chị em xông thẳng vào các bụi cây thấp lè tè được dùng làm hàng rào ngăn cách giữa hai nhà. Lucy đặt chiếc va ly xuống bên cạnh đống phế thải to đùng trước mặt.
— Mình sẽ đào hố, quẳng nó xuống rồi lấp đất lên. – Lucy quyết định.
— Ta báo trước cho hai đứa biết rằng kế hoạch của chúng mày sẽ không thực hiện được đâu. Ta là một kẻ siêu mạnh! – Con rối ở trong va ly hét lên đe dọa.
— Em đào trước đi. – Lucy nói mà không chú ý đến những lời đe dọa của con rối. – Sau đó chị sẽ đào tiếp.
Caro cắm xẻng vào trong đống rác. Lucy chợt rùng mình vì lạnh. Bầu trời bất ngờ tối sầm lại bởi một đám mây lớn vừa kéo tới che lấp cả mặt trăng.
— Hãy để cho ta đi! – Ngài Wood lại rống lên. – Nếu không thả ta ra ngay bây giờ, chúng mày sẽ phải chịu những hình phạt thích đáng nhất.
— Đào nhanh lên em! – Lucy sốt ruột giục em.
— Em làm hết sức mình rồi đấy! – Caro hổn hển đáp.
Nó đã đào được một cái lỗ vuông dưới chân đống rác.
— Phải đào sâu hơn nữa, đúng không chị?
— Đúng thế. – Lucy trả lời. – Em ra trông va ly đi. Để đấy chị đào tiếp cho.
Chợt có con gì đó vừa chạy vụt ra từ bụi rậm ra. Lucy giật mình ngẩng mặt lên nhìn rồi buột miệng kêu lên một tiếng khi thấy một cái bóng đang lẩn trốn.
— Chắc là một con mèo. – Caro run run nói. – Ta cứ để nguyên va ly mà chôn hay là lôi ngài Wood ra?
— Em có nghĩ rằng rồi mẹ sẽ nhận ra sự mất tích của cái va ly này không? Caro lắc đầu.
— Nhà mình chẳng bao giờ dùng tới cái của nợ này nữa đâu.
— Vậy ta quẳng luôn cả va ly xuống. – Lucy quyết định. – Như vậy sẽ dễ dàng hơn.
— Rồi chúng mày sẽ phải lấy làm tiếc đấy, hai con nhãi ranh ạ! – Con rối gào lên.
Chiếc va ly chao đảo rồi rơi đánh huỵch một cái dưới đáy hố.
— Em thấy buồn ngủ quá. – Caro lẩm bẩm.
Nó cởi giầy rồi chui tọt vào trong chăn.
— Chị thì lại cứ tỉnh như sáo ấy. – Lucy nói trong khi vẫn đang ngồi ở mép giường. – Chị nghĩ rằng mình đang cảm thấy nhẹ người nên mới thế. Thật là may mắn khi đã trút bỏ được cái tạo vật quái quỷ ấy đi.
— Tất cả chuyện này đều có một cái gì đó thật quỷ quái. – Caro vừa nói vừa đập tay vào gối. – Ba mẹ sẽ chẳng bao giờ tin đó là sự thật. Ngay em cũng vậy, cho tới tận bây giờ em cũng chưa chắc rằng mình đã tin ở điều ấy.
— Em đã để cái xẻng vào chỗ cũ chưa? – Lucy hỏi.
Caro gật đầu.
— Em đã dựng đúng chỗ cũ rồi. – Caro vừa trả lời vừa ngáp.
— Em cũng đã đóng cửa nhà xe lại rồi chứ?
— Xuỵt! Rồi! Em phải ngủ đây. Ít nhất thì ngày mai ta cũng không phải tới lớp. Vì vậy có thể dậy muộn được.
— Ôi! Sao mình chẳng buồn ngủ tí nào cả! – Lucy thở dài. – Tự nhiên chị thấy đầu óc trống rỗng quá. Cứ như vừa trải qua cơn ác mộng khốn nạn ấy. Chị tự nhủ rằng… Caro? Caro, em ngủ rồi à?
Không có tiếng trả lời, Caro đã ngủ.
Lucy ngửa mặt lên nhìn trần nhà rồi kéo chăn đến tận cằm. Tự nhiên nó cảm thấy lạnh. Nó như vẫn chưa trút bỏ được cái ẩm ướt và lạnh thấu xương của buổi sáng sớm.
Một lúc sau, các suy nghĩ quay cuồng xung quanh các sự kiện xảy ra suốt đêm như tan biến dần đi, Lucy cũng dần thiếp đi.
Tám giờ rưỡi sáng, tiếng ầm ĩ của động cơ gì đó làm Lucy choàng tỉnh dậy. Nó vươn vai, dụi mắt rồi bước thấp bước cao đi về phía cửa sổ.
Bầu trời hôm nay xám xịt. Ngoài cửa sổ, ở khu đất bên cạnh phía sau ngôi nhà mới có hai chiếc xe lu đang cần mẫn làm việc.
“Không hiểu họ có đè bẹp cái đống phế thải to tướng ấy không nhỉ? – Lucy thầm nghĩ. – Nếu họ làm như vậy thì quả là tuyệt cho hai chị em mình quá!” – Lucy bất giác mỉm cười. Mặc dù không ngủ được nhiều, song nó vẫn cảm thấy trong người dễ chịu.
Caro vẫn đang ngủ say như chết. Sau khi khoác thêm cái áo dài vào người, Lucy rón rén bước ra khỏi phòng.
— Con chào mẹ! – Nó vui vẻ chào khi bước vào trong bếp.
Bà Lafaye quay ngoắt lại nhìn nó. Lucy ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt tức giân của mẹ. Nó nhìn theo cái hất hàm của bà mẹ.
— Không thể như vậy được! – Nó buột miệng kêu lên.
Ngài Wood đang ngồi chồm hỗm trên chiếc ghế đẩu, hai tay nó đặt lên trên gối. Tóc tai, mặt mũi nó dinh đầy bụi gạch đỏ quạch. Lucy kinh hãi đưa tay che mặt.
— Mẹ tưởng con đã hứa sẽ không bao giờ cho cái đồ bẩn thỉu này xuống đây nữa cơ mà! – Bà Lafaye quát. – Chẳng hiểu ai đã biến con thành kẻ dở điên dở dại vậy không biết? – Bà vừa nói vừa giận dữ quay mặt về phía bồn rửa bát.
Con rối nghiêng đầu, nháy mắt rồi nhăn nhở không thành tiếng.