Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 21
N
gay cả trước khi Joe đến, Judith đã qua cơn sợ hãi. Những kẻ ác không phải là mới lạ đối với nàng. Fillocchio cũng chỉ là một tên tâm thần khác như những tên nàng đã đương đầu mỗi ngày thôi. Nàng thường thận trọng và ngoài điều ấy ra nàng có thể dựa vào sự bảo vệ của cả một hệ thống.
Hệ thống. Nó làm phần lớn công việc, và bằng sự quan tâm kỹ lưỡng, nó hoạt động rất tốt, nếu không nói là hoàn hảo. Các hệ thống làm việc khá tốt, nàng nghĩ nếu mình thận trọng. Nàng cố gắng vui vẻ và nàng đã bớt lo sợ.
Vào lúc Joe bước vào cửa và ôm chầm lấy nàng, nàng xấu hổ vì đã gọi chàng trước tiên. Nàng mời chàng ngồi xuống và làm cho chàng một tách cà phê, như chàng là chồng nàng. Chàng không phải là chồng nàng, nhưng giữa họ không còn có nhiều sự kích thích tình dục như trước kia nữa. Đáng lẽ chàng đã mang một người đàn bà yếu đuối run rẩy đi thẳng vào phòng ngủ rồi. Vì không thấy ai cả, chàng bình thản ngồi ở bàn ăn của nàng nhấm nháp tách cà phê trong lúc họ thảo luận phải làm gì tiếp theo. Nàng không sợ Fillocchio, Judith bảo. Nếu nàng muốn bắt giữ hắn càng sớm càng tốt - và nàng đã làm như thế - là chỉ vì lý do nghề nghiệp, chứ không phải vì những lý do cá nhân. Vì khi hắn và những tên kia còn thoải mái trên đường phố, các cô gái trẻ mà họ đã hành hung chắc chắn không ký bất kỳ một cái đơn nào cả, ngay cả giả sử Trung sĩ Delaney có thể tìm được họ. Peaches Tree cũng không chịu làm chứng một mình đâu. Cô ta ngu xuẩn, không can đảm, Judith bảo, nhưng không ngu xuẩn đến mức ấy. Do đó, tất cả năm tên phải vào lại trong tù càng sớm càng tốt - ngay hôm nay nếu có thể được.
“Tôi chỉ ngại Fillocchio thôi”, Joe bảo.
“Tất cả bọn chúng chứ”.
“Hắn là tên nguy hiểm đấy”.
Judith nhún vai. Joe bảo:
“Có điều anh không hiểu, là tại sao em muốn ghi tên em vào sổ niên giám điện thoại?”
Câu hỏi làm Judith bực mình. Đó là một câu hỏi mà nàng đã chán trả lời rồi. Joe làm nàng bực mình và nàng tự hỏi tại sao thế? Vì chàng đã không mang nàng thẳng vào phòng ngủ ư? Vì chàng, tuy trong những điều kiện như thế chỉ mỉm cười với nàng qua bàn ăn với sự âu yếm bề ngoài như vậy ư? Hoặc chỉ vì chàng đã có một cuộc sống khác với nàng? Một vòng tay lâu chưa đầy ít giây, một nụ hôn đơn giản - điều ấy không đủ trong trường hợp này, nếu không, nó lại quá nhiều.
Nàng định đến với thẩm phán Forester và bảo ông rút lại việc bảo lãnh, Judith bảo. Nàng sẽ bảo ông định số tiền bảo lãnh mới là một phần tư triệu đô la nữa cho mỗi đầu người. Nàng sẽ đến nhà ông. Ngay bây giờ. Nàng sẽ đánh thức ông dậy.
“Điều em đề nghị rất khó thực hiện đấy”. Joe lắc đầu “Các thẩm phán không thích làm như thế. Họ hầu như không bao giờ làm như thế cả”.
“Với em, Forester sẽ thực hiện điều ấy”, Judith nói một cách dữ tợn. “Em biết cách bắt ông ta thực hiện điều ấy”.
“Cách nào?”
“Anh sẽ biết”.
Khuôn mặt của Joe cũng vẫn mang nụ cười nồng hậu ấy. Nụ cười dường như nói rằng chàng tin nàng có khả năng có một phép lạ nào đấy trong đầu nàng. Sau một lúc chàng lên tiếng, “Nếu em bảo đảm rằng em có thể rút được vấn đề bảo lãnh, thì chúng ta nên bắt Fillocchio lại ngay - hắn là một tên sát nhân có tiền án - trong lúc chúng ta biết hắn đang ở đâu.”
“Chúng ta không biết hắn ở đâu cả”.
“Tất nhiên là bọn anh biết”.
“Hắn có thể đang ẩn nấp đâu đó quanh bên ngoài tòa nhà này, hắn có thể ở bất kỳ nơi nào”.
“Em sợ hắn, phải không?”
“Không”.
“Hắn không ẩn nấp bên ngoài tòa nhà của em đâu. Hắn đang ngủ ở nhà”.
“Anh không thể biết rõ được đâu”.
“Hắn đang ngủ say. Đối với một cô gái thông minh như em, em lại bỏ qua một số yếu tố khá cơ bản đấy”.
“Như thế nào?”
“Các tội phạm cũng cần ngủ nữa chứ. Và tên này đã thức suốt đêm ở tòa án. Đấy là lý do chúng ta nên bắt hắn nhanh - trong lúc hắn vẫn còn ngáy, có thể được. Đấy là cách an toàn nhất”.
“Có lẽ hắn không về nhà đâu”.
“Tại sao hắn lại không về nhà nhỉ? Nhà là nơi người ta thường hay ngủ. Về phần hắn, hắn chẳng có gì phải sợ chúng ta cả. Hắn đã được bảo lãnh”.
“Cà phê nữa chứ?” Judith hỏi và rót đầy lại cả hai chiếc tách của họ. “Dựa trên cơ sở nào anh bắt hắn lại nhỉ?” Nàng hỏi với vẻ suy nghĩ.
“Hắn đe dọa giết em phải không? Tội gây rối nghiêm trọng đấy”.
“Đấy chỉ là một tội nhẹ”.
“Vậy thế nào nhỉ? Cơ sở để bắt giữ đấy. Em ký một tờ đơn và đưa ra một trát lệnh là bọn anh đi thôi. Nhưng chúng ta nên làm như điều ấy - trong vòng nửa giờ nữa thôi. Khi hắn nhận ra rằng em định rút lại chuyện bảo lãnh của hắn và Weinglass sẽ cho hắn biết, hắn sẽ biến đi. Delaney đâu? Anh ta có trên đường đến đây không?”
Chàng ta không đến và Judith bỗng thấy mình không đủ khả năng nhìn vào mắt của Joe. “Em đã bảo anh ta gặp em ở văn phòng em”.
“Anh hiểu”?
Judith nhìn chàng và chàng nhìn lại. Có lẽ trên môi chàng có một nụ cười nhẹ, nhưng chàng chẳng nói gì khác cả.
“Anh ta đến đấy, vào lúc này đây” Judith vội nói. Nàng lúng túng. “Chúng ta nên đi đi”.
“Được”.
Nàng xuống phố dưới bằng xe Joe và hai người nói chuyện phiếm suốt đoạn đường. Chàng có vẻ hoàn toàn thoải mái với nàng. Còn nàng chẳng thoải mái gì cả. Nàng không biết nàng đứng với chàng ở đâu nữa. Hơn nữa, nàng lo lắng về những cuộc chạm trán trong ngày hôm nay, đặc biệt là cuộc chạm trán với Forester.
Độ một giờ sau nàng có được một trát lệnh và trao cho Joe. Chàng và Delaney ra đi với nhau, trông vui vẻ lắm. Nàng thoáng nghĩ không biết Joe đã làm thế nào để ở được quá lâu ngoài văn phòng của chàng.
Khi họ đã đi rồi, nàng lục qua một tủ đựng hồ sơ và sau khi tìm ra tập hồ sơ đang cần, nàng gọi một chiếc taxi trở lại phố trên, về phía tòa nhà nơi thẩm phán Forester đang sống.
Sau khi nói chuyện và vượt qua người gác cửa, nàng lên tầng của Forester và ấn chuông. Trong lúc chờ đợi, nàng hơi sợ rằng một người đàn bà trẻ lôi thôi lếch thếch nào trong chiếc áo ngủ trong suốt sẽ vừa đến cửa vừa giụi đôi mắt ngái ngủ. Nhưng điều này không xảy ra. Chính thẩm phán Forester, đang khoác một chiếc áo choàng tắm trên một bộ pyjama và một đôi dép, đang đứng ở ngưỡng cửa. Ông quá kinh ngạc đến nỗi không thể nghĩ ra điều gì để nói ngoại trừ “Mấy giờ rồi nhỉ?”. Khi Judith, với tập hồ sơ trên tay, đi qua mặt ông vào trong phòng, trước tiên ông đóng cửa lại sau lưng nàng, rồi lắp bắp “Thế là thế nào?”
Judith bắt đầu lý luận về vụ án của nàng: nàng muốn việc bảo lãnh được thu hồi và việc bảo lãnh mới được đặt ra với số tiền 250.000 đô la nữa. Nàng giải thích, như nàng đã giải thích đêm qua, rằng những người này nguy hiểm và sẽ de dọa mạng sống các nạn nhân của họ, cũng là những nhân chứng chính trong vụ án. Nàng quyết định không đề cập đến cú điện thoại của Fillocchio, cũng chẳng tranh luận trên cơ sở cá nhân - lần trước, nàng đã làm thế và đã bị từ khước. Đổi lại nàng tranh luận một cách bình thản, mạnh mẽ, lô gích, nghề nghiệp, nhưng trước khi nàng nói xong được một nửa, Thẩm phán khởi sự lắc đầu tỏ ý phủ định.
“Cô đã quên chỉ một điều thôi”, ông bảo nàng, ông không còn trông có vẻ ngái ngủ nữa. “Hiến pháp cấm việc giam giữ phòng ngừa đấy”. Rồi ông cũng bắt đầu tuôn ra những lập luận mà chắc Weinglass đã đưa ra trong phòng xử của ông vài giờ trước, và những lập luận này vô lý chỉ vì chúng đã cũ rồi.
“Tôi sẽ không rời khỏi nơi đây”, Judith bảo ông, “Cho đến khi nào ông hiểu nó theo cách của tôi”.
“Phi lý thật”. Forester nói.
Trong thời gian đó, cuộc thảo luận vẫn ở trên một bình diện văn minh, bình tĩnh. Forester bảo quyết định của ông đã được thực hiện dựa trên căn bản tư duy về luật pháp và dựa vào những kinh nghiệm về luật pháp nhiều hơn những kinh nghiệm trong cuộc sống của Judith.
Judith ngắt lời ông. “Đấy là một sự phóng đại, thưa Chánh án, ngài không muốn nói ư?” Chắc chắn là nàng không thể đề cập đến những sự đe dọa của Fillocchio lúc này.
“Hãy mặc áo quần đi. Ông đang phí thì giờ của tôi và của ông đấy”.
Forester mất bình tĩnh, ông buộc tội rằng ngành hành pháp của chính phủ, nghĩa là vốn phòng chưởng lý quận đang tìm cách sử dụng áp lực thái quá lên ngành tư pháp độc lập, nghĩa là chính ông. Ông bảo, điều ấy phát huy thêm một vấn đề khác của hiến pháp nữa và ông bắt đầu giải thích chi tiết về vấn đề ấy. Ông giải thích về vấn đề ấy với một cơn giận khủng khiếp đến nỗi Judith cảm thấy mất hết tất cả những sự dè đặt bình thường trong tính cách của nàng. Nàng mở cặp đựng hồ sơ ra và rút tập giấy mà nàng đã lục trong đống hồ sơ của nàng. Nàng ném những thứ này vào tay thẩm phán Forester và bảo, “Hãy đọc cái này đi”.
Lúc vị luật gia đọc, xương quai hàm ông bắt đầu rung lên. Toàn thân ông bắt đầu run rẩy và ông hạch, “Cái này nghĩa là gì chứ?”
“Ông đang cầm biên bản ghi việc ông kết án tên hiếp dâm một tháng trước, ông đã dịch tất cả những lời buộc tội thành tiếng riêng đấy, thưa thẩm phán”, Judith nói mát. “Ông có muốn tôi đọc to cho ông nghe những biên bản ấy không, thưa thẩm phán?” Nàng chồm tới để đọc trang đầu, nhưng ông đã giằng nó ra.
“Cô không thể đi với cái này được”, ông hét lên.
“Tôi muốn ông mặc quần áo”, Judith bảo. “Tôi muốn ông xuống phòng xét xử với tôi ngay bây giờ và thu hồi lại việc bảo lãnh ấy. Tôi muốn ông ký lệnh ấy và giao cho tôi. Nếu không tôi không thể nào chịu trách nhiệm về điều gì xảy ra cho những tờ biên bản mà ông đang cầm được. Chúng có thể sẽ rơi vào tay kẻ xấu đấy”.
“Đây là tội bôi xấu. Cô đang tìm cách hăm dọa tôi đấy”.
Judith nhún vai. “Đây là những biên bản tuyên án chính thức của một phiên tòa do ông chủ tọa. Nó là những tài liệu công khai. Bất kỳ ai cũng có quyền đọc. Các phóng viên có thể đọc. Các chính trị gia, những người bổ nhiệm các thẩm phán ra ứng cử có thể đọc. Hầu như bất kỳ ai. Bất kỳ ai biết nó có ở đấy và muốn tìm nó”.
Trong vài giây Forester chỉ trố mắt nhìn nàng. Miệng ông mấp máy nhưng chẳng nói được một lời.
Fillocchio sống trên đường President tại Brooklyn. Sau khi đặt hai nhân viên điều tra khác trong xe cách đó hai khu nhà, Joe và Delaney đến quan sát tòa nhà. Họ rảo bước ngang qua đấy. Đường phố này là lãnh thổ của Mafia và cần phải thận trọng. Tòa nhà cũ kỹ và ọp ẹp, nhưng không phải hoàn toàn là một khu nhà tập thể. Ở trước là một chiếc cổng với ba bậc cấp, những lan can và bao lơn bằng sắt trui. Hai cửa trước làm bằng gỗ với những ô kính có chấn song. Khi đi vòng ra sau, họ để ý thấy hai lối thoát phòng hỏa ngoằn ngoèo từ mái nhà xuống như những sợi dây giày bằng sắt lớn. Lỗ để nhìn ra là những ô cửa sổ. Căn hộ của Fillocchio nằm bên trái ở tầng ba. Từ sân trong họ có thể trông thấy những tấm mành mành phòng hắn rủ xuống.
“Hắn đang ở trong đấy”, Delaney bảo.
Joe nhìn lên cửa sổ, không nói gì cả.
“Nếu hắn phóng ra cửa sổ ấy lên lối thoát phòng hỏa”, Dealney bảo, “Hắn có thể đi lên hoặc đi xuống đấy”.
Joe không đáp lại. Delaney bảo, “Theo quan điểm của tôi, chúng ta nên đặt một người trên mái, một người dưới sân trong ở đây và hai người khác đập cửa hắn”.
“Không” Joe bảo, “Nếu hắn thoát ra lối thoát phòng hỏa sẽ có tôi đang ngồi ở đấy”.
Delaney liếc chàng một cái nhìn sắc bén. “Cả hai chúng ta sẽ ngồi ở đấy”.
“Không đủ chỗ”, Joe bảo.
“Đó là công việc của một trung sĩ”, Delaney nói và gượng cười..
“Hãy lấy thêm hai người kia. Chờ tôi từ mái nhà xuống, rồi hãy đập cửa”.
“Fillocchio nguy hiểm đấy”. Nếu một viên thanh tra bị bắn chết trong lúc Delaney được cho là đang hỗ trợ, sự nghiệp chàng sẽ tiêu tan hết.
“Hắn sẽ ngái ngủ. Tôi muốn nhìn vẻ mặt kinh hãi của hắn. Hãy lấy những người kia đi. Bây giờ đi đi”.
“Xin ông đừng làm gì cả cho đến lúc chúng tôi quay trở lại”, Delaney nói với vẻ lo lắng.
Joe đi qua cửa trước và dùng cầu thang lên mái nhà. Cửa mái nhà bị khóa, nhưng chàng dùng vai đẩy và rìa cửa nứt ra, để lại chiếc ống khóa treo lủng lẳng ở chỗ chiếc khuy. Vừa rồi mình đã bỏ ra rất nhiều thời gian trên nóc mái, chàng tự nhủ lúc chàng đi ra ngoài nắng. Chàng cúi đầu đi qua dưới dãy đồ giặt đang treo và đi đến bức tường chắn mái. Delaney nói đúng, chàng tự nhủ lúc chàng leo xuống chiếc thang thép, thế này là nông nổi đấy. Nhưng cuộc sống chàng bị xáo trộn quá và chàng có vẻ như sắp trở về một quá khứ đơn giản hơn, liều lĩnh hơn. Chàng lại là một nhân viên cảnh sát trẻ, một cựu sinh viên đại học, nguy hiểm là trò vui và chàng đang mong thực hiện một hành động sẽ được người ta bàn tán đến. Chàng định khoe tài vì Judith Adler. Khi nàng nghe, nàng sẽ thán phục chàng và đôi mắt nàng sẽ sáng lên.
Chàng ngồi xổm trong góc của lối thoát phòng hỏa. Cửa sổ mở ra độ ba phân, nhưng tốt hơn đừng nhìn vào bên trong. Chàng nghe người của chàng bắt đầu dộng cửa trước, tiếp theo sau đó hầu như lập tức là một cử động nặng nề phía sau cửa sổ. Lúc này Delaney đang ở dưới chàng, trong sân trong, nhưng Joe không biết điều này. Viên trung sĩ đã chạy vòng vào sân trong, súng cầm tay. Chàng đứng nhìn lên và lòng đầy lo lắng vì chàng đang ở quá xa bên dưới để giúp đỡ nếu cần.
Joe không bao giờ nhìn xuống cả. Chàng nghe một thuộc hạ của chàng hét lên qua cửa: “Mở ra, cảnh sát”, và độ ba mươi giây sau, tấm mành mành bật lên, cửa sổ được đẩy lên cao như nó muốn rơi ra, và một cái chân thò ra trên lối thoát phòng hỏa. Phần còn lại của gã đầu hói thò ra sau đó. Hắn vẫn còn đang kéo chiếc phéc-mơ-tuya lên. Lúc hắn quay lại và trông thấy Joe, chiếc hàm của hắn hạ xuống, miệng há hốc. Vẻ mặt hắn hoàn toàn kinh ngạc và có vẻ quá buồn cười đến nỗi Joe bắt đầu cười to ngay. Chàng không nhịn cười được. Fillocchio vừa trông có vẻ kinh ngạc vừa hoang mang. Vừa cười, Joe vừa đẩy hắn vào lại gian phòng và bắt hắn mở cửa cho các nhân viên điều tra. Lúc ấy tiếng cười của Joe không thể nào kềm chế được. Nước mắt chảy thành giòng xuống khuôn mặt chàng và chàng nhận thức được những cơn đau đớn trong lồng ngực chàng. Delaney, sau khi rời sân trong, chạy nhanh lên cầu thang và vào trong gian phòng, súng vẫn trên tay, và điều này Joe cũng cho là buồn cười nữa. Tiếng cười làm chàng ngạt thở. Nó làm chàng không chịu nổi nên phải ngồi xuống. Một lúc lâu chàng mới dừng lại được.
Lệnh thu hồi được ký chiều hôm ấy. Ngay lúc Forester trao nó cho Judith, các toán bắt giữ của Delaney ra đi. Họ tóm tất cả các bị cáo còn lại trừ Santoro. Một trong những cuộc bắt giữ xảy trong một quầy rượu. Chính chủ quầy rượu điện thoại cho Santoro báo cho hắn biết tin họ đến. Sau khi mang một chiếc vali nhỏ, Santoro cũng thoát ra cửa sổ sau và leo lên lối thoát phòng hỏa. Nhưng trong trường hợp của hắn, Joe Hearn không ngồi đợi ở đấy. Chẳng ai ngồi đợi ở đấy cả. Santoro xuống lối thoát phòng hỏa thật vội vã, tuột tay và rơi ra khỏi thang. Hắn rơi xuống thềm xi măng đúc từ độ cao hơn bốn thước. Hắn rơi xuống, xương cụt của hắn đập trên chiếc vali và làm bẹp nó. Hắn đứng dậy cầm chiếc vali bằng một tay và tay kia bụm mông. Mông hắn như bị bể ra. Có một hàng rào ngắn. Hắn bước khập khiễng lại đấy và cố gắng trèo ra nhưng cũng bị tuột tay, và trong lúc lo cứu mạng, hắn buông chiếc vali ra. Nó rơi xuống mặt đường bên trong hàng rào và Santoro ngã nằm bên ngoài. Sau khi bỏ lại chiếc vali, hắn đứng dậy vội vàng, khập khiễng bỏ đi. Hắn chắc chắn là mình đã gãy tất cả xương mông, nhưng hắn cũng xoay xở được và chạy khập khiễng ra khỏi tòa nhà trổ ra đường bên cạnh.
Nhưng thận trọng như thế là không cần thiết. Các nhân viên điều tra được phái đi bắt hắn mười phút sau mới đến. Họ thấy phòng của hắn trống rỗng và ở khoảng sân trong bên dưới họ tìm thấy chiếc vali bẹp dúm của hắn. Sau đấy họ bỏ ra nhiều thời giờ lái xe lên xuống các con đường phụ cận để tìm hắn. Một lần họ bắt gặp hắn, hoặc tưởng là thế, một người đàn ông lùn khập khiễng vội vã qua đám đông cách đấy hai khu nhà. Nhưng lúc ấy là giờ cao điểm, các con đường và vỉa hè tắc nghẽn lưu thông. Một người trong bọn họ ra khỏi xe chạy theo, nhưng ở đấy có một lối vào trạm xe điện ngầm và có quá nhiều bộ hành vội vã về phía ấy. Và thế là họ lại mất hắn.
Mãi chín giờ đêm, họ mới báo cáo lại cho Judith Adler.
Hai nhân viên điều tra lúng túng. Trung sĩ Delaney cũng lúng túng. “Chúng ta sẽ bắt được hắn”, chàng trấn an Judith, và chàng bắt đầu thực hiện các cuộc bố trí cần thiết - các toán nhân viên kiểm soát căn hộ của Santoro 24/24, những toán khác tìm hắn ở những quầy rượu khác nhau và những câu lạc bộ xã hội mà người ta biết hắn thường hay lui tới. “Chúng tôi sẽ bắt được hắn”, Delaney lặp lại với vẻ như xin lỗi.
Joe lên tiếng, “Anh chẳng phải lo gì cả. Ba ngày nữa hắn sẽ đến đây với Weinglass để mong được thương lượng đấy”.
Họ ngồi trong văn phòng Judith. Joe nhìn sang nàng cũng với vẻ trìu mến, hơi kỳ dị ấy. Cuối cùng chàng lên tiếng, “Nào, tôi sẽ đưa cô về nhà”, và mỉm cười. “Nghĩa là, nếu cô nghĩ rằng cô sẽ được an toàn với tôi đấy”.
Điều ấy làm Delaney bật cười. Judith bắt đầu thu chiếc cặp hồ sơ và xách tay của nàng. Khuôn mặt nàng ngây ra. Nàng chẳng nói gì cả, và chàng Delaney vô tư chào từ giã họ. Lúc nhìn chàng, Judith nghĩ, có gì để nghi ngờ chứ? Nàng cảm thấy hình như tất cả đã đi lạc hướng đâu đấy, tình cảm của Joe cho nàng, của nàng cho chàng. Trong xe Joe, nàng vẫn không thoải mái nên bắt đầu kể lại vụ án của Cô Carlson. Nàng không đề cập đến việc nó là một vụ án “cảm giác bẩn thỉu”. Nàng kể về cách chàng cảnh sát trẻ đã ôm hôn nàng bên ngoài phòng đại thẩm đoàn với câu nói “Bà thực là một người nhân hậu”.
“Này”, Joe bảo, “Chuyện rất hay đấy”. Nhưng họ vẫn lái xe lên phố trên hầu như hoàn toàn trong im lặng.
Khi chàng đã đậu xe giữa lòng đường trước mặt tòa nhà của nàng, Joe ném chiếc thẻ cảnh sát của chàng vào kính chắn gió và bảo, “Anh nghĩ rằng anh nên lên với em để cho chắc”. Chàng cười, “Có lẽ Santoro đang nằm chờ em đấy. Có lẽ cái tên nhỏ con ấy được Fillocchio hợp đồng đấy”.
Bây giờ là lúc, Judith tự nhủ, để nói điều gì nhẹ nhàng, có lẽ thông minh nữa. Nhưng chẳng có gì hiện lên trong trí cả. Cảm xúc chủ yếu của nàng là sợ hãi. Nàng cứng đờ người với nó và nó chẳng có liên quan gì với tên Santoro đào thoát.
Lúc lên lầu, chàng bỏ nàng đứng trong hành lang trong lúc chàng kiểm tra kỹ từng căn phòng của nàng. Khi chàng trở lại, chàng bảo, “Vào buổi sáng, lúc em sẵn sàng đi làm, hãy gọi cảnh sát khu vực và bảo họ đưa một chiếc xe có gắn máy truyền tin đến đón em”.
“Santoro sẽ chẳng định làm gì cả đâu”.
“Anh biết, nhưng như thế rẻ hơn đi taxi. Em cũng có thể lợi dụng vụ án này để kiếm khối thứ đấy”.
Chuyện đó làm Judith mỉm cười. Nhưng khi nàng nhận ra Joe đang nhìn nàng thật kỹ lưỡng, mắt nàng nhìn xuống sàn nhà.
“Thôi”, Joe bảo, “Anh đoán là anh nên đi thôi.”
Judith bước tới và đặt trán nàng vào ngực chàng. “Em mong anh ở lại.” Nàng bảo.
Tay chàng vòng qua người nàng. Chàng ghì mạnh vào chỗ tóc gáy nàng, nâng ngửa đầu nàng lên, rồi miệng chàng hạ xuống miệng nàng.
Khi Joe về nhà, trời đã quá nửa đêm nhưng Mary vẫn thức đợi chàng. Nàng đi đi lại lại trong phòng khách đầy khói. Những chiếc gạt tàn thuốc, chàng lưu ý, cũng đầy nữa.
Maty lên tiếng, “Phiền anh cho em biết anh đã ở đâu thế?”
“Làm việc”.
Mary lắc đầu. “Không đâu, em đã gặp Cirillo rồi đấy”.
Joe lên tiếng, “Ồ”.
“Thế là anh đang quan tâm đến điều gì khác vậy?”
Khi Joe không đáp, vợ chàng bảo, “Anh nên ngồi xuống đi. Chúng ta phải nói chuyện một tí”.