A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Con Gái Nói Không Là Có!
àng trợn tròn mắt, nhất thời á khẩu không biết phải nói thế nào. Mắt thấy Hách Khiếu Phong chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, nàng vội vàng ngăn lại.
- Không được!
- Công chúa?
- Ngươi... ngươi dám nói với hoàng thượng thử xem...
- Không phải công chúa muốn ty chức nhận tội sao?
- Không cần!
- Vậy là sao?
- Ta nói không cần thì là không cần. Nếu ngươi không nghe, chính là kháng lệnh, ta sẽ bắt ngươi trị tội!
- Công chúa muốn ta giữ bí mật?
Lý Vân Dung nghiến răng:
- Đúng!
- Dạ, ty chức tuân lệnh!
Lý Vân Dung nhìn khuôn mặt hắn cố tình dấu diếm ý cười, rõ ràng là muốn giễu cợt nàng lại còn làm vẻ nghiêm trang khúm núm. Cái bộ dạng kính sợ kia cùng lắm là vì thân phận công chúa của nàng, mà nàng cũng biết tỏng hắn rồi, hắn thật sự không sợ nàng. Nói không ngoa, ngay cả hoàng thượng hắn cũng chẳng sợ nữa là.
Ván này lại là nàng thua!
- Đã hiểu rồi thì mau cút đi! - nàng chỉ có thể mạnh miệng, ít nhất là có thể hạ lệnh trục khách.
- Ty chức cáo lui! - lập tức, hắn như một cơn gió, nhảy vọt qua cửa sổ và biến mất dạng.
Hắn cứ như vậy mà đi sao?
Không thể nào!
Lý Vân Dung đi tới bên cửa sổ ngó nhìn nhưng bóng dàng người kia đã sớm không thấy nữa. Nàng cắn cắn môi, nhịn không được khẽ dậm chân vài cái.
Ý của nàng không phải là muốn đuổi hắn đi, chỉ là giận quá mà nói vậy thôi. Hắn không biết nữ nhân vốn nói không là có, nói trái thành phải sao?
Đúng là ngu ngốc!
Lúc nàng muốn hắn ngoan ngoan thì hắn lại ngang ngược, lúc nàng muốn hắn ngang ngược thì hắn lại phục tùng. Đúng là làm cho tức muốn chết mà!
Hai tỳ nữ đứng xem nãy giờ, đem mọi cử chỉ, biểu hiện của hai người thu hết vào tầm mắt. Tuy ngoài mặt, công chúa và thống lĩnh đại nhân lúc nào cũng đối chọi gay gắt nhưng sự thật thì bên trong tình cảm như gợn sóng vậy. Người nào nhìn qua cũng sẽ nghĩ hai người là đang liếc mắt đưa tình với nhau.
- Công chúa, nếu cứ đuổi hắn đi như vậy có tốt không? - Cúc Hương một bộ biểu tình "thật đánh tiếc".
- Có gì không tốt sao? - Lý Vân Dung liếc Cúc Hương một cái.
Kỳ thực nàng cũng không mong như vậy, chỉ là cái miệng quật cường, ương bướng này không chịu thừa nhận.
- Theo nô tỳ thì nên chuẩn bị bình trà sau đó xin người ta ở lại thưởng thức. Hoặc là chuẩn bị một ít bánh hoa quế, cùng tri kỷ nâng chén trò chuyện vui vẻ...
- Cúc Hương!
- Dạ, nô tỳ chưa có nói gì hết! - Cúc Hương nhanh nhảu nói, thè lưỡi, thối lui sang một bên để tránh rước tai ương vào người.
Lý Vân Dung tuy ngoài mặt thì lạnh nhạt nhưng đáy lòng lại thất vọng vô cùng, chỉ là nàng không thể hiện nó trên mặt thôi. Nàng nghĩ lại những lời hắn nói, những việc hắn làm. Có khi nào, hắn cũng giống với những người khác, nghĩ nàng là một cô công chúa bướng bỉnh, điêu ngoa, bốc đồng không?
Không, hắn không phải là người suy nghĩ tầm thường, nông cạn như vậy. Nàng cảm giác, hắn hoàn toàn không giống với những nam nhân khác. Ánh mắt hắn nhìn nàng có thể nói lên tất cả. Mỗi lần ánh mắt giao nhau đều khiến cho tim nàng đập mạnh kịch liệt, lòng nàng lâng lâng xao động không thể tả được. Hắn vừa mới rời đi thì nàng đã nghĩ không biết hai người có cơ hội gặp lại nhau không?
Nàng cúi đầu trầm tư, một lúc sau mới phát hiện Cúc Hương va Khấu Nhi vừa cười vừa nhìn chằm chằm mình.
- Các ngươi làm mặt như vậy là sao chứ?
Hai người không cười nữa, nghiêm túc đáp lời:
- Công chúa giáo huấn được Thục phi nương nương nên bọn nô tỳ vì công chúa mà thấy rất vui.
Cái này mới lạ nha! Đừng tưởng là nàng không biết các nàng nãy giờ cười trộm cái gì. Hai nha đầu này theo nàng lâu như vậy nên cũng học được không ít "công phu" nhanh mồm nhanh miệng của nàng.
Để cho Cúc Hương và Khấu Nhi thay bộ quần áo dính máu giả kia ra xong, nàng phân phó:
- Lui ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
- Dạ, công chúa!
Hai nữ tỳ cúi cúi người rời khỏi phòng khách rồi khép cửa lại cẩn thận. Cúc Hương vươn vai một cái, vui vẻ nói:
- Tâm trạng thật là thoải mái vô cùng. Giáo huấn được Trương Thục phi một trận hẳn là phải ăn mừng mới được. Ủa, Khấu Nhi, sao trông ngươi như có tâm sự vây?
Khấu Nhi vẫn trầm mặc, trong lòng có chút bất an:
- Ta lo lắng về Thục phi nương nương. Nàng nhất định sẽ tìm cách trả thù công chúa.
- Hừ, nàng có thể làm gì công chúa của chúng ta chứ? Công chúa cũng là người lắm mưu nhiều kế, không dễ bị mắc bẫy, dễ bị hại đâu.
- Chỉ sợ nàng làm chuyện mờ ám thôi.
- Tìm người hại công chúa sao? Vậy thì phải bước qua cửa của chúng ta đã. Chúng ta luyện võ nhiều năm như vậy cũng là vì muốn bảo vệ nàng công chúa thiện lương cao quý của chúng ta.
- Ta biết. Ta là lo lắng "minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng*". Tính tình công chúa cương liệt lại thích bệnh vực kẻ yếu, mỗi lần gặp chuyện bất bình đều quản. Ngươi nghĩ xem, trong hoàng cung này có người nào tác oai tác quái mà chưa bị công chúa chỉnh qua? Chỉ sợ một ngày nào đó, công chúa bị bọn tiểu nhân dựng chuyện ám hại, chúng ta không thể dùng võ công để bảo vệ người được.
*minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng: chuyện ngay trước mắt thì có thể đối phó, còn nếu bị đánh lén từ trong bóng tối thì khó mà phòng tránh được
- Đúng vậy, công chúa không giống với những công chúa hoàng triều bình thường khác. Trông người giống như là nữ hiệp lưu lạc giang hồ vậy.
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng bật cười.
- Tóm lại là chúng ta phải thật cẩn thận, phải bảo vệ công chúa thật tốt - Cúc Hương gật gật đầu tán thành.
- Cũng chỉ biết làm như vậy thôi - Khấu Nhi khẽ nhíu mày.
Nói rồi, hai người tỳ nữ đi qua một dãy hành lang dài, ai làm việc của người đó.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan