Số lần đọc/download: 1734 / 15
Cập nhật: 2015-11-21 21:35:01 +0700
Chương 21
N
gày Giáng sinh đối vói bà thật ảm đạm, là cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi. Xavier và Tatianna gọi điện thoại đến chúc bà Giáng sinh vui vẻ và hỏi xem bà có khỏe không. Bà trả lời các con là khỏe. Nhưng khi Xavier nghe giọng bà, chàng đâm nghi, nên tối đó chàng gọi lại để xem sao. Chàng hỏi có Liam ở đấy kh6ong, bà nói có và mới về lại Vermont. Bà quá đau khổ, không muốn nói cho ai biết tin tức về mình. Quá buồn, bà ngồi suốt ngày, không đi đâu hết. Bà ngồi nhìn vào khoảng không. Bà ở trong trạng thái kinh hoàng
Sau ngày Giáng sinh, bà đến phòng triển lãm lúc 10 giờ như mọi lần trước. Khi Marcie vào, chị thấy bà ngồi sau bàn làm việc. Tóc chải thẳng ra phía sau, không trang điểm, mặt tái nhợt. Bà đang sắp xếp giấy tờ trên bàn, người cứng đờ như đang ở trong trạng thái kinh hoàng. Khi Marcie nhìn vào mắt bà, chị nghĩ là Charlotte đã chết
- Ôi, lạy Chúa, có phải đã có chuyện gì xảy ra... - Marcie bỗng đưa tay che miệng. Chị đoán đã có gì khủng khiếp xảy ra. Khi Sasha lắc đầu, nhìn đi chỗ khác, trông bà như 1 bóng ma. Bà đã khóc nức nở suốt 3 giờ vừa qua. Bà nghĩ chắ sẽ không bao giờ bà nghe giọng anh trở lại. Trước khi anh đi, họ đã hứa với nhau là không gọi cho nhau. Việc này quả thật quá độc ác đối với họ. Đời bà, chưa bao giờ bà làm việc gì khó khăn như thế, sở dĩ bây giờ bà làm thế là vì đã hứa danh dự với anh. Bà làm thế là vì bà yêu anh. Bà luôn luôn nghĩ rằng bà yêu anh, nhưng bà đã không ngờ bà bà đã yêu anh nhiều như thế. Marcie nhìn bà, hoảng hốt hỏi
- Sasha, bà có khỏe không?
Sasha không nhìn vào mắt Marcie, bà trả lời bằng 1 giọng khô khan
- Tôi khỏe - Bà đưa cho chị số giấy tờ bà đã ký xong. Bà bắt đầu sống chuỗi ngày còn lại của đời mình. Chuỗi ngày còn lại bây giờ trải dài trước mắt bà như vùng hoang địa mênh mông vắng vẻ. Bà cảm thấy như thế từng làn da thớ thịt trong người bà đã chết
Marcie bước ra khỏi phòng, không nói 1 tiếng, rồi đến kể cho Karen nghe. Karen lấy cớ vào văn phòng để xem bà ra sao, rồi vội vã quay trở lui chỗ Marcie
- Chắc có chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra. Chị có hỏi bà ấy không?
- Bà ấy không nói đâu
Cả 2 đều đồng ý, trông bà có vẻ rất tệ, tệ hơn cả khi Arthur qua đời. 2 năm sau ngày chồng chết, bà lại chịu đựng thêm sự mất mát to lớn thứ 2, khiến cho sự bất hạnh chồng chất thêm lớn hơn. 2 sự đại bất hạnh hoà vào nhau thành 1. Bao nhiêu đau khổ do cái chết của Arthur gây ra, bây giờ cộng thêm nỗi đau đớn vì mất Liam. Lần này thì bà mất hẳn, và bà tin là không có cách gì để cứu vãn. Anh sẽ không bao giờ trở về. Bà cầm bằng như anh đã chết
2 người phụ nữ không ai biết chuyện bí mật, còn Sasha thì suốt ngày không nói gì với họ. Bà không ăn. Bà không uống. Không hoạt động, mà chỉ ngồi lật đống giấy tờ trên bàn. Bà nghĩ đến việc tự vẫn, nhưng bà biết bà không thể làm thế với Xavier và Tatianna. Bà bị kết tội phải sống, bản án xem ra có vẻ tồi tệ hơn cả bản án tử hình. Bà bị kết án vĩnh viễn sống không có anh
Lái xe về Vermont, Liam cũng có cảm nghĩ như thế. Nhưng anh không gọi cho bà. Anh nghĩ anh không thể gọi lại được. Anh đã tin tưởng vào bàn tay số phận, chính số phận đã an bài cuộc đời của bà và của anh. Từ nay trở về sau, anh phải nhớ rằng trên đời có 1 người đàn bà anh sẽ không bao giờ gặp được, người mà anh đã yêu với tất cả tâm hồn
Chiều đó, Sasha nói với Marcie rằng sáng mai bà sẽ đi Paris, bà nhờ chị đăng ký lấy vé máy bay cho bà. Marcie trả lời chị sẽ làm theo lời bà, rồi chị dừng lại nói chuyện với Sasha
- Có thật bà khỏe không?
Sasha gật đầu. Marcie tự hỏi phải chăng đã có chuyện gì xảy ra với Liam. Có lẽ họ đã cãi nhau và chia tay nhau
- Liam đâu rồi? - Chị chỉ họi được thế
Sasha trả lời anh đang ở tại Vermont và anh khỏe. Bà nghĩ có lẽ phải mất nhiều tháng hay nhiều năm nữa bà mới có thể ói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra. Cái lỗ hổng anh đã để lại trong bà đầy dẫy đau thương. Rồi Marcie làm cái việc mà không bao giờ chị làm, ngay cả khi Arthur qua đời. Chị gọi Xavier, nói cho chàng biết chị rất lo lắng cho bà. Xavier nói rằng khi chàng gọi cho bà hôm lễ Giáng sinh, chàng thấy bà nói năng nghe rất kỳ lạ - Trông bà kinh khủng lắm - Marcie nói, mặc dù chị không thích làm chàng lo, nhưng chị không biết ai để nói nữa. Tatianna cũng đã đi rồi, Marcie không biết cô ta đi đâu, và Xavier cũng không biết
- Có lẽ tôi sẽ bay qua Paris thăm mẹ tôi vào cuối tuần này - Xavier nói. Chàng không thích gì kế hoạch này, vì cuối tuần là đêm giao thừa, nhưng chàng lo lắng cho bà. Đã có chuyện gì xảy ra cho mẹ chàng, và dù chuyện gì đi nữa thì bà cũng không nói cho ai biết
Tối đó Xavier gọi bà ở nhà, bà không trả lời điện thoại. Bà nằm trên giường, trong bóng tối, nghĩ đến Liam, tự hỏi không biết anh đang làm gì, Charlotte ra sao, và anh đã nói gì với Beth. Bà không biết Beth có biết gì về bà không. Bỗng nhiên bà trở thành người đàn bà bị bỏ quên. Bà cảm thấy không ai chú ý đến mình, không ai chạm đến mình, không ai thương yêu, và hoàn toàn bị cách biệt khỏi mọi người. Khi ra về, bà không nói lời chia tay với Marcie và Karen. Bà nói chúc ngủ ngon với họ, như mọi lần khác, rồi đi ra ngoài đường. Bà đi bộ về nhà, khi đi được nửa đường bà mới nhận thấy trời mưa. Khi bà về đến nhà, người ướt như chuột lột. Không có gì quan trọng nữa. Mưa ướt cũng chẳng nghĩa lý gì
Ngày hôm sau, bà đáp máy bay đi Paris. Khi ở trên máy bay, bà không nói chuyện với ai, không ăn, không xem phim, và cuối cùng bà ngủ. Chuyến bay tương đối ngắn, và khi về đến nhà, bà nhận ra mấy ngày nay bà đã không ăn. Bà cũng không quan tâm đến việc này
Khi Xavier đến Paris hôm thứ 7, thấy bà, chàng quá đỗi sững sốt. Bà xuống cân, mắt thao láo, da xám như chì. Chàng đi mua thức ăn về cho bà và đem cô bạn gái mới đến thăm bà. Khi chàng hỏi về Liam, bà vui thích nhưng lãnh đạm. Bà chỉ nói với chàng rằng Liam đang ở tại Vermont với Beth và các con
1 tuần sau, lòng phân vân không biết có chuyện gì đã xảy ra giữa 2 người, Xavier gọi máy điện thoại di động của Liam. Chàng không nói gì về tình trạng u sầu của mẹ, để khỏi làm cho Liam lo lắng. Liam đã có nhiều chuyện đáng lo với Charlotte rồi. Xavier làm ra vẻ tự nhiên hỏi anh khi nào thì về London
- Tôi không về nữa - Liam bình tĩnh đáp. Giọng anh nghe thật ảo não khiến Xavier lo lắng. Giọng anh không giống cái giọng bình thản mà Xavier đã nghe trước đây mỗi khi chàng nói đến Sasha
- Anh nói thế nghĩa là sao? - Xavier hỏi, giọng bối rối - Anh không có ý định ở lại Vermont lâu chứ?
- Chắc là tôi sẽ ở lại đây mãi - Liam đáp 1 cách lạ lùng - Có lẽ 1 ngày nào đó tôi sẽ đến London để đóng cửa xưởng vẽ của tôi - Anh cho biết Charlottte sẽ nằm bệnh viện nhiều tháng, rồi sau đó có lẽ vào trung tâm phục hồi chức năng
- Anh ở lại đấy với cô bé thật quá tốt - Xavier khen anh. Từ đầu dây bên kia, Liam yên lặng 1 hồi lâu. Anh nghĩ là anh phải nói cho Xavier biết. Anh không biết Sasha đã nói gì với chàng, nhưng hình như Xavier không biết chuyện gì xảy ra, điều này khiến cho anh ngạc nhiên. Anh biết Xavier và mẹ anh rất thân cận với nhau, nên anh tin là thế nào bà cũng nói cho chàng biết. Anh không biết tại sao bà đã không nói. Anh không nghĩ ra là bà vẫn còn sửng sốt, và quá đau đớn nên không nói cho Xavier biết
- Tôi đã quay về với Beth - Anh nói. Từ đầu dây của Xavier chỉ có sự im lặng nặng nề - Tôi phải làm thế. Cô ấy cần tôi ở đây. Các con tôi cũng thế. Khi nào tôi đến London để đóng xưởng vẽ, tôi sẽ gọi anh. Xavier chúc anh may mắn rồi nhìn khoảng không 1 hồi lâu, nghĩ đến chuyện Liam vừa nói. Chàng cảm thấy bàng hoàng như vừa tỉnh giấc từ 1 cơn ác mộng. Chàng có thể hình dung cảnh mẹ chàng cảm thấy như thế nào khi bà nghe những lời như chàng vừa nghe. Bây giờ thì chàng đã hiểu mọi việc xảy ra như thế nào.