A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuộc Họp Hàng Năm Của Câu Lạc Bộ B.L.
ác trận đấu không thành công của đội bóng B.L. ở trong và ngoài nước đã gây nên một làn sóng công phẫn mãnh liệt trong toàn dân, đến mức làm cho trong ban lãnh đạo câu lạc bộ bắt đầu có những bất đồng và chia rẽ. Phái đối lập chống lại ban lãnh đạo ngày càng tăng lên, trong ban lãnh đạo đã hình thành các nhóm và các phe phái đối lập.
- Này, anh bạn ạ, rồi anh sẽ thấy,- Ac-kan nói với Xa-ít.- Cho tới khi bắt đầu cuộc họp hàng năm của câu lạc bộ B.L., ngài Bôn-tun của chúng ta sẽ chia rẽ phái đối lập ra thành nhiều nhóm: ngoài nhóm ''những người B.L. không thể bị lay chuyển''- kẻ thù chính của ông ta, sẽ xuất hiện thêm vô số nhóm nhỏ, do chính ông ta tự dựng nên.
- Sao lại như thế?- Xa-ít ngạc nhiên.- Tại sao ông ta lại tạo ra phái đối lập để chống lại chính mình?
- Anh bạn ạ, để tiêu diệt kẻ thù thì cần phải chia rẽ hàng ngũ của chúng. Dòng nước phụt ra từ vòi rồng khác với tia nước của bình tưới hoa chứ. Anh bạn đã hiểu chưa?
Tất cả diễn ra đúng như Ac-kan đã dự đoán. Các nhóm mới mọc lên như nấm sau một trận mưa: ngoài nhóm ''những người B.L. không thể bị lay chuyển'', đã xuất hiện thêm các nhóm mới dưới nhiều hình thức hội, đoàn thể, lIên minh. Đó Là các nhóm ''Chỉ có B.L.'', ''B.L. vì B.L.'', ''Tất cả vì B.L.'', ''không có B.L., ngoài B.L.'', ''Không ai quật đổ được B.L. của chúng ta'', hoặc thậm chí với tên gọi rất đơn giản ''Chúng ta sẽ thành B.L.''.
- Anh bạn ạ,- Ac-kAn vẫn tiếp tục nói.- Anh phải hiểu là trong từng nhóm, ngài Bôn-tun đều có người của ông ta. Tại sao tôi lạI nghĩ như thế. Bởi vì rằng lần nào cũng vậy, khi ban lãnh đạo đã bị xụp đổ, ngài Bôn-tun lại có mặt trong ban lãnh đạo mới!
Những cuộc tranh cãi giữa các nhóm đối lập căng thẳng đến mức phải đưa ra tòa án. Nhóm ''những người B.L. không thể bị lay chuyển'' nộp đơn kiện ban giám đốc đã phung phí tiền nong của câu lạc bộ. Tòa án đã quyết định niêm phong két tiền của câu lạc bộ.
Họp ban Giám đốc, ngài Di-un-da Bôn-tun chỉ nêu một câu hỏi duy nhất ''Chúng ta có cần phải cương quyết chống lại phái đối lập hay không?''. Và ngay lập tức ngài tự trả lời: ''Cần!... Các ngài hãy nhớ rằng, nhóm ''những người B.L. không thể bị lay chuyển'' đã gọi chúng ta là những kẻ tự mạo danh! Chúng có quyền gì mà gọi chúng ta như vậy? Chẳng nhẽ không phải mọi người đã bầu chúng ta vào ban giám đốc bằng phiếu kín hay sao? Các ngài ạ, chúng ta cần phải kiện lại chúng nó? Chúng ta cần phải đưa chúng nó ra tòa án danh dự!...''.
Các thành viên của ban giám đốc đều nhất trí ủng hộ ông ta: ''Ngài Bôn-tun của chúng ta thế mà cừ thật...''. Sau khi được sự đồng ý của ban giám đốc về việc kiện lại, ngài Bôn-tun tập hợp phái đối lập lại và vỗ về họ: Các ngài đừng sợ tòa án danh dự này, tôi sẽ bầy cho các ngài, cần phải nói gì và nói như thế nào...''.
- Con người ấy là như thế.- Ac-kan tiếp tục câu chuyện của anh.- Chẳng hạn như ông ta có thể bước vào một gian phòng toàn những người không quen biết và ngay lập tức bắt chuyện với họ. Sau nửa tiếng, ông ta sẽ làm cho họ cãi nhau, rồi sau đó ông ta lại hòa giải họ... Không phải ngẫu nhiên mà mọi người gọi ông là ''nhà lãnh đạo vĩ đại''.
Trong tất cả các báo đều có đăng tin về ngày, thời gian và địa điểm tiến hành cuộc họp hàng năm của câu lạc bộ B.L..
- Ê-ron, anh nghĩ thế nào, liệu ngài Bôn-tun có được bầu vào ban lãnh đạo mới không?- Xa-ít hỏi.
- Tất nhiên là sẽ được bầu!- Người bình luận viên thể thao khách quan nhất trả lời, không cần suy nghĩ.- Ngài Bôn-tun là một người cực kỳ tháo vát. Anh bạn ạ, tôi còn nhớ một vài buổi họp như thế này, và lần nào ông ta cũng có một trò gì đó. Một lần, khi tất cả mọi người đã có mặt đông đủ và đang chờ khai mạc cuộc họp, bỗng có tiếng cười vang lên lúc ở đầu này, lúc ở đầu kia phòng họp. ''Cái quỉ gì thế nhỉ?''- Tôi thầm nghĩ và nhìn thấy mọi người đang vây quanh ai đó và cười vỡ cả bụng. Thì ra đó là ngài Bôn-tun của chúng ta đang kể chuyện tiếu lâm. Ngài kể mới hay làm sao. Có thể nghe mãi không chán! Mọi người xung quanh ông đều chết lăn ra vì cười. Còn ông đi hết nhóm này đến nhóm khác, vui đùa với mọi người. Tất cả hình như quên mất là họ đến đây để làm gì. Đúng lúc đó ngài Bôn-tun bước lên diễn đàn và nói: ''Thưa các bạn, để khỏi mất thời gian, tôi đề nghị chuyển ngay sang vấn đề thứ nhất của chương trình buổi họp''. Còn mọi người còn đang có tâm trạng thích thú vui nhộn, không ai muốn họp hành gì cả. Ngài Bôn-tun cũng chỉ cần có thế, ông ta nhanh chóng nêu đề nghị của mình để biểu quyết, và tất cả đều nhất trí giơ tay.
Kể cho anh nghe thêm một trường hợp khác: cuộc họp đang tiến hành, những người phát biểu đều lên án ngài Bôn-tun, họ muốn gạt bỏ ông ta khỏi danh sách ứng cử. Tất cả đều nghĩ rằng, ngài Bôn-tun sẽ tự bào chữa, nhưng ông ta bình thản nói ''Sự thật bao giờ cũng tự tìm thấy đường đi!''. mọi người công kích ông ta suốt cả ngày. Đến gần tối, khi tất cả đã mệt, ngài Bôn-tun của chúng ta mới đưa Ma-dich-xa-lich lên diễn đàn. Anh ta đá cho câu lạc bộ B.L. ngay từ khi đội bóng mới thành lập. Trong đời, tôi chưa bao giờ được nghe một diễn giả nhiều lời, chán ngắt và buồn tẻ đến thế! Một lúc sau trong phòng không còn một ai thức cả - tất cả đều ngủ thiếp đi bởi tài hùng biện của Ma-dich-xa-lich. Còn anh ta đang nhớ lại thời kỳ Xtăm-bun bị chiếm đóng hồi đầu những năm hai mươi, khi tình yêu vô hạn đối với Tổ quốc của người Thổ đã giúp họ đá thắng đội bóng của Anh. Để khỏi ngủ, tôi tự véo mình và thử ghi chép - nhưng tất cả đều vô ích! Chỉ còn diễn giả và ngài Bôn-tun là không ngủ. Tôi không nhớ là Xa-lich đã nói bao nhiêu lâu,- nếu để anh ta nói thỏa thích thì anh ta còn nói đến khi chết,- thật may, một người nào đó tinh ý đã kéo anh ta xuống khỏi diễn đàn. Trong lúc mọi người còn chưa tỉnh, ngài Bôn-tun bắt đầu nói. Nhưng mọi người không đủ sức để nghe nữa; họ la hét: ''Bôn-tun ông là đồ đê tiện. Chỉ mong ngài kết thúc cuộc họp ngay cho, chúng tôi hết sức rồi, ngài muốn gì cũng được!”.
Anh bạn ạ, đến lúc đó vị chủ tọa cuộc họp mới đưa vấn đề ra biểu quyết, và tất cả mọi người đều giơ tay, như làm theo mệnh lệnh!...''
Năm ngoái, trước cuộc họp, các thành viên của câu lạc bộ đã thề là sẽ không bầu ngài Bôn-tun nữa. Ông ta biết được điều đó. Vị chủ tọa vừa khai mạc cuộc họp, ngài Bôn-tun của chúng ta đã đứng trên diễn đàn và nói: ''Các ngài vẫn thường nói FIFA[1], FIFA?- ông ta mở đầu bài diễn văn của mình.- Nhưng có ai trong các ngài biết, đó là cái gì không?''. Anh bạn ạ, ngay cả anh, một người mới đá bóng, cũng thừa biết FIFA là gì. Vậy thì có thể nói gì được nữa!
Thế là buổi họp vẫn bị sa vào bẫy của ngài Bôn-tun. Mọi người bàn cãi kịch liệt, suýt nữa thì xảy ra cả đánh nhau. Cuộc tranh cãi kết thúc khi một anh chàng ngu ngốc nào đó đứng lên ghế và hỏi, có ai biết ''hai không'' là gì không? Ngài Bôn-tun đứng ngoài cuộc vào bình thản quan sát mọi việc xảy ra. Tiếng la hét ồn ào kéo dài đến tận nửa đêm. Và ngày hôm sau ngài Bôn-tun lại được bầu là thành viên của ban lãnh đạo mới.
Anh bạn ạ, ông ta làm không thiếu một trò gì? Anh đã nghe câu chuyện về lá cờ chưa? Chưa à? Thế thì hãy nghe đây! Ngài Bôn-tun quyết định gạt khỏi chức chủ tịch danh dự một người vừa được bầu vào nghị viện cách đó không lâu. Cuộc họp vừa mới bắt đầu, ngài Bôn-tun đã đứng dậy và tuyên bố rằng cuộc họp là không hợp pháp. ''Thế nào? Tại sao lại thế?” - Mọi người la hét khắp bốn phía. ''Là bởi vì rằng - ông ta giải thích - trong phòng không có lá cờ Thổ Nhĩ Kì! Các ngài đồng nghiệp thân mến, rất tiếc là trong chúng ta có những người không tôn trọng lá cờ vinh quang thiêng liêng của Tổ quốc chúng ta?''.
Anh bạn ạ, thế là mọi việc bắt đầu! Ngài chủ tịch bất hạnh rươm rướm nước mắt khẩn khoản van xin mọi người đi tìm lá cờ. Tất cả đều cố tỏ ra là những người yêu nước nồng nàn, họ hét lên: ''Đúng, đúng! Ngài Bôn-tun nói đúng, làm sao lại có thể thiếu lá cờ được!”
Anh bạn ạ, nếu anh nhìn ngài chủ tịch, ông ta như bị bỏ vào lò nướng ấy. Ông ta nói ấp úng bằng một giọng thật đáng thương: ''Mong thánh A-la sẽ giúp đỡ chúng ta, các ngài hãy tìm cho một lá cờ đầu đó mau lên!''.
- Thế rồi chuyện đó kết thúc ra sao?- Xa-ít quan tâm hỏi.
- Anh bạn ạ, còn có thể kết thúc như thế nào được nữa? Ngài chủ tịch quá hoảng sợ nên khẩn khoản yêu cầu ngài Bôn-tun hãy cứu vãn tình thế: ''Ngài Bôn-tun, ngài muốn làm gì thì làm, tất cả là tùy ý ngài''. Lúc đó ngài Bôn-tun bước lên diễn đàn và nói: ''Các bạn thân mến! Lá cờ - đó là danh dự của chúng ta, là máu của chúng ta''. Sau đó ông ta lôi ra một lá cờ lớn, giơ lên trước diễn đàn và hôn vào một góc cờ... Sau buổi họp mới vỡ lẽ ra rằng, ngài Bôn-tun đã thủ trước lá cờ, đã gạt bỏ được ngài chủ tịch, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên cương vị cũ...''
Mải nói chuyện Ê-ron và Xa-ít đã đi đến văn phòng của ngài Bôn-tun, hao hao giống như một tiệm rượu. Chờ các phóng viên có mặt uống xong những chai rượu dành cho họ, ngài Bôn-tun nói:
- Đề nghị các ngài hãy nhanh lên một chút, chỉ còn nửa giờ nữa là buổi họp sẽ bắt đầu tại ngôi nhà số mười tám.
- Đấy là đâu nhỉ?
- Chúng ta cùng đi, tôi sẽ chỉ cho các ngài.
Theo sau xe của ngài Bôn-tun, những người tham gia cuộc họp đi đến ngôi nhà số mười tám. Sau khi đi xuống vài bậc thang, mọi người bước vào một gian không không có tiện nghi gì cả.
Nhìn xung quanh một lượt, Ac-kan nhún vai thắc mắc.
- Cho đến lúc này tôi vẫn chưa thể hiểu được, tại sao chúng ta lại ở đây, nhưng có một điều đã rõ là ngài Bôn-tun thân mến của chúng ta lại nghĩ ra một cái gì đó. Lần đầu tiên tôi thấy, một cuộc họp quan trọng như vậy được tổ chức tại một gian phòng nhỏ thế này - giống như một tầng hầm để chứa rau thì phải.
- Tại sao lại không họp ở gian phòng của câu lạc bộ? Xa-ít quan tâm hỏi.- Ở đó rộng hơn nhiều cơ mà.
- Có lẽ, ngài Bôn-tun sợ nhiều người đến dự quá.
Thật kỳ lạ, giờ họp đã trôi qua từ lâu mà vẫn không thấy thêm ai đến, ngoài các phóng viên và một vài thành viên của ban giám đốc cùng đi với ngài Bôn-tun. Ngài Bôn-tun thấy lo lắng, đến chủ tịch đoàn cũng không đủ người, ông gọi điện thoại yêu cầu các thành viên còn vắng mặt của ban lãnh đạo phải đến cuộc họp gấp. Sau những cuộc nói chuyện dài bằng điện thoại, chỉ có thêm một người đến. Ngài Bôn-tun đề nghị chuyển cuộc họp sang ngày hôm sau vì không đủ số đại biểu hợp lý.
- Thật là vô lý!- Một phóng viên nào đó phản đối. – Suốt cả tháng nay báo chí chỉ có viết về cuộc họp này, thế mà không có ai đến... “Nhóm những người không thể bị lay chuyển” đâu rồi? Thế còn các nhóm ''Chỉ có B.L.'', ''Tất cả vì B.L.'' cũng đâu cả rồi?
- Hình như chúng ta bị lừa rồi! Sao lại có thể như thế được nhỉ?- Ac-kan châm chọc nhận xét.
Những tiếng hét phẫn nộ vang lên từ bốn phía: ''Thật là nhục nhã! Đồ bịp bợm!''
Thằng khốn nạn ấy đâu rồi?...
Các phóng viên giận dữ lao đi tìm kẻ lừa dối. Đèn trong phòng bỗng vụt tắt, cuộc ẩu đả bắt đầu diễn ra trong tiếng la hét và chửi rủa.
Từ đâu đó trong góc phòng có tiếng kêu thất thanh:
- Cứu tôi với? Họ đang giết tôi... cứu tôi với...
Cảnh sát kịp chạy đến, mọi người bật đèn lên. Tiếng kêu cứu vang lên từ chiếc tủ ở góc phòng. Khi mọi người mở tủ, thì thấy ngài Bôn-tun lành lạnh chui ra. Tại sao ông ta lại ở trong đó, ở đấy, ai định giết ông ta?- Không một ai hiểu được cả. Nói tóm lại, trò gian lận tiếp theo của ngài tổng giám đốc đã bị bại lộ. Ngài Bôn-tun tranh thủ thời gian, nên ông đã quyết định trì hoãn cuộc họp. Ông đã thuê một gian phòng rộng, đầy đủ tiện nghi trong ngôi nhà số mười tám ở một đường phố Xtăm-bun như đã được đăng tin trên các báo. Nhưng ai mà không biết, ở Xtăm-bun số nhà lộn xộn đến mức nào. Thì ra trên cùng một đường phố có hai ngôi nhà số mười tám. Ngài Bôn-tun cố tình dẫn các phóng viên và những người theo ông đến ngôi nhà không đúng địa chỉ. Ông nghĩ rằng, trong khi tòa án còn đang điều tra thì ông đã kịp tiến hành cuộc họp và đánh lừa được đa số chống lại ông. Lẽ ra, ý định của ông sẽ thành công, nếu như không có một phóng viên chợt nghĩ ra rằng, ông đã dẫn họ không phải tới nơi cần đến. Đến lúc đó ngài Bôn-tun buộc phải núp vào trong tủ, sau khi ông đã cắt cầu dao điện.
Sau những sự kiện này, cuộc họp truyền thống hàng năm của câu lạc bộ B.L. được tiến hành trong bầu không khí hết sức căng thẳng.
- Anh có nhìn thấy ông kia không?- Ac-kan huých vai Xa-ít ngồi bên cạnh.- Đó là ngài Xê-lim. Mọi người định đưa ông ta lên làm tổng giám đốc thay ngài Bôn-tun. Nếu ông ta được thông qua, thì ngài Bôn-tun của chúng ta sẽ không còn chỗ ở trong ban lãnh đạo nữa. Có tin đồn là ngài Xê-lim sẽ phát biểu vạch trần những hoạt động của Bôn-tun, nhưng tôi nghĩ rằng ông bạn của chúng ta sẽ trả đũa lại, và chúng ta sẽ được chứng kiến những sự kiện bi thảm.
Vừa bầu xong chủ tịch đoàn, ngài Bôn-tun đã nhảy lên diễn đàn.
- Tôi có đề nghị!
- Thôi đi, ông xuống ngay cho! - Ngài Xê-lim thét lên.- Ông cứ việc giữ lấy đề nghị của ông.
Trong phòng bắt đầu ồn ào.
- Tôi đề nghị,- ngài Bôn-tun cố gắng gào to hơn tất cả - tôi đề nghị bầu ngài Xê-lim kính mến của chúng ta làm chủ tọa cuộc họp hôm nay! Các bạn thân mến ai là thành viên xứng đáng nhất của câu lạc bộ chúng ta? Tất nhiên đó là ngài Xê-lim!...
Trong phòng trở nên im lặng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn diễn giả.
- Ai đã giúp đỡ câu lạc bộ của chúng ta nhiều nhất?- Ông ta tiếp tục nói, nhưng không có gì xảy ra cả.- Tất nhiên đó cũng chính là ngài Xê-lim.
- Sao lại có thể gọi họ là kẻ thù của nhau được nhỉ?- Xa-ít ngạc nhiên.- Anh không nghe thấy ông ta đang ca ngợi ngài Xê-lim à.
- Anh bạn ạ, đó chỉ là mánh khóe thôi,- Ac-kan trả lời. Tôi không hiểu được là ông ta sẽ lái đến đâu.
- Ngài Xê-lim là người anh cả của chúng ta ngài Di-un-da Bon-tun càng nói càng hăng. Ông đã làm tất cả những gì một con người có thể làm được cho câu lạc bộ B.L. và thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. Chính vì thế tôi đề nghị bầu ngài Xê-lim làm chủ tọa cuộc họp của chúng ta.
Một tràng vỗ tay vang lên.
- Chà đồ chó đẻ mới nghĩ ra cái trò này,- Ac-kan thốt lên.- Ông ta đã nuốt sống ngài Xê-lim rồi, bây giờ thì ngài Xê-lim không còn nói gì được nữa. Nếu đề nghị của ngài Bôn-tun được chấp thuận, thì ngài Xê-lim sẽ không phát biểu chống lại ông ta nữa! Anh bạn đã hiểu chưa?
- Không lẽ chủ tọa không có quyền phát biểu hay sao?
- Không ông ta chỉ có quyền cho phép người khác phát biểu thôi...
- Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý!- Ngài Xê-lim phản đối.- Tôi cần phải phát biểu.
Nhưng vấn đề đã được giải quyết xong xuôi: một vài người công kênh ngài Xê-lim lên vai, đi một lượt khắp phòng và đặt ông ta ngồi vào ghế chủ tọa. Ông ta chưa kịp khai mạc cuộc họp, ngài Bôn-tun lại đã có mặt trên diễn đàn:
- Trước khi bắt đầu họp, tôi đề nghị một phút mặc niệm những người anh hùng vĩ đại của chúng ta...
Cả phòng đứng dậy. Một, hai, ba năm phút trôi qua... ngài Bôn-tun vẫn đứng, và tất cả mọi người vẫn đứng, chờ khi nào ông ta ra hiệu ngồi xuống.
Trong phòng có tiếng xì xào, Ac-lin nói khẽ vào tai Xa-ít:
- Anh nghe tôi nói đây, ông ta lại nghĩ ra một trò gì rồi đấy. Thật là đồ xỏ lá!
Cuối cùng, sau khi cho mọi người ngồi xuống, để không ai kịp ngắt lời ông, ngài Bôn-tun vội vàng nói:
- Các bạn thân mến! Tối hôm qua ở phố Bây-ô-glu, cảnh sát đã bắt giữ một người trẻ tuổi say rượu, vì anh ta đã gây sự đánh nhau!... Khi người cảnh sát định đưa anh ta về đồn, thì người thanh niên trẻ tuổi nói rằng, không ai có quyền đụng đến anh ta, vì anh ta là cầu thủ bóng đá của đội tuyển quốc gia. Thế đấy, các bạn ạ, tôi muốn hỏi các bạn: đã đến lúc chúng ta cần phải nghiêm túc thảo luận về đạo đức, tư cách của một người cầu thủ bóng đá hay chưa?...
Và thế là trong phòng lại bắt đầu! Ai cũng muốn nói cả. Ngài chủ tọa thật uổng công định làm dịu tình hình cuộc họp. Ngài Bôn-tun kiêu ngạo đứng trên diễn đàn.
- Hãy nghe đây!- Một ai đó từ hàng cuối cùng kêu lên.- Mong các ngài hãy nhớ lại cuộc tranh cãi về FIFA và ''hai không'' là gì rồi! Người ta muốn nhử chúng ta vào bẫy đấy. Đừng tranh cãi nữa! Nhân danh thánh A-la! Xin các ngài hãy cảnh giác!
Người đó hét to câu cuối cùng đến nỗi tất cả đều im bặt.
Ac-kan hỏi Xa-ít:
- Anh bạn có hiểu gì không?
- Hiện giờ thì chưa hiểu...
- Tôi xin phát biếu ý kiến, - giọng của ngài Bôn-tun lại vang lên.
Ngài Xa-lim bất hạnh lại đành phải cho ông ta phát biểu.
- Các ngài đồng nghiệp kính mến,- ngài Di-un-da Bôn-tun nói.- Chính phủ của chúng ta gắn bó mật thiết với câu lạc bộ B.L. và luôn luôn quan tâm đến chúng ta. Thay mặt cuộc họp tôi đề nghị gửi một bức điện mừng tới chính phủ.
Và lời đề nghị của ông ta lại được thông qua.
Một người nào đó trong phòng hét lên:
- Hãy xuống ngay khỏi diễn đàn! Không thì chúng ta chẳng bao giờ kết thúc được đâu!
Người phục vụ bước vào và đặt lên bàn của ngài chủ tọa một chồng giấy tờ.
- Các ngài đồng nghiệp kính mến!- Ngài Xê-lim nhìn chồng giấy nói.- Có rất nhiều điện mừng gửi tới cuộc họp của chúng ta. Bây giờ ngài thư ký của chủ tịch đoàn sẽ đọc các bức điện này.
Ngài thư ký bắt đầu đọc hết bức điện này đến bức điện khác, nhưng ông ta chưa kịp đọc hết chồng thứ nhất, thì người phục vụ đã mang vào thêm một chồng mới.
- Tôi cho rằng, chính ngài Bôn-tun đã gửi các bức điện đến,- một người phóng viên phỏng đoán.
- Hoàn toàn có thể lắm,- Ac-kan đồng ý.
Mãi đến tận chiều các bức điện mừng vẫn còn tiếp tục được gửi tới. Cuối cùng, khi không còn điện mừng nữa, ngài Bôn-tun yêu cầu được phát biểu:
- Trước khi bắt đầu... Các bạn thân mến, rất tiếc là tôi phải xác nhận một sự kiện đáng buồn: lần đầu tiên trong suốt quá trình tồn tại của câu lạc bộ B.L. chúng ta đã xuất hiện sự chia rẽ giữa các thành viên trong ban lãnh đạo và đã hình thành nhiều phe phái khác nhau. Điều đó nghĩa là, sự thống nhất trong phong trào thể thao của chúng ta đang bị đe dọa nghiêm trọng. Khi chúng ta tiến hành bầu cử, có thể xảy ra tình trạng hoàn toàn lộn xộn, nếu bây giờ chúng ta không xét kỹ lại danh sách. Vì thế, tôi đề nghị, bên cạnh tên của ứng cử viên vào ban lãnh đạo cần ghi thêm nhóm mà ứng cử viên đó đại diện...
Danh sách ứng cử viên được kiểm tra lại cho đến nửa đêm...
Xa-ít hết sức kinh ngạc về tất cả những gì anh nhìn và nghe thấy. Anh rời bỏ buổi họp khi bắt đầu kiểm tra lại danh sách ứng cử viên, không nói một lời nào với Ac-kan.
Ngày hôm sau, đọc các báo buổi sáng anh được biết rằng, ngài Bôn-tun đã được bầu vào thành phần mới của ban lãnh đạo câu lạc bộ B.L.
[1] Liên đoàn bóng đá quốc tế.
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá