Số lần đọc/download: 2486 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:25:14 +0700
Chương 22: Kinh Hãi
“C
hị Phượng, chị tìm tôi à?” Diệp Phong đi tới trước bàn làm việc của Hà Tích Phượng, nhìn thấy trên bàn có một ấm trà, dựa vào mùi hương tỏa ra từ ấm trà có thể đoán được đây là loại trà Long Tỉnh ngon nhất.
“Oh”, Hà Tích Phượng đang miên man suy nghĩ như bị kéo về thực tại, nhìn thấy trước mặt một người đàn ông với vẻ mặt tươi cười, “Diệp Phong, cậu đã đến rồi thì ngồi đi!”
Khi đang nói chuyện, Hà Tích Phượng đưa một chén trà Long Tỉnh đưa tới trước mặt Diệp Phong, cô trong giống một bậc đại sư trong lĩnh vực trà đạo với những am hiểu uyên thâm, phong cách tao nhã mà không hề kiêu ngạo, kết hợp với bộ đồ công sở hiện đại tạo nên một sự hứng thú khác lạ.
“Chị Phượng chắc am hiểu về trà đạo lắm nhỉ?” Diệp Phong nâng chén trà Long Tỉnh lên ngửi mùi thơm dịu của nó uống liền một ngụm rồi từ từ bỏ chén xuống, mới mở miệng hỏi. Chẳng qua ở thời đại coi trọng vật chất này hình như trà đạo đang bị mọi người dần lãng quên, hôm nay lại thấy một người phụ nữ thành phố am hiểu về trà đạo, thật không có mấy người biết đến phương pháp tu thân dưỡng tính này.
“Tôi cũng chỉ hiểu sơ thôi”, Hà Tích Phượng mỉm cười, sau đó lập tức lấy ngay lại vẻ mặt khô cứng, mới mở miệng nói: “ Chẳng qua là hồi học đại học tôi có học một thầy rất yêu trà đạo nên tôi cũng có học một chút, đáng tiếc là mấy năm nay bộn bề công việc không có nhiều thời gian thưởng thức thú tao nhã đi uống trà nói chuyện phiếm này được, nên cũng có quên đi nhiều”.
“Oh. Nói vậy thầy của chị cũng là một bậc thầy về trà đạo đấy nhỉ!” Diệp Phong nhìn vào đôi mắt thanh nhã thể hiện một đẳng cấp về trà đạo của người phụ nữ này, nhưng cũng không bị nhập sâu vào giữa sự im lặng, “bằng không không thể có được một học sinh xuất sắc như chị Phượng”.
Nhưng Hà Tích Phượng lại tỏ ra lo lắng thở dài, trong giọng nói có chút đau buồn, “đáng tiếc là thầy ấy đã qua đời”.
Lơ đãng thoáng nhìn xuống dưới, chú ý tới động tác uống trà của Diệp Phong, thoáng vẻ bình tĩnh, thoáng vẻ lạnh nhạt, có thể đây cũng là một danh trà vì người uống trà qua vài lần không thể có phong thái như vậy được, chỉ có những người có tâm ngay thẳng như nước chảy, những người tài giỏi thì mới đạt đến trình độ như vậy, nghĩ vậy cô nhanh chóng bước lại để xác định xem người đàn ông trước mặt mình có phải là một cao thủ trà đạo hay không.
Oh! Cậu hình như cũng rất am hiểu về trà đạo?” Hà Tích Phượng cười khẽ, người đàn ông trước mặt dường như luôn cho mình cảm giác vừa vui mừng vừa sợ hãi, mặc dù nói chuyện với nhau trong khoảng thời gian không dài nhưng cô luôn cảm nhận thấy ở hắn không phải là người tầm thường.
“Hả, tôi chỉ là ngẫu nhiên xem qua mấy quyển sách nói về trà đạo thôi, tôi cũng có quen vài đàn anh rất yêu trà đạo, cho nên cũng học theo phong thái uống trà của họ, chỉ là người ngoài nghề làm bừa thôi. Tuyệt đối không lừa gạt chị Phượng”. Diệp Phong hạ thấp giọng nói.
Nhưng trong lòng lại nhớ về cuộc sống trước kia, có lẽ, trên thế giới này chỉ có hai nghề nghiệp cần đến trà đạo để bồi dưỡng tâm tính, một nghề là thầy thuốc, còn một nghề nữa… đó là nghề sát thủ. Bởi vì hai nghề đó đều liên quan đến tính mạng con người. Ngày đầu tiên Diệp Phong chính thức bước vào cái nghề ghê tởm đó, có một vị tiền bối đã dạy cho hắn về trà đạo, sát thủ cũng muốn tu thân dưỡng tính. Nhưng Diệp Phong lại chỉ thích uống rượu, kết quả là hai cái thú đó được hắn kết hợp cùng với nhau, sau khi say rượu thì thưởng thức trà hoặc là thưởng thức trà sau đó uống rượu, người thường nhìn thấy vậy đều không thể giải thích được, mà Diệp Phong làm như thế vô số lần và chỉ có bản thân hắn hiểu được vì sao.
“Tốt lắm, trở về vấn đề chính, hôm nay tôi tìm cậu không phải để đàm luận về trà đạo”, Hà Tích Phượng đẩy đẩy kính mắt, trong nháy mắt từ một người phụ nữ có phong thái thanh tao thưởng thức trà đạo biến thành một nữ tổng giám đốc cương nghị, vốn trong giọng nói vẫn có chút đau buồn nhưng kiên quyết kìm nén, “tôi đã đề cử cậu là phó giám đốc bộ phận PR, không biết cậu có ý kiến gì không?”
“Oh”, Diệp Phong vẫn không hề biểu lộ sắc mặt vui mừng hoan hỉ, uống nốt chén trà Long Tỉnh mới chậm rãi nói, “cám ơn chị Phượng đã tin tưởng”.
Hình như cậu đã biết chuyện này rồi à?” Hà Tích Phượng khẽ nhíu mày, Diệp Phong phản ứng một cách lạnh nhạt khiến cho trong lòng cô có nhiều phần nghi hoặc, nếu như đối mặt với danh lợi mà không có chút động lòng gì thì nhất định không phải con người.
“Tôi có nghe được chút tin đồn, vậy cũng xem như là biết rồi”. Diệp Phong cười cười, đây đúng là sự thật, buổi sáng nay Tiểu Triệu đã tung tin về việc lên chức này, nhưng cho dù Diệp Phong có không biết thì có thể lúc này hắn còn có biểu hiện thờ ơ hơn, một phó giám đốc bộ phận PR là gì mà khiến trong lòng hắn gợn sóng được chứ.
“Oh”, Hà Tích Phượng thư thái, mặc dù cô rất coi trọng năng lực của Diệp Phong nhưng biểu hiện ra mặt như vậy, nếu là địa vị của Trần Kỳ một người đàn ông giả bộ có thừa trong phòng PR thì sẽ bộc lộ cảm xúc như cá gặp nước ra ngoài, nhưng với cậu này thì vẫn tỏ ra bình thường mà thôi.
“Không biết cậu có ý kiến gì về phòng PR không?” Hà Tích Phượng có thói quen hỏi nước đôi, từ từ đợi Diệp Phong trả lời. Kỳ thật, đây có thể coi là thử thách cuối cùng để cô quyết định xem trọng dụng hay không trọng dụng một thành viên mới. Nếu không có con mắt tinh tường và năng lực thì nhất định không thể giao một chức vụ quan trọng đối với công ty như vậy cho một người mới không có gì trong tay.
Việc này vốn không phải là lựa chọn một phó giám đốc bộ phận PR mà thực ra là lựa chọn giám đốc tương lai của bộ phận PR, lần này Diệp Phong nhảy một bước cao thăng chức thay thế Trần Kỳ. Hà Tích Phượng hoàn toàn tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, chắc chắn Diệp Phong sẽ làm cô hài lòng.
Làm sao mà Diệp Phong lại không hiểu rằng đây là một thử thách chứ, Hương Tạ Hiên chẳng qua cũng chỉ là có một số trụ sở cao cấp ở nước ngoài, cùng lắm là gặp mặt phụ nữ thôi. Từng thường xuyên tới những nơi này, Diệp Phong sao lại không biết công việc và tình hình bên trong như thế nào chứ.
“Nếu chị Phượng thực sự muốn nghe một chút về cái nhìn của tôi thì tôi đây cũng không khách khí, có gì không đúng mong chị chỉ bảo”.
Diệp Phong ngồi thẳng dậy, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, không còn phong thái thưởng thức trà nói chuyện phiếm như vừa rồi nữa, rành mạch nói từng câu: “ Theo như tôi quan sát thì bộ phận PR cần phải cách tân, Hương Tạ Hiên cũng cần phải cách tân”.
“Oh?” Hà Tích Phượng có chút giật mình nhìn vào mắt Diệp Phong, một người không chỉ trẻ tuổi mà còn mới đến làm mà thậm chí đã có cái nhìn về cả Hương Tạ Hiên, cô không mong đợi những nhận xét kiểu lấy lòng, đó chỉ là những câu nói hời hợt.
“Nói tiếp đi!”
Lúc đó Diệp Phong với ánh mắt khẳng khái mở miệng nói: “Đối với bộ phận PR, vấn đề lớn nhất chính là thái độ, phòng PR là phòng tiếp xúc với khách hàng nhiều nhất, nhưng lại có những người không hiểu về công việc của mìnhh một cách đúng nghĩa, nhiều người tưởng rằng vì mình là nhân viên PR thì chỉ cần cùng khách ăn cơm uống rượu là có được thiện cảm của khách, nhưng quả thật không phải như vậy, chúng ta không thể coi công việc chỉ đơn giản là công việc được, cần phải coi khách như bạn bè, phải giúp khách hàng giải tỏa được tâm lý, cùng tâm sự với khách, có như vậy mới có thể làm khách hàng thực sự toại nguyện.
Hà Tích Phượng gật đầu liên tục, vẻ mặt tỏ ra tán thưởng. Cũng là phụ nữ nàng hiểu rõ những người phụ nữ đến đây không phải muốn vung tiền để hưởng thụ mà phần nhiều là vì muốn thư giãn, quên phiền não. So với việc là một nhân viên phục vụ chu đáo thì trở thành một người bạn chân chính quan trọng hơn.
“Đó mới chính là Hương Tạ Hiên!” Diệp Phong nhìn kỹ vào sắc mặt của Hà Tích Phượng, nói tiếp: “Làm việc tại đây một tháng, tôi cũng không hiểu rõ lắm về những nhóm khách hàng, nhưng có thể nói phần lớn phụ nữ thành công ở thành phố T này đều là hội viên của Hương Tạ Hiên, nhưng tiềm lực tiếp nhận thêm hội viên mới của Hương Tạ Hiên lại không lớn, vì vậy đó cũng là một chướng ngại vật đối với Hương Tạ Hiên!”
“Uh?” Diệp Phong biểu hiện vượt ngoài sức tưởng tượng của Hà Tích Phượng, tạm thời lúc đó cô tiếp tục đánh giá cao Diệp Phong thêm một bậc nữa.
“Vậy làm thế nào để giải quyết chướng ngại vật này?” Hà Tích Phượng cất giọng hỏi mang thái độ không ít chờ mong, người đàn ông này lại một lần nữa cho cô cảm giác vừa vui mừng vừa sợ hãi là sao vậy nhỉ?
“Rất đơn giản, khai thác đặc biệt những hội viên tiềm năng, trong tay có nhiều mối quan hệ như vậy, Hương Tạ Hiên hoàn toàn có thể trở thành sân chơi giao lưu cho đông đảo hội viên giao thương, trao đổi, có thể lấy tiền thuê chỗ, cũng có thể dựa vào việc này mà phát triển sản nghiệp của Hương Tạ Hiên, bất luận là kiểu gì thì đều là động lực thúc đẩy câu lạc bộ phát triển mạnh mẽ”.
“Hả”, Hà Tích Phượng không thể tin vào tài ăn nói đĩnh đạc của người đàn ông đứng trước mặt cô, lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ ‘kinh hãi’, nhữn lý luận của hắn là cả một kế hoạch giúp Hương Tạ Hiên phát triển. Còn hơn thế nữa, tất cả mọi việc đều là để Hương Tạ Hiên từ một câu lạc bộ trở thành một tập đoàn lớn mạnh.