Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 39
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Chúng Tôi Kiếm Thêm Chút Thời Gian
au khi tạm biệt zia ở kim tự tháp lớn, tôi không nghĩ rằng mình có thể buồn hơn được nữa. tôi đã lầm.
Đứng trên cầu tàu ở Hồ Lửa, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể ôm đầu gối nhảy thẳng vào nham thạch.
Không công bằng. Chúng tôi đã đi bao đường đất và mạo hiểm bao nhiêu để cuối cùng thua cuộc vì giới hạn thời gian. Trò chơi kết thúc. Ai mà có thể thành công và đưa được Ra trở lại cơ chứ? Đó là điều không thể.
Carter, đây không phải là một trò chơi, giọng nói của Horus vang lên trong đầu tôi. Đây không phải là một việc dễ dàng. Cậu phải tiếp tục đi.
Tôi không hiểu vì sao. Cánh cổng Nhà Tám đã đóng lại rồi. Menshikov đã đi tiếp và để chúng tôi lại phía sau.
Có lẽ đó là kế hoạch của ông ta ngay từ đầu. ông ta để chúng tôi chỉ có thể đánh thức phần nào Ra nên thần mặt trời vẫn già nua và yếu đuối. Thế rồi Menshikov để chúng tôi kẹt lại ở Duat trong khi ông ta dùng bất kì tà thuật nào mà ông ta đã định trước để giải thoát cho Apophis. Khi bình minh đến, sẽ chẳng có mặt trời mọc, Ra không trở lại. Thay vào đó, Apophis sẽ trỗi dậy và hủy diệt nền văn minh.
Các bạn của chúng tôi sẽ chiến đấu suốt đêm vô ích ở Nhà Brooklyn. Hai mươi bốn tiếng nữa, khi cuối cùng chúng tôi cố ra khỏi được Duat, chúng tôi sẽ thấy thế giới là một vùng đất chết, lạnh băng và tăm tối, ngự trị bởi Sự Hỗn Mang. Mọi thứ chúng tôi yêu thương sẽ biến mất. Thế rồi Apophis sẽ nuốt chửng Ra và hoàn thành thắng lợi của mình.
Tại sao chúng ta lại cứ tiếp tục xông lên phía trước khi đã thua trong trận chiến này?
Một vị tướng không bao giờ thể hiện sự tuyệt vọng. Horus nói. ông ấy phải truyền lòng tin cho đội quân của mình, ông ấy phải dẫn họ tiến lên phía trước, thậm chí là tiến thẳng vào cái chết.
Ông là quí ông Vui vẻ, tôi nghĩ. Ai mời ông trở lại trong đầu tôi chứ?
Nhưng dù Horus có chọc tức tôi đến mấy, thì ông ta vẫn có lý. Sadie đã nói tới hi vọng - về việc tin rằng chúng tôi có thể tạo ra Ma'at từ Sự Hỗn Mang, dù dường như đó là một điều không thể. Có lẽ đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm: tiếp tục cố gắng, tiếp tục tin rằng chúng tôi có thể cứu được điều gì đó khỏi thảm họa.
Amos, Zia, Walt, Jaz, Bast và những học viên trẻ của chúng tôi... tất cả bọn họ đều trông đợi vào chúng tôi. Nếu các bạn của chúng tôi còn sống, chúng tôi không thể bỏ cuộc. Chúng tôi nợ họ nhiều hơn thế.
Tawaret hộ tống chúng tôi đến tận con thuyền mặt trời trong khi một vài shabti đưa Ra lên thuyền.
"Bes, em rất tiếc," bà nói. "Em ước gì em có thể làm được nhiều hơn."
"Có phải lỗi của em đâu." Bes chìa tay ra như thể muốn bắt tay, nhưng khi ngón tay họ chạm vào nhau, ông ôm xiết chặt tay bà ấy.
"Tawaret, đó không bao giờ là lỗi của em."
Nữ thần sụt sịt. "ồ, Bes..."
"Wheee!" Ra ngắt lời trong khi các shabti đặt ông lên thuyền. "Xem ngựa vằn! Wheee!"
Bes hắng giọng.
Tawaret thả tay ông ra. "Mọi.... mọi người cần phải lên đường. Có lẽ Aaru sẽ có câu giải đáp."
"Aaru ư?" Tôi hỏi "Là ai đấy ạ?"
Tawaret không hẳn mỉm cười, nhưng mắt bà dịu xuống ân cần. "Không phải là ai, nhóc ạ. Là ở đâu. Đó là Nhà Bảy. Gửi lời chào cha cậu nhé."
Tâm trạng của tôi khá lên đôi chút. "Cha cháu sẽ ở đó ạ?"
"Chúc may mắn, Carter và Sadie." Tawaret hôn lên má cả hai chúng tôi, khiến chúng tôi có cảm giác như vừa bị một quả khinh khí cầu nhỏ, thân thiện, ấm ướt và tua tủa lông, hích cho một cú.
Nữ thần nhìn Bes và tôi chắc chắn rằng bà sẽ khóc. Thế rồi bà quay lại và vội vã đi lên các bậc thang, các shabti của bà đi theo sau.
"Con chồn bị ốm," Ra nói vẻ ngẫm nghĩ.
Với lời nói thông thái đó, chúng trèo lên thuyền. Đội chèo thuyền ánh sáng đấy các mái chèo, và chiếc thuyền mặt trời rời khỏi cầu tàu.
"Ăn." Ra bắt đầu gặm một mẩu dây.
"Không, ông không thể ăn cái đó được, ông già," Sadie rầy la.
"ừ, nhóc?" Bes nói. "Có lẽ cháu không nên gọi chúa tể của các vị thần là ông già chứ."
"ơ, nhưng ông ấy già mà," Sadie đáp. "Đi nào, Ra. Vào chỗ có mái che thôi. Tôi muốn xem vài thứ."
"Không vào," ông ấy lẩm bẩm. "Ngựa vằn."
Sadie cố gắng nắm tay thần mặt trời, nhưng ông ấy bò tránh xa con bé ra và lè lưỡi. Cuối cùng con bé lấy cây móc của pharaoh từ thắt lưng của tôi (không hề xin phép, dĩ nhiên) và vẫy vẫy nó như vẫy một khúc xương cho chó. "Ra ơi, muốn lấy cây móc không? Cây móc ngon lành, đẹp đẽ đây này?"
Ra yếu ớt túm lấy cây gậy. Sadie lùi lại và dần dần cũng dụ được Ra vào chỗ tạ đình. Ngay khi vị thần tới được chỗ cái bục trống, một luồng sáng chói lòa nổ tung quanh ông, khiến tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì.
"Carter, xem này!" Sadie kêu lên.
"Anh ước gì anh có thể làm thế." Tôi chớp mắt để xua đuổi những đốm vàng ra khỏi đôi mắt.
Trên bục xuất hiện một chiếc ghế đúc bằng vàng, một ngai vàng mỹ lệ chạm trổ chữ tượng hình màu trắng. Trông nó giống hệt những gì Sadie đã miêu tả từ cảnh mộng, nhưng trong cuộc đời thực nó là món đồ đạc đẹp đẽ và đáng sợ nhất mà tôi từng thấy. Đội chèo thuyền ánh sáng xúm xít xung quanh chiếc ghế háo hức, chúng rực sáng hơn bao giờ.
Ra có vẻ chẳng để ý gì tới ngai vàng, hoặc ông ấy không quan tâm. Chiếc áo choàng bệnh viện của ông ấy đã biến thành một chiếc áo choàng vương giả với cổ áo bằng vàng, nhưng ông ấy trông vẫn già và héo úa y nguyên.
"Ngồi xuống đi ông," Sadie nói với ông ấy.
"Không muốn ghế," ông ấy lẩm bẩm.
"Đó là một câu hoàn chỉnh," tôi nói. "Có lẽ là một dấu hiệu tốt chăng?"
"Ngựa vằn!" Ra cầm lấy cây móc từ tay Sadie và tập tễnh đi qua boong thuyền, miệng hét, "Wheee! Wheee!"
"Chúa Tể Ra!" Bes kêu to. "Cẩn thận!"
Tôi suy tính đến việc chặn thần mặt trời lại trước khi ông ấy ngã ra khỏi thuyền, nhưng tôi không biết đội chèo thuyền sẽ phản ứng ra sao. Thế rồi Ra giải quyết vấn đề bằng của chúng tôi thay chúng tôi. ông ấy va vào cột buồm và ngã xuống boong.
Chúng tôi lao lên phía trước, nhưng vị thần già chỉ có vẻ hơi bàng hoàng thôi, ông ấy chảy nước dãi và lẩm bẩm trong khi chúng tôi kéo ông ấy vào trong tạ đình và đặt ông ấy lên ngai. Đó là một việc khó khăn bởi vì ngai vàng tỏa ra nhiệt độ nóng tới cả ngàn độ, và tôi không muốn bị bén lửa (lần nữa); nhưng sức nóng có vẻ không làm phiền Ra.
Chúng tôi bước lùi lại và nhìn chúa tể của các vị thần, đang ngồi sụp trong chiếc ghế ngáy vang, đung đưa cây móc của mình như một con gấu bông. Tôi đặt cây côn xích lên ngang đùi ông ấy, hi vọng như vậy có thể thay đổi được chút gì - có thể là hoàn thiện sức mạnh của ông hoặc tương tự như thế. Chẳng có chút may mắn nào như vậy hết.
"Những con chồn ốm," Ra lẩm bẩm.
"Nhìn xem," Sadie nói thật cay đắng. "Ra vĩ đại đó."
Bes nhìn con bé vẻ khó chịu. "Phải rồi, nhóc. Cười nhạo đi. Thần thánh chúng ta rất khoái người trần mắt thịt cười nhạo chúng ta."
Vẻ mặt Sadie dịu hơn. "Cháu xin lỗi, Bes.”
Cháu không có ý nói "Sao cũng được." ông ấy bỏ ra chỗ mũi thuyền.
Sadie nhìn tôi biện hộ. "Thật sự mà, em V
không "Ông ấy quá căng thẳng," tôi nói với con bé. "Như tất cả chúng ta. Sẽ không sao đâu." Sadie gạt nước mắt trên gò má. "Thế giới này sắp sửa tận số, chúng ta thì kẹt ở Duat, và anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn ư?"
"Chúng ta sẽ gặp Cha," tôi cố gắng nói vẻ tự tin, thậm chí ngay cả khi tôi không hề cảm thấy như vật. Một vị tướng không bao giờ tỏ ra tuyệt vọng. "Cha sẽ giúp chúng ta."
Chúng tôi đi ngang Hồ Lửa cho tới tận khi hai bờ hẹp lại, và dòng chảy của lửa lại trở thành nước, quầng sáng của hồ nhạt dần sau lưng chúng tôi. Dòng sông trở nên xiết hơn và tôi biết rằng chúng tôi tiến vào Nhà Năm.
Tôi nghĩ về Cha, và việc liệu ông thực sự có thể giúp chúng tôi. Mấy tháng gần đây ông đã im lặng một cách kỳ lạ. Tôi đoán là điều đó không nên khiến tôi ngạc nhiên, bởi bây giờ ông là Chúa Tể của Âm Phủ. Có lẽ tín hiệu điện thoại di động dưới ấy không được tốt lắm. Dù vậy, ý tưởng sắp nhìn thấy ông vào đúng lúc thất bại nhất của tôi làm tôi thấy căng thẳng.
Thậm chí khi dòng sông trở nên tối tăm, ngai vàng lửa vẫn gần như quá sáng chói không thể nhìn vào được. Con thuyền của chúng tôi tỏa một ánh sáng ấm áp lên hai bờ.
ở cả hai bên dòng sông, những ngôi làng ma quái xuất hiện trong bóng tối. Những linh hồn vất vưởng chạy dọc theo bờ sông nhìn chúng tôi lướt qua. Sau bao nhiêu thiên niên kỉ chìm trong bóng tối, trông họ đầy kinh ngạc khi nhìn thấy thần mặt trời. Rất nhiều người muốn hét lên vui sướng, nhưng miệng họ không thốt thành lời. Những người khác chìa tay về phía Ra. Họ mỉm cười khi tắm mình trong ánh sáng ấm áp của thần. Hình dạng của họ dường như trở nên đậm nét hơn. Màu sắc trở lại trên khuôn mặt và quần áo của họ. Khi họ mờ dần phía sau chúng tôi trong bóng tối, còn lại trong tôi là hình ảnh khuôn mặt đầy biết ơn của họ và những cánh tay vươn ra phía trước.
Không hiểu sao điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.ít ra thì chúng tôi cũng cho họ thấy thần mặt trời lần cuối cùng trước khi Chaos hủy diệt thế giới.
Tôi tự hỏi liệu Amos và những người bạn của chúng tôi có còn sống sót, bảo vệ Brooklyn chống lại cuộc tấn công của đội quân của Vlad Menshikov và đợi chúng tôi xuất hiện. Tôi ước gì được gặp lại Zia lần nữa, dù chỉ để xin lỗi vì thiếu sót của mình.
Nhà Năm và Nhà Sáu qua đi nhanh chóng, mặc dù tôi không biết chắc thực ra bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Chúng tôi nhìn thấy thêm nhiều những xóm làng của các hồn ma nữa, những bãi xương, những hang động trong đó các ba có cánh bay quanh bối rối, va vào các bức tường và đuổi theo con thuyền mặt trời như nhưng con thiêu thân lao vào ngọn đuốc. Chúng tôi đi qua một số ghềnh thác đáng sợ, dù đội chèo thuyền ánh sáng khiến việc đó có vẻ đơn giản. Một đôi lần, những con quái vật như những con rồng trỗi lên từ lòng sông, nhưng Bes hét lên, "Boo!" và những quái vật ấy rên rỉ rồi chìm nghỉm trong lòng nước. Ra ngủ suốt quãng thời gian ấy, ngáy đều đều trong ngai vàng bốc cháy.
Cuối cùng dòng sông chảy chậm lại và trở nên rộng lớn hơn. Nước trôi ềm đềm như sô cô la lỏng. Con thuyền mặt trời đi vào một hang mới, trần hang sáng loáng pha lê xanh lam, phản chiếu ánh sáng của Ra nên trông giống y như một mặt trời thông thường lướt qua bầu trời xanh tuyệt diệu, cỏ đầm lầy và những cây cọ mọc hai bên bờ. Xa hơn, những ngọn đồi xanh trập trùng điểm những túp lều trắng ấm cúng xây bằng đất nện. Một bầy ngỗng trời bay qua trên đầu. Không khí thoang thoảng mùi hương nhài và mùi bánh mới nướng. Toàn thân tôi giãn ra - cảm giác ta thường có sau một chuyến đi dài, khi ta trở về nhà của mình và cuối cùng được đỏ vật xuống chiếc giường của mình.
"Aaru," Bes thông báo. Bây giờ ông ấy không có vẻ giận dữ. Những nếp nhăn lo lắng mờ đi trên khuôn mặt ông. "Cõi sau sự chết của người Ai Cập. Nhà Bảy. Ta đoán người ta gọi đó là Thiên đường."
"Cháu không có ý phàn nàn đâu nhé," Sadie nói. "ở đây đẹp hơn Cánh Đồng Mặt Trời nhiều, và cuối cùng thì cháu cũng ngửi thấy mùi thức ăn đàng hoàng. Nhưng phải chăng như vậy có nghĩa là chúng ta đã chết"
Bes lắc đầu. "Đây là một chặng đường thông thường trong hành trình hàng đêm của Ra - nơi ông ấy xả hơi, ta đoán các ngươi gọi chỗ này như thế. ông ấy sẽ ở bên chủ nhà, ăn, uống và nghỉ ngơi trước khi vào chặng cuối của hành trình, chặng nguy hiểm nhất."
"Chủ nhà?" Tôi hỏi, mặc dù tôi khá chắc là Bes muốn nói đến ai.
Chiếc thuyền của chúng tôi rẽ về phía cầu tàu, nơi một người đàn ông và một người đàn bà chờ đón chúng tôi. Cha mặc bộ quần áo màu nâu ông thường mặc. Làn da Cha ánh lên sắc xanh lam. Mẹ lấp lánh mờ ảo trong sắc trắng ma quái, bàn chân mẹ không chạm xuống ván cầu.
"Sadie, Carter." Cha kéo chúng tôi lại ôm hôn như thể chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ nhỏ, nhưng không ai trong hai đứa phản đối.
Ông chắc chắn và ấm áp như người thường khiến tôi phải vận dụng hết lý trí để không òa lên khóc. Râu má ông được xén tỉa gọn gàng. Cái đầu hói của ông bóng loáng. Thậm chí mùi nước hoa của ông cũng vẫn vậy: mùi hương hồ phách thoảng qua.
Ông giữ chúng tôi cách một cánh tay để ngắm nghía, mắt ông sáng lấp lánh. Tôi gần như có thể tin ông vẫn là một người trần mắt thịt, nhưng nếu tôi nhìn kĩ hơn, tôi có thể thấy thêm một lớp khác nữa trên diện mạo của ông, giống như một hình ảnh chồng lên mờ mờ: một người đàn ông da xanh lam mặc chiếc váy màu trắng và đội vương miện pharaoh. Quanh cổ ông là lá bùa djed, lá bùa "Cha," tôi nói. "Bọn con thất bại rồi."
"Suỵt," ông đáp. "Không nói chuyện đó. Giờ là lúc nghỉ ngơi và tái tạo."
Mẹ mỉm cười. "Cha mẹ vẫn dõi theo cả quá trình của hai con.cả hai đứa đều rất dũng cảm."
Nhìn thấy mẹ còn khổ sở hơn cả thấy Cha. Tôi không thể ôm lấy mẹ vì mẹ không tồn tại dưới dạng vật chất. Và khi mẹ chạm ^ vào khuôn mặt tôi, thì chẳng khác nào một cơn gió mới lướt qua. Trông mẹ giống y như tôi hằng nhớ - mái tóc vàng buông xõa trên đôi vai, đôi mắt xanh lơ sinh động - nhưng giờ mẹ chỉ còn là một linh hồn. Chiếc áo trắng của mẹ như được dệt từ sương khói. Nếu tôi nhìn thẳng vào mẹ, mẹ dường như tan biến vào ánh sáng của con thuyền mặt trời.
"Mẹ rất tự hào vì hai con," mẹ nói. "Lại đây nào, chúng ta đã chuẩn bị một bữa tiệc mừng."
Tôi ở trong trạng thái bàng hoàng trong khi cha mẹ dẫn chúng tôi lên bờ. Bes chịu trách nhiệm vác thần mặt trời đang có tâm trạng rất tốt sau khi va đầu vào cột buồm và đang ngủ ngon lành. Ra cười trơ lợi với mọi người và nói. "ồ, đẹp quá. Tiệc tùng à? Ngựa vằn?"
Nhưng người hầu ma trong trang phục Ai cập cổ đại đưa chúng tôi về phía cánh cửa mở ra một tạ đình ngoài trời được viền bằng những bức tượng các vị thần to đúng bằng kích cỡ thật. Chúng tôi đi qua một chiếc cầu nhỏ bắc qua hào nước đầy cá sấu bạch tạng khiến tôi nhớ tới Philip of Macedonia, và điều gì có thể xảy ra với Nhà Brooklyn.
Rồi chúng tôi bước vào trong nhà tạ đình và tôi há hốc miệng.
Một bữa tiệc được bày biện trên chiếc bàn bằng gỗ gụ dài - đó là chiếc bàn ăn cũ của chúng tôi ở căn nhà tại L. A. Thậm chí tôi vẫn còn thấy vết khắc tôi để lại trên mặt gỗ với con dao gấp Swiss Army đầu tiên của mình - tôi nhớ đó cũng là lần duy nhất bố thực sự cáu điên lên với tôi. Những chiếc ghế bằng thép không gỉ với chỗ ngồi bằng da, y như trong trí nhớ của tôi; và khi tôi nhìn ra ngoài, phong cảnh chập chờn ấn hiện - những ngọn đồi mướt cỏ và bầu trời xanh lấp lánh của chốn thiên đường giờ đây là những bức tường trắng và những cửa sổ lớn bằng kính ở ngôi nhà cũ của chúng tôi.
"Ồ..." Sadie thốt lên lí nhí. Con bé dán mắt vào trung tâm. Giữa những khay pizza, những bát dâu trộn đường, và đủ loại đồ ăn ta có thể tưởng tượng ra, là một chiếc bánh kem màu xanh lơ và trắng, y hệt như chiếc bánh chúng tôi đã cho nổ tung vào ngày sinh nhật lần thứ sáu của Sadie.
"Cha mẹ hi vọng con không phiền lòng," Mẹ nói. "Mẹ nghĩ thật là xấu hổ bởi con chưa có dịp được nếm chiếc bánh. Chúc mừng sinh nhật con, Sadie."
"Xin mời, ngồi xuống nào." Cha dang rộng hai tay. "Bes, ông bạn cũ, ông có thể đặt chúa tể Ra ở đầu bàn được không?"
Tôi sắp sửa ngồi vào chiếc ghế xa Ra nhất, bởi vì tôi không muốn ông ấy nhỏ dãi khắp người tôi trong khi ông ấy gặm đồ ăn, nhưng mẹ nói, "ồ, không phải chỗ đó, con. Ngồi cạnh mẹ đây. Chiếc ghế đó là của... một khách khác."
Mẹ nói mấy từ cuối như thể chúng để lại vị đắng trong miệng mẹ.
Tôi nhìn quanh bàn. Có bảy chiếc ghế và chúng tôi chỉ có sáu người. "Còn ai đến nữa ạ?"
"Anubis phải không?" Sadie hỏi đầy hi Bố cười khoái trá. "Không phải Anubis đâu, mặc dầu bố chắc chắn là cậu ấy sẽ có mặt ở đây nếu có thể."
Sadie ngồi phịch vào ghế như bị xì hết hơi. [Phải đấy, Sadie, rõ ràng là em làm như thế đấy. ]
"Thế thì, anh ấy đang ở đâu?" con bé hỏi.
Bố lưỡng lự đủ lâu để tôi cảm thấy ông không thoải mái. "Đi xa. Ta ăn thôi nhỉ?"
Tôi ngồi xuống và nhận một lát bánh sinh nhật từ một hồn ma phục vụ. Bạn hẳn sẽ Xa không nghĩ là tôi đang đói, trong khi thế giới sắp sửa tận thế, và sứ mệnh của chúng tôi thất bại, ngồi trong chiếc bàn ăn của quá khứ ở Miền Đất của Cái Chết bên cạnh người mẹ đã qua đời và người cha màu quả việt quất. Nhưng dạ dày của tôi chẳng quan tâm đến những chuyện đó. Nó làm tôi biết rằng mình còn sống, và tôi cần ăn. Chiếc bánh làm bằng sô cô la và kem vanilla. Hương vị của nó hoàn hảo. Trước khi tôi kịp để ý, tôi thấy mình đã vét sạch đĩa và chất thêm vào đó bánh pizza pepperoni. Tượng các vị thần đứng sau chúng tôi - Horus, Isis, Thoth, Sobek - tất cả đều yên lặng nhìn chúng ăn. Bên ngoài tạ đình, đất đai của Aaru trải dài như thể hang động này là vô tận - những ngọn đồi xanh và đồng cỏ, những bầy gia súc béo mập, những cánh đồng ngũ cốc, những vườn cây chà là xum xuê. Những dòng suối chia cắt các đầm lầy thành những mảnh ghép của các hòn đảo, giống như đồng bằng sông Nile, với những ngôi làng hoàn hảo như tranh vẽ dành cho những người chết may mắn. Những con thuyền lướt trên sông.
Ai Cập Cổ Đại trông như thế đấy," Cha nói, như đọc được suy nghĩ của tôi. "Nhưng mỗi linh hồn nhìn thấy Aaru theo một cách hơi khác nhau."
"Giống như ngôi nhà của chúng ta ở L. A?" tôi hỏi. "Cả nhà chúng ta lại được quây quần bên nhau quanh bàn ăn tối? Việc này có thật không?"
Mắt Cha trở nên buồn bã, như chúng vẫn thường thế mỗi khi tôi hỏi về cái chết của mẹ.
"Chiếc bánh sinh nhật ngon đấy, nhỉ?" Cha hỏi. "Con gái bé bỏng của ta, mười ba tuổi rồi. Cha không thể tin..."
Sadie gạt đĩa bánh của mình khỏi bàn. Nó vỡ tan tành trên nền đá. "Thì có nghĩa lý gì cơ chứ?" Con bé gào lên. "Cái đồng hồ mặt trời chết tiệt - những cánh cổng ngu ngốc - bọn con đã thất bại rồi!"
Con bé úp mặt vào hai cánh tay mình và bắt đầu nức nở.
"Sadie." Mẹ sà xuống bên em tôi như một làn sương thân thiện. "Không sao mà."
"Bánh ngọt," Ra nói vẻ giúp đỡ, một bộ râu bằng kem trang trí bánh ngọt nhoe nhoét quanh miệng, ông ấy bắt đầu ngã ra khỏi ghế, và Bes đấy ông trở lại chỗ ngồi.
"Sadie nói đúng," tôi nói. "Ra ở trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của bọn con. Thậm chí nếu bọn con có thể đưa được ông ấy về trần thế, ông ấy không bao giờ có thể đánh bại được Apophis - trừ phi Apophis cười nhiều quá mà chết."
Cha cau mày. "Carter, ông ấy vẫn là Ra, vua của các vị thần. Hãy tỏ ra tôn trọng."
"Không thích bong bóng!" Ra đập một cú vào một người hầu ánh sáng đang cố gắng lau miệng cho ông.
"Chúa tể Ra," Cha nói, "Bệ hạ có nhớ thần không ạ? Thần là Osiris. Bệ hạ đã từng ăn tối ở nhà thần hàng đêm, nghỉ ngơi trước hành trình về phía bình minh. Bệ hạ nhớ không ạ?"
"Muốn một con chồn," Ra đáp.
Sadie đập bàn. "Thế có nghĩa gì chứ?"
Bes vốc một nắm tay thứ đồ ăn gì đó bọc sô cô la - tôi sợ rằng chúng là châu chấu - và bỏ tọt chúng vào miệng. "Chúng ta chưa hoàn thành Cuốn Sách của Ra. Chúng ta cần tìm Khepri."
Cha vuốt vuốt râu. "Đúng, thần bọ hung, bản ngã của Ra khi mặt trời lên. Có lẽ nếu chúng ta tìm được Khrepi, Ra có thể hoàn toàn tái sinh. Nhưng chúng ta phải qua được cổng của Nhà Tám."
"Đã đóng lại rồi," Tôi nói. "Chúng ta phải, quay ngược lại thời gian."
Bes thôi không nhấm nháp châu chấu nữa. Mắt ông ấy mở lớn như thể ông ấy vừa được tiết lộ điều gì. ông ấy nhìn cha tôi vẻ khó tin. "Ông ta? ông mời ông ta?"
"Ai thế ạ?" tôi hỏi. "Ý ông muốn nói gì?"
Tôi nhìn Cha chằm chằm, nhưng ông tránh nhìn vào mắt tôi.
"Cha, cái gì thế?" Tôi hỏi. "Có một cách để đi qua những cánh cổng ư? Cha có thể biến hiện chúng con sang phía bên kia, hay là gì đó không?"
"Cha ước gì mình có thể, Carter. Nhưng hành trình này phải được tuân thủ. Đó là một phần sự tái sinh của Ra. Cha không thể can thiệp vào chuyện đó. Tuy nhiên, con nói đúng: chúng ta cần thêm thời gian. Có lẽ là có một cách, mặc dù Cha không đời nào gợi ý làm điều đó nếu như việc không quan trọng đến thế "Rất nguy hiểm," mẹ chúng tôi cảnh cáo. "Mẹ nghĩ là quá nguy hiểm."
"Cái gì quá nguy hiểm ạ?" Sadie hỏi.
"Ta, ta đoán vậy," giọng nói sau lưng tôi cất lên.
Tôi quay lại và thấy một người đàn ông đang đứng chống tay lên lưng ghế của tôi. Hoặc là ông ta đã tiến lại gần êm ái đến mức tôi không hề nghe thấy ông ta, hoặc là ông ta đã hiện ra từ trong không khí.
Ông ta chừng hai mươi tuổi, mảnh khảnh, cao và đặc biệt thu hút. Khuôn mặt ông ta hoàn toàn giống người thường, nhưng tròng mắt có màu bạc. Đầu cạo trọc ngoại trừ một túm tóc đen bóng buộc vổng đuôi ngựa ở một bên đầu, giống như kiểu tóc thanh niên Ai Cập cổ Đại thường để. Bộ complet màu bạc trông như được may đo ở Ý (tôi chỉ biết vậy bởi vì cả Cha và chú Amos đều rất chú tâm đến đến complet). Chất vải óng ánh như được một sự kết hợp kì quặc của lụa và sợi nhôm, ông ta mặc chiếc áo sơ mi không cổ màu đen và đeo một sợi dây chuyền bạch kim nặng vài lượng quanh cổ. Mặt dây lớn nhất là một chiếc bùa hình lưỡi liềm. Khi các ngón tay của ông ta gõ gõ lên lưng ghế của tôi, những chiếc nhẫn và cái đồng hồ Rolex của ông ta ánh lên. Nếu tôi thấy ông ta trên trần thế, hẳn tôi sẽ đoán rằng ông ta là một tỉ phú thổ dân da đỏ, chủ nhân một sòng bạc. Nhưng ở Duat này, với chiếc bùa hình lưỡi liềm quanh cổ...
"Bánh ngọt!" Ra lảm nhảm vẻ mừng rỡ.
"Ngài là Khonsu," tôi đoán. "Thần mặt trăng."
Ồng ta cười nhe răng như chó sói, nhìn tôi như nhìn món khai vị.
"Sẵn sàng phục vụ," ông ta hỏi. "Muốn chơi một ván không?"
"Không phải ngươi," Bes gầm lên.
Khonsu dang rộng hai tay đón chào. "Bes, ông bạn cũ! ông thế nào rồi?"
"Chẳng bạn bè gì với ngươi sất, đồ lừa đảo."
"Ta thấy tổn thương!" Khonsu ngồi xuống bên phải tôi và nghiêng người về phía tôi vẻ âm mưu. "Bes tội nghiệp đã chơi bài với với ta lâu lắm rồi, cậu biết đấy. ông ấy muốn có nhiều thời gian với Bast hơn. ông ta đã đánh cược vài bộ chiều cao. Ta sợ rằng ông ấy đã thua."
"Đó không phải là những gì đã xảy ra!" Bes gầm.
"Các quí ông," Cha tôi nói với giọng nghiêm khắc nhất của một người bố. "Hai người đều là khách ở bàn ăn của ta. Ta không chấp nhận ẩu đả."
"Tất nhiên rồi, Osiris." Khonsu nhìn ông tươi tắn. "Thần rất hân hạnh được có mặt ở đây hôm nay. Và đây là những đứa con nổi tiếng của ngài phải không? Tuyệt lắm! Hai nhóc, đã sẵn sàng chơi chưa?"
"Julius, các con không hiểu được những rủi ro," mẹ chúng tôi phản đối. "Chúng ta không thể để chúng làm điều đó."
"Khoan đã," Sadie nói. "Chính xác thì làm cái gì ạ?"
Khonsu búng các ngón tay, và tất cả các đồ ăn trên chiếc bàn biến mất, thay vào đó là một bàn cờ Ai Cập lấp lánh bạc. "Chưa bao giờ nghe nói đến ta ư, Sadie? Isis không kể vài câu chuyện của ta cho cô ư? Hoặc Nut? Này, đó mới là một con bạc thực sự! Nữ thần bầu trời sẽ không ngừng chơi nếu chưa thắng được ta năm ngày. Cô có biết trở ngại để thắng được nhiều lần như vậy lớn tới mức nào không? Lớn như bầu trời luôn! Dĩ nhiên, bà ấy đầy sao, nên ta cho rằng bà ấy chính là bầu trời."
Khonsu cười vang vì câu đùa của mình. ông ta chẳng có vẻ gì phiền lòng khi những người khác không hưởng ứng ông ta.
"Tôi nhớ," tôi nói. "Ngài đã chơi với Nut, và nữ thần đã thắng đủ ánh trăng để tạo ra thêm năm ngày nữa, Những Ngày Rủi [28]. Như vậy nữ thần có thể tránh được mệnh lệnh của Ra là năm đứa con của nữ thần không được phép sinh ra vào bất kỳ ngày nào trong năm.
"Ngu ngốc [29] Ra lẩm bẩm. "ngu ngốc tệ hại."
[28]Theo truyền thuyết Ai Cập cổ Đại, một năm chỉ có 360 ngày. Geb và Nut yêu nhau nhưng Ra cấm họ có con vào bất kỳ ngày nào trong 360 ngày của năm vì theo lời tiên tri, đứa con của họ sẽ lật đổ Ra. Năm ngày cuối cùng của năm được bổ xung bởi Nut sau khi thắng cuộc vớ i thần mặt trăng Khonsu để có thể sinh con
[29] Nguyên văn: Nuts - số nhiều của Nut (Tên của nữ thần Bầu Trời trong theo truyền thuyết Ai Cập)
Thần mặt trăng nhướn một bên mày. "Chao ôi, tình trạng của Ra thảm quá, phải không? Nhưng đúng, Carter Cane. Cậu hoàn toàn đúng. Ta là thần mặt trăng, nhưng ta cũng có chút ảnh hưởng đến thời gian. Ta có thể kéo dài hoặc làm ngắn cuộc đời của những người trần. Thậm chí các vị thần cũng bị ảnh hưởng bởi quyền lực của ta. Mặt trăng có thể thay đổi, cậu biết đấy ánh trăng lúc tỏ lúc mờ. Trong tay ta, thời gian cũng có thể tăng hay giảm. Cậu cần - bao nhiêu nhỉ, thêm chừng ba tiếng? Ta có thể dệt cho cậu chỗ thời gian ấy với ánh trăng, nếu như cậu và em gái cậu sẵn lòng đánh cuộc vì thế. Ta có thể làm vậy để các cánh cổng của Nhà Tám chưa đóng lại."
Tôi không hiểu làm sao ông ta làm được điều đó - lùi thời gian lại, chèn thêm ba giờ đồng hồ vào đêm - nhưng lần đầu tiên kể từ khi ở Những Cánh Đồng Mặt Trời, tôi cảm thấy một tia hi vọng, "nếu ngài có thể giúp, tại sao không tặng chúng tôi thêm thời gian? Số phận của thế giới đang lâm nguy."
Khonsu cười vang. "Hay nhỉ! Tặng cậu thời gian! Không, nghiêm túc đấy. Nếu ta bắt đầu cho đi những thứ quí giá như vậy, Ma'at sẽ sụp đổ. Bên cạnh đó, người ta không thể chơi cờ Ai Cập mà không cá cược. Bes có thể làm chứng đấy."
Bes nhổ một cái chân châu chấu bọc sô cô la ra khỏi miệng. "Đừng làm thế, Carter. Cậu biết họ nói gì về Khonsu ngày xưa không? Một vài kim tự tháp có khắc một bài thơ về anh ta trên đá. Bài thơ có tên là "Bản Tụng Ca của Kẻ Ăn Thịt Đồng Loại." Với một cái giá nào đó, Khonsu sẽ giúp pharaoh tiêu diệt bất cứ vị thần nào làm phiền ông ấy.
Khonsu sẽ nuốt chửng linh hồn họ và nạp sức mạnh của họ cho mình."
Thần mặt trăng ngước mắt lên trời. "Chuyện xưa lắm rồi, Bes! Ta đã chẳng nuốt chửng linh hồn nào từ... tháng này là tháng mấy nhỉ? Tháng Ba? Dù sao, ta cũng đã hoàn toàn thích nghi với thế giới hiện đại. Giờ ta văn minh rồi. Mọi người nên xem căn hộ penthouse thông tầng của ta ở Luxor, Las Vegas. Ý ta là, Cám ơn! Nước mỹ có một nền văn minh đàng hoàng hẳn hoi đấy!
Khonsu mỉm cười với tôi, đôi mắt màu bạc lóe lên như mắt cá mập. "Vậy cô cậu thấy sao, Carter? Sadie? Chơi cờ Ai Cập với ta. Ta ba quân, các cô cậu ba quân. Hai người sẽ cần thêm ba giờ sáng trăng nữa, vậy nên hai người sẽ cần thêm một người nữa để nhận cá cược. Ta sẽ cho cô cậu thêm một giờ cho mỗi quân cờ các cô cậu ăn được. Nếu cô cậu thắng, thì sẽ có thêm ba giờ - vừa đủ thời gian để đi qua được các cổng của Nhà Tám."
"Và nếu chúng tôi thua?" Tôi hỏi.
"Ồ.... cô cậu biết rồi đấy." Khonsu phất tay như thể đó chỉ là chuyện lý thuyết đơn thuần tẻ ngắt. "Cứ mỗi quân cờ ta ăn được, ta sẽ lấy ren của một trong các người."
Sadie ngồi thẳng dậy. "ông sẽ lấy bí danh của chúng tôi - ý là, chúng tôi phải chia sẻ chúng với ông ư?"
"Chia sẻ..." Khonsu vuốt vuốt đuôi tóc, như muốn cố gắng nhớ ra ý nghĩa của từ đó. "Không, không chia sẻ. Ta sẽ ngấu nghiến ren của các người, hiểu chứ."
"Xóa bỏ một phần linh hồn của chúng tôi," Sadie nói. "Chiếm đoạt ký ức của chúng tôi, nhân cách của chúng tôi."
Thần mặt trăng nhún vai. "Cũng có ưu điểm đấy, các người sẽ không chết. Các người chỉ "Trở thành thực vật," Sadie đoán. "Giống như Ra, kia."
"Không muốn ăn rau," Ra lẩm bẩm khó chịu. ông cố gắng nhai chiếc áo sơ mi của Bes, nhưng vị thần lùn đã tránh xa ra.
"Ba giờ đồng hồ," tôi nói. "Đánh cược bằng ba linh hồn."
"Carter, Sadie, các con không buộc phải làm thê'," mẹ tôi nói. "Chúng ta không mong các con nhận lãnh rủi ro."
Tôi đã nhìn thấy mẹ bao lần qua những tấm ảnh và trong trí nhớ, nhưng lần đầu tiên tôi nhận thấy rằng trông mẹ giống Sadie - hay đúng hơn Sadie bắt đầu trở nên giống mẹ chừng nào. Họ đều có đôi mắt sáng rực quả quyết. Họ cùng hơi hếch cằm lên khi họ nghênh chiến. Và cả hai đều rất giỏi giấu diếm cảm xúc của mình. Tôi có thể đoán được qua giọng nói run rấy của mẹ rằng mẹ nhận ra điều gì sẽ phải xảy ra. Mẹ đang nói với chúng tôi rằng chúng tôi có thể chọn lựa, nhưng mẹ biết rất rõ rằng chúng tôi không có được điều đó.
Tôi nhìn Sadie. Và chúng tôi đạt tới một thỏa thuận ngầm.
"Mẹ, không sao đâu," tôi nói. "Mẹ đã hi sinh cuộc sống để đóng cửa nhà tù của Apophis. Làm sao chúng con có thể lùi bước chứ?"
Khonsu xoa xoa hai tay. "À, phải, nhà tù của Apophis! Ông bạn Menshikov của các người lúc này đang ở đó, dãn xương, dãn cốt cho Rắn. Ta nhận được biết bao nhiều là lời cá cược về chuyện gì sẽ xảy ra! Liệu các người có kịp đến đó để chặn ông ta lại? Liệu các người có thể đưa Ra trở lại với thế giới? Liệu các người có thắng được Menshikov? Ta đã chấp thuận tỷ lệ cá cược một trăm ăn một về chuyện đó!"
Mẹ tuyệt vọng quay ra nhìn Cha. "Julius, nói với các con đi! Việc này quá nguy hiểm."
Cha vẫn cầm một chiếc đĩa trên đó có miếng bánh sinh nhật ăn dở. ông nhìn chằm chằm vào chỗ kem đang tan chảy như thể đó là điều đáng buồn nhất trên thế giới.
Ông bắt gặp ánh mắt tôi, và tôi có thể thấy ông đau đớn nhường nào khi nghĩ đến việc mất chúng tôi. Mùa Giáng Sinh trước ở Bảo tàng Anh, ông đã hi sinh cuộc sống của mình để giải phóng Osiris và phục hồi sự cân bằng ở Duat. ông đã để Sadie và tôi lại một mình, và tôi đã phẫn nộ với ông rất lâu về chuyện đó. Giờ tôi nhận thức được điều gì xảy ra khi ở vào vị trí của ông. ông đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, thậm chí cả cuộc sống của mình, vì một mục đích lớn hơn.
"Con hiểu, Cha ạ," tôi nói với ông. "Chúng ta là gia tộc nhà Kane. Chúng ta không chạy trốn khỏi những lựa chọn khó khăn."
Ông không trả lời, nhưng chậm rãi gật đầu. Mắt ông cháy bỏng niềm tự hào mãnh liệt.
"Lần này," Sadie nói. "Carter có lý. Khonsu, chúng tôi sẽ chơi cái trò ngốc nghếch của ông."
"Tuyệt vời!"Khonsu nói. "Vậy là hai linh hồn. Có thể thắng được hai giờ. À, nhưng cô cậu sẽ cần ba giờ để kịp đi qua các cánh cổng, phải không nào? Hừm. Ta e rằng cô cậu không thể sử dụng Ra. ông ấy không đủ minh mẫn. Mẹ hai người đã qua đời. Cha hai người là quan tòa dưới âm phủ, vậy ông ấy không đủ tiêu chuẩn để đánh cuộc linh hồn..."
"Ta sẽ làm việc đó," Bes nói.vẻ mặt ông buồn nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Ông bạn cũ!" Khonsu kêu lên. "Ta rất vui mừng."
"Thôi đi, thần mặt trăng," Bes đáp. "Ta chẳng thích thú gì, nhưng ta sẽ làm việc đó."
"Bestôi nói, "ông đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi. Bast không bao giờ muốn ông "Ta đâu có làm vì Bast!" ông làu bàu. Thế rồi ông hít một hơi thật sâu. "Nghe này, hai cô cậu cũng đáng lắm. Mấy ngày vừa qua - lần đầu tiên từ bao lâu nay ta cảm thấy mình lại có ích. Quan trọng. Không chỉ là thứ giải trí ngoài lề. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, chỉ cần nói với Tawaret là..." ông hắng giọng và nhìn Sadie đầy ấn ý. "Nói với cô ấy rằng ta đã cố gắng quay thời gian trở lại."
"Ồ, Bes." Sadie đứng dậy và chạy vòng qua bàn. Cô ôm lấy vị thần lùn và hôn lên má ông.
"Được rồi, được rồi," ông lầm bầm. "Đừng có ướt át với ta. Nào chơi cờ thôi."
"Thời gian là vàng bạc," Khonsu đồng ý.
Cha mẹ chúng tôi đứng dậy.
"Chúng ta không thể ở lại đây dự được," Cha nói. "Nhưng, các con..."
Dường như ông không biết phải nghĩ sao cho trọn vẹn. Chúc may mắn, có lẽ chưa đủ. Tôi có thể nhìn thấy trong mắt ông vẻ biết lỗi và lo âu, nhưng ông cố gắng rất nhiều để không thể hiện ra điều ấy. Một vị tướng giỏi, hẳn Horus sẽ nói vậy.
"Cha mẹ yêu các con," mẹ chúng tôi nói nốt cậu." Các con sẽ chiến thắng."
Nói xong, cha mẹ chúng tôi trở thành làn sương mỏng và tan biến. Mọi thứ bên ngoài nhà tạ đình trở nên tối om như cảnh sân khấu. Bàn cờ Ai Cập bắt đầu ánh lên sáng hơn.
"Chói," Ra nói.
"Ba quân màu xanh của các người," Khonsu nói. "Ba quân màu bạc là của ta. Giờ thì, ai cảm thấy có vận may nào?"
Ván cờ bắt đầu cũng khá tốt. Sadie có kĩ thuật đổ thẻ. Bes có vài ngàn năm kinh nghiệm đánh cờ. Và tôi có nhiệm vụ dịch a chuyển các quân cờ và đảm bảo chắc chắn là Ra không ăn mất chúng.
Ban đầu cũng chưa rõ là ai sẽ thắng. Chúng tôi đổ thẻ và đi các quân cờ, và khó mà tin được là chúng tôi đang chơi vì linh hồn mình, hay bí danh thực của chúng tôi, hay bất kỳ cách gọi nào khác mà bạn muốn.
Chúng tôi đá một quân của Khonsu về điểm xuất phát, nhưng ông ta chẳng có vẻ gì là bực mình. Khonsu có vẻ vui mừng vì bất cứ điều gì.
"Ông không thấy day dứt ư?" Một lúc nào đó tôi hỏi ông ta. "Ngấu nghiến những linh hồn vô tội?"
"Không." ông ta lau chùi lá bùa hộ mệnh hình trăng khuyết. "Tại sao chứ?"
"Nhưng chúng tôi đang cố gắng cứu thế giới," Sadie nói. "Ma'at, các vị thần - mọi thứ.
ông không quan tâm nếu như thế giới sụp đổ vào Sự Hỗn Mang ư?"
"Ồ, cũng chẳng tệ lắm mà," Khonsu đáp. "Sự thay đổi đến thành từng giai đoạn, Ma'at và Sự Hỗn Mang, Sự Hỗn Mang và Ma'at. Là thần mặt trăng, ta thích sự đa dạng. Còn Ra, kẻ tội nghiệp - ông ta luôn luôn tuân thủ lịch trình. Đêm nào cũng giống đêm nào. Quá dễ đoán và tẻ nhạt, về hưu là điều thú vị nhất ông ta từng làm. Nếu Apophis lên ngôi và nuốt chửng mặt trời, à - ta đoán rằng mặt trăng vẫn sẽ còn đó."
"Ông điên rồi," Sadie nói.
"Ha! Ta cuộc là cho cô thêm năm phút sáng trăng nữa là ta hoàn toàn sáng suốt."
"Quên đi," Sadie đáp. "Đổ thẻ đi."
Khonsu xóc các thẻ. Tin tồi tệ: ông ta tiến nhanh đến mức đáng báo động, ông ta đổ được năm và sắp sửa đi được quân của mình đến cuối bàn cờ. Tin tốt: quân cờ bị kẹt ở Nhà của Ba Sự Thật, có nghĩa là ông ta buộc phải đổ được ba để ra khỏi bàn cờ.
Bes ngắm nhìn bàn cờ rất chăm chú. ông ấy dường như không thích điều đang nhìn thấy. Chúng tôi có một quân còn xa tít đằng sau ở điểm xuất phát và hai quân ở hàng cuối bàn cờ.
"Giờ hãy cẩn thận," Khonsu cảnh cáo. "Bắt đầu hay ho đây."
Sadi đổ được bốn, và chúng tôi có hai lựa chọn. Quân đầu tiên của chúng tôi có thể ra được. Hoặc quân thứ hai của chúng tôi có thể đá quân của Khonsu ra khỏi Nhà của Ba Sự Thật và buộc nó quay về điểm xuất phát.
"Đá nó đi," tôi nói. "An toàn hơn."
Bes lắc đầu. "Thế thì chúng ta sẽ mắc kẹt ở Nhà của Ba Sự Thật. Cơ hội để thần mặt trăng đổ được ba quân là rất mong manh.
Hãy đưa quân đầu tiên ra khỏi bàn cờ. Như vậy thì ít nhất ta cũng cũng chắc chắn có thêm được một giờ."
"Nhưng một giờ cũng không đủ," Sadie nói.
Khonsu có vẻ rất khoái sự lưỡng lự của chúng tôi. ông ta nhấp rượu vang trong chiếc cốc bạc và mỉm cười. Trong khi đó Ra tự giải trí bằng cách cố gắng nhổ những chiếc gai ra khỏi quả cầu kim loại của cây côn xích. "Ồ, ô, ô."
Trán tôi lấm tấm mồ hôi. Làm sao tôi lại toát mồ hôi giữa trận đấu cờ chứ? "Bes, ông chắc chứ?"
"Đó là nước cờ tốt nhất đấy," ông nói.
"Nước cờ tốt nhất?" Khonsu cười khùng khục. "Hay thật!"
Tôi muốn tát vào mặt thần mặt trăng, nhưng tôi không mở miệng. Tôi đi quân cờ đầu tiên ra khỏi bàn cờ.
"Chúc mừng!" Khonsu nối. "Ta nợ các người một giờ sáng trăng. Giờ đến lượt ta."
Ông ta xóc các thẻ. Chúng rơi lạch cạch xuống chiếc bàn ăn, và tôi có cảm giác như ai đó đã cắt sợi dây cáp thang máy trong ngực tôi, làm trái tim tôi rơi thẳng xuống đáy. Khonsu đã đổ được ba.
"Úi! ' Ra đánh rơi cây côn xích gắn cầu gai kim loại.
Khonsu di chuyển quân cờ của mình ra khỏi bàn cờ. "ồ, thật xấu hổ. Giờ thì, ta lấy ren của ai trước đây?"
"Làm ơn, không! Sadie nói. "Đánh đổi. Hãy lấy lại giờ của ông thì hơn."
"Đó không phải là luật chơi," Khonsu quở trách.
Tôi nhìn xuống vết khắc tôi đã để lại trên bàn khi tôi mới tám tuổi. Tôi biết rằng ký ức đó sắp sửa biến mất, giống như những ký ức khác của tôi. Nếu tôi trao ren của mình cho Khonsu, ít nhất Sadie còn có thể đọc được phần cuối cùng của bùa phép. Con bé sẽ cần có Bes để bảo vệ và khuyên nhủ. Tôi là người duy nhất có thể hy sinh được.
Tôi bắt đầu nói, "Tôi -"
"Tôi," Bes nói. "nước đi là ý kiến của tôi."
"Bes, không!" Sadie kêu lên.
Người lùn đứng dậy. ông ta dạng chân ra và nắm hai tay lại, giống như ông ta sắp sửa kêu BOO. Tôi ước gì ông ấy làm điều đó và xua đuổi Khonsu đi, nhưng thay vào đó ông ấy nhìn chúng tôi với vẻ buông xuôi. "Đó là một phần của chiến lược, các nhóc."
"Cái gì?" Tôi hỏi. "ông đã kế hoạch thế này à?"
Ông cởi chiếc áo sơ mi và gập lại cẩn thận, đặt lên bàn. "Điều quan trọng nhất là đưa được cả ba quân cờ ra khỏi bàn và không được thua hơn một. Đó là cách duy nhất để chơi. Giờ hai người sẽ dễ dàng thắng ông ta. Đôi khi phải thua một quân để thắng ván cờ."
"Quá đúng," Khonsu nói. "Thật là mừng! Ren của một vị thần, sẵn sàng chưa, Bes?"
"Bes, đừng," Tôi van xin. "như thế không đúng."
Ông ấy cau mày nhìn tôi. "Này, nhóc, cậu đã sẵn sàng hi sinh. Cậu muốn nói rằng ta không dũng cảm bằng một pháp sư tầm thường ư? Bên cạnh đó, ta là một vị thần. Ai biết được? Đôi khi chúng ta quay trở lại. Bây giờ, hãy thắng ván cờ và ra khỏi đây. Đá vào đầu gối Menshikov cho ta."
Tôi cố gắng nghĩ ra điều gì để nói, điều gì đó để có thể ngăn chặn chuyện này, nhưng Bes nói, "Ta sẵn sàng."
Khonsu nhắm mắt lại và thở thật sâu, như thể ông ta đang thưởng thức không khí vùng núi trong lành. Hình bóng của Bes chập chờn. ông ấy tan biến vào một chuỗi những hình ảnh trôi qua nhanh như chớp - một đoàn những người lùn nhảy múa ở một ngôi đền trong ánh lửa; một đám đông người Ai Cập đang tiệc tùng trong một lễ hội, kiệu Bes và Bast trên lưng; Bes và Tawaret mặc áo choàng toga ở trong một biệt thự La Mã nào đó, ăn nho và cười bên nhau trong ghế sô pha; Bes mặc đồ như Georger Washington [30] trong bộ tóc giả rắc phấn và bộ complet lụa đứng trong vành móng ngựa trước một vài người Anh mặc áo choàng đỏ; Bes mặc bộ bộ áo liền quần màu ô liu của Hải Quân Mỹ, xua đuổi đám ác quỉ mặc quân phục Nazi trong Thế Chiến Thứ Hai.
[30] Tổng thống Mỹ đầu tiên
Trong khi hình bóng ông ta tan biến, những hình ảnh mới hơn chập chờn lướt qua: Bes mặc bộ đồng phục lái xe với tấm biển ghi tên KANE; Bes kéo chúng tôi ra khỏi chiếc xe limo bị chìm xuống Địa Trung Hải; Bes đang thực hiện các phép thuật bên trên tôi ở Alexandria trong khi tôi đang bị đầu độc, cố gắng tuyệt vọng để cứu chữa tôi; Bes và tôi trong thùng xe tải của người Beduin, chia xẻ thịt dê và nước có mùi Vaseline trong khi chúng tôi đi dọc sông Nile. Ký ức cuối cùng của ông ấy: hai đứa trẻ, tôi và Sadie, nhìn ông ấy với tình yêu thương và lo lắng. Thế rồi hình ảnh ấy tan biến, và Bes biến mất. Thậm chí cả chiếc áo sơ mi Hawaii của ông ấy cũng biến đi luôn.
"Ông đã lấy đi toàn bộ ông ấy!" tôi kêu lên. "Thân thể ông ấy - mọi thứ. Chúng ta không thỏa thuận như thế!"
Khonsu mở mắt và thở dài rất sâu. "Tuyệt quá." ông ta mỉm cười như thể chưa có gì xảy ra. "Ta tin là đến lượt cậu đấy."
Đôi mắt bạc của ông ta lạnh lẽo và sáng rực, và tôi có cảm tưởng rằng cho tới hết phần đời còn lại của mình, tôi sẽ ghét phải nhìn thấy mặt trăng.
Có lẽ đó là cơn tức giận, hoặc chiến lược của Bes, hoặc có thể là do chúng tôi may lắn, nhưng phần còn lại của ván cờ, chúng tôi dễ dàng thắng Khonsu. Chúng tôi đá quân của ông ta ngay khi có thể. Trong vòng năm phút, quân cờ cuối cùng của chúng tôi đã ra khỏi bàn cờ.
Khonsu dang tay ra. "Tốt lắm! Thêm ba giờ cho cô cậu. Nếu khấn trương lên, cô cậu có thể đến được các cửa của Nhà Tám."
"Tôi ghét ông," Sadie nói. Đó là lần đầu tiên con bé lên tiếng kể từ khi Bes biến mất. "Ông là đồ lạnh lùng, tính toán, kinh khủng "Và ta chính là người mà cô cậu cần." Khonsu tháo chiếc đồng hồ Rolex và quay ngược thời gian lại - một, hai, ba giờ. Xung quanh chúng tôi, các bức tượng thần nhấp nháy và nhảy lên như thể thế giới đang bị xô ngược lại.
"Bây giờ," Khonsu nói, "cô cậu có muốn mất chỗ thời gian qúi báu mà cô cậu vừa giành được để phàn nàn không? Hay là cô cậu muốn cứu cái đồ vua già ngốc nghếch tội nghiệp này hả?"
"Ngựa vằn?" Ra thì thầm vẻ hi vọng.
"Cha mẹ chúng tôi đâu rồi?" Tôi hỏi. "ít ra hãy để chúng tôi chào tạm biệt."
Khonsu lắc đầu. "Thời gian quí báu lắm, Carter Kane. Lẽ ra cậu phải học được bài học ấy rồi mới phải. Tốt nhất là ta để cô cậu đi ngay; nhưng nếu hai người có bao giờ muốn các cược với ta lần nữa - cho vài giây, vài giờ, thậm chí vài ngày - hãy báo cho ta.
Điểm tín nhiệm của hai người rất tốt."
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi lao vào Khonsu, nhưng thần mặt trăng biến mất. Toàn bộ gian tạ đình mờ đi, và Sadie cùng tôi lại đang đứng trên boong con thuyền mặt trăng, xuôi dòng sông tối thầm.
Đội chèo thuyền ánh sáng ồn ào quanh chúng tôi, đấy các mái chèo và chỉnh cánh buồm. Ra ngồi trên ngai vàng lộng lẫy, nghịch cây móc và cây côn xích làm như chúng là những con rối đang có một cuộc đối thoại tưởng tượng.
Trước mặt chúng tôi, hai cánh cổng lớn sừng sững hiện ra trong bóng tối. Tám con rắn lớn được tạc vào đá, mỗi cánh cổng bốn con. Cánh cổng đang chậm rãi đóng lại, nhưng con thuyền mặt trời đã kịp lọt vào bên trong, và chúng tôi đi vào Nhà Tám.
Tôi phải nói rằng, Nhà Thách Thức không có vẻ gì là thách thức cả. Đúng, chúng tôi đã đánh nhau với quái vật. Những con rắn trồi lên từ dưới lòng sông. Ác quỉ hiện lên. Những con tàu đầy nghẹt cá hồn ma cố gắng leo lên con thuyền mặt trời. Chúng tôi tiêu diệt tất cả chúng. Tôi quá tức giận, quá đau buồn vì mất đi Bes, nên tôi tưởng tượng rằng mọi mối nguy đều là thần mặt trăng Khonsu. Các kẻ thù của chúng tôi chẳng hề có một cơ hội nào.
Sadie thực hiện một phép thuật tôi chưa bao giờ thấy con bé sử dụng. Con bé gọi ra một tấm màn băng giá, có lẽ là phù hợp với cảm xúc của nó, tạo ra một vài tảng băng ác quỉ trên đường đi. Con bé cũng biến nguyên một chiếc tàu đầy những hồn ma cướp biển thành những cái đầu Khonsu quá cỡ, rồi tạo ra những vụ nổ hạt nhân nhỏ để biến chúng thành tro bụi. Trong lúc đó, Ra sung sướng nghịch những đồ chơi còn những người phục vụ ánh sáng cứ lượn qua lượn lại trên boong một cách bồn chồn, dường như cảm thấy rằng hành trình của chúng tôi đã tới đoạn gay cấn. Nhà Chín, Mười, Mười Một trôi qua trong mờ mịt. Đôi khi tôi nghe thấy tiếng quạt nước ở phía sau chúng tôi, như tiếng mái chèo của một con thuyền khác. Tôi ngoái lại, tự hỏi liệu Menshilov có thể bằng cách nào đó lại bám đuôi chúng tôi, nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì. Nếu có gì đó đang bám theo chúng tôi, nó rất biết cách để không lộ diện.
Cuối cùng tôi lại nghe tiếng ào ào, như là có một thác nước hay một đoạn ghềnh. Những ánh sáng hình cầu cuống cuồng hạ buồm, gác mái chèo, nhưng chúng tôi tiếp tục tăng tốc.
Chúng tôi đi qua phía dưới một cổng vòm thấp được tạc như nữ thần Nut, tay chân lấp lánh sao của nữ thần dang ra che chở và miệng nữ thần nở nụ cười chào đón. Tôi có cảm giác là chúng tôi đang đi vào Nhà Mười Hai, chặng cuối của Duat trước khi chúng tôi xuất hiện trong bình minh.
Tôi hi vọng nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, theo đúng nghĩa đen, nhưng thay vào đó con đường của chúng tôi đã bị phá hủy. Tôi có thể nhìn thấy đáng ra con sông phải chảy về đâu. Đường hầm tiếp tục tiến về phía trước, chậm rãi chảy ra khỏi Duat. Tôi thậm chí có thể ngưởi thấy mùi không khí trong lành - mùi hương của trần thế. Nhưng đoạn cuối của đường hầm đã bị tháo nước thành một cánh đồng lầy lội. Trước mặt chúng tôi, dòng sông đổ thẳng vào một cái hố khổng lồ, như thể một hành tinh nhỏ đã tạo ra cái hố ấy trên mặt đất và nắn dòng nước chảy thẳng vào. Chúng tôi đang lao lên để rơi xuống.
"Chúng ta có thể nhảy," Sadie nói. "Bỏ con thuyền..."
Nhưng tôi nghĩ là chúng tôi đi đến cùng một kết luận. Chúng tôi cần con thuyền mặt trời. Chúng tôi cần Ra. Chúng tôi phải đi theo hướng của dòng sông dù nó chảy về đâu chăng nữa.
"Đó là một cái bẫy," Sadie nói. "Apophis đã làm điều đó."
"Anh biết," tôi nói. "Hãy tới để bảo với nó là chúng ta không ưa việc nó đã làm đâu."
Cả hai chúng tôi cùng ôm lấy cột buồm khi con thuyền lao vào xoáy nước.
Dường như chúng tôi cứ mãi rơi. Bạn biết cái cảm giác khi bạn lặn xuống đáy một bể bơi thật sâu, như khi mũi bạn và tai cảm tưởng sắp sửa nổ tung, và mắt bạn sắp lồi ra khỏi hốc mắt? Hãy tưởng tượng một trăm lần tồi tệ hơn cảm giác ấy. Chúng tôi đang chìm vào trong Duat, sâu hơn bất cứ lần nào trước đây - sâu hơn nơi bất kỳ người trần nào nên tới. Từng tế bào trên cơ thể tôi cảm giác chúng đang nóng lên, chuyển động nhanh đến mức chúng sắp sửa bay ra tản mát.
Chúng tôi không đâm vào đâu. Chúng tôi không va vào đáy. Con thuyền chỉ đơn giản đổi hướng, như thể phía dưới bỗng chuyển thành vị trí biên, và thuyền chúng tôi lướt vào một vòm hang bừng lên ánh sáng đỏ gắt. Tôi quay cuồng và không thể suy nghĩ nên hồn, nhưng tôi nhận thấy bến bờ phía trước: một bãi cạn gồm hàng triệu vỏ của những con bọ hung chết, chuyển động và nhô lên như thể có một sức mạnh bên dưới - một hình dạng rắn khổng lồ - cố gắng để thoát ra. Hàng tá ác quỷ đang dùng xẻng đào qua lớp vỏ bọ hung. Và đứng trên bờ, kiên nhẫn đợi chúng tôi, là Vlad Menshikov, quần áo cháy sém và bốc khói, cây gậy của ông ta đang sáng lên với ngọn lửa xanh.
"Chào mừng, bọn nhóc," ông ta gọi với qua mặt nước. "Tới đây. Nhập bọn với ta để chờ sự tận thế của thế giới."
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa