Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
21. Anh Linh Cẩu
ún Bụi giật mình nhảy vọt lên và khi bốn chân chạm đất, nó nhe răng, toàn bộ lông trên người dựng đứng hết lên. Đứng sững trước mặt nó là một hình thù khủng khiếp mà đời nó chưa bao giờ nhìn thấy! Đầu tiên là đôi mắt vàng rực, sáng quắc nhìn nó trừng trừng. Kế đó là cái mõm to, đen thui, méo mó trong một nụ cười hung ác, điểm thêm hai chiếc răng nanh trông chắc khỏe như hai cái móc sắt treo thịt ở cửa hàng thịt. Trên đỉnh đầu là một túm lông bù xù, mọc chẳng thành hàng lối. Bộ lông hoang dại có màu vàng bẩn xen lẫn sọc đen. Nhất là, đặc biệt hơn cả chính là đôi chân trước cao hơn, vạm vỡ hơn đôi chân sau và viền quanh một cái ức rất lớn. Hình thù ấy cao to gấp ba, gấp bốn lần Cún Bụi và đang đứng yên không nhúc nhích. Cún Bụi cũng không nhúc nhích, lông xù trên người dựng đứng tua tủa, gầm gừ, sẵn sàng sống mái một trận với đối phương. Bây giờ nó mới nhớ là đã trông thấy một cái gì giông giống hình thù ấy. Một hôm, Bé Táo để một quyển sách mở rộng trên đầu gối và chỉ cho nó xem một cái hình:
-Nhìn cái này mà xem: Linh Cẩu đấy! Trông ghê gớm không? Bé Táo nói với vẻ thán phục.
Kể trông cũng ghê gớm thật nhưng trong hình vẽ thì không đáng sợ bằng một con linh cẩu bằng xương bằng thịt đột nhiên đứng sững trước mặt mình trong thành phố vào giữa đêm khuya.
Không biết Linh Cẩu có đọc được những ý nghĩ của Cún Bụi hay không? Chỉ biết anh ta phá lên cười và lanh lảnh tuyên bố:
-Thực ra mà nói, bộ dạng của anh quả tình cũng khó làm chú mày yên tâm được. Trông anh giống linh cẩu phải không? Đừng trả lời ngược lại đấy nhé, anh biết điều đó mà. Vả lại, quanh đây mọi người đều gọi anh là Linh Cẩu . Nhưng mà nói thật, chú mày cũng xí trai chả kém gì anh, chú mày biết đấy…
Sau câu nói đó, anh chàng Linh Cẩu lại bắt đầu cười, kiểu cười giống như một tràng những tiếng khùng khục.
(“Bọn Linh Cẩu hình như lúc nào cũng cười.” Trước đây Bé Táo đã từng giải thích với Cún Bụi như thế.)
Nhưng ngay sau đó, anh ta đột nhiên không cười nữa và nói với Cún Bụi :
-Liệu chủ mày có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy đến với chú mày thay vì run lẩy bẩy như chiếc lá và nhe mấy cái răng bé tí kia được không?
Một điều lạ là (Cún Bụi không biết nên xem đó là một chi tiết đáng yên tâm hay đáng ngại) anh chàng Linh Cẩu có một giọng nói dịu dàng và có phần xa xăm. Sau một hồi cố gắng trấn tĩnh, Cún Bụi mới bật ra được một câu:
-Em bị lạc đường.
Anh chàng Linh Cẩu cười to:
-Từ giờ phút này trở đi, chú mày không sợ bị lạc đường nữa. Anh thuộc Pa-ri như lòng bàn tay. Thế chú mày định đi đâu?
-Em chỉ muốn rời Pa-ri. Cún Bụi trả lời với giọng yên tâm hơn.
Anh chàng Linh Cẩu lại hỏi nhưng hai mắt vẫn không rời Cún Bụi :
-Rời Pa-ri để đi đâu?
-Em không biết… xuống phía Nam. Cún Bụi vừa trả lời vừa nhìn thẳng vào hai mắt sáng xanh như có lân tinh của Linh Cẩu.
-Thật đúng lúc, bây giờ anh phải ra ga Ly-ông chờ chuyến tàu đêm không giờ mười hai phút. Chú mày đi theo anh!
Không đợi Cún Bụi trả lời. Linh Cẩu xoay người và bước đi
Ban đầu, Cún Bụi vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Anh chàng Linh Cẩu có dáng đi kỳ cục. Mỗi bước đi, đôi vai vạm vỡ của anh ta đẩy hai chân trước lên không hùng dũng và oai vệ lắm. Nhưng hai chân sau, vì ngắn cũn cỡn nên lê theo một cách ì ạch. Thỉnh thoảng, anh ta tỉnh bơ dùng mõm hất đổ một cái thùng rác và hỏi Cún Bụi, nhưng không hề quay đầu lại:
-Chú mày có đói bụng không?
Một lát sau, Cún Bụi dần dần thu hẹp khoảng cách giữa nó và Linh Cẩu . Chẳng bao lâu sau, nó đã đi sánh đôi với Linh Cẩu . Lúc này nó cảm thấy đầy tự hào. Như thể nó vừa thuần hóa được một mãnh thú. Và mặc dù Linh Cẩu không đặt câu hỏi nào nữa, nhưng Cún Bụi bắt đầu kể những chuyện xảy ra trong đời nó. Nó nói không ngừng, như những người đã lâu không có ai để chuyện trò nên cứ ngỡ mình có rất nhiều chuyện để kể. Linh Cẩu vừa nghe vừa nhíu đôi lông mày đen nhánh và bóng loáng như lông hổ. Thỉnh thoảng, anh ta cũng hỏi một câu:
-Cái ông mà chú mày gọi là Bồ Hôi ấy, ông ta không bao giờ để cho chú mày xịt vào bánh xe ô tô à?
-Không bao giờ.
-Không có gì đáng ngạc nhiên cả.
-Tại sao điều đó lại không làm anh ngạc nhiên?
-Sau này, anh sẽ giải thích cho chú mày. Bây giờ chú mày hãy kể nốt đi.
Cún Bụi tiếp tục kể. Nó kể không theo một trật tự nào. Và giống như tất cả những ai đang có chuyện buồn, nó cứ nhắc đi nhắc lại mãi một điều: thái độ kỳ lạ của Bé Táo .
Linh Cẩu hỏi:
-Chỉ hôm trước hôm sau mà con bé đã bỏ rơi chú mày chứ gì?
-Vâng. Đùng một cái… không hề báo trước!
-Không có gì đáng ngạc nhiên.
-Tại sao anh lại cho là không đáng ngạc nhiên? Vừa hỏi Cún Bụi vừa dừng lại.
-Anh sẽ giải thích cho chú mày sau. Đừng đứng lại như thế, anh đang vội lắm.
Từ những đại lộ sáng trưng đến những hẻm tối tăm, những hẻm nhỏ tối tăm đến những lối đi tối om, cả hai đã đến kho chứa hàng của nhà ga. Những khối nhà đen thui đồ sộ nằm im lìm trong bóng tối. Cún Bụi không nhìn thấy gì nữa. Chỉ thấy đôi mắt lấp lánh của Linh Cẩu ở bên cạnh. Xung quanh toàn mùi nhựa đường, mùi ẩm ướt, mùi han rỉ và mùi xỉ than đá.
Linh Cẩu thì thầm với giọng pha chút lo lắng:
-Không yên tâm lắm phải không?
Và như để dọa cho Cún Bụi sợ thêm, Linh Cẩu bật ra một tràng cười dài rền vang hồi lâu trong dãy nhà kho ngoắt ngoéo tựa một mê cung.
Cuối cùng, cả hai trèo lên một mỏm đá cao được đắp bằng sỏi. Nhiều viên sỏi lăn xuống phía dưới khi Linh Cẩu và Cun bước lên. Lên đến đỉnh, Cún Bụi cảm thấy có cái gì đó lạnh buốt dưới chân. Phía trên bầu trời, một đám mây đang bị xé vụn ra. Trong một thoáng, Cún Bụi trông thấy những đoạn đường ray lấp lanhs tân chân trời.
Linh Cẩu nói:
-Đấy… Miền Nam ở tít dưới kia, ngay trước mặt chú mày… Vĩnh biệt.
Và Linh Cẩu biến mất.
Mây tụ lại che kín bầu trời. Cún Bụi không bao giờ nghĩ đêm có thể đen như thế. Đen như mực. Thậm chí nó không thể nhìn thấy ngón chân của chính nó. Nó đứng chôn chân ở đó với nỗi sợ trong bao lâu? Chỉ mới mấy giây. Nhưng nó cứ tưởng phải đến hàng giờ. Thế rồi, khi không thể chịu nổi nữa, nó kêu toáng lên:
-Anh Linh Cẩu! Anh Linh Cẩu! Đừng bỏ em lại…
Không lời đáp lại. Chỉ có bóng đêm. Và một ngọn gió nhẹ mang đến những thứ mùi cũng đen kịt như bóng đêm.
-Anh Linh Cẩu, em xin anh!
Giọng Cún Bụi run run như sắp khóc.
Tiếng cười của Linh Cẩu vọng lại. Rất xa rồi lại thật gần. Rồi lại vang xa. Và lại gần. Tiếng cười dày đặc khắp nơi.
Bỗng nhiên Cún Bụi nổi khùng:
-Đừng làm em sợ nữa đia! Dừng lại đi! Nếu không…
-Nếu không thì thế nào? Một giọng nói thật dịu dàng vang lên ngay cạnh Cún Bụi.
Cún Bụi chưa kịp trả lời thì bị đẩy xuống cái hố dưới mỏm đất.
Nó choáng váng đứng lên, hai mắt vàng rực của Linh Cẩu đang chăm chăm nhìn nó:
-Thế nào? Không định xuôi về Nam nữa chứ?
Lại một tràng cười mới. Rồi Linh Cẩu ra lệnh:
-Chú mày đi với anh, chúng ta đi tìm Lợn Rừng.
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời