Nguyên tác: The Dark Arena
Số lần đọc/download: 648 / 77
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Chương 22
E
ddie Cassin sốt ruột đi đi lại lại trong văn phòng trong khi Inge, cô thư ký của anh, kiên nhẫn giải thích qua điện thoại cho một người nào đó ở đầu dây bên kia rằng, sếp của cô cần được nói chuyện với người có thẩm quyền để hỏi về tình trạng của một người bệnh nằm ở đó. Inge phải giải thích như thế với ba người trước khi cô có thể ra hiệu cho Eddie đến nói chuyện.
Eddie cầm ống điện thoại lên. Giọng nói của một người nói tiếng Anh rất thạo, đàng hoàng và có vẻ có đủ thẩm quyền vang lên bên tai anh:
— Rất tiếc. Chúng tôi không thể cho biết tin tức về bệnh nhân qua điện thoại. Hai nữa, nếu tôi không lầm thì ông không phải là thân nhân của người bệnh.
Eddie biết ngay anh không có thể đe dọa, làm áp lực hay cãi cọ với một người có giọng nói như thế này. Kinh nghiệm cho anh biết người có giọng nói đó là một kẻ tự tin, luôn luôn làm theo luật và vững tin ở luật lệ. Anh nén bực bội để nói bằng một giọng bình thường:
— Thưa bác sĩ, tôi chỉ muốn hỏi ông một điều. Trong bệnh viện ông hiện có một người bệnh tên là Hella Broda không? Ông chồng của cô ấy, hoặc là người tình của cô ấy, tuỳ theo bác sĩ muốn gọi sao cũng được, là bạn chí thân của tôi. Anh ấy phải đi Frankfort vì công việc. Bạn tôi chưa biết cô Hella Broda bị mệt nặng đến nỗi phải vào bệnh viện. Bây giờ theo bác sĩ, tôi có cần bảo bạn tôi về gấp hay không?
Giọng nói trả lời ngay:
— Theo tôi thì bạn của ông nên về gấp.
Eddie hỏi thêm:
— Công việc mà bạn tôi phải làm ở Frankfort cũng rất quan trọng. Nếu bác sĩ thấy bạn tôi phải về gấp…
Im lặng trong vài giây, rồi giọng nói lại vang lên. Lần này, Eddie ngạc nhiên khi thấy giọng nói gần như hiền từ, thương cảm:
— Ông nên bảo ông ấy về gấp.
Eddie đặt ống nói xuống. Anh nhìn thấy Inge đang nhìn anh, đôi mắt mở to, anh bảo nàng:
— Lấy giùm chai rượu với cái ly sạch ra đây.
Khi cô ta đi khỏi, anh lại nhấc máy và yêu cầu phòng điện thoại quân đội cho anh nói chuyện ngay với Frankfort. Đường dây có ngay nhưng muốn nói chuyện được với một người khách đang ngồi đâu đó trong hàng trăm văn phòng hành chính ở Frankfort không phải là chuyện dễ. Eddie gọi hết phòng này đến phòng khác yêu cầu cho nói chuyện với Walter Mosca. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, khi Eddie đã uống hết ly rượu thứ ba, khi mồ hôi chảy ra đầy mặt anh và anh đã hết hy vọng nói chuyện được với Mosca, thì tiếng nói của Mosca đột ngột vang lên bên tai anh:
— Ai gọi đó?
Giọng nói của Mosca chỉ có vẻ ngạc nhiên, không chút sợ hãi. Eddie nghẹn lời trong vài giây:
— Walter, Eddie gọi đây. Việc của anh ở đó ra sao?
— Chưa biết, họ tống tôi đi hết phòng này đến phòng khác. Cho đến bây giờ vẫn chưa biết hồ sơ của tôi nằm ở phòng nào. Có chuyện gì ư?
Eddie hắng giọng. Anh cố lấy giọng bình thản để nói:
— Tôi nghĩ anh nên về gấp, Walter. Bà chủ nhà của anh gọi dây nói đến cho biết Hella vừa phải vào bệnh viện. Tôi có gọi dây nói đến bệnh viện hỏi về tình hình của nàng nhưng họ không chịu cho biết rõ. Theo tôi thấy thì… có vẻ nghiêm trọng. Tôi đề nghị anh nên về ngay.
Mosca cũng im lặng một lát, rồi chàng quyết định:
— Tôi về bằng chuyến tàu 6 giờ tối nay. Tàu đến Bremen lúc 4 giờ sáng. Anh đem xe đến đón tôi ở nhà ga nhé.
— Yên trí. Tôi đi đến bệnh viện ngay bây giờ. Ô kê?
Đặt ống nói xuống, Eddie mệt mỏi uống hết ly rượu. Anh bảo cô thư ký:
— Từ giờ đến tối tôi không trở lại đây nữa đâu.
Anh bỏ chai rượu vào cặp da và đi ra khỏi căn cứ.
Thành phố Bremen tối đen khi Mosca ra khỏi con tàu đưa chàng về từ Frankfort. Còn 15 phút nữa mới đến 4 giờ sáng. Quảng trường trước cửa nhà ga chỉ có mỗi một chiếc xe buýt nhà binh đậu nhờ. Cây đèn đường soi sáng yếu ớt.
Mosca nhìn vào phòng đợi nhưng không thấy bóng dáng Eddie Cassin ngủ gục ở đâu hết. Chàng bước ra cửa ga, quảng trường tối cũng không thấy có bóng dáng chiếc Jeep nào hết. Chàng đứng do dự vài giây rồi đi dọc theo con đường đầy bóng tối để về nhà. Rất lâu sau đó chàng vẫn không hiểu tại sao đêm nay chàng lại đi về nhà chứ không đi thẳng đến bệnh viện.
Khi đến gần nhà chàng, Mosca nhìn thấy trong bóng đêm của thành phố có ánh sáng của một ngọn đèn. Đến gần hơn, chàng nhận ra đó chính là ánh đèn trong phòng chàng. Khi bước lên những bậc xi măng, chàng nghe tiếng trẻ con khóc vang ra từ cửa sổ.
Cửa nhà không đóng. Vừa đẩy cửa vào nhà, chàng nhìn thấy ngay bà Saunders ngồi trong phòng khách, mặt hướng ra cửa, tay đẩy cái nôi bên trong có đứa con nhỏ của chàng đang khóc. Khuôn mặt bà Saunders trắng bệch dưới ánh đèn. Chàng đứng lại chờ bà ta nói nhưng thấy rằng bà đang sợ hãi và nếu chàng không hỏi, bà ta sẽ không nói trước.
— Hella sao bà? - Chàng hỏi.
— Bà ấy ở trong bệnh viện. - Bà Saunders đáp.
— Tôi biết rồi. Nhưng sao?
Không đáp ngay, bàn tay đang đẩy chiếc nôi đưa lên che mặt, bà Saunders bật khóc:
— Bà ấy chết rồi. Chết lúc 7 giờ tối. Tôi trở về lo cho thằng bé ngủ và chờ ông.
Chàng cảm thấy một sự tê dại, như da thịt chàng vừa trở thành một tấm màn mỏng không cảm giác. Chàng nghe rõ tiếng bà Saunders nhắc đi nhắc lại giữa những tiếng nấc nghẹn: “Bà ấy chết rồi… Lúc 7 giờ tối…” Chàng tin là bà ta nói thật, nhưng cùng một lúc, chàng cũng không chấp nhận sự thật ấy. Chàng lặng lẽ lùi lại, ra khỏi nhà và lầm lũi đi trong những phố vắng tanh đến bệnh viện.
Chàng đi thẳng vào phòng trực sáng đèn. Ở đấy, chàng thấy một nữ y tá ngồi cạnh máy điện thoại. Rồi chàng nhìn thấy Eddie Cassin ngồi trên chiếc ghế gỗ kê ngoài hành lang.
Eddie bối rối và ngượng ngùng đứng dậy khi trông thấy chàng. Anh gật đầu ra hiệu cho nữ y tá. Bà ta ra hiệu cho Mosca đi theo mình.
Mosca đi theo vành mũ trắng qua những hành lang dài như vô tận. Tai chàng nghe nhưng không ghi nhận tiếng thở khò khè, tiếng rên rỉ và tiếng ú ớ của những bệnh nhân nào đó quanh hành lang. Cuối cùng, y tá đưa chàng đến trước một khung cửa, mở nhẹ cánh cửa và lùi sang một bên, Mosca bước vào đó một mình.
Trong góc phòng, chàng nhìn thấy khuôn mặt Hella đóng khung trên mặt gối trắng, thân mình nàng được phủ một tấm vải trắng lên đến cổ. Chàng đến gần để nhìn cho rõ hơn. Hai mắt nàng nhắm nghiền và vết sưng trên má nàng không còn sưng to lắm nữa, như là chất độc cùng với đời sống đều đồng ý rời bỏ thân thể nàng cùng một lúc. Làn môi nàng không màu, gần như trắng nhợt. Trên mặt nàng không chỗ nào có một điểm hồng. Mặt nàng cũng không có pha một nếp nhăn và nàng có vẻ trẻ hơn nhiều so với hình ảnh của nàng trong chàng. Nhưng giờ đây khuôn mặt nàng trống rỗng, không còn chút cảm giác, hai quầng mắt trũng xuống làm cho đôi mắt nàng như mắt người mù.
Trên thành cửa sổ cạnh giường có một bình hoa bên trong cắm đầy hoa trắng, nhưng Mosca không nhìn thấy hoa. Chàng đứng sát bên giường nhìn xuống mặt Hella. Trong cơn mê loạn, chàng thấy rằng giờ đây chàng phải nhìn nhận rằng nàng đã chết nhưng chàng vẫn không biết chàng phải làm gì, phải nghĩ gì, những cảm giác của chàng vừa tê cứng và không còn khả năng ghi nhận, phản ứng như chúng vẫn thường ghi nhận, phản ứng. Chết, dưới những hình thái hung bạo của nó, không phải là cái gì xa lạ với chàng, nhưng đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy nó đến trá hình, đến bất ngờ, đến với một người chàng từng yêu thương, từng hôn hít, từng ôm ấp, nó đến làm cho chàng không còn có thể hôn, ôm cái thể xác này được nữa. Chàng đưa tay ra chạm lên mặt nàng rồi kéo nhẹ tấm vải che nàng. Tiếng vải di động phát ra tiếng sột soạt kỳ dị. Mosca kéo vải xuống thấp hơn.
Tấm thân nàng được bọc trong những băng giấy như loại giấy người Mỹ dùng để cuốn những món đồ dễ bị trầy trụa bong sơn. Bên trong những bằng giấy đó nàng không bận y phục gì cả. Đằng sau lưng chàng có tiếng nữ y tá thì thào:
— Nhiều người muốn liệm như thế, để dành y phục cho người khác.
Mosca bực bội lắc đầu. Chàng nghĩ: “Hella, anh có thể lo cho em đủ quần áo để em ra đi. Ít nhất anh cũng có thể…” Bỗng dưng cảm giác bất lực ghê gớm tràn tới bóp nghẹt cổ họng chàng, bàn tay của kẻ thù đưa tới kẹp trái tim chàng như kìm sắt và mật đắng tràn trong mạch máu chàng, ánh sáng tắt đi trước mắt chàng. Rồi không biết vì sao, không biết bằng cách nào, không biết tự bao giờ, chàng thấy chàng đứng ngoài hành lang, vai và đầu dựa vào tường.
Mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi chàng. Sau cùng, chàng nói:
— Chờ tôi đem y phục đến, bà mặc cho nàng dùm tôi?
Bà y tá gật đầu, Mosca bước ra khỏi bệnh viện.
Chàng bước đi, đi mãi trên những đường phố tối, đi qua thành phố điêu tàn cho đến lúc làn gió đầu đông lạnh giá thổi vào mặt chàng và chàng thấy vừng sáng nhạt của mặt trời lên ở trước mặt. Mosca dừng lại trong cánh đồng.
Chàng bắt đầu nghĩ đến việc chôn cất Hella, việc chàng phải làm chỉ là việc mang bộ áo đen của Hella đến bệnh viện để họ mặc cho nàng và đưa một số tiền để mua quan tài, thuê người chôn cất. Mọi việc khác đã có Eddie lo cho nàng, Eddie sẽ lo chu tất mọi thứ. Đến lúc này, chàng mới cảm thấy có vật gì vướng ở tay chàng, chạm vào chân chàng. Chàng nhìn xuống và thấy đó là cái túi vải xanh, cái túi đựng đồ tập thể thao đã đi theo chàng trên bao nhiêu năm, cái túi đã theo chàng suốt bao năm chiến tranh, cái túi theo chàng trở về Hoa Kỳ để rồi lại theo chàng đến đây. Cánh tay chàng rã rời đến nỗi không còn xách nổi nó nữa, chàng buông cho nó nằm trên cỏ ướt để một mình trở về thành phố.