Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ải Du! Đến nhà anh ngay. Nếu không, em sẽ ân hận suốt đời."
- Bảo Huy...
Hải Du bàng hoàng khi vừa nhận được tin nhắn ấy của Bảo Huy từ máy di động. một tin nhắn có vẻ gì đó rất khẩn cấp và trăng trối. Không dám chần chừ, nàng lao ra ngoài và gọi ngay một chiếc tắc xi. Nhưng nàng có biết đâu vừa lúc đó bà Bảo Thu cũng thấy nàng và cho xe đuổi theo.
Đến nhà Bảo Huy, Hải Du không khỏi bàng hoàng khi thấy Bảo Huy đang ngồi bên chai rượu, tóc tai, quần áo xốc xếch rũ rượi. Nàng khẽ kêu lên:
- Bảo Huy! Anh không sao chứ?
Bảo Huy chưa đến nỗi say. Nhưng anh ngước nhìn nàng với ánh mắt thảm não tuyệt vọng:
- Hải Du! Anh đã mất việc rồi, anh đã mất tất cả rồi.
Hải Du cũng đã biết Bảo Huy đã bị công ty sa thải. Nàng định tìm anh để an ủi, nhưng chưa kịp nhận được tin nhắn của anh. Nàng nói:
- Em đã biết rồi. Bảo Huy! Anh không trách ba em chứ?
- Không, bác ấy đã làm đúng. Chỉ có anh, anh là kẻ đáng bỏ đi. Anh chẳng làm được tích sự gì cả.
- Anh đừng như thế mà Bảo Huy. Có lẽ công việc đó không phù hợp với anh lắm. Anh yên tâm đi, em quen biết rất nhiều nơi em sẽ tìm và giới thiệu cho anh một công việc thích hợp hơn.
- Anh không làm được đâu. Hải Du! Bây giờ chỉ có em mới giúp được anh thôi, chỉ có em mới cứu được anh.
- Vâng, chúng ta là bạn mà, em nhất định sẽ giúp anh.
Bỗng Bảo Huy chồm tới nắm chặt lấy 2 tay Hải Du, lời anh thống thiết:
- Hải Du! Em có biết là anh yêu em lắm không? Hãy chấp nhận tình yêu của anh nhé.
Hải Du hốt hoảng lùi lại nàng nói:
- Đừng như thế mà Bảo Huy. Anh đã say rồi.
Bàn tay Bảo Huy càng siết chặt hơn:
- Không, anh chưa hề say. Hải Du những lời anh nói rất chân thành, hãy chấp nhận tình yêu của anh nhé. Hải Du! Anh rất cần em, anh không thể nào sống thiếu em. Hải Du! Anh yêu em.
Hải Du càng bấn loạn hơn:
- Đừng như thế mà, Bảo Huy. Em không thể đáp lại được đâu. Xưa nay em vẫn xem anh là bạn là người anh trai của em thôi. Chúng ta mãi là những người bạn tốt nhé.
Lời từ chối của Hải Du như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Bảo Huy. Anh nhìn nàng với đôi mắt cháy bỏng ghen hờn.
- Có phải em vẫn chưa quên được nó? Có phải em vẫn còn tha thiết yêu nó?
- Bảo Huy! Anh đã mệt rồi, anh đi nghỉ đi nhé.
Bảo Huy gạt phăng:
- Không cần đâu. Hải Du! Hãy nói cho anh biết, có phải vẫn còn yêu Trọng Khôi không?
Hải Du không trả lời anh, mắt nàng lánh đi nơi khác làm Bảo Huy càng tức giận hơn:
- Tại sao nhất thiết phải là nó chứ. Hải Du! Hãy nhìn kỹ anh đi, anh có chỗ nào thua kém nó. Trong khi anh rất yêu em, anh đã làm rất nhiều thứ, anh đã làm tất cả để có được em mà.
Nàng lắc đầu:
- Nhưng tình yêu không miễn cưỡng được đâu anh.
- Tại sao không? Chẳng lẽ muốn được một người khác yêu mình phải khổ sở như thế sao.
- Xin lỗi Bảo Huy, em không thể làm được.
Mắt Bảo Huy đỏ ngầu giận dữ:
- Thế em có biết, muốn sở hữu được em, anh đã làm gì không? Anh đã không từ bất cứ thủ đoạn nào cả. Anh đã bán đứng đứa bạn thân nhất của mình. Anh đã phủi đi tất cả những ân tình mà anh đã có, và bây giờ, thứ anh nhận được là con số 0, mất việc, chỉ còn lại 2 bàn tay trắng và tấm thân tàn tạ.
- Nhưng anh có thể làm lại được mà.
Bảo Huy gạt phăng:
- Anh không cần gì cả. Bây giờ thứ anh cần nhất là em. Hải Du! Anh rất cần em Hải Du à.
Bảo Huy lại chồm tới làm Hải Du càng sợ hãi hơn. Nàng van nài:
- Đừng Bảo Huy! Anh đừng làm em sợ mà, anh bình tĩnh đi.
- Không, nhất định hôm nay anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội nữa đâu.
Hải Du càng bấn loạn hơn:
- Dừng lại đi Bảo Huy. Em sợ lắm.
Nhưng đôi mắt Bảo Huy đã sôi lên đầy dục vọng.
- Tại sao em không thể quên được hắn chứ. Em có biết như thế làm cho anh đau khổ lắm không?
Hải Du gần như muốn khóc:
- Em biết, nhưng em có khác gì anh đâu. Em rất hận Trọng Khôi, nhưng càng cố quên anh ta thì em càng nhớ hơn. Em cũng đau khổ lắm.
- Được rồi, hôm nay anh sẽ làm cho em hết đau khổ. Hải Du, làm vợ anh nhé.
- Em không thể. Bảo Huy, em không thể...
Bảo Huy nghiến răng:
- Anh căm thù nó. Nhưng không sao, anh không thua nó đâu, vì thứ mà Trọng Khôi quý nhất đang nằm trong tay anh rồi.
Mắt Bảo Huy long lên sòng sọc rồi tiếp:
- Được, trước khi em thuộc về anh mãi mãi thì anh cũng cần cho em biết sự thật. Em có biết không, lúc em chưa xuất hiện, cuộc sống của anh như thế nào không? Vui vẻ, vô tư bên bạn bè. Thế mà buổi từ thiện hôm ấy em đã đột ngột xuất hiện. Em có biết không, sự xuất hiện đột ngột của em đã làm cho anh bị đảo lộn tất cả. Em đã làm cho anh điêu đứng, mơ hồ. Vì em anh không thể tập trung vào công việc. Vì em mà anh mất ăn mất ngủ.
Nàng run rẩy:
- Em xin lỗi...
- Anh muốn có em ngay lần đầu Hải Du à.
- Nhưng...
- Anh đã mất quá nhiều vì em rồi. Bây giờ anh nhất định không bỏ lỡ cơ hội nào nữa đâu. Hải Du! Còn điều này nữa anh thấy cũng không cần giấu giếm làm gì.
- Chuyện gì?
- Thật ra Trọng Khôi chưa bao giờ có lỗi với em.
- Hả!
Hải Du ngỡ ngàng. Bảo Huy tiếp:
- Bởi vì anh thấy ông trời đã ưu đãi cho nó nhiều thứ quá, nên anh cảm thấy ghen tức. Kẻ hơn phải là anh mới đúng. Nó là một thằng khờ, nó không đáng có.
- Bảo Huy! Em vẫn chưa hiểu anh đang nói gì.
- Trọng Khôi chưa bao giờ xâm hại em, cũng như chưa bao giờ có lỗi với em. Nó yêu em rất thật lòng.
- Thế... thế...
- Điều đó do anh bịa ra để cho em hận hắn và bỏ hắn. Thế anh mới có cơ hội.
Hải Du bủn rủn nghẹn ngào:
- Anh thật là bỉ ổi!
- Anh thừa nhận. Nhưng anh làm tất cả là vì em thôi.
- Nhưng...
- Em vẫn yêu hắn, cho nên rượu mừng không uốn mà uống rượu phạt. Hải Du! Những đau khổ, những bí mật gì anh cũng cho em biết một lần. Bây giờ em có ân hận có muốn quay lại với Trọng Khôi cũng đã muộn rồi. Em sẽ mãi mãi là của anh.
Bảo Huy lao tới. Bây giờ hắn giống như một con thú đầy dục vọng. Tội nghiệp cho Hải Du vừa đau khổ vừa sợ hãi không ngớt lời van xin. Nhưng Bảo Huy gần như không phải là con người nữa rồi hắn cứ chồm tới, chồm tới. Vừa định vung tay xé toạt quần áo nàng thì... cánh cửa bật tung cùng lúc đó dì Bảo Thu và Trọng Khôi ào vào. Trọng Khôi lên tiếng giọng đanh gọn:
- Bảo Huy! Hãy dừng tay lại!
Mất hứng vì sự xuất hiện đột ngột của Trọng Khôi, Bảo Huy cười gằn:
- À, mày đến đúng lúc lắm. Sẵn dịp đây, tao sẽ cho mày một trận rửa mắt.
Hải Du thét lên:
- Trọng Khôi, cứu em...
Bảo Huy định chồm tới, nhưng lúc đó Trọng Khôi nhanh hơn. Anh nhào tới tung cho Bảo Huy một đấm ngay vào mặt. Cú đấm khá mạnh. Nhưng Bảo Huy như con thú đang say mồi, điên tiết. Sẵn con dao kế bên, hắn cầm lấy và kề vào cổ Hải Du nghiến răng:
- Trọng Khôi! Nếu mày bước tới, tao sẽ giết cô ta đấy.
Bà Bảo Thu hốt hoảng níu lấy Trọng Khôi run rẩy:
- Trọng Khôi, tránh ra đi! Nếu không, hắn giết chết Hải Du mất.
Được thế, Bảo Huy tay cầm dao tay kéo Hải Du chạy ra ngoài còn lớn tiếng:
- Trọng Khôi! Hải Du là của tao, mãi mãi và mãi mãi.
Rồi sẵn xe, hắn lôi Hải Du lên và rồ máy bỏ chạy.
Trọng Khôi và bà Bảo Thu chỉ còn cách lên xe đuổi theo. Bà thét lên:
- Bảo Huy! Dừng lại đi, nguy hiểm lắm.
-...
- Bảo Huy, cậu sẽ gây thêm tội đấy. Tôi xin cậu, hãy buông tha cho Hải Du.
Trả lời bà là tiếng động cơ xe gầm rú đến rợn người. Và rồi một âm thanh kinh hoàng đã làm cho bà Bảo Thu và Trọng Khôi chết điếng. Khi 2 người vừa trờ tới thì chỉ còn nhận được 2 cái xác mềm nhũn và bê bết máu. Cùng lúc đó, bà Bảo Thu cũng ngất lịm.
Nhưng bà cũng kịp tỉnh lại khi xe cứu thương vừa tới bệnh viện. Đứng trước phòng cấp cứu, trông bà như một kẻ mất hồn. Còn Trọng Khôi thì liên tục bấm điện thoại. Lát sau anh lo lắng nói:
- Dì Thu! Con gọi về nhà Hải Du nhưng không có ai nhận máy. Còn gọi tới cơ quan thì người ta bảo ba của Hải Du vừa đi công tác không liên lạc được. Mà tình trạng của Hải Du thì...
Dường như bà Bảo Thu vẫn không nghe thấy gì, bà vẫn thẫn thờ, vô hồn.
Cho đến khi vị bác sĩ bước ra, cũng là Trọng Khôi vồ vập:
- Bác sĩ! Hải Du thế nào rồi?
Ông đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán nói:
- Cô ấy bị thương khá nặng, và mất máu nhiều. Hiện giờ còn hôn mê.
- Thế thì có cứu được cô ấy không?
- Cô ấy cần được tiếp máu. Nhưng...
Lo sợ đến tột đỉnh, Trọng Khôi níu lấy bác sĩ:
- Nhưng thế nào hả bác sĩ?
- Ngân hàng máu đã không còn máu thuộc nhóm máu của cô ấy. Bây giờ chỉ còn tìm người cùng nhóm máu với cô ấy. May ra thì cứu được.
- Tôi, hãy lấy máu của tôi.
Mọi người cùng quay lại. Đó cũng là câu nói đầu tiên của bà Bảo Thu kể từ khi bà tới bệnh viện.
Bà lại níu lấy bác sĩ:
- Mau lên! Hãy lấy máu của tôi truyền cho cô ấy. Không thể để cho Hải Du chết được.
Nét mặt của vị bác sĩ giãn ra:
- Thế thì mời bà theo tôi.
Bà Bảo Thu lật đật chạy theo vị bác sĩ, bỏ lại Trọng Khôi ngẩn ngơ, thảng thốt.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn