Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Phiên Ngoại (2)
T
rái tim Lâm Gia Duệ như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, giật mình tỉnh dậy.
Rèm cửa sổ không thả xuống, ánh trăng rọi vào, rơi trên người y. Màn đêm sâu thăm thẳm, làm vầng trăng tròn vành vạnh kia lại càng thêm đẹp đẽ.
Y thở hổn hển, nhìn chằm chằm vầng trăng ngoài cửa một chốc. Người ngủ bên cạnh đang vắt tay qua ngực y, giờ đã tỉnh, khàn giọng nói: “Sao thế? Nửa đêm lại tỉnh?”
Y vắt tay lên trán mình: “Tôi…lại mơ.”
“Ác mộng sao?”
Nghĩ một lúc, y đáp: “Ngược lại.”
Người nọ liền ôm y vào lòng: “Ngủ thêm lúc nữa đi, có khi lại mơ lại nó đấy.”
“Không.” Y lắc đầu, giọng vừa khàn vừa nhỏ: “Sẽ không gặp được nó nữa đâu.”
Nhưng nếu ở một thế giới nào đó, có một Lâm Gia Duệ khác đang sống một cuộc đời mà y mơ ước… thì cũng thật may mắn.
Ánh trăng đẹp như thế, làm người khó mà ngủ được. Mãi đến khi trăng dần chuyển về tây, rồi chân trời dần trắng xóa, y mới mơ màng thiếp ngủ.
Vừa sáng, người ngủ cạnh Lâm Gia Duệ đã rời đi, trước khi đi còn cúi xuống hôn lên trán y, nhẹ giọng nói: “Có gì thì gọi cho tôi nhé.”
Y không trả lời, xoay người ngủ tiếp.
Đến trưa y mới dậy. Ánh mặt trời mùa đông rất ấm áp, y xuống giường, xỏ dép rồi đến bên cửa sổ, từ tầng mười tám nhìn xuống thành phố tấp nập xe cộ này.
Còn cảnh biển dập dìu bình yên kia… rốt cục chỉ là giấc mơ thôi.
Lâm Gia Duệ thở nhẹ ra một hơi, đi đánh răng rửa mặt rồi nấu bữa sáng. Nửa chừng có chị hai y gọi tới, y vừa nghe máy đã bị cô mắng tới tấp: “Lâm Gia Duệ, em muốn làm chị tức chết phải không! Đối tượng lần này không tốt ở chỗ nào!”
“Không có điểm nào không tốt cả, chỉ là không hợp thôi…”
“Mới gặp có một lần, sao em biết là không hợp?”
Y nhỏ giọng đáp: “…Nhìn mặt là biết mà.”
“Lâm Gia Duệ!! Em nhìn em bao nhiêu tuổi đi! Chẳng lẽ định cả đời độc thân chắc!”
“Thì tùy duyên thôi.” Chị hai làm đầu y phát đau: “Em chưa đến ba lăm tuổi mà, cần gì lo ế chứ?”
“Hồi trước ba mươi tuổi em cũng nói thế.” Chị hai nói thẳng vào trọng tâm: “Tiểu Duệ à, em không còn nhỏ nữa, chớp mắt một cái đã…”
“Chiều nay em có họp báo, sắp không kịp rồi, ta nói sau nhé! Em cúp trước đây!”
“Hả? Tiểu Duệ…”
Y cúp máy cái rụp, thở dài môt hơi. Lại nhìn nhật ký trò chuyện thì thấy – trừ cuộc gọi của chị hai ra thì cuộc gọi gần nhất là tối qua. Y không lưu tên người nọ, nên trong máy chỉ hiện lên một chuỗi số.
Nhìn chằm chằm dãy số kia một lúc, rồi y xóa nó đi.
Đúng là chiều nay y có một buổi họp báo. Thấy sắp đến giờ rồi, y liền đứng dậy về phòng ngủ thay đồ. Lúc soi gương, y thấy nơi xương quai xanh của mình có một dấu hôn đỏ sẫm….
Đây là bằng chứng cho ý chí yếu đuối của y.
Hôm qua phim mới của y vừa công chiếu, đoàn phim mở tiệc ăn mừng, y lỡ uống hơi nhiều, sau đó…
Lâm Gia Duệ không khỏi nhớ đến chuyện hôm qua, cảm thán – đàn ông đúng là động vật nửa thân dưới mà. Đương nhiên không thể để người khác thấy dấu hôn này, nên y đành thay một chiếc áo cao cổ.
Một lúc sau, trợ lý lái xe đến đón y, trên đường hỏi: “Hôm qua đạo diễn Lâm bị chuốc nhiều rượu phết nhỉ, bây giờ anh thấy thế nào rồi?”
Y xoa xoa điểm giữa hai chân mày: “Tàm tạm…”
“Người đến đón anh tối qua là ai thế? Còn đẹp trai hơn cả nam chính phim này!”
Y hơi ngừng lại, mãi sau mới thờ ơ đáp: “À, là hàng xóm đối diện nhà tôi.”
Trợ lý rất hiếu ý người, thấy y có vẻ không muốn nói thêm về việc này nữa, liền nói sang chuyện khác.
—
Mục đích chính của buổi họp báo là tuyên truyền cho bộ phim vừa công chiếu. Lâm Gia Duệ thành thạo trả lời mấy câu phải phép, đang định kết thúc thì chợt có phóng viên hỏi y: “Phần lớn phim của đạo diễn Lâm đều có kết cục bi thảm, không biết đạo diễn có cân nhắc đến môt kết cục khác không?”
Y sửng sốt, đột nhiên nhớ đến giấc mơ tối qua. Trong mơ y đã xem một bộ phim – tuy không nhớ tình tiết thế nào nữa, nhưng y vẫn nhớ kết thúc HE viên mãn của nó. Đúng là.. làm người vui vẻ thật.
Mãi mà y vẫn chưa trả lời, lâu đến nỗi mọi người bắt đầu thấy là lạ, y mới cầm mic lên: “Có thể đấy!”
Cả đời dài như thế, ai mà biết được, nhỉ?
Sau khi họp báo kết thúc, Lâm Gia Duệ không đi ăn với cả đoàn mà đón xe về nhà. Vì sắp đến Tết nên chung cư vốn lạnh như băng cũng có chút hơi thở của năm mới. Y đi thang máy lên tầng mười tám, vừa bước ra cửa thì thấy — người ở cách vách nhà y kia.
Người nọ đang cầm chìa mở cửa, thấy y thì nói: “Về rồi à?”
“Ừ.”
“Tôi vừa mua ít đồ ăn về, em muốn ăn cùng tôi không?”
“Thôi.” Y bịa đại một cái cớ: “Tôi ăn rồi.”
“Lại liên hoan hả?” Người nọ mỉm cười: “Sau này đừng uống nhiều rượu như thế nữa.”
Y gật đầu.
Khách sáo xong rồi, nhưng cả hai vẫn đứng im không nhúc nhích. Nhờ ánh hoàng hôn rọi vào qua cửa sổ, y có thể thấy hầu kết của người kia nhô ra dưới cổ áo sơ mi mở rộng. Tối qua y say mèm, nhưng chưa đến mức mất lý trí. Y vẫn nhớ, mình đã tự tay ôm lấy cổ người kia, ngẩng đầu lên, liếm liếm nơi nhô ra đó…
Nghĩ lại mà cả người y nóng lên.
Người kia đứng tựa vào cửa, nhìn y nói: “Vậy thì, em ngủ ngon nhé.”
Giờ này mà chúc ngủ ngon thì sớm quá, nhưng trừ nó ra thì Lâm Gia Duệ cũng chẳng biết nói gì: “Ngủ ngon.” Rồi xoay người vào nhà.
—
Dù phim đã công chiếu, nhưng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Mãi đến mấy hôm trước đêm giao thừa, Lâm Gia Duệ mới cho mình được nghỉ xả hơi.
Trước đó, chị hai đã gọi y về ăn cơm tất niên. Y không có kế hoạch nào khác nên đồng ý, đêm giao thừa mang mấy hôm quà về nhà.
Anh cả và anh ba y cũng về, cả nhà cùng ăn một bữa cơm rất là vui vẻ. Trong bữa cơm, chị hai lại nhắc lại vấn đề kinh điển đó, cầm tay y than thở: “Tiểu Duệ ơi là Tiểu Duệ, sang năm là em ba mươi ba tuổi rồi…”
Lâm Gia Duệ đã biết trước là chị hai sẽ nói thế, liền nháy mắt với Lâm Gia Văn.
Anh liền đỡ lời: “Ba ba tuổi thì sao? Tiểu Duệ tuổi trẻ tài cao, giờ người thành đạt đều thích kết hôn muộn mà.” Rồi giơ ly rượu lên: “Nào nào, nhân ngày vui uống thêm ly nữa!”
Rồi chị hai quên mất chuyện đang nói thật.
Nhớ bài học lần trước, lần này Lâm Gia Duệ không dám uống quá say nữa. Dù từ bé y đã lớn lên ở Lâm trạch, nhưng mấy năm nay y đã quen sống một mình ở ngoài; nên tối đó y không ở lại, mà đi bộ về nhà. Trên đường rất vắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ đâu đây. Y đi bộ hơn nửa tiếng, khi về nhà thì gần như đã tỉnh rượu.
Lâm Gia Duệ lại gặp người kia trong thang máy.
Khi thấy nhau, cả hai đều hơi giật mình.
Người kia mở miệng trước: “Ăn cơm tất niên xong rồi à?”
“Ừ, vừa ăn về đây. Anh thì sao?” Y đáp.
“Cũng vậy.”
“Một mình?”
“Ừ, tôi quen rồi.”
Khi thang máy xuống tới tầng một, đột nhiên y quay sang nói: “Đi dạo với tôi một lúc đi.”
Người nọ thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức gật đầu: “Được.”
Cơ sở hạ tầng quanh chung cư khá đầy đủ, cách đó không xa là một công viên, nên cảnh đêm cũng không quá trống trải. Hai người cứ đi không mục đích, dọc đường cũng không nói gì cả. Lâm Gia Duệ đi trước, còn người kia hơi lùi về phía sau.
Công viên là chỗ trẻ con hay chơi đùa, nên bây giờ vắng ngắt chẳng có ai. Y nhìn xung quanh một lúc: “Giống nơi tôi hay chơi hồi bé phết nhỉ.”
Y đến ngồi xuống xích đu, rồi quay đầu lại, làm như khi còn bé: “Chú này.”
Lâm Dịch tiến lên hai bước, đẩy từ sau lưng y.
Bàn đu bay lên thật cao, y hô nhỏ một tiếng, vô thức nở nụ cười – tựa như pháo hoa nở rộ trong đêm tối, chớp mắt đã biến tan.
Khi bàn đu hạ xuống, y giẫm hai chân xuống đất, lảo đảo đứng dậy.
Lâm Dịch hỏi: “Không chơi nữa à?”
“Ừ.” Y đáp: “Tôi nhớ có một năm, người ta bắn pháo hoa vào đúng lúc giao thừa ở bờ biển, đẹp đến khó mà quên được. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã rất khao khát… nếu thời gian có thể dừng lại ở lúc đó thì tốt rồi.”
Tiếc là, thời gian là thứ mà một khi đi sẽ không bao giờ quay lại.
Dường như Lâm Dịch cũng nhớ ra đêm đó, kêu lên: “Tiểu Duệ…”
“Có một lần mới ra mắt phim, tôi đã gửi cho anh một vé, anh có nhớ không?”
“Có chứ. Nhưng lần đó tôi đến muộn, lúc đến nơi thì phim chiếu xong rồi, nên đành đứng ngoài rạp chờ em.”
“Sau này, tôi đã mơ về cảnh đó rất nhiều lần — không ai trong chúng ta đi về phía đối phương cả.”
“Sau nữa thì sao?”
“Rồi cả đời cứ trôi qua như thế.” Lâm Gia Duệ ngẩng lên cười: “Mà lúc ấy, tôi cũng không biết là mình đang mơ.”
Hắn thấp giọng đáp: “Sẽ không như vậy đâu. Dù thế nào, nhất định cuối cùng tôi sẽ đến bên em.”
Trái tim y hơi rung động, hỏi: “Hồi trước anh nói muốn đi tìm một vật, tìm được mới trở về. Rốt cục thứ đó là gì?”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn y nói: “Bí mật.”
Y không truy hỏi nữa, chỉ bảo: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Trên đường về có một hàng tạp hóa vẫn mở. Lâm Dịch hỏi Lâm Gia Duệ: “Muốn uống nước không?” Miệng nói thế nhưng chân đã đi về phía cửa hàng.
Thấy dáng đi khập khiễng kia, Lâm Gia Duệ liền giành lấy ví của hắn: “Để tôi đi cho.”
Y lấy hai bình nước, lúc trả tiền mở ví ra, liền thấy một tấm ảnh của mình.
Một bức hình ố vàng… đã chụp từ rất lâu.
Một Lâm Gia Duệ thuở còn học sinh vô lo vô nghĩ, đang mỉm cười nhìn chính y.
Y rút nó ra khỏi ví, từ từ lật lại — liền thấy một hàng chữ nhỏ quen thuộc, là nét chữ của mình khi còn thiếu niên.
Lâm Gia Duệ nắm bức ảnh thật chặt, nhất thời đầu óc trống rỗng,
Từ đằng xa, Lâm Dịch đi tới, hỏi: “Vẫn chưa mua nước à?”
Giờ đã qua lập xuân*, ấm áp lẩn trong làn gió, nhẹ nhàng mơn man gò má y. Lâm Gia Duệ ngẩng đầu, chợt như say như mê bởi làn gió xuân dịu dàng đó.
*Lập xuân(立春): thường từ 4-5/2 đến 18-19/2. Thường được coi là mốc bắt đầu mùa xuân. Chi tiết xem ở đây.
*Hôm nay có tin xác nhận là Kim Woo Bin bị ung thư vòm họng… Dù chữa được vì phát hiện sớm và đủ tiền để nhận chữa trị tiên tiến nhất, nhưng mà, tôi chỉ nghĩ là, ôi sao người trẻ thế mà đã ung thư nhỉ… Gì chứ ở Việt Nam thì dễ chết hơn nhiều lắm. Ôi sao cái sự sống chết nó nhanh chóng và đột ngột quá nhỉ, chẳng báo trước gì cả.
Vậy nên tranh thủ còn yên ổn sống ngày nào thì nên trân trọng mọi thứ mình có một chút. Thiết nghĩ Lâm Dịch trong đây cũng thế? Lỗi lầm đã gây ra thì không xóa bỏ được, giờ mà muốn giành lại trái tim người yêu, thì chỉ có nước mặt dày dán vào thôi.
“Cả đời dài như thế, ai mà biết được, nhỉ?”
HOÀN.