Số lần đọc/download: 715 / 27
Cập nhật: 2016-06-22 16:01:20 +0700
Chương 19: Hai
C
hủ Nhật, 12/10/1997 (Henry 34 tuổi, Clare 26 tuổi)
HENRY: Tôi tỉnh giấc và ngửi thấy mùi sắt. Đó là máu. Máu ở khắp nơi và Clare đang cuộn tròn ở giữa như một con mèo con.
Tôi lay cô ấy và cô ấy nói, "Không".
"Clare, dậy đi, em đang chảy máu."
"Em đã mơ..."
"Clare, hãy làm ơn tỉnh giấc."
Cô ấy ngồi dậy. Tay, mặt và tóc cô ấy bê bết máu. Clare chìa tay ra và trong đó là một đống bầy hầy tí hon. Cô ấy nói, giản đơn, "Thằng bé đã chết rồi", và chúng tôi bật khóc. Chúng tôi ngồi trên mép chiếc giường ướt đẫm máu, ôm nhau khóc.
Thứ Hai, 16/2/1998 (Clare 26 tuổi, Henry 34 tuổi)
CLARE: Henry và tôi đang chuẩn bị ra ngoài. Đó là một buổi trưa đầy tuyết, tôi đang đi ủng khi chuông điện thoại đổ chuông. Henry đi qua hành lang vào phòng khách và nghe điện. Tôi nghe anh ấy nói: "Xin chào?" rồi "Thật sao?" và "Tuyệt vời!" rồi lại nói, "Đợi chút, để tôi lấy giầy..." rồi im lặng kéo dài, đôi khi bị ngắt quãng bởi "Đợi đã, giải thích kĩ hơn đi". Tôi tháo ủng, cởi áo khoác và đi vào phòng khách. Henry đang ngồi trên ghế sofa, điện thoại đặt trên đùi như một con thú cưng, phấn khích viết ghi chú, tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy và anh ấy mỉm cười với tôi. Tôi nhìn vào tờ giấy; trên đầu trang bắt đầu bằng: 4 gen: gen chu kì tuần hoàn 4, tuần hoàn vô hạn 1, đồng hồ sinh học, gen thời gian mới = người du hành thời gian?? Sắc tố = 17 x 2, 4, 25, 200 + lặp mã TAG, nối liền giới tính? Quá nhiều dopamine, protein nào???...và tôi nhận ra: Kendrick đã làm được! Ông ấy đã giải được mã! Tôi không thể tin nổi. Ông ấy đã làm được. Giờ thì sao? Henry đặt điện thoại xuống, nhìn tôi. Anh ấy có vẻ sững sờ hệt như tôi.
"Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo?" tôi hỏi anh ấy.
"Ông ấy sẽ nhân bản các gen và cấy chúng vào chuột bạch."
"Gì cơ?"
"Ông ấy sẽ tạo ra những con chuột du hành thời gian. Rồi sẽ chữa cho chúng."
Cả hai chúng tôi phá lên cười cùng một lúc, và rồi chúng tôi nhảy nhót tung tăng khắp căn phòng, vừa cười vừa nhảy cho đến khi chúng tôi ngã vật ra ghế thở hổn hển. Tôi nhìn Henry, và tôi tự hỏi tại sao anh ấy thật khác, thật riêng, trong khi anh ấy chỉ là một người đàn ông trong chiếc áo măng tô và áo sơ mi trắng, người có đôi bàn tay tựa như chỉ da bọc xương trong tay tôi, một người đàn ông có nụ cười như bao con người bình thường khác. Tôi đã luôn biết anh ấy khác biệt, thì có gì phải bận tâm? Một vài đoạn mã gen? Nhưng không biết vì sao nó cần phải được bận tâm, và vì lí do nào đó cần phải được thay đổi. Ở đâu đó phía bên kia thành phố, bác sĩ Kendrick đang ngồi trong văn phòng của ông và tìm cách tạo ra những con chuột có khả năng thách thức quy luật thời gian. Tôi cười. Nhưng đó là sự sống và cái chết. Tôi thôi cười và lấy tay che miệng.