I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
au cái chết của Sonny một năm, Lucy Mancini vẫn nhớ chàng da diết, đau đớn, khổ sở mãnh liệt hơn bất cứ người tình nào trong bất kỳ mối tình nào. Những giấc mơ của cô không nhẹ nhàng, vô vị như của một nữ sinh. Những khao khát của cô không giống những khát khao của người vợ chung thủy mất chồng. Cô không nát tan lòng vì mất "người bạn đời" yêu dấu, cũng không có những hồi niệm ánh mắt nụ cười thuở bên nhau.
Không. Nỗi nhớ của cô có lý do nghiêm trọng hơn, với tuổi trẻ và sự ngây thơ, cô tin rằng chỉ có Sonny là người duy nhất gây cho cô đạt đến khoái cảm ái ân.
Lúc này đây, một năm sau, Lucy nằm phơi nắng trong hương vị nồng nàn của vùng trời Nevada. Dưới chân cô, một anh chàng tuổi trẻ, tóc vàng, người mảnh khảnh đang nghịch ngợm mấy ngón chân cô. Họ đang nằm bên bể bơi của khách sạn trong buổi chiều chủ nhật, và mặc cho chung quanh đầy người, anh chàng cứ thoải mái vuốt ve ngược lên cặp đùi trần của Lucy, làm con bé phải kêu lên:
– Ôi! Thôi đi, Jules. Bác sĩ gì mà quý vậy? Jules cười cười:
– Mình là bác sĩ Las Vegas mà.
Rồi hắn cù nhẹ lên bắp vế Lucy, hắn ngạc nhiên, chỉ một tí thế thôi mà đã làm con bé bị kích thích dữ vậy sao. Tuy cô ta cố giấu, nhưng nhìn mặt nàng, cũng thấy rõ điều đó. Con nhỏ thật rõ vừa quê vừa ngây thơ quá. Vậy tại sao không thể tới bến luôn? Tại sao con nhỏ cứ khăng khăng cự tuyệt? Cho dù cô nàng còn ám ảnh bởi người yêu đã mất, mình cũng chấp luôn. Phải tìm cho ra sự thật. Vì dưới tay anh là thịt da sống động, mà thịt da hôi hổi thế này thì phải đòi hỏi thịt da mới phải chứ. Bác sĩ Jules nhất định
phải tấn công bằng được đêm nay tại căn hộ của anh. Anh muốn được cô thuận tình mà không phải sử dụng đến tiểu xảo nào, nhưng nếu phải áp dụng tiểu xảo thì đó là nghề của chàng. Tất nhiên, chỉ với mục đích khoa học thôi. Hơn nữa, cô bé khốn khổ này rõ ràng đang chết thèm vụ ấy mà. Phải tìm hiểu cho ra mới được.
Lucy lại run giọng kêu lên:
– Jules, thôi đi mà, em van anh đấy.
Jules ngừng tay, gối đầu lên cặp đùi êm ái của cô thiu thiu ngủ. Thú vị vô cùng, con bé co rúm cả người, da thịt nóng như lên cơn sốt, và khi cô vuốt tóc hắn, hắn chộp lấy cổ tay cô âu yếm nâng niu, nhưng thật ra hắn bắt mạch. Mạch cô nhảy loạn lên. Nhất định đêm nay phải chiếm được nàng và khám phá ra điều bí mật, bất kể đó là chuyện gì. Hoàn toàn tự tin, Jules đi vào giấc ngủ.
Lucy ngắm nhìn những người quanh hồ bơi. Cô không bao giờ có thể tưởng tượng nổi cuộc đời cô lại thay đổi quá nhiều chỉ trong vòng chưa tới hai năm. Cô không hề hối tiếc chuyện "rồ dại" cô đã làm trong đám cưới của Connie Corleone. Đó là điều tuyệt vời nhất chưa từng xảy ra với cô, đến nỗi nhiều tháng sau cô còn gặp lại mãi cảnh ấy trong mơ.
Từ đó, Sonny đã gặp cô ít nhất một tuần một lần. Những ngày không gặp nhau toàn thân cô bứt rứt, khó chịu. Hai đứa say mê nhau rất phàm tục, chẳng tí gì thơ mộng, trí thức cả. Đó là thứ tình thô lậu, trần trụi, của thịt da khao khát thịt da.
Mỗi khi Sonny phôn tới hẹn hò, là Lucy lo đầy đủ rượu thịt cho cả bữa tối tới bữa điểm tâm, vì thường thường nó ở tới gần trưa hôm sau. Nó muốn hai đứa phải trọn vẹn cho nhau. Nó có chìa khóa riêng và nó vừa xuất hiện nơi cửa, cô đã bay gọn vào vòng tay mạnh mẽ của nó. Cả hai vấn xổ, hùng hục cuốn lấy nhau. Với cái hôn đầu tiên, chân tay anh chị đã mò mẫm khắp người nhau, rồi nó nâng bổng cô lên, hai chân cô quắp lấy cặp
đùi khổng lồ của nó. Hai đứa cử đứng thế mà yêu nhau, như nhớ lại cái buổi ban đầu hai đứa từng làm vậy trong đám cưới con Connie, rồi nó mới dìu cô vào phòng ngủ.
Trong căn hộ của cô, suốt mười sáu tiếng hai đứa thoải mái yêu nhau, không lúc nào có mảnh vải che thân. Rồi cô nấu nướng những bữa ăn thịnh soạn. Đôi khi Sonny bận rộn với những cú phôn làm ăn, nhưng Lucy không hề quan tâm nghe ngóng, cô chỉ lo tay máy, hôn hít, âu yếm thân thể nó. Lúc đầu cô cũng ngượng ngùng vì nỗi đam mê quá mức của mình, nhưng rồi cô thấy cả hai đều thích thú chuyện đó, hồn nhiên như thú hoang, hai đứa đều hạnh phúc.
Khi Bố Già bị bắn gục ngoài đường, lần đầu tiên Lucy hiểu rằng người yêu cô rất có thể cũng sẽ gặp hiểm nguy. Một mình trong phòng, cô không khóc lóc, mà kêu la, rên rỉ, tiếng rên rỉ như một con thú bị thương. Sau đó gần ba tuần liền Sonny vắng mặt, cô tìm quên nỗi nhớ chàng bằng thuốc ngủ, rượu và niềm đau khổ khôn nguôi. Cái đau của cô là cái đau thể xác, nó làm cô nhức nhối toàn thân. Và khi Sonny xuất hiện trở lại, Lucy cuốn lấy nó, không thể rời xa nổi một giây. Và mỗi tuần hai đứa lại gặp nhau ít nhất một lần, cho tới khi Sonny bị bắn chết.
Cô biết tin Sonny chết qua báo chí và ngay đêm đó Lucy dọng vô họng một đống thuốc ngủ. Nhưng thay vì chết, cô bị thuốc quật đến ngất ngây, đến nỗi cô lảo đảo, mê sảng ra khỏi phòng rồi gục ngất lịm bên cửa cầu thang máy và cấp tốc được đưa vào bệnh viện. Mối quan hệ giữa cô và Sonny ít người biết, nên vụ của cô chỉ được đưa tin vài hàng trên mấy tờ báo nhỏ.
Khi Lucy nằm viện, chính Hagen là người tới thăm và an ủi cô. Cũng chính Hagen thu xếp cho cô một việc làm ở Las Vegas, trong khách sạn thằng Fred làm quản lý. Và lại chính Hagen cho biết cô sẽ được nhận một món tiền trợ cấp hàng năm của nhà Corleone, do Sonny để lại cho cô. Hagen hỏi có phải vì lý do có bầu mà cô tự tử không? Cô trả lời là không.
Hagen lại hỏi buổi tối định mệnh đó, Sonny có đến gặp cô hay phôn tới hẹn hò gì không? Cô bảo cô luôn chờ đợi Sonny, nhưng buổi tối đó Sonny không tới, cũng không điện thoại cho cô. Và cô thú thật với Hagen:
– Anh ấy là người đàn ông duy nhất mà em có thể yêu. Em không còn yêu ai được nữa.
Cô thấy Hagen thoáng mỉm cười nhưng có vẻ ngạc nhiên thật sự. Cô hỏi:
– Anh không tin sao? Có phải chính anh ấy đưa anh về nhà khi còn nhỏ không?
Hagen bảo:
– Lúc đó nó khác. Lớn lên nó lại là người khác hắn.
– Có lẽ với ai đó, chứ với em thì không.
Lucy chỉ nói vậy, vì cô còn mệt quá, không thể cắt nghĩa thêm được là Sonny đã dịu dàng với cô ra sao, chưa bao giờ nóng giận, gắt gỏng bực bội với cô.
Hagen lo lắng tất cả mọi việc cho Lucy, thậm chí còn thuê sẵn một căn hộ cho cô ở Las Vegas. Nó đưa cô ra tận phi trường, bắt cô hứa, nếu buồn hay có bất kỳ chuyện gì xảy ra, phải báo ngay, bằng mọi cách nó sẽ giúp cô. Trước khi lên phi cơ, cô ngập ngừng hỏi Hagen:
– Bố Già có biết những việc anh làm cho em không? Hagen cười nói:
– Tôi làm thay ông và cũng cho tôi. Trong những chuyện này, ông còn theo lối cổ lắm, không bao giờ muốn làm buồn lòng vợ con Sonny đâu. Nhưng ông thấy cô còn trẻ quá, đáng lẽ thằng Sonny phải suy nghĩ chín chắn hơn. Vụ cô uống thuốc ngủ cũng làm mọi người bàng hoàng.
Nó không muốn cho Lucy biết, đối với một con người như Ông Trùm, chuyện tự tử là không chấp nhận được.
Thế rồi sau gần mười tám tháng sống ở Las Vegas, cô ngạc nhiên thấy cuộc sống cũng chẳng đến nỗi nào, trái lại, hầu như còn sung sướng nữa. Cũng có những đêm cô mơ thấy Sonny, trằn trọc cho tới gần sáng mới ngủ lại được. Cô vẫn chưa có bạn tình nào. Nhưng rõ ràng cuộc sống Vegas hợp với cô. Cô vui vẻ bơi lội trong hồ bơi khách sạn, những ngày nghỉ du ngoạn bằng thuyền buồm trên hồ Mead hay lái xe xuyên sa mạc. Cô gầy đi và đẹp hơn, vẫn hấp dẫn, khêu gợi, nhưng có vẻ Mỹ hơn, bớt nét cổ điển của con gái Ý. Cô làm trong khu tiếp tân của khách sạn, không liên quan gì tới công việc của Fred. Mỗi khi gặp nhau nó cũng chào hỏi cô. Lucy ngạc nhiên vì sự đổi thay của nó. Fred đã trở thành một "người đàn ông của quý bà", ăn mặc bảnh bao, và rõ ràng là rất thích hợp với công việc của một tay quản lý khách sạn sòng bài. Không biết vì cái oi bức của mùa hè hay vì những màn truy hoan quá mức, nó cũng gầy đi nhiều. Vì vậy, thêm bộ đồ cắt may kiểu Hollywood, trông nó có vẻ hoạt bát hẳn ra.
Sau sáu tháng tới Vegas, Tom Hagen bay tới thăm tình hình công việc của cô. Cô đã nhận được ngân phiếu sáu trăm đô la mỗi tháng, cộng với tiền lương. Hagen cũng cho cô biết số tiền này nên ký ủy quyền cho luật sư để ông ta hoàn tất mọi thủ tục hợp pháp về tiền bạc. Cô cũng có tên chủ quyền năm cổ phần trong khách sạn. Tất cả đều đúng luật Nevada, để tránh mọi phiền phức cho cô sau này. Tuy nhiên cô không được tiết lộ những điều này với ai, nếu chưa được Hagen ưng thuận. Nếu cô bị vặn hỏi gì bởi chính quyền, luật pháp, cứ để cho luật sư trả lời.
Lucy đồng ý hết. Cô hiểu rằng cô đã được hưởng ân huệ quá nhiều rồi. Nhưng khi Hagen yêu cầu cô để mắt coi chừng giùm Fred và thằng sếp của nó, thằng cha có nhiều cổ phần trong khách sạn, thì cô thật sự kinh ngạc hỏi:
– Ôi Tom, anh không bắt tôi do thám Fred đấy chứ?
Hagen cười cười:
– Thấy Fred mau chóng kết với thằng Moe Greene, nên ông già hơi lo.
Chỉ mong nó đừng dính vào rắc rối thôi mà.
Nó thấy không cần thiết cho Lucy biết là Ông Trùm không chỉ đầu tư vào cái khách sạn trong sa mạc Las Vegas này, để làm nơi ẩn cư cho thằng con, mà còn sửa soạn đặt chân vào những hoạt động to lớn hơn nhiều.
Sau buổi trò chuyện này chẳng bao lâu, Jules đến làm bác sĩ riêng của khách sạn. Anh chàng gầy nhom, nhưng rất đẹp trai và có duyên. Lucy thì cho rằng bác sĩ gì mà trẻ thế. Cô có dịp gặp anh chàng bác sĩ này là hôm cô bị nổi một cái mụn nhọt trên cổ tay. Vừa bước vào phòng đợi, Lucy đã thấy có hai con nhỏ trong đám nghệ sĩ đang trình diễn trong khách sạn, vừa ngồi chờ vừa tán gẫu với nhau. Cả hai con bé xinh đẹp, thánh thiện, làm Lucy nhìn mà phát ganh. Thế mà một trong hai thiên thần xinh đẹp phán tỉnh bơ: "Lần này tao bị dính nữa, chắc bỏ nghề múa quá".
Lúc bác sĩ Jules mở cửa, ra dấu gọi một trong hai con bé xinh đẹp kia vào phòng khám, Lucy đã định bỏ đi ngay. Bác sĩ gì mà chẳng ra dáng vẻ thầy thuốc gì hết. Áo sơ mi phạch ngực, quần rộng thùng thình. Cặp kính cận và thái độ điềm tĩnh của anh chàng cũng không gây được tin tưởng nơi Lucy.
Nhưng khi đến lượt cô vào khám, phong thái tự tin của anh ta làm tất cả hồ nghi trong cô biến hết. Anh ta không nói nhiều, nhưng dứt khoát, rõ ràng. Cô hỏi cái nhọt của cô có gì nguy hiểm không? Anh cắt nghĩa cặn kẽ, là nó chỉ là cái mụn bình thường, không có gì nghiêm trọng. Anh ta cầm lên cuốn sách thuốc nặng chịch bảo cô đưa tay ra. Cô ngoan ngoãn làm theo. Lần đầu mới thấy anh ta mỉm cười, bảo:
– Tôi chỉ ấn quyển sách này lên, là cái mụn xẹp liền. Nếu mổ cô sẽ vừa tốn tiền, vừa phải băng bó lỉnh kính lắm. Đồng ý không?
Cô cũng cười, đồng ý ngay. Không hiểu sao cô hoàn toàn tin tưởng anh chàng bác sĩ này. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, cuốn sách thuốc đã ép gần như xẹp lép cái mụn nhọt.
Bác sĩ Jules hỏi:
– Đau lắm không?
Cô vừa ngó anh ta đang hí hoáy viết lên thẻ bệnh nhân vừa bảo:
– Không, có vậy thôi sao? Anh ta gật đầu, chẳng thèm quan tâm nhìn tới
cô.
Một tuần sau, đang ngồi trong quán cà phê, anh chàng tiến tới, ngồi bên
cô hỏi:
– Tay cô sao rồi?
Lucy cười:
– Tốt. Anh giỏi thật, nhưng chẳng đúng phương pháp gì cả. Jules cũng cười:
– Cô chưa biết tôi là chuyên viên ngược phương pháp đâu. Cũng như tôi đâu có biết là cô giàu thế. Đọc báo mới biết cô có cả mười cổ phần trong khách sạn đấy. Nếu biết sớm, tôi chặt đẹp rồi.
Nhớ lời dặn của Hagen, Lucy im lặng. Jules lại cười cười:
– Đừng lo, yên chí đi. Mình rành vụ này quá mà. Vegas này thiếu gì đám cổ đông bù nhìn. À, tối nay mình đi coi hát được không? Tôi mời cô ăn và mua phỉnh đánh ru lét cho cô nữa.
Lucy hơi nghi ngại, nhưng gã năn nỉ mãi, sau cùng cô bảo:
– Tôi cũng muốn đi, nhưng sợ anh thất vọng "màn cuối" đấy. Tôi không giống như nhiều cô gái lăng nhăng ở Vegas này đâu.
Jules phấn khởi ra mặt:
– Chính vì thế tôi mới mời cô. Tôi cũng phải cho phép mình nghỉ ngơi, vui vẻ một tối chứ.
Khi cả hai vừa ngồi ăn vừa coi chương trình biểu diễn, Jules làm Lucy vui cười, thích thú vì những nhận xét của anh về mông, ngực của mấy em nghệ sĩ bằng những từ y học rất hài hước, không chút tục tằn. Rồi họ qua bàn roulette, cả hai thắng được hơn trăm đô. Sau đó Jules lái xe đưa Lucy lên đập ngắm trăng. Sau vài nụ hôn Jules đòi hỏi ái ân. Lucy cương quyết cự tuyệt. Cô bảo:
– Tôi đã nói trước với anh là không có màn đó mà. Jules cười:
– Nhưng cô sẽ chửi tôi, nếu tôi không thử ráng xin xỏ, phải không nào? Lucy phì cười, vì Jules nói đúng quá.
Vài tuần sau họ đã là đôi bạn thân thiết của nhau. Cô thấy anh ta hơi bối rối khi cô từ chối, nhưng không khổ sở hay tự ái như đa số đàn ông khác. Vì thế cô càng tin tưởng anh hơn. Cô khám phá ra dưới cái lớp của bác sĩ, Jules còn là một tay chơi đam mê, liều lĩnh. Những ngày nghỉ cuối tuần, hắn dám lái cái xe MG thổ tả đi đua giải California. Khi được nghỉ lễ, hắn đi tuốt qua nội địa Mexico, mà theo lời hắn kể thì đó là một xứ sở thực sự man rợ, khách lạ có thể bị giết chết chỉ vì một đôi giày và đời sống ở đó thì lạc hậu như cả ngàn năm trước. Tình cờ cô cũng được biết Jules là một nhà giải phẫu, từng cộng tác với một bệnh viện danh tiếng ở New York.
Được biết những điều đó, Lucy càng thắc mắc, chẳng hiểu vì sao Jules lại chịu làm bác sĩ cho khách sạn. Cô hỏi, thì Jules bảo:
– Chừng nào em cho anh biết bí mật của em. Anh sẽ nói cho em biết chuyện anh!
Lucy đỏ mặt, im luôn. Jules không nài ép thêm và tình bạn của họ mỗi ngày càng thêm thân thiết, mối thân tình sâu đậm hơn là cô tưởng.
Lúc này bên hồ bơi, với đầu tóc vàng của Jules gối trên đùi cô, Lucy cảm thấy tình yêu anh dịu dàng tràn ngập trong lòng. Gần như vô thức, cô ve vuốt làn da cổ Jules đầy khiêu khích. Không biết hắn có ngủ thật không nhưng cứ lờ đi, còn Lucy thì bấn cả người vì thịt da hắn ép sát đùi cô. Thình lình, Jules đứng dậy, nắm tay cô, dắt cô qua sân cỏ, bước tới con đường tráng xi măng. Cô ngoan ngoãn bước theo, để hắn dìu vào căn chòi nhỏ trong vòng đai nhà hắn. Rồi hắn pha hai ly rượu. Vừa ngoài nắng vào, trong đầu còn chất đầy thèm muốn, men rượu làm cô thêm ngất ngây. Jules choàng tay ôm cô. Ngoài bộ đồ tắm, họ như khỏa thân hoàn toàn. Lucy rên lên: "Đừng!", Jules phớt lờ, vì trong giọng cô ả chẳng có chút quyết tâm nào. Nó giựt vội mảnh vải che ngực Lucy, rồi nó vuốt ve, hôn âu yếm lên đôi gò bồng đảo. Nó lột luôn chút vải trên người Lucy, hôn lên phần bụng mịn màng, tròn lẳn của cô. Jules cởi bỏ quần tắm của mình, dìu Lucy xuống giường. Chỉ một giây, Lucy nhận ra sự ngạc nhiên của Jules. Cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, như những ngày trước khi gặp Sonny. Nhưng Jules vẫn bình tĩnh... và mọi chuyện đều êm đẹp. Và điều quan trọng nhất là Lucy thấy Jules cũng đạt khoái cảm như cô.
Khi rời nhau, Lucy lăn vào một góc giường lặng lẽ khóc, cô xấu hổ quá.
Nhưng thật ngạc nhiên, Jules chỉ cười, dịu dàng bảo:
– Cô ngốc. Khổ chưa, thì ra chỉ vì vậy mà em nỡ từ chối anh suốt bấy nhiêu tháng hả? Sao mà em cổ lỗ, lạc hậu thế.
Giọng Jules êm ái vỗ về, anh kéo cô lại gần, dỗ dành. Lucy vẫn tấm tức khóc. Jules phải mồi điếu thuốc, gắn lên miệng cô. Như vậy nếu Lucy còn khóc, là bị sặc. Rồi anh nói:
– Nào, bây giờ nghe anh nhé, nếu em sống trong một gia đình văn minh, có học của thế kỷ hai mươi này, thì vấn đề của em đã được giải quyết êm ru từ lâu rồi. Chuyện của em chẳng có gì xấu cả, đâu có bằng da hư, mắt lác. Nó chỉ như một cái mụn cóc, cái nốt ruồi, hay một cái tai dị dạng thôi.
Đừng nghĩ rằng của em quá lớn, đến nỗi đàn ông không yêu được. Có thể chỉ là cái tật vùng xương chậu. Chuyện ấy thường xảy ra sau khi sinh nở. Chuyện bình thường như vậy mà nhiều người đàn bà phải chịu khốn khổ cả đời, trong khi chỉ một cuộc giải phẫu đơn giản là giải quyết xong ngay. Có bà còn tự tử vì vụ này nữa đấy. Nhưng anh không ngờ em gặp ca này, vì thân hình em đẹp quá mà. Anh cứ tưởng em nhất quyết từ chối anh vì vấn đề tâm lý, vì chuyện Sonny. Để rồi anh khám cho em, mới biết mình sẽ phải làm gì. Thôi bây giờ đi tắm đi.
Tắm xong, Lucy cố nén thẹn thùng, nằm lên giường, dạng hai chân để Jules chẩn khám. Lúc nào trong phòng hắn cũng có một túi dụng cụ hành nghề, trên mặt bàn kính, kế bên giường cũng xếp đầy dụng cụ y khoa. Lúc này Jules đã trở lại hoàn toàn là người thầy thuốc trong công việc. Hắn khám tỉ mỉ, kỹ lưỡng từ trong ra ngoài làm Lucy phát ngượng, rồi hắn hôn lên bụng cô, thẫn thờ nói:
– Lần đầu tiên anh thích thú công việc đến thế đấy.
Hắn xoay người nàng lại, hôn lên môi nàng. Âu yếm săn sóc nàng thật tình. Hắn làm tất cả những việc đó với chút hài hước để nàng yên tâm quên ngượng ngùng, mắc cỡ. Hắn lại còn lấy cả cuốn sách Y học dẫn giải cho nàng cặn kẽ một ca cũng bị giống như nàng. Jules bảo:
– Nếu em không chỉnh lại, sau này sẽ rắc rối lắm đấy. Chỉ vì xấu hổ mà các bà ngày xưa không dám để bác sĩ ngó tới, để sửa chữa lại cho hết dị tật đó...
Lucy kêu lên:
– Thôi, đừng nói nữa. Em xin anh đấy.
Jules thấy Lucy vẫn còn ngại ngùng vì "dị tật xấu xí" đó, nên đổi đề tài:
– Thôi được. Bây giờ anh đã biết bí mật của em. Để anh kể chuyện anh cho em biết. Em cứ hỏi tại sao anh lại chịu làm việc ở đây. Trong khi anh là chuyên gia giải phẫu trẻ tuổi sáng giá nhất New York. Sự thật anh là một
chuyên gia phá thai. Bản thân chuyện đó cũng không đến nỗi tệ lắm đâu. Nhưng anh đã bị bắt. Một người bạn cùng là dân bác sĩ nội trú như anh tên là Kennedy. Nhà Corleone có chút nợ ân tình với anh ta, nên anh ta nói với Tom Hagen tìm cách giúp anh. Vụ án của anh không bị truy tố. Nhưng tên anh đã nằm trong sổ đen của Hội Y khoa miền Đông. Vì vậy gia đình Corleone thu xếp cho anh một việc ở đây. Công việc cũng thoải mái. Tụi vũ nữ ở đây bị bể kế hoạch hoài, có sẵn bác sĩ phá thai ngay tại chỗ thật là quá tiện lợi. Công việc dễ dàng như em chùi cái xoong vậy. Từ ngày anh về đây, chỉ riêng mấy con nhỏ "kẹt" với thằng Fred cũng đến mười lăm đứa. Thằng này kinh khủng lắm. Anh đã phải chữa cho nó ba lần lậu mủ, một lần giang mai rồi.
Jules ngừng bật, hắn đã tiết lộ bí mật của bệnh nhân, một điều hắn chưa từng làm, chỉ đủ để Lucy hiểu rằng những kẻ khác, kể cả thằng Fred mà cô vẫn e dè, cũng có những bí mật đáng xấu hổ.
Rồi hắn trở lại vụ của Lucy:
– Em cứ coi như cơ thể em có một miếng co giãn bị mất sự đàn hồi. Cắt đi một chút, làm nó chật lại, chặt chẽ hơn chứ có gì đâu.
– Để em nghĩ coi – Lucy nói.
Nhưng cô biết cô sẽ làm theo lời Jules, vì cô hoàn toàn tin hắn. Cô chỉ hỏi:
– Tốn chừng bao nhiêu, anh? Jules nhíu mày:
– Tiếc là anh không đủ đồ nghề cho ca mổ đó tại đây. Vả lại anh không phải chuyên gia vụ này. Nhưng anh có người bạn ở ngay Los Angeles. Anh ta là tay tổ trong ba chuyện này, dụng cụ, bệnh viện xịn hạng nhất đó. Hầu hết mấy chị ngôi sao đều nhờ tay anh ta và víu, thu hẹp "sự đời" đấy. Vì mấy bà chị ấy hiểu rằng chỉ bơm mông, sửa mặt thôi, không đủ quyến rũ đàn ông. Anh ta còn nợ mấy vụ nhờ anh phá thai giùm. Thật đấy, nếu
không sợ thất đức, anh có thể cho em biết cả lô tên mấy mụ nữ hoàng khêu gợi đã nhờ anh ta giải quyết vụ đó rồi.
Lucy cuống cả lên, giục giã:
– Ô, thật sao? Nói đi anh, năn nỉ đó. Thật là một đề tài hấp dẫn để bốc phét với bạn bè. Cô còn biết Jules sẽ không cười chê cô vì cái tật "dễ thương của phụ nữ" – tật ngồi lê đôi mách.
Jules ra điều kiện:
– Anh sẽ nói, nhưng em phải đồng ý đi ăn tối, và qua đêm với anh. Chỉ vì em ngượng ngùng vớ vẩn mà mình để mất biết bao thời giờ quý giá rồi.
Lucy cảm động vì tấm tình của Jules đối với cô, nên biết có thể nói thật lòng:
– Với tình trạng như thế này của em, anh không cần phải ngủ với em, vì anh có thích thú gì đâu.
Jules phá lên cười:
– Cô ngốc, ngốc không chịu được. Bộ chưa bao giờ nghe nói đến kiểu yêu đương nào khác, rất cổ điển mà cũng rất hiện đại sao? Em ngây thơ đến thế thật sao?
Lucy ngập ngừng:
– À... cái kiểu… ấy hả? Jules càng chọc ghẹo:
– À, kiểu ấy hả. Con gái nhà lành, đàn ông đàng hoàng không áp dụng kiểu đó. Cho đến năm 1948. Này cô bé, anh sẽ dẫn em tới gặp một bà lão ngay tại Las Vegas này. Bà lão ấy từng là "mụ Tú" trẻ nhất thuở miền Tây còn hoang dã cơ đấy, hình như từ năm 18 8 0 thì phải. Bà ấy thích kể lại chuyện ngày xưa huy hoàng lắm. Bà kể với anh mấy cha nội cao–bồi, súng ống lủng lẳng, hùng dũng, ngang tàng, luôn đề nghị mấy chị em ta... vui
vầy kiểu "Pháp", cái mà em gọi là "kiểu ấy hả". Bộ chưa bao giờ em và Sonny làm thế?
Lucy lặng lẽ quay lại, nhìn hắn mỉm cười:
– Với Sonny, em đã làm với tất cả.
Và cũng lần đầu tiên, Jules thật sự kinh ngạc vì nụ cười "đúng là Mona Lisa" của cô. Với tâm hồn khoa học, Jules thoắt liên tưởng điều này có thể lý giải được bí mật hàng mấy thế kỷ nay không? Có khi nào nàng Mona Lisa với thoáng cười huyền bí kia, cũng ôm căn bệnh khó nói của Lucy?
Hai tuần sau Jules đứng trong phòng giải phẫu của bệnh viện Los Angeles, ngắm ông bạn bác sĩ, Frederick Kellner, sửa soạn giải phẫu "chỉnh hình" cho Lucy. Trước lúc gây mê, Jules ghé sát cô thì thầm:
– Anh bảo với hắn, em là cô bạn gái đặc biệt của anh, hắn phải thu thật chặt lại đó.
Nhưng những viên thuốc ngủ trước đó đã làm cô lơ mơ, cô không cười nói được gì với hắn nữa.
Bác sĩ Kellner rạch đường mổ thoải mái, tự tin như con cá mập phóng mình trong nước. Kỹ thuật khâu hẹp này đòi hỏi hai phần: Phần dây chằng trễ ra, phải được cắt bớt, được kéo căng ra; phần thịt mềm đưa xuống dưới da quanh của mình, để nâng lên.
Jules thấy Kellner thận trọng hơn, vì nếu cắt sâu quá vào trong sẽ đụng trực tràng, rất nguy hiểm. Tuy nhiên Jules đã quan sát kỹ những phim X– quang, ca này của Lucy không có gì rắc rối nên rất yên tâm.
Những ngón tay bao vải băng của Kellner đẩy phần thịt thừa qua hai bên, quan sát những tĩnh mạch trên vách âm đạo xem có dấu hiệu thương tổn gây nguy hiểm cho trực tràng không. Nhưng bác sĩ Kellner rất sành sỏi trong vụ này, chuyện rủi ro đó không hề xảy ra. Chỉ một thoáng hắn đã hoàn tất công việc, lành nghề như thợ mộc đóng đinh. Hắn lại còn tỉa tót,
dọn dẹp, trơn tru "đường hầm", hắn thử đưa ba ngón tay vào ướm. Hắn đưa hai mắt xanh màu sứ nhìn Jules tinh quái như hỏi như vậy vừa chưa. Rồi hắn ướm lại chỉ với hai ngón thôi, thấy độ hẹp vừa đủ, hắn bắt đầu hí hoáy khâu lại.
Sau khi Lucy được chuyển qua phòng hồi sức, Kellner vui vẻ bảo Jules:
– Này cậu, thế là êm đẹp rồi. May là phía trong cô ấy không có mụn nhọt gì hết. Thân hình cô bé rất hoàn hảo, một điều lạ trong mấy ca như vậy đấy. Cậu chỉ phải đợi một thời gian ngắn thôi, rồi thử coi, bảo đảm cậu sẽ mê tác phẩm của tớ.
Jules cười hô hố:
– Anh thật là thiên tài. Rất tuyệt. Kellner càu nhàu:
– Toàn chuyện trẻ ranh, tài giỏi gì. Cũng như chuyện phá thai của cậu ấy. Nếu cái xã hội này thực tế một chút, những thằng thật sự có tài như tớ với cậu đâu có phải làm những chuyện vớ vẩn này. À, tuần tới tớ nhờ cậu giải quyết giùm cho một con bé đấy. Con nhỏ rất ngoan. Quái quỷ thật, hình như toàn mấy đứa con nhà tử tế lại luôn bị "kẹt". Vậy là việc làm của tớ hôm nay cho cậu, coi như hòa nhé.
Jules bắt tay hắn nói:
– Cám ơn nhiều. Thỉnh thoảng nhớ ghé thăm mình. Rất hân hạnh được đón tiếp cậu đấy.
Kellner nhăn nhó cười:
– Tớ điên đầu đánh bạc, vật lộn với số mệnh hàng ngày rồi, không cần tới mấy bàn roulette, bài cào của cậu nữa đâu. Cậu để phí hoài thời gian ở nơi đó nhiều quá đấy. Chỉ vài năm nữa thôi, là cậu lụt nghề, chẳng nhớ gì đến mổ xẻ nữa. Chẳng hay ho gì đâu.
Jules biết đó không phải là những lời trách cứ, nhưng cũng là cách nói để cảnh giác hắn. Jules buồn tê tái. Vì Lucy còn phải nằm hồi sức ít ra là mười hai tiếng, hắn ra phố uống rượu, uống cho say, một phần hắn đã cảm thấy nhẹ lòng vì ca mổ Lucy hoàn tất tốt đẹp.
Sáng hôm nay Jules vừa bước vào phòng bệnh Lucy, ngạc nhiên thấy hai thằng cha ngồi kế bên cô. Hoa tươi thì chất đầy cả phòng. Lucy ngồi dựa gối, mặt tươi roi rói. Hắn ngạc nhiên vì chính Lucy từng bảo với hắn, cô đã cắt liên lạc với gia đình, lại còn dặn hắn đừng báo gì cho nhà cô biết, trừ khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Tất nhiên thằng Fred có biết Lucy nằm viện vì một cuộc tiểu phẫu, nên Jules và Lucy mới được nghỉ, và Fred hứa khách sạn sẽ lo toàn bộ viện phí cho cô.
Khi Lucy giới thiệu ba người với nhau, Jules nhận ra ngay một cha là danh ca Johnny Fontane. Còn thằng cha to con, mặt mày khó chịu rặt vẻ Ý kia là Nino Valenti. Cả hai bắt tay với Jules, rồi tỉnh bơ như không có mặt hắn, tiếp tục tán dóc với Lucy. Họ chọc ghẹo nhau những chuyện từ xứa từ xưa, hồi còn bé tí, xóm giềng với nhau ở New York. Toàn những người, những chuyện mà Jules chẳng hiểu mô tê gì… Jules đành đánh bài chuồn, bảo Lucy:
– Lát nữa anh quay lại. Anh đi gặp bác sĩ Kellner một chút. Nhưng Johnny Fontane đã quay lại thân mật bảo:
– Này, tụi tớ đi bây giờ mà. Ở lại với cô ấy đi. Nhớ săn sóc cô ấy cẩn thận nhé, bác sĩ.
Jules nhận ngay ra giọng thằng Johnny khào khào, kỳ kỳ, và chợt nhớ ra thằng cha này hơn năm nay không hát trước công chúng. Chẳng lẽ đến tuổi này mới vỡ giọng, và báo chí, người thân đều giữ kín chuyện này? Jules lắng nghe họ tán nhảm với nhau, ráng đoán thử giọng Johnny có vấn đề gì. Đơn giản có thể vì làm việc quá sức, cũng có thể do thuốc lá, rượu, đàn
bà... Giọng nó nghe tệ quá, chất giọng này làm sao có thể cất lên một cách êm ái, ngọt ngào. Jules hỏi:
– Hình như anh bị cảm? Johnny lịch sự trả lời:
– Tại đuối sức, làm việc quá ấy mà. Đêm qua tôi ráng hát quá. Chắc tại vì tôi không chịu nhận mình già rồi.
Jules thận trọng nói:
– Anh không thử đi bác sĩ coi. Biết đâu chữa được. Johnny hết cả vẻ thân mật, nó lạnh lùng bảo:
– Tất nhiên đi bác sĩ từ hai năm nay rồi. Toàn chuyên gia hạng nhất cả. Bác sĩ riêng của tôi là chuyên gia hàng đầu ở California đấy. Các cha ấy khuyên tôi nghỉ ngơi nhiều. Chẳng bệnh hoạn gì cả, chỉ do tuổi già thôi. Già đi, giọng phải thay đổi chứ.
Sau đó nó không thèm quan tâm tới Jules nữa, chỉ tán tỉnh, ca tụng Lucy. Con bé cứ mê đi vì chuyện của Johnny; làm cho phụ nữ mê mẩn là nghề của nó mà. Jules vẫn lắng nghe giọng nói của thằng cha ca sĩ. Chắc phải có khối u, cục bướu trong thanh quản nó. Nhưng tại sao các chuyên gia lại không phát hiện ra chứ? Chẳng lẽ đó là một cái u ác tính, không giải phẫu được, nên họ giấu nó?
Jules ngắt ngang lời Johnny, hỏi:
– Lần cuối cùng anh đi khám bệnh là khi nào?
Johnny bực lắm, nhưng vì Lucy, nó ráng tỏ ra hòa nhã với thằng lang băm rách việc này:
– Chừng mười tám tháng. Jules vẫn lải nhải:
– Thỉnh thoảng bác sĩ riêng của anh có khám lại không? Johnny trả lời như gắt:
– Tất nhiên là có. Ông ấy đưa cho tôi ống xịt thuốc codein và khám rất kỹ. Ông ta bảo giọng tôi bị lão hóa, và còn vì thuốc lá, rượu và đủ thứ khác. Có lẽ anh rành nghề hơn cả ông ta đấy nhỉ?
Jules hỏi:
– Ông ta tên gì?
Johnny trả lời với một thoáng kiêu hãnh:
– Tucker. Bác sĩ James Tucker. Sao, anh thấy ông ấy thế nào?
Cái tên rất quen thuộc với những ngôi sao điện ảnh, nhất là phái nữ. Jules cười:
– Lão là cái máy chém đấy.
Johnny không nhịn được nữa, nó thực sự nổi giận:
– Anh nghĩ anh là một bác sĩ giỏi hơn ông ấy à? Jules ha hả cười:
– Thế anh nghĩ anh hát hay hơn Carmen Lombardo a?
Hắn kinh ngạc, vì vừa dứt lời, thằng cha Nino Valenti rú lên cười, đập cả đầu vào thành ghế. Câu nói đùa của nó đâu có hay ho gì mà thằng cha này cười khiếp thế? Nhưng vì Nino há hốc mồm ra cười, phả ra nồng nặc mùi rượu, Jules biết rằng mới sáng tinh mơ thế này, thằng Nino đã xỉn rồi.
Johnny cười cười với Nino:
– Ê, mày cười vì tao giễu hay quá, chứ đâu phải vì thằng cha vô duyên này hả?
Trong khi đó Lucy kéo Jules sát bên cô, bảo:
– Trông anh ấy bê bối thế, nhưng là chuyên gia giải phẫu sáng giá đấy. Nếu anh ấy nói là giỏi hơn bác sĩ Tucker, có nghĩa là anh ấy giỏi hơn thật. Nghe theo anh ấy đi, anh Johnny.
Cô y tá vào phòng mời mọi người ra, vì đã đến giờ làm thuốc cho Lucy. Jules khoái trá thấy Lucy nghiêng đầu, để Johnny và Nino chỉ hôn được lên má cô, nhưng lại đưa môi cho hắn hôn, và thì thầm với hắn:
– Chiều nay vào với em nhé.
Jules gật đầu. Ngoài hành lang, Nino hỏi Jules:
– Này, Lucy mổ gì vậy? Nghiêm trọng không? Jules lắc đầu:
– Một tí xíu vấn đề phụ nữ thôi. Chẳng có gì nguy hiểm đâu. Tin đi, tôi còn quan tâm hơn mấy ông nhiều. Vì mình mong sẽ cưới cô ấy. Sao các anh biết cô ấy nằm đây?
Johnny bảo:
– À , Fred phôn cho tụi này. Hàng xóm cũ cả mà. Trong đám cưới em gái của Fred, Lucy là phù dâu đấy.
Jules làm ngơ như không biết chuyện gì, vì thấy hai cha này muốn giấu mối liên hệ của Lucy với Sonny. Hắn bảo Johnny:
– Tôi có thể sử dụng phòng khám ở đây, sao anh không để tôi coi qua cái họng một chút nhỉ.
Johnny vội lắc đầu:
Tôi bận lắm. Nino Valenti ào ào nói:
– Cái họng của nó đáng giá cả triệu đô đó, nó không chịu để cho một tay lang băm ngó tới đâu.
Thấy Nino cười cười, rõ ràng về phe với mình, Jules vui vẻ nói:
– Tớ không phải lang băm, mà là chuyên gia giải phẫu, kiêm phá thai sáng giá nhất miền Đông, cho đến khi bị bắt đấy.
Đúng như Jules nghĩ, lời tự thú của hắn làm hai gã nể phục ra mặt. Nino lên tiếng trước:
– Nếu thằng Johnny chê bạn, thì tớ nhờ bạn khám giùm con bồ tớ vậy, nhưng không phải khám họng đâu đấy.
Johnny ngập ngừng hỏi Jules:
– Anh khám chừng bao lâu?
– Mười phút – Jules nói dối.
– Thế thì được – Johnny nói, giọng khàn đặc vì sợ hãi.
Jules kêu thêm một y tá phụ với hắn. Chưa đến mười phút, hắn khám phá ra một khối u trên thanh quản của Johnny. Chuyện dễ thế này, mà thằng cha Tucker khốn kiếp không thấy sao? Chúa ôi, thằng cha đó chắc bằng cấp dỏm quá. Lúc này Jules như không còn quan tâm tới Johnny và Nino nữa, hắn gọi phôn yêu cầu một bác sĩ chuyên về tai mũi họng của bệnh viện đến ngay phòng khám. Rồi hắn mới quay lại bảo Nino:
– Có lẽ hơi lâu đấy, tốt hơn anh về trước đi.
Johnny như không tin được tại mình nữa, hét toáng lên:
– Mẹ kiếp, anh làm đếch gì thế? Định giữ tôi lại để giỡn với cái họng của tôi à?
Jules khoan khoái nhìn thẳng mắt Johnny, bảo:
– Tùy anh. Nhưng báo cho anh biết, thanh quản anh có một khối u. Nếu anh ở lại thêm vài tiếng nữa, chúng tôi sẽ có cách kiềm chế nó lại, dù đó là khối u lành hay ác tính. Rồi chúng tôi mới quyết định được là mổ hay không. Để tôi nói hết cho anh biết nhé. Tôi sẽ cho anh tên của chuyên gia về họng hàng đầu tại Mỹ. Nếu cần thiết, chúng tôi có thể mời ông ta bay
tới đây ngay đêm nay. Tất nhiên chi phí anh phải chịu. Còn nếu muốn, anh cứ ra khỏi đây, trở lại với lão lang băm của anh. Rồi khi cái khối u kia lớn hơn, đám thầy thuốc vớ vẩn của anh chỉ còn nước cắt thanh quản, hoặc là anh sẽ chết. Nếu có thể ở lại, chúng tôi sẽ thanh toán nó trong vài giờ. Anh có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đó nữa không?
Nino năn nỉ:
– Ở lại đi Johnny. Tao sẽ xuống nhà, phôn về phim trường. Tao không nói gì cho chúng nó biết đâu, chỉ bảo là tụi mình kẹt. Rồi tao sẽ trở lại đây với mày ngay.
Từ chẩn đoán đến chữa trị kéo dài suốt buổi chiều. Jules thận trọng xem xét những phim X–quang và mẫu thử đờm. Nửa chừng, Iodine tứa ra từ cuộn băng vải đặt đầy trong miệng làm Johnny khó chịu, nó định móc ra. Nino phải nắm vai nó, ấn xuống ghế. Khi công việc hoàn tất, Jules cười hì hì:
– Mấy cái mụn cóc. Johnny ngẩn ra nhìn, Jules phải cắt nghĩa:
– Chỉ là mấy cái mụn cóc. Tụi tớ sẽ lạng bỏ đi, như bào nhẵn da quả bóng vậy thôi. Vài tháng nữa là cậu khỏe re.
Nino vui mừng la toáng lên, nhưng Johnny thì nhăn nhó hỏi:
– Nhưng rồi còn hát được nữa không? Nó ảnh hưởng tới giọng mình ra sao?
Jules rùn vai:
– Cái đó thì không biết chắc được. Nhưng có sao đâu, bây giờ cậu cũng đâu có hát được.
Johnny giận dữ, trợn mắt ngó Jules:
– Nhóc, mày hiểu mày nói gì không đấy? Mày hớn hở báo tin là tao có lẽ không còn hát được nữa, đúng vậy không?
Jules phát tởm lợm thằng ca sĩ này. Mình đã đem hết tài nghệ, lương tâm của người thầy thuốc để mổ cho nó. Vậy mà nó coi mình như vừa phạm lỗi với nó.
Jules lạnh lùng tuôn một trang cho bõ ghét:
– Nghe này, ông Johnny Fontane. Tôi là một bác sĩ y khoa, ông nên gọi tôi là bác sĩ hẳn hoi, chứ không là "nhóc". Và tôi báo tin mừng cho ông biết. Khi tôi đưa ông vào phòng này, tôi đã chắc là ông bị khối u trong thanh quản, nó sẽ làm ông tắt giọng luôn. Hay nó sẽ giúp ông chết sớm. Vì vậy tôi mới hớn hở báo cho ông biết đó là mấy cái mụn cóc. Trước đó tôi rất sợ phải cho ông biết, coi ông như kẻ chết rồi. Vì khi tôi còn niên thiếu, giọng hát của ông đã làm tôi yêu đời, giúp tôi ve vãn con gái. Ông thật sự là một nghệ sĩ. Nhưng cũng là một nghệ sĩ rất hư hỏng. Ông cứ tưởng là Johnny Fontane thì không bị ung thư à? Không u não, không trụy tim sao? Ông tưởng không bao giờ có thể lăn đùng ra chết sao? Đời đâu phải toàn tình ca ngọt ngào. Không tin thì ông cứ việc bước ra khỏi bệnh viện, hát lên bài tình ca về mấy cái mụn cóc thử coi nó sẽ thật sự gây cho ông những phiền phức gì với cái cổ họng của ông. Vậy thì bỏ cái màn nhăn nhó đi, tiếp tục làm những việc ông phải làm. Lão bác sĩ tài năng của ông có thể kiếm cho ông một nhà giải phẫu, nhưng nếu lão ta bước vào phòng mổ, thì tôi đề nghị hãy bắt lão vì tội mưu sát đấy.
Jules vừa dợm bước ra khỏi phòng, Nino kêu lên:
– Thằng này phải nói vậy mới đáng, bác sĩ à. Jules quay lại hỏi:
– Bộ anh luôn xỉn từ sáng sớm à?
Thằng Nino vừa bảo "Đúng vậy", vừa ngoác miệng cười rất hài, làm Jules không thể giận nó được. Hắn nhẹ nhàng nói:
– Nếu cứ tiếp tục thế, thì chỉ năm năm nữa là anh ngỏm đấy.
Nino làm mấy bước nhảy lả lướt, tiến lại ôm lấy Jules, hơi thở nó nồng nặc rượu. Nó cười sằng sặc:
– Còn lâu dữ vậy sao?
Một tháng sau ca mổ, Lucy ngồi bên bờ bể bơi trong khách sạn, một tay cầm ly cocktail, một tay ve vuốt đầu Jules đang gối trên đùi cô.
Jules nói đùa:
– Này, không phải lấy can đảm đâu. Anh còn chai sâm–banh trong phòng tụi mình mà.
Lucy hỏi:
– Anh có chắc nó an toàn sớm vậy không? Jules làm nghiêm:
– Nên nhớ anh là bác sĩ nhé. Đêm nay là một đêm trọng đại. Em có thấy anh là nhà giải phẫu đầu tiên trong lịch sử y học, thử nghiệm thành quả phẫu thuật của chính mình? Mà cả trước lẫn sau khi hoàn tất, đúng không? Anh khoái viết một bài cho báo với đề tài này quá. Xem nào: tiền giải phẫu, sự khoái cảm là do tâm lý và xảo thuật của bậc thầy giải phẫu. Còn hậu giải phẫu, ái ân đạt đỉnh cao là do thần kinh...
Jules la lên vì bị Lucy nắm tóc giựt đau nhói. Lucy cúi xuống, mỉm cười bảo:
– Đêm nay anh không hài lòng, là lỗi tại anh đấy nhé. Jules tủm tỉm:
Làm ăn có bảo hành mà. Anh chỉ nhờ tay Kellner, mọi việc đều do anh lên chương trình đó thôi. Mà mình còn một đêm dài để tái khám lo gì. Bây giờ hãy nghỉ ngơi đã.
Khi hai người trở lên phòng, Lucy ngạc nhiên thấy trên bàn ăn thịnh soạn, bên cái ly sâm banh của nàng, là một hộp nữ trang, với cái nhẫn kim cương đính hôn.
Jules bảo:
– Để chứng tỏ cho em thấy, anh tin vào việc làm của anh đến thế nào.
Hắn rất dịu dàng, rất dễ thương. Lúc đầu nàng hơi e ngại, rồi từ từ bình tĩnh lại, nàng cảm thấy toàn thân tràn ngập niềm đam mê chưa từng có. Khi nghe Jules thì thầm:
– Anh làm tốt công việc, phải không. Lucy cũng thì thầm trả lời:
– Ôi vâng, rất tuyệt.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già