Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Chương 20
S
au hôm sinh nhật, Hứa Tam Quan bấm đốt ngón tay đếm thử, cả nhà đã năm mươi bảy ngày húp cháo ngô, anh tự nhủ: Mình phải đi bán máu, mình phải đãi cả nhà một bữa ăn tử tế.
Thế là Hứa Tam Quan đến Bệnh viện. Trông thấy lão Lý hói, anh nghĩ bụng, cả thành phố mặt người nào cũng bủng beo,vàng vọt, chỉ có mặt lão ta vẫn đỏ đắn, hồng hào. Cả thành phố mặt người nào cũng teo tóp, héo hắt, chỉ có mặt lão ta vẫn đầy đặn như trước. Cả thành phố mặt người nào cũng nhăn nhăn nhó nhó, chỉ có mặt lão ta vẫn tươi tỉnh nói cười
Lão Lý hói cười hì hì, bảo Hứa Tam Quan:
Tôi biết anh, trước kia anh đã từng đến bán máu.Trước kia anh đến, lần nào tay cũng có quà, sao lần này anh đến hai tay không?
Hứa Tam Quan đáp:
Nhà tôi năm miệng ăn, húp cháo ngô đã năm mươi bảy ngày nay. Hiện giờ trên người tôi, ngoài máu ra, không có thứ gì khác. Tôi đến hai tay không là để xin ông mua cho tôi hai bát máu trên người, có tiền đem về, tôi có thể cho cả nhà ăn một bữa tử tế. Ông giúp tôi, tôi sẽ báo đáp ông.
Lão Lý hỏi:
Anh báo đáp tôi như thế nào?
Hứa Tam Quan trả lời:
Hiện giờ tôi không có thứ gì, trước kia tôi đã từng biếu ông trứng gà, thịt lợn, còn biếu nửa cân đường trắng. Đường trắng ông không nhận, không những ông không nhận, mà còn xạc tôi một trận, ông bảo, ông là đảng viên cộng sản, ông không động đến cái kim sợi chỉ của quần chúng. Tôi không biết hiện giờ ông lại nhận quà, tôi không hề chuẩn bị một thứ gì, tôi không biết baó đáp ông thế nào?
Lão Lý nói:
Hiện giờ tôi cũng hết cách, gặp năm mùa màng thất bát, đói kém, nếu tôi cứ khư khư không nhận chút gì ăn, chút gì uống, thì lão Lý quản lý máu có tiếng tăm trong thành phố này sẽ chết đói. Chờ khi nào đời sống khấm khá lên, tôi vẫn sẽ không động đến cái kim sợi chỉ của quần chúng. Bây giờ anh đừng coi tôi là đảng viên cộng sản, anh cứ coi tôi là một ân nhân. Tục ngữ có câu: Ơn bằng giọt nước, báo đáp lại như suối nguồn tuôn chảy, tôi cũng không đòi hỏi phải báo đáp lại như suối nguồn tuôn chảy, anh cứ báo đáp lại bằng giọt nước là được rồi, anh cho tôi mấy đồng bán máu, cái lẻ để lại, số chẵn anh mang về.
Sau khi bán máu, Hứa Tam Quan cho lão Lý năm đồng, đem về ba mươi đồng. Đặt tiền vào tay Hứa Ngọc Lan, anh bảo vợ, đây là tiền anh bán máu, vẫn còn năm đồng biếu lão Lý, trả ơn lão ta như suối nguồn tuôn trào. Anh còn bảo Hứa Ngọc Lan, cả nhà húp cháo ngô đã năm mươi bảy ngày nay, từ rầy trở đi không thể ngày nào cũng húp cháo mãi, từ nay cứ dăm ba hôm lại đổi món khác, anh bán máu đã có tiền, khi nào hết tiền, anh lại bán máu tiếp, máu trên người như nước trong giếng, không dùng cũng ngần nấy, ngày ngày dùng cũng ngần nấy. Cuối cùng anh bảo:
Tối nay không ăn cháo ngô, tối nay chúng ta ra khách sạn Thắng Lợi ăn một bữa ra bữa.
Anh nói:
Hiện giờ anh bủn rủn cả người, tiếng anh nói thì thào, em có nghe thấy không? Em nghe anh nói đây, hôm nay sau khi bán máu, anh không uống hai lạng rượu nếp cái, cũng không ăn một đĩa gan lợn xào. cho nên bây giờ chân tay anh bủn rủn…. Không phải anh tiếc không ăn, anh đã ra khách sạn Thắng Lợi, ở đó chẳng có món gì, chỉ có mì sợi Dương Xuân. Khách sạn cũng mất mùa đói kém. Trước kia mì sợi Dương Xuân có chan canh thịt, bây giờ chỉ một bát nước lã, có vậy mà vẫn đòi một đồng bảy hào một bát, trước kia một bát mì sợi chỉ có chín xu. Bây giờ anh bủn rủn hết người, bán máu xong, anh không ăn gan lợn xào, không uống rượu nếp cái, bụng anh hiện giờ lép kẹp, tục ngữ nói: ăn không no ngủ bù, anh phải đi ngủ đã.
Vừa nói, Hứa Tam Quan vừa ngả người xuống giường, anh duỗi chân duỗi tay, đã nhắm mắt lại, anh vẫn tiếp tục nói với Hứa Ngọc Lan:
Hiện giờ trước mắt anh đang tối sầm, tim đập như đang thoi thóp, dạ dày cũng co giật liên tục, như muốn nôn ra thứ gì, anh phải nằm một lúc, nếu anh ngủ liền dăm ba tiếng đồng hồ không thức, cứ mặc anh, nếu anh ngủ li bì dăm bảy tiếng đồng hồ không dạy, em phải khẩn trương gọi mấy người khiêng anh vào Bệnh viện.
Sau khi Hứa Tam Quan ngủ say, Hứa Ngọc Lan nắn nắn ba mươi đồng trong tay, ngồi xuống ngưỡng cửa, chị nhìn ra ngoài đường phố vắng tanh vắng ngắt, nhìn gió cát thổi vù vù, nhìn bức tường chắn xám xịt trước mặt, lẩm bẩm nói một mình:
Nhất Lạc đập vỡ đầu con trai ông Phương thợ rèn, anh ấy phải đi bán máu lấy tiền trả nợ, mụ Lâm béo gẫy chân, anh ấy cũng phải đi bán máu, vì một con đàn bà thả rông béo phì, anh ấy cũng đã xá thân đi bán máu, máu trên người, chứ có phải mồ hôi hễ nóng bức là đổ ra đâu, bây giờ cả nhà húp cháo ngô dòng dã năm mươi bảy ngày trời, anh ấy lại đi bán máu, anh ấy bảo, từ nay về sau vẫn còn phải bán máu, không thì làm sao qua khỏi những ngày tháng khốn khổ này? Giời ơi, bao giờ mới có thể chấm dứt những ngày tháng khốn khổ khốn nạn này?
Vừa nói, nước mắt chị vừa tuôn trào, chị gấp tử tế tiền, bỏ vào túi áo trong, sau đó dơ tay lau nước mắt, đầu tiên chị lấy lòng bàn tay vuốt nước mắt trên má trên mặt, sau đó chị đưa ngón tay, gạt những giọt lệ ở khoé mắt.