Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
uliette mặc áo ngủ ngồi trên mấy bậc thang dẫn lên khu phòng ngủ, cố xua cơn buồn ngủ ra khỏi óc. Nàng chưa hiểu nổi làm sao người ta có thể dậy sớm, nuốt vội bữa sáng rồi ngay sau đó hấp ta hấp tấp đi làm việc được. Nàng chớp chớp mắt ngái ngủ rồi kéo cái áo ngủ ngắn lên gần như tận trên đầu gối. “Nhanh lên, Christian,” nàng nói khẽ với cậu em chồng. “Họ đang chờ cậu đó.”
Christian đứng bên bàn, cố nốc cà phê nóng đặng nuốt cho trôi miếng bánh mì đang nhai dở. Cậu lấy tách cà phê ra khỏi môi. “Thôi xong, chả kịp rồi,” cậu vừa nói vừa đặt tách lên bàn và lấy mu bàn tay chùi miệng. Cậu đi ra cửa. “Chào nha, Juliette.”
“Làm ngoan thảy giùm cho chị trái táo. Ngay đây nè, trên bàn ấy.”
Christian quay lại bàn lấy một trái táo ra khỏi tô.
“Bắt nè.” Cậu chạy ra cửa khi nghe tiếng chiếc xe jeep của xưởng vang lên khô khốc.
Khi nghĩ là chiếc xe jeep đã đi rồi, Juliette đi đến cầu thang, vừa đi vừa lấy răng lột vỏ trái táo và mút thịt táo. Nàng đi ngang qua phòng mình và bước dọc hành lang đến phòng của Antoine. Cửa mở he hé và nàng ghé nhìn vào.
Một cái giường nhàu nát, bộ pyjama nằm giữa sàn, cái áo khoác vắt bừa ngang qua ghế và vài thứ bà rằn vứt lung tung trên bàn làm việc - tất cả đều nói lên hùng hồn với nàng về sự hiện diện của Antoine. Chúng dường như toát ra một sức hút nào đó, lôi cuốn nàng vào trong căn phòng cho dù nàng đã quyết quay lưng đi, mặc quần áo rồi về dọn dẹp phòng của chính mình.
Juliette tần ngần nơi ngưỡng cửa, quả đấm nằm trong tay nàng, mãi vẫn không sao khép cửa để đóng sập lại cái khung cảnh khiến nàng nhớ đến Antoine kia. Trong khoảnh khắc, nàng do dự, rồi vào phòng.
Bàn ngủ của anh nằm gần đầu giường, trên bàn là một cuốn sổ. Nhẩn nha, không biết mình đang tìm gì hoặc muốn gì, Juliette lại gần bàn lượm cuốn sổ lên. Một bức ảnh, chụp từ hồi đám cưới của nàng bên ngoài nhà thờ, tuột ra khỏi sổ rơi xuống sàn. Ba người trong ảnh, Michel và nàng đứng trước, Antoine đứng sau, mỗi tay quàng vai một người, mỉm cười yếu ớt với nàng từ trong ảnh.
Juliette ngắm bức ảnh một hồi, rồi kẹp lại ảnh vào giữa hai trang sổ và sắp xếp lại cái bàn ngủ cho giống hệt như trước. Nàng xoay người để ra khỏi phòng; phải vận dụng sức mạnh ý chí lớn lao để có thể đặt một chân này lên trước chân kia mà ra đến cửa, cánh cửa sao mà có vẻ xa đến thế.
Các ngón của một chân nàng vướng vào bộ pyjama nằm giữa sàn. Juliette đứng lại lượm bộ pyjama lên, cuộn tròn lại ném lên giường, nơi chỗ lõm trên gối nơi Antoine đã đặt đấu. Chóng mặt, nàng ngã xoài xuống vắt qua giường anh, nằm sấp, hai tay vươn ra túm lấy chiếc gối. Những tiếng nức nở dài, khô khốc khiến thân nàng vặn lại, nàng liền vùi mặt vào giữa những nếp chăn rúm ró.
Nàng không biết mình đã nằm đó trong bao lâu. Thời gian tuồng như kéo giãn ra vô tận và nàng không sao kìm được để đừng nức nở. Đột nhiên, nàng biết có người khác đang ở trong phòng.
Giọng Antoine cáu kỉnh hỏi, “Cô làm cái gì ở đây?”
Juliette nhấc đầu lên và xoay khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt về phía Antoine, nhưng không rời khỏi giường.
“Cút đi” anh vừa ra lệnh vừa lại gần hơn. Antoine cầm cuốn sổ trên bàn lên nhét vào túi. “Nào, đi khỏi đây.”
Juliette xoay người, áo ngủ của nàng cuộn lên để lộ đầu gối. “Antoine,” nàng nghe giọng mình nói.
Anh ném toàn bộ sức nặng thân mình lên người nàng, với một sự man dại nó biểu lộ rõ ràng về cái dục vọng đang giày vò giằng xé anh. Mặt anh dí sát mặt nàng, méo xệch đi vì những cảm xúc trái ngược nhau mà anh đang chật vật cố dằn xuống. Môi hé ra, anh cúi sát đầu xuống nàng, cho tới khi khoảnh khắc cuối cùng khi miệng hai người gặp nhau thì Juliette hét lên. “Không! Đừng!”
Antoine rụt phắt lại như bị roi quất, và Juliette vùng ra, lăn tõm xuống khỏi bên kia giường. Cú ngã đau điếng khiến đầu nàng tỉnh ra; không nhìn lại anh, nàng chạy ra khỏi phòng sang phòng bên cạnh, phòng của nàng và Michel. Juliette đóng cửa lại rồi tựa người vào cửa, thở hổn hển và kiệt sức.
Christian tì người lên còi chiếc jeep, làm cho tiếng còi nghe như ếch ộp của nó phá tan sự tĩnh mịch của buổi sáng. “Hà,” cậu nói với Michel ngồi cạnh. “Bấm còi inh ỏi xong rồi thì bắt người ta ngồi đợi, trong khi người ta thì gần như chết sặc vì nốc vội nốc vàng cà phê” Cậu lại tì người lên còi xe.
“Ôi, thôi đi,” Michel nói. “Anh ấy xuống giờ đây mà.” Antoine đi dọc theo lối đi lát xi măng dẫn từ nhà ra đường cái, xoạc từng bước dài, đều. Chẳng nói chẳng rằng, anh ra dấu bảo Michel rời khỏi ghế người lái. Christian nhảy phóc vào băng sau và Michel dịch xuống. “Đi thôi,” Antoine nói.
“Đi thôi” Christian nhái lại anh. “Sau khi anh bắt tụi này ngồi chờ vì cuốn sổ quý như vàng của anh.”
“Câm đi.” Antoine hung tợn mở máy và đạp lên cần ga. Lốp xe quay tít làm sỏi bắn lên tung tóe trong khi chiếc jeep ầm ầm phóng dọc con đường.
Các đĩa ăn tối đã dọn đi hết. Antoine tháo dải cao su cột một xấp tiền ra và bắt tay chia tiền thành thành cọc theo mệnh giá. Juliette khẽ đặt hai tay lên vai Michel trong khi anh chăng súc len ra để mẹ quấn len thành cuộn. Juliette thở dài. Mọi chuyện có vẻ bình thường cả, bên ngoài thì vậy. Đêm nào cả nhà cũng quây quần quanh bàn, làm đi làm lại ngần ấy việc.
Antoine thôi đếm tiền mà nói với Michel. “Em phải đi lấy sơn ở chỗ Lafaur. Đừng quên yêu cầu chiết khấu.”
“Em còn phải đến gặp Courtin nữa, về vài món dụng cụ. Em chưa bao giờ đến đấy làm xong việc rồi về nội trong ngày được.”
Juliette thẳng người lên mà hỏi chồng, “Anh đi Marseilles à?”
“Ừ. Và phải ở lại qua đêm.”
“Đem em đi theo đi.”
“Anh sẽ chạy tới chạy lui suốt ngày. Em sẽ mệt lắm, rồi thì nhất định em sẽ chán vì cả ngày phải đợi anh.”
“Không, em không chán đâu. Cho em đi với, Michel.”
“Nếu em muốn đi thì phải dậy từ sáu giờ sáng. Mà em thì thường ngày dậy bảy rưỡi cũng còn khó cơ mà. Anh sẽ bắt chuyến xe buýt sớm.”
“Không sao. Em muốn đi với anh.”
Antoine đã đếm xong và các tờ bạc nằm thành cọc chỉn chu ngay ngắn, được buộc dây, trên bàn trước mặt anh. Anh gom hết lại đưa cho mẹ. “Đây. Sáng mai mẹ có thể đem gửi ngân hàng. Giờ tiền đang bắt đầu vào rồi.”
Juliette cầm cọc tiền từ bàn tay chìa ra của Antoine, lật lật trong lòng bàn tay mình. “Tiền, tiền, tiền. Dạo này anh chỉ nghĩ đến tiền thôi.”
“Đưa cho mẹ đi,” Antoine nạt nàng.
Juliette vung vẩy mớ giấy bạc trên đầu mình. “Tiền là gì?”
Antoine gạt ghế đứng dậy, lại gần nàng giằng xấp tiền lại. “Tốt nhất là đem nó đi đi, Michel. Có vậy thì ở đây mới được yên lành ít nhất là vài tiếng đồng hồ.”
“Đúng đó, Michel. Ai cũng phải theo lệnh Antoine mà;” Juliette ranh mãnh nói.
Michel bất lực nhún vai còn mẹ anh thì mím môi. “Em biết là anh muốn có em đi cùng, Juliette. Chỉ là anh sợ sẽ chả có gì vui cho em hết.”
“Đừng quên đánh thức em dậy đó nghe, Michel” Juliette hôn lên tóc chồng. “Em đi ngủ đây,” nàng thông báo. “Cái vụ tiền tiền bạc bạc này em chán lắm.” Nàng ngáp rõ to rồi đi lên cầu thang.
“Sức chịu đựng của mày làm tao sửng sốt đó. Tao ngạc nhiên thấy con nhỏ không làm mày thành ra như cái xác ve chỉ sau mấy tháng đầu tiên” Antoine châm chọc ông em.
Michel luôn luôn dậy sớm mỗi khi cần đi đâu. Anh nheo mắt nhìn đồng hồ. Mới quá sáu giờ một tí. Juliette đang ngủ say bên cạnh anh, miệng hơi hé mở, một cánh tay vắt ngang trán. Anh dịch người trên giường và khẽ lay nàng dậy. “Juliette. Đến giờ đi Marseilles rồi.”
“Marseilles,” nàng lẩm bẩm trong giác ngủ và gạt tay anh đi.
Anh hôn mí mắt nàng, nàng liền khẽ hé mắt ra. “Xe buýt nửa giờ nữa là chạy” anh nói với nàng.
“Em buồn ngủ quá, Michel...”
“Em có đi không?”
“Em có... đi; nàng lẩm bẩm, rồi lại thiếp ngủ.
Michel thở dài; ra khỏi giường mặc quần áo. Khi đã xong, anh lại nhìn đồng hồ. Vẫn còn thời gian. “Juliette” anh lay nàng mạnh hơn. Nhưng nàng trở mình đi phía khác và kéo chăn lên tận vai. Michel lại thở dài, ngồi xuống giường hôn nàng. “Thôi thì hẹn mai nhé.”
Khẽ khàng, anh ra khỏi phòng, xuống thang, bước ra giữa trời sáng tinh mơ. Một làn gió từ biển thổi từng cơn, và Michel hít thở, xem xét bầu không khí.
Lạ thật, những cơn bão tháng Mười này. Anh cảm thấy một cơn bão đang tới và cứ nghĩ nó hẳn sẽ dữ dội. Chúng thường vậy, ngắn mà dữ dội. Nhưng rồi; khi bão đã qua, hoa sẽ lại nở, gấn như là mùa xuân trở lại. Michel quảy túi xách lên vai rồi thủng thẳng đi dọc con đường về phía bến xe buýt nơi ngã ba.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...