Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ohn giận dữ giật chiếc cà vạt của mình. "Chuyện này thật ngu ngốc, Belle," anh rít lên. "Ngu ngốc." Belle nhón chân quanh người hầu riêng của anh, người đang rên rỉ đau đớn vì cái chết công trình thủ công cẩn thận của anh ta. "Chúng ta đã nói chuyện này bao nhiêu lần rồi? Em đã nói với anh là không thể không đến vũ hội nhà Tumbley đêm nay.
Mẹ sẽ lấy đầu em nếu em không xuất hiện ở phòng vũ hội như một phụ nữ đã lập gia đình." John cho người hầu lui với một cái gật đầu dứt khoát, muốn một cuộc trao đổi riêng tư. "Chính thế đấy, Belle. Giờ em là một phụ nữ đã lập gia đình. Em không cần phải tuân theo mọi yêu cầu của cha mẹ em." "Ồ, giờ thì thay vì làm theo yêu cầu của cha mẹ, em sẽ phải nghe theo anh.
Thứ lỗi cho em nếu em không nhảy lên sung sướng." "Đừng mỉa mai thế, Belle. Nó không hợp với em đâu. Tất cả những gì anh đang nói là em không cần phải làm theo những gì cha mẹ nói với em thêm nữa." "Cố nói thế với mẹ em đi." "Em là một phụ nữ trưởng thành." John đứng trước gương và bắt đầu thắt lại cà vạt của mình.
"Em có tin mới cho anh đây. Cha mẹ sẽ không ngừng là cha mẹ khi con cái họ đã lập gia đình. Và những bà mẹ đặc biệt sẽ không ngừng là các bà mẹ." John kéo nhầm một nút và nguyền rủa. "Anh nên thắt nó theo cách Wheatley đã làm. Em nghĩ nó trông khá thanh lịch." John bắn cho cô một ánh nhìn nói rằng anh không muốn nghe nó.
"Hãy nhìn nhận nó theo cách này," Belle tiếp tục, sửa lại váy để nó không bị nhăn khi cô ngồi xuống giường. "Cha mẹ em vẫn đang tìm hiểu về anh. Họ sẽ nghi ngờ nếu chúng ta từ chối xuất hiện nơi công cộng cùng nhau. Anh không muốn gây mâu thuẫn với cha mẹ vợ trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình, phải không nào?" "Anh cũng không muốn chết." "Chuyện đó không buồn cười đâu, John.
Em ước là anh sẽ không nói đùa về nó." John bỏ tay khỏi cà vạt một lúc và quay lại để có thể tự nhìn vợ mình. "Anh không đùa, Belle. Nó sẽ như một nhà thương điên đêm nay. Anh chưa có ý tưởng phải giữ cả hai chúng ta an toàn như thế nào." Belle cắn môi. "Alex và Dunford sẽ ở đó.
Em chắc họ sẽ là sự trợ giúp rất lớn." "Anh chắc chắn họ sẽ. Nhưng điều đó không đảm bảo an toàn cho chúng ta. Anh không thấy lý do tại sao em không chỉ cần nói sự thật với cha mẹ." "Ồ, điều đó sẽ tạo ấn tượng tốt đấy," Belle nói mỉa mai. "Họ sẽ yêu quý anh hơn khi phát hiện ra anh đặt tính mạng em vào nguy hiểm." Với vẻ cau có của John, cô nói thêm, "không cố ý, dĩ nhiên rồi." John cuối cùng cũng từ bỏ việc cố gắng thắt cà vạt và hét, "Wheatley!" Sau đó anh quay sang Belle và nói nhanh.
"Anh đặt mạng sống của chúng ta cao hơn quan điểm của cha mẹ em, và dù em có làm gì cũng phải nhớ điều đó." "John, em thật sự nghĩ chúng ta sẽ ổn thôi chỉ cần ở ngay cạnh Alex và Dunford. Có lẽ chúng ta thậm chí sẽ có cơ hội để bẫy - ồ, chào Wheatley. Ông chủ của anh dường như có chút rắc rối với chiếc cà vạt của mình.
