Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 20 - Thợ Đồng Hồ Bậc Thầy
B
ên trong tháp đồng hồ rất nóng, không khí dày đặc bụi và mùn cưa. Oblivia lên lầu hai, nằm phía sau bộ bánh răng của chiếc đồng hồ.
Ả hồi hộp quan sát xung quanh nhưng chẳng nhìn thấy ai.
Sau khi nghe thấy tiếng búa nện không ngừng nghỉ vọng xuống từ gác xép, ả bước lên đợt cầu thang thứ hai. Lũ bồ câu nấp trong những khe tường cất tiếng gù.
Lần này, ả thấy một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại.
Oblivia nhận ra ông ngay lập tức: đôi vai nhỏ thó, những chòm tóc rối mọc trên cái đầu nhọn và cả cách đu đưa vai như thể ông ấy đang nhún nhảy theo một điệu nhạc tưởng tượng. Peter Dedalus.
Oblivia tiến lên một bước và nói:
“Chào anh, Peter.”
Ông không ngoảnh mặt lại, nhưng lập tức dừng nện búa và nín thở.
“Là em đây, Peter.” Oblivia nói tiếp.
Người đàn ông từ từ quay đầu lại. Oblivia hạ mặt nạ và cười với ông, ngọt ngào như mía lùi.
“Không thể nào...” Ông Peter thì thào.
“Giá mà anh biết em đã vất vả thế nào để tìm được anh.” Oblivia nói.
Ông Peter nhìn vào một điểm bất định trên sàn, giữa bộ bánh răng đồng hồ và bàn chân của người phụ nữ.
“Không thể. Cô đến tận đây bằng cách nào?”
“Từ nhà của chúng ta, anh Peter. Em tìm thấy chiếc chìa khóa. Và em đã mở cánh cửa.”
Oblivia mới dợm bước thêm một bước, ông Peter đã đứng bật dậy như thể lò xo.
“Cô đang nói dối! Không thể nào! Cánh cửa ấy đã đóng nhiều năm rồi!”
“Nhưng giờ nó đã lại mở ra rồi anh ạ.”
“Nhưng nó đã được đóng lại từ đầu này! Tôi đã kiểm tra, tôi đã quay lại đó... Nó đã bị đóng lại trước đó!”
“Cưng à, những cánh cửa ấy có nhiều bí mật đến mức khó mà hiểu hết được chúng hoạt động thế nào... Và có lẽ chúng ta nên nói về chuyện này.”
“Nó đã bị đóng...” ông Peter lầm bầm nhắc lại. Ông nhìn quanh như để tìm một lối thoát, sau đó bắt đầu tức giận chà xát đôi bàn tay vào nhau. “Cô đã làm gì họ?”
“Ai cơ cưng?”
“Tôi cứ nghĩ là Penelope và Ulysses sẽ tìm thấy nó...” Ông Peter lẩm bẩm.
“Tìm thấy? Tìm thấy gì cơ? Nếu anh ám chỉ tấm bản đồ với tất cả các cánh cửa ở Kilmore Cove,” cô ả nói và trải nó ra bằng một động tác dứt khoát ở ngay giữa căn phòng, “thì rất tiếc phải làm anh thất vọng, chính em là người đang giữ nó.”
“Ôi, không... Không!” Ông Peter hét lên. “Cô đã làm gì Penelope và Ulysses?”
“Anh có nhiều nỗi lo thật đấy! Em hoàn toàn chẳng làm gì cả, Peter yêu dấu ạ. Họ đã tự sát bằng cách nhảy từ mỏm đá ở ngôi nhà yêu quý của họ. Ôi, tất nhiên là vậy rồi: đúng là một câu chuyện tình kỳ diệu! Em rất tiếc phải nói với anh điều đó, Peter, nhưng em e mình là người cuối cùng còn sống trong số bạn bè anh... Chính vì thế, cưng à, hãy lại đây nào... hãy để em âu yếm anh một chút!”
“Cô hãy đi đi!”
“Anh không nhớ em sao?”
“Không!”
Oblivia không để mình nhụt chí bởi thái độ của người thợ đồng hồ, như thể ả hiểu rõ con người ông và nhìn ra sự yếu đuối nơi ông.
“Peter à...” Ả thì thầm.
Và ả cứ gọi đi gọi lại như vậy cho đến khi tiến sát tới chỗ ông. Người đàn ông bé nhỏ kháng cự lại, nhưng Oblivia đã kịp chen chân vào giữa ông ấy và cầu thang, ngăn không để ông bỏ trốn.
“Dừng lại nào cưng...” Oblivia vẫn nói tiếp, cho đến khi người thợ đồng hồ bỗng trở nên yếu mềm.
“Thực ra là có. Anh nhớ em.” Ông thều thào.
“Ôi, Peter! Anh nói thật chứ?”
“Em... em vẫn rất đẹp.”
“Ôi, cưng... Sau cùng anh vẫn là người đàn ông biết trân trọng phụ nữ đẹp!” Oblivia thốt lên và quấn ông trong làn hương của mình.
Ông Peter không phản kháng, ông không thể chối bỏ ả ta nữa.
“Giá mà anh biết em đã vất vả thế nào để tìm được anh!” Oblivia tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt. “Peter... Sau chừng ấy thời gian, anh không có gì để nói với em ư? Không một điều bí mật nào để thổ lộ cho Oblivia yêu dấu của anh ư?”
Ông Peter nhắm nghiền mắt một lúc lâu và chiến đấu với những ý nghĩ đầy mâu thuẫn.
“Không!” Cuối cùng ông nói và đẩy người phụ nữ ra xa.
Bị xô bất ngờ, Oblivia loạng choạng trên đôi giày cao gót và trượt chân lao về phía những bánh răng đồng hồ, đúng chỗ đó ả bị mất thăng bằng, té nhào xuống đất và làm bộ đồ rách toạc đến mức không thể cứu chữa.
Ông Peter lao xuống cầu thang, bỏ chạy nhanh nhất có thể.
Oblivia giải thoát cho mình khỏi đôi giày và chạy theo sau ông, từng bậc từng bậc một.
“Đứng lại, đồ trời đánh, đứng lại!”
Nhưng ông Peter không dừng lại. Ông chạy càng lúc càng nhanh xuống cầu thang, sau đó lao ra ngoài tháp đồng hồ tới những con phố.
Oblivia vừa đuổi theo ông vừa gào thét đến khi không còn hơi sức và cuối cùng ả dừng lại ở chính giữa Quảng trường San Marco, nơi người thợ đồng hồ nhỏ bé đã hòa vào đám đông.
Ả điên tiết nhìn ra xung quanh. Một vài người đàn ông nhìn chằm chằm cô ả và cười, trong khi đó các quý bà ngoảnh mặt quay đi vì cảm thấy chướng mắt.
Cũng chính lúc ấy Oblivia nhận ra mình đã bỏ lại phần lớn trang phục đã bị rách toạc ở chỗ bánh răng của chiếc đồng hồ.
“Chẳng vui một chút nào!” Oblivia hét lên phía sau tấm rèm căng ra ở giữa một tiệm may.
Ba người trợ lý đang cố gắng lấy số đo và khâu một bộ trang phục mới trên người ả. Phía bên kia tấm rèm, Bá Tước Tro cho phép mình cười ha hả thêm vài lần trước khi cất tiếng:
“Người đàn ông của cô đã bỏ cô lại thật đẳng cấp!”
“Đó không phải người đàn ông của tôi!” Oblivia hét lớn. “Và trong mọi trường hợp, ông phải tìm lại ông ta cho tôi!”
Bá Tước Tro chỉnh lại cái mặt nạ mỏ chim màu xám trên mũi.
“Đó có thể là một cuộc điều tra phức tạp hơn rất nhiều so với lần trước.”
“Phức tạp hơn bao nhiêu?”
“Ít nhất là gấp đôi.”
“Gấp đôi? Ông bị điên rồi!” Oblivia hét lên khi đột ngột quay phắt lại khiến một chiếc ghim chọc vào người.
Bá Tước Tro cúi chào.
“Trong trường hợp này, tôi đành phải tạm biệt cô.”
“Khoan đã!” Ả giật giọng gọi ông ta lại. “Gấp đôi. Được rồi, tên trộm tham lam, tôi sẽ trả cho ông gấp đôi, nhưng tôi muốn có ông ấy vào tối nay.”
“Sao vội vậy, thưa cô... Cô cứ chờ may cho xong bộ trang phục này và sau đó chúng ta sẽ tìm ông ấy ở phá.”
“Ở phá sao?”
“Đúng vậy.” Bá Tước Tro lấy từ trong túi một chiếc mùi soa màu trắng, bên trong có một vài cọng tảo quăn queo và khô quắt lại. “Tình cờ là người đàn ông của cô, mà cũng có thể không phải người đàn ông của cô, đã để lại một vài cọng tảo xanh nhỏ xíu này.”
“Thế thì sao? Những con kênh của cái thành phố trời đánh này nhiều rong tảo đến mức bốc mùi như bãi rác.”
“Tôi không nghĩ ở Venice lại có loại tảo đặc biệt này.” Ngài Bá Tước lập luận. “Nó là loại tảo đặc trưng của một hòn đảo nhỏ ở phá... Điều này lý giải vì sao lại khó tìm người đàn ông này trong thành phố đến vậy.”
“Hòn đảo nào vậy?”
“À, cô đặt quá nhiều câu hỏi rồi, thưa cô. Ngay khi cô có trang phục mới, tôi sẽ đích thân đưa cô đi.”
“Nhanh lên nào, chúng ta không được mất thêm thời gian nữa!” Oblivia ra lệnh cho những cô thợ may, và đột ngột quay lại khiến một phần chiếc váy vừa khâu lại bị tuột chỉ.
“Mà này,” cô ả hét lên. “Các cô không có quần jeans sao?”