Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Thi Ca
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kỳ 21 - Liên Lạc Với Kẻ Thù
hững cái thang dây đong đưa được thả xuống từ ba chiếc máy bay. Bên dưới, cha của Thù cởi cái áo trắng cũ rách đang mặc ra phất qua phất lại làm cờ hiệu đầu hàng. Những chiến sĩ không cảnh nhanh chóng tụt xuống từ máy bay, giương những họng súng đen ngòm vào đám người đào vàng. Một người hét hỏi:
- Cô bé Kim Thúy đâu? Giao lại cho cảnh sát mau!
Cha Thù nhún vai:
- Chúng tôi chẳng biết cô bé Kim Thúy nào hết!
Những khẩu súng lạnh ngắt vẫn chĩa vào đám người đào vàng:
- Đừng ngoan cố! Cảnh sát đã biết các người đang lùng bắt cô bé.
Một người trong nhóm đào vàng lên tiếng:
- Thú thật, ban đầu chúng tôi được thuê làm việc đó, nhưng mới đây phát hiện con cọp già ở khu rừng này vừa bắt mất thằng Thù, con trai người này đây. Chúng tôi đã bỏ việc tìm bắt con bé thành phố kia, bây giờ đang đi tìm xác thằng Thù. Tìm khắp nơi chưa thấy, chúng tôi định đi tới khu hầm vàng bỏ hoang đằng kia...
Tiếng người cảnh sát dọa nạt:
- Ai tin được các người?
Nhóm người đào vàng xì xào bàn tán giây lát. Cha Thù bước tới:
- Chúng tôi không phải tội phạm. Để các ông tin, cảnh sát hãy tạm giữ những người này, riêng tôi sẽ đưa các ông đi tìm xác con trai tôi. Sau đó, chúng ta cùng tìm con bé kia!
- Nếu các người thật thà, sẽ được khoan hồng! Trung sĩ, anh tạm giữ những người này ở đây.
Người sĩ quan không cảnh nói vào máy truyền tin:
- Đại Bàng, Phượng Hoàng và Nhạn Trắng. Các anh tìm chỗ rừng trống gần đây hạ cánh. Sẽ gặp lại sau.
Hai người cảnh sát lăm lăm súng theo sau cha Thù, đi về phía khu hầm vàng bỏ hoang.
o O o
Bàn tay ai đó giật mớ tóc hai bên thái dương. Đau điếng, Kim Thúy từ từ mở mắt ra và lần này cô gặp ngay gương mặt rắn rỏi của Thù. Thù hỏi dồn.
- Có sao hôn?
Cô bé Hận đang ngồi cưỡi lên con cọp già nằm bất động, cười:
- Người ta xỉu, làm “hô hấp nhân tạo” đi, ở đó còn hỏi?
Thù hỏi cộc lốc:
- “Hô hấp nhân tạo” là làm sao?
- Tui thấy trong phim vidéo, kê miệng mình vô miệng người kia... thở giùm!
Thù nạt em gái:
- Thôi, đừng nói nhảm. Con cọp chỉ trúng đạn thuốc mê của tao thôi, mày cưỡi, nó tỉnh dậy là chết cả lũ bây giờ. Xuống, trói nó lại giùm tao.
Kim Thúy giật nảy mình khi đưa mắt nhìn về phía góc hang, ở đó, cô thấy Gấu đen bị trói cứng đang ngồi lù lù một đống. Cô kêu lên mừng rỡ:
- Anh Hai giỏi quá! Bắt được Gấu đen rồi!
Cô gái dừng lại suy nghĩ điều gì rồi hỏi:
- Bây giờ mọi việc xong xuôi, mình làm sao ra khỏi khu rừng này? Hay là... có Gấu đen làm con tin, anh em mình trở lại khu nhà nghỉ, ở đó có điện thoại liên lạc được với thành phố...
Thù chép miệng:
- Trời còn khuya khoắt. Từ đây về nhà nghỉ hay ra chợ khoảng cách cũng như nhau. Có lẽ nên đợt lát nữa trời sáng hãy đi!
Cả bọn lại ngồi im lặng nghe tiếng gió rừng rú rít ngoài cửa hang vọng vào. Đột ngột có tiếng reo “tít tít” từ chỗ tên Gấu đen đang ngồi. Thù lẹ làng lao tới, lần móc trong túi áo của Gấu đen ra chiếc máy bộ đàm nhỏ gọn. Thù ngẩn người ra nhìn cái máy có rất nhiều nút nhấn trên tay mình, không biết xử trí ra sao. Kim Thúy nói:
- Đưa cho tui, tui biết xài.
Thù đưa ngay máy cho Kim Thúy, cô gái bấm vào một chiếc nút, từ trong máy phát ra tiếng gọi gắt gỏng:
- Nhà nghỉ đây! Gấu đen trả lời đi, bắt được con mồi chưa?
o O o
Người chiến sĩ không cảnh có nhiệm vụ giữ liên lạc cho cả nhóm chiến đấu đang ngồi trong buồng lái chiếc trực thăng bỗng giật mình khi hệ thống liên lạc bắt được tín hiệu “tít tít”, anh lắng tai nghe:
- Nhà nghỉ đây! Gấu đen trả lời đi, bắt dược con mồi chưa?
Anh ta nhíu mày nghĩ ngợi rồi lẹ làng chộp lấy ống nói...
o O o
Tiếng reo của máy bộ đàm làm người sĩ quan đi sau lưng cha Thù kêu lên:
- Dừng lại!
Anh ta rút máy liên lạc từ thắt lưng lên, bấm nút. Tiếng nói khẩn trương phát ra từ máy:
- Đại Bàng dây! Phải biệt đội không cảnh di động đó không?
- Các anh lập tức chuyển máy bộ đàm sang chế độ dò sóng tự do, sẽ bắt được tín hiệu liên lạc của bọn Gấu đen đang săn người. Hết!
Viên sĩ quan bấm một chiếc nút khác trên máy, chiếc máy phát ra tín hiệu dò sóng “te te te...” và đột ngột rơi vào một cuộc điện đàm:
-... Mày chết dí ở đâu vậy Gấu đen? Ông chủ yêu cầu trả lời ngay: bắt được con mồi chưa? Trả lời đi Gấu đen!
Không có tiếng Gấu đen trả lời, đầu máy bên kia giận dữ chửi thề rồi cúp máy. Viên sĩ quan thắc mắc:
- Tại sao tên Gấu đen không trả lời đồng bọn nhỉ?
Cha Thù đưa ra phỏng đoán:
- Nó bị cọp vồ chắc?
Viền sĩ quan tỏ ra am hiểu:
-Vô lý! Ông vừa nói con cọp đã bắt con trai ông, nếu vậy nó no mồi rồi đâu thèm Gấu đen nữa!
Cha Thù bỗng reo lên mừng rỡ:
- May quá! Nếu con cọp vồ thằng Gấu đen, điều đó nghĩa là thằng Thù đã thoát khỏi móng vuốt của nó, nên nó mới tìm bắt con mồi khác.
Viên sĩ quan ra lệnh:
- Đi tiếp đi! Bây giờ chúng ta phải tìm ra cô bé Kim Thúy trước đã!
o O o
Phái viên đang nằm lim dim trên giường nệm, chợt gã ngồi dậy, sung sướng nhìn những thùng carton được ràng rịt cẩn thận, trên mỗi thùng đều có hàng chữ to đậm: “From: Xưởng phần mềm Hoàng Tử Bé. To: Công ty Game-soft U.S.A”. Gã lẩm bẩm:
- Bước đầu là vậy! Năm triệu đô la tạm đủ để ta củng cố vị trí trên thị trường Việt Nam và nuôi thằng Hoàng Thân cho đến lúc nó hoàn thành cái hệ điều hành mới. Lúc đó, ta sẽ là bá chủ thị trường phần mềm ở Việt Nam. À, để coi giờ này thằng Hoàng Thân đang làm gì...
Phái viên thò tay bấm một chiếc nút ngay đầu giường. Cái màn hình cỡ lớn treo trên vách bật sáng và chỉ có một màu trắng sáng, không hình ảnh. Gã tức điên lên:
- Cái lũ bảo vệ này làm ăn kiểu gì không biết!
Gã lại nóng nảy đưa ngón tay bấm một chiếc nút khác.
Trong khi đó, ở bên ngoài hành lang, nhóm Hoàng Thân, Thông bác học, Hải khòm, Minh móm và tên bảo vệ lực lưỡng đang rón rén từng bước một để tiếp cận gian phòng riêng của Phái viên. Đang lúc cả bọn thẩn kinh căng thẳng như sợi dây đàn thì từ thắt lưng tên bảo vệ reo lên những tiếng “bíp bíp” liên tục làm cho cả bọn giật thót người, đứng im như những khúc gỗ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tên lực sĩ, bảo vệ, anh ta nói khẽ:
- Phái viên gọi tôi đó!
Hoàng Thân lo sợ kêu lên:
- Chết rồi! Làm sao bây giờ?
Thông bác học sáng suốt hơn cả, thì thầm vô tai tên vệ sĩ lực lưỡng...
Tên bảo vệ hứa:
- Các cô cậu hãy tin tôi! Nếu tôi phản bội thì cứ bấm cái nút đỏ trên hộp nhân điện.
“Hoàng Tử Bé” Tú Anh kêu lên:
- Eo ôi! Ghê quá! Tôi không dám bấm đâu!
Người vệ sĩ đi đến cửa phòng Phái viên, đẩy cửa bước vào... Bất thần, một cú đấm thôi sơn giáng thẳng vào mũi hắn...
o O o
Kim Thúy cầm cái máy bộ đàm, phân vân:
- Bây giờ nếu chúng ta sử dựng máy này, thế nào đồng bọn của Gấu đen ở nhà nghỉ cũng bắt được sóng.
Cô bé Hận lo ngại:
- Thôi, chớ có táy máy cái đồ quỷ đó đi! Chịu khó chờ một lát, trời sắp sáng rồi!
Kim Thúy thất vọng muốn nghẹn lời:
- Vậy thì trễ mất!
Thù hỏi bằng mắt: “Trễ chuyện gì?”.
Kim Thúy phân trần:
- Chiều nay có tiết kiểm tra ở lớp. Nếu bỏ bài kiểm tra này, thế nào tui cũng bị xuống hạng.
Hận nghe lạ hỏi:
- Xuống hạng mấy?
- Chắc hạng nhì!
Hận cười an ủi:
- Hạng nhì còn sướng! Chị không thấy tui là Bé Ba, từ nhỏ tới giờ cứ ở “hạng ba” hoài có sao đâu, há anh Hai!
Thù xua tay:
- Chuyện kiểm tra là quan trọng. Im đi! Để tao nghĩ coi có cách gì không.
Thù nhíu mày suy nghĩ.
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé