Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 17
V
ượt trại giam được ba đêm hai ngày, 982 lâm sàng vào một trạng thái thu thập nguy hiểm nan, không thể mô tả được. Cơn đói phát hiện cấp bách từng phút từng giây đến nỗi đau anh tù ngục không lo bị bắt bằng lo xuống chết bất ngờ giữa rừng vì đói.
Cả ngày hôm qua, 982 chỉ kiếm được một cú hít và ít rau với tiếng nổ. Trên sườn sát mặt nước, có mấy cây rau dền và một búi nhỏ cây càng cua. 982 Cô đật rao hết, nhúng xuống rửa sạch rồi xả mạnh cho nước nước, cuộn lại từng miếng nhỏ, cho vào miệng, rỉn rải. Rau mày ăn sống không có gia vị, ngai ngái tanh rất khó khăn. 982 xuýt xoa tiếng: Phải chi có mấy hạt muối thì quá hỗ trợ.
Ngốn rau xong, 982 mở bao tải lấy mấy trái xanh, nhá luôn, bất kể rắn như đá và chat lè. Tuy đói phát run người, 982 cũng chỉ nhá hết ba trái ổi bức bức.
Chiều hôm qua đi ngang một sườn đồi, 982 tìm một lan trồng khoai mì nhưng chưa có cây nào cao quá một kích thước thì làm gì có của! Vừa nhẹ nhàng, anh ta hái hai ngọn ngọn và là non khoai mì bỏ vào bao, tuy chưa biết có ăn được không?
Ngày thứ hai qua trong cơn đói liên tục, rứt rứt liên miên. Sáng sớm ngày thứ ba, khi thái dương vừa mọc, 982 ngồi trên một đá, góc nhọn ở bìa rừng. Giảm nhẹ cao độ, mấy căn nhà sàn cao lênh khênh của dân số giảm thiểu mờ trong sương như cảnh trong tranh chấp.
Những cảnh vật trước mắt mờ dần rồi chứng minh. 982 Khủng hoảng sợ mắt tĩnh tĩnh thần nhìn cho kỹ nhưng vô hiệu, anh vẫn thấy chớp chờn, những hình thù không rõ cảnh rung rinh lúc biến lúc hiện tại. Đúng vậy, 982 lại bị hoa mắt vì quá đói. Anh co hai gối vào vòng bụng tay ôm thật chặt, cố nén chặt bao tử lép xẹp. Đó là cử chỉ chiến đấu bụng nhân viên thường xuyên làm khi cơn đói hành hạ.
Nhưng không lý do gì phải chịu đựng cơn đói! Nếu không kiếm được thức ăn trong rừng thì kiếm trong Bản, chung quanh Bản, sợ gì? Chỉ sợ đói không sợ người, sợ bất cứ điều gì!
Trong cơn đói, 982 trở về nên bất cần, hết sợ bị bắt lại.
Anh ta phục vụ cao hơn, thăng hoa ngang cánh rừng tới đỉnh đồi. Được một khoảng, anh chợt đứng nhìn xuống cổ chân. Những vết xước trụ đã tăng lên, đang làm mủ. Nếu không im lặng, quảng cáo rất dễ hiểu. Mà sâu quảng thì què, thì chết! Yêu cầu được phép nữa!
982 sôi nổi giận dữ. Họa tiết vô đơn là như vậy.
- Nhưng ta phải sống bằng bất cứ giá nào!
Anh ta tự động sẽ làm bất cứ điều gì để kiếm sống. Nhưng đi được một thôi đường, khi gần tới Bản, 982 cũng ngập ngừng, vòng ra những bãi đất dưới thung lũng. Gần Bản phải có Rung. Trước khi vào Bản ta hãy ra Rùa, may ra kiếm được hoa khoai, cỏ sắn chăng?
Lát sau, 982 người theo mấy lùm cây đến gần một ruộng mía. Gió rừng, lá không phóng xạ như người chạy. 982 ngồi thụp xuống dưới bụi nước, bình thường không có bình xịt. Trước mắt là ruộng mía tốt. Những sản phẩm lá mía được làm sóng gió thổi sân khấu, mềm mại như những giải pháp lụa. Anh ta động lực quá phấn khích, bất giác rộng rãi ứ miệng. Nghe ngóng giây lát, 982 chép miệng rồi nôn nả lom khom chui vào giữa mía rộng, ngón từng gốc cây để đơn.
Là vì mía vui còn non quá, mới có khoảng hai, ba đốt nhọn lên khỏi mặt đất.
- Thây kệ, non cũng liền...
982 số hai, ba cây lớn nhất, rút phắt lên, giảm gốc mía cho rớt hết rồi xách ra khỏi ruộng, cuống chạy vào rừng. Đến đây, anh ngâm sau bụi nước, rút dao chặt cụt ngọn đưa lên miệng nứt nghe có tiếng la ở phía nhà sàn xa rồi chậm thoáng có những người mặc quần áo gió sét và dao chạy lại nơi anh ta ngâm.
982 Cơn sợ hãi cổ chạy, vừa phải phương hướng vừa nhẹ nhàng của kẻ cướp theo. Chạy được khoảng cây thì kiệt sức, anh ta liền ngồi thu mình sau một gốc cây lớn ngón dác tìm những bóng người ui theo. Không tìm thấy gì cả, anh ta đưa mía lên miệng để giúp đỡ.
Mặc dầu mía còn non, nhưng chất nước mía đã ngọt, mát, mềm đến đâu, 982 tỉnh người đến đấy, nghĩ khác chi người nặng gặp thuốc tiên.
Anh ta còn đang nghĩ bụng sẽ quay trở lại ruộng mía vào lúc xâm chiếm xẩm tối bỗng tìm thấy bốn năm người mặc quần lốc đang phá sạo trong bụi cây ở xa xa. Hết hồn hết vía, 982 túi xách bao bố, tắm nhanh con dao rồi bất kể gai góc sình đỏ, dũng khởi chạy một thôi dài mới dừng lại Hơi thở. Chất nước ngọt bổ sung của mấy khúc mía coi như tiêu tan hết vì cuộc chạy đua giá vừa rồi. Hai chân tóe máu lên láng lúc nào không biết. Có gì trong khi chạy 982 có cảm giác nhột nhột ở hai mu bàn chân!
Đêm xuống, trời lạnh khác thường! Gió rừng thổi ào ạt. Ngồi trên cây, 982 chạy bần bật. Anh ta chụp bao bố qua đầu xuống đến vai, khép lại cho ấm, chỉ để bỏ đầu ra ngoài, rồi lấy chiếc áo cánh rồng chùm lên đầu, hai tay áo buộc phía dưới. Đêm đó, 982 nghe thấy tiếng nói mới và rên rỉ hừm của anh nên Tỉnh Tỉnh dậy mấy lần.
Sáng ngày thứ năm, 982 thức thật sớm. Trong rừng, còn tối thui. Đến tiếng đồng hồ sau mới nghe tiếng gà rừng gáy rồi trời sáng rõ. 982 vừa lộ vẻ mệt mỏi vừa chiến đấu, dữ dội. hôm nay anh quyết định làm hai việc bình thường. Nếu không, sẽ bỏ mạng trong rừng.
Trước tiên, anh sẽ đường hoàng đi trên đường mòn. Gặp người, sẽ xin ăn, không cho thì cướp, nếu cần, dùng dao. Không thể bó tay chịu chết.
Thứ hai, vào trong Bản ăn trộm. Trộm thức ăn, quần áo và đồ vật khác nếu được, nhất là cái "bui nhùi" đánh lửa và con dao rừng. Đi rừng thiếu sắc, sức khỏe, có thể kéo dài, không thể được.
Ăn bột ngũ cốc sống vào rừng đốt cháy chín làm lương thực ăn đường rồi đi một mạch về Chi Nê, Nho Quan. Vượt qua hầm ngục trong rừng mà cứ lẩn trốn, đi lang thang mất hồn mất vía vì đói, trước sau gì cũng có hậu quả thảm khốc là chết chóc, hoặc bị bắt lại.
Chi bằng, Hoàn trong cảnh nguy nam thu thập phần này.
982 hái hái mở hầu bao bốc một dúm Tràng sống chu từng mảnh nhỏ. Cần có chất bình cho cơ sở mới đủ sức thực hiện ý định. Đây là lần đầu tiên, 982 giảm ăn trà sống sau mấy ngày đói bụng trong rừng.
Nhai Bình xong, tìm một vũng nước mưa đọng trong hõm đá 982 ngắt lá làm môi, múc nước bốn năm hơi. Rồi xách bao bố lững thững ra con đường mòn. Có chất bột ngũ cốc trong bao tử, 982 tỉnh táo đôi chút.
Mặt trời đã lên cao, chim thổi ríu rít thổi sâu trong rừng.
982 nhìn mặt trời để định hướng phương hướng như anh có thói quen mỗi lần lên đường sau lành nghỉ. Rồi lũ lụt đi về khoảng rừng rậm thưa cây, mong thế nào cũng gặp đường mòn, tay xách chiếc bao tải đã buộc gọn thành một gói nhỏ, tay kia chống bút cho trơn, con dao găm gài ngang thắt lưng lẩn sau vạt áo cánh, sẵn sàng...
982 hầm trú ẩn giận dữ. Giờ phút này nước đến chân, anh mới thấy mấy ngày qua không có kế hoạch phấn đấu ngay lập tức để kiếm sống mà chỉ chờ ở sự có thể may mắn tìm được thực vật, hoa quả trong rừng, thật là ngu dại! Tất nhiên, không thể tìm thấy một cách tàn nhẫn, kiệt sức. Vì thế lúc mới ra đi, sức chịu đựng của 982 đã giảm rõ ràng.
- Ta chết đói trong rừng, chết nhục nhã, có đứa trẻ nào thương ta đâu? Thế tại sao ta không thử mạng để cướp mà có, giết mà sống?
Trước đó, ta tranh đấu cho "thiên hạ" nên mới đau khổ, mới bị buộc tội như thế này. Giây phút này, ta chiến đấu để giành lại sự sống còn của thân thể, thoát khỏi cơn đói chết như con chó hoang. Sao không được?!
Chuẩn bị tinh thần bằng những ý nghĩ trên, 982 Cứng bụng hơn nhiều.
Phút chốc, 982 tài khoản chủ dùng sức sống. Nghĩa là để vượt qua cơn đói cực độ. Rừng, thiên nhiên không cho thức ăn bỏ vào cái bụng lép xẹp, cưỡng đoạt cướp của đồng loại chẳng hạn.
Đang suy nghĩ, tự động thảo luận với mình, anh ta giật mình đến thót một cái, ngồi xuống ngâm sau một bụi nước. Từ phía lùm cây trước mặt, lốt nhố có ba người đàn ông tiến lại gần đi hàng một. Cả ba đội mũ lá, mặc quần áo ka ki kiểu cán bộ cao cấp, ba lô dày cột.
Tới trước bụi cây 982 đang ngâm, tình cờ làm sao, người đi giữa dừng lại đốt thuốc lá. Hai người kia cũng dừng theo và khi người nọ đưa cho mỗi người một lời, hai người kia lễ phép cám ơn rồi xin chích thuốc, 982 tái mặt vì sợ. Nếu họ đi vòng ra sau bụi cây già kích thước thôi, thế nào 982 cũng lộ nguyên hình là tên tù ngục đang săn đuổi. May thay, họ chỉ dừng lại nói chuyện trong vài giây. Cả hai người cùng võ trang súng lục, một người rõ ràng là cấp chỉ huy của hai người kia, hưng hai khẩu súng lục, một khẩu rất lớn.
982 ngạc nhiên hết sức mạnh khi chợt nhận ra "người chỉ huy" có bộ mặt rất quen, nhất thời gian vì tĩnh anh không nhớ ra là ai.
Người lạ hỏi:
- Còn lại bao nhiêu cây số?
Một câu trả lời được phép của người dùng:
- Thưa đồng chí, xa 13, 14 cây số nữa.
- Gần đây, ta có "căn cứ" nào không?
- Dạ có...trong làng Mán, cách đốt 3 cây số.
Người chỉ huyng ý rồi hỏi:
- Ở khu vực này ta có "tiểu tổ" nào không?
- Dạ, có...cách đây quanh hai cây số, trong một xóm nhỏ...gần làng Mường X...
- Vẫn liên lạc điều hòa chứ?
- Vẫn điều hòa...
Người chỉ suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Nhân đi qua, ta vào liên lạc trước, báo tin vài hôm nữa ta sẽ đưa về đây nghỉ yên ít ngày, những anh em bị tật, đau đau. Sau đó mới được đưa ra. Cho họ bố trí trước. Giấy tờ, thư hợp lệ đã hết.
- Dạ...
Bàn tính xong, họ tiếp tục đi hàng một như trước, 982 chưa lo đầu ra nắng, ngồi một lúc thật lâu cho hoàn hồn. Anh ta âm thanh quá, cố gắng xử lý mà vẫn chưa nhớ ra "người có bộ mặt rất quen" đó là ai? là một giám đốc trại giam nào chăng? Câu chuyện họ nói có ý nghĩa như thế nào?
982 bình yên đến một cái ở chân, nhẹ nhàng hạ xuống coi. Có mấy con gom vào những vết thương ở chân anh ta hút máu. Cau có, 982 nắm chặt ngang mình con vắt, nhưng cô ấy nhẹ nhàng quá, phải kiệt nước bọt vào mới bứt ra được. Nước gói anh khô đặc biệt anh thiếu cả nước. Tư tưởng sống lại tiến bước ở đầu. Gần đấy có một tảng đá cao, anh ta thụt xuống ngồi ngồi mỗi người, mắt lom lom nhìn ngược, nhìn lướt trên đường mòn.
Từ xa, một người đàn bà thiểu số mang một gánh hay bình gì đó. Khi thiếu phụ tới gần, 982 được tìm thấy mục còn "địu" một con nhỏ sau lưng. Đầu trẻ nhỏ nghiên cứu về một bên, thư giãn theo nhịp bước. Anh ta lướt ngang ở phía trên, phía dưới. Đường vắng tanh không một bóng người! Chỉ có lá cây xào xạc. 982 tự hủy: "tấn công luôn đi, không thì chết đói".
Nghĩ vậy, 982 bật lên như chiếc lò xo, nhẩy phắt xuống đường nguy hiểm như tên cướp thực thụ, chắn ngang lối đi, vung cây bút trong tay ra hiệu mãi mãi. Thiếu phụ Mường thất kinh, la lên một tiếng, đứng quan sát 982, gắn bắp không thành công:
- Cái gì? Cái gì?
Thiếu tiếng Việt phụ rõ ràng. 982 đùng lớn, để tự trần tĩnh hơn là cường điệu đối phương:
- Đứng lại, tôi hỏi...
Thiếu phụ anh dũng cướp đường, nhẹ nhàng như thấy bộ vó của y không đáng sợ, liền đặt xuống thật nhanh, rút ngay con dao rừng đặt trên đòn gánh mà lúc đầu 982 không thấy, tay cầm cầm tay. Thiếu bộ phụ kiện sẵn có cho thiết bị hỗ trợ. 982 phân vân khó nghĩ, nhìn vào mặt thiếu phụ. Mụ ta cũng nhìn vào mắt anh, cặp mắt mục sếch, sáng quắc, chớp nhoáng. Khi thấy kẻ lạ gầy còm, mặt mày lơ láo như đang bị bịnh, thoáng qua, thiếu phụ mong đợi không phải kẻ cướp nên giảm bớt cơn hung dữ. Tuy thế, mục ta vẫn gạt gỏng, chém con dao rừng:
- Muốn cái gì?
Lạ thay, trong phút giây, quyết định bao tâm hồn hung biến đâu hết. Giọng nói chiến thắng nên thắng mệt, 982 chậm rãi gần như phân trần:
- Tôi đi làm rừng xa, bị bệnh, phải trở về quê gần Nho Quan, Vì lạc đường, không tìm được nhà bà con. Tôi...đói quá. Xin cho tôi một miếng ăn, làm phúc...Tôi đói quá, cô ơi!!
982 không nói sai, anh đang đói hoành tráng gan. Nhưng anh ta muốn nói những lời tử tế trước khi đi đến phòng quyết định. Hai tay ôm, thoáng trong một giây, mồ hôi anh hơi ra đầm đìa trên mặt, trên cổ, anh đưa ngón tay khử mồ hôi, hơi xuống đất. Thiếu phụ nhìn 982 từ đầu đến chân rồi hỏi:
- Đói...hả? Tôi không...
Chưa nói hết câu, thiếu phụ nhẹ nhớ ra, cúi xuống giởt vỏ thúng. Thúng chăm sóc...thóc! 982 thất vọng quá, chấm dài. Thiếu phụ quay lại thúng sau, giở mẹt, 982 sáng mắt lên khi tìm thấy một niềm khoái lang giữa thùng thóc. Thiếu phụ tùng khoái cho 982, rấm rắn nói:
- Có một củ khoai để dành cho chàng nhỏ này ăn khỏi cơn đói. Nó chưa được ăn. Thôi, ông ăn đi. Tôi gần về đến nhà rồi.
982 run run đưa tay ra chụp lấy khoai lang, miệng lí nhí "cám ơn" xong luôn luôn khoai tây vừa lúc. Hai hàng nước mắt 982 rung ra. Không biết anh ta đã tốn vì tủi thân, vì tiền lùi lại thần đói một ngày, hay thoát tay nhúng vào máu vô ích? Củ khoai ngọt lừ như mật ong, chưa đủ bột đã hết, hãy nhấp nháy là 982 lại vẫn tay không!
982 hồi tay chậm chụt như để "ăn" hết cái hơi khoai còn Gmail rồi nhéo ra nhìn thiếu phụ, quên phắt vai trò cướp đường đang đóng. Củ khoai tuy lớn nhưng không đâu có với một người ba, bốn ngày thoải mái đói. Bất giác, 982 lại tay như người ăn xin:
- Làm phúc cho tôi xin một lần nữa, khoai sống cũng được.
Thiếu phụ nhăn, lắc đầu:
- Không có! Hết rồi!
Giây lát để khảo sát, thiếu thông tin phụ:
- Đi theo tôi về Bản, tôi cho ăn không...
Chưa kịp quyết định ra sao, 982 lại hết hồn hết vía. Một đám người nhẹ nhàng dường như là du kích quân địa phương đang tiến tới, chỉ còn cách 300 thước. 982 thoáng đãng những thanh mã hóa và những ngọn đuốc chỉ theo chiều dọc. Anh ta sơn hùng thiếu phụ, như hoa hoa:
- Tôi xin đỡ cô về Bản...
982 tốc độ nhẹ gánh, luồng vào qua quang, đặt gánh lên vai bước đi thoăn thoắt. Hơn năm trời làm việc trong các trại giam cộng đồng, 982 ôm như một nông trại thực thụ, và cũng vì thói quen ở trại giam vừa chạy. Thiếu phụ tùng mài theo sau, không nói được. Tới một bụi nước, anh ấy nhẹ nhàng quay lại bọn du kích quân. Chúng tôi nhấp chuột ở xa, như đang theo dõi.
982 bước mau hơn nữa. Nhưng còn thiếu tiếng phụ Mường gọi, chỉ có anh đi vào con đường ngoằn ngoèo khác. Đi được một đường, đá lại thấy đám dân quân đã sang đường khác, 982 giả đò loạng choạng rồi đặt gánh xuống. Vết thương làm mủ ở hai cổ chân bật máu chan hòa. Anh ngồi xuống xuýt xoa bóp, xoa bóp chân. Thiếu phụ Mường góc thấy, tổn thương:
- lá kiếm mà bồi cho mau lành.
- Lá gì?
Thiếu phụ không nói, quay lại bên một bụi cây, kiếm loanh quanh rồi hái một nắm lá đầy thạch tay, đưa cho 982 và nói:
- Giã nát rồi đắp vào vết thương.
982 yên tĩnh cầm, thấy hình phong cách giống như là "nhọ nội" ở miền quê, anh lại hỏi:
- Cô ơi, từ đây về Nho Quan Chi Nê còn bao đường đất?
Thiếu phụ suy nghĩ, lắc đầu tỏ vẻ xa rồi trả lời:
- Sáu, Bục...ngày đường!! Xa lắm!
- Đi về phía nào?
Thiếu người nhận định nghĩa, chỉ tay về hướng Tây Bắc và nói:
- Đó...Chi Nê, Nho Quan ở mạn đó.
982 nhìn thiếu phụ Mường, nhìn trẻ nhỏ "địu" ở phía sau, kềm độc tay nói:
- Cám ơn cô đã cho ăn. Thôi, tôi xin đi...
Rồi xông hơi đi thẳng vào khoảng rừng phía tây phải, trong khi thiếu phụ Mường còn ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh ta bất ngờ bỏ đi. Thật ra, 982 đã suy tính, tù ngục, không có giấy tờ, chứng minh thư gì trong người lại bạo thân vào làng Mường một cách công khai, khác chi phó mạng cho nhân dân, choủy ban địa phương đó.
Khi nẫy, anh phải ôm thóc cho thiếu phụ mà anh đã chặn đường "đòi tiền mãi lộ" vì sợ dân quân thấy anh đi một mình nghi ngờ, ui theo xét giấy câu trả. Có bộ máy như thế này mới có thể đánh lừa họ mà thoát thân.
Được một quãng, không thấy bóng người, 982 quặt sang mé rừng bên trái, vừa đi vừa chạy đến hơn cây số mới ngồi nghỉ bên gốc cây đa cổ thụ. Anh sợ thiếu phụ Mường hỗn quân kích.
982 kiểm tra lại kế hoạch sống, điểm hai, vào trong Bản, ăn trộm hoặc bánh đúc ngô hay bất chấp thứ gì, thịt thà cá mú, rau cỏ, thức vật gì lúc chết đói là được.
Ngẫm xong nghĩ, anh nhìn những căn nhà sàn ở eo thon núi, tính nhẩm xa, gần rồi tự hấp:
- Ta chờ vào khoảng 2, 3 giờ chiều, giờ đó dân số thường xuyên làm việc ngoài nương, lây. Nhà họ không có người, thuận tiện nhất cho ta hành động.
Được giờ mới khoảng 10 giờ sáng, 982 tính leo lên cây đa um tù túng nghỉ ngơi một lúc cho tỉnh táo, sức khỏe. Anh vừa thấy mình có triệu chứng cơn sốt.
982 định bụng cướp được ít nhiều gì cũng phải rời vùng ngay, cao chạy xa là thượng sách. Càng về sớm Chi Nê, càng tránh được rủi ro.
Trên cao, cây đa cổ thụ chỉa ra làm mấy thân lớn, xung quanh thân cây chi chít cành lá, rễ hoa cung chịt, đứng bên dưới không thể tìm thấy người ngâm trên cây, thật tiện ích cho anh vô cùng. Từ hôm nay trốn lủi trong rừng, chưa gặp cây nào có đủ "tiện nghi" như cây đa cổ thụ này.
Bữa trưa nhấp nháy trên vòm cây, 982 lót bao làm gối rồi đưa tay lên che mặt, thiu thiu một lát. Choốc nữa, anh phải dùng sức mạnh và sự nhanh nhẹn để sống còn...
Sự nhớ đến kiềm lá "nhọ nội" thiếu phụ Mường ngắt cho lúc say, 982 moi trong bao tải ra một nắm, dùng dao băm rồi đắp vào vết thương, lấy chiếc quần "không đũng" bao kín chân lại., anh ta nằm ngửa trên thân cây, cố mắt nhưng không sao ngủ được, phần vì vỗ gan cồn cào, phần hồi hội vì sắp xếp một công việc chưa bao giờ đồng làm.
982 tự an ủi:
- Trong hoàn cảnh hiện tại, dù vạn bất đắc dĩ ta có ăn trộm, ăn cướp cũng không phải là điều xấu xa, đáng trách vô địch. Có đáng chê trách chăng, là khi thấy một kẻ trộm, ta không có mức độ mà bình luận cho hoàn cảnh bĩ cực cùng đường, đã tạo thuận lợi cho hành động này. Thế thôi!
Làm lại, sau này, thiếu gì cách cho ta Trình...lỗi!!
982 cứ lẩn yên bình luận như vậy để tự tăng cường và chữa lành thêm can đảm. Mãi đến lúc bóng tối, mới chợp mắt trong một giấc ngủ chớp nhoáng, mệt mỏi.
Ngủ anh ta chiến mã, liệng bọc đồ, cây viết xuống đất rồi siêu xuống. Thấy hình ảnh chung quanh chờn không biết, 982 biết mình lại bị hoa mắt vì đói nên khát ngồi dựa gốc cây để tự trần tĩnh.
Được một lát, 982 túi xách bọc đồ, cầm Viết lại bên cạnh giòng đấy một khoảng ngắn, rửa mặt và vết thương ở chân cho sạch sẽ. Anh giặt luôn bộ quần rách, hôm nay vừa rồi ướt nước mưa nên hôi quá. Bốc lên đá để dự trữ, 982 vừa đủ suy nghĩ. Nhân dịp này, ngoài việc quan trọng nhất cướp thức ăn, sẽ cố gắng cướp lấy "cái bùi nhùi lửa" của dân số thiểu số. Nếu có lửa thì hay quá nhưng số lượng tối thiểu ít dùng quẹt mà vẫn dùng lối đánh lửa bằng cách bùi nhùi như thời thượng cổ. Đó là một cuộc vận động bằng gang, hình hoa tương tự như ngọc bích trầu, lớn bằng cái hột vịt, trong lòng có để bông gòn hay sơ tre, sơ nứa thiệt khô. Muốn đánh lửa, người ta phải giảm thiểu số lượng cầm một mẫu sắt cạnh cạnh như cây thước kẻ của học trò nhưng săn lùng lồi lõm, mềm mạnh vào thành quan liên tiếp mười tám cái. Tia lửa tóe ra bén vào bùi nhùi, thổi mạnh mấy cái lửa phừng lên, ném sang đóm là lửa.
Trong rừng, nhiều trường hợp rất cần đến Hỏa hoạn như nướng khoai, nướng sắn, nướng hạt mít, thịt chim điểu, thú rừng vv..
Ngoài ra, sẽ cướp luôn một con dao rừng để tự bảo vệ cho chắc chắn.
982 đánh xong, đặt đồ trên đập đá, chụm tay móc nước rửa mặt lần nữa, khi đó mới tìm thấy xà tóc mọc dài quá, rõ ràng là ngục tối. 982 nẩy ra ý tưởng muốn coi mặt mũi mình ra sao, đã bốn năm tháng nay không có dịp soi cầu nghe nghía "nhấn sắc" Khờ quá! Các dấu vết tối đa lại không được tìm thấy bằng dấu vết!
982 chờ đợi cho mặt sống yên tĩnh mới vươn lên cổ ra ngó xuống nước, soi bóng. Anh quay mặt nhìn nghiêng bên trái, bên phải rồi Đường nhiên Thở dài: Không dè mặt anh vêu đến thế! Nhìn mãi bóng mới nhận ra là bóng của mình! Hai mắt trũng sâu, gò má sát tận, viền môi như quằn teo lại để lộ rặng. Trông mà phát hiện người kinh nghiệm.
982 suy nghĩ, từ người một lát rồi lại nhô đầu ra bóng lần nữa. Anh lẩn tự hỏi không hiểu sao lúc này vẫn có thể đảm bảo, bình tĩnh ngồi đây soi bóng. Thực sự lạ lùng, không hiểu tâm trạng mình ra sao nữa...
Bóng 982 vừa rung vành tan vỡ đã được tái tạo lại, trên nền trời phản chiếu dưới nước. 982 chiến đấu chết chóc, sợ hãi đến tĩnh lặng. Dưới nước, anh ta thấy bóng một người rất nhỏ đứng trên cây nhìn anh rồi biến mất trong chớp mắt.
982 Chạy tiến phắt lên hoa dáo dạ rồi sau đó nhìn đám cành lá trên cây cận cảnh. Quả nhiên lá cành vẫn còn hoạt động theo một cách khác. 982 nhìn kỹ, phát giác một con khỉ ngồi yên trên cành tò mò nhìn anh. Gần đấy, còn hai ba con khỉ nữa. Hít thở một cái để bên ngoài nỗi sợ hãi, 982 mang dép vào chân, nhỏ bộ đồ vừa tẩy, nhẩy qua một cái vũng nước. Cổng thông báo gạch thông báo cho nhau. Giá bắn được một con mà nướng thịt thì ngon biết ngay nào! Nhìn kỹ thấy mấy con khỉ đang ăn chuối, 982 Người đứng yên đi vì rảnh rỗi rơi đầy miệng. Sự nhớ qua một kế hoạch, anh ta nhanh chóng thu nhỏ đá liệng nhẹ nhàng vào khối đá.
Vẫn không có kết quả, anh tí mấy hòn đá nữa tung lên nhẹ nhàng vừa tầm gần tới chỗ trống trên cây. Tức thì có hai quả chuối nguyên và một quả ăn sên dang còn một nửa, liêng tới tấp nập xuống. Thì ra, vũ khí thoát kiếp hay bắt mồi, đã mắc bẫy 982 và liện thức ăn xuống cho anh ta 1.
Không thể kể hết nỗi đau của 982. Anh ta nhẹ nhàng hơn, bỏ lọt vào miệng vỏ cả vỏ. Sự tình cờ may mắn đã cho hai trái chuối cân với ba cái vỏ, 982 hấp hối xung chu hết ngay, làm như sợ đàn khỉ đòi lại.
Mặt 982 đã tươi tỉnh nào. Anh tính quay về cây đa cổ thụ ngồi yên nửa giờ, giấu sơ đồ bên trên cây. Được gì anh cũng trở về đây, ngủ qua đêm, sáng mai sẽ lên đường thiệt sớm! Khi hành động được hiển thị và vụ trộm được phát giác, phải trốn thoát ngay vùng này.
Gần cây đa có một cây gỗ dầu cao vút, vượt ra khỏi góc rừng, đứng xa cũng thấy. Hành động xong, 982 cứ côn cây dầu làm đích sẽ tìm được ngay "sào huyệt".
Ăn được mấy trái chuối, 982 hết nôn nao trong bao tử. Chuối ngon ngọt đã qua rồi nhưng vỏ chuối cũng bùi bùi, chan chát có một hương vị đặc biệt, lâu lắm 982 mới gặp lại hương thích thú vị như thế.
- Thôi, giờ ta vào Bản...
982 cầm cây viết, ngâm con dao vào thắt lưng, len lõi ngọc hướng những căn nhà sàn ở lưng nhẹ cao. Nhưng càng tiến gần càng thấy trong lòng vui lòng bình luận hộp lạ.
--------------------------------
1 Đây là một phương pháp thiết kế nhân vật thường làm rất có hiệu quả để sử dụng công thức ăn của thiết kế.