Số lần đọc/download: 1329 / 11
Cập nhật: 2015-12-02 02:09:02 +0700
Chương 20: Oan Gia
N
gay lúc tôi đang trợn mắt há mồm, di động bỗng vang lên, là mẹ tôi gọi, vừa bắt máy, đầu dây bên kia dã vang lên một tràng “Lộ Tịch Ngôn, con đang ở đâu, có biết rằng Tiểu Triệu chờ con rất lâu rồi không?”
Ai da!
Tôi quay đầu, nhìn người đang cười trước mặt mình, cậu ta là ai vậy?
Nhưng bởi vì mẹ gọi, tôi không kịp hỏi cậu ta đã vội vã trở về “Ngô”, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mẹ, bên cạnh chính là Tiểu Triệu kia tôi không thể không cảm than “Lực lượng quả thật là hùng hậu mà!”
Tôi mệt mỏi về nhà, cục cảnh sát đã gọi điện đên, nói tôi nhận nhiệm vụ bắt mấy người kia, đột nhiên nhớ ra lúc nãy tôi đâu có kêu cứu, tại sao tự nhiên cậu ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy, cho dù tôi có ngốc nghếch cũng phải phát hiện ra hắn ta đến là có mục đích.
“Tiểu Triệu đúng là đã béo ra không ít, nhưng đàn ông mà, béo một chút không phải rất khỏe mạnh hay sao?” Lúc này mẹ vẫn không quên thuyết phục tôi, tôi gật gật đầu ra vẻ chăm chú, tay lại mở điện thoại ra, không sao cả, tôi làm bộ như chăm chú nghe mẹ nói mà khiến bà vui hơn thì tốt rồi, dù sao vừa rồi lúc tôi vội vã trở về, hình tượng tôi lúc đó đến bản thân mình cũng không thể chấp nhận được, chỉ cần Tiểu Triệu là nam nhân bình thường sẽ lập tức bỏ qua tôi.
Mà thực tế, tôi đoán quả không sai, chuyện gặp mặt lần này đã dần dần chìm vào dĩ vãng như tảng đã chìm vào đáy biển, hoàn toàn biến mất không còn một chút dấu tích, chỉ là tôi không biết được, chính vì lần gặp mặt ấy “Nghiệt duyên” của tôi cùng một người khác đã bắt đầu…
“Xin chào!” Khuôn mặt dễ nhìn kia hớn ha hớn hở trước mặt, lịch sự đưa tay lên chào tôi, lúc đấy tôi đang ăn một bát mì ăn liền trên bàn làm việc rất mất hình tượng, tay tôi lập tức run run, vội vàng đứng lên.
“A…” Tôi lùi lại phía sau, tìm cái gì đó che màn hình, nếu cậu ta nhìn thấy thì tôi thật sự xong rồi.
Nhưng đáng sợ hơn, trong tay tôi lại là tập báo cáo tôi làm mất một ngày, mà hiện tại đã bị dầu mỡ trên bàn làm bẩn hết, đã không nhìn được nữa.
Không thể nào!
Trong lòng tôi không ngừng kêu gào thảm thiết, không ngừng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ đang cười trước mặt.
Lí đội trưởng đi tới “Tịch Ngôn, đây là người mới được phân đến đây, cậu ta tên Hiệp Thịnh, sau này mọi người hợp tác vui vẻ nhé!”
“Tiền bối… Sau này hợp tác vui vẻ!”
Hợp tác vui vẻ? Có khả năng này sao?
Cậu ta đúng là ôn thần!!!!!!
Dù sao cũng phải nói Hiệp Thịnh là một tên rất may mắn, một bộ quân phục, mặc trên người cậu ta lại có nét thời thượng cá tính như vậy, không tới vài ngày, nam nữ già trẻ trong cục cảnh sát đều hoàn toàn gục ngã vì “Mị lực” của cậu ta, đặc biệt cậu ta chỉ cần một câu “Chị Triệu” “Anh Lí” đều có thể dễ dàng đem mấy món đồ cổ bị bắt giữ thu mua, ghê tởm hơn, cậu ta có thể dụ dỗ những cô gái trẻ, tôi nghĩ, hai từ “khéo léo” cũng không đủ hình dung về cậu ta.
Đương nhiên, mọi người đều quý mến cậu ta, ngoại trừ tôi.
Nói vậy cũng không đúng, nếu mọi người đều biết cậu ta thật ra chỉ là muốn có món lợi nhỏ mà đi nịnh nọt sẽ đều ghét hắn ta như tôi mà thôi.
Nhưng thật không may…
“Chị Tịch Ngôn, chị nhầm rồi kìa!” Bên tai bỗng vươn đến một bàn tay, chỉ vào màn hình trước mặt, nếu là bình thường tôi chắc hẳn sẽ giật mình, nhưng lần này tôi không bị dọa, vì đây vốn không phải là lần đầu tiên cậu ta vô phép như vậy.
“Ồ, cảm ơn cậu!” Tôi không nóng không lạnh trả lời một tiếng đơn giản, dịch người sang một chút, một bộ như cự tuyệt sự nhiệt tình của cậu ta, nhưng Hiệp Thịnh lại làm như không thấy. Tiếp tục đùa giỡn bắt tay vào công việc nhiệt tình soi mói cái màn hình máy tính của tôi, không hề có ý định dừng lại.
“Bàn làm việc của cậu ở bên kia!” Tôi rất hao tâm nhắc nhở cậu ta, tay chỉ vào chiếc bàn làm việc đối diện bàn tôi. Đều tại Lí đội trưởng dặn tôi phải giúp đỡ người mới đến. Khiến cho tôi rước lấy một đống rơm vào bụng.
Có người rốt cuộc cũng có một chút tự giác, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, than mình ngả về phía sau, trông thật không ra cái thể thống gì cả, tôi thực sự hoài nghi, người như cậu ta làm sao có thể được làm cảnh sát, nhưng hôm cậu ta cứu tôi thân thủ thực không thể không khen một tiếng.
Đó đúng là điểm mâu thuẫn lớn, thân thủ của cậu ta không giống với bộ dạng đẹp hơn con gái chút nào.
“Tịch Ngôn. Có phải chị thực sự rất ghét đàn ông?”
“Ba!” Chiếc bút máy trong tay tôi lập tức gãy làm đôi.
Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu ta “Hiệp Thịnh, nếu cậu thực sự nhàm chán, tôi có thể nói vài lời với đội trưởng Lí giao thêm cho cậu mấy vụ án ở bên ngoài!”
Hiệp Thịnh nhún vai ra vẻ không để ý đến lời nói của tôi, tiếp tục nói “Nếu không, người thân cận với chị, lại có bộ mặt đẹp như tôi tại sao liếc mắt một cá chị cũng không thèm?”
“Hiệp Thịnh!” Tôi thề tôi đã hét rất to, tôi tức giận tuyệt đối không phải vì cậu ta cứ lảm nhảm không thôi, tôi tức giận vì cậu ta cứ liên tục nhắc đến chuyện đàn ông này đàn ông nọ.
“Được rồi, không nói nữa, Tịch Ngôn, lần trước chị mời tôi ăn cơm rồi, lần này tôi mời lại chị được không?”
“Không cần!” Tôi không thèm ngẩng đầu lên nhìn cậu mà trực tiếp từ chối.
“Tịch Ngôn, chị không nên lạnh lùng như vậy, nếu không em sẽ hoài nghi chuyện em hoài nghi là đúng đấy!”
“…”
“Tịch Ngôn!”
“…”
“…”
“…”
Đối phó với kẻ lắm chuyện như cậu ta, cứ im lặng là cách duy nhất.
Mà tôi đã làm rất đúng, bị tôi bỏ mặc như vậy, Hiệp Thịnh cuối cùng chán nản im lặng về chỗ ngồi, tiếp tục đùa nghịch với máy tính, rốt cuộc không tiếp tục quấy rầy tôi nữa.
Tôi nghĩ, thái độ của tôi đã quá rõ ràng rồi, nên nếu cái tên Hiệp Thịnh kia là người bình thường, có lòng tự trọng sẽ tự động tránh xa tôi.
Đáng tiếc tôi cuối cùng cũng phát hiện ra cậu ta không hề phải là một người bình thường.
“Tịch Ngôn, chị làm báo cáo thế này không đúng rồi!”
“Tịch Ngôn, khi nào chúng ta ra ngoài đi dạo nhé!”
“Tịch Ngôn, đàn ông đáng sợ như vậy sao?”
“Chị Tịch Ngôn!”
Cứ mỗi lần nghĩ đến cậu ta tôi đã thấy đủ buồn phiền, không nghĩ đến cậu ta còn đáng sợ hơn…
“Cái gì? Tôi và Hiệp Thính!” Âm thanh của tôi vang khắp căn phòng nhỏ hẹp, lần này đến lượt chúng tôi ra ngoài đi tuần tra, tôi lại bị đội trưởng phân vào đội với cái tên Hiệp Thịnh kia.
“Đội trượng Lí, anh có thể cho Hiệp Thịnh cùng đội với Lí Hân, hay Dương Mĩ không được sao?” Mấy cô nữ sinh kia với cậu ta một đội không phải rất tâm đầu ý hợp sao? Tại sao lại cho cậu ta cùng đội tuần tra với tôi chứ?
Tức giận hơn nữa, lúc tôi từ phòng đội trưởng Lí ra, đón chào tôi là bộ mặt tươi cười hớn hở của Hiệp Thịnh “Tịch Ngôn à, từ ngày mai tất cả phải nhờ chị chi giáo rồi!”
Tôi nhắm mắt, làm như không nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của cậu ta.
Ánh nắng tươi sáng hắt vào mặt tôi, một không gian rất đẹp, nhưng có một điểm duy nhất không hoàn mỹ…
“Tịch Ngôn, nghe nói ở phía đông tiểu khu có quán cơm rất ngon, chúng ta đến đó ăn cơm được không?”
“Chị Tịch Ngôn!”
Rốt cục, tôi không nhịn được nữa, cậu ta thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu mà cứ lượn lờ quanh tôi lảm nhảm đủ thứ chuyện như vậy chứ.
“Hiệp Thịnh, hiện tai chúng ta đang trong giờ công tác, không phải giờ nói chuyện phiếm!”
Hiệp Thịnh dừng lại, liếc mắt nhìn tôi một cái, giọng nhàn nhạt true ghẹo tôi “Tôi còn tưởng chị thực sự câm điếc rồi chứ!”
Cậu ta đúng thật là.
“Hiệp Thịnh, chẳng lẽ cậu không nhận ra người khác chán ghét cậu sao mà cậu cứ lảm nhảm xung quanh người ta như vậy?” Tôi sẽ không tin người khôn khéo như cậu ta lại không nhận ra người ta chán ghét mình.
Hiệp Thịnh ít khi có vẻ mặt đứng đắn như vậy, cậu ta nhìn tôi, cười mím môi, vẫn không hề quan tâm đến lời nói của tôi “Nhưng tôi là người đặc biệt tốt bụng!”
“Cậu có biết chuyện gì cũng không thể ép buộc không?”
“Chưa từng nghe qua!”
Cậu ta…
Tôi cố gắng hít thở đều, tôi không muốn giảng đạo với cái loại gà vịt như cậu ta.
Chúng tôi tiếp tục đi tuần tra trên đường, nửa ngày sau, trong không khí lại vang lên âm thanh của cậu ta “Tịch Ngôn, đối với chị đàn ông thực sự đáng sợ như vậy sao?”
“Không phải đàn ông đáng sợ, là cậu đáng sợ được chưa!” Tôi vẫn lạnh lùng như trước, bên tai lại truyền đến một tiếng cười nhẹ “Tịch Ngôn, tôi rất phục chị, thật sự, trên đời này tôi chưa từng cúi mình trước ai như chị!”
“Đó là do yêu cầu của cậu quá thấp!” Cậu ta tùy tiện liền nói phục tôi, tôi tin được sao.
“Chị không phải từ nhỏ đã có bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc như vậy, chị nói xem, tại sao chị lại sống như vậy?”
Tôi dừng chân, từ nhỏ sao?
“Tịch Ngôn… sao chị lại trở nên như vậy… Tịch Ngôn, bên kia…” Hiệp Thịnh cúi đầu nhìn tôi, nắm mạnh tay tôi “Bên kia!”
Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, ở dãy phố bên kia có một người phụ nữ mang thai đang đau đớn ôm bụng, ngồi phịch xuống trước mặt đường cái, chúng tôi lập tức chạy đến, tôi xem bụng của cô ấy, vừa nâng cô ấy dậy, vừa phân phó Hiệp Thịnh “Cô ấy sắp sinh rồi, Hiệp Thịnh, cậu mau mau chặn một chiếc taxi đi!” Tôi mới quay đầu đã thấy Hiệp Thịnh chặn một chiếc taxi rồi gọi chúng tôi “Tịch Ngôn!”
Cậu ta chạy tới, giúp tôi đưa người phụ nữ mang thai lên xe.
Là một ca sinh non, người phụ nữ kia đau bụng đến mồ hôi chảy ròng ròng, cô ấy gắt gao nắm chặt cổ tay tôi, đau đớn khiến cô ấy kêu rất to, tôi thử trấn án cô ấy “Cô thở chậm lại, cố gắng thở đều, đúng vậy, đúng như vậy, hít thở, đúng rồi, từng chút từng chút một…!”
“Thử suy nghĩ một chút nào, sau này cục cưng ra đời sẽ đáng yêu như nào, đúng vậy, cố gắng thở chậm một chút, sắp đến bệnh viện rồi, cô cố gắng hô hấp thật chậm…”
Trên đường đến bệnh viện, vừa đúng lúc gặp một chiếc xe cứu thương đi tới.
Chúng tôi giúp người phụ nữ xuống xe, một vài hộ sĩ từ xe cứu thương vội chạy đến, mang théo cáng, bên trong có một người đàn ông nằm trên cáng, người nhà đang kêu khóc bên cạnh.
“Bác sĩ, bác sĩ, xin ông cứu anh ấy, xin ông cứu anh ấy!”
“Ông xã, ông xã, anh cố lên!”
Một đám người ra ra vào vào, người lái xe cứu thương cuối cùng cũng nổ máy, những người cuối cùng còn nói chuyện với nhau “Ai da, người đàn ông kia não đã như vậy, không chết thì cũng là người thực vật!”
Người thực vật?
Tôi lập tức dừng chân.
“Lộ Tịch Ngôn, chị còn đứng đấy phát ngốc cái gì vậy, đi mau!” Hiệp Thịnh ở bên cạnh tôi nhắc nhở, tôi vội vã lấy lại tinh thần, chạy nhanh lên xe cứu thương, khoa sản phụ chắc đã nhận được điện thoại từ trước, hộ sĩ đã ra đón sẵn từ cổng bệnh viện với chiếc cáng lăn.
“Đây là ví lấy từ trên người cô ấy!”
Bên trong có chứng minh thư, như vậy có thể lấy thông tin địa chỉ của cô ấy, có thể liên lạc được với người nhà của cô ấy rồi.
“Được, cám ơn hai người!” Hộ sĩ tiếp nhận ví, cười với chúng tôi.
Nhìn mấy người hộ sĩ đi xa tôi mới nặng nề thở ra.
Bên cạnh, Hiệp Thịnh cởi cúc cổ tay áo “Tôi phải nhìn chị với con mắt khác rồi!”
Tôi hoang mang quay lại nhìn cậu ta.
“Chính là cái phương pháp hô hấp chị dạy cô ấy!” Cậu ta nhận thấy thắc mắc của tôi nên tự mình giải thích.
Tôi thản nhiên cười nhẹ nhàng, nói bang quơ “Chuyện này có gì kỳ quái đâu, trong tiểu khu cũng từng gặp qua mấy người mang thai!”
“Đây có phải gọi là “Chưa ăn qua thịt lợn, cũng từng nhìn thấy lợn chạy” không?”
Tôi cuối cùng không nhịn được cười, liếc mắt nhìn Hiệp Thịnh một cái, thực muốn tặng cho cậu ta biệt danh xảo quyệt.
“Coi như là vậy đi!” Tôi bĩu môi. Không thể phủ nhận, cậu ta bình thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng mỗi khi phát sinh chuyện gì không ổn, cậu ta lại bình tĩnh như vậy.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy cậu ta cũng không phải không có ưu điểm.
Nhưng ưu điểm của cậu ta chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi. Bởi vì một giây sau khi tôi nhận ra cái ưu điểm duy nhất của cậu ta….
“Tịch Ngôn, chị nhận lời mời của tôi, qua bên đó ăn cơm không được sao? Tôi đã khiến chị cười, chị cười rồi thì phải đi ăn cùng tôi!”
“Ai.. Tịch Ngôn, Tịch Ngôn, chị đi từ từ, đợi tôi với chứ!!”