Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Đoạn Kết
N
hững sắc vàng úa cuối cùng của mùa thu đã tan biến và lốc lịch đặt trên bàn giấy, ghi ngày 30 tháng mười, ngày áp lễ các Chư Thánh.
Căn phòng được thắp sáng bởi những cây đèn nhỏ đặt trên kệ và bàn. Đệm ghế bọc vải màu cam và ở bên trên lò sưởi là một phiên bản của danh họa Rembrandt. Một tờ báo bỏ dở trên đi văng, để lộ hàng tít lớn với một bài viết ngắn:
Nữ y tá quỉ ám thoát khỏi án ghế điện.
- Tôi vô tội! Myra gào lên khi nghe mình bị kết án chung thân.
Không ngớt kêu gào cho sự vô tội của mình, Myra Corbett - nữ y tá quỉ ám, người bị kết án tử hình vào hôm 9 tháng mười về tội mưu sát nhà văn Gaudan Cross, ngày hôm nay được tòa tuyên giảm thành án chung thân.
G.L. Shapiro, luật sư bào chữa cho cô, cho biết người ta chưa tìm thấy tung tích của bóng ma đồng lõa là Mark Despard. Nhưng ông cũng nói thêm rằng mọi nỗ lực đang được tập trung để truy lùng. Người ta còn nhớ, tại phiên tòa, luật sư bào chữa Shapiro cố chứng minh là Gaudan Cross, vì không đủ lý lẽ để buộc tội đầu độc cho Myra Corbett, nên có thể đích thân bỏ thuốc độc vào ly của ông ta.
Đến đây, ngài chưởng lý Shields đáp trả:
- Nếu quả tình phía bào chữa muốn cho chúng tôi tin rằng, một người có thể đi đến chỗ tự đầu độc để nhằm chứng minh là những điều mình phán đoán là đúng, thì bên buộc tội xin chào thua!
Về phần chúng tôi, luật sư bào chữa Shapiro bẻ lại, chúng tôi nghĩ rằng có thể có kẻ thông đồng với Gaudan Cross và trao cho ông thuốc độc nhằm chứng minh cho những lý lẽ mà ông nêu ra. Người này đã làm cho Cross lầm tưởng đây là chất asenic, và chỉ gây cho ông đôi chút phản ứng mà thôi. Dưới dạng viên...
Ngay lúc đó đã xảy ra một vài chộn rộn trong số những người tham dự phiên tòa và thẩm phán David R. Anderson tuyên bố: Nếu còn nghe thấy tiếng cười ở nơi đây, tôi sẽ giải tán phiên tòa!
Ánh lửa nhảy múa trên trang báo, bởi trong căn phòng giờ đây không còn một thứ ánh sáng nào ngoài những đốm lửa của lò sưởi. Ánh lửa như bị biến dạng và làm cho, ngay đến cả những vật dụng tầm thường nhất, cũng trở nên xa lạ. Đứng gần khung cửa, một người đàn bà đang nhìn ra khu vườn phía sau nhà. Khuôn mặt của nàng in bóng trên ô kính âm u. Đó là một khuôn mặt kiều diễm, ngời sáng bởi đôi mắt xám dưới hàng mi hơi trĩu nặng; đôi môi nàng nhẹ mỉm cười. Nàng thầm nghĩ:
- Trong thâm tâm, mình hối tiếc là cô ta thoát chết. Cái chết quả xứng cho nàng, dẫu chỉ vì nói dối về chuyện của mình. Ngày hôm đó mình kém cảnh giác khi dò hỏi về phương thức pha chế thuốc của lão già, nhưng dẫu sao thì quá lâu mình không sử dụng đến nó. Và đồng thời, cũng đáng tiếc là nàng không thực sự phạm tội. Lẽ ra thì nàng phải can dự, bởi có như thế thì nàng mới sẽ đến để làm cho nhóm mình thêm đông đúc. Giờ đây, chúng ta cần phải đông đủ hơn thêm.
Phía ngoài, bên trên khu vườn âm u, ba vì sao lấp lánh sáng trong một bầu trời tối đen và một làn sương khói đang bềnh bồng trên những cánh đồng. Bàn tay dịu dàng của người đàn bà rời khung cửa để mân mê chiếc bàn giấy nhỏ ở bên cạnh, nhưng bà ta không quay đầu lại.
- Quả là thích thú khi có dịp hồi tưởng. Ban đầu, đó chỉ là một thoáng nhớ nhung, mơ hồ tựa như chiếc bóng của mình trong ô kính này. Lần đó, khi khói dâng lên trong suốt buổi tế lễ ở Guibourg, nếu mình nhớ không lầm thì... một con mắt, làn sóng mũi, chiếc lưỡi lê đâm vào cạnh sườn. Giờ đây, mình thầm nghĩ còn bao lâu nữa để mình được gặp lại Gaudan. Hình dạng của chàng đã đổi thay, nhưng mình nhận ra chàng ngay hay ít ra là mình cũng hiểu rằng mình cần phải xin chàng giúp đỡ. Lần này, đúng ra thì nhân viên công lực của họ chẳng thể làm gì được mình, nhưng mình không muốn để chàng hay biết. Chưa đến lúc. Mình yêu chàng. Mình yêu chàng và chàng sẽ trở thành một trong những người của bọn mình có thể cải biến được chàng, dẫu có đớn đau hay không.
Bàn tay đó giờ đây cầm một chiếc chìa khóa và nó lần lượt mở những ngăn kéo trong khi người đàn bà vẫn tiếp tục nhìn ra khu vườn. Bàn tay như có một sự sống riêng biệt, ở ngàn cuối của bàn giấy là một chiếc hộp bằng gỗ giá trị và một hũ nhỏ.
- Đúng, mình đã nhận ra Gaudan. Chính chàng cũng thế, hẳn chàng đã tìm kiếm mình. Chàng quả khôn khéo khi đưa ra cho họ một lối giải thích, cái lập luận chỉ căn cứ trên không gian ba chiều và trở ngại của những bức tường bằng đá. Riêng mình, mình không thể nói thật với họ là họ chẳng thể nào hiểu. Mình thích thú khi nghe chàng giải thích bởi mình không đủ thông minh như chàng; nhưng mình hối tiếc là chàng buộc tội Mark Despard, vì mình rất có cảm tình với Mark. Dẫu mình không được thông minh cho lắm, nhưng dù sao, mình cũng chẳng thua kém Gaudan là bao. Về những việc mà chàng đã làm, Gaudan đòi phải được trả giá bằng Gaudan và đáng tiếc là chàng cũng đòi mình phải buộc chàng. Gaudan là một tình nhân rất khó tánh. Nhưng Gaudan chỉ có thể bằng xương bằng thịt khi chàng không sử dụng đến ngải bôi. Rồi đây, chàng sẽ xuất diện trở lại nguyên hình, nhưng bây giờ thì mình đã giữ phần tinh túy nhất của chàng.
Bàn tay trắng nõn ve vuốt chiếc hộp, rồi đến cái hũ nhỏ trong khi khuôn mặt kiều diễm vẫn mỉm cười với chiếc bóng của mình ở trên ô kính...
Có tiếng chìa khóa tra vào ổ, rồi tiếng cửa mở ra và khép lại, tiếng chân bước trong hành lang. Cái lung linh kỳ dị của căn phòng chợt tan biến khi người đàn bà rời tay khỏi chiếc hũ. Khuôn mặt đó giờ đây là của một người vợ duyên dáng và nàng đang chạy ùa về phía chồng.