Số lần đọc/download: 1630 / 21
Cập nhật: 2015-06-23 16:20:49 +0700
Chương 22 -
Đ
ã tám giờ tối chiều Thứ Bảy, trên sàn nhà của Katharine, rải rác với giấy gói đồ, móc áo, thảm trải, quần áo, hai cái va-li chỉ đầy có một nửa, chứng tỏ hành lý được sắp xếp một cách vội vã. Những hành lý nặng nề đã được chuyển đi, và bây giờ, có được giây phút trước khi thải hồi người dọn phòng, Katharine ngồi xuống nghỉ, mắt nàng đảo nhìn căn phòng bừa bộn, giấy tờ rơi vãi trên thảm, những lọ hoa trống rỗng, thùng rác ngập ngụa, hoa tàn úa ngả xuống ngưỡng cửa sổ. Dường như sự bừa bộn và lộn xộn này như là hình ảnh của cuộc sống nàng vậy. Nàng cố gắng tự an ủi mình rằng mọi thứ đổ vỡ sẽ được thu dọn, căn phòng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, trang trí lại và sửa chữa hoàn toàn. Rằng cuối cùng, nó sẽ được chuẩn bị cho người trú trọ mới. Chỉ người đó không phải là nàng thôi.
Trong ba tiếng nữa nàng sẽ yên vị trên tàu Pindaric, trở về nước Anh lần nữa trên con tàu cũ kỹ đã đem nàng tới đây. Chính nó cũng có ảnh hưởng chung tới lối sống của nàng. Upton sẽ về cùng với nàng. Một giờ trước đây anh ta đã xuống văn phòng vận chuyển, vẫn với phong thái uyển chuyển như thuở nào, để lấy vé cho nàng và xác thật chỗ nghỉ cho nàng – vì nàng đăng ký vào giờ chót – được hoàn hảo và chu đáo.
Katharine phải công nhận là Charley rất tử tế. Anh là một chàng trai đáng mến, một người bạn tốt. Nhưng nàng cũng biết rằng anh vẫn đơn thuần là một người bạn không hơn. Charley quá yếu đuối, dễ xúc động, quá mềm mỏng để có thể an ủi hay nâng đỡ nàng. Bản tính nàng đòi hỏi một người sống động, có sức kiềm chế và sâu lắng, người mà đến sự im lặng thôi cũng đủ làm chủ nàng, người mà tính giản dị cũng đủ làm cho nàng điên lên vì yêu.
Nàng lại nghĩ đến Madden. Nàng yêu chàng với tất cả tấm chân tình, một tình yêu mà nàng chưa bao giờ hưởng được hay nếm trải bao giờ. Nàng sẽ yêu chàng mãi mãi. Nàng nhận ra đó là định mệnh của nàng, như của nàng công nương tội nghiệp de Quercy, mang trong mình nỗi đau đớn đến mãi mãi. Nàng nghĩ tới chàng thật nhiều. Nàng không gặp lại chàng kể từ cái đêm trình diễn ra mắt, nhưng nàng cũng biết rằng chàng đã rời khỏi khách sạn. Nàng không ngạc nhiên khi chàng không đến tìm nàng. Lúc đầu, có lẽ nàng mong đợi chàng lắm. Nhưng về sau nàng thấy tình huống quá ư lộn xộn và đau đầu cho một kết thúc đơn giản như thế. Những xúc cảm của con người như được nhân lên. Cử chỉ hành động của Nancy chắc làm chàng đau đớn lắm, làm thay đổi cả phong cách của chàng, chuyển đổi hoàn toàn cảm nhận về giá trị của chàng.
Nàng thấy thuyết phục hơn khi chàng trở về Cleveland, quá mệt mỏi vì thói đỏng đảnh của đàn bà, bị lu mờ và sỏ mũi cho tới đoạn cuối của tình yêu để rồi nhận lấy thương đau. Nàng chợt nhận ra điện thoại ở gần nàng, một công cụ mà nàng có thể trưng dụng để thiết lập lại mối quan hệ giữa nàng và Madden, nhưng nàng thà là chết chứ không thể nào nhấc máy gọi. Lòng kiêu hãnh của nàng không cho phép nàng làm như vậy, và kỷ niệm cay đắng ngày nào trong viện Bảo tàng Metropolitan khi nàng chối bỏ hạnh phúc đó. Không, không! Thà là chàng ở xa nàng nếu chàng không muốn đến tìm nàng. Đó là giải pháp tốt nhất, một phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất. Nó đem đến sự giải thoát dễ dãi nhất.
Giả sử là chàng có quên nàng đi, kết hôn với một cô gái Mỹ nào đó, trẻ đẹp và quyến rũ, có thể làm cho chàng vui sướng. Nàng cau mày, nhớ lại chuyện đời nàng với những chương không đáng kể. Ít ra là George Cooper cũng không thương nhớ nàng đến mức đó, và nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên nếu Madden cũng như vậy. Nàng vẫn là người không mời, không được thương xót, vẫn quay theo quỹ đạo của một ngôi sao cô đơn.
oOo Nàng từ từ bật dậy, vất vài mảnh quần áo cuối cùng vào va-li. Nancy đã đi tới hý viện và có lẽ sẽ không trở về kịp trước giờ khởi hành. Nghĩ đến Nancy, Katharine lại thở dài. Cháu nàng bây giờ quá xa cách, khác hẳn đi, có ý lảng tránh. Nàng không hề muốn nói chuyện về Madden hay chuyện riêng tư của mình. Cả cuộc đời nàng dường như được dàn xếp, như được dâng hiến cho sự nghiệp của nghệ thuật sân khấu từ đây.
Thành công của Nancy vẫn tiếp tục đến, như một điểm xẹt sáng trong không gian, bây giờ được đảm bảo hoàn toàn. Dường như nàng không hy sinh Madden một cách vô ích. Hợp đồng với Morris được ký kết. Nàng sẽ tới Hollywood vào mùa xuân với số lương đủ để thoả mãn những yêu cầu phi lý nhất. Hơn thế nữa, ngoài sự trung thành với Morris, nàng vẫn có quan hệ tốt với Bertram, sắp đặt ông ta lo chuyện sân khấu của nàng. Ông ta đã thay đổi cấu trúc của vở kịch, nhấn mạnh và mở rộng vai của nàng hơn, cho nàng nhiều câu hội thoại hơn. Ông ta tràn ngập những dự tính và tham vọng. Nancy sinh ra là để dẫn đầu, chắc chắn vậy, trong mục sản xuất tới. Ông trong cũng tham dự những cuộc họp báo với hàng tít, “Một Ngôi Sao Mới Mọc”, hoàn toàn nói về Nancy và quá trình không lầm lẫn được khi ông ta khám phá ra nàng như thế nào.
Katharine đóng chặt va-li lại với nét u sầu chán nản. Mọi thứ đã xong. Không còn gì để lưu luyến ngoài việc gọi điện cho văn phòng để chỉ dẫn người khuân hành lý, và lặng lẽ đi khỏi. Phòng ngủ thật là im ắng, yên tĩnh đến không ngờ. Văng vẳng từ phòng kế cận cách một hành lang, âm thanh của máy phát thanh như tắc nghẹn, giống như là tiếng nhạc ma quái, quen thuộc nhưng cũng đầy xa vắng.
Katharine bất giác lắng nghe, rùng mình một cái, cảm giác đau xé lại đến với nàng. Đó là đoạn điệp khúc mà nàng và Madden đã cùng nhảy với nhau trên tàu Pindaric. Những lời nhạc ngớ ngẩn và âm thanh gợi cảm. Bất giác nước mắt tràn mi mắt Katharine. Nàng vội dụi đi ngay. Can đảm lên! Chỉ còn có nó trong nàng thôi. Dường như âm điệu giữ nàng lại, khơi dậy nỗi niềm đau một cách khăng khăng đến ám ảnh và tuyệt vọng.
Nàng đội mũ vào, mặc áo khoác. Nàng nhìn quanh phòng ngủ lần cuối cùng rồi xoay mình bước đi. Chân nàng nặng chịch, nàng như người không hồn. Nàng bước ra phòng khách. Và tại đó, ngay ngưỡng cửa, Madden đứng lặng.
oOo Tim nàng như ngừng đập, rồi lại rộn ràng không ngừng để bắt kịp cuộc sống. Thật không ngờ là chàng lại đến, đau đớn quá đi và quá đột ngột, nàng cảm thấy như mình bị trêu trọc bởi thị giác hay có lẽ những ảo ảnh tuyệt vời. Nhưng đúng là chàng. Vẫn với vóc dáng mà sự xao xuyến trong nàng đã ngầm thương hại và phi lý đến nỗi không tả được, chàng tiến lại gần nàng.
“Anh không thể nào để em ra đi được,” chàng nói với giọng trầm tĩnh quen thuộc, “khi chưa nói lời từ biệt.” Thì ra là thế! Chàng đến chỉ để cốt yếu nói tạm biệt. Nhịp đập thổn thức của nàng lại ngưng, đọng lại trắng bệch trên gương mặt.
“Nói cho cùng,” chàng vẫn tiếp tục nhẹ nhàng, “chúng ta đồng ý từ trước là vẫn còn là bạn bè. Và bây giờ chúng ta chia tay như bạn bè thật sự.” Gương mặt nàng vẫn đơ ra và nhợt nhạt. Nhưng nàng nhận thấy nàng phải trả lời. “Vâng, chúng ta phải chia tay như bạn bè,” nàng cố gắng nói vài câu.
“Đúng như vậy.” Chàng liếc nhìn quanh phòng với vẻ vội vàng không bình thường và hỏi: “Upton đâu rồi?” “Anh ấy xuống tàu rồi,” nàng đáp lại máy móc.
“Ah! Quỷ tha ma bắt! Anh muốn nói lời tạm biệt với anh ấy mà.” Nàng xoay đầu, mắt vẫn dán lên sàn, đỏ mặt nhè nhẹ. Thói hùng hổ đầy tự tin nàng chưa hề cảm nhận từ chàng bây giờ như một cái dùi cui đâm lấy nàng. Cũng chỉ vì nàng cố chịu đựng, nhưng lòng kiêu hãnh chợt cứu nàng.
“Em sẽ chuyển lại lời nhắn của anh,” nàng đáp nhẹ nhàng.
“Cám ơn em, Katharine.” Chàng ngừng lại, xoa hai tay vào nhau với vẻ sốt sắng không ngờ, như một đứa trẻ trong Ngày Giáng Sinh. “Anh ấy là một người măy mắn, đi về cùng với em như vậy.” “Em mừng là anh nghĩ như thế.” Những lời nói, mà nàng ngầm truyền vào một cách thụ động để trả lời chàng làm nàng khuỵu xuống. Một sự im lặng chết người. Nàng cảm nhận rằng nếu nàng không kết thúc cuộc chuyện trò, nàng sẽ chết mất. Nàng ngẩng đầu một cách vô ý thức và cố gắng hết sức nhìn vào mắt chàng.
“Em phải đi đây,” nàng tuyên bố. “Em nghĩ là chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.” Chàng ngắt lời. “Xin em. Chỉ một điều thôi.” Chàng đã ngồi vội xuống cạnh bàn, và bây giờ với sự dửng dưng, chàng lấy ra từ túi ngoài của áo khoác một gói đồ bọc giấy. “Ngoài việc chào tạm biệt với em, anh muốn tặng em một vật kỷ niệm.” Nàng vẫn đăm đăm nhìn chàng chịu đựng, đôi mắt bi thương, bị chôn chân bởi chính cái hố mình đào ra. Nàng nhận lấy gói quà nhỏ từ tay chàng một cách máy móc. Những ngón tay cứng ngắc của nàng cởi bỏ giấy gói và từng sợi dây buộc rớt ra. Rồi nàng như hoa mắt đứng sững lại. Choáng váng nàng nhận ra cái hộp xanh quen thuộc. Nàng thét lên và mở hộp ra. Bên trong là bức tiểu họa Holbein.
“Thì ra là anh!” cuối cùng nàng lấy lại hơi. “Anh chính là người mua nó.” “Tại sao không?” Chàng trả lời dễ dãi. “Nó chỉ là một vật nhỏ mà anh có thể tậu được.” Đơn giản là nàng không nói nên lời. Trong ánh sáng quay cuồng, nàng nhận ra ý định của chàng đã cứu nàng thoát khỏi đại nạn. Với cái chết của Brandt, chàng đã mua nó qua trung gian của Ascher. Nhưng bằng cách nào? Vẫn hoang mang, trí óc đau khổ của nàng vẫn trằn trọc giữa sự thật và những giả thuyết ban đầu làm nàng không thể nào chịu được. Nàng tức tưởi run rẩy trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Chàng lắc đầu. “Em đã nghĩ lầm về anh, phải không, Katharine? Ở London và trên đường tới Vermont nữa. Nhưng anh không phải là một thằng đàn ông kiết xác. Anh rất giàu, giàu đến nỗi anh không cần biết là mình giàu. Cái vỏ bọc ngoài không phải là anh. Đó chính là cái anh bắt đầu, nhưng anh nghĩ là anh đã làm lụng khó nhọc trong suốt mười năm nay rồi. Anh đã điều chỉnh sự pha hỗn hợp lần cuối cùng trước khi sang châu Âu. Bây giờ, nếu em còn hứng thú, Katharine, anh là Chủ tịch của Liên đoàn Keo dán Quốc tế.” Nàng chăm chăm ngó lấy chàng, đến choáng váng. Cái tên mà chàng vừa nhắc đến như tàn phá nàng vậy. Đó là một tập đoàn khổng lồ, một quỹ tài trợ quốc tế vững chắc và có danh tiếng. Bích chương quảng cáo truyền đi mọi nơi khắp đất nước từ đông sang tây. Nó được phổ biến chung cho tất cả mọi người. Nó chế tạo ra bất cứ thứ gì dính chắc, từ keo dán giấy cho đến thạch cao dán. Giấy nợ của nó và cổ phần ưa thích là những bản công bố được bảo đảm chắc chắn ở thị trường chứng khoán Wall Street, ở London thì tại Bourse. Nếu nàng nhớ không lầm thì nàng đã từng thấy hình ảnh của nhà máy khổng lồ này trong một tờ tạp chí nào đó – những mẫu đất rộng đầy những cơ xưởng xí nghiệp, xưởng đúc, xưởng thuộc da, cửa hiệu và cửa hàng đóng gói, căn-tin, nhà vệ sinh cho nhân viên, sân chơi, phòng tập thể thao, và hồ bơi. Và chàng, Madden, người mà nàng nghĩ rằng nghèo khó, lại là đầu não của cơ sở đó, là người điều khiển duy nhất có nhiều quyền hạn nhất. Thật là quá sức tưởng tượng và chịu đựng của nàng, không làm nàng lĩnh hội hết được.
“Em phải đi,” nàng thì thầm. “Tới giờ rồi. Charley đang đợi.” Không chú ý, nàng cúi thấp đầu, đặt bức tiểu họa lên bàn và tiến dần ra cửa.
Chàng nhanh chóng chặn đầu nàng. Hành động của chàng thật khác lạ. Tính khinh bạc lúc đầu đã mất hết, kiểu cách nghịch lý ngẫu nhiên rơi rụng như mặt nạ. Gương mặt chàng lúc này chỉ có sự ưu ái thân thương, và trong đôi mắt thẫm màu chứa đựng một cái gì đó như loé lên.
“Upton không có đợi em đâu,” chàng nói chắc chắn. “Anh ta đang trên đường tới Florida bằng chuyến bay đêm. Nhưng anh ấy đã đặt hai chỗ trên tàu rồi. Một cho em, Katharine. Và một cho anh.” Nàng bật lên tiếng kêu thống thiết. “Chris!” Vẫn nhìn đăm đăm vào đôi mắt nàng, chàng nói chậm rãi: “Em nghĩ rằng anh sẽ để em xa anh dễ dàng như vậy sao? Sau tất cả những gì Nancy làm để cho hai chúng ta gần nhau?” Nàng chăm chú nhìn chàng khó hiểu. “Em không hiểu gì hết.” “Nghe đây em, Katharine”, chàng cứ tiếp tục, càng chậm rãi hơn nữa. “Nancy biết rằng chúng ta yêu nhau. Cô ấy khám phá ra điều đó trước buổi công diễn đầu tiên. Và cô chợt trưởng thành hẳn lên. Tất cả những tinh tuý nhất trong nhân cách của cô được thể hiện. Cô ấy đã làm điều mà cô ấy nghĩ là đúng đắn, cô ấy cho là hợp lý nhất.” Katharine nhận ra tất cả chỉ trong nháy mắt. “Nancy,” nàng thì thầm.
Chàng gật gù. “Cũng nhờ Bertram mà anh mới được mở mắt ra đó, và rồi anh đoán ra hết tất cả. Ông ta bảo rằng nhờ nó mà Nancy trưởng thành ra. Cô ấy sẽ vững vàng hơn, và sẽ vượt trội hơn tất cả. Cô ấy sẽ đóng vai Ophelia, dĩ nhiên rồi. Về phần chúng mình – à, chúng ta sẽ không để cô ấy thất vọng.” Lệ làm nhoà mi mắt nàng, tim nàng như căng ra trong lồng ngực gần như không thể nào khống chế được mối xúc cảm cứ chực dâng trào lên. Và rồi nàng ngã vào vòng tay chàng. Chàng ôm chặt nàng vào lòng, cảm nhận nhịp tim nàng đập loạn chung với nhịp đập của mình, dịu dàng an ủi nàng.
“Đúng thế, em sẽ kết hôn với anh,” chàng thì thầm dịu dàng. “Trong ngôi nhà thờ cổ kính của em, Katharine, gần với lữ điếm cũ kỹ Inn Yard. Đó là nơi mà anh phải lòng em lần đầu tiên, mặc dù anh đã không nhận ra điều đó lúc ấy. Chúng mình sẽ ngừng lại một chút ở London, sắp xếp công việc làm ăn của em ở đấy cho xong, rồi quay lại Vermont. Anh biết có mấy người ở đó sẽ rất lấy làm hài lòng khi gặp lại em. Rồi sau đó em sẽ không phiền hà khi chúng ta tới Cleveland. Có rất nhiều cảnh tuyệt đẹp ở đó, Katharine à. Ngay trên ngọn đồi. Anh nghĩ chúng mình sẽ xây một ngôi nhà và sống hạnh phúc ở đó.” Nàng không thốt lời nào. Tim nàng quá rộn ràng để nói nên lời. Nàng ấn nhẹ má mình vào áo khoác của chàng. Và để rồi ánh mắt nàng bắt gặp bức tiểu họa vẫn nằm yên lặng đó trên bàn trong chiếc hộp mở tung. Một làn sóng hạnh phúc dạt dào tràn ngập nhẹ nhõm lan ra khắp người nàng. Thật là không tưởng được cái ảo ảnh ma quái kia đã từng làm chủ nàng, rằng định mệnh của nàng sẽ gắn liền với mối u sầu của bức tiểu họa! Nó chỉ gắn liền với hạnh phúc không thôi. Cái phần kia chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của nàng. Mọi thứ đều đã xong xuôi – cơn ác mộng không bao giờ thành hiện thực. Nói cho cùng, sự cô đơn không có phần của nàng. Đôi mắt của Lucie nhìn nàng không đượm nỗi buồn, không phủ cay đắng mà chỉ có mỉm cười.
oOo Hai tiếng sau họ đã đứng trên boong tàu chính của chiếc Pindaric, ngắm nhìn New York lùi dần với những ô cửa vuông và chữ nhật ánh trang kim trong nền trời. Đúng là một đêm của huyền diệu, êm đềm và lấp loáng ánh đêm, lấp lánh phản chiếu trong nước nhấp nhô và tiếng máy khởi động nhè nhẹ. Một vành trăng sánh lấp ló chiếu rọi vào họ và phản chiếu bóng họ lên mặt nước nơi con tàu chở họ từ từ ra khơi. Họ đứng với nhau cạnh thành tàu. Madden có nàng trong vòng tay thật chặt. Lời nói lúc này là vô nghĩa. Bỗng thình lình họ nhận ra người chiêu đãi viên đang tiến về phía họ. Madden xoay người lại.
“Có chuyện gì thế?” chàng hỏi.
Người đàn ông đáp lại: “Tôi được chỉ dẫn đem giao cái này tận tay ngài, thưa ngài.” Madden giật phăng sợi dây và mở tung hộp ra. Rồi chàng trao lại cho Katharine trong yên lặng.
Những nhánh hoa cẩm chướng trắng như chói ngời dưới ánh sáng trăng. Và tấm thiệp chỉ đề đơn giản:
“Chúc hạnh phúc, cho hai người – Nancy.”