Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 19 - Lựa Chọn
M
ặt trời bắt đầu ghé sát đường chân trời và nhuộm một màu cam lên vạn vật. Trong thư viện của Biệt thự Argo, chiếc đĩa than cũ còn phát ra vài tiếng rè rè, sau đó máy hát im bặt. Rick nhấc đầu kim ra và đặt nó trở lại vị trí cũ.
Bọn trẻ ngồi thu lu trên sàn trong khi Nestor vẫn đứng gần chiếc dương cầm. Ánh sáng càng lúc càng đỏ của bầu trời lọt qua ô cửa sổ khiến cho cơn giận dữ của ông bốc lên ngùn ngụt.
“Vậy là mọi chuyện đã diễn ra như thế,” sau một lát Julia nói. “Chính ông Peter đã nói với Oblivia về cánh cửa.”
“Có vẻ là về nhiều cánh cửa,” Jason nói thêm.
Nestor siết chặt nắm đấm, sau đó cứ ho liên hồi mà không sao dừng lại được. Ông giơ hai cánh tay lên cao để phổi được giãn nở và bất động hồi lâu trước khi lấy lại bình tĩnh. Hai vai ông rũ xuống, như thể đang bị dằn vặn bởi những suy nghĩ đầy lo âu.
“Bây giờ thì chúng ta đã biết tại sao Oblivia đang phá sập Ngôi Nhà Gương,” Rick gầm gừ.
Nestor nhướn lông mày e ngại.
“Gì cơ?”
Bọn trẻ thuật lại cho ông về con đường đất mang tên Đồng Hồ Cú và cái xe ủi của công ty dọn nhà Độc Nhãn đang đập nát ngôi nhà của ông Peter Dedalus.
“Bọn cháu chẳng thể làm gì cả, và bọn cháu cũng không chịu được khi phải đứng nhìn...” Julia khép lại câu chuyện.
“Thế là kết thúc rồi,” ông lão làm vườn vừa lẩm bẩm vừa lao thẳng ra phía cửa thư viện.
“Khoan đã ông Nestor!” Julia gọi ông. “Ông đừng bỏ chúng cháu lại một mình.”
“Chúng ta ai cũng đơn độc cả,” ông nói khẽ.
Nhưng ông không bỏ đi.
“Ít nhất ông hãy nói cho bọn cháu điều này: chiếc chìa khóa mà Manfred đánh cắp từ ông...”
Ông Nestor gật đầu.
“Đó chính là chiếc sư tử, chiếc mà Dedalus vừa nói đến. Nó nằm trong số những đồ vật ông chủ cũ để lại cho ta trông coi.”
“Và với chiếc chìa khóa đó...”
Một lần nữa, Nestor lại trả lời trước khi bọn trẻ kịp nói nốt câu:
“Đúng vậy. Với chiếc chìa khóa đó, ta có thể mở được cánh cửa tìm thấy trong nhà của người thợ làm đồng hồ.”
“Tại sao trước đó ông không nói cho bọn cháu về những cánh cửa?”
Người làm vườn không trả lời.
“Ông có biết cánh cửa đó dẫn tới đâu không?” Julia hỏi.
Nestor giật mình ngạc nhiên:
“Ta ư? Làm sao ta biết được chứ?!”
“Nhưng ông biết về chiếc chìa khóa sư tử...”
Nestor lẩm bẩm điều gì đó.
“Và ông còn biết trong nhà ông Peter có một cánh cửa.”
“Nhưng ta không biết tất cả mọi thứ các cháu ạ! Khỉ thật!”
Nestor giơ tay đấm vào giá sách khiến tấm biển bằng đồng đỏ dùng để phân loại rơi xuống đất.
“Ông Peter Dedalus nói rằng ở Kilmore Cove có nhiều cánh cửa,” Rick xen vào. “Một cái ở đây. Một cái nữa ở nhà bà Biggles. Cái thứ ba ở Ngôi Nhà Gương. Còn bao nhiêu cái nữa ạ?”
“Để biết được điều đó chỉ cần xem tấm bản đồ bọn mình đã đánh mất,” Jason làu bàu.
“Trên tấm bản đồ còn đánh dấu cả tên của những chiếc chìa khóa...”
“Bây giờ Oblivia đã biết được cần phải có những chiếc nào, nhưng cô ta không hề sở hữu chúng,” Nestor xen vào.
Sau đó ông nói tiếp:
“Ông Ulysses Moore và vợ đã cất chúng ở nơi an toàn. Tất cả những chiếc chìa khóa còn lại, trừ chiếc của Oblivia... vì lúc ấy nó không ở Kilmore Cove.”
“Và cả cái của ông Peter mà...”
“Mà Manfred đã đánh cắp của chúng ta đêm qua.”
“Có khả năng chúng đã có hai chiếc chìa khóa,” Rick nói.
“Còn bọn mình có những bốn chiếc,” Jason phản bác.
Julia bắt đầu đi tới đi lui quanh căn phòng.
“Ôi, giá mà mình có thể cho cô ta một cú đấm vào mặt rồi lấy lại những chiếc chìa khóa đó!”
Bọn trẻ bắt đầu nói chuyện với nhau và bình luận về những thông tin đáng kinh ngạc mà chúng vừa khám phá ra.
Nestor nhìn chúng. Ông nhìn chúng và ngẫm nghĩ. Nhiệt huyết của chúng có sức lan tỏa ghê gớm, dù cho ông không thể ngăn bài thơ của Leonard cùng những từ ngữ bất an khác quanh quẩn trong đầu.
Nhưng Leonard không được nghe chúng nói chuyện vào lúc này trong thư viện, như ông đang làm. Leonard vẫn chưa biết chúng.
Đột nhiên Jason cắt ngang dòng suy nghĩ của ông bằng một câu hỏi:
“Ông Nestor, có bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của những cánh cửa?”
“Từng biết đến, có lẽ cháu muốn nói vậy,” ông lão làm vườn trả lời. “Nếu trừ đi ta, Oblivia và gã lái xe của ả thì tất cả những người khác đều đã qua đời...”
“Hoặc đã bỏ cuộc,” ông nghĩ nhưng không nói ra.
“Thế thì chúng ta có lợi thế rồi,” Jason kết luận. “Với chúng ta vậy là bốn chọi hai.”
Nestor nhìn cậu bé 11 tuổi đang nói chuyện với ông như thể mình là người lớn, với vẻ quyết tâm và niềm khao khát hành động, nói một cách ngắn gọn, thật đáng cảm động.
Trong đầu tràn ngập những băn khoăn, ông trân trân nhìn hành lang dẫn tới những phòng ngủ tầng trên, và ngẫm nghĩ. Ông nghĩ rằng mình cần phải quyết định. Và rằng không còn thời gian nữa. Cục diện đang chuyển biến nhanh hơn so với những gì ông tưởng.
Rick bắt đầu tóm tắt lại những gì cả bọn vừa khám phá ra:
“Xem nào... ông bà Moore có một kế hoạch, đó là giấu những cánh cửa và cất những chiếc chìa khóa ở nơi an toàn. Họ cố gắng cô lập Kilmore Cove nhiều nhất có thể mà cư dân ở đây không hề hay biết điều đó. Ông Peter Dedalus đã phản bội họ và Oblivia Newton đã khám phá ra một phần bí mật. Ông Peter bỏ trốn để không phải tiết lộ phần sâu kín nhất của bí mật đó... tức là làm sao để có thể mở và đóng tất cả những cánh cửa... Lúc nãy các cậu nghe thấy chứ? Ông Peter có nhắc tới một cách để kiểm soát tất cả các cánh cửa... Sau đó... Đến đây thì chuyện gì xảy ra nhỉ?”
“Ông bà Moore qua đời,” Julia trả lời. “Oblivia tin rằng mình có thể hành động mà không bị quấy rầy, nhưng điều tuyệt nhất là cô ta phát hiện ra ông Nestor đã bán Biệt thự Argo cho bố mẹ mình. Và sau đó bọn mình chuyển tới đây.”
“Và bọn mình có bốn chiếc chìa khóa,” Rick tiếp lời. “Bởi vì bọn mình đã đến lấy chúng ở bưu điện.”
“Để tránh Oblivia,” Jason xen vào, “ông Ulysses Moore chỉ cho bọn mình cách tìm được bốn chiếc chìa khóa và đưa bọn mình tới Ai Cập để lấy lại tấm bản đồ Kilmore Cove. Nhưng bọn mình đã bị lừa và mọi chuyện đã tan thành mây khói.”
“Bọn mình đúng là lũ ăn hại,” Rick thừa nhận.
“Bọn mình đã làm hỏng việc.”
Julia thở dài.
Nestor húng hắng ho. Ông lại ho một lần nữa, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Bây giờ các cháu phải làm như ta bảo!” Ông tuyên bố.
Ba đứa ngạc nhiên quay ra nhìn ông.
“Gì cơ, làm theo lời ông sao?”
“Các cháu không hề làm hỏng việc!” Nestor chỉ vào từng đứa một và nói. “Các cháu càng không phải là lũ ăn hại! Và cũng đừng có cố nghĩ như vậy, hiểu chưa? Các cháu... các cháu... Ôi!”
Nestor lắc đầu. Khen ngợi người khác chưa bao giờ là điểm mạnh của ông, chuyện đó đối với ông là một việc vô cùng khó khăn. Thế là ông lại ho và ra lệnh:
“Đi nào, các cháu hãy theo ta!”
Ông lão làm vườn dẫn chúng tới giữa hành lang rồi dừng lại, đan hai tay vào nhau tạo thành một cái ghế và bảo Jason:
“Đặt chân cháu lên đây và hãy mở cánh cửa trên nóc nhà...”
“Cánh cửa ạ?!” Cả ba đứa nhìn nhau thốt lên.
Thực sự có một cánh cửa màu trắng lẫn với màu sơn trên trần nhà và bị khóa kín bằng một cái chốt bằng kim loại.
Jason để Nestor nâng mình lên và tóm lấy cái chốt.
“Cố lên!” Nestor động viên cậu nhóc.
Jason kéo nó xuống nhưng cánh cửa không mở. Cậu kéo lần thứ hai, và cuối cùng cậu cũng nghe thấy tiếng ổ khóa rời ra. Nestor thả cậu xuống.
Từ cánh cửa, đầu một chiếc thang trượt ra ngoài. Ông lão làm vườn tóm lấy và kéo nó về phía mình.
“Ôi khỉ thật!” Julia thốt lên. “Có một cái thang ngay chính giữa hành lang...”
Nestor ra hiệu cho chúng leo lên.
“Lên thôi nào các cháu!”
“Ôi khỉ thật!” Julia nhắc lại và nhớ ra những gì cô bé đã nhìn thấy, hoặc tin rằng mình đã nhìn thấy vào buổi sáng hôm ấy.