Số lần đọc/download: 178 / 17
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:21 +0700
Chương 22
N
gao sốt ruột quá. Tiểu đội dõng Brusex mới cho về đóng ở ngay nhà y đi tuần tra vẫn chưa về. Căn nhà sàn kín đáo, ấm áp treo đầy thổ cẩm, vải hoa, lúc này khi đêm xuống, sao vắng vẻ, hoang lạnh như cái nhà mồ thế!
Thật ra thì hung hăng vậy thôi, chứ Ngao đâu có phải là kẻ không biết lo, kể cả lo xa. Mối lo nằm sâu trong lòng, quả tình là bấy lâu nay cứ đêm tối lại trỗi dậy, làm cho Ngao những lúc như lúc này càng kinh sợ thất thần. Bắt được Sào, cứ tưởng sẽ phanh phui ra được mọi manh mối. Nào ngờ Sào câm lặng, kiên quyết không hé răng, dù có chết. Tất nhiên, Ngao đâu có phải là kẻ dễ chịu bó tay thúc thủ. Biết thóp binh thầu Phù là người nhát gan và cũng đã đánh hơi được chút ít tình hình, theo lệnh Brusex, Ngao đã hết ve vãn lại doạ dẫm và cuối cùng Ngao cũng đã khuất phục được ông. Nhưng cầm cái danh sách gần bốn mươi Việt Minh ở làng Thác do ông cung cấp, Ngao chưa kịp mừng thầm đã toát mồ hôi. Ôi chao, đây mới chỉ là một cái làng Thác. Thế thì cả cái xã Cam Đồng này phải có tới hàng trăm tên Việt Minh rồi còn gì! Hoảng hốt, ngay đêm nay, Ngao quyết định lên đồn báo cho Brusex biết.
Chụp cái mũ cát lên đầu, Ngao vội vã xuống cầu thang, đi. Đêm đen quá nhọ nồi. Qua vuông sân, quặt vào một con đường nhỏ, bên cạnh có búi mai lòa xoà, Ngao bỗng dừng phắt, ngồi thụp xuống, ngoái đầu lại. Trời! Cầu thang nhà y có tiếng chân người và loá sáng một quầng đèn pin! Cộc cộc! Lại có cả tiếng đập cửa. Rồi tiếng một người thất thanh:
- Báo cáo, tổng đoàn Ngao nó trốn rồi!
- Truy lùng ngay!
Ngao bật dậy. Hú vía! Y lao vào đêm tối. Y đập mặt vào gốc cây, y ngã sấp ngã ngửa. Mặc! Y phải chạy, phải chạy thật nhanh vào đồn Tây, cái áo giáp che chở cho y. Nhưng y bỗng choáng choàng dừng lại, nhớn nhác nhìn lên. Một tiếng súng lớn vừa nổ, phá vỡ đêm đen. Bầu trời nhoang nhoáng chớp sáng, như sắp vỡ vụn ra cả trăm ngàn mảnh và đổ sập xuống.
o O o
Ùng! Bộc phá mở cửa khẩu nổ vang dậy đất. Vòm trời đêm như long ra từng mảng. Trung liên xổ từng tràng rền rển. Súng kíp, súng trường giòn giã, chắc đanh. Giữa tiếng súng giấn giật xối lửa vào cái đồn xám nhờ màu xi măng, đất cát, tiếng mõ tre, tiếng trống, tiếng thanh la, tiếng tù và ở tất cả các xóm thôn bất thần nổi dậy, đồng loạt kéo một hồi dài âm u ghê rợn. Cốc cốc... Tùng tùng... Cheng cheng, tu u u... Trong khối âm thanh náo nhiệt và hỗn độn, tiếng một đám đông người từ đâu đó dội lại ào ào như sóng biển.
Tiển ngồi ở vị trí của ban chỉ huy bộ đội, hai tai ù đặc, người nảy lên từng hồi. Vẫn biết rằng trận đánh nhất định sẽ nó ra dữ dội lắm, nhưng dữ dội và hào hùng đến mức này thì Tiển chưa thể hình dung được.
Thấy mấy anh xách trung liên lao lên phía trước, Tiển định chạy theo thì bị trung đội trưởng Trần Hòa kéo lại:
- Tiển à, bây giờ em về gặp anh Tố, anh Cắm ngay cho anh.
- Em thích ở đây hơn.
- Không được! Em về bảo các anh ấy thực hiện ngay kế hoạch phục kích diệt viện! Đi ngay. Súng cầm tay, nhớ chưa?
Cầm khẩu xanh- tê- chiên cúi lom khom, Tiển chạy vụt xuống suối. Qua mỏm đồi Cối Ngàn, bốt dõng không một bóng người, Tiển tụt xuống khu ruộng. Trời hình như đã chuyển sang phần sáng. Sương tỏa trắng nhờ. Mặt ruộng lấm chấm những gốc rạ. Sau vụ gặt, đây đó nổi lên từng đống rơm cao hơn đầu người.
Qua một thửa ruộng vừa gặt, Tiển định bụng sẽ đi tắt qua con suối, vào làng Nhớn để gặp anh Tố lúc này chắc đã đi bát Ngao về. Nhưng đang chạy Tiển bỗng dừng lại, láng tai. Có tiếng thở dốc nặng nhọc ở bên kia đống rơm.
Lăm lăm khẩu súng ngắn, Tiển len lén vòng sang bên kia đống rơm. Tiếng người thở mỗi lúc một nặng. Đúng là người rồi! Tiển đã nhìn thấy nó. Người nó ướt đầm. Nó to béo, nằm co quắp, đầu rúc vào đống rơm. Nó có vẻ cuống cuồng sợ hãi. Nó rút đầu ra khỏi đống rơm khi nghe thấy tiếng chân bước rón rén của Tiển. Và nó đứng bật dậy.
A! Thằng tổng đoàn Ngao! Lui lại một bước, khẩu súng ngắn trong tay Tiển chiếu thẳng vào ngực Ngao. Tiển muốn thét thật to cho vợi bớt căm hờn và đớn đau. Ngao, tên khốn kiếp, chính mày đã bắt anh Sào tao! Ngao, tên tổng đoàn gian ác hung tợn kia, mày định trốn đi đâu! Mày đừng có hòng thoát khỏi tay tao! Há hốc mồm khi đã nhận ra người đang chõ ngọn súng vào mình là Tiển, Ngao kinh sợ vô cùng, nhưng ngay sau đó y thấy buồn lo rã rợi. Chao ối! Số kiếp thế nào mà Ngao luồn đối mặt với thằng oắt con này. Một thằng oắt con nghịch ngợm, khôn ngoan, sớm hiểu biết và như là định mệnh đã sắp đặt, nó còn có mối thù riêng với y. Với một thằng bé như thế thì cách thoát thân dễ nhất là thế nào đây? Ôi chao! Vùng lên chạy thì không được. Dỗ dành để nó nhẹ dạ cả tin, là điều không tưởng. Vậy thì chỉ còn cách là lần lữa và chờ thời cơ thôi, ừ, lần lữa, có nghĩa là lì ra, ì ra và rình chờ cơ hội. Nhưng, kìa, Tiển đã quát dõng dạc:
- Ngao nghe đây! Tao đếm đến ba mà không dậy đi về làng Nhớn thì tao bóp cò đấy.
Một...
Hai!
Không được rồi! Ngao chồm dậy, thất kinh, giơ hai tay lên trời, kêu to:
- Ối! Anh đừng bóp cò. Em dậy đây ạ.
o O o
- Cậu Tiển bắt được tổng đoàn Ngao, bà con ơi!
Tiếng reo mừng truyền lan rần rần ra khắp các ngõ xóm, Du kích, dần quân chạy ùa tới. Cắm bảo hai anh du kích trói Ngao vào gốc cây bồ kết cạnh suối. Từ trong đám sương mù dày đặc, ông Yểng hiện ra, tay lăm lăm cái gậy gỗ chân đỏ. Ông vừa thở hổn hển, vừa nói cái gì đó với Cám. Đột nhiên trống thấy Ngao, ông liền co cái chân bị tật lên, phốc cái nhảy tới cạnh y. Bịch! Cái gậy gỗ chẩn vung cao, giáng trúng vai Ngao.
- Ối giời ôi! Con lạy ông, con trót dại.
Cắm quay lại, giơ tay dãn mọi người ra:
- Bác Yểng! Đánh nó bẩn tay. Lát nữa sẽ đưa nó ra xử trước toà án nhân dân.
Bọn trẻ con vẫn vây quanh Ngao, cười rinh rích:
- Nào, tổng đoàn, mi còn hay đánh người nữa thôi.
- Tiển ơi! Anh làm ma cối ngàn vật chết nó đi!
Mòn và Lẳng từ đâu xổng xộc đi tới.
- Anh Cắm, thằng lí Tăm chuồn mất rồi! - Mòn nói rấm rứt.
- Sự việc thế nào? - Cắm hỏi.
- Chúng tôi xộc vào buồng nó, không thấy nó đâu. Cần khỏi nhà nó nói mấy bữa nay nó ngủ vạ ngủ vật ở đâu ấy chứ không ở nhà. Chúng tôi theo anh em sục sạo khắp xóm. Có người nói thấy nó chạy ra đồng làng Giềng.
- Có khi nó chạy lên với thằng tri châu Vi Vàn Dẻn em trai nó trên châu Bảo Trang từ hôm qua rồi! - Lẳng nói vẻ tiếc rẻ.
Cắm cắn môi, quyết định:
- Đồng chí Mòn dẫn du kích đi phục kích diệt viện với anh em bộ đội. Đồng chí Lẳng ở lại đây gác thằng Ngao. Ai vào việc nấy. Giải tán!
Lẳng ngáp một cái, quay lại nhìn Ngao đang gục đầu rên ư ử, cười khẩy:
- Vẩy! Quan lớn, quan to, tưởng to bằng bịch bằng bổ, ai ngờ cũng biết sợ, biết lo! Hấy!