Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Chương 22
M
ột khuôn mặt cúi xuống hố, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghển cổ nhìn và nhận ra một mái tóc tơ màu vàng hoe. Một đôi mắt xanh nhạt. Tôi kêu to:
— Kareen!
Nó chụm hai tay quanh miệng gọi:
— Mark, cậu làm gì ở dưới đấy?
Tôi kêu:
— Cậu làm gì ở trên ấy?
Tóc xòa xuống che mắt. Nó hất tóc ra sau:
— Tớ… tớ đi theo cậu. Tớ rất lo cho cậu.
Tôi gọi nó:
— Hãy giúp tớ ra khỏi đây đã.
Tôi đã thử cố trèo lên lần nữa, nhưng đất lại lở dưới tay.
Nó gọi xuống:
— Làm thế nào bây giờ?
Tôi hét lên:
— Cậu không đem thang theo à?
Kareen đáp:
— Ơ, không… Mark!
Chắc là nó chẳng có tí khiếu hài hước nào cả.
Nó đề nghị:
— Có lẽ tớ sẽ vứt một sợi dây hay một cái gì đó xuống.
Tôi nhắc nó:
— Dễ gì mà tìm được sợi dây ở giữa rừng già này?
Nó lắc đầu, mặt nhăn nhó.
Tôi gọi lên.
— Xem xem một sợi dây leo có được không? Cậu hãy tìm một sợi dây leo dài. Tớ sẽ trèo lên bằng một cái thân dây leo được.
Mắt nó sáng bừng lên. Nó biến mất. Tôi sốt ruột chờ một lúc, mắt nhìn lên mảnh trời xanh.
— Nhanh lên! Nhanh lên một tý.
Tôi nghe đâu đó phía xa có tiếng chim rừng kêu và vỗ cánh. Lại kêu và vỗ cánh nữa. Tôi băn khoăn có phải lũ chim đang sợ hãi không? Và nếu vậy thì tại sao chúng sợ? Tại sao? Có phải con hổ quay lại không?
Tôi lại dựa lưng vào tường nhìn lên trời.
Cuối cùng Kareen xuất hiện.
— Tớ tìm được một sợi dây leo, nhưng không biết nó có đủ dài không.
Tôi bảo nó:
— Cậu thả nó xuống đây. Nhanh lên, tớ cần phải ra khỏi đây. Tớ ở dưới này giống như một con thú sập bẫy vậy.
Nó nói:
— Khó mà kéo lên được.
Nó bắt đầu thả sợi dây leo xuống. Trông sợi dây giống như một con rắn ngoằn ngoéo bò xuống một bên hố.
Sợi dây dừng lại cách đầu tôi khoảng một mét. Tôi bảo Kareen:
— Tớ sẽ nhảy lên để với lấy nó. Sau đó tớ sẽ trèo lên còn cậu thì kéo. Quấn một đầu dây vào thắt lưng, được không. Chỉ cần cậu đừng có rời ra thôi.
Nó gọi xuống:
— Miễn là cậu đừng có kéo tớ tuột xuống dưới đấy cùng với cậu.
Tôi chờ cho nó buộc sợi dây quanh thắt lưng, sau đó lấy đà nhảy lên. Vẫn còn cách mấy phân nữa mới tới đầu sợi dây.
Không biết bao nhiêu lần rồi tôi ước mình cao và gầy chứ đừng có lùn và béo phục phịch thế này.
Nhưng đến lần thứ ba thì tôi nắm được sợi dây. Tôi liền quấn nó vào cả hai tay, tì người vào vách đất và bắt đầu trèo lên như người ta trèo núi.
Đất vẫn lở dưới chân, sợi dây trơn tuột vì hai tay tôi đẫm mồ hôi. Nhưng trong tiếng reo hò của Kareen trên miệng tôi cũng bò được lên tới nơi. Tôi nằm lăn trên cỏ, thở hồng hộc. Thật kỳ diệu khi thoát khỏi được cái hố đó.
Kareen vứt đầu sợi dây leo xuống đất, hỏi:
— Cậu làm thế nào mà ngã xuống cái hố này?
Tôi đáp:
— Dễ ợt ấy mà.
Rồi tôi cố đứng lên và bắt đầu phủi quần áo.
Nó hỏi:
— Nhưng cậu không thấy ở đó có một cái hố to tướng như thế à?
Tôi nói, muốn đổi chủ đề:
— Tớ không nhìn rõ. Cậu làm thế nào mà tìm được tớ? Cậu đang làm gì ở đây, Kareen?
Đôi mắt xanh của nó nhìn tôi:
— Tớ lo cho cậu quá. Tớ… Tớ nghĩ là cậu không thể hoàn toàn đơn độc trong rừng già được. Thế là tớ lẻn đi. Bố tớ đang làm việc trong phòng thí nghiệm. Tớ rón rén đi khỏi nhà chính và đi theo cậu.
Tôi phủi cát trên tóc rồi phán:
— Tốt lắm, tớ rất mừng. Nhưng liệu cận có bị rầy rà với bố cậu và Carolyn không?
Nó cắn môi:
— Có thể! Nhưng cũng đáng liều nếu chúng ta tìm thấy cô Benna.
Cô Benna!
Vì cố gắng thoát khối cái hố cát lầy và con hổ tôi đã suýt quên mất cô Benna của tôi.
Bóng tối tràn đến chỗ chúng tôi. Không khí đột nhiên trở nên mát mẻ. Tôi nhìn lên trời, mặt trời đã lặn xuống sau lùm cây.
Tôi khẽ nói:
— Gần tối rồi. Tớ… Tớ hy vọng chúng ta có thể tìm thấy cô Senna trước khi trời tối hẳn.
Tôi đã trải qua một đêm trong rừng già và không hề muốn phải ở thêm một đêm nữa ngoài rừng.
Kareen hỏi:
— Cậu có biết phải đi đường nào không? Hay là cậu chỉ đi lang thang hy vọng sẽ gặp may?
Tôi đáp và rút cái đầu người trong túi ra:
— Đừng hòng. Anh chàng bé nhỏ này chỉ đường cho tớ đấy chứ.
Mặt Karcen ngỡ ngàng:
— Hả?
Tôi giải thích cho nó:
— Nếu tớ đi đúng hướng thì đôi mắt nó sẽ sáng lên. Ít nhất là tớ cũng nghĩ là vì thế nó mới sáng.
Kareen há mồm:
— Cậu định nói là cậu có Phép thuật của rừng già thật ư?
Tôi gật đầu.
— Phải. Tớ có đấy. Thật phi thường. Bao giờ tớ cũng chỉ cần nói thế này: “Kah-lee-ah!” là được. Đấy là một từ dở hơi. Tớ cứ tưởng mình đã nghĩ ra nó từ hồi còn bé tí. Nhưng chính đó là câu thần chú khiến Phép thuật của rừng già trở nên màu nhiệm.
Kareen thốt lên:
— Phù! – Một nụ cười ngoác ra trên mặt nó. – Thật kì diệu, Mark! Như vậy chúng ta sẽ thật sự tìm được cô Benna. Thật là vĩ đại!
Bóng tối lan dần khi mặt trời xuống thấp hơn. Tôi rùng mình khi một cơn gió mát lướt qua.
Dạ dày tôi cồn cào. Tôi không nhớ mình đã được ăn bữa cuối cùng là bao giờ. Tôi cố bắt mình không nghĩ đến các món ăn mà cắm cúi bước.
Tôi nói khẽ.
— Chúng ta đi tiếp đi.
Tôi giơ đầu lên và quay thật chậm qua khắp các hướng, cuối cùng đôi mắt trên cái đầu bừng sáng. Tôi reo lên và chỉ qua bãi trống về phía lùm cây.
— Đường này!
Chúng tôi đi sát cạnh nhau. Những đám cỏ cao quệt vào chân khi chúng tôi bước qua. Côn trùng rả rích trong các bụi cây.
Kareen kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng rực trên cái đầu toàn da.
— Cậu có tin là chúng ta sẽ tìm được cô Benna không?
Tôi điềm tĩnh nói:
— Chúng ta sắp tìm ra rồi.
Chúng tôi bước vào bóng tối dưới những bụi cây chằng chịt.