Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Chương 22: Thu Hoạch Vụ Thu.
H
ắc Muội nhìn Hương Thảo và Tiểu Phúc vẻ mặt tức giận trong lòng nàng sảng khoái không ít.
Một gậy trúc đánh tiếp, quả táo đùng đùng rơi, Phú Đệ và Đại Thụ chạy nhanh lượm, Hương Thảo cùng Tiểu Phúc còn muốn chạy sang bên cạnh lượm quả táo, lập tức bị hai muội muội Phú Đệ ngăn cản không để bọn họ lượm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hương Thảo lập tức liền đỏ.
Hắc Muội đánh mấy gậy, nhìn thấy trong túi Phú Đệ đựng không ít, Đại Thụ bởi vì tuổi nhỏ chút lượm cũng ít đi chút.
Vân ca và Soả Tam nhà Cúc Trân thẩm ở bên cạnh trông mong khát vọng nhìn Hắc Muội trên cây, trong mắt Soả Tam rõ ràng tràn ngập khẩn cầu.
Nhìn ánh mắt hai người này, Hắc Muội ngẫm lại nàng chán ghét là Cúc Trân thẩm cũng không phải bọn họ, nói sau hai huynh đệ này từ bé đã không có cha cũng rất đáng thương, vì thế cảm thấy mềm lòng, hô, “Vân ca và Soả Tam cũng có thể đi lượm.”
Được Hắc Muội cho phép hai huynh đệ thật cao hứng, nhìn về phía Hắc Muội ánh mắt đều tràn ngập cảm kích.
Hắc Muội giơ sào trúc đập một mạch, để người phía dưới lượm một thời gian, thế này nàng mới ném sào trúc xuống.
Nhìn trong túi Đại Thụ vẫn không được nhiều lắm, lại từ trong giỏ Béo Nha lấy mấy quả cho hắn, “Mau về nhà ăn táo đi!”
Đại Thụ hắc hắc cười xoay người bỏ chạy về nhà.
Hắc Muội một tay cầm giỏ Tứ Nha, một tay cầm giỏ Ngô Bảo Nhi, kêu Béo Nha về nhà trước, chính mình trước đưa Ngô Bảo Nhi về nhà.
Đưa đến cửa mới nắm tay Tứ Nha mang theo giỏ về nhà, nhìn bộ dạng hổn hển của Hương Thảo và Tiểu Phúc trong lòng so với ăn táo còn ngọt hơn.
Đi qua cửa nhà má Ngô, Hắc Muội kêu Tứ Nha đưa cho Thanh Thủy một bọc táo, chính nàng lập tức về nhà trước.
Về nhà, Hắc Muội liền đem một giỏ táo đổ ra sàn nhà phơi gió, chuẩn bị phơi thành táo đỏ về sau hầm canh cho nương uống bổ máu.
Giỏ khác trực tiếp chia thành hai phần cho Béo Nha cùng Tứ Nha ăn.
Qua bảy tám ngày Hắc Muội lại làm rau trộn một lần cùng Phùng Quý đưa đến tửu lâu Duyệt Lai, lúc này bán một bình nhỏ rau trộn có thể kiếm một hai lượng bạc.
Đảo mắt liền đến cuối tháng chin đầu tháng mười, đến mùa thu hoạch lúa.
Cuối thu không khí quang đãng, từng trận gió lạnh thổi qua, trong ruộng nước lúa vàng óng ánh nhấp nhô cuồn cuộn như sóng biển, bông lúa nặng trịch nâng không nổi đầu lên, nông nhân nhìn thấy không kìm nén được vui mừng.
Phùng Quý vô cùng vui mừng nhìn cảnh tượng ruộng nước trong nhà mình, cảm thán siêng năng của ông đã được hồi báo.
Tối hôm trước Hắc Muội đã nướng bánh ngô, phá lệ nấu năm quả trứng, chuẩn bị ngày mai chia cho người trong nhà mỗi người một trứng, lại hầm xong một tô canh đậu xanh, thả đường trắng, để lạnh đến sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, Hắc Muội đã thức dậy mang theo một tô canh đậu xanh và ngô bánh, cầm lưỡi liềm liền cùng Phùng Quý đi ra ruộng.
Trong ruộng nước đã không có nước, cũng không cần nước, đất đã rất khô có thể trực tiếp mang giầy xuống ruộng.
Hai người ở trong ruộng bắt đầu từ sau ra trước cắt lúa, Hắc Muội và Phùng Quý mỗi người một bên ra sức cắt, cắt một nắm lúa liền trải ra phơi nắng.
Hai người vùi đầu cắt hơn nữa ngày, nhìn thấy mặt trời đã lên cao thế này mới cảm thấy vừa đói lại mệt, duỗi thắt lưng một cái cảm giác xương sống đau.
Hai người ngồi trên bờ ruộng uống canh đậu xanh ăn trứng gà còn có bánh ngô, nghỉ ngơi một lát, Phùng Quý nói, “Con về nhà đi, một mình cha cắt là được rồi.”
Hắc Muội biết cha nàng đây là đau lòng nàng, sợ nàng phơi nắng sẽ càng đen, lại không biết kiếp trước Hắc Muội là vận động viên, tôn sùng chính là màu da ánh mặt trời, da của nàng một chút cũng không thèm để ý.
Phùng Quý thấy Hắc Muội kiên trì không quay về muốn lưu lại cùng ông cắt lúa, lại cười cười, đem mũ đội lên đầu Hắc Muội, lại nhìn tay Hắc Muội, dặn dò “Cắt chậm một chút, cẩn thận đứt tay.”
Một câu làm cho Hắc Muội nhớ tới tình cảnh khi nàng vừa mới học cắt lúa bị đứt tay.
Lưỡi liềm cắt lúa có dạng răng cưa, nếu không cẩn thận sẽ cắt vào tay, sẽ rất đau a.
Hai người lại bắt đầu cắt lúa, trong mảnh ruộng nước lớn, nhà Hắc Muội xem như cắt lúa sớm, trong lòng nàng biết rõ vì sao cha nàng vội vã cắt lúa, bởi vì toàn bộ thượng thôn chỉ có một sân phơi lúa ở đối diện đập có thể lúa, đồng thời chỉ có thể đập được hai nhà.
Mà nhà mọi người cơ hồ đều không có gia súc, lăn trục đập lúa trên cơ bản dựa vào sức người, như vậy tốc độ liền chậm lại.
Một hộ gia đình hai mẫu lúa ít nhất phải tốn cả ngày mới có thể đập xong, cho nên cuối cùng mọi người chỉ có thể giành sân phơi lúa.
Cắt lúa sớm khẳng định có thể chiếm được sân trước, cắt sau càng khó đến phiên mình, nếu gần đến giữa tháng mười sẽ không tốt, khi đó thời tiết không giống như bây giờ, hơn nữa sẽ có mưa, lúa phơi nắng không tốt, gặp mưa sẽ hỏng và bán không có giá.
Nửa buổi sáng Hắc Muội nhìn lúa đã cắt một nửa liền đối với Phùng Quý nói, “Cha, cha trước đem lúa trói thành gánh đầu tiên, buổi chiều để một mình con cắt, đợi chiều tối cha lại gánh gánh thứ hai.”
Phùng Quý vừa nghe thấy cũng là một biện pháp, chẳng những có thể chiếm được sân phơi lúa còn một lần đập lúa không nhiều lắm cũng thoải mái, chính là hai người đều vất vả chút.
Phùng Quý chạy nhanh về nhà cầm đòn gánh sớm đã chuẩn bị tốt buộc lúa lại đi một mạch tới sân phơi nắng, chờ ăn cơm trưa sẽ đẩy đá lăn lúa.
Hai người bận đến giữa trưa mới về nhà, mệt quá mức, Hắc Muội cũng không muốn làm cơm, lại ăn mấy miếng bánh ngô, uống một chén canh đậu xanh liền nằm trong chốc lát.
Phùng Quý lo lắng lúa trong sân nên cơm nước xong liền vội vàng đi ra sân phơi lúa, Hắc Muội cũng không nằm lâu, chạy nhanh ra cửa, lúc gần đi dặn Béo Nha rửa chén đũa rồi xách giỏ cũng đi ruộng lúa, còn dặn nàng đội mũ.
Buổi chiều Hắc Muội ở trong ruộng tiếp tục cắt lúa, Béo Nha cầm theo giỏ lượm hạt lúa, ở thời không này sống mấy năm nay Hắc Muội cảm nhận được cái gì tên là một hạt cũng vất vả.
Trên sân phơi lúa đối diện, Phùng Quý xem như người đập lúa sớm nhất, bên kia cũng có người đã trải lúa ra chuẩn bị đẩy trục lăn đập lúa, cho nên Phùng Quý xem như có bạn, vừa nói vừa lôi kéo trục lăn lúa, trục lăn lúa rất nặng, dựa vào sức người tận lực kéo, Phùng Quý lôi kéo trục một canh giờ, trên người cũng đã thấm mồ hôi.
Đang định nghỉ một lát, nhìn thấy Tứ Nha đến, thì ra là Tú Cô kêu nàng vội tới đưa canh đậu xanh cho Phùng Quý, hiển nhiên là lo lắng ông bị cảm nắng.
Phùng Quý nghe nói là nương nàng kêu nàng đến đưa canh khóe miệng đều cười xiêu vẹo, một hơi uống xong kêu Tứ Nha nhanh trở về bồi nương, ông lại bắt đầu kéo trục lăn lúa một vòng mới.
Tới chiều Phùng Quý đã đập gần xong, mặt trời lặn gió thu nổi lên lúa cũng đã tuốt sạch, đem lúa đựng vào thúng gánh về nhà, lại nhanh chóng chạy tới ruộng lúa trói lúa gánh tới sân phơi lúa.
Hắc Muội còn có một ít không cắt xong, nhìn xem sắc trời cố gắng tăng tốc độ, tranh thủ trước khi trời tối cắt xong.
Đêm nay Phùng Quý khẳng định phải ở sân phơi lúa, bởi vì rất nhiều lúa đều để ở đó.
Cho nên Hắc Muội trực tiếp về nhà, chịu đựng vừa mệt vừa đói làm cơm, vội vàng ăn xong mang theo Béo Nha đi sân phơi lúa, đổi cho Phùng Quý về nhà ăn cơm lại nghỉ ngơi một lát.
Trên sân phơi lúa đã có người đập lúa, nhà kia phụ thân mang theo con trai, ba người ra sức kéo trục lăn lúa rõ ràng hiệu suất cao hơn.
Thời điểm Hắc Muội đến vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt Phùng Quý nhìn con trai người khác tràn đầy hâm mộ, cảm thấy thực sự không biết tư vị.
Hắc Muội nghĩ mình dành dụm tiền, còn kém hai lượng hẳn là có thể mua được một con la, có gia súc kéo trục lăn lúa, cha nàng sẽ không còn vất vả như vậy nữa.
Nàng cùng Béo Nha đang nói chuyện, liền nhìn thấy cha đến.
“Cha, sao cha không ở nhà nghỉ ngơi thêm một lát.”
“Không có việc gì, dù sao cũng phải canh chừng lúa còn không bằng khi trăng lên đem lúa lăn xong, bằng không ngày mai sẽ lăn không xong.”
Phùng Quý là người nôn nóng, đối với làm việc nhà nông ông lại tích cực, bất quá ông đau lòng con gái, vì thế nói, “Hắc Muội, con dẫn Béo Nha về đi, hôm nay mệt muốn chết rồi, trở về ngủ cho tốt, sáng mai đưa cơm cho cha.”
Hắc Muội khẳng định sẽ không để cha một mình ở chỗ này, vì thế nói, “Cha, hiện tại thời gian còn sớm nơi này cũng náo nhiệt, con ở trong này chơi đùa, không có việc gì, cha đi về ngủ một lát, đợi đến khuya cha để thay phiên cho con.”
Phùng Quý thấy Hắc Muội lần nữa kiên trì, ngẫm lại cũng đúng, buổi tối và ngày mai cả một ngày ông đều phải lăn lúa, hiện tại ngủ một lát tới khuya lại làm việc tới sáng cũng được.
Vì thế căn dặn vài câu liền về nhà.
Cả một ngày làm việc nặng Phùng Quý nếu không phải đang ở độ tuổi hưng thịnh khẳng định chống đỡ không được, về đến nhà Tú Cô đau lòng kêu ông tắm rửa rồi đi ngủ, kết quả đầu Phùng Quý vừa kề gối đã ngủ, Tú Cô nhìn thấy càng đau lòng.
Trăng đã lên cao, đêm thu ở nông thôn có một loại yên tĩnh ý thơ, Béo Nha đã nằm lên đầu gối Hắc Muội ngủ mơ mơ màng màng, Hắc Muội một tay quạt nhẹ nhìn bầu trời đêm, đầy sao vây quanh trăng non tản ra ánh sáng mê người.
Xa xa nhìn thấy có vài người suốt đêm cắt lúa, ngày mai lại phơi nắng tới trưa, buổi chiều vừa vặn có thể đập lúa.
Bầu không khí thu hoạch vụ thu càng ngày càng đậm, cảm xúc vui sướng cùng vội vàng đan xen vào nhau trở thành một loại hương vị hạnh phúc thản nhiên.
Khi Phùng Quý đến đổi phiên cho Hắc Muội, thấy Béo Nha đang ngủ, vẻ mặt Hắc Muội cũng mệt mỏi vô cùng đau lòng, kêu các nàng nhanh về ngủ, ông muốn bắt đầu kéo trục lăn đập lúa.
“Cha, nhớ nghỉ ngơi một chút, đừng quá mệt, ngày mai còn nhiều thời gian.”
“Ừ, yên tâm đi, mang điểm tâm đến cho cha a.”
Hắc Muội đánh thức Béo Nha về nhà ngủ, thẳng đến trời sáng mới tỉnh lại, Tú Cô đau lòng con gái không cho Tứ Nha đánh thức nàng.
Hắc Muội vừa thấy Tú Cô tại phòng bếp nướng bánh, Tứ Nha thì nhóm lửa, trong lòng quýnh lên, “Nương, nương thế nào làm việc, nhanh nghỉ ngơi, nương không thể làm việc dù đó là việc nhỏ a.”
“Không có việc gì, đã qua ba tháng đầu, làm chút việc không có gì.”
“Khó mà làm được, Vương đại phu nói, việc gì nương cũng không thể làm, không thể mạo hiểm a!”Hắc Muội trực tiếp đỡ Tú Cô về phòng.
Tú Cô hết cách, Hắc Muội rất cố chấp.
Nàng vội vàng làm điểm tâm, vẫn luộc năm quả trứng, mấy ngày nay bận thu hoạch lúa không có thời gian nấu cơm tử tế, ăn trứng xem như bồi bổ đi.
Ăn qua điểm tâm, nàng cho Béo Nha trứng gà liền an bài nàng đi ra ruộng lượm lúa trước lại đi hái hoa ngũ vị, dù sao trong nồi cháo heo đã tràn đầy bí đỏ, Tứ Nha hiện tại cũng có thể cho heo ăn.
Nàng mang theo điểm tâm cho cha vội vàng chạy tới sân phơi lúa.