Tôi e là tâm trạng của anh ấy đã khiến các ngón tay không hoạt động tốt lắm. Anh có thể hỗ trợ anh ấy được không?" Vẻ mặt John bắt đầu sạm xuống. Belle quay đi khỏi vẻ cau có của anh với một nụ cười rạng rỡ và đứng dậy. "Em sẽ đi xem xe ngựa đã sẵn sàng chưa." "Em đi đi." Belle quay ra cửa và bước vài bước về phía trước.
John thở dốc. "Chúa ơi, đàn bà, em đang mặc cái gì kia? Hay đúng hơn, em đang không mặc gì kia?" Belle mỉm cười. Cô đang mặc chiếc váy màu xanh đậm cô đã mua vài tuần trước khi cô vạch ra âm mưu quyến rũ anh. "Anh không thích sao?" cô hỏi, quay lưng về phía anh để anh không thể trông thấy nụ cười toe toét của cô.
Đó là một sai lầm, cho chiếc váy hở lưng, hoặc ít nhất là nó có một ít. "Nó không đứng đắn." John phì ra. "Không phải," Belle nói, không thể mang giọng mình vào đúng âm điệu của lời phản đối đúng đắn. "Rất nhiều phụ nữ mặc thế này, Một vài người còn mặc màu sáng và may hở nhiều hơn ấy." "Anh sẽ không để người đàn ông khác nhìn thấy lưng em.
Và đó là câu cuối cùng!" Belle quyết định cô không quan tâm phân nửa đến tính chiếm hữu của anh. "Vâng, nếu anh nói thế..." Cô lao khỏi phòng và bước vào phòng thay đồ, nơi Mary đang chờ với một chiếc váy mới khác. Belle có cảm giác cô sẽ phải thay trang phục của mình. Nhưng cô đã hoàn thành mục tiêu.
Cô đã mang tâm trí John ra khỏi suy nghĩ về Spencer trong ít nhất là vài phút. Sau khi thay đồ, cô đi xuống cầu thang, vừa lúc cửa trước bật mở theo sau là Alex, Emma, Dunford và Persephone. Bộ tứ đang trò truyện ồn ào. "Mọi người đang làm gì ở đây?" Belle hỏi. Emma nhìn về phía sau để chắc chắn cửa trước vẫn mở và hét to.
"BỌN CHỊ TỚI ĐÓN EM ĐẾN BUỔI VŨ HỘI ĐÊM NAY!" "Thế sao?" "Ồ PHẢI!" "Nhưng tại sao?" Emma nhìn thấy người quản gia sắp sửa đón cửa lại. "Đừng đóng," cô rít lên trước khi quay về phía Belle và trả lời. "VÌ EM ĐÃ YÊU CẦU CÒN GÌ!" "Ồ, dĩ nhiên rồi. Em mới ngớ ngẩn làm sao." Phu nhân Worth lang thang bước vào sảnh.
"Chuyện gì mà ồn ào đến vậy?" "Tôi không có chút ý kiến nào," Persephone lẩm bẩm, liếc ánh mắt kỳ lạ về phía Emma. "BỌN CHÁU ĐẾN ĐÓN BELLE VÀ JOHN TỚI BUỔI VŨ HỘI!" Emma gầm lên. "Được rồi. Khách của cô, đừng hét lên nữa." Alex nhanh chóng đóng cửa và nói. "Cháu đã giục cô ấy đi kiểm tra tai.
Cô ấy làm vậy đã ba ngày nay rồi." Emma kéo Belle sang bên và thì thầm, "Chị chỉ muốn cho, ờ, đối phương của chúng ta biết em sẽ đi cùng xe với bọn chị đêm nay." "Em cũng nghĩ vậy." "Hắn sẽ không cố gắng có bất kỳ hành động nào khi tất cả chúng ta đều ngồi trong xe ngựa." "Hắn có thể phá trục xe hoặc làm gì đó tương tự.
Vậy là, tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối." "Chị không nghĩ thế. Quá nhiều cho một cơ hội khi mà John có thể không phải người bị thương. Hắn sẽ chờ lần sau." "Hai đứa đang thì thầm gì vậy?" Caroline hỏi. "Và có chuyện gì xảy ra với tai cháu vậy, Emma? Cô đã nghe thấy cháu hét.
Đến đây có nhiều ánh sáng hơn. Cô muốn tự mình kiểm tra xem sao. Chúng có lẽ cần phải được lau sạch." Emma nhăn mặt nhưng vẫn tự mình bước vào căn phòng kế bên. "Tôi nghĩ tôi sẽ đi cùng," Persephone nói. "Cô ấy đã hành động rất kỳ lạ cả tối." "Cảm ơn," Belle nói ngay khi mẹ cô đã đi xa.
"Đừng nói thế," Alex trả lời với một cái phẩy tay. "Mặc dù bọn anh đã có khoảng thời gian quái quỷ để giữ bí mật với Persephone." "Dì ấy trông rất tươi tắn." "Anh đang thích nghi." "Dì ấy sẽ không để anh đóng gói đồ đạc của mình để trở về Yorkshire sau quá nhiều niềm vui ở London này." Alex nhún vai trước khi chuyển sang vấn đề cấp bách hơn.
"Chồng em đâu rồi?" "Đang cau có trên lầu." "Rắc rối trên thiên đường à?" Dunford hỏi với một nụ cười kỳ quoặc. "Đừng có cười trên nỗi đau khổ của người khác, đồ xấu tính." "Hãy xem xét nó như một lời khen ngợi đi. Không sự đau khổ của ai khác lại khiến anh vui đến vậy." "Em thấy sợ hãi thay cho anh đấy, Dunford." Cô quay lại phía Alex.
"Anh ấy có hơi khó chịu khi phải đi tối nay. Anh ấy nghĩ nó không an toàn." "Nó không an toàn. Nhưng bọn em không thể giam mình ở đây mãi được. Vũ hội nhà Tumbley có lẽ sẽ là nơi an toàn nhất mà chúng ta có thể sắp xếp. Nếu như Spencer cố gắng có bất kỳ hành động nào sẽ có cả trăm người chứng kiến.
Điều đó sẽ dễ dàng để mang hắn đi xa." "Em đã cố gắng giải thích cho anh ấy, nhưng anh ấy không nghe. Em nghĩ anh ấy lo lắng cho em." Alex mỉm cười. "Những ông chồng có nghĩa vụ phải lo lắng cho vợ mình. Đó là bài học anh đã học được rất nhanh. Tất nhiên, không gì em có thể làm với nó bên cạnh việc kiềm chế những hành vi ngu ngốc.
Giờ thì, em nghĩ khi nào cậu ấy sẽ xuống? Chúng ta thật sự nên đi bây giờ." "Bất kỳ lúc nào, em cho là vậy." Thật đúng lúc, John xuất hiện nơi đầu cầu thang. "Ồ tốt, anh đây rồi." "Đừng có vui vẻ chết tiệt thế." Belle liếc ánh mắt xin lỗi tới những người bạn của mình như để cố gắng bù đắp cho thái độ cáu bẳn của chồng.
Hai người đàn ông lại trong có vẻ cực kỳ thích thú, và Belle chỉ có thể đơn giản là lắc đầu và chờ đợi John xuống tham gia cùng họ. Anh luôn xuống cầu thang chậm hơn. Tuy nhiên, ngay khi chạm chân xuống đất, anh bước ngang qua sảnh chính với sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên. "Ashbourne.
Dunford." Anh chào hỏi những vị khách của mình với cái gật đầu nhanh. "Chúng tôi nghĩ sẽ an toàn hơn cho hai người nếu đi cùng chúng tôi tối nay," Dunford nói. "Ý tưởng tuyệt vời. Emma đâu rồi? Cô ấy có tới không?" "Cô ấy đang đi kiểm tra tai." Belle trả lời. "Gì?" "Đó là một câu chuyên dài." "Anh chắc chắn vậy," anh dài giọng.
Belle nắm chặt tay anh và giật mạnh, kéo anh đến cạnh cô. "Em phát mệt với thái độ của anh rồi, John." "Đừng có nghĩ anh sẽ thấy dễ chịu trong ít nhất một tuần," anh rít lên. "Em biết anh cảm thấy sao về chuyện này rồi đấy." Belle mím chặt môi kiên quyết và quay lại với Alex và Dunford.
Alex đang nhìn lên trần nhà và huýt sáo. Dunford đang cười toe toét tận mang tai. "Ôi, im đi," cô cuối cùng cũng lên tiếng. "Anh không nói gì cả!" Câu này đến từ cả Dunford và John. "Đúng là đàn ông. Em phát ốm với các anh mất. Emma! Emma! Em cần chị! Ngay bây giờ!" Emma bước vào sảnh chính với tốc độ đáng kinh ngạc.
"Rất xin lỗi, cô Caroline!" cô hét lên qua vai. "Belle cần cháu." Cô không dừng bước cho đến khi gần như va vào sườn Belle. "Cảm ơn Chúa và cả em nữa, Belle. Chị nghĩ cô ấy đang giết chị." "Chúng ta đi chưa?" Alex nói trơn tru. "Persephone đâu rồi?" "Dì ấy quyết định đi với cô Caroline và chú Henry," Emma trả lời, khoác tay cô em họ và để cánh đàn ông ở lại.
"Cô ấy đổ thứ gì đó gớm guốc xuống tai chị," cô thì thầm. "Nó rất là tởm." Belle mỉm cười và lắc đầu. "Mẹ chỉ đùa chị thôi. Mẹ rất ghét mỗi khi mọi người giữ bí mật với mẹ." Emma để Alex giúp cô vào xe. "Phu nhân Worth có thể khiến Napoleon phát khóc." Bình luận đó gợi lên một tiếng làu bàu đồng tình từ John.
Belle bắn cho anh một ánh nhìn khó chịu và ngồi xuống cạnh Emma. John thả lỏng trên ghế ngồi đối diện họ, nhưng Belle không bị đánh lừa bởi tư thế lười biếng đó của anh. Cô có thể nói rằng mỗi inch trên cơ thể anh đều đang trong tình trạng báo động, sẵn sàng hành động nếu cần thiết.
Thái độ thận trọng của John thấm cả vào Alex và Dunford, và họ cũng giữ một mắt trên cửa xe và một trên những người phụ nữ. Belle cố tránh nhìn vào cánh đàn ông; họ khiến cô căng thẳng, và mặc dù trước mặt cô tỏ rõ thái độ can đảm trước John, cô vẫn thấy chút sợ hãi về buổi tối nay.
May mắn thay, Emma liên tục trò chuyện, và họ trò chuyện thân tình trong khi xe lăn bánh tới điểm hẹn. "Và những buổi sáng ốm nghén đã biến mất hoàn toàn," Emma đang nói. "Ít nhất là chị hy vọng thế. Chị không cảm thấy ốm đã cả tuần nay rồi." "Thật tốt. Chị sắp sinh chưa?" Belle giữ giọng cô thấp xuống.
Cuộc trò chuyện thật sự không phù hợp với tiêu chuẩn chút nào. "Chắc là sắp, nhưng bộ váy giấu nó khác tốt. Và dĩ nhiên người ta không thể trông thấy gì bên dưới chiếc áo choàng này, nhưng - Chuyện quái gì vậy!" Chiếc xe ngựa lảo đảo như say rượu nghiêng sang phải. John đang ở ngay trên Belle chỉ trong tích tắc, di chuyển theo bản năng để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
"Em có đau không?" anh hỏi, giọng gấp gáp. "Em không sao, em ổn, chỉ - Ôi!" Cỗ xe lại nghiêng ngả và lảo đảo sang trái. "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Alex hỏi, di chuyển từ vị trí của mình ra phía trước Emma bên cạnh cửa sổ. "Alex, không!" Emma hét. "Nếu chúng ta bị đổ, anh sẽ bị nghiền nát mất!" Alex miễn cưỡng lùi lại.
Không có vẻ như họ đang gặp nguy hiểm. Cỗ xe tiếp tục lắc lư, nhưng có vẻ gần như là nhẹ nhàng. Cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, cỗ xe ngựa kêu cót két một tiếng lớn và rồi nghiêng về bên trái hẳn và mọi người đều ngã nhào về phía thành xe. Khi cuối cùng cũng trở nên rõ ràng rằng họ sẽ không di chuyển đi bất kỳ nơi nào khác, Belle gửi đi một lời cầu nguyện thầm lặng khi cô ngã ngay trên cùng và tay cô quấn quanh cổ Alex.
"Có vẻ như," cô bò ra phía cửa sổ, "chúng ta đã hạ cánh trên một thân cây. Đó là lý do tại sao chúng ta không nghiêng hẳn đi." "Au!" Emma rên rỉ. "Em có một cái đầu gối đáng sợ đấy, Belle. Quan sát chỗ em di chuyển chứ." "Rất xin lỗi. Trong này chật quá. Mọi người không sao chứ?" Cô nhìn xuống dưới mình.
"Dunford đâu rồi?" "Mmmm, grmmm." Belle mở to mắt. Bên dưới cả bốn người họ sao? Thế thì có thể không thoải mái cho lắm. "Em, à, em sẽ ra ngoài ngay lập tức. Em nghĩ chúng ta sẽ phải đi theo đường cửa xe. Nếu chúng ta mở được cái này, tất cả chúng ta sẽ ngã ra ngoài và bị đập đầu." Cô nhìn lại phía cửa sổ.
"Thật ra, em không nghĩ cửa xe sẽ mở đủ rộng để chúng ra ra. Cái cây chặn cửa rồi." "Cứ làm đi, Belle," Alex nghiến răng. "John, anh có sao không? Anh không nói gì cả." "Anh ổn, Belle, chỉ hơi khó chịu thôi. Có ba người ở trên anh đấy." "Brmmm, thrmmm" đến từ âm điệu thanh lịch của Dunford.
Belle nhìn xuống lo lắng trước đống lộn xộn toàn những tay với chân đang quờ quạng giận dữ và rồi bò theo hướng khác, bỏ qua tiếng lẩm bẩm đau đớn và phẫn nộ của Emma. Giữ chặt váy quanh người, cuối cùng cô cũng từ bỏ tất cả vẻ đứng đắn và nhấc nó qua đầu gối, nhích về phía chiếc ghế ngồi cho đến khi cô có thể với được tay nắm cửa.
"Em gần đến nơi rồi! Giờ thì nếu em có thể xoay cánh cửa..." Belle xô thật mạnh. Tuy nhiên, lực hấp dẫn đã chống lại cô và chiến thắng. Mỗi lần, cánh cửa lại đập trở lại cô. "Em vô cùng xin lỗi, nhưng em cần lợi thế tốt hơn. Em phải đứng lên." Cô di chuyển ra khỏi vị trí ngồi và đặt chân phải của cô lên đối tượng gần nhất chính là đầu Alex.
Emma cười khúc khích khiến Belle quay lại. "Chuyện gì vậy?" "Không có gì." Câu này đến từ Alex, trong một tông giọng rõ ràng. "Quay lại làm việc đi." Belle xoay lần nữa và đẩy cánh cửa bằng tất cả sức mạnh. Lần này, nó bung chốt và bật mở tung. Cô reo lên chiến thắng nho nhỏ và trườn lên chiếc ghế để có thể thò đầu ra ngoài cửa.
"Ồ, xin chào, Bottomley," cô líu lo, nhận ra người đánh xe của Alex và Emma. "Có chuyện gì vậy?" "Bánh xe bị rời ra, thưa phu nhân. Không biết chuyện gì đã xảy ra nữa." "Hmm, kỳ lạ thật đấy." "Nếu em không phiền tiếp tục cuộc trò chuyện này vào lúc khác," John nói từ phía dưới đống lộn xộn.
"Bọn anh muốn ra khỏi xe ngựa." "Ối, em xin lỗi. Bottomley, ông có thể túm lấy tôi nếu tôi trượt xuống không?" Với cái gật đầu của ông ta, cô trèo lên và trượt xuống cạnh người đánh xe. "Chờ đỡ Emma nhé. Tôi nghĩ chị ấy đang lên." Belle lao xuống dưới kiểm tra thiệt hại. Bánh xe còn lại đã hoàn toàn trượt khỏi con đường, mấy con nhím đang trưng dụng như thể đó là của riêng chúng.
"Em thấy gì không?" Emma ra khỏi xe. "Trông như thể ai đó chỉ đơn giản là nới lỏng bánh xe ra. Không có dấu hiệu gì như thể nó sẽ hỏng hẳn cả." "Hmmm." Emma nâng váy và cúi xuống nhìn. "Em tránh đường được không?" Alex là người tiếp theo ra khỏi xe, và anh cũng muốn kiểm tra chiếc xe ngưa.
Anh quàng một tay dưới cánh tay vợ và kéo cô ra. "Có vẻ như chúng ta có một kẻ tấn công khá dịu dàng," Emma nói. "Dù rằng, hoặc có ai đó không biết cách sử dụng một cái cưa." John xuất hiện quanh góc xe, nhìn anh cực kỳ giận dữ. "Hắn cưa cái gì?" "Không cưa gì cả," Alex trả lời.
"Chỉ nới lỏng bánh xe ra thôi." John chửi thề bên dưới hơi thở. "Xin lỗi vì đã đặt vợ cậu vào nguy hiểm. Belle và tôi sẽ về nhà ngay lập tức, và tôi sẽ chuyển tiền sửa xe lại cho cậu." Trước khi Belle có thể phản đối, Alex đã giơ một tay lên và nói. "Vớ vẩn. Không có tổn hại vĩnh viễn nào cho cỗ xe cả.
Tất cả những gì chúng ta cần là một bánh xe khác." "Chuyện này là về cái bánh xe sao?" Dunford cuối cùng cũng xuất hiện, trông khá nhàu nhĩ. "Nó rơi ra," cả bốn người đồng thanh nói. "Mọi người không cần giận dữ thế. Tôi chỉ vừa mới ra được đây thôi." "Xin lỗi," Belle lên tiếng.
"Em cảm thấy như mình đã đứng đây cả giờ rồi." "Em chắc chắc thấy vậy," Dunford trả lời khô khan. "Em có vận may lớn đấy, nếu em nhớ, em hạ cánh ngay trên cùng. Bây giờ, tôi sẽ gửi Bottomley quay lại nhà cậu, Ashbourne, để giải quyết sạch chỗ này. Tôi không nghĩ nó sẽ mất thời gian.
Chúng ta chỉ vừa mới đi vào đường chính từ nhà cậu." Anh đi về chỗ bánh xe sau và nhặt nó lên. "Tôi phải nói rằng, Spencer đã thực hiện một việc khá tẻ nhạt. Nếu hắn muốn phá tan một chiếc xe ngựa, có một đống cách thông minh hơn để làm. Hắn thậm chí còn không thể làm gãy nổi một cái xương nào trong số năm người chúng ta." Belle trợn tròn mặt.
"Anh thật giỏi trong việc tìm kiếm mặt tích cực nhỉ." John cau mày kéo cô sát về bên mình. "Tôi rất biết ơn rằng không ai bị thương, nhưng cậu sẽ phải tha thứ cho nếu tôi không thấy gì là tích cực cả. Tôi sẽ không trở thành nguyên do cho bất kỳ cái chết nào trong số các bạn. Chấm hết, Belle.
Chúng ta về nhà." "Vậy nhưng hắn có thể hạ gục anh với một viên đạn trên đường chúng ta về nhà không nhỉ? Em nghĩ là không." "Belle nói đúng đấy," Alex nói. "Cậu an toàn hơn nhiều nếu có chúng tôi hơn là không có chúng tôi." "Phải," John trả lời chua chát. "Nhưng cậu an toàn hơn nhiếu nếu không có chúng tôi hơn là có chúng tôi." "Anh thứ lỗi cho chúng em chút chứ?" Belle nói, kéo chồng ra xa vài bước khỏi đám đông nho nhỏ.
"Anh phải nghe em, John," cô thì thầm. "Không phải anh là người nói với em rằng chúng ta không thể dành lại cuộc sống nếu cứ né tránh gã đàn ông này sao? Hắn ta có vẻ như đủ điên cuồng để cố gắng thử làm gì đó đêm nay tại vũ hội nhà Tumbley. Nếu chúng ta bắt được hắn, chúng ta sẽ có cả trăm người chứng kiến.
Hắn sẽ bị đưa đi trong suốt phần đời còn lại." "Có lẽ, nhưng chuyện gì xảy ra nếu hắn thành công? Hoặc tệ hơn, chuyện gì xảy ra nếu hắn bỏ qua anh và tóm lấy em? Belle, anh hứa với em chúng ta sẽ không bỏ trốn gã đàn ông này cả đời. Anh sẽ đối phó với hắn, nhưng anh sẽ không làm điều đó bằng cách đặt em vào nguy hiểm đâu.
Em phải tin anh - đây không phải gã đàn ông mà bất kỳ phụ nữ nào muốn ở cạnh một mình." John nắm lấy vai cô thật chặt. "Belle, anh không thể sống nếu thiếu em. Em không nhận ra rằng hắn giờ có đến hai mục tiêu sao? Nếu hắn giết em, hắn cũng đã giết anh rồi." Nước mắt dâng đầy trong mắt Belle trước những lời khẩn khoản của anh.
"Em cũng yêu anh, John. Và anh biết em căng thẳng đến thế nào trước tính mạng của anh. Nhưng em cũng không thể sống cuộc đời cứ phải để mắt qua vai. Và chúng ta sẽ không thể có cơ hội nào tốt hơn để bẫy Spencer hơn buổi tối nay." "Vậy thì anh sẽ đi." Anh đưa tay chống hông. "Nhưng em sẽ về nhà." "Em sẽ không đợi trong phòng như một con chuột nhỏ chết nhát," Belle nói, mắt cô lóe lên.
"Cùng nhau chúng ta có thể làm bất kỳ điều gì. Một mình, chúng ta chẳng là gì. Anh phải tin em, John." "Anh nhớ có lần em đã cầu xin anh không nên cho đi bất kỳ cơ hội nào không cần thiết. Cho phép anh lịch sự như vậy. Về nhà đi, Belle. Anh đã đủ lo lắng mà không cần phải để mắt đến em nữa." "John, lần cuối này, nghe em nói đi.
Anh có yêu em không?" "Chúa ơi, Belle," anh nói rã rời. "Em biết là anh có mà." "Vâng, người phụ nữ anh yêu không phải người có thể ngồi kiên nhẫn ở nhà khi mà người đàn ông cô ấy yêu đang gặp nguy hiểm. Em nghĩ chúng ta có thể bẫy được Spencer nếu chúng ta có đủ người cùng phe.
Hắn rõ ràng không sáng dạ cho lắm. Hắn thậm chí còn không thể phá hỏng nổi một chiếc xe cho ra hồn. Với cả năm người chúng ta đồng lòng, chúng ta có thể đánh bại hắn. Và đêm nay là một cơ hội hoàn hảo." "Belle, nếu có chuyện gì xảy ra với em..." "Em biết, anh yêu. Em cũng có cảm giác y như thế đối với anh.
Nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Em yêu anh quá nhiều để cho phép điều đó." John nhìn xuống đôi mắt xanh sáng của cô, đang sáng lên với tình yêu và niềm tin cùng hy vọng. "Ôi em yêu," anh nói khàn khàn. "Em đã chữa lành cho anh. Em khiến anh tin rằng anh thật sự xứng đáng với niềm hạnh phúc này." "Anh xứng đáng mà." John đặt nhẹ tay lên vai cô.
"Đứng yên một chút nào," anh nói khẽ. "Anh chỉ muốn nhìn em thôi. Anh muốn mang hình ảnh của em theo trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình. Anh không nghĩ em có bao giờ trông đẹp đến vậy như lúc này." Belle đỏ mặt sung sướng. "Đừng có ngốc thế. Váy em rách, và em chắc chắn tóc của em thật lộn xộn, và -" "Suỵt.
Đừng nói gì cả. Chỉ nhìn anh thôi. Trong ánh sáng mắt em gần như màu tím. Giống như những quả mâm xôi đen." Belle cười nhẹ. "Anh hẳn phải lúc nào cũng đói ngấu. Anh vẫn đang so sánh em với trái cây kìa." "Anh sao?" John không thể rời mắt khỏi đôi môi cô, anh vừa nghĩ nó giống như những quả anh đào chín mọng.
"Phải, anh từng nói đôi tai em giống những quả mơ." "À đúng vậy. Anh cho rằng em nói đúng. Anh lúc nào cũng đói từ khi anh gặp em." Cô đỏ mặt. "Yoo-hoo!" Những người trẻ tuổi đang yêu!" John và Belle cuối cùng cũng rời mắt khỏi nhau và quay lại, chớp mắt, thấy Dunford đang tiến về phía họ.
"Nếu cả hai người có thể ngừng nói mấy lời yêu đương, chúng ta có thể lên đường bây giờ. Trong trường hợp hai người không nhận ra, một cỗ xe ngựa mới đã ở đây rồi." John hít một hơi thật sâu rã rời trước khi quay sang Dunford và nói, "Sự tế nhị, tôi cho là, không được nhấn mạnh khi cậu được nuôi dạy nhỉ." Dunford mỉm cười vui vẻ.
"Không hẳn. Chúng ta đi chứ?" John quay sang Belle và đưa cánh tay cho cô. "Em yêu?" Belle chấp nhận cử chỉ đó với một nụ cười, nhưng khi họ đã đi xa khỏi Dunford, cô quay sang anh và rít lên. "Em sẽ giết anh vì việc này." "Anh chắc chắn là em sẽ cố gắng." "Chiếc xe ngựa này không thật ấm áp như chiếc kia." Alex nói với một nụ cười hối lỗi.
"Tôi hiếm khi sử dụng nó trong mùa đông." Chỉ trong vài phút tất cả đã yên vị trong xe, và họ trở lại đường thẳng tiến vũ hội nhà Tumbley. Belle và John túm tụm nhau trong góc, quay vào nhau chống lại cái lạnh. John đặt tay anh lên tay cô, vuốt ngón tay lên khớp ngón tay cô. Cô cảm thấy sự ấm áp chỉ bằng sự kết nối đó và nhìn anh.
Anh đang nhìn chằm chằm xuống cô, đôi mắt nâu mềm mại và ấm áp. Belle không thể ngăn được mình. Cô bật ra tiếng rên nhỏ hài lòng. "Ôi, vì Chúa!" Dunford la lên, quay sang Alex và Emma. "Hai người có thấy họ không? Hai người không thấy buồn nôn sao?" "Một ngày nào đó," Belle cắt ngang với một giọng thấp, ngón tay cô chỉ về phía anh, "anh sẽ gặp người phụ nữ trong mơ của mình, và sau đó em sẽ khiến cuộc đời anh trở nên khốn khổ." "E là không đâu, Arabella thân yêu.
Người phụ nữ trong mơ của anh chuẩn mực đến mức cô ấy không thể tồn tại." "Ôi làm ơn đi," Belle khịt mũi. "Em cược là trong vòng một năm nữa anh sẽ bị treo lên, bị cùm chân, và thích mê tơi điều đó." Cô ngồi ngay ngắn trở lại với một nụ cười hài lòng. Bên cạnh cô John đang rung lên vui sướng.
Dunford nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. "Anh sẽ cược. Em sẵn sàng mất gì nào?" "Anh sẵn sàng mất gì nào?" Emma quay sang John. "Anh có vẻ đã kết hôn với một phụ nữ đam mê cờ bạc." "Vì đã biết, tôi có thể chắc chắn mình sẽ cân nhắc hành động của bản thân một cách cẩn thận hơn." Belle đấm vui vẻ vào sườn anh khi cô bắn cho Dunford một cái nhìn đàn áp và hỏi.
"Thế nào?" "Một ngàn bảng." "Xong." "Em điên à?" Tay John siết chặt quanh những ngón tay cô. "Em phải cho là chỉ đàn ông mới được đánh bạc thôi sao?" "Không ai đặc cược một điều ngu ngốc như thế, Belle," John nói. "Em vừa đánh cược với người đàn ông mà anh ta đã nắm chắc phần thắng.
Em có thể thua." "Đừng đánh giá thấp sức mạnh tình yêu, anh yêu. Mặc dù trong trường hợp của Dunford, có lẽ chỉ cần ham muốn là đủ." "Em làm anh tổn thương đấy," Dunford trả lời, đặt bàn tay nhanh lên trên trái tim nhằm nhấn mạnh. "Dù có lẽ anh không thể có khả năng cảm xúc cao hơn được thế." "Thật không?" John, Alex và Emma theo dõi cuộc trao đổi với sự thích thú và giải trí đáng kể.
"Anh không biết em là một kẻ thù ghê gớm đến thế, em thân yêu." John nói. "Anh chưa biết nhiều về em đâu," Belle chế giễu. Cô ngồi lại với một nụ cười tự mãn. "Chỉ cần chờ cho qua buổi tối thôi." Một cảm giác kỳ lạ nhộn nhạo trong dạ dày John. "Anh khiếp sợ từng khoảnh khắc của nó.".
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)