I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tranh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
uổi theo mấy bước, anh kéo cô lại, “Không nợ nần gì nhau là chuyện của cả hai người, một mình em quyết định không tính.”
Giản Minh hất anh ra, “Những điều em muốn nói đã hết rồi, suy nghĩ của anh không liên quan gì đến em.”
Lăng Lệ kéo cô lại lần nữa, “Em vô duyên vô cớ mất tích, chỉ giải thích cho anh vài câu như thế, có qua loa quá không nhỉ?”.
Giản Minh cố gắng hất bàn tay Lăng Lệ ra lần nữa, không ngừng bước chân, “Em không có cách giải thích nào khác nữa.”
Lăng Lệ không rút lui, đành phải đi theo sau lưng Giản Minh, “Em không có cách giải thích nào khác, nhưng anh có, có phải em cũng nên nghe anh giải thích một chút chứ nhỉ? Ngày đó Phương Nam đến đưa thiệp cưới cho anh, chắc muốn trao cho anh một goodbye kiss ấy mà, anh cũng rất bất ngờ, không biết em nhìn thấy bao nhiêu, nhưng lúc đó anh đẩy cô ấy ra ngay mà, khụ khụ…”. Giản Minh đi rất nhanh, vị bác sĩ này vốn đang cảm cúm, sốt, thở không ra hơi, vừa ho vừa lò dò đi theo, “Ngày đó để đưa em và Đông Đông đi chơi, đêm hôm trước xuống ga-ra lôi xe ra thử, lâu rồi không lái, không cách nào khởi động được, sáng sớm mượn tạm của anh trai một chiếc xe, sợ em không thích kiểu khoa trương khoe mẽ đó, nên vội vàng đưa xe của mình đến xưởng xe của hãng để sửa. Trên đường về bệnh viện lại ghé ngang cửa hàng băng đĩa mua đĩa DVD cho em, trễ giờ hẹn lâu quá, sợ em lo lắng, cho anh xin lỗi được không? Khụ khụ…”. Giản Minh vẫn không ngừng bước, Lăng Lệ trách móc, “Chúng ta nghỉ một lát được không? Này, anh đang bị cảm đấy.”
Cuối cùng Giản Minh cũng nói một câu, rất lạnh lùng, “Thế anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lăng Lệ đành phải đi theo tiếp, “Giản Minh, suốt thời gian qua anh cứ đi tìm em mãi, nhờ người tìm nhà của La Thế Triết, nhưng em lại đưa Đông Đông về nhà cha mẹ em, sau đó anh tìm La Thế Hoa, nhưng Thế Hoa lại cũng về quê ăn Tết, đợi đến sau Tết, anh biết cha của Tô Mạn qua đời…” Lăng Lệ nói đến đây liền ngừng lại, nói với Giản Minh rằng La Thế Triết không chịu tiết lộ cho anh biết tình hình của cô hay sao? Không được, như thế có nghĩa đã gián tiếp giúp La Thế Triết bày tỏ tâm nguyện của tên kia với Giản Minh, đồng nghĩa với việc phơi bày suy nghĩ của La Thế Triết đối với Giản Minh, hắn ta vẫn chưa hết yêu cô, anh sẽ không giúp tên kia làm bồ câu đưa thư đâu, nên bỏ qua đoạn đó, “Cha của Tô Mạn qua đời, anh không biết em đã quay trở về đây hay chưa, tiếp tục tìm cô La, nhưng cô ấy lại đi công tác nước ngoài, thực sự anh không còn cách nào để tìm được em, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ, khụ khụ… Giản Minh, thời gian vừa rồi em có luyện kỹ năng đi bộ sao?”.
Giản Minh vẫn lạnh lùng, mặt mũi lạnh tanh, chẳng thèm liếc nhìn anh lấy một cái, cứ đi con đường của mình, “Đừng đi theo em nữa là xong chứ gì.”
Lăng Lệ lo sốt vó lên, cổ họng đã khản đặc đi nhiều, nhưng vẫn đi theo sau lưng Giản Minh, nói to, “Anh không đi theo em thì đi theo ai đây? Em muốn anh làm như giữa chúng mình chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Chỉ sợ một mình em đưa ra quyết định, chắc chắn không được rồi, tình cảm chưa chín muồi, em lừa được anh hay là lừa được bản thân em đây? Giản Minh, chúng ta lớn bằng ngần này tuổi rồi, đừng chơi trò mèo đuổi chuột nữa được không? Em nói thật cho anh biết đi nào, khụ khụ…”.
“Anh đừng có đi theo em!”. Không thể nhịn hơn được nữa, Giản Minh quay người lại, nổi giận với Lăng Lệ, gân cổ lên, “Anh muốn nói thật sao, em nói cho anh biết, em không có thời gian chơi đùa với anh, em cũng không có thời gian suy nghĩ về những việc khác, em chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, không muốn xảy ra tình huống kỳ cục nào nữa, em càng không nhớ đến những việc gì đã từng xảy ra giữa hai chúng ta mà bắt buộc mình cần phải nhớ mãi. Như thế đã được chưa?”.
Những điều Giản Minh nói, Lăng Lệ đã nghe thấy rồi, nhưng cũng đã nhìn thấy nước mắt trong veo của cô trong đôi mắt, ngân ngấn nước, như đang chực rơi ra, Lăng Lệ thật sự không hiểu nổi, cô gái này rốt cuộc đang có uẩn khúc gì? Không biết làm thế nào, anh hạ giọng, “Đừng trêu anh nữa.”
Đã từng, bên bờ hồ, cô bị chất cồn làm cho đầu óc không còn tỉnh táo, hất ngón tay anh đang nâng cằm của cô ra, bĩu môi, “Đừng trêu em nữa.” Giản Minh thực sự bị mấy từ này kích thích, ra sức đẩy Lăng Lệ ra, “Đi đi!”, rồi lao nhanh qua phía đường bên kia.
Lúc này họ đã đi ra đến đường chính, trong khi Giản Minh vội vàng chạy qua đường một cách điên cuồng thì đúng vào lúc đèn đỏ dành cho người đi bộ bật lên, xe cộ lao qua ầm ầm, may có Lăng Lệ cảnh giác, vội vàng chạy lên vài bước, kéo mạnh Giản Minh đang bỏ chạy lung tung lại, trong lòng hoảng sợ, trong lúc tức giận, anh quát lên như còi xe với Giản Minh, “Em chán sống rồi à? Làm mẹ rồi đấy, sao lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được chứ, nhỡ khi xảy ra chuyện gì, Đông Đông phải làm sao? Anh phải làm sao đây?”. Quát thì quát, nhưng vẫn ôm người ta trong lòng, bàn tay thon dài vỗ vỗ vào sau đầu cô, “Lần sau đừng như vậy nữa, đừng dọa anh.” Anh nói xong, định đưa Giản Minh vào đâu đó để nói chuyện cho đàng hoàng, trời tối rồi, tiết trời mùa xuân se lạnh, chưa ăn tối, Lăng Lệ bị Giản Minh và bệnh cảm cúm làm cho choáng váng đầu óc. Nhưng Giản Minh vẫn đứng yên không nhúc nhích, lặng lẽ dựa vào lòng anh, áp đầu vào ngực anh, chậm rãi, hai cánh tay choàng qua vòng eo của anh. Lăng Lệ cũng… không thể đẩy cô ra. Đây không phải bên bờ hồ, cũng không có chó con, không khí không trong lành, xung quanh ồn ào quá thể, họ đứng ngay trên vỉa hè trông rất nguy hiểm, không biết có bị chàng cảnh sát giao thông và ông cụ quản lý đô thị mắng không nữa, có điều, Lăng Lệ cảm thấy, cứ như thế này trước đã, tựa cằm vào đầu cô gái này, ôm chặt lấy cô. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim anh cũng dần trở nên mềm yếu hơn, mềm yếu đến nỗi chỉ nhét được mỗi Giản Minh vào, những thứ khác chỉ làm nền, dần dần biến mất trong màn đêm xa xăm.
Giản Minh chỉ biết rằng, giây phút khi chạm vào vòng tay của Lăng Lệ, nước mắt của cô, cuối cùng đã rơi trên áo khoác của anh, ngay sau đó, cô nghe thấy nhịp tim của anh, giống như lần trước đã từng có lần nghe thấy nhịp tim anh như vậy, thình thịch thình thịch, từng nhịp từng nhịp, ổn định, vững vàng, mạnh mẽ, giống như một bức tường cao – giống như một bức tường được xây rất vững chắc, vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ, đứng sừng sững, chứa sẵn năng lượng để vượt qua thời gian, làm cho cô có suy nghĩ, cứ muốn tựa vào lòng anh như thế này mãi mãi, không muốn tỉnh lại nữa. Nhưng có thể, đây chính là điều đáng xấu hổ của cô. Cô đối với anh, phần nhiều là muốn nương tựa vào anh. Còn anh đối với cô, lại nâng niu cô, chăm sóc cô, yêu quý cô hệt như ngọc ngà châu báu.
Cái gì cũng được anh lo chu đáo, cho dù là sự ghen ghét đối với Phương Nam, hay là trách nhiệm đối với Đông Đông, còn bản thân mình, chỉ trong những thời khắc có thể chấp nhận được hoặc những lúc cầm lòng không nổi, sẽ dựa vào lòng anh một chút, những khi chịu đựng được, hết trốn rồi đến tránh, đối với Lăng Lệ, Giản Minh tự cho rằng, cô không cho anh được thứ gì cả. Nhưng, nếu như họ ở với nhau, anh lại phải gánh chịu toàn bộ mọi thứ thuộc về cô, bao gồm cả Đông Đông, đây không phải là một chuyện nhỏ, chẳng nhẽ Lăng Lệ là một con ốc sên sao? Tại sao cứ muốn phải lo lắng cho cô mới sống được?
Trên đỉnh đầu của cô, giọng nói của Lăng Lệ khản đặc, cực kỳ ấm áp, “Giản Minh, anh biết em còn băn khoăn, vẫn sợ hãi, vẫn có gì đó không yên tâm. Nhưng mà, có một số người, em cho rằng có thể sẽ gặp lại, có một vài việc, em cũng có thể cho rằng cần phải tiếp tục. Nhưng không biết khi nào, có lẽ chỉ trong giây phút em quay người lại đó thôi, có một vài người, em sẽ không bao giờ gặp lại họ được nữa. Khi mặt trời lặn xuống, rồi lại mọc lên, tất cả đều đã thay đổi, nếu không cẩn thận sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Cuộc đời có dài lắm đâu, em nói đúng không nào? Chúng ta không nên lãng phí…”.
Cái đầu cố chấp của Giản Minh cuối cùng cũng rời khỏi lồng ngực anh, ngẩng lên, “Anh đang sốt phải không?”. Cô cảm nhận được hơi nóng không bình thường, áo khoác và hơi thở của anh, làm làn da cô nóng ran.
Lăng Lệ liếc nhìn cô, “Em yêu, anh cảm động chết đi được, cuối cùng em cũng đã để ý đến anh rồi hả?”. Chẳng kịp làm gì, cơn ho đã kéo đến, anh lại ho tiếp mấy tiếng, dáng vẻ mệt mỏi, “Anh vô cùng vô cùng muốn có sự quan tâm và chăm sóc của em.”
Giản Minh không trả lời, vẫn khủng kha khủng khỉnh, “Em đưa anh đi bệnh viện”, rồi vẫy tay gọi taxi.
Lăng Lệ giơ móng vuốt của sói ra túm lấy bàn tay ngọc ngà đang vẫy xe taxi đó lại, “Ăn chút gì đó sẽ ổn thôi, bên kia đường có quán ăn, vào đó ngồi một lát đi.” Quán ăn, quán nào? Lăng Lệ tìm, quán gì cũng được, được rồi, quán cháo, mặc dù Giản Minh không hợp ăn cháo lắm. Cảm nhận được bàn tay Giản Minh đang cố gắng thoát ra khỏi tay anh, anh hờn dỗi, “Cho anh nắm tay em một chút không được sao?”.
Giản Minh nhẫn nại, “Trong túi xách em có bình nước nóng, em nghĩ là anh cần.”
Hả, hiểu lầm rồi, Lăng Lệ lắc đầu, “Cần chứ, cần chứ, cần quá đi chứ.” Cầm bình nước lên uống, nghe Giản Minh hỏi, “Anh bị cảm thế đã uống thuốc chưa? Em có đây này.” Lăng Lệ trả lời cô, “Buổi chiều ở văn phòng anh có uống rồi, tối mới phải uống tiếp, ở nhà anh có rồi.” Lại cảm thấy kỳ lại, anh hỏi, “Túi xách của em giống với túi thần của mèo Đô-rê-mon sao? Sao cái gì cũng có? Lần sau em lôi trong túi ra một bình gas, anh sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa đâu.”
Chẳng thèm để ý Lăng Lệ đang ba hoa chích chòe cái gì, Giản Minh giải thích cực kỳ đơn giản, “Sống một mình, cũng phải học cách tự chăm sóc bản thân.”
Lăng Lệ gật gật đầu, “Sau này em còn có anh.”
Giản Minh không trả lời, im lặng cất bình nước vào túi.
Lăng Lệ cầm lấy túi xách của Giản Minh, nhấc thử xem thế nào, cũng nặng thật đấy, anh xách giúp Giản Minh một cách tự nhiên, cùng đi về hướng có quán cháo, hỏi, “Bây giờ em làm việc ở đâu?”.
Giản Minh trả lời không cần suy nghĩ, “Vì sao em lại phải nói cho anh?”. Cô cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, dùng dằng với anh như vậy, không phải càng khó dây dưa, khó dứt ra hơn sao? Nhưng cũng không thể bỏ mặc anh trong khi anh lên cơn sốt như vậy được.
Lăng Lệ đang nghĩ về chuyện khác, La Thế Triết, người đó luôn là nỗi lo lắng canh cánh trong lòng anh, Giản Minh ăn mặc tinh tế như thế, xem ra công việc này tốt hơn công việc trước đây nhiều, căn cứ theo lý lịch của Giản Minh, trong thời gian ngắn như thế tìm được một công việc thích hợp sẽ không hề dễ dàng chút nào, không biết có liên quan gì đến La Thế Triết không? Khó tránh khỏi nói cạnh nói khóe, “Lương bổng chắc cũng được chứ hả?”.
Giản Minh trả lời qua loa, “Cũng tốt lắm, ông chủ rất quan tâm đến em.”
Lăng Lệ quay ngược lại hỏi câu hỏi lúc nãy, “Công ty nào?”
Giản Minh sẽ không nói cho vị bác sĩ này đâu, cho anh biết địa chỉ sẽ không yên với anh, cô trốn tránh, “Công ty này cũng được.”
Lăng Lệ không kiềm chế nổi nữa, “Là La Thế Triết giới thiệu cho em à?”.
Đôi lông mày thanh tú của Giản Minh hơi nhíu lại, thực sự không hiểu nổi, tại sao công việc của cô lại phải cần La Thế Triết giới thiệu cho? Đôi mắt cô nghi hoặc nhìn Lăng Lệ.
Giản Minh không có câu trả lời rõ ràng, bao sự lo lắng, bao nỗi bất an, bao sự ghen tỵ trong lòng Lăng Lệ, làm cho cái đầu đang nóng sốt của anh nóng hầm hập thêm mấy phần, “Em ở đâu?”.
Giản Minh hỏi, “Có phải anh nghĩ, nơi ở và công việc của em đều do chồng cũ của em sắp xếp cho không vậy?”.
Đã nói đến đây rồi, Lăng Lệ cũng không phủ nhận, anh không cho phép Giản Minh nhận sự giúp đỡ của tên tiểu tử kia, thừa nhận, “Đúng, anh lo lắng điều đó lắm, em gặp vấn đề gì, anh đều có thể giải quyết giúp em.”
Một luồng khí nghẹn lại nơi lồng ngực của Giản Minh, cứ tưng tức ở đó, làm cho cả người cô trở nên lạnh lùng hơn, gật gật đầu, “Đối với anh, em là một người như thế, bắt buộc cần phải có La Thế Triết chăm sóc, nếu không thì nhất thiết phải có anh tiếp tay?”.
Suýt nữa Lăng Lệ trả lời một câu YES ngay lập tức, nhưng cũng hiểu được điều gì sau khi nhớ lại, không phải, anh một lòng một dạ muốn chăm sóc hai mẹ con Giản Minh, nhưng điều này không có nghĩa là Giản Minh không có năng lực tự chăm sóc cho bản thân, cho nên…
Cho nên Giản Minh lạnh nhạt, cầm lấy túi xách trong tay anh, “Nếu như chỉ có hai lựa chọn này, thế thì em chọn người đầu tiên, ít nhất người đó cũng là cha của con trai em. Em cảm thấy kết quả này cũng phù hợp với nguyện vọng của anh, xét cho cùng trong lòng anh cũng chỉ nhớ mỗi điều này.”
Chỉ một câu nói, làm cho con ngựa bệnh là anh đây cố gắng cả ngày trời, móng guốc chân trước bất ngờ bị hỏng ở đây, có oan uổng không cơ chứ? Nhìn vẻ mặt của Giản Minh, Lăng Lệ cảm thấy mọi việc kết thúc cả rồi, tạm thời không bàn đến việc Giản Minh có được La Thế Triết chăm lo cho hay không, nhưng anh đã chọc giận Giản Minh rồi. Ra sức cố gắng níu kéo, anh giơ tay lên, “Anh đầu hàng, anh sai rồi.”
Giản Minh gật gật đầu, giọng điệu lạnh lùng, “Em chấp nhận lời xin lỗi, còn những việc khác cho qua, da dày em không được tốt lắm, bây giờ không muốn ăn gì cả, anh là bác sỹ, biết làm thế nào để tự chăm sóc cho mình, tạm biệt.”
“Giản Minh.” Lăng Lệ nắm lấy cánh tay cô, “Cho anh một cơ hội, anh muốn giải thích.”
Thái độ của Giản Minh dứt khoát, “Tối hôm nay, anh cũng giải thích nhiều quá rồi đấy. Không!”.
“Anh chỉ là…”.
Giản Minh cắt ngang, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, “Không!”.
“Anh…”.
“Không!”.
Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, ánh mắt đó làm Lăng Lệ cảm thấy, nếu như còn cố gắng níu kéo, anh sẽ chết càng thảm thương hơn, buông tay, “Tạm biệt.” Mắt mở to, nhìn cô ấy bước đi ngay trước mặt mình. Vừa lúc nãy thôi, anh vui mừng muốn phát điên lên, thành khẩn thề thốt, mùa xuân này, anh sẽ không để lạc mất cô nữa. Chỉ trước đó thôi, anh còn nhảy cẫng lên trong văn phòng, cứ ngỡ rằng bình minh đã ở ngay trước mắt, bây giờ thì thế nào đây? Bóng đen trước bình minh sao? Không không không, Lăng Lệ móc điện thoại ra, “Anh, anh phải giúp em, cứu em với…”.
Cách đây không lâu còn đang muốn đi dạo ven hồ với anh, còn nhớ đến anh, thực ra anh chỉ là một tên khốn! Tên khốn! Giản Minh oán hận trong lòng, đi qua mấy bến xe buýt mới lên được chiếc xe buýt cuối cùng của đêm về nơi ở của cô, vừa mệt vừa đói, đáng nhẽ phải dùng Insuilin nhưng cũng không kịp, ngày nào cũng ăn uống không đúng giờ, uống thuốc không đúng giờ, chỉ sợ ra đi lúc đầu đang còn xanh mà thôi.
Mở bình nước giữ nhiệt ra, vừa uống một ngụm nước, điện thoại di động báo có tin nhắn, không ngờ là Lăng Lệ, không, là tin nhắn của anh Lệ. Tin nhắn của vị bác sĩ này luôn không đáng tin, không đúng điệu, không có hứng đến cực điểm, “Minh, quên mất nhắc em, anh bị cảm, phải sát trùng bình nước trước khi sử dụng.” Giản Minh nhìn tin nhắn này, suýt nữa thì bị ngụm nước này làm mắc nghẹn không thở nổi. Bác sĩ à, anh có lòng thì phải nhắn nhủ cho sớm một tí, cô đã uống mất rồi còn đâu.
Lần này bác sĩ lại quên đề tên, “Lệ”, nhưng mà, đừng có gọi người ta là “Minh” được không? Chắc đánh sót chữ chứ gì? Tự nhiên cả người Giản Minh nổi hết cả gai ốc. Ồ, bình nước này, đã có người dùng chung, thật chẳng cẩn thận chút nào. Giản Minh cầm bình nước và di động trong tay, một mặt vừa muốn tống khứ hai thứ này ra ngoài cửa sổ xe, một mặt lại cảm thấy làm thế quá lãng phí, sai lầm của bác sĩ Lăng mà tại sao lại lãng phí tiền bạc của mình để trừng phạt ngay chính bản thân mình? Nhưng nếu như không làm thế cô lại không thể nào nuốt cơn giận này xuống được. Ấm ức trong lòng, lòng dạ rối ren như một mớ bong bong, sao tự nhiên xảy ra tình trạng này, không biết bắt đầu nói từ đâu đây.
Vừa bước vào nhà anh trai, chị dâu Văn Quyên nhìn anh chàng này với vẻ nghi ngờ. “Chú Lệ này, chú bị làm sao thế?”, rồi sờ tay vào trán anh, “Ôi, sao lại sốt thế này?”. Vội vàng tìm thuốc, tìm một lúc mới nhớ ra anh chàng này là bác sĩ, “Chú uống thuốc gì đây nhỉ?’.
Lăng Lệ yêu cầu, “Cho em bát nước gừng nóng.”
Văn Quyên gọi người đi nấu, tiếp theo đó, cả nhà ba người ngồi đối diện với anh, bày sẵn thế trận chờ anh. Chú Hai đã kêu cứu, không biết là chuyện lớn gì đây.
“Giúp em tìm một người.” Lăng Lệ nói thẳng vào vấn đề, “Còn nhớ trước đây em đã từng nói không, muốn dẫn một người về ra mắt anh trai và chị dâu đó?”.
Trọng Hằng nhớ rất rõ, “À, chú còn lấy sô-cô-la của cháu tặng cho cô ấy.”
“Đúng rồi.” Lăng Lệ chẳng thèm bắt bẻ thằng cháu mình keo kiệt, kể tường tận một lượt cho anh trai và chị dâu nghe, từ việc quen Giản Minh như thế nào, nảy sinh tình cảm với cô ấy ra sao, chồng cũ của cô ấy là ai, tại sao Giản Minh lại hiểu lầm anh và Phương Nam, sau đó không gặp nhau như thế nào, sau đó gặp lại nhau ra sao, không nằm ngoài dự đoán, kể đến đoạn gặp Phương Nam, không hẹn mà gặp, ánh mắt của mọi người trong nhà lộ rõ vẻ bất mãn, vì thế khi Lăng Lệ cảm thấy mình nóng sốt đến nỗi mặt đỏ gay lên, cổ họng khản lại, mũi nghẹt lại không thở được, cả người như sắp ngất đến nơi, anh trai Lăng Khang nói một câu, “Thư ký anh mới tuyển tên là Giản Minh.”
Lăng Lệ không cách nào thuận lợi chấp nhận việc này ngay giây phút đầu tiên, “Hả? Cái gì?”.
Thái độ thận trọng và độ lượng của Lăng Khang dần dần trở nên rất chảnh chọe, “Thư ký mới tuyển của anh tên Giản Minh, Giản trong từ “đơn giản”, Minh trong từ “minh bạch.”
Trọng Hằng phấn khích, “Yeahhh, làm chú Hai sợ hết hồn luôn. Cháu gặp Giản Minh rồi, cô ấy rất tốt.”
Lăng Lệ cuối cùng cũng ý thức được rằng, ngay giây phút này đây, bình minh lại đến tìm, dựa vào ghế sofa, “Ôi mẹ ơi!”. Dựa vào khoảng hai giây lại ngồi dậy, cố chấp và nâng cao cảnh giác đến chết cũng không hối hận, “Anh, công việc này là do La Thế Triết nhở vả anh hả?”.
Văn Quyên nói, “Không, Giản Minh là điều động nội bộ của chị…”.
Bệnh Tình Yêu Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh Bệnh Tình Yêu