Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Lạc Thuần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:14:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Chương 21
hiều ngày trôi qua, Du Huân Huân gần như đã quen với việc sống cùng Ngô Vũ Thần, nhưng vẫn không cho hắn ngủ chung giường, nhưng hầu như mỗi đêm hắn đều lén ôm nàng ngủ vì dạo gần đây nàng liên tục mơ thấy việc bị tai nạn, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ đến khiến hắn càng thêm lo lắng, đành phải đưa nàng đến bệnh viện.
Vị bác sĩ từ phòng khám bước ra, bước vào phong mình, nhìn những người trước mặt, khẽ thở dài cất tiếng “Theo như tôi thấy cô ấy bị mắc chứng ‘Mất trí nhớ ngược chiều*’!”
*Mất trí nhớ ngược chiều là trường hợp không có khả năng lấy thông tin nhận được vào trước một thời điểm cụ thể, thường là ngày xảy ra tai nạn hoặc chấn động
Ngô Vũ Thần nhíu mày “Mất trí nhớ ngược chiều?!”
“Vâng, đó là một loại mất trí nhớ mà bệnh nhân không có khả năng tiếp nhận thông tin vào một thời điểm nhất định. Hoặc, trong não vẫn hình thành những nội dung trong quá khứ nhưng não bộ không cung cấp cho các bộ phận thông tin trong não mà bị chèn ép lại, chỉ khi họ ngưng hoạt động não thì những kí ức đó sẽ được đẩy đi, nhưng khi tỉnh lại thì có thể không nhớ được.”
Ngô Vũ Thần nhíu mày, giọng nói chùng xuống “Vậy phải làm sao?”
“Tôi sẽ tăng thêm liều thuốc, còn phải giúp cô ấy cảm thấy thật dễ chịu, không bị chèn ép bởi quá khứ cũ còn nữa, khi ngủ cần phải có người ngồi bên cạnh hoặc ngủ cùng để giúp cô ấy tránh gặp ác mộng, nhưng người đó phải là người cô ấy từng yêu thương, đây giống như một biện pháp diều trị tâm lý. Mọi người phải chăm sóc cô ấy thật kĩ, vì nếu tình trạng đó cứ liên tục xảy ra sẽ ảnh hưởng đến thần kinh não.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” -Ngô tổng gật đầu, vị bác sĩ già cúi đầu chào rồi rời đi.
Ngô Vũ Thần đứng trầm mặc, rốt cuộc thì hắn phải làm sao? Theo lời bác sĩ liệu có hiệu quả? Ngô Thiên Bảo thấy hắn đứng im lặng, anh vỗ vai hắn, cất tiếng “Đi ra với Tiểu Huân đi.”
Ngô Vũ Thần quay lưng bước đi không nói lời nào. Khi hắn vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại Ngô Thiên Bảo chợt reo lên “Có chuyện gì vậy?”
Phía bên kia đầu dây là giọng nói gấp gáp của Ngô Chấn Nam “Anh à, tên đó…chết rồi.”
“Cái gì?”
“Anh mau đến Hắc Long đi.”
Vừa nghe xong, Ngô Thiên Bảo đưa mắt nhìn cha mình “Hắn ta…chết rồi!”
“Cái gì?” – Ngô tổng đứng bật dậy, cả hai người liền rời khỏi bệnh viện….
Du Huân Huân đứng chờ hắn ngoài phòng bệnh, khi thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện từ xa, nàn đứng ngay ngắn lại, trên môi nở nụ cười, vui vẻ bước đến. Ngô Vũ Thần thấy nàng đi về phía mình cũng nhanh chóng đến gần, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn. Du Huân Huân thắc mắc hỏi “Anh sao vậy?”
Hắn hít một hơi thật mạnh rồi thở đều, khóe miệng giương lên, nhẹ nhàng trả lời “Không sao…đi thôi.”
Ngô Vũ Thần nắm tay nàng rời đi. Du Huân Huân ngồi trong xe, nhận ra đây không phải là đường về nhà liền cất tiếng “Anh đi đâu vậy? Đây không phải đường về nhà.”
“Chúng ta đi ăn trưa.”
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Không, hôm nay anh ở nhà với em.” – Khóe miệng Ngô Vũ Thần khẽ giương lên.
Nàng nhíu mày một chút, rồi lên tiếng “Vũ Thần.”
“Chuyện gì?”
“Anh nấu cho em ăn đi….Hình như….anh từng nấu một lần phải không?” – Du Huân Huân mơ màng nói, dường như ngay chính bản thâm nàng cũng không biết mình đang làm gì? Chỉ biết rằng trong đầu chợt hiện lên mùi hương và những món ăn rất ngon.
Câu nói của nàng khiến hắn có chút ngỡ ngàng, vội dừng xe lại, đôi mắt màu lam đăm đăm nhìn nàng “Em…vừa nói gì?”
“Hả? Ừm…không biết tại sao em có cảm giác như từng được ăn những món do anh nấu….” – Ánh mắt của hắn khiến nàng có chút sợ hãi, lắp bắp trả lời. Không lẽ nàng không nên nói như vậy. Thấy hắn trầm mặc không trả lời càng khiến nàng thêm sợ, Du Huân Huân đưa tay níu áo hắn, mím môi nói “Nếu…nếu anh không thích….thì không cần phải làm….đừng….đừng…”
“Anh nấu cho em ăn.” – Đột nhiên Ngô Vũ Thần lên tiếng, cặp mắt to tròn như mở căng hết cỡ nhìn hắn. Khóe miệng người nọ khẽ giương “Chỉ cần em muốn, anh sẵn sàng đứng bếp.”
Du Huân Huân mỉm cười, trong lòng nhẹ hẳn, nàng gật đầu đồng ý. Hắn nhấn ga, quay trở về biệt thự….
– –
Du Huân Huân ngồi im trên ghế, quan sát hắn nấu ăn, rất điêu luyện khiến nàng vô cùng hâm mộ. Mùi hương cứ thế mà phảng phất xung quanh khiến bụng nàng cứ sôi lên. Một lúc sau, đồ ăn mới được bày lên bàn.
Ngô Vũ Thầm đưa tay kéo ghế ngồi bên cạnh, cất tiếng “Ăn thử đi.”
Nàng vui vẻ cầm đũa thử, khóe miệng cong lên “Oa…rất ngon, ông xã à, anh thật giỏi.”
Lời khen của nàng khiến hắn có chút bất ngờ, lúc trước hắn cũng được khen như thế…Cũng là nụ cười hạnh phúc….Ngô Vũ Thần mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc đen dài “Vậy ăn nhiều một chút.”
“Anh cũng ăn đi!” – Du Huân Huân cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào cgesn hắn.
“Ừ.”
“Anh nấu ngon thật đấy.”
“Quá khen…”
“Để buổi tối em sẽ nấu lại cho anh.”
“Em nấu sao?” – Ngô Vũ Thần nhíu mày nhìn, chẳng phải nàng không biết nấu ăn?
“Vâng.” – Nàng gật gật, đôi mắt lấp lánh híp lại. Hắn nhếch miệng cuòi, nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh, cưng chiều nói “Ăn đi.”
“Ưm….”
Hắn rất mong đến tối để có thể thưởng thức tài nấu nướng của vợ mình.
Ăn cơm xong, được một lúc Ngô Vũ Thần có việc đột xuất phải ra ngoài, hắn chưa từng để nàng ở nhà một mình dù có đi ra ngoài cũng gọi người đến nói chuyện cùng nàng. Hôm nay, Du Ái My đến thăm, hai người ra vườn ngồi nói chuyện.
“Chị à….chị đang có thai sao?” – Khi thấy bụng cô to dần, nàng liền thắc mắc hỏi.
“Ừ, gần 4 tháng rồi, em đấy, bây giờ mới nhận ra sao?”
“Tại em không để ý!”
Du Ái My nhìn vẻ mặt của nàng, còn nhớ lần trước đến Hawaii, nàng cũng hỏi như vậy, cô còn ra sức giúp cho hai người bọn họ mau chóng có con, vậy mà không ngờ biến cố lại xảy ra nên chuyện đó không thành, cô mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ bụng “Em biết không chị và Thiên Bảo kết hôn hai năm mới quyết định có con đó. Còn em với Vũ Thần cũng gần ba năm rồi còn gì!”
“Hả? Ý chị là gì?”
“Vũ Thần, lúc trước từng nói với em là anh ấy muốn có con, nhưng sau đó em gặp tai nạn nên không thành.”
Du Huân Huân có chút ngỡ ngàng, đôi mắt lấp lánh chăm chú nhìn cô, mày đẹp nhíu lại “Nhưng…anh ấy không có kể chuyện đó.”
“Vì anh ấy không muốn em suy nghĩ nhiều, dù sao em cũng đã mất trí nhớ, tình cảm dành cho Vũ Thần cũng không còn như lúc trước, anh ấy muốn em từ từ chấp nhận mình….Tiểu Huân….em nên sinh cho Vũ Thần một đứa con.”
Nàng trầm mặc suy nghĩ, cắn cắn môi dưới, lắp bắp hỏi “Em…có phải lúc trước em…rất yêu anh ấy?”
“Ừ….nhưng tình yêu của Vũ Thần dành cho em còn nhiều hơn em nghĩ đó…”
Du Huân Huân im lặng, bây giờ nàng đang rất phân vân, quả thật hắn đã vì nàng làm rất nhiều chuyện, lúc nàng ngủ còn ngồi canh chừng….ngoài hôn ra, cũng chưa một lần chạm vào nàng ngoại trừ….
***
*Rầm….
“Khốn khiếp…tại sao lại như vậy?” – Ngô Vũ Thần tức giận đấm mạnh xuống bàn, hằn một đường sâu xuống.
Ngô Chấn Nam cất tiếng “Có vẻ như kẻ chủ mưu đã nghi ngờ và ra lệnh cho tên khác giết hắn, chỉ mới sáng nay em mới nhận được tin.”
“Xem ra hắn cũng không phải tay vừa!” – Ngô tổng trầm ngâm, rốt cuộc là kẻ nào đã gây ra chuyện này??
Ngô Thiên Bảo thấy hắn như vậy liền nghĩ cách khiến cơn giận hắn hạ xuống “Tiểu Huân thế nào rồi?”
Ngô Vũ Thần thở dài điều hòa cơn giận “Đã tốt hơn trước, không xa lạ với em nữa.”
“Bây giờ, điều quan trọng là phải cố gắng giúp con bé vượt qua sự khủng hoảng này.” – Ngô tổng thở phào nhẹ nhõm, có chuyển biến tốt còn hơn là ngược lại.
*Reng. ….rengg…
Tiếng điện thoại hắn chợt phát ra, trên màn hình hiển thị số của Du Ái My, không lẽ đã xảy ra chuyện, hắn lập tức nhấc máy “Alô.”
“Vũ Thần, là em…Huân Huân!” – Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên phía bên điện thoại, khiến hắn có chút bất ngờ, vẻ mặt dịu dàng hẳn, chỉ cần nhìn vẻ mặt kia là mọi người đoán được, bên đầu giây kia là ai…
“Buổi tối anh nhớ về sớm.”
“Có chuyện gì sao?”
“Là bí mật….không nói được.”
“Vậy sao? Vậy lát nữa anh về.”
“Vâng! Anh làm việc vui vẻ.” – Nói xong, nàng cúp máy, khóe miệng Ngô Vũ Thần khẽ giương nhưng sau đó nhận ra khung cảnh hiện tại liền tắt lịm.
Thanh âm trở nên lạnh lẽo “Bây giờ phải chờ động tĩnh của hắn, em về trước đây.”
“Này này, vợ gọi nên em về liền sao?” – Ngô Thiên Bảo lên tiếng trêu ghẹo.
Đối với lời chọc ghẹo của anh tựa hồ không có ý nghĩa gì với hắn, giọng điệu trầm thấp “Ái My cũng đang ở nhà em, anh đến đón cô ấy về đi.”
Ngô Thiên Bảo ngớ người, chết tiệt! Không ngờ anh lại bị hắn nói móc lại, há chẳng phải cũng như hắn, vừa nghe thấy vợ mình là nhanh chóng bỏ đi…Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười cao ngạo, rồi quay lưng bỏ đi….
***
Dừng xe trước cửa tiệm cookie, Ngô Vũ Thần bước xuống, hắn còn nhớ nàng rất thích ăn cookie chocolate nên quyết định mua tặng nàng…
Về đến nhà, hắn vui vẻ đi vào… *Xoảng…Ngô Vũ Thần vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng đỗ vỡ, hắn giật mình chạy vào, lão quản gia già và các người hầu trong nhà đều đứng ở ngoài, mày đẹp khẽ nhíu lại, thanh âm trầm thấp vang lên “Đã xảy chuyện gì?”
Nghe thấy thanh âm rùng rợn kia, quản gia lo lắng quay lại, quả nhiên hắn đang đứng phía sau họ, vẻ mặt vô cùng khó coi, ông cúi đầu chào rồi cung kính nói “Thưa, thiếu phu nhân và đầu bếp Trương đang ở trong nhà bếp.”
“Để làm gì?”
*Rầm…xoảng…choang….
Vừa dứt lời, hắn lại nghe thêm tiếng đỗ vỡ phát ra, hắn bước nhanh đến, ngay cả cửa cũng bị khóa trái, hắn đưa tay gõ cửa “Huân Huân…em làm gì vậy?”
Nghe thấy tiếng nói của Ngô Vũ Thần, Du Huân Huâ nói vọng ra “Không có gì.”
“Mau mở cửa!”
“Á…” – Tiếng hét của nàng vang lên, tiếp theo đó là giọng nói của đầu bếp Trương “Thiếu…Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
*Rầm…Hắn tức giận hung hăng giơ chân đạp văng cánh cửa, cũng may là cánh cửa rất tốt nên chưa bị gãy (Chỉ mới lung lay), đôi đồng tử màu lam liếc nhìn đống đỗ vỡ dưới sàn, Du Huân Huân thì ngồi dưới sàn cùng đầu bếp. Dường như ông đang dán cái gì đoa vào tay nàng, nghe tiếng động, cả hai người quay lại, Du Huân Huân đứng bật dậy, giấu tay sau lưng.
“Chào thiếu gia…” – Đầu bếp Trương cung kính chào hắn. Ngô Vũ Thần cất tiếng “Đây là sao?”
“Vũ Thần, không liên quan đến bác ấy, do em…gây ra.”
Hắn bước đến gần nàng, đưa tay sau lưng nàng, Du Huân Huân giật mình lui lại, hắn nhíu mày, giữ chặt thân hình kiều nhỏ, lôi bàn tay sau lưng ra phía trước, Du Huân Huân cúi gằm mặt, không dám nhìn hắn, những ngón tay xinh đẹp dán đầy những miếng băng dán, thanh âm trầm ấm vang lên “Vậy là sao?”
Du Huân Huân ngậm ngừng, cắn nhẹ môi dưới, lí nhí trả lời “Em…định học nấu ăn để….làm bữa tối cho anh, tạo bất ngờ….nhưng….nhưng không ngờ…lại như vậy….em xin lỗi…”
Hắn có chút sững người, nàng nấu ăn?? Vợ hắn từ trước đến giờ chưa một lần đứng bếp…
“Em không biết nấu!”
“Anh sẽ dạy em.”
“Ưm…vậy sau này em sẽ nấu cho anh ăn.”….
Những lời nói trước kia chợt hiện lên trong đầu Ngô Vũ Thần, hắn nhớ lúc đó, nàng rất vui, khóe miệng hắn giương lên, tạo một vòng cung rõ rệt “Đợi người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, anh sẽ giúp em làm bữa tối!”
Du Huân Huân tròn mắt nhìn, thấy nàng cứ ngẩn ngơ như thế liền kéo ra ngoài, ra lệnh cho đám người kia vào dọn dẹp, còn lão quản gia thì đi lấy hộp cứu thương….
Nàng ngồi kế bên hắn, người đàn ông này đang ân cần cẩn thận bôi thuốc cho nàng.
“Ư….” – Du Huân Huân giật nảy người, tay nàng rất rát, nhìn xem, bàn tay nàng mười ngón thì đã băng hết 8 ngón rồi….
Thấy nàng giật mình, hắn ngước mắt nhìn “Đau sao?”
“Vâng!”
“Phù…..phù….đã đỡ hơn chưa??” – Ngô Vũ Thần cúi thấp người xuống, đôi môi mỏng khiêu gợi thổi phù phù vào vết thương trên ngón tay nàng. Thấy hành động đó, Du Huân Huân bật cười, nàng đâu phải con nít.
Ngô Vũ Thần mỉm cười, sau khi dán băng cá nhân xong, hắn đưa mắt nhìn bàn tay xinh đẹp, hôn nhẹ lên tay nàng “Cảm ơn em, bà xã!”… Ngưng lại một chút, hắn lại nói tiếp “Đã vì anh mà học nấu ăn!”
Khuôn mặt trắng nộn chợt chuyển sang màu đỏ, đôi mắt màu đen híp lại, nàng nhoẻn miệng cười “Không có chi, ông xã!”
Ngô Vũ Thần mỉm cười, hôn lên đôi môi đỏ tươi, bàn tay to rộng giữ chặt tấm lưng mảnh mai, uyển chuyển, triền miên không dứt….
– –
Khi nhà bếp đã dọn dẹp sạch sẽ, Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân đi vào trong bếp làm bữa tối, người hầu trong nhà đều được phép nghĩ sớm, trong tòa biệt thự rộng lớn giờ chỉ còn hai người và đám vệ sĩ bên ngoài.
“Vũ Thần, anh xem, đã chín chưa?” – Du Huân Huân kéo áo hắn, Ngô Vũ Thần ngưng xắt thịt, quay sang nhìn, hắn sững người khi thấy món trứng cuộn thập cẩm mà nàng nói….chẳng khác gì trứng ‘xào’ chung với thức ăn… không hình dạng…”Đây…là món gì vậy?”
“Hả? Đây là trứng….trộn thập cẩm…Em định làm trứng cuộn nhưng lỡ làm hỏng mất rồi…” – Nàng chỉ biết cười trừ, còn hắn thì vừa lắc đầu vừa cười “Chín rồi, em để ra đĩa đi.”
“Anh…muốn ăn sao?”
“Tất nhiên, dù sao nhìn cũng…phong phú!”
Du Huân Huân quay sang lấy đĩa để đựng món trứng vừa mới sáng chế! Rồi quay sang nhìn Ngô Vũ Thần nấu canh thịt bò.
“Để anh dạy em…Nào…bỏ rau vào.”
“Oh…” – Nàng cầm rau vừa rửa xong, đổ thẳng vào nồi, hắn hốt hoảng cất tiếng “Em chưa thái rau sao?”
Nàng ngây người nhìn hắn “Hả?”
“Anh có dặn em phải thái nhỏ mà.”
“Em…không nhớ.”
Ngô Vũ Thần thở dài, cất tiếng nói tiếp “…..Không sao, em lấy đĩa thịt bò lại đây.”
“Vâng.” – Thấy hắn không giận, nàng thở phào nhẹ nhõm, lấy đĩa thịt bò đưa cho hắn.
“Em bỏ vào đi.”
Nàng định đổ thẳng vào nhưng hắn ngăn lại lấy đũa gắp thịt bỏ vào nồi, cất tiếng “Em phải dùng đũa, như vậy nước sẽ không văng ra ngoài.”
“Vâng.” – Du Huân Huân làm theo, cẩn thận bỏ từng miếng vào. Rồi đậy nắp lại. “Anh là đàn ông mà giỏi thật đó.”
“Chồng của em mà!” – Hắn cười cao ngạo, Du Huân Huân bĩu môi, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì quả thật hắn rất giỏi, “Chồng của em mà!” Câu nói đó, không hiểu sao lại khiến lòng nàng rất vui…
Ngô Vũ Thần dọn đồ ăn trên bàn, thức ăn do nàng nấu và do hắn nấu khác nhau một trời một vực, Du Huân Huân nhíu mày, của nàng không hình dạng còn của hắn lại rất đẹp mắt, nhìn nàng phụng phịu như vậy, hắn kéo ghế ngồi bên cạnh, xoa đầu nàng “Chỉ là lần đầu, không cần phải buồn.”
“Anh ăn thử đi.” – Du Huân Huân đưa đũa cho hắn, Ngô Vũ Thần mỉm cười gắp thử món ‘trứng xào’ của nàng….
“Thế nào?”
“Em bỏ bao nhiêu muối?”
“Hai thìa.”
“Hai thìa nào?”
“Thìa này!” – Du Huân Huân đưa muỗng ăn cơm lên, khiến hắn muốn ngã ngửa, hai thìa muối đầy với ba trái trứng….?!?? Vợ hắn muốn hắn ăn muối thay trứng sao? Du Huân Huân thắc mắc đưa đũa gắp thử, hắn vội dùng đũa gạc ra “Em không được ăn.”
“Tại sao?”
“Ăn món khác đi.”
“Không thích!” – Du Huân Huân lắc đầu, đẩy tay hắn ra, gắp thức ăn bỏ vào miệng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc nhăn lại “Ưm…mặn quá…”
Ngô Vũ Thần đưa ly nước cho nàng, xem ra không ổn rồi.
Du Huân Huân bặm môi nhìn đĩa trứng, nếu món này kinh khủng như vậy thì các món khác do nàng nấu cũng rất tệ. Bàn tay nhỏ nhắn cầm đĩa trứng lên, đứng dậy bước đến phía thùng rác, Ngô Vũ Thần níu tay nàng lại “Em định làm gì?”
“Khó ăn như vậy thì đừng ăn.”
“Em nấu cho anh, dĩ nhiên anh sẽ ăn hết, không được đổ.”
“Không cần phải gượng ép.”
“Dù có dở thế nào thì vẫn là do bà xã của anh cố gắng làm, sao có thể bỏ phí?”
Nàng hít mạnh, đặt đĩa thức ăn lên bếp, vòng tay ôm lấy cơ thể rắn chắc “Em nhất định sẽ trở thành một người vợ đảm đang.”
“Ừ! Ngồi xuống ăn tiếp đi.” – Ngô Vũ Thần kéo nàng ngồi xuống ghế, ngoại trừ những ‘tác phẩm’ do nàng làm ra thì những món còn lại rất ngon, món cnah thịt bò của hắn càng thêm phong phú với những sợi rau dài….
Ăn cơm tối xong, Ngô Vũ Thần ngồi trong phòng sách làm việc còn nàng thì đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội bên phòng ngủ. Du Ái My nói, nếu muốn sinh cho Ngô Vũ Thần một đứa con thì rất đơn giản, chỉ cần dụ dỗ hắn ‘làm việc yêu’ là được, nhưng….làm sao nàng có thể quyến rũ hắn đây???
Càng suy nghĩ đến chuyện đó, khuôn mặt của nàng càng đỏ ửng, đến mức có thể bốc khói. Hít một hơi thật mạnh, nàng đứng bật lên, mở tủ quần áo, lục lọi tận sâu bên trong, lấy ra một túi đồ, đây là váy ngủ, tuy nàng không biết tại sao lại có nó nhưng lại biết chiếc váy này nằm ở đâu… “Cố lên, vì Vũ Thần…phải cố gắng lên.” – Du Huân Huân không ngừng tự động viên chính mình, thay váy ngủ xong, nàng đứng trước tấm gương lên, đôi đồng tử đen láy nhắm nghiền lại khi thấy dáng vẻ người phụ nữ trong gương, chiếc váy ngủ màu đỏ quyến rũ mỏng manh làm bằng voan và vải ren, nếu không phải nàng mặc thêm đồ lót thì có lẽ sẽ xuyên thấu cơ thể nàng rồi. Từ phần ngực dưới đến eo lại càng mỏng, hệt như không có vải. Nàng thở dốc m phải dùng bộ dạng xấu hổ này để quyến rũ Ngô Vũ Thần sao???
*Cạch….
Đang trong lúc phân vân đột nhiên cửa phòng mở ra, Du Huân Huân giật mình, nàng hốt hoảng kéo tấm áo sơmi to rộng để trên giường che thân thể lại, ngồi phịch xuống đất, mặt càng lúc càng đỏ, hét ầm lên “Tại sao anh không gõ cửa?”
Ngô Vũ Thần sững người, gõ cửa? Từ trước đến nay hắn vào phòng đâu cần phải gõ cửa?? Cặp đồng từ màu xanh thoáng phát hiện ra lớp vải mỏng manh màu đỏ sau tấm áo của nàng, khóe miệng hắn giương lên, đóng cửa lại, chầm chậm bước đến, ngồi xổm xuống đất, ngón tay thon dài vươn ra nắm lại chiếc cằm nhỏ xinh, quay mặt nàng về phía mình, giọng điệu hắn đầy xấu xa “Em….định quyến rũ anh sao?”
Du Huân Huân giật nảy người, xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ chui vào, sao hắn lại xuất hiện vào lúc này? “Em…em không có….”
Ngô Vũ Thần nhướn mày, đưa tay cầm lấy chiếc áo sơmi, giật mạnh ra khỏi cơ thể nàng, quăng sang một bên, xấu xa nói “Vậy…chiếc váy này là sao?”
“Á…Anh làm gì vậy?” – Nàng hốt hoảng dùng tay che lại, cúi mặt hét lên.
“Nói xem, em mặc chiếc váy này có phải là vì anh?”
“Không…không phải!”
“Không thành thật!” – Ngô Vũ Thần lắc đầu, giữ chặt gáy nàng, đặt cặp môi mỏng lên đôi môi đỏ tươi của Du Huân Huân, dùng lưỡi tách hàm răng của nàng ra, phút chốc xâm nhập vào cái miệng ngọt ngào, Du Huân Huân sợ hãi khôn nguôi, cả người như muốn phát run, bàn tay to rộng ôm lấy thắt lưng mảnh mai, ép cơ thể nàng dính chặt vào người hắn. Chiếc lưỡi tà ác của Ngô Vũ Thần ung dung dạo chơi bên trong miệng nàng, quấn lấy cái lưỡi mềm mại, cảm nhận từng vị ngọt và hơi thở yếu ớt của Du Huân Huân…
Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Lạc Thuần