Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Chương 22
J
ake là đứa kế tiếp. Đợi nó biến hình xong, tôi quắp nó bay qua đầu hai tên Hork-Bajir và hai gã kiểm lâm đang tuần tiễu. Chẳng có tên nào chú ý đến tôi.
Kế đó là Marco. Khi tôi tha nó lao khỏi hang, xém nữa tôi đụng phải một tên Hork-Bajir to bự. Tuy vậy, hắn cũng chẳng có vẻ gì là chú ý đến tôi.
Kế hoạch của Cassie coi bộ ổn, ngay cả với nguyên đám Mượn xác cùng chế độ canh phòng nghiêm ngặt nhất. Bọn chúng không hề nghĩ rằng kẻ thù của chúng lại có thể là một con chim đang quắp dưới chân một con cá.
Tôi trở lại hang. Chỉ còn mỗi Rachel.
“Càng lúc càng thấy ổn.” tôi nói.
“Ờ, mình cũng nghĩ vậy.”
“Bồ có lo không?”
“Điên sao mà lo. Mình ổn mà. Ta bắt đầu đi.”
Nhỏ bắt đầu thay đối. Tôi đã thấy ba đứa kia biến hình, vì vậy chẳng còn ngạc nhiên gì nữa. Nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh khủng khi nhìn một người bạn, một người mà tôi quý mến, đột nhiên vặn vẹo và biến dạng ở ngay trước mắt mình.
Tôi không tin có đứa nào trong bọn tôi có thể quen với việc biến hình. Có thể người Andalite đã quen với việc đó. Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi dám cá là nó cũng làm cho họ sởn gai ốc.
Tôi nhìn tránh đi khi Rachel bắt đầu trở nên kì quặc và gớm ghiếc.
Nhỏ hầu như đã là một con cá khi việc đó diễn ra.
Rắc! Rắc! Có tiếng ai đó đang rẽ các bụi gai ở miệng hang.
“Heffrach neeth ở đây.” Giọng một tên Hork-Bajir!
“Ờ, tao biết rồi.” một giọng người cáu kỉnh cất lên. “Mày biết không, cơ thể người đâu có mù. Chỉ tại mày đang ở trong xác một tên Hork-Bajir đó thôi, đừng có ảo tưởng. Lấy mấy thanh cựa của mày chặt giùm cái bụi gai cản đường này chút coi.”
Tôi nghe tiếng động như là tiếng dao đang chặt đứt những dây leo vào cây gai.
“Tốt nhất là trong đó không có ai.” gã Mượn xác người nói. “Có chuyện gì thì ngài Visser sẽ trừng trị mày như trừng trị cái đám tội nghiệp hôm qua vì chúng lỡ để sổng tên người.”
Tôi nhìn Rachel. Đã quá muộn để nhỏ hoàn hình lại.
“Chuyện gì vậy?” nhỏ hỏi.
“Bọn Yeerk! Một tên Mượn xác người và một tên Mượn xác Hork-Bajir. Chúng ở ngay cửa hang.”
“Vào fergutth vir xác yếu đuối. Ha ha.”
“Đây là khu vực kiểm tra của mày. Vậy mà mày cũng không nhận ra cái hang này. Mày mà còn chọc giận tao thì tao méc ổng cho coi.”
“Ổng gulferch mày và ăn lulcath của mày. Ha ha.”
Bất chợt, một cái đầu người xuất hiện, tiếp sau là hai vai. Hắn mặc bộ đồng phục kiểm lâm.
“Mở đường máu mà chạy thôi!” tôi bảo Rachel. “Chúng đến rồi đó!”
“Ờ đúng có một cái hang ở đây, tốt thôi. Có con chim gì trong này.”
Tôi quặp lấy Rachel, giờ đây đã hoàn toàn biến thành cá. Nhưng gã Mượn xác người đã chắn ngay lối ra.
Được lắm, tôi nghĩ. Hồi nãy mình đã làm được với chiếc trực thăng...
Tôi vỗ mạnh cánh, bay thẳng vào mặt hắn.
“Cái quái quỷ gì.” Hắn ngã ngửa ra sau, hai tay chới với. Tôi bay lướt qua hắn.
Tên Hork-Bajir chém vào không khí bằng những chiếc cựa ở cổ tay hắn. Hắn gọt mất của tôi chừng hai phân đuôi.
Nhưng giờ đây tôi đã ở ngoài trời và đang bay nhanh dần. Chỉ có điều thật là khó xoay xở với Rachel. Sức nặng của con cá vượt quá mức mà diều hâu đuôi đỏ có thể tha đi dễ dàng. Mà tôi thì đã tha ba con. Tôi mệt mỏi lắm rồi.
May sao, tôi lại đang rất sợ. Mà nỗi sợ thì đôi khi làm người ta mạnh hơn.
Chiíuu!
Một tia Nghiệt xé không khí ngay bên trên đầu tôi.
Chẳng may cho tên Hork-Bajir vừa bắn, tia Nghiệt không hề dừng lại khi sượt qua tôi. Nó đập thẳng và bụng chiếc tàu bồn khổng lồ. Một lỗ nhỏ, sắc cạnh và tròn vo xuất hiện ở đáy tàu. Nó quá nhỏ không đủ để gây ra chuyện.
Nhưng tên Hork-Bajir bất ngờ thôi quan tâm đến tôi.
“Đồ điên!” Gã Mượn xác người quát lên. “Vissre Ba sẽ xực cái đầu mày cho coi!”
Trong lúc chúng đang bận cãi cọ, tôi thả Rachel vào nước, cùng với mấy đứa kia.
“Làm tốt lắm, Tobias.” Jake nói. “Ở trên đó nhớ cẩn thận nhé, bạn hiền.”
“Mấy bồ cũng thế nha.” tôi nói. “Chúc may mắn!”
Tôi chỉ thấy thấp thoáng bóng bọn nó. Một đàn cá nhỏ ở ven hồ. Chúng bơi đi mất tăm dưới làm nước sâu thẳm.
Như tôi đã nói, việc nói bằng ý nghĩ cũng có những giới hạn về khoảng cách. Bọn tôi cũng không biết giới hạn đó đến mức nào. Nhưng tôi tha thiết muốn được ở gần bọn nó, chờ khi bọn nó cần đến tôi. Nhưng chắc tôi cũng chẳng thể làm gì nhiều để giúp ai đó ở dưới nước.
Tôi muốn được ở ngay trên đầu bọn nó. Tôi biết việc này rất đáng ngờ đối với bất cứ kẻ nào ở trên bờ. Thật khó mà kiếm ra việc gì đó dể làm. Chiếc tàu bồn đồ sộ vẫn lơ lửng trên hồ, chừa lại bên dưới một khoảng cách tới mặt nước chưa đầy 1 mét.
Tôi quyết liều một phen. Tôi bay xuống dưới chiếc tàu, rà theo mặt nước lung linh và hầu như cạ cả vào lớp kim loại vỏ ở bên trên.
Đó là một cuộc bay rất khó khăn. Tôi phải giữ một độ cao đều đều. Tôi không thể bay lên hoặc sà xuống thêm một tấc nào.
“Mấy bồ ổn cả chứ?”
“Tobias hả? Không thể tin nổi bồ vẫn nói được bằng ý nghĩa xuyên qua cái tàu khổng lồ này.” Rachel ngạc nhiên.
Tôi nghĩ tôi nên nói thật với nó. Rằng tôi chỉ ở cách bọn nó chưa đầy một mét. Nhưng nếu nói ra thì Jake chắc chắn sẽ nổi điên và mắng tôi là liều lĩnh và ngu ngốc.
Kể cả quá trình biến hình, rồi thời gian đưa bọn nó ra hồ, thời gian để bọn nó bơi đến ống hút lớn, tôi nhẩm tính Cassie đã ở dạng cá hơn nửa giờ đồng hồ. Jake được thư thả hơn mười phút, sau đó tới Marco và Rachel.
“Mấy bồ đang làm gì vậy?” tôi hỏi.
“Bọn mình đang quan sát phía dưới cái ống hút. Có một lực hút ghê gớm.” Rachel tường thuật.
“Để mình vào trước xem sao.Coi thử là cái gì.” Jake tuyên bố. “Nào, lên đường! Waa! Đã quá!”
“Jake! Jake, bồ không sao chứ?” Cassie hét lớn.
“Ồ, có sao đâu! Dòng nước khiếp thật! Ở khu Lâm Viên lẽ ra nên có một trò như vầy. Cứ y như bị một người khổng lồ dùng ống hút hút vào miệng.”
“Tuyệt!” Rachel nói. “ Em kế tiếp.”
“Khoan đã, cứ để anh quan sát trước coi sao.” Jake ngăn lại. “Nó giống như một cái bồn lớn. Không sâu lắm, hoặc ít ra là chưa đủ độ sâu. Nó đang đầy lên. Với cặp mắt cá tồi tệ này, từ dưới nước nhìn lên không rõ lắm. Nhưng anh nghĩ ở trên nóc chắc phải có cửa thông ra. Giống như trong cái bồn ấy mà.”
“Tuốt trên nóc lận hả? Thế bồ làm cách nào leo tới đó?” Marco hỏi.
“Này nhá, mình nghĩ chúng sẽ bơm đầy cái bồn này, lúc đó bọn mình sẽ đến gần nóc. Ở đó, bọn mình sẽ biến thành người chui ra ngoài, rồi biến tiếp thành con gì dữ dằn hơn.”
“Xin lỗi nha,” Marco cắt ngang. “Bộ hổng có ai trong mấy bồ chịu ngừng lại để nghĩ thử coi bọn mình đang làm cái trò ĐIÊN KHÙNG cỡ nào hay sao?”
“Gì? Biến thành cá để diều hâu mang đi thả vào chỗ mấy cái ống hút nước. Rồi leo lên con tàu của người vũ trụ, biến thành cọp, dã nhân, hay con gì đó để tiêu diệt bọn người ngoài vũ trụ xấu xa. Việc đó mà bồ gọi là điên khùng hả?”
“Chính xác là vậy.”
“Ừ, mà cũng khùng thiệt.” Rachel xuống giọng.
“Thôi được rồi.” Marco nói. “Giờ thì cả bọn đều biết mình lỡ ngu rồi. Vậy thì tới luôn chứ sao!”