Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
22. Cơn Bão
V
ì sự thay đổi đột ngột của Hạ Chi nên buổi khởi hành dự định vào lúc tám giờ sáng chủ nhật đã được thay đổi. Tạo quyết định lên đường chiều thứ bảy trước khi đến Kinh Đô ta sẽ ghé ngang Chấp Quang tìm Cao Mộc.
Buổi đưa tiễn với đầy đủ người trong nhà khiến Tạo cảm động. Đây là lần đi xa đầu tiên Tạo nghĩ. Nhìn gương mặt Hạ Chi, Xá và Dương Tử, bao nhiêu dằn vặt hàng ngày chợt biến mất.
- Cha đi xa xin làm giùm con một việc.
Xá lên tiếng, Tạo vui vẻ:
- Được con cần gì?
- Đến mỗi địa phương, cha hốt cho con một nắm đất và gửi một tí carte postale về cho con.
- Con định nghiên cứu về đất à?
Tạo thích thú về cậu con trai, sự thích thú chợt tắt đi khi nghe Xá nói:
- Con không muốn hành nghề y sĩ của cha nữa, sau này con sẽ là một nhà khoa học gia.
- Làm khoa học gia kiêm y sĩ cũng được vậy, tại sao con lại không muốn?
Xá lắc đầu:
- Con không muốn nhìn thấy bệnh nhân chết dần trước mắt.
Tạo cười buồn không nói, Hạ Chi chen vào câu chuyện khác.
- Anh Tạo, anh nhắm bão có thể đến không chứ?
- Cái gì?
- Em định hỏi anh, nếu bão đến có nguy hiểm cho cuộc hành trình của anh không?
- Nếu sợ nguy hiểm anh sẽ không di chuyển bằng tàu là xong.
Xá nhìn cha:
- Cha định di chuyển bằng tàu buôn à?
Tạo gật đầu:
- Đến Chấp Quang xong, chiều mai cha sẽ đáp chuyến hai giờ bốn mươi phút về Kinh Đô.
Xá yên lặng, Hạ Chi ngập ngừng đôi chút.
- Anh Tạo anh có đến Trường Kỳ, nhớ xin lỗi bố hộ em nhé?
- Còi tàu hú to, sắp rời bến, Hạ Chi vội đưa con xuống. Những cái vẫy tay qua khung cửa sổ xa dần.
- Cha mất tiêu rồi.
Dương Tử nói, nó nhìn theo tàu với đôi mắt hiếu kỳ.
Ngước mắt nhìn trời Hạ Chi lẩm bẩm.
- Có lẽ trời sắp mưa rồi.
- Đến tám giờ mai cha đã có mặt ở Chấp Quang tàu biển đến hai giờ bốn mươi mới khởi hành, không biết cả buổi sáng cha sẽ làm gì?
Xá bâng khuâng, Hạ Chi trấn an:
- Có lẻ cha dạo phố.
Mưa đến. Mưa sẽ đến. Hạ Chi chợt nhớ đến buổi hẹn của Lâm Tịnh Phu nàng lo ngại nhìn Xá. Không biết có nên để Xá biết sự đến viếng của Lâm Tịnh Phu không.
- Tàu của cha không biết có gặp bão không? Ban nãy radio cho hay bão sắp thổi đến Bắc Hải Đảo.
- Tính của cha con cẩn thận lắm chắc không sao đâu. Nếu thấy nguy hiểm thì bỏ chuyến đi là xong.
- Vâng. Nhưng…Biết đâu có thổi đến đấy không chứ?
- Đài khí tượng đâu có nói? Con cứ yên tam đừng nghĩ nhiều mệt óc.
Xá do dự. Hạ Chi bâng khuâng với cuộc đến viếng của Phu.
- Xá này…Chiều nay ông Phu sẽ viếng nhà mình.
- Ông Phu nào? Phải ông bác sĩ ở Động Giả mới về đó không?
- Ờ…
- Ông ấy đến làm gì chứ?
Hạ Chi ngập ngừng đưa mắt thăm dò phản ứng con.
- Hình như có chuyện gì quan trọng lắm thì phải.
Xá nhíu máy:
- Có chuyện quan trọng sao chẳng đợi lúc cha ở nhà thương lượng? Mẹ từ chối thẳng đi.
- Từ chối không được đấy chứ.
- Sao vậy?
- Vì…
- Bực thật.
Xá nói, lơ đãng nhìn ra xa. Hạ Chi yên tâm, thằng bé vẫn còn trẻ con, tuy khó chịu nhưng nó chưa biết nghi ngờ. Hạ Chi nhẹ nhõm khi nghĩ đến Phu.
*
Cơm tối xong, ngồi chẳng yên. Hạ Chi trông ngóng từng tiếng động nhẹ ngoài cổng. Phu đến không? Bảy giờ rồi, bầu trờ xứ tuyết đã tối xầm.
Xá và Dương Tử ngồi cạnh máy thu thanh, nhìn dáng nóng nảy của mẹ Xá tội nghiệp.
- Mẹ ơi, bác sĩ Phu chắc chẳng đến nữa đâu.
- Ờ.
- Hẹn rồi mà chẳng đến, bậy thật.
- Biết đâu người ta chẳng có chuyện gấp.
Hạ Chi bào chữa, nhưng Xá bực ra mặt.
- Bận thì phải điện thoại cho hay chứ? Con ghét nhất là những hạng người không giữ được chữ tín.
Dương Tử ngồi cạnh máy thu thanh, nó không buồn để ý đến chuyện của người lớn.
Bên ngoài trời đã tối xẩm. Hạ Chi thất vọng định bỏ về buồng, thì điện thoại reo vang.
- Vâng, vâng, đây là nhà của bác sĩ Tạo đây.
- Chi đấy à? Phu đây, đúng ra đã đến. Nhưng có bệnh cứu cấp lại không được.
Hạ Chi cơ hồ nghe từng phiến thịt rã rời, tiếng Phu vẫn vang bên kia đầu giây.
- Nghe chưa? Bận cứu cấp nên không gọi điện thoại được.
- Vâng.
Tiếng chiều mai sẽ ghé như một âm vang cuối cùng. Hạ Chi mệt mỏi, leo lên giường. Nhớ lại bé Dương Tử, rồi nghĩ tới chồng, bao nhiêu mặc cảm phạm tội buổi sáng mất hết.
Gió càng lúc càng mạnh, nhưng cơn mưa tiếp diễn liên tục như một bản kích động trẻ. Trong cơn mê, Hạ Chi bị đánh thức từ những tiếng dồn dập vật vã. Ai gọi cửa? Nàng bàng hoàng ngồi dậy, chung quanh chỉ có bóng tôi. Gió như những trận cuồng phong phẫn nộ đập mạnh vào kính. Thần linh đang giận dữ, Hạ Chi rùng mình.
Cả gian nhà như bị lay chuyển, sấm chớp soi tỏ rừng phong. Hình như có một cành cây to bị quật gãy nga xuống nóc nhà. Ầm! Kế tiếp là những âm thanh tan vỡ.
- Mẹ ơi, mẹ.
Tiếng của thẳng Xá khiến Hạ Chi hoảng hốt.
- Gì đó con?
- Gió lớn quá.
- Ờ nhưng con làm sao xuống lầu được?
Hạ Chi cố gắng trấn tĩnh chính mình, tìm chiếc đèn bấm cho con. Xa xa có tiếng còi xe cứu cấp của cảnh sát hụ vang. Bé Dương Tử vẫn ngủ yên hình như gió bão chẳng làm con bé nao núng.
- Mẹ ơi, mấy giờ rồi?
Xá hỏi, Hạ Chi rọi lên vách.
- Một giờ rồi, thôi con ngủ dưới này đi nhé.
- Còn Dương Tử?
Hạ Chi ngập ngừng.
- Nó đang ngủ ngon đánh thức khó ngủ lại.
Suy nghĩ một lúc Xá gật đầu.
- Vâng, nhưng con chưa thấy buồn ngủ hay là mở máy thu thanh nghe tin tức xem mẹ.
- Điện cúp rồi.
- Trong phòng con có máy Transistor, để con mang xuống.
Mưa bão càng lúc càng lớn, những cây tòng ở trong rừng với tiếng hú ma quỷ. Hạ Chi thấy lạnh. Chợt có tiếng hét của thằng Xá.
- Mẹ ơi, tàu lật rồi!
Xá chạy nhanh xuống lầu với nét mặt tái xanh. Tiếng xướng ngôn viên trong máy phát ra nghe rõ mồn một.
“…Vì sóng to quá nên tàu bị úp, đàn bà và trẻ con hầu như chẳng còn ai thoát được lên boong. Tính đến một giờ sáng nay, tại bãi Thượng Cơ người ta đã tìm thấy một trăm mười tử thi, số còn lại có lẽ bị sóng cuốn trôi mất…”
Hạ chi mở to mắt nhìn Xá.
- Không hiểu cha con có đi chuyến tàu đó không?
- Cha đáp chuyện hai giờ bốn mươi như vậy giờ bão đến đã có mặt trên xe hỏa rồi chứ?
Giọng nói xướng ngôn viên tiếp tục:
“…Lúc hai giừ hai mươi sáu phút đài duyên hải có nhân được tin tàu đã bị đụng đá ngầm nhưng vẫn còn di chuyển được. Hai mươi hai giờ ba mươi chín phút, đài nhận được điện tín cấp cứu SOS nhưng không làm sao ra được và bắt đầu từ hai mươi giờ bốn mươi phút thì mất hẳn liên lạc…”
Xá vừa nghe vừa bực dọc:
- Gặp bão thế này mà tàu sao lại dám ra khơi?
- Biết đâu họ đoán không được?
- Nhưng đây là tàu lớn cơ mà? Chở bao nhiêu sinh mệnh đâu có quyền hư hỏng.
Hạ Chi thở dài:
- Tội nghiệp, chết đã khổ, thân nhân còn khổ hơn.
“…Chiếc tàu bị đắm mang tên Động Giả. Đúng ra tàu đã khởi hành từ lúc mười bốn giờ bốn mươi phút ngày hai mươi sáu.”
- Trời ơi!
Hạ Chi rùng mình, Xá kêu lên:
- Chết rồi…Cha…
Gió càng lúc càng to, nhưng sự phẫn nộ của thiên nhiên chẳng còn làm cho Hạ Chi sợ hãi. Nàng lắc đầu trấn an Xá, trấn an chính mình.
- Biết đâu cha con thấy bão đến nên không đi.
Xá nghiến răng.
- Chắc chắn có cha trên tàu rồi.
Hạ Chi úp mặt xuống. Nàng nhớ tới Tạo. Nếu chẳng có sự thay đổi đột ngột của ta thì ngày mai Tạo mới khởi hành…Tại sao…
“…Bây giờ chúng tôi xin đọc danh sách hành khách trên chiếc Động Giả chuyến gặp nạn. Trước hết là hành khách có trú quán tại Khởi Xuyên”
Hạ Chi muốn nín thở, nàng thấy tên xướng ngôn viên như đang đánh vần từng chữ một.
“…Ông Cao Thiện Quang…Ông…”
Cả một dọc mười mấy tên chẳng có Khởi Tạo.
- Xá, chắc có lẽ cha con chẳng cò hề gì đâu…
Câu nói của Hạ Chi chưa dứt thì tiếng xướng ngôn viên lại vang lên.
…Ông Lại Khởi Tạo…
Một luồng điện chạy nhanh qua cơ thể Hạ Chi.
- Trời ơi, mẹ có nghe gì không?
Tiếng nói thất thanh của thằng Xá như nhát dao đâm rồi. Ông xướng ngôn viên có lầm lẫn không? Tại sao…tại sao…Hạ Chi ngơ ngác. Mỗi lần định phản bội Tạo là ta bị trời hành phạt. Lần trước bé Lệ chết, lần này…Hạ Chi úp mặt vào bàn tay. Tất cả là do Lâm Tịnh Phu cả, chính hắn, chính hắn đã mang đến xui xẻo cho nàng. Nhưng…nhưng chưa hẳn tất cả hành khách đáp chuyến tàu trên đều chết cả cơ mà? Hạ Chi lại hy vọng.
Bé Dương Tử đã thức tự bao giờ, nó ngồi bên Xá hỏi.
- Cha chẳng sao cả phải không anh?
Xá trả lời cộc lốc.
- Chết rồi!
Gương mặt Tạo với ra ngoài khung cửa vẫy tay chào như vẫn còn hiện rõ trước mắt mỗi người. Nhưng bây giờ…bây giờ anh ở đâu? Cha ở đâu?
Có tiếng đập cửa dồn dập, rồi tiếng ông quản lý.
- Bà giám đốc ơi, bà giám đốc!
Cửa mở, bên ngoài, ngoài ông quản lý ra còn có những gương mặt hớt hải khác…Bác sĩ Điền, Lâm Tịnh Phu.
Hạ Chi biết đây là sự thật chứ không phải giấc mơ. Mắt tối sầm nàng không còn biết gì nữa.
Giờ khởi hành đã trôi qua mà tàu vẫn chưa chạy, tiếng hát phát ra từ loa tàu lắc lư theo sóng.
- Sao quá giờ rồi vẫn chưa chạy?
Một thương gia ngồi cạnh Tạo nóng nảy. Tạo chưa trả lời thì gã đàn ông gần đó đã lên tiếng.
- Có lẽ xe mang hàng đến gặp trục trặc gì đó.
- Hay là tại bão?
Một anh chàng có vẻ đi biển rành nghề đối diện lắc đầu.
- Bão thổi đến bên kia bờ, làm gì cản trở được đường đi của chúng ta.
- Vậy à?
- Ít nhất tàu mình ghé bến hai tiếng đồng hồ sau, bão mới đến cơ.
Tạo quay lại, chàng yên tâm. Đám người chung quanh, kẻ đang xem dự báo, kẻ ngủ gục gặc hoặc nói chuyện nhảm. Gió vẫn bình thường, tối qua mất ngủ bây giờ mới thấy khó chịu.
Tạo lim dim mắt, ngủ lúc nào chẳng hay mãi đến lúc máy phóng thanh phát to ồn ào chàng mới giật mình tỉnh dậy.
- Đến đâu rồi ông?
Tạo hỏi ông thương gia ngồi cạnh.
- Tàu chưa rời bến.
Tạo hoảng hốt.
- Sao lạ vậy?
Vị thương gia nhún vai không đáp. Tạo lo lắng, chàng bước ra boong, mưa đã dứt nhưng sóng ngoài khơi có vẻ rất to. Ráng chiều phương tây, đã bắt đầu xuất hiện, cảnh tuyệt đẹp, nhưng Tạo linh cảm một thứ bóng tối hãi hùng.
Tiếng kẻng vang lên, mấy tên bồi từ trong buồng tàu bước ra mời khách vào trong.
- Giờ này mới rời bến.
Tạo cằn nhằn bước về vị trí của mình, vị thương gia ngồi cạnh dỡ lương thực mang ra ăn, đấy là máy vắt cơm to nhân thịt.
- Mời ông dùng một cái.
Vị thương gia tốt bụng mời, Tạo nhận ngay. Chàng nhớ tới mẹ, mẹ chàng cũng thường vắt cơm cho chàng sau mỗi buổi chiều rong chơi, nay không còn nữa, nhìn vắt cơm Tạo xúc động.
Vắt cơm ngon thật, Tạo nghĩ, chàng lim dim mắt định hồi tưởng về ngày xưa thì có tiếng động mạnh làm chồng chềnh con tàu.
- Hình như tàu bỏ neo…
Tiếng một hành khách nói khiến Tạo lo lắng.
- Có chuyện gì lạ vậy?
Chung quanh con tàu một màu đen bao phủ, ngọn đèn trên vách chao mạnh theo con sông, tiếng máy phóng thanh từ buồng lái vang lên.
- Vì sóng to quá nên chúng tôi quyết định cho tàu ghé bến gần nhất để trú bão, xin quý khách cảm phiền.
Xui xẻo thật, Tạo bắt đầu cảm thấy bất an, nhìn đám người chung quanh, nhìn như họ vẫn bình thản đón nhận chuyện sẽ đến, Tạo càng khó chịu.
Loa phóng thanh lại rè rè. Tạo tự hỏi. Chuyện gì nữa đây.
- Xin quý vị hành khách lưu ý…Lưu ý…Hiện trên tàu có một hành khách đang phát bạo bệnh, có vị nào là y sĩ xin làm ơn đến văn phòng ngay…
Lương tâm nghề nghiệp khiến Tạo đứng bật dạy, chàng xách vội xách tay về phía cửa phòng.
- Là một y sĩ, thì dù có đứng ở bất cứ trường hợp hay vị trí nào cũng vẫn phải tỏ ra là người bảo vệ sức khỏe cho tha nhân. Do đó khi còn đang bách bộ trong vườn hoặc đi xem chớp bóng, cũng cần mang theo một số dụng cụ cần thiết cho việc cấp cứu, còn không có quyền quên, hiểu chưa?
Đó là lời dặn của cha, người cha qua đời đã lâu, mà chàng không bao giờ quên lời dặn. Đi đâu Tạo cũng mang theo mình chiếc xách tay trong đó có ống nghe, ống chích, kim, cồn và một vài món thuốc cần kíp…
Tên bồi tàu đưa Tạo xuống tầng hạng ba, bệnh nhân là một cô gái khoảng hai mươi tuổi cô bé bị chứng bao tử co thắt, hành lăn lộn, Tạo chích một mũi thuốc cầm đau, xong đứng cạnh chờ bệnh nhân nằm yên.
- Làm phiền ông nhiều quá!
Một giọng nói cứng vang phía sau. Tạo quay lại bắt gặp một nụ cười hiền hòa nở trên môi người tu sĩ ngoại quốc. Ông ta tự giới thiệu là một Mục sư ở Nhật nhiều năm.
Con bệnh có vẻ khỏe, nhìn Tạo với đôi mắt biết ơn. Con tàu đột ngột chồng chành, gió rít thật dữ, nước theo thành tàu nghiêng ùa vào. Nguy hiểm quá! Tạo vớ ngay xách tay định bước đi, có tiếng con bệnh rên, Tạo lại đứng lại.
Gió tuôn qua cửa sổ thổi mạnh vào, gió thật lạnh. Tạo mang áo ấm ra mặc. Chàng đã quên rằng trong một lần diễn thuyết chàng đã bảo.
- Đi biển cũng như leo núi, càng mặc ít càng tốt vì như thế khiến cho mình dễ xoay trở khi gặp nạn.
Con tàu càng lúc càng chồng chành, nước tuôn vào càng lúc càng nhiều, những gói hành lý đặt dưới chân hành khách lăn dài. Một vài bà lão yếu bóng vía bắt đầu khóc.
Đám thủy thủ chạy lăng xăng, vừa chạy việc vừa trấn an.
- Đừng sợ, đừng sợ, không có gì đáng sợ đâu.
Khởi Tạo nhìn bệnh nhân
- Mặc thêm áo vào đi, đừng để da thịt lộ ra ngoài.
Tàu lại nghiêng về một phía, bây giờ thì cảnh hỗn loạn bắt đầu xảy ra. Cái chết như lảng vảng trong đầu mỗi người. Tạo bất chợt nghĩ đến bệnh viện. Một chút lo sợ nhen nhúm. Tàu nghiên ngửa thế này sao chẳng thấy neo lại? Nước tạt vào thật mạnh, Tạo phải tựa lưng vào vách mới đứng vững.
Chuông báo động trong tàu vang lên, cái chết đã hiện rõ trước mắt mọi người.
“…Tàu đã đụng phải đá ngầm, nhưng yêu cầu quý vị hành khách hãy bình tĩnh, chưa đến nỗi nào, tất cả quý vị cần hành động theo lời dặn của nhân viên trên tàu để đề phòng mọi bất trắc có thể xảy đến. Trước hết mỗi người phải mang sẵn phao cứu cấp lên người rồi ngồi yên đợi chỉ dẫn…Quý vị lưu ý…Lưu ý…”
Hành khách trong tàu không đợi nghe hết câu nói đã như bầy ong vỡ tổ, ùn nhau về phía góc phòng giành lấy phao…Bây giờ thì tiếng khóc không còn nữa, sự yên lặng đè nặng goon tàu. Sự khủng khiếp lại xuất hiện qua những đôi mắt mở to chờ đợi.
Không hiểu tại sao Tạo lại đứng bất động, vị mục sư cũng thế, chẳng ai buồn đi lấy chiếc cứu cấp cho mình. Tàu bắt đầu nghiêng hơn ba mươi độ, một chiếc phao thừa lăn về phía chân hai người.
- Mời ông.
Vị mục sư đưa phao cho Tạo. Do dự một chút rồi khi nhìn thấy có một chiếc phao thứ hai gần đấy. Tạo mới nhận, chàng mặc vội vào người quên cả lời cảm ơn.
“Ầm!” Tiếng động thật to, hình như đáy tàu đã chạm phải cát, tàu ngả nghiêng hơn, nước bây giờ tràn ngập cả một bên, hành khách đổ dồn về phía còn lại. Tạo cố gắng tựa vách đi về phía cầu thang, vừa đến cửa thì tàu đã nghiêng chín mươi độ. Hành khách không còn đứng dưới sàn tàu nữa, nước đã ngập hết, tất cả leo lên vách. Ánh đèn leo lét như ánh sáng của tử thần.
Đột nhiên Tạo nghe có tiếng khóc. Tiếng khóc của người con gái đau bao tử ban nãy. Vị mục sư đứng cạnh lên tiếng.
- Sao vậy? Đau lại à?
Thiếu nữ lắc đầu bệu bạo nói dây phao cứu cấp của cô đã bị đứt, vị mục sư già nhanh nhẹn cởi phao của mình ra trao cho thiếu nữ.
- Thôi vậy thì cô mang cái này đi, tôi già rồi, cô còn trẻ, nước Nhật bây giờ cần thiết những người trẻ hơn.
Tạo đứng yên nhìn vị mục sư và cô gái, chàng không còn can đảm trao phao của mình cho nhà tu sĩ toàn thiện.
Nước bắt đầu dâng lên tới bụng Tạo không còn hốt hoảng như trước chàng thấy mình thật bình thản. Những chiếc đèn lồng với ánh sáng ma quái trôi đầy trên biển. Thần chết sắp đến. Tạo nghĩ.
Ầm! Một tiếng nổ thứ nhì vang lên. Tàu đã lập úp, chung quanh Tạo bây giờ là một màu đen nghịt, nước vây kín chàng. Đúng rồi, ta vẫn còn trong lòng tàu. Tạo nghĩ, chàng đón nhận cái chết bình thản, nhưng không hiểu ai đẩy mạnh khiến Tạo ngã nhào. Thế này là chết hay sao? Gương mặt của Xá, Hạ Chi, Dương Tử, Tịnh Phu và cả bệnh viện đang hiện ra trước mắt. Tạo đưa tay sờ soạn, những ngón tay chạm phải khung cửa bể, chàng ngoài người ra khỏi con tàu.
Chiếc phao đẩy Tạo trồi lên mặt nước, một con sóng thật to đẩy chàng rời xa tàu. Thuở nhỏ chàng là tay bơi cừ khôi, nhưng giữa hoàn cảnh này. Tạo nhắm mắt tuyệt vọng, chết là gì? Một sự ngủ mê nghìn đời ư?
Con sóng thứ hai ụp đến, lần này tiến thẳng về phía Tạo. Thôi hết rồi! Cái chết cuốn tròn trong óc khi con sóng nuốt Tạo vào trong đại dương. Gương mặt Hạ Chi với nụ cười của Lâm Tịnh Phu hiện ra trong trí nhớ, Tạo vùng vẫy. Không, không, ta không thể chết được. Cánh tay đôi chân bắt đầu hoạt động mạnh, ta sẽ chiến đấu với tử thần đến giây phút cuối. Tử thần hiện ra trong đầu Tạo có gương mặt giống hệt như Tịnh Phu.
Vừa tiến được mười mấy thước một cơn sóng to khác lại kéo đến. Thôi hết rồi. Tạo muốn hét to lên nhưng nước mặn quá, chàng nhắm mắt lại, Tử thần ta chịu thua mi.
“Ầm!” Con sóng ụp đến, Tạo có cảm giác đau nhói khi chạm phải vật cứng. Ồ đúng rồi cát! Hy vọng lóe lên trong đầu. Tạo mừng rỡ quên cả đau. Ồ ta được cứu rỗi. Tạo muốn đứng bật dạy nhưng quần áo thấm nước nặng trịch, không làm Tạo cử động được. Chàng nằm yên lắng nghe những giòng nước chảy dài dưới chân. Nếu không cố leo lên cao một tí rủi có cơn sóng thứ hai đạp vào thì toi mạng. Tôi nghĩ, chàng cố gắng lết đến bờ ciment cao.
Cảm ơn trời phật! Tạo chỉ thều thào được mấy tiếng là rũ xuống, mê đi không biết bao lâu, mãi đến lúc cảm thấy dưới lưng ướt lạnh mới giật mình tỉnh dậy, thì ra nước đã dâng lên khỏi bậc thềm thấm ướt người chàng.
Đêm vẫn tối mò, nhướng mắt về phía trước. Biển vẫn còn động, chung quanh Tạo bảy tám xác người nằm rải rác. Ta chết hay vẫn còn sống? Tạo bâng khuâng, chàng đưa tay lên sờ đầu, may quá không hề bị thương. Ngực cũng thế, chỉ có tay và chân là đau nhức.
Yên lòng, lại nằm xuống, bóng tối quen dần. Tạo lại đưa mắt ra xa. Xác tàu đen ngòm nằm gần mỏm đá. Tạo rùng mình, nếu sóng đập ta vào tảng đá kia thì cơ thể này cũng đã tan xương rồi.
Có tiếng động và những vệt đèn bấm đến gần. Tạo cố đưa tay vẫy nhưng hình như họ không thấy bỏ đi qua hướng khác.
- Cứu…Cứu tôi!
Tiếng gọi lạc giọng của Tạo khiến ngọn đèn bấm quay lại.
- À, hãy còn sống!
Gã đàn ông rọi thẳng vào mặt Tạo trong khi chàng lại thiếp đi.
Rừng Phong trong nắng cháy đó rọi vào khung kính xe hỏa. Bên kia trời biển lặng màu xanh ngắt. Tạo thấy lòng thật bình yên.
Ta vẫn còn sống sót! Ý nghĩa trở về làm Tạo rưng rung lệ. Tai nạn xảy ra trong nửa tháng mà sự hãi hùng vẫn còn hiện rõ trong óc. Quả là phép mầu. Tạo chỉ bị xây xát chút đỉnh trên mặt và tay chân. Số ta còn dài. Tạo tự nhủ khi biết được có hàng mươi người dù được mang vào bệnh viện vẫn chết. Có người vì bị mất máu nhiều quá, có người vì bị đinh nơi ván tàu đâm vào sọ. Kẻ sống sót rất ít. Chết giữa lòng biển đen quả thảm. Bây giờ thì Tạo mới thấy đời sống đáng quý biết chừng nào.
Phải chi đừng có ai chết cả. Nhiều lúc Tạo nghĩ và chàng thấy rằng “sự hiện hữu và tồn tại của con người chẳng phải là định mệnh mà còn là trách nhiệm. Ta sống phải ý thức đời sống vì sống là cả một sứ mệnh”. Bây giờ Tạo mới hiểu rõ câu văn trên.
Nắng chói chang trên tầng lá đỏ, núi và hồ nước là những cảnh đẹp bàng hoàng. Tất cả đều mới và đều đẹp kể cả tâm hồn Tạo.
Không biết vị tu sĩ kia có được cứu sống không? Lúc nằm trên giường bệnh, nhiều lúc Tạo đã băn khoăn khi nhớ đến vị linh mục già nhường phao cứu cấp cho cô gái bệnh hoạn. Đấy là một hành động cao cả mà ta không bao giờ làm được. Tạo nghĩ và tự nhủ với lòng ta sẽ cố gắng rộng lượng và vị tha.
Tàu hỏa men theo bờ bể chạy nhanh. Biển trải dài trước mắt đến nhà ta sẽ kể cho Hạ Chi nghe, ta sẽ…ta sẽ…Tạo sung sướng khi nghĩ đến những dự tính tương lai của đời mình. Bắt đầu từ bây giờ tất cả sẽ đổi mới. Ta sẽ yêu vợ ta, yêu Dương Tử, vui vẻ lại với Lâm Tịnh Phu.
Đời sống không còn hận thù Tạo sung sướng khi nghĩ đến vợ. Nàng sẽ ngạc nhiên khôn cùng trước sự đổi mới của ta.
Xe lửa chậm dần, nó đã vào thành phố.