"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Hang Đá
ason, Julia và Rick dừng lại trên bờ biển, để quan sát hang đá. Xung quanh chúng, hàng trăm con đom đóm bay lượn vòng quanh như những đốm sáng vừa hé mở và thức tỉnh. Những con đom đóm tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ trong hang, giống như ánh sáng trước bình minh trong những ngày hè, nhưng trần hang thì tối và xa xôi. Thành hang lún xuống tận biển. Mặt biển tạo thành một tấm gương trong suốt hơi gợn nhẹ bởi thi thoảng, những dòng chảy lại xô những con sóng nhỏ vỗ vào bờ. Âm thanh dữ dội của những con sóng ngoài khơi, bên ngoài thành hang, nơi biển cả mênh mông, át cả cơn dông, đang đập vào các mỏm đá.
Bãi biển nơi ba đứa trẻ đang đứng đủ tiếp đón được khoảng chục người và trải dài cho tới một cầu cảng nhỏ bằng gỗ, nơi có một chiếc thuyền đang neo đậu.
Jason, Julia và Rick chiêm ngưỡng nó, ngập tràn trong cảm xúc. Chúng vừa bị cuốn hút vừa thấy sợ hãi.
Đó là một con tàu có phần thân chắc chắn, đuôi và mui cao, kiêu hãnh và mảnh dẻ. Một hàng mái chèo dài xếp thẳng, như đang đứng nghiêm, ở hai bên mạn tàu. Phần sống tàu duyên dáng nhô lên rồi lại hạ xuống theo từng đợt sóng, làm dây xích phía đuôi tàu, có phần cuối chìm trong nước, nhẹ nhàng kêu leng keng.
"Mình chưa từng nhìn thấy cái nào tương tự." Rick thốt lên, sau một khoảng im lặng dường như vô tận. Trong mắt cậu tràn ngập hình ảnh của con tàu đó.
"Có lẽ đó là của ông chủ cũ Ulysses Moore?" Julia đoán liều. "Chị có thể đặt cược đó, chị gái."
"Còn mình thì thấy nó giống tàu của người Viking." Rick nói.
"Nhưng mình chẳng nhìn thấy lối ra nào cả." Jason lẩm bẩm, nhìn theo đường bay lấp lánh của đám côn trùng.
Cái hang không có vẻ gì là có lối dẫn ra ngoài: chỉ có một con tàu, và chiếc gương lớn chính là mặt nước biển giữa các bức tường bằng đá, giống như một bể bơi trong nhà khổng lồ. Mỗi lần từ trên trần đá thấm qua và nhỏ xuống những giọt nước mưa, thì trên mặt nước lại tạo ra những vòng tròn đồng tâm lao xao.
Rick thở dài:
"Mình tự hỏi làm thế nào mà một con tàu Viking lại có thể vào được đây... Nơi chúng ta đang đứng, các cậu nghĩ sao? Trong hang đá của những người Druid cổ đại?"
Không ai trả lời. Cậu tiếp tục:
"Mình cho rằng... cho rằng người ta đã trực tiếp chế tạo con tàu ở trong này..." Rick suy đoán. "Và có lẽ những người chế tạo ra con tàu này cũng chính là những người đã làm ra đường hầm."
Phương án của Rick, lúc nào cũng thế, có vẻ là phương án hợp lý nhất. "Nó rộng khoảng bao nhiêu nhỉ?"
"Ít nhất hai mươi mét." Rick trả lời ngay lập tức. "Mình hỏi cái hang ấy."
Cậu bé người Kilmore Cove nhún vai. Hang động này rất lớn, vì thế mà cậu không biết, nó có thể trải dài toàn bộ phần dưới của vách đá Salton Cliff.
"Chúng ta rơi xuống chỗ nào đây, Jason?" Julia lẩm bẩm, sau một hồi dài im lặng.
"Cứ như này thì em cho là... chúng ta đang ở trong bãi tắm riêng của Biệt thự Argo!" Cậu em trả lời. "Có lẽ việc đến được đây hơi phức tạp một chút nhưng... rõ ràng là rất thanh tao: ánh sáng tự nhiên của những con đom đóm, con tàu du ngoạn Viking, bãi biển riêng... Hơi tối một chút, nhưng..."
Julia lắc đầu.
"Có vẻ như chỗ này đã lâu rồi không được sử dụng..." "Vì sao?"
"Em đã thấy đường vào đây thế nào rồi, phải không? Các tảng đá cần phải di chuyển, cái hố trong đường hầm... và sau cùng em không thấy tất cả những con đom đóm này sao?"
"Vậy thì sao?"
"Vậy em giải thích thế nào khi ở Kilmore Cove này, chưa một ai từng nhìn thấy chút ánh sáng nào lọt ra ngoài từ một vài khe hở? Chẳng lẽ người ta chưa bao giờ nhận ra rằng vách đá được thắp sáng vào ban đêm ư?"
"Người ta có nhận ra đấy, thỉnh thoảng cũng có." Rick vừa nhìn vào chúng vừa nói xen vào. "Chỉ là họ chắc chắn không thể hình dung được ra... tất cả những chuyện này."
"Vậy thì xin hỏi, họ hình dung ra cái gì?"
"Chẳng hạn như đó là sự phản chiếu ánh đèn điện của các ngôi nhà, hoặc của ngọn hải đăng, lên những tảng đá trắng của vách đá. Hoặc cái gì đó đáng sợ hơn như: thứ ánh sáng của Salton Cliff. Sự phản chiếu, bóng tối, những nơi xuất hiện rồi lại biến mất: mỗi thành phố biển đều mang theo đầy những sự tích, giống như các câu chuyện của người thủy thủ kể về những ánh sáng huyền bí, trên và dưới mặt biển."
"Mình cược là bố cậu..." Rick đột ngột ngắt lời:
"Thực ra thì... bố mình chưa bao giờ nói với mình về một con tàu như thế này. Vì vậy mình nghĩ là nó chưa bao giờ đi ra khỏi đây. Nếu không thì phải có ai đó nhìn thấy nó rồi chứ. Và cũng sẽ có một câu chuyện về nó nữa. Con tàu này mới thực sự là bí ẩn của nơi đây... chứ không phải thứ ánh sáng kia."
Bọn trẻ leo lên cầu tàu. Dưới chân chúng, những ván cầu cũ kỹ kêu cọt kẹt nghe rất đáng sợ và bóng con tàu phía bên trái chúng bắt đầu lắc lư duyên dáng.
Jason quan sát các cọc chèo bỏ không bên mạn tàu và các mái chèo được kéo lên trên, dựng đứng, trông như một đội quân tí hon bằng gỗ. Julia không rời mắt khỏi cột buồm, cao gấp bốn lần mái chèo và vững chãi như một cây cổ thụ. Dập dềnh cùng con tàu, trông nó như một ngón trỏ màu đen khổng lồ chỉ lên trời.
Rick đi lên phía mũi tàu, một phần mui cong tráng lệ bằng gỗ.
"Nó thật hoàn hảo, các cậu có thấy thế không?" Rick vừa nói vừa vuốt ve mặt gỗ. Cậu thấy nó ấm nóng và rất chắc chắn.
Và vì hai chị em sinh đôi không lên tiếng, nên cậu nói tiếp:
"Mình muốn nói rằng, nếu mình được thiết kế một con tàu hoàn hảo, mình chắc chắn sẽ làm nó như thế này. Với hình dạng này, với cột buồm và những mái chèo này, như những con tàu cổ..."
"Con tàu có tên không nhỉ?" Jason hỏi cậu. "Đó là điều mà mình đang cố tìm hiểu đây..." Trên sống tàu có ghi:
METIE
"Meti...e" Rick đọc. "Gì cơ?"
"Metie. Con tàu này tên là Metie. Cái tên nghe chán quá!" Jason bình luận.
"Chữ cái cuối cùng không hẳn là chữ 'E'," Rick quan sát. "Có lẽ nó không được viết bằng ngôn ngữ của chúng ta..."
"Mình tin chắc là thế luôn! Từ trước tới giờ cậu đã bao giờ nghe thấy từ 'Metie' chưa?" "Chúng ta vẫn có thể lấy cuốn từ điển bất ly thân của chúng ta ra để tra cơ mà," Julia nói.
"Nó vẫn còn tốt nguyên, dù có bị rơi..."
Cô bé vừa nói vừa làm điệu bộ nhăn mặt với Rick. "Chúng ta lên tàu chứ?" Rick hỏi.
Mạn tàu cao chưa tới một mét và trên cầu tàu, có một tấm ván có lẽ được dùng làm cầu. Ánh mắt Jason sáng bừng lên.
Được hai chị em sinh đôi giúp sức, Rick lấy tấm ván và bắc lên mạn tàu. Sau đó, bằng một điệu bộ hài hước nhất có thể, cậu cúi đầu mời Jason lên trước.
"Thuyền trưởng Jason, xin mời..."
Jason đặt một tay lên vai cậu và nói, với cùng tông giọng kiểu cách đúng như vậy: "Xin cảm ơn, thuyền trưởng Rick..."
Rồi cậu ngoảng về phía chị gái mình, lúc này đang quay lại lấy cuốn từ điển và nói thêm: "Thuyền trưởng Julia, ta chờ cô trên con tàu mới của chúng ta!"
Sau đó cậu bước hai bước thật nhanh lên cầu và nhảy xuống lòng tàu.
Con tàu được làm hoàn toàn bằng gỗ. Chỉ có một boong và một khoang duy nhất, trong thân tàu. Hai bên thân tàu có một dãy mười ghế băng dài bằng gỗ, mỗi cái tương ứng với một mái chèo, được dựng thẳng đứng. Mỗi mái chèo lại được nối với cọc chèo của mình.
"Bằng cách này thì sẽ không còn nguy cơ bị mất mái chèo trên biển nữa." "Nói đúng lắm, thuyền trưởng Rick." Jason bước đến bên cạnh Rick và nói.
"Metis!" Julia reo lên trong khi lật giở các trang của cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên. "Chiếc thuyền này tên là Metis. Tên nó được viết bằng tiếng Hy Lạp cổ đại."
"Đấy, phải thế chứ..." Jason lẩm bẩm. "Được, Metis còn hay hơn Metie." "Nó có nghĩa gì không?" Rick hỏi cô bé.
"Ừmmm... có. Metis có nghĩa là 'sự khôn ngoan'. Đó là tên người vợ cả của thần Dớt, con gái của thần Đại dương và Teti. Một người phụ nữ thông minh, giỏi giang... giống như tất cả những người phụ nữ!"
Julia gập cuốn từ điển lại.
Rồi cô nhướn người nhìn vào trong khoang tàu, nhưng thất vọng kết luận: "Chẳng có gì cả! Trong này chẳng có gì hết..."
Nhưng trong lòng, cô vẫn không từ bỏ ý tưởng sẽ tìm thấy một kho báu lớn đầy ắp của cải trong các ngóc ngách của vách đá.
Con tàu, tuy nhiên, chỉ là một cái vỏ trống không.
Cột buồm, dựng đứng ở giữa boong, bị thiếu mất cánh buồm: chỉ có mỗi bốn sợi dây thừng cứng cáp mang đầy vị mặn mòi của biển, bắt từ trên đỉnh cột và nối với các mạn thuyền, với đầu tàu và đuôi tàu.
"Không có cánh buồm nào..." Rick lẩm bẩm. "Con tàu này chưa bao giờ ra khơi... Hoặc là đã rất lâu rồi nó không ra khơi. Tuy nhiên, thân tàu có vẻ vẫn chắc: cáu bẩn nhưng vẫn còn chắc chắn. Mình không nghĩ là có nhìn thấy mọt gỗ hoặc..."
"Mọt... gì cơ?"
"Mọt gỗ: là những con bọ ăn gỗ ấy. Chúng làm hang bằng cách đục vào thân tàu và, dần dần, chúng phá nát thân tàu."
Jason bĩu môi, như muốn thốt lên: "Eo ơi!"
Hai thuyền trưởng nhỏ đi xuống gần cuối đuôi tàu. Ở đó, chỗ hai bên thân tàu, có dựng hai mái chèo to và dẹt hơn những cái khác, chỗ cắm của chúng nằm ngay dưới lan can hai bên mạn tàu.
"Còn đây là các bánh lái," Rick nói. "Chúng được kéo xuống hai bên tàu và vận hành bằng những cái này..."
Cậu chỉ cho Jason thấy mỗi bánh lái được lắp một thanh gỗ nằm ngang làm chúng có hình chữ "L". Nhờ tay cầm đó mà người ta có thể dễ dàng vận hành nó khi đứng giữa boong tàu.
"Kia là cái gì?" Jason vừa hỏi Rick vừa chỉ về phía căn phòng bằng gỗ ở đuôi tàu, ngay phía sau hai bánh lái.
"Ca-bin của thuyền trưởng," Rick nói nhỏ, tiến đến gần cửa.
Trên ngưỡng cửa ca-bin có một cái rèm cũ dệt từ sợi đay, đã bị mục nát vì ẩm ướt và thời gian, Rick rùng mình vén nó lên đồng thời nhìn vào bên trong. Cậu phải bật lửa lên để lấy chút ánh sáng.
Ca-bin của thuyền trưởng hoàn toàn trống trơn. Phần còn lại của những tấm vải cũ lủng lẳng trên trần và trên tường đầy những mảnh rách tả tơi, khiến căn phòng trông rất điêu tàn.
Ở một góc phòng, trên mặt sàn, một chiếc giường thô sơ được đặt vừa vặn giữa hai chiếc rương cũ. Phía đối diện, có một tấm ván nối giữa hai bức tường, hẳn được dùnglàm bàn. Trên bàn, có một chân nến ba chạc và ba mẩu nến.
Và bên cạnh chân nến có một cuốn sách đóng kín.
Rick tiến lại gần bàn, thắp các mẩu nến, bàn tay với ra run run, cậu bé chạm vào cuốn sách. "Có thể là cuốn nhật ký hành trình của vị thuyền trưởng cuối cùng..." Julia đứng phía sau, lẩm bẩm.
Rick nhấc cuốn sách có bìa da màu đen lên và mở ra.
Ngoài kia, nơi khơi xa, một tia sét cực lớn xẹt xuống trắng sáng cả đường chân trời."
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian