Nguyên tác: The Sleeping Doll
Số lần đọc/download: 3336 / 122
Cập nhật: 2015-09-16 17:10:51 +0700
Chương 21
K
athryn Dance, TJ bên cạnh cô, hai người đang ở trong văn phòng của Charles Overby, cơn mưa sáng rào rào đập vào cửa sổ. Khách du lịch nghĩ rằng thời tiết vùng vịnh Monterey thường có nhiều mây và mưa rào. Nhưng trên thực tế, vùng này thường tuyệt vọng mong mưa: bầu trời xám xịt nhưng không có gì ngoài lớp sương mù tiêu chuẩn của vùng bờ Tây. Tuy nhiên, hôm nay trời mưa thật. "Tôi cần mấy thứ, Charles".
"Là gì thế?" “Phê duyệt một vài khoản chi phí" "Để làm gì?” "Chúng tôi chưa có tiến triển gì. Không có manh mối nào từ Capitola, bằng chứng không cho chúng tôi bất cứ lời giải nào, không có dấu vết gì của hắn và quan trọng nhất là tôi không biết hắn còn ở trong vùng không”.
"Vậy ý cô là gì, chi phí gì?" Charles Overby là người tập trung. "Tôi muốn ba người phụ nữ trong Gia đình”. "Bắt họ? Tôi nghĩ họ trong sạch”. "Không, tôi muốn phỏng vấn họ. Họ sống với hắn, họ phải hiểu hắn khá rõ”. Ồ, nếu anh kiểm soát hành động của mình thì, Daniel, chẳng có lý do gì khiến anh không có gia đình riêng của mình... Chính câu này trong cuốn băng thẩm vấn của cảnh sát đã tạo cảm hứng cho ý tưởng của cô.
A đến B đến X... "Chúng tôi muốn Gia đình được đoàn tụ", TJ vui vẻ nói. Cô biết hôm qua anh ta đi chơi muộn, nhưng khuôn mặt tròn của anh ta dưới mái tóc đỏ quăn lại tươi tỉnh như thể anh ta mới đi spa về. Overby lờ anh ta đi. "Nhưng vì sao họ lại muốn giúp ta? Họ chắc phải đồng cảm với hắn ta chứ?" "Không.
Tôi đã nói chuyện với hai trong số họ và họ không đồng cảm với Pell. Người thứ ba đã thay tên đổi họ để bỏ toàn bộ cuộc sống đó lại phía sau cô ta”. "Sao lại đưa họ đến đây? Sao không phỏng vấn ở nơi họ sống?" "Tôi muốn họ ở cùng nhau. Đây là cách thẩm vấn có cấu trúc.
Ký ức của một người sẽ kích thích ký ức của người khác. Hôm qua tôi đã thức đến hai giờ sáng để đọc về họ. Rebecca không ở với Gia đình lâu, chỉ vài tháng, nhưng Linda sống với Pell hơn một năm, Samantha hai năm" "Cô nói với họ rồi còn gì?" Câu hỏi có vẻ hơi rụt rè như thể ông ta ngờ cô đang qua mặt mình.
"Không", Dance nói, "Tôi muốn hỏi ông trước". Ông ta có vẻ thỏa mãn vì đã không bị qua mặt. Dù sao ông ta vẫn lắc đầu. "Vé máy bay, bảo vệ, đi lại... băng đỏ và... Tôi thực sự nghi ngờ là tôi có thể trình vụ này qua Sacramento. Việc đó cũng không bình thường”. Ông ta nhìn thấy một sợi chỉ bung trên tay áo và dứt nó đi.
"Tôi sợ là tôi phải nói không. Utah. Tôi chắc chắn đó là nơi hắn đến. Sau khi đã bị dọa ở Moss Landing. Thật là điên nếu hắn ở lại đây. Bộ phận giám sát USP đã vào việc chưa?" "Rồi", TJ nói với ông ta. "Utah sẽ tốt. Thực sự tốt”. Dance hiểu ý: Họ tóm được hắn và công là của CBI, không thêm người chết ở California.
USP mất dấu hắn, lỗi của họ. "Charles, tôi chắc chắn Utah là đầu mối giả. Hắn muốn chỉ cho ta đến đây và.”... "Trừ phi", sếp cô đắc thắng nói, "đây lại là mẹo kép. Nghĩ xem". "Tôi đã nghĩ rồi. Không phải phong cách của Pell. Tôi thực sự muốn triển khai ý tưởng của mình”.
"Tôi không chắc chắn lắm”. Một giọng nói vang lên từ phía sau cô: "Tôi có thể hỏi đây là ý tưởng của ai không?". Dance quay lại và nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vét đen, áo sơ mi xanh và đeo cà vạt sọc xanh đen. Không đẹp trai theo kiểu cổ điển - hơi béo bụng, tai vểnh và nếu anh ta nhìn xuống thì có hai cằm.
Nhưng anh ta có đôi mắt nâu kiên định, đăm chiêu và mái tóc nâu bồng bềnh. Tư thế và vẻ bề ngoài của anh ta cho thấy bản tính thoải mái. Một nụ cười thoáng qua trên đôi môi hẹp. Overby hỏi: "Tôi giúp gì được anh?". Bước lại gần hơn, người đàn ông chìa tấm thẻ FBI. Đặc vụ đặc nhiệm Winston Kellogg.
"Người bảo mẫu đã đến rồi", TJ nói, giọng khoa trương, tay che miệng. Cô lờ cậu ta đi: "Đây là ngài Charles Overby, cảm ơn anh đã đến, đặc vụ Kellogg", "Làm ơn gọi tôi là Win. Tôi làm cho bộ phận MVCC của cục”. "Đấy là.”... "Ban chống Tội phạm bạo lực nhiều nạn nhân". "Đây là thuật ngữ mới gọi các giáo phái à?", Dance hỏi.
"Thực ra trước đây chúng tôi gọi là bộ phận chống Tội phạm giáo phái”. "Tôi là Dance”. "TJ Scanlon”. "Thomas Jefferson?" TJ nở một nụ cười bí hiểm. Thậm chí cả Dance cũng không biết đủ họ tên cậu ta. Chỉ là TJ không. Chào hỏi xong tất cả đặc vụ của CBI, Kellogg đề nghị: "Tôi muốn nói trước vài điều.
Đúng vậy, tôi là người của liên bang. Nhưng tôi không muốn khuấy nước. Tôi đến đây tư vấn cho quý vị những hiểu biết tôi có thể có về cách suy nghĩ và hành động của Pell. Tôi sẽ rất vui được ngồi ghế sau". Thậm chí nếu anh ta không có ý ấy đủ một trăm phần trăm thì Dance cũng cho điểm vì tính thuyết phục của anh ta.
Trong thế giới của những nhân vật thực thi pháp luật, ta hiếm khi nghe thấy một anh chàng từ Washington nói ra điều gì tương tự như vậy. "Tôi rất cảm kích", Overby nói. Kellogg quay về phía ông chủ của CBI: 'Phải nói là cuộc điện thoại của ông hôm qua rất hay, đề nghị kiểm tra các nhà hàng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó". Overby do dự, sau đó nói: "Thực sự, tôi có nói với Amy Grabe là Kathryn là người nghĩ ra ý tưởng ấy". TJ nhẹ nhàng hắng giọng và Dance không dám nhìn về phía anh ta. "Được rồi, ai cũng được, nhưng đó là ý tưởng tốt”. Anh ta quay về phía Dance. "Và vừa rồi cô đề nghị gì nhỉ?" Dance nhắc lại.
Đặc vụ FBI gật đầu. "Tập hợp lại Gia đình. Tốt. Rất tốt. Tới giờ thì họ đã xong quá trình hoàn lương. Thậm chí nếu họ không gặp bác sĩ trị liệu thì thời gian cũng đã xóa nốt những gì còn lại của hội chứng Stockholm (một trạng thái tâm lý, người bị bắt cóc lâu ngày có thể chuyển từ trạng thái căm ghét, sợ hãi sang thông cảm và quí mến chính kẻ bắt cóc mình).
Tôi thực sự nghi ngờ là họ còn lại chút xíu trung thành nào với hắn. Tôi nghĩ chúng ta cần làm việc này”. Im lặng một lúc. Dance quyết định không cứu Overby, ông ta cuối cùng cũng nói: "Đây là ý tưởng hay. Chắc chắn rồi. Vấn đề duy nhất là ngân sách. Thấy không, hiện nay chúng tôi.”... "Chúng tôi sẽ chi trả", Kellogg nói.
Sau đó anh ta im lặng và nhìn chằm chằm vào Overby. Dance thấy buồn cười. "Anh?" "Tôi sẽ dùng máy bay của Cục để chở họ tới đây nếu chúng ta cần. Thế được chứ?" Ông chủ của CBI bị lấy mất lý lẽ duy nhất mà ông ta có thể nghĩ ra ngay lúc đó, đành nói: "Làm sao mà chúng tôi có thể từ chối được món quà Giáng sinh của chú Sam (Unlce Sam: United States of Amerrica: cá nhân hóa nước Mỹ hoặc Chính Phủ Mỹ, sủ dụng lần đầu tiên trong cuộc chiến tranh 1812) cơ chứ? Cảm ơn, anh bạn".
Dance, Kellogg và TJ đang ở trong văn phòng cô khi O’Neil đi vào. Anh bắt tay người đặc vụ FBI và họ tự giới thiệu. "Không có thêm bằng chứng gì từ Moss Landing", anh nói, nhưng chúng tôi hy vọng vào những vườn nho ở Bãi chăn Thiên Đường tôi cũng đã nhờ người bên Bộ Y tế lấy mẫu vật.
Phòng trường hợp hắn đã kịp trộn acid vào các sản phẩm". Anh nói lại vói Kellogg về những dấu vết tìm thấy trong chiếc Thimderbird khi Pell chạy trốn". "Có lý do gì để hắn làm thế không?" "Nghi binh. Hoặc có thể hắn chỉ muốn hại người”. “Bằng chứng vật lý không phải là lĩnh vực của tôi, nhưng nghe giống như một đầu mối tốt".
Dance nhận thấy đặc vụ FBI nhìn ra chỗ khác khi O’Neil thông báo chi tiết cho anh ta và tập trung cao độ khi anh ta ghi nhớ. Sau đó Kellogg nói: "Có thể sẽ có ích nếu tôi cho anh một vài thông tin về tâm thức giáo phái. Ở MVCC, chúng tôi đã lập ra một hồ sơ chung mà tôi bảo đảm bên trong có một hay tất cả các điểm đúng với Pell.
Tôi hy vọng nó sẽ giúp các vị hình thành một chiến lược". "Tốt, O'Neil nói, "Tôi không nghĩ chúng ta đã gặp anh chàng nào giống như anh chàng này đâu". Sự ngờ vực ban đầu của Dance về sự hữu dụng của chuyên gia về giáo phái lúc này đã tan biến, rõ ràng Pell có một kế hoạch mà họ không thể xác định được.
Cô không chắc là tên sát nhân này, trên thực tế, lại giống bất cứ một tên tội phạm nào mà cô đã gặp. Kellogg cúi người xuống bàn làm việc của cô. "Thứ nhất, như tên của bộ phận tôi làm việc đã nói, chúng tôi coi thành viên của các giáo phái là nạn nhân, mà chắc chắn họ là nạn nhân.
Nhưng chúng ta cũng cần phải ghi nhớ rằng họ cũng có thể nguy hiểm như kẻ cầm đầu. Charles Manson thậm chí còn không có mặt tại vụ giết chóc ở Tat-La-Blanca. Những thành viên của giáo phái đã giết người”. "Còn bây giờ, khi nói về kẻ cầm đầu, tôi thường nói 'hắn' nhưng phụ nữ cũng có thể hành động hiệu quả và nhẫn tâm như đàn ông.
Đôi khi họ còn tàn độc hơn" "Còn đây là hồ sơ cơ bản. Một kẻ cầm đầu giáo phái thường không tuân theo bất cứ quyền lực nào ngoài quyền lực của riêng hắn. Hắn luôn chịu một trăm phần trăm trách nhiệm. Hắn quy định cách các đối tượng sử dụng từng phút thời gian của mình.
Hắn phân công công việc để họ luôn bận bịu, kể cả những công việc vô nghĩa. Họ không lúc nào có thời gian rỗi để suy nghĩ độc lập”. "Một kẻ cầm đầu giáo phái tự tạo ra hệ thống đạo đức riêng của mình, trong đó định nghĩa rõ ràng điều gì tốt cho hắn và điều gì sẽ làm cho giáo phái tồn tại vĩnh viễn.
Luật pháp bên ngoài không liên quan. Hắn sẽ khiến cho các đối tượng tin rằng làm theo những điều hắn nói - hay những điều hắn khuyến nghị - là có đạo đức. Kẻ cầm đầu giáo phái là chuyên gia trong việc chuyển thông điệp của mình bằng những phương pháp rất tinh tế vì thế kể cả khi chúng có bị nghe trộm điện thoại thì những khuyến nghị của chúng cũng không thể dùng để kết tội chúng được.
Nhưng đối tượng lại hiểu được bản tốc ký”. "Hắn sẽ phân cực các vấn đề và tạo ra xung đột trên nền địch - ta, trắng - đen. Giáo phái luôn đúng và bất cứ ai không thuộc về giáo phái là sai và đều muốn hủy diệt họ”. "Hắn không cho phép bất cứ sự bất đồng quan điểm nào.
Hắn sẽ đưa ra những quan điểm cực đoan, những quan điểm quá khích và chờ đợi đối tượng hỏi ngược lại hắn - để thử thách lòng trung thành. Đối tượng được hắn kỳ vọng trao cho hắn mọi thứ - tiền của họ, thời gian của họ" Dance nhớ lại cuộc trao đổi trong nhà tù, chín nghìn hai trăm đô la.
Cô nói: "Có vẻ như người phụ nữ tài trợ toàn bộ cuộc trốn chạy của hắn". Kellogg gật đầu. "Họ cũng được kỳ vọng hiến dâng cả thân xác của mình. Và đôi lúc giao cả con của họ" "Hắn có quyền lực tuyệt đối với đối tượng. Họ phải từ bỏ quá khứ của mình. Hắn sẽ đặt tên mới cho họ, những cái tên do hắn lựa chọn.
Hắn thường chọn những người yếu ớt và lợi dụng cảm giác thiếu an toàn của họ. Hắn tìm kiếm những người cô đơn và khiến cho họ bỏ rơi gia đình và bè bạn. Họ sẽ đến với hắn tìm kiếm sự hỗ trợ và chăm sóc. Hắn sẽ đe dọa từ bỏ họ và đó là vũ khí mạnh nhất của hắn.
Được rồi, tôi có thể nói chuyện này hàng giờ, nhưng điều vừa rồi đã đủ cho các vị ý tưởng thô về quá trình tư duy của Pell”. Kellogg giơ tay lên. Anh ta trông giống như một giáo sư. "Tất cả những điều đó có ý nghĩa gì đối với chúng ta? Chỉ một điều, nó nói với ta điều gì đó về những điểm yếu của hắn.
Đó là làm thủ lĩnh giáo phái rất mệt mỏi. Ta phải thường xuyên giám sát thành viên của mình, tìm kiếm sự bất đồng ý kiến, lập tức triệt hạ ngay sau khi phát hiện. Vì vậy, khi có ảnh hưởng từ bên ngoài - như ở ngoài phố - thì chúng đặc biệt thận trọng. Trong môi trường riêng của mình thì chúng thư giãn hơn.
Và vì thế chủ quan và dễ tổn thương hơn. Hãy xem điều gì xảy ra trong nhà hàng. Hắn thường xuyên quan sát xung quanh vì hắn ở ngoài công chúng. Nếu hắn ở trong nhà mình, có lẽ các vị đã tóm được hắn. Những ảnh hưởng khác là: đồng phạm, người phụ nữ đó sẽ tin tưởng là Pell đúng về phương diện đạo đức và hắn có lý do để giết người.
Điều đó có hai ý nghĩa: Cô ta sẽ không giúp chúng ta và cô ta cũng nguy hiểm như hắn. Đúng, cô ta là nạn nhân nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sẽ không giết các vị nếu cô ta có cơ hội... Được rồi, đây là một số suy nghĩ chung nhất”. Dance liếc nhìn O’Neil. Cô biết anh có cùng phản ứng như cô: bị ấn tượng bởi kiến thức chuyên môn của Kellogg.
Có thể, ít nhất là một lần, Charles Overby đã ra một quyết định đúng đắn, cho dù động cơ của ông ta là để che chắn bản thân. Dù vậy, khi nghĩ đến những gì anh ta nói về Pell, cô thấy hoảng sợ thứ họ phải chống lại. Cô có những hiểu biết sơ bộ về trí tuệ của tên giết người, nhưng nếu hồ sơ của Kellogg thậm chí chỉ đúng một phần thì người đàn ông này có vẻ là một mối đe dọa thực sự nguy hiểm.
Dance cảm ơn Kellogg và cuộc họp kết thúc. O’Neil đến bệnh viện để thăm Juan Millar, TJ đi tìm văn phòng tạm thời cho đặc vụ FBI. Dance lấy điện thoại và tìm được số điện thoại của Linda Whitfield trong danh mục các cuộc gọi gần nhất. Cô bấm nút gọi lại. "Ồ, đặc vụ Dance. Chị có nghe tin gì mới không?" "Không, tôi sợ là không có”.
"Chúng tôi đã nghe đài... Tôi nghe nói các vị suýt bắt được hắn ngày hôm qua". "Đúng thế”. Lại có thêm những tiếng lầm bầm. Lại là cầu nguyện, Dance giả định. "Chị Whitfield?" "Tôi đây”. "Tôi định nhờ chị chút việc và muốn chị suy nghĩ trước khi trả lời”. "Cô nói đi”.
"Chúng tôi muốn chị tới đây giúp chúng tôi" "Cái gì?", cô ta thì thầm. "Daniel Pell là một điều khó hiểu với chúng tôi. Chúng tôi gần như chắc chắn là hắn đang ở bán đảo. Nhưng chúng tôi không hiểu tại sao. Không ai hiểu hắn hơn các chị, cả Samantha hay Rebecca. Chúng tôi hy vọng các chị sẽ giúp chúng tôi tìm ra lý do”.
"Họ có đến không?" "Chị là người đầu tiên tôi gọi điện”. Một khoảng lặng. "Nhưng tôi có thể làm gì?" "Tôi muốn nói chuyện với chị về hắn, xem chị có nhớ ra điều gì có thể giúp đoán ra hắn định làm gì, hoặc hắn sẽ đi đâu”. "Nhưng tôi không có tin tức gì của hắn đã bảy, tám năm nay rồi”.
"Có thể có điều gì đó hắn từng làm hồi đó sẽ cho chúng tôi manh mối. Hắn đang chấp nhận rủi ro rất lớn khi ở lại đây. Tôi chắc chắn là hắn có lý do gì đó”. “À.”. Dance khá quen thuộc với quá trình phòng vệ tâm lý. Cô có thể hình dung ra đầu óc người phụ nữ đang điên cuồng tìm kiếm lý do để từ chối hoặc bám vào những lý do vì sao cô ta không làm điều nữ đặc vụ yêu cầu.
Cô không ngạc nhiên khi nghe thấy: "Vấn đề là tôi đang giúp anh trai và chị dâu chăm sóc bọn trẻ. Tôi không thể tự nhiên đi như thế được". Dance nhớ ra rằng cô ta đang sống với đôi vợ chồng kia, cô hỏi liệu họ có thể tự trông bọn trẻ một, hai ngày được không. "Sẽ không lâu hơn thế đâu”.
"Tôi không nghĩ họ trông được đâu, không”. Động từ "nghĩ" có ý nghĩa rất quan trọng đối với người thẩm vấn. Đó là câu thể hiện sự từ chối giống như là "Tôi không nhớ" hoặc "có thể không". Nó có nghĩa là: Tôi đang phủ định nhưng phải nói một cách vòng vo. Thông điệp cho Dance là đôi vợ chồng này có thể dễ dàng trông lũ frẻ.
"Tôi biết việc ấy là rất khó. Nhưng chúng tôi cần chị giúp”. Sau một khoảng lặng, người phụ nữ đưa ra lý do thứ hai: "Kể cả tôi có thể đi được thì tôi cũng không có tiền để đi". "Chúng tôi sẽ đón chị bằng máy bay riêng”. "Máy bay riêng?" "Máy bay của FBI”. "Ôi trời”.
Dance giải quyết luôn lý do thứ ba trước khi nó được đưa ra. "Chị sẽ được bảo vệ rất cẩn mật. Không ai biết chị đến đây và chị sẽ được bảo vệ hai mươi tư trên hai mươi tư. Làm ơn đi. Giúp chúng tôi”. Im lặng. "Tôi phải hỏi đã”. "Anh chị, quản lý của chị? Tôi có thể gọi điện cho họ và.”... "Không, không phải họ.
Ý tôi là Jesus”. Ồ... "À, được thôi" Sau một khoảng lặng Dance hỏi: "Chị có thể hỏi Ngài sớm được không?". "Tôi sẽ gọi lại cho chị, đặc vụ Dance ạ”. Họ gác máy. Dance gọi điện cho Winston Kellogg, nói với anh ta là họ phải chờ sự can thiệp của đấng thiêng liêng liên quan tới Whitfield.
Anh ta có vẻ ngạc nhiên. "Đó là một cuộc điện thoại đường dài đấy”. Dance quyết định chắc chắn cô sẽ không cho Charles Overby biết họ cần sự cho phép của ai. Liệu tất cả chuyện này có phải là ý tốt không nhỉ? Sau đó cô gọi điện cho văn phòng của Women's Initiatives ở San Diego.
Khi Rebecca trả lời, cô nói: "Chào, tôi là Kathryn Dance ở Monterey. Tôi đã...”... Rebecca ngắt lời: "Tôi đã xem tin tức suốt hai mươi tư giờ qua. Chuyện gì xảy ra thế? Các vị suýt tóm được hắn và để hắn trốn mất". "Tôi sợ là như vậy”. Rebecca nặng nề thở dài. "Rồi, giờ các vị có bắt kịp được không?" "Bắt kịp?" "Đám cháy ở tòa án.
Cháy ở nhà máy điện. Hai lần liền, cố ý. Cô thấy khuôn mẫu chưa? Hắn đã tìm được một thứ có tác dụng. Và hắn sẽ làm lần nữa”. Đúng như Dance nghĩ. Cô ta không tự bảo vệ mình, mặc dù có ý nói: "Hắn không giống bất cứ tên tù trốn trại nào mà các vị đã biết". "À, vâng.
Cô Sheffield, có một chuyện...”. ''Chờ tí đã. Trước hết tôi có vài điều muốn nói”. "Cô nói đi", Dance căng thẳng nói. "Tha thứ cho tôi, nhưng các vị không biết mình đang chống lại cái gì đâu. Các vị cần làm điều mà tôi đã nói với các vị trong những buổi hội thảo của tôi.
Đó là việc phân quyền trong công việc. Rất nhiều phụ nữ nói họ có thể tụ tập bạn bè ăn uống rồi đá đít những ông chủ ngu ngốc, những ông chồng cũ hay những người bạn trai lạm dụng và thế là xong, họ được chữa khỏi, ừ, nhưng mọi việc lại không như vậy. Ta không thể đi vòng quanh nó, ta không thể ném nó đi được”.
"À, tôi cảm kích.”... "Trước hết, ta xác định vấn đề. Một ví dụ: Chị không thấy thoải mái khi hẹn hò. Thứ hai: Xác định những sự việc là gốc gác của vấn đề. Chị đã một lần bị hiếp dâm khi hẹn hò. Thứ ba, đưa ra một giải pháp: Chị sẽ không lao vào hẹn hò và bỏ qua nỗi sợ hãi của mình.
Chị không thu mình lại và tảng lờ đàn ông. Chị lên một kế hoạch: Khởi đầu từ từ, gặp đàn ông vào giờ ăn trưa, gặp họ chỗ công cộng, chỉ đi chơi với những người đàn ông không áp đặt về thể xác và những người không xâm lấn không gian cá nhân của chị, những người không uống rượu và vân vân.
Chị hình dung ra bức tranh rồi đấy. Sau đó chị từ từ nói rộng đối tượng gặp gỡ. Sau hai, ba, sáu tháng hay một năm chị đã giải quyết được vấn đề. Lập một kế hoạch và bám lấy nó. Chị hiểu điều tôi nói chứ?" "Có, tôi hiểu" Dance nghĩ tới hai điều: Thứ nhất, những hội thảo của người phụ nữ này có lẽ thu hút những kẻ cặn bã.
Thứ hai, cô chắc không muốn có quan hệ xã hội với Rebecca Sheffield. Cô tự hỏi không biết cô ta đã nói xong chưa. Vẫn chưa. "Được rồi, ngày hôm nay tôi có một hội thảo không thể hủy được. Nhưng nếu đến mai mà chị vẫn chưa tóm được hắn thì tôi muốn tới đó. Có thể tôi sẽ nhớ lại được điều gì đó từ tám năm trước có thể giúp được.
Điều đó có trái với chính sách không vậy?" "Không, không hề. Ý đó rất hay”. "Được rồi. Tôi phải đi đã. Chị định hỏi tôi gì vậy?" "Không có gì quan trọng đâu. Hy vọng là mọi thứ lúc đó sẽ ổn, nếu không tôi sẽ gọi điện và bố trí đưa chị tới đây”. "Nghe giống như một kế hoạch rồi đấy", người phụ nữ nhiệt tình nói và gác máy